Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!
Chương 85
Tuy Ngọc Hiên là nữ nhân làm trong nghề xây dựng, nhưng nàng làm không thua kém nam nhân chỗ nào. Người ta vẫn thường thấy một Ngọc Hiên đầu đội nón xây dựng đi đi lại lại trong công trường, khi nàng làm việc nàng nghiêm túc hơn bất kì ai, khi nàng vui chơi, nàng cũng chơi hết mình hơn bất cứ ai. Nàng gắt gao từ mảng vật liệu xây dựng đến nhân công, việc nhân công chết trong công trình của nàng cũng là việc cực kì hiếm, DGr nổi tiếng rằng chất lượng thứ nhất, an toàn thứ hai, tiến độ là thứ ba.
Vì nghĩ nhiều nên Ngọc Hiên cảm thấy đôi lúc công việc đè nặng lên vai mình, đó là lý do nàng đang dạy bảo Thanh. Mặc dù Vân Nhạc là một tiểu nha đầu tốt tính, dễ bảo, nhưng Ngọc Hiên vẫn còn một tầng nghi hoặc với Vân Nhạc từ chuyện kiếp trước, gỡ mãi cũng không ra. Mà không vị vua nào lại tin duy nhất một cận thần, Ngọc Hiên cũng thế, nàng đành phải xây dựng hai đội khác nhau, để các nàng tự trông đối phương. Đối với bên nào Ngọc Hiên cũng cho họ biết họ là người trọng yếu, phải xem xét đối phương, thế nên cả Vân Nhạc cả Thanh đều quan sát nhau, cùng nhau giám sát.
Mà chuyện Vân Nhạc ghét Thanh là chuyện ai cũng biết, Thanh làm một chút chuyện không vừa ý đã bị Vân Nhạc mắng, thậm chí có hôm Vân Nhạc còn muốn Thanh dọn ra chỗ khác ngồi, không được ngồi chung với mình nữa. Ngọc Hiên đôi khi sẽ giải quyết mâu thuẫn của hai người, đôi khi nàng thật sự đau đầu, chuyện của nàng nàng còn chưa giải quyết xong.
Mặc dù Thanh ủy khuất nhưng không bao giờ nói ra, trong lòng Thanh vẫn luôn xem trọng dì Cách, Ngọc Hiên. Chính họ mang Thanh ra khỏi những bộ đồng phục rẻ tiền của xưởng, để cho nàng đường đường chính chính làm thư kí Tư Đồ, ai cũng nghiêm cẩn gọi nàng một tiếng chị Tư Đồ. Hai người họ đang ra sức vẽ cho nàng một tương lai tốt, nàng cũng không muốn vì Vân Nhạc mà u buồn ủ rũ, sau đó bỏ lỡ cơ hội xoay đổi vận mệnh chính mình.
"Thanh, Vân Nhạc. Đi ra công trình với chị." Ngọc Hiên đi ngang qua chỗ hai người, nói. Vân Nhạc ngay lập tức dạ một tiếng, sau đó gom đồ của mình cùng Ngọc Hiên đi. Thanh cũng nhanh chóng nối gót theo sau.
Tài xế Lưu sớm đợi ba người dưới lầu, Ngọc Hiên ngồi ở ghế sau, Vân Nhạc theo thói quen ngồi bên cạnh, Thanh thì ngồi ở ghế phụ lái. Ngọc Hiên rất hay bất chợt ra công trình, thế nên Vân Nhạc và Thanh cũng không ngạc nhiên lắm, được gọi bèn sẵn sàng cùng đi.
"Có chuyện gì hả chị?" Vân Nhạc lo lắng hỏi.
Ngọc Hiên khẽ nở một nụ cười, "Chị xem tiến độ thôi."
"À, làm em còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Bà chủ Đỗ thật biết dọa người." Vân Nhạc cười cười, nàng lấy trong túi mình ra một cây kẹo mút đưa cho Ngọc Hiên rồi nói, "Ăn kẹo không?"
