Chị Em Thiên Tài
Chương 43: Mở bức màn bí mật (phần sáu)
Nó cùng cảnh sát lập tức xuất phát đến nơi Minh Hằng đã nói đến , đó là công viên X . Công viên này nó chưa có từng nghe qua bao giờ , mấy người cảnh sát cũng giường như không biết về nó . Tra một lúc thì ra đó là một công viên được xây dựng rất lâu đời , lại ở ngoại thành nên cũng đã sớm đi vào quên lãng .
Khi nó và mọi người vào công viên , nói là công viên nhưng nơi này đã sớm rơi vào quên lãng nên cây cỏ mọc lên khá rậm tuy vẫn còn đường đi nhưng cấy cối đã mọc lên , lấn vào gần như hết các lối đi . Chính vì nơi này rậm rạp nên việc quan sát cũng khó , nó và vài người cảnh sát chia nhau ra tìm , nó biết bây giờ nhiều người tìm thì sẽ tốt hơn nhưng Bảo Ngọc cô ta đang điên loạn như vậy không chừng vừa phát hiện ra có người là cô ta sẽ làm hại đến con tin ngay , nó không dám mạo hiểm vì đó dù sao cũng là một mạng người .
Nó một mình đi về một phía , trong đêm tối thứ duy nhất chiều sáng là ánh trăng mờ nhạt , những bóng cây trả dài xuống lối mòm nó đi . Nó cất súng vào đai đeo ở hông rồi bước chân cũng gấp hơn , ánh mắt cố gắng nhìn xuyên qua đêm tối để tìm kiếm . Nhưng cây cối ở đây quá rậm rạp nên tương đối hạn chế tầm nhìn của nó . Nó nhíu mày sau đó quyết định tréo lên một cái cây . Nó chọn một cái cây cổ thụ , khá là cao sau đó trèo lên . Cố gắng tìm vị trí thuận tiện nhất trên cây sau đó thì ngồi quan sát xung quanh , đôi mắt nó nheo lại nhìn xuyên qua màn đêm tối , nhưng nó nhìn thấy chỉ là những bóng cây màu đen lờ mờ , đang tính bỏ cuộc thì nó thấy một điểm sáng , rất nhỏ , nhưng trong đêm tối mênh mông này thì nó lại cực kì nổi bật . Nheo mắt xác định hướng của điểm sáng đó sau đó tụt xuống cây . Lấy bộ đàm thông báo hướng cho mọi người .
Tiếp đó nó không đi theo lối mòm có sẵn mà sông vào đám cây rậm mà đi , như vậy thì sẽ nhanh hơn nhiều . Nhưng cũng thật trả vui vẻ gì , nó phải công nhận một hiện thực rõ ràng nó đang làm việc thiện vậy mà ông trời cũng chẳng giúp nó , ông trời ghét nó vậy sao chứ . Minh chứng trong cái đám cây chết tiệt này không biết là bao nhiêu loại cây có gai và nó cũng chẳng biết bản thân bị cứa vào da thịt bao nhiêu lần nữa . Thậm chí cái mặt tiền của nó cũng lãnh vài vết . Nhưng đâm lao đành theo lao chứ sao giờ .
Sau khi băng qua đám rậm rạp chết tiệt đó nó bắt đầu tiếp tục quan sát , đúng là lúc nãy nó nhìn thấy vị trí điểm sáng nhưng chỉ một điểm sáng giữa đêm tối mênh mang thế này thì xác định hướng đã là một việc khó khăn rồi nói chi là đến vị trí chính xác . Nên nó đành lại phải quay lại dùng tiếp chiêu đó , tìm một cái cây và trèo lên . Nhưng đời quả chẳng như mơ , Điểm sáng đó lại đột nhiên mất hút trong đêm tối . Nó trong lòng không biết văng tục bao nhiêu câu sau đó tụt xuống . thôi thì đành tìm vậy .
Bước chân nó càng cố gắng nhẹ nhàng hơn vì nó biết nó đang rất gần rồi . Tai nó cũng nhanh chóng vểnh lên cố gắng không bỏ xót bất kì âm thanh nào và trời cuối cùng cũng không có phụ lòng nó . Một tiếng thét lên điên loạn như xé toặc cả không gian yên tĩnh của đêm tối :
_ “ CÔ KHÔNG XỨNG ".
