Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 75

"Chị có muốn vào nhà cùng ăn lẩu không? Nhà cũng không có gì ngon, nhưng mà em muốn mời chị" Thanh nói, không hiểu sao vừa nhìn thấy Tử Cách liền nảy sinh hảo cảm, muốn được mời chị ấy cùng mình ăn. Mặc dù Thanh biết những thứ nàng mua cũng chẳng đắt tiền cho cam, chỉ là nàng muốn mời người phụ nữ này một bữa vì đã để tâm đến mình.

"Tiện không?" Tử Cách cũng chẳng có lý do gì để từ chối, cô đậu xe vào bãi đỗ xe rồi cùng Thanh đi bộ vào nhà. Thanh không những thấy không tiện mà còn rất vui vì Tử Cách chịu đến nhà của mình, thế nên vừa đi vừa luyên thuyên nói, cũng không ít người hiếu kì hỏi xem Tử Cách là ai mà đi vào dãy trọ, nhưng Thanh chỉ nói là bạn mình.

Tử Cách tuy cao sang nhưng lại không hề xa cách, nhất là khi Thanh mời về nhà dùng lẩu, chị ấy cũng nguyện ý đi cùng. Người này thật sự không đề phòng nàng lừa gạt? Thanh mở cửa đi vào bên trong phòng trọ của mình, không có Lan Nhi? Thanh để đồ ăn lên trên bàn, sau đó cười ngại ngùng với Tử Cách, "Chị ngồi đợi em một chút nha."

Thanh leo lên trên gác lửng tìm xem phải Lan Nhi đang ngủ không nhưng không thấy thế nên nàng leo xuống, Tử Cách cầm bịch thức ăn trên tay, nói với Thanh, "Để chị sơ chế cho, em bày nồi lẩu đi, hôm nay làm phiền em thật."

Thật ra mục đích Tử Cách đến đây không phải vì đồ ăn, cô vào tận trong nhà, tiếp cận Thanh cũng chỉ bởi vì một câu "nhìn thật quen" của Thanh. Nếu nhìn thật quen tức là Thanh đã từng thấy hoặc từng gặp qua người này rồi, mà chủ đích của Tử Cách cũng chỉ là tìm đến xem Thanh sống chỗ nào, để từ đó mà tìm Lăng Nhi.

"Chị để em" Mời khách đến nhà mà bắt khách làm việc cũng thật ngại, thế nên Thanh toan giành phần sơ chế đồ ăn. Nhưng Tử Cách thuyết phục Thanh nên đi lấy nồi lẩu rồi nấu nước dùng, thế nên Thanh đành ngậm ngùi lục lọi trong bếp tìm nồi, nấu nước.

Tử Cách làm cá thịt rất giỏi, chủ yếu là làm lâu năm nên quen tay. Cô vừa làm vừa lẩm nhẩm suy nghĩ trong đầu mình, khu này Tử Cách vẫn còn chưa tìm đến, thật ra địa điểm này nếu mà Thanh không dẫn đến thì Tử Cách cũng chẳng thể bước vào, chẳng dám bước vào. Nơi này thành phần hỗn tạp, chủ yếu là dân tứ xứ đến làm công nhân, cô là người lạ bước vào ắt hẳn chủ nhà sẽ không đồng ý.

Đang bày biện ra giữa nhà thì nghe tiếng mở cửa, Thanh nhìn Lan Nhi đang bước vào trong nhà, hỏi, "Mới đi chơi về hả em?"

"Cho mượn xe đi chị Lan…" A Minh ở bên cạnh nói luyên thuyên, rõ ràng là lớn hơn Lam Lan rất nhiều nhưng cam bái hạ phong, gọi một tiếng chị Lan cũng không thấy mất mặt. Lục Lăng lấy chìa khóa xe dằn vào tay Thanh, cũng chẳng dặn dò gì.

"Chị Lan vừa mua xe cho em, xe của con Hạnh cuối xóm đó. Nó bán tháo đi để trả nợ nên chị Lan mua luôn." A Minh lại nói, thật ra ban nãy Lục Lăng đang chạy một vòng thử xe thì thấy A Minh đang lững thững đi vào trong, thấy nàng, hắn nhanh nhẩu hét lên một tiếng xin được leo lên xe đi thử. Lục Lăng cũng ngừng xe lại, cho hắn lên rồi đèo hắn chạy một vòng quanh xóm.

Thanh nghe thấy Lan Nhi mua xe cho mình, phản ứng đầu tiên là ấp úng nói, "Lan Nhi… Nãy chị lỡ làm mất xe cũ, sao em biết được mà mua xe mới?"

"Mất đỡ phải vứt" Lục Lăng cởϊ áσ khoác của mình ra treo lên giá, sau đó nói, "Xe cũ sáng nào cũng phải chỉnh rồi mới chạy được, định mua cho chị chiếc xe đạp nhưng con Hạnh bán rẻ quá. Bằng không chị có được xe đạp đi làm rồi."