"Không." Ngọc Hiên lắc đầu nhưng tay không tự chủ được nhận lấy kẹo. Thanh ngồi ghế trên nhìn xuống hai người, có cảm giác gì đó rất lạ mà Thanh cũng không biết được. Thanh biết Ngọc Hiên là người Huệ Gia yêu, nhưng Thanh cũng cảm nhận được người Vân Nhạc yêu cũng là Ngọc Hiên. Nếu như vậy… tiểu nha đầu Vân Nhạc đang đơn phương Ngọc Hiên?
Thật ra một tuần Ngọc Hiên đến công trình ít nhất là hai lần, mọi lần đến đều là nghiêm cẩn kiểm tra, thế nên trong dự án của nàng, việc bên phía xây dựng rút ruột công trình hoặc thay đổi vật liệu là điều không thể. Thanh còn giúp nàng quản lý về mặt số liệu xuất nhập, đảm bảo cho các chi tiết không bị che mắt. Ngọc Hiên từ ngày có Thanh cũng cảm giác nhẹ nhõm đi vài phần.
"Hồ bơi ở lầu 35 này có quỷ mà bơi, bà chủ Đỗ à." Chú Trần vẫy vẫy điếu thuốc của mình để gạt tàn bay xuống đất. Hồ bơi trước giờ không phải xây ở dưới đất sao? Bây giờ Ngọc Hiên lại muốn xây trên trời, chẳng lẽ tính làm Nobita bơi trên không trung?
Vân Nhạc vỗ vào vai chú Trần một cái, nói, "Chú dập thuốc đi. Bà chủ Đỗ muốn bơi trên trời thì xây hồ bơi trên trời cho bà chủ Đỗ. Chú kêu ca sẽ bị trừ lương nha."
"Haha, tiểu nha đầu này!" Chú Trần dập điếu thuốc xuống đất, dùng mũi chân của mình giẫm lên cho tắt hẳn sau đó nói với Ngọc Hiên, "Chú muốn mua lại một căn ở dự án này, Ngọc Hiên, hướng Đông ở đây cực kì tốt nha."
"Chú muốn mua thì nói với Thanh, để Thanh giảm giá cho chú." Ngọc Hiên chỉ tay vào Thanh, sau đó chợt nhớ ra bèn nói với Thanh, "À, giữ lại một căn view tốt lại cho dì Cách nữa nhé Thanh."
"Dạ." Thanh nhanh nhẩu viết vào sổ của mình, sau đó cười thật ngây ngô.
"Vợ chú sắp đẻ, chú định mua ở Cielo nhưng thôi, chú thấy ở đây gần trường của đứa lớn hơn." Chú Trần giải thích, chung quy cũng do sợ Ngọc Hiên nghĩ mình sang tay nhà kiếm lời chênh lệch giảm giá. Thật ra ông chỉ muốn mua nhà cho gia đình của mình, cũng không có ý muốn kiếm thêm tiền từ Ngọc Hiên. Làm việc với Ngọc Hiên ông chưa bao giờ thấy ủy khuất cả.
Ngọc Hiên chỉnh chỉnh lại chiếc nón bảo hộ của mình, nói, "Chú ở đây được hơn chứ, Cielo chủ yếu là dành cho ai bận rộn thôi. Ở đây còn được an hưởng tuổi già nha."
"Đúng rồi, nhìn ra hướng này, con coi." Chú Trần dẫn tay Ngọc Hiên đi vào một căn phòng rỗng, chỉ ra cửa sổ nhìn ánh mặt trời đang lặn dần xuống, "Con coi, phải đẹp lắm không, ánh nắng buổi trưa từ hướng kia qua, cũng không chiếu thẳng vào nhà. Rất là ok."
"Con tính rồi mà. Chủ yếu của bọn mình là chậm thôi, nhưng chắc. Con cũng không khởi công nhiều công trình một lúc." Ngọc Hiên nói, "Nhưng mà con sẽ xây thêm các khu nghỉ dưỡng, dân càng lúc càng đông, nhu cầu nghỉ dưỡng không bao giờ thiếu."