Nó nhanh chân rảo bước về phía có tiếng nói . Và cuối cùng nó đã thấy , nó đứng núp trong bụi rậm mà quan sát .Nhờ ánh trăng nó tuy không nhìn thấy mặt nhưng có thể nhìn thấy rõ hai ráng người và cử động của họ . Một người con gái đứng đó , cả người đang rung lên vì cười một cách điên loạn , một người thì nằm bất lực dưới đất . Nhưng nó khẳng định người dưới đất chưa chết thông qua lồng ngực thở một cách mệt nhọc và những cử động yếu ớt . Chắc hẳn người đứng là Bảo Ngọc còn người nằm dưới đất không ai khác chính là Yến Nhi- Em gái của Duy Hùng .
_ “ Cô có biết không đây là nơi mà tôi lần đầu gặp anh Hùng , ngay lần đầu tôi đã thích anh ấy rồi …"_ Bảo ngọc nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đột nhiên lại đổi giọng gào rú lên như một mụ điên .
_ “ Mày có biết thứ tình cảm mày dành cho anh Hùng dơ bẩn đến thế nào không ? Hả " _ Cùng với chữ " Hả " là một cái đạp mà Bảo Ngọc dành cho Yến Nhi , vậy mà cô gái Yến Nhi đo chẳng làm gì hơn mà co mình hứng chịu .
_ “ Của cô thì… sao ? Không phải… cô cũng giống… tôi sao ? Cô nói xem… cô là gì của anh ấy chứ ? … Người anh ấy từ nhỏ sống chết không quên… , sống chết yêu …là chị cô kìa… , Minh Hằng… đó . Tất cả phụ nữ đối với anh ấy… chỉ là thế thân mà thôi… , bao gồm cả cô đó …"_ Người con gái dưới đất thều thào nói , giọng nói rất mệt mởi , có chút yếu ớt.
_ “ Câm miệng " _Bảo Ngọc rít lên đồng thời dơ dao lên tính đâm xuống thì phản ứng của nó rất nhanh , lao từ trong bụi rậm ra , ôm lấy người Bảo Ngọc lăn vài vòng ra xa , sau đó hai người ở dưới đất giằng co tất nhiên cô gái như Bảo Ngọc thì làm sao có thể thắng người học võ như nó chứ, nó nhanh chóng không chế được cô ta dù cũng hơi vất vả .
Lúc này mấy vị cảnh sát cũng từ đâu xông ra , nó nhăn mặt nhìn họ sau đó bực tức nói :
_ “ Mấy người mù hướng à mà lâu vậy ? " .
Quân và mấy vị cảnh sát đó nhìn nó ái ngại sau đó đi về phía Bảo Ngọc còng tay cô ta lại . Trên mặt cô ta một chút sợ hãi cũng không có , chỉ có sự bình tĩnh đến lạ thường . Khi bị bắt rồi cô ta chỉ im lặng , ngay cả mở miệng cũng không , chống cự thì lại càng không . Nó đi đến phía Yến Nhi kiểm tra cô ta một chút , xem ra cũng ổn chỉ là mạch đập hơi yếu . Chắc hẳn Bảo Ngọc cho Yến Nhi uống cái gì đó khiến người cô ta không còn một chút sức lực nào cả .
Sau đó mọi người nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa con tin vào viện , xe cảnh sát cũng đến đưa Bảo Ngọc về đồn . Nó ngồi trên xe , trong xe chỉ có Quân và nó . Nó không bảo về cục mà bảo Quân lái xe đến một địa chỉ , khi đến đó rồi nó đưa lattop cho Quân , dặn dò anh ta vài câu , đặc biệt nói “ Dù có truyện gì cũng phải ở yên trong xe" . Sau đó thì nó xuống xe nhìn chiếc xe đi cách xa căn nhà một chút thì nó mới tiến bước về phía căn nhà .
Đó là một căn nhà hai tầng . Nó đột nhập vào nhà bằng cửa ở ban công . Căn nhà tối om , nhưng nó cũng không vội bật đèn mà cứ đi trong bóng tối , đi khắp các phòng . Mở căn phòng thứ nhất là một căn phòng đọc sách .
Nó bật đèn để bàn ở một chiếc bàn , trên bàn con đặt một chiếc lattop , sau đó quan sát mọi thứ xung quanh . Nó sẽ như bao căn phòng đọc sách khác nếu như trên tường không có hình ảnh của Trương Mỹ Linh bị rạch nát , không những vậy còn có những hình thù của những con búp bê vô cùng ghê rợn được trưng bầy khắp nơi . Các con búp bê đó hầu như đều giống nhau , đều là một con búp bê nam hai mắt bị khoét rỗng từ hốc mắt trống không đó có một dòng màu đỏ chay xuống . Và phần bụng bị một con dao đâm xuyên qua .
