Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger
Chương 92 Em Trai 2m
Sau khi được bác Yamoto đưa về nhà thì cô cũng bình tĩnh lại sau trận khóc lớn ấy.
"Vậy chuyện gì vậy?"
Nhìn dáng vẻ của bác ấy cô cũng hiểu bản thân mình cần nói hết những gì trong lòng rồi nhưng mà nói từ đâu đây? Cô chưa từng chia sẻ chuyện của bản thân cho ai cả. Cô nên làm gì đây? Thấy cô phân vân chưa trả lời, bác thở dài
"Aniko, con đang che giấu chuyện gì?"
"...Không có gì ạ."
"Đừng nói dối bác, đừng nghĩ bác không hiểu con nghĩ gì. Trước lúc ba mẹ con mất, họ có nhận nuôi một người con trai. Người đó sẽ là em con sau này."
"Cái gì?!"
Cô sốc tới mức không thể nghĩ được gì. Bản thân cô chưa từng hiểu rõ ba mẹ mình nên cũng không còn nhớ họ nữa rồi. Tuy là rất xấu khi không nhớ ba mẹ mình nhưng nếu ba mẹ chỉ biết mỗi bản thân mình không quan tâm cô thì cần gì cô phải quan tâm. Chịu sự ghẻ lạnh suốt 10 năm trời.
Nói ra thì gia đình cô lúc trước đúng chuẩn của những người nhà giàu đấy. Cha thì ngoại tình, mẹ thì bao trai. Một gia đình khá hạnh phúc. Đây là những gì người nhà giàu làm nhỉ? Vậy thì để xem nào? Rốt cuộc người em trai đó như thế nào?
Nhận nuôi em trai từ trước lúc ba mẹ mất sao? Vậy thì người em trai đó hiện tại đang ở đâu? Nhưng liệu chỉ là em trai nuôi? Hay là người tình nhỏ của ba trong số các người tình bên ngoài?
"Em trai con không thiếu, nhưng đứa này có gì đó khác biệt nhỉ?"
Cô lấy lại tâm trạng lúc ban đầu. Bác quay sang nhìn cô
"Mẹ đứa bé đó đang bị bệnh nặng, và thằng bé đó là một bất lương..."
Nghe tới đây, lòng cô nghe cái rắc. Sao cô chưa từng có thằng em nào là người bình thường nhỉ? Cứ thích làm bất lương là sao đây? Cô bất lực
"Vậy giờ thằng nhóc đó đang ở đâu?"
"Ở trong trại."
"..." Cô đoán được tầm 99,9% rồi. Nếu là em trai cô thì bác ấy sẽ dẫn ngay về nhà rồi, nhưng tới tầm này mà còn chưa dắt về chắc là trong trại hoặc bị gì đó. "Vậy con sẽ đến đó xem thử."
"Không phải con đang bị bệnh?"
Nghe thấy lời này, cô khựng người lại. Nhưng quay người lại mỉm cười
"Chỉ là bệnh cảm thôi. Lúc nào con chả bị vậy, nếu bác về rồi thì đi thăm Haitani chắc 2 thằng nhóc đó nhớ bác lắm đấy."
Nói xong cô chuồn đi lẹ. Yamoto nhìn theo cô, một người mặc vest đi vào sau khi cô rời đi
"Boss, có chuyện xảy ra ở tổ chức."
"Đám bên Hắc Vũ chưa bao giờ yên phận nhỉ?" Bác Yamoto khó chịu, dựa người vào ghế. Nhìn kĩ dáng vẻ của Aniko thì đúng là kì lạ nhưng bây giờ bận nhiều việc thật.
"Tạo cuộc họp mặt giữa bọn chúng. Điều tra xem những ngày nay Aniko làm những gì, đi đâu?"
"Vâng." Người mặc vest rời đi.
Ở chỗ cô, sau khi nói chuyện với bác Yamoto thì cô cũng đến được trại giam. Nhưng cô quên hỏi tên cậu em trai đó rồi. Đến rồi nhưng tên gì nhỉ? Cô bất lực đứng bên ngoài trại. Người nào đó vỗ nhẹ vai cô
"Đứng trước đây làm gì vậy?"
"Toshiro, cậu có biết tớ có em trai không?" Không cần nói cô cũng biết đó là Toshiro
"Bác Yamoto có nói cho tớ. Nhưng mà em trai cậu người nào cũng thích vào trại giam nhỉ?"
Cô bất lực không nói lên lời. Ai bảo tụi nó có sở thích đánh nhau rồi vào trại chứ. Chưa kịp nói thêm lời nào cô bị dắt vào trại. Chốc lát đã tới chỗ của em trai cô, nhưng cảnh tượng cô thấy là gì vậy?
"Sao đơ người vậy?"
"Toshiro, tớ cao bao nhiêu?"
"Chắc tầm 1m58."
"Tớ thấp vậy á??" Cô hét lớn làm Toshiro giật mình
"Ờ...ừm. Nhưng thấp đáng yêu mà." Toshiro vỗ nhẹ vào đầu cô
Cô đã 20 tuổi nhưng mà lại chỉ cao 1m58. Còn đám nhóc tầm 15-17 kia lại cao tới 1m70. Ai khóc nỗi đau này đây? Nhưng bất ngờ hơn là cô lại có thằng em cao tầm cây cột điện kia kìa.
"Nhóc tên gì?"
Một tên nhóc không có gì ngoài chiều cao. Nhưng cô có thể thấy bản thân thằng nhóc này luôn tràn ngập sát khí. Sao vậy nhỉ?
"Sao lại có con gái trong trại này vậy?"
"Hỏi tên chứ không kêu nhóc hỏi ngược lại chị."
Thằng nhóc đó không nói gì bước qua cô như không nhìn thấy sự hiện diện của cô. Tổn thương sâu sắc. Nghĩ bản thân cao hơn cô nửa người rồi muốn làm gì thì làm hả? Cô giật đầu thằng nhóc này kéo xuống nhìn thẳng vào mặt cô
"Nè, ăn nói cho đàng hoàng. Chị là chị gái của nhóc đấy!!"
Thằng nhóc đó không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô. Nhưng nó có thèm nhìn cô quá 5s đâu. Nhìn xong lại liếc mắt đi chỗ khác. Cô cọc cằn định đấm cho một cái nhưng lại bị nó tung một cú đấm. Thân thể cô nhanh lẹ né đòn rồi đáp ra xa
"Ồ...không tệ. Chắc cô đến đây thách đấu nên kiếm lí do chị gái gì đó nhỉ? Tuy tôi chưa từng đấu với con gái nhưng cũng rất hiểu luật. Nếu cô muốn đấu tôi nhường cô 5 chiêu."
Toshiro ở đằng xa ngơ ngác khi nhìn thấy thân thủ của cô. Người cậu quen lúc nhỏ chưa từng biết võ mà. Nhưng cái cậu nhìn rõ ràng là có tập qua rồi. Hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt lúc né đòn cũng rất khác.
"Thằng nhóc con, ỷ cao như cột điện rồi tính ăn hiếp chị hả? Chị thật sự là chị nhóc đó!"
"Đếch tin."
Cô bất lực giữa dòng đời. Cuộc đời cô hết chuyện để nói hay sao mà đi giải thích với mất đứa não chỉ bằng trái nho như này chứ. Cô không nói gì cho đến khi cô bay lên tung cước vào người thằng nhóc này
Ồ...đỡ được kìa.
---------------------------------
Một tuần chưa vào watt. Vừa vào là viết truyện đăng cho mọi người. Mới thi xong mọi người thông cảm nhé! Nói trước là tui tạch Hóa rồi mọi người:((((