"Con quản lý nổi không?" Đội trưởng Trần quan tâm nàng, dù sao Ngọc Hiên cũng là nữ nhân, một nữ nhân làm sao có thể so bì sức lực bằng nam nhân. Không gục ngã cũng là may phúc rồi, Ngọc Hiên còn muốn làm thêm.
Thật ra trong lòng Ngọc Hiên thật mong Huệ Gia phụ giúp mình, nhưng nàng biết sự tự ti trong lòng Huệ Gia rất lớn, nàng không dám nhờ.
"Thôi con đi" Ngọc Hiên bất chợt đứng yên lại, nhăn mặt lại đau đớn "a" một tiếng. Vân Nhạc đang đứng ở ngoài nghe vậy bèn chạy vào bên trong, nàng thấy Ngọc Hiên đang đứng chống tay vào tường, đội trưởng Trần lo lắng hô một tiếng, "Hiên, con sao vậy?"
"Nhìn kĩ bên dưới, đinh vụn!" Ngọc Hiên tuy đau nhưng cũng không quên nhắc hai người trong phòng lúc này. Rõ ràng công trình cũng không cần dùng đinh, bọn họ lại có đinh vụn, thật tình không biết ở đâu ra. Ngọc Hiên bị đinh đâm vào chân, đau đến độ nước mắt cũng tuôn ra ào ạt, nàng còn quên mang giày bảo hộ, đúng thật là ngu ngốc hết chỗ nói.
"Hiên sao vậy?" Thanh mặt mày tái xanh nhìn Ngọc Hiên đau đớn. Vân Nhạc thấy vậy bèn quát một tiếng, "Mau gọi xe cấp cứu đến."
"Đứng tựa vào tường!" Vân Nhạc để Ngọc Hiên đứng dựa vào tường, nàng nâng chân của Ngọc Hiên lên, nhịn đi cảm giác sợ hãi đau đớn của mình, Vân Nhạc nói với Ngọc Hiên, "Chết chưa, ban nãy đi em quên tắt máy lạnh phòng chị."
"Chị dặn bao nhiêu lần. A! Em lừa chị!" Ngọc Hiên cảm thấy đinh bị rút ra rồi, Vân Nhạc lừa nàng, đánh lạc hướng để rút đinh ra khỏi chân nàng. Vì rút đinh ra rồi nên máu nhỏ thành giọt tuôn ra thấm vào giày thể thao của Ngọc Hiên, Vân Nhạc quay sang Thanh gấp gáp hỏi, "Gọi xe cấp cứu chưa?"
Vân Nhạc tháo giày ra để xem đinh kia rốt cuộc đâm bao nhiêu sâu, nhưng mở giày ra rồi Vân Nhạc thấy hối hận không thôi. Đinh đâm đến sâu như vậy, máu còn loãng, chảy ra ướt đẫm. Vân Nhạc xót xa nhưng không nói ra một lời.
"Gọi rồi." Thanh cũng lo sợ không kém.
Vân Nhạc bèn cõng Ngọc Hiên trên vai, dùng thang máy xây dựng đi xuống. Thang máy xây dựng cũng rất sơ sài, chưa gắn thang máy thật nên khi đi có cảm giác rất sợ. Ngọc Hiên ở trên vai Vân Nhạc khóc thút thít, "Đau quá…"
"Ngốc, em kêu chị thay giày bảo hộ sao chị không thay." Vân Nhạc nhìn bàn chân mang giày thể thao của Ngọc Hiên, đúng thật là không sợ bị đinh đâm, giờ thì bị đinh đâm rồi.
"Chị đau quá…" Ngọc Hiên bị mắng lại khóc thút thít nhiều hơn, Thanh ở bên cạnh bèn lấy khăn giấy lau nước mắt cho Ngọc Hiên, "Ráng một xíu nữa."