Quan sát xong căn phòng này nó đến ,ột căn phòng khác , đến một phòng được xem là phòng ngủ . Thì cạnh giường có một chiếc nôi của em bé , bên trong chiếc lôi lại là một con búp bê chỉ khác là con này chỉ như bao con búp bê bình thường khác . Trong phòng còn rất nhiều đồ chơi trẻ con . Căn phòng tiếp theo nó định vào thì phát hiện căn phòng này bị khóa . Nó không do dự , quay người liền lấy một cái ghế ghỗ ở phòng khác đập xuống phá khóa .
Mở cách cửa liền vang lên một tiếng “ két " dài vang vọng , có lẽ cánh cửa này rất ít khi được mở ra . Nó bước vào căn phòng cảm giác đầu tiên chính là tim nó muốn bắn ra ngoài luôn vậy , cảm giác buồn nôn trào lên . Cả cơ thể nó không kìm được mà khẽ rùng mình . Trong phòng được thắp lên bởi một thứ ánh sáng mờ ảo , ghê rợn .
Đập vào mắt nó là một thi thể của một bé trai ở trong lồng kính được ngâm trong loại nước gì đó , chắc loại nước đó ngăn không cho thi thể phân hủy . Và càng đáng sợ hơn nữa đứa bé đó , trong hốc mắt trống không , làn da của đứa bé thì trắng bệch , dưới bụng thấy rõ một lỗ thủng do vật gì đo từng đâm xuyên qua , trên người còn ẩn hiện vô số vết thương . Nhìn hình dáng có vẻ thằng bé là một đứa trẻ tầm ba , bốn tuổi .
Trên một chiếc bàn nó còn thấy một vật gì đó có lẽ là hình chữ nhật được phủ lên bằng vải đen , nó bước từng bước cẩn thận , đến gần tay có chút hơi run kéo tấm khăn đen ấy ra . Khi nhìn thấy vậy bên trong dù nó đã biết trước đó là cái gì nhưng nó cũng không ngăn nổi bản thân rùng mình . Một quả tim của con người , quả tim này cũng dược ngâm trong thứ nước như đưa trẻ kia . Trong căn phòng còn dán vô số ảnh của đưa trẻ trong lồng kính . Đều là một bộ dạng , cười rất tươi . Trong lòng nó không khỏi cảm thấy se thắt lại , có chút chua xót .
Sau khi xem xong mọi thứ nó rời khỏi căn phòng và quay lại ngồi tại phòng khách . Nó không bật điện căn phòng mà cứ ngồi trên chiếc ghế sô pha một cách im lặng chờ đợi chủ nhân của căn nhà này chở về .
Khi nó và mọi người vào công viên , nói là công viên nhưng nơi này đã sớm rơi vào quên lãng nên cây cỏ mọc lên khá rậm tuy vẫn còn đường đi nhưng cấy cối đã mọc lên , lấn vào gần như hết các lối đi . Chính vì nơi này rậm rạp nên việc quan sát cũng khó , nó và vài người cảnh sát chia nhau ra tìm , nó biết bây giờ nhiều người tìm thì sẽ tốt hơn nhưng Bảo Ngọc cô ta đang điên loạn như vậy không chừng vừa phát hiện ra có người là cô ta sẽ làm hại đến con tin ngay , nó không dám mạo hiểm vì đó dù sao cũng là một mạng người .
Nó một mình đi về một phía , trong đêm tối thứ duy nhất chiều sáng là ánh trăng mờ nhạt , những bóng cây trả dài xuống lối mòm nó đi . Nó cất súng vào đai đeo ở hông rồi bước chân cũng gấp hơn , ánh mắt cố gắng nhìn xuyên qua đêm tối để tìm kiếm . Nhưng cây cối ở đây quá rậm rạp nên tương đối hạn chế tầm nhìn của nó . Nó nhíu mày sau đó quyết định tréo lên một cái cây . Nó chọn một cái cây cổ thụ , khá là cao sau đó trèo lên . Cố gắng tìm vị trí thuận tiện nhất trên cây sau đó thì ngồi quan sát xung quanh , đôi mắt nó nheo lại nhìn xuyên qua màn đêm tối , nhưng nó nhìn thấy chỉ là những bóng cây màu đen lờ mờ , đang tính bỏ cuộc thì nó thấy một điểm sáng , rất nhỏ , nhưng trong đêm tối mênh mông này thì nó lại cực kì nổi bật . Nheo mắt xác định hướng của điểm sáng đó sau đó tụt xuống cây . Lấy bộ đàm thông báo hướng cho mọi người .