Đỗ Ngọc Hiên là doanh nhân thành đạt, nàng đạt thành tựu liên tiếp, nàng có chỗ đứng trên thương trường. Nhưng chẳng ai thấy nàng cũng là một nữ nhân, vui buồn ấm lạnh, nước mắt nụ cười, nàng chẳng có thứ gì không có. Nàng cũng sợ đau, sợ buồn, thế nên Vân Nhạc cảm thấy Ngọc Hiên bây giờ chính là Ngọc Hiên thuần chân hoàn chỉnh nhất, không phải Ngọc Hiên được ca tụng trên báo.
Vì nghĩ nhiều nên Ngọc Hiên cảm thấy đôi lúc công việc đè nặng lên vai mình, đó là lý do nàng đang dạy bảo Thanh. Mặc dù Vân Nhạc là một tiểu nha đầu tốt tính, dễ bảo, nhưng Ngọc Hiên vẫn còn một tầng nghi hoặc với Vân Nhạc từ chuyện kiếp trước, gỡ mãi cũng không ra. Mà không vị vua nào lại tin duy nhất một cận thần, Ngọc Hiên cũng thế, nàng đành phải xây dựng hai đội khác nhau, để các nàng tự trông đối phương. Đối với bên nào Ngọc Hiên cũng cho họ biết họ là người trọng yếu, phải xem xét đối phương, thế nên cả Vân Nhạc cả Thanh đều quan sát nhau, cùng nhau giám sát.
Mà chuyện Vân Nhạc ghét Thanh là chuyện ai cũng biết, Thanh làm một chút chuyện không vừa ý đã bị Vân Nhạc mắng, thậm chí có hôm Vân Nhạc còn muốn Thanh dọn ra chỗ khác ngồi, không được ngồi chung với mình nữa. Ngọc Hiên đôi khi sẽ giải quyết mâu thuẫn của hai người, đôi khi nàng thật sự đau đầu, chuyện của nàng nàng còn chưa giải quyết xong.
Mặc dù Thanh ủy khuất nhưng không bao giờ nói ra, trong lòng Thanh vẫn luôn xem trọng dì Cách, Ngọc Hiên. Chính họ mang Thanh ra khỏi những bộ đồng phục rẻ tiền của xưởng, để cho nàng đường đường chính chính làm thư kí Tư Đồ, ai cũng nghiêm cẩn gọi nàng một tiếng chị Tư Đồ. Hai người họ đang ra sức vẽ cho nàng một tương lai tốt, nàng cũng không muốn vì Vân Nhạc mà u buồn ủ rũ, sau đó bỏ lỡ cơ hội xoay đổi vận mệnh chính mình.
"Thanh, Vân Nhạc. Đi ra công trình với chị." Ngọc Hiên đi ngang qua chỗ hai người, nói. Vân Nhạc ngay lập tức dạ một tiếng, sau đó gom đồ của mình cùng Ngọc Hiên đi. Thanh cũng nhanh chóng nối gót theo sau.
Tài xế Lưu sớm đợi ba người dưới lầu, Ngọc Hiên ngồi ở ghế sau, Vân Nhạc theo thói quen ngồi bên cạnh, Thanh thì ngồi ở ghế phụ lái. Ngọc Hiên rất hay bất chợt ra công trình, thế nên Vân Nhạc và Thanh cũng không ngạc nhiên lắm, được gọi bèn sẵn sàng cùng đi.
"Có chuyện gì hả chị?" Vân Nhạc lo lắng hỏi.
Ngọc Hiên khẽ nở một nụ cười, "Chị xem tiến độ thôi."
"À, làm em còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Bà chủ Đỗ thật biết dọa người." Vân Nhạc cười cười, nàng lấy trong túi mình ra một cây kẹo mút đưa cho Ngọc Hiên rồi nói, "Ăn kẹo không?"
"Không." Ngọc Hiên lắc đầu nhưng tay không tự chủ được nhận lấy kẹo. Thanh ngồi ghế trên nhìn xuống hai người, có cảm giác gì đó rất lạ mà Thanh cũng không biết được. Thanh biết Ngọc Hiên là người Huệ Gia yêu, nhưng Thanh cũng cảm nhận được người Vân Nhạc yêu cũng là Ngọc Hiên. Nếu như vậy… tiểu nha đầu Vân Nhạc đang đơn phương Ngọc Hiên?
Thật ra một tuần Ngọc Hiên đến công trình ít nhất là hai lần, mọi lần đến đều là nghiêm cẩn kiểm tra, thế nên trong dự án của nàng, việc bên phía xây dựng rút ruột công trình hoặc thay đổi vật liệu là điều không thể. Thanh còn giúp nàng quản lý về mặt số liệu xuất nhập, đảm bảo cho các chi tiết không bị che mắt. Ngọc Hiên từ ngày có Thanh cũng cảm giác nhẹ nhõm đi vài phần.
"Hồ bơi ở lầu 35 này có quỷ mà bơi, bà chủ Đỗ à." Chú Trần vẫy vẫy điếu thuốc của mình để gạt tàn bay xuống đất. Hồ bơi trước giờ không phải xây ở dưới đất sao? Bây giờ Ngọc Hiên lại muốn xây trên trời, chẳng lẽ tính làm Nobita bơi trên không trung?
Vân Nhạc vỗ vào vai chú Trần một cái, nói, "Chú dập thuốc đi. Bà chủ Đỗ muốn bơi trên trời thì xây hồ bơi trên trời cho bà chủ Đỗ. Chú kêu ca sẽ bị trừ lương nha."
"Haha, tiểu nha đầu này!" Chú Trần dập điếu thuốc xuống đất, dùng mũi chân của mình giẫm lên cho tắt hẳn sau đó nói với Ngọc Hiên, "Chú muốn mua lại một căn ở dự án này, Ngọc Hiên, hướng Đông ở đây cực kì tốt nha."
"Chú muốn mua thì nói với Thanh, để Thanh giảm giá cho chú." Ngọc Hiên chỉ tay vào Thanh, sau đó chợt nhớ ra bèn nói với Thanh, "À, giữ lại một căn view tốt lại cho dì Cách nữa nhé Thanh."
"Dạ." Thanh nhanh nhẩu viết vào sổ của mình, sau đó cười thật ngây ngô.
"Vợ chú sắp đẻ, chú định mua ở Cielo nhưng thôi, chú thấy ở đây gần trường của đứa lớn hơn." Chú Trần giải thích, chung quy cũng do sợ Ngọc Hiên nghĩ mình sang tay nhà kiếm lời chênh lệch giảm giá. Thật ra ông chỉ muốn mua nhà cho gia đình của mình, cũng không có ý muốn kiếm thêm tiền từ Ngọc Hiên. Làm việc với Ngọc Hiên ông chưa bao giờ thấy ủy khuất cả.
Ngọc Hiên chỉnh chỉnh lại chiếc nón bảo hộ của mình, nói, "Chú ở đây được hơn chứ, Cielo chủ yếu là dành cho ai bận rộn thôi. Ở đây còn được an hưởng tuổi già nha."
"Đúng rồi, nhìn ra hướng này, con coi." Chú Trần dẫn tay Ngọc Hiên đi vào một căn phòng rỗng, chỉ ra cửa sổ nhìn ánh mặt trời đang lặn dần xuống, "Con coi, phải đẹp lắm không, ánh nắng buổi trưa từ hướng kia qua, cũng không chiếu thẳng vào nhà. Rất là ok."
"Con tính rồi mà. Chủ yếu của bọn mình là chậm thôi, nhưng chắc. Con cũng không khởi công nhiều công trình một lúc." Ngọc Hiên nói, "Nhưng mà con sẽ xây thêm các khu nghỉ dưỡng, dân càng lúc càng đông, nhu cầu nghỉ dưỡng không bao giờ thiếu."
"Con quản lý nổi không?" Đội trưởng Trần quan tâm nàng, dù sao Ngọc Hiên cũng là nữ nhân, một nữ nhân làm sao có thể so bì sức lực bằng nam nhân. Không gục ngã cũng là may phúc rồi, Ngọc Hiên còn muốn làm thêm.