Tiếp đó nó không đi theo lối mòm có sẵn mà sông vào đám cây rậm mà đi , như vậy thì sẽ nhanh hơn nhiều . Nhưng cũng thật trả vui vẻ gì , nó phải công nhận một hiện thực rõ ràng nó đang làm việc thiện vậy mà ông trời cũng chẳng giúp nó , ông trời ghét nó vậy sao chứ . Minh chứng trong cái đám cây chết tiệt này không biết là bao nhiêu loại cây có gai và nó cũng chẳng biết bản thân bị cứa vào da thịt bao nhiêu lần nữa . Thậm chí cái mặt tiền của nó cũng lãnh vài vết . Nhưng đâm lao đành theo lao chứ sao giờ .
Sau khi băng qua đám rậm rạp chết tiệt đó nó bắt đầu tiếp tục quan sát , đúng là lúc nãy nó nhìn thấy vị trí điểm sáng nhưng chỉ một điểm sáng giữa đêm tối mênh mang thế này thì xác định hướng đã là một việc khó khăn rồi nói chi là đến vị trí chính xác . Nên nó đành lại phải quay lại dùng tiếp chiêu đó , tìm một cái cây và trèo lên . Nhưng đời quả chẳng như mơ , Điểm sáng đó lại đột nhiên mất hút trong đêm tối . Nó trong lòng không biết văng tục bao nhiêu câu sau đó tụt xuống . thôi thì đành tìm vậy .
Bước chân nó càng cố gắng nhẹ nhàng hơn vì nó biết nó đang rất gần rồi . Tai nó cũng nhanh chóng vểnh lên cố gắng không bỏ xót bất kì âm thanh nào và trời cuối cùng cũng không có phụ lòng nó . Một tiếng thét lên điên loạn như xé toặc cả không gian yên tĩnh của đêm tối :
_ “ CÔ KHÔNG XỨNG ".
Nó nhanh chân rảo bước về phía có tiếng nói . Và cuối cùng nó đã thấy , nó đứng núp trong bụi rậm mà quan sát .Nhờ ánh trăng nó tuy không nhìn thấy mặt nhưng có thể nhìn thấy rõ hai ráng người và cử động của họ . Một người con gái đứng đó , cả người đang rung lên vì cười một cách điên loạn , một người thì nằm bất lực dưới đất . Nhưng nó khẳng định người dưới đất chưa chết thông qua lồng ngực thở một cách mệt nhọc và những cử động yếu ớt . Chắc hẳn người đứng là Bảo Ngọc còn người nằm dưới đất không ai khác chính là Yến Nhi- Em gái của Duy Hùng .
_ “ Cô có biết không đây là nơi mà tôi lần đầu gặp anh Hùng , ngay lần đầu tôi đã thích anh ấy rồi …"_ Bảo ngọc nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đột nhiên lại đổi giọng gào rú lên như một mụ điên .
_ “ Mày có biết thứ tình cảm mày dành cho anh Hùng dơ bẩn đến thế nào không ? Hả " _ Cùng với chữ " Hả " là một cái đạp mà Bảo Ngọc dành cho Yến Nhi , vậy mà cô gái Yến Nhi đo chẳng làm gì hơn mà co mình hứng chịu .
_ “ Của cô thì… sao ? Không phải… cô cũng giống… tôi sao ? Cô nói xem… cô là gì của anh ấy chứ ? … Người anh ấy từ nhỏ sống chết không quên… , sống chết yêu …là chị cô kìa… , Minh Hằng… đó . Tất cả phụ nữ đối với anh ấy… chỉ là thế thân mà thôi… , bao gồm cả cô đó …"_ Người con gái dưới đất thều thào nói , giọng nói rất mệt mởi , có chút yếu ớt.
_ “ Câm miệng " _Bảo Ngọc rít lên đồng thời dơ dao lên tính đâm xuống thì phản ứng của nó rất nhanh , lao từ trong bụi rậm ra , ôm lấy người Bảo Ngọc lăn vài vòng ra xa , sau đó hai người ở dưới đất giằng co tất nhiên cô gái như Bảo Ngọc thì làm sao có thể thắng người học võ như nó chứ, nó nhanh chóng không chế được cô ta dù cũng hơi vất vả .
Lúc này mấy vị cảnh sát cũng từ đâu xông ra , nó nhăn mặt nhìn họ sau đó bực tức nói :
_ “ Mấy người mù hướng à mà lâu vậy ? " .