Thật ra trong lòng Ngọc Hiên thật mong Huệ Gia phụ giúp mình, nhưng nàng biết sự tự ti trong lòng Huệ Gia rất lớn, nàng không dám nhờ.
"Thôi con đi" Ngọc Hiên bất chợt đứng yên lại, nhăn mặt lại đau đớn "a" một tiếng. Vân Nhạc đang đứng ở ngoài nghe vậy bèn chạy vào bên trong, nàng thấy Ngọc Hiên đang đứng chống tay vào tường, đội trưởng Trần lo lắng hô một tiếng, "Hiên, con sao vậy?"
"Nhìn kĩ bên dưới, đinh vụn!" Ngọc Hiên tuy đau nhưng cũng không quên nhắc hai người trong phòng lúc này. Rõ ràng công trình cũng không cần dùng đinh, bọn họ lại có đinh vụn, thật tình không biết ở đâu ra. Ngọc Hiên bị đinh đâm vào chân, đau đến độ nước mắt cũng tuôn ra ào ạt, nàng còn quên mang giày bảo hộ, đúng thật là ngu ngốc hết chỗ nói.
"Hiên sao vậy?" Thanh mặt mày tái xanh nhìn Ngọc Hiên đau đớn. Vân Nhạc thấy vậy bèn quát một tiếng, "Mau gọi xe cấp cứu đến."
"Đứng tựa vào tường!" Vân Nhạc để Ngọc Hiên đứng dựa vào tường, nàng nâng chân của Ngọc Hiên lên, nhịn đi cảm giác sợ hãi đau đớn của mình, Vân Nhạc nói với Ngọc Hiên, "Chết chưa, ban nãy đi em quên tắt máy lạnh phòng chị."
"Chị dặn bao nhiêu lần. A! Em lừa chị!" Ngọc Hiên cảm thấy đinh bị rút ra rồi, Vân Nhạc lừa nàng, đánh lạc hướng để rút đinh ra khỏi chân nàng. Vì rút đinh ra rồi nên máu nhỏ thành giọt tuôn ra thấm vào giày thể thao của Ngọc Hiên, Vân Nhạc quay sang Thanh gấp gáp hỏi, "Gọi xe cấp cứu chưa?"
Vân Nhạc tháo giày ra để xem đinh kia rốt cuộc đâm bao nhiêu sâu, nhưng mở giày ra rồi Vân Nhạc thấy hối hận không thôi. Đinh đâm đến sâu như vậy, máu còn loãng, chảy ra ướt đẫm. Vân Nhạc xót xa nhưng không nói ra một lời.
"Gọi rồi." Thanh cũng lo sợ không kém.
Vân Nhạc bèn cõng Ngọc Hiên trên vai, dùng thang máy xây dựng đi xuống. Thang máy xây dựng cũng rất sơ sài, chưa gắn thang máy thật nên khi đi có cảm giác rất sợ. Ngọc Hiên ở trên vai Vân Nhạc khóc thút thít, "Đau quá…"
"Ngốc, em kêu chị thay giày bảo hộ sao chị không thay." Vân Nhạc nhìn bàn chân mang giày thể thao của Ngọc Hiên, đúng thật là không sợ bị đinh đâm, giờ thì bị đinh đâm rồi.
"Chị đau quá…" Ngọc Hiên bị mắng lại khóc thút thít nhiều hơn, Thanh ở bên cạnh bèn lấy khăn giấy lau nước mắt cho Ngọc Hiên, "Ráng một xíu nữa."
Đỗ Ngọc Hiên là doanh nhân thành đạt, nàng đạt thành tựu liên tiếp, nàng có chỗ đứng trên thương trường. Nhưng chẳng ai thấy nàng cũng là một nữ nhân, vui buồn ấm lạnh, nước mắt nụ cười, nàng chẳng có thứ gì không có. Nàng cũng sợ đau, sợ buồn, thế nên Vân Nhạc cảm thấy Ngọc Hiên bây giờ chính là Ngọc Hiên thuần chân hoàn chỉnh nhất, không phải Ngọc Hiên được ca tụng trên báo.
Tác giả :
yenvu18