Quân và mấy vị cảnh sát đó nhìn nó ái ngại sau đó đi về phía Bảo Ngọc còng tay cô ta lại . Trên mặt cô ta một chút sợ hãi cũng không có , chỉ có sự bình tĩnh đến lạ thường . Khi bị bắt rồi cô ta chỉ im lặng , ngay cả mở miệng cũng không , chống cự thì lại càng không . Nó đi đến phía Yến Nhi kiểm tra cô ta một chút , xem ra cũng ổn chỉ là mạch đập hơi yếu . Chắc hẳn Bảo Ngọc cho Yến Nhi uống cái gì đó khiến người cô ta không còn một chút sức lực nào cả .
Sau đó mọi người nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa con tin vào viện , xe cảnh sát cũng đến đưa Bảo Ngọc về đồn . Nó ngồi trên xe , trong xe chỉ có Quân và nó . Nó không bảo về cục mà bảo Quân lái xe đến một địa chỉ , khi đến đó rồi nó đưa lattop cho Quân , dặn dò anh ta vài câu , đặc biệt nói “ Dù có truyện gì cũng phải ở yên trong xe" . Sau đó thì nó xuống xe nhìn chiếc xe đi cách xa căn nhà một chút thì nó mới tiến bước về phía căn nhà .
Đó là một căn nhà hai tầng . Nó đột nhập vào nhà bằng cửa ở ban công . Căn nhà tối om , nhưng nó cũng không vội bật đèn mà cứ đi trong bóng tối , đi khắp các phòng . Mở căn phòng thứ nhất là một căn phòng đọc sách .
Nó bật đèn để bàn ở một chiếc bàn , trên bàn con đặt một chiếc lattop , sau đó quan sát mọi thứ xung quanh . Nó sẽ như bao căn phòng đọc sách khác nếu như trên tường không có hình ảnh của Trương Mỹ Linh bị rạch nát , không những vậy còn có những hình thù của những con búp bê vô cùng ghê rợn được trưng bầy khắp nơi . Các con búp bê đó hầu như đều giống nhau , đều là một con búp bê nam hai mắt bị khoét rỗng từ hốc mắt trống không đó có một dòng màu đỏ chay xuống . Và phần bụng bị một con dao đâm xuyên qua .
Quan sát xong căn phòng này nó đến ,ột căn phòng khác , đến một phòng được xem là phòng ngủ . Thì cạnh giường có một chiếc nôi của em bé , bên trong chiếc lôi lại là một con búp bê chỉ khác là con này chỉ như bao con búp bê bình thường khác . Trong phòng còn rất nhiều đồ chơi trẻ con . Căn phòng tiếp theo nó định vào thì phát hiện căn phòng này bị khóa . Nó không do dự , quay người liền lấy một cái ghế ghỗ ở phòng khác đập xuống phá khóa .
Mở cách cửa liền vang lên một tiếng “ két " dài vang vọng , có lẽ cánh cửa này rất ít khi được mở ra . Nó bước vào căn phòng cảm giác đầu tiên chính là tim nó muốn bắn ra ngoài luôn vậy , cảm giác buồn nôn trào lên . Cả cơ thể nó không kìm được mà khẽ rùng mình . Trong phòng được thắp lên bởi một thứ ánh sáng mờ ảo , ghê rợn .
Đập vào mắt nó là một thi thể của một bé trai ở trong lồng kính được ngâm trong loại nước gì đó , chắc loại nước đó ngăn không cho thi thể phân hủy . Và càng đáng sợ hơn nữa đứa bé đó , trong hốc mắt trống không , làn da của đứa bé thì trắng bệch , dưới bụng thấy rõ một lỗ thủng do vật gì đo từng đâm xuyên qua , trên người còn ẩn hiện vô số vết thương . Nhìn hình dáng có vẻ thằng bé là một đứa trẻ tầm ba , bốn tuổi .
Trên một chiếc bàn nó còn thấy một vật gì đó có lẽ là hình chữ nhật được phủ lên bằng vải đen , nó bước từng bước cẩn thận , đến gần tay có chút hơi run kéo tấm khăn đen ấy ra . Khi nhìn thấy vậy bên trong dù nó đã biết trước đó là cái gì nhưng nó cũng không ngăn nổi bản thân rùng mình . Một quả tim của con người , quả tim này cũng dược ngâm trong thứ nước như đưa trẻ kia . Trong căn phòng còn dán vô số ảnh của đưa trẻ trong lồng kính . Đều là một bộ dạng , cười rất tươi . Trong lòng nó không khỏi cảm thấy se thắt lại , có chút chua xót .
Sau khi xem xong mọi thứ nó rời khỏi căn phòng và quay lại ngồi tại phòng khách . Nó không bật điện căn phòng mà cứ ngồi trên chiếc ghế sô pha một cách im lặng chờ đợi chủ nhân của căn nhà này chở về .
Tác giả :
cơn gió mùa hạ