Nói rồi Lục Lăng ngước mắt lên, nàng thấy Tử Cách đứng trước mặt mình, nàng hệt như bị trời giáng xuống cho một đạo thiên lôi, đứng sững, chẳng thể nói thêm một lời nào nữa.

"Ể, ai vậy mày?" A Minh chỉ tay vào Tử Cách, hỏi Thanh. Thanh nghe A Minh hỏi bèn vui vẻ chạy lại nắm cánh tay Tử Cách, giới thiệu, "Em mới gặp chị ấy ở ngoài chợ, vừa gặp đã thấy hợp, nên mời chị ấy về nhà dùng lẩu với mình luôn."

Tử Cách vẫn để yên cho Thanh nắm lấy cánh tay mình, mắt cô chỉ nhìn đến một người. Người mà cô mong đợi đã đứng trước mặt cô, vẫn như trước đây, bất biến. Người ấy nhìn cô bằng đôi mắt thanh lạnh của mình, hệt như hai người hoàn toàn xa lạ. Cô không nhịn được mà rơi nước mắt, đôi mắt oán thán nhìn người kia, "Thì ra là trốn ở đây."

"Dì đi đâu đến đây?" Lục Lăng giả vờ hắng giọng một tiếng, sau đó đi lại gần nồi lẩu mở ra xem. Giả vờ mắng Thanh rằng, "Chị vẫn chưa nấu xong?"

"Hai người biết nhau sao?" Thanh nghi hoặc hỏi.

Cả hai đều không trả lời Thanh, Thanh không nghe thấy ai trả lời bèn quay sang hỏi Lan Nhi, "Em hôm nay mua rượu?"

"Chó Minh mua. Nói cái gì mà rửa xe" Lục Lăng cảm thấy ánh mắt của dì Cách đặt lên người mình thật nóng, nóng đến độ muốn thiêu đốt làn da của nàng. Nàng nhớ gương mặt đó kể cả trong mơ lẫn hiện thực, vậy mà bây giờ gặp lại lại chẳng dám nhìn thẳng. Hệt như thái dương, chẳng thể nào đối diện nhìn vào.

Sau khi biết Tử Cách và Lan Nhi là người quen của nhau, Thanh càng cao hứng, thế nên liên tục gắp thức ăn cho Lan Nhi và Tử Cách, nói nào là rốt cuộc Lan Nhi cũng có người nhà, nàng còn tưởng Lan Nhi một thân cô độc. Tử Cách gắp một ít cá cho vào miệng nhưng cô cảm thấy mặn đắng, cái mặn của nước mắt, chỉ cần nhìn Lăng Nhi một chút nước mắt của cô lại chực trào muốn rơi, cô nhớ nhung Lăng Nhi quá rồi.

Lục Lăng nhịn không được gắp thêm đồ ăn vào chén của Tử Cách, hỏi, "Bệnh của dì sao rồi?"

"Bệnh?" Tử Cách ngạc nhiên, sau đó nói, "Bệnh cũng đỡ rồi, uống thuốc đều đặn liền không có vấn đề nữa."

"Vậy tốt, dạo này dì đang làm gì?" Lục Lăng lại hỏi, những câu hỏi này tuyệt không phải những câu hỏi của những người yêu nhau. Tử Cách nghe vào tai cảm thấy rất xa lạ, càng nghe càng thấy lòng đau như ai xát muối vào.

"Làm ở IKEA phụ cho Tiết tiểu thư"

Lục Lăng càng nghe vào tai càng thấy quyết định rời đi của mình là đúng, dì ấy không những hết bệnh mà còn thăng tiến. Rời xa nàng, có lẽ dì ấy tốt hơn thật, có lẽ Triệu Kiệt hắn nói đúng, nàng chẳng khác gì nỗi nhục nhã mà Tử Cách phải gánh lên vai.

"À! Em nhận ra chị rồi, Lan Nhi hay vẽ chị" Thanh ồ lên một tiếng, sau đó gật gù, thì ra là chị ấy, hèn chi nàng vừa gặp đã nảy sinh hảo cảm.

Tối đó Tử Cách xin Thanh được ngủ lại, Thanh đương nhiên vui vẻ, nàng lấy trong tủ ra đồ ngủ cho Tử Cách thay, sau đó nói, "Chị ngủ với em nha, Lan Nhi không thích ai ngủ cạnh."

"Vậy Lan Nhi ngủ ở đâu?" Tử Cách hỏi.

"Lan Nhi ngủ trên gác." Thanh mang thêm chăn mền ra cho Tử Cách, Tử Cách thấy vậy bèn nói, "Bọn chị lâu rồi mới gặp, chị muốn nói chuyện với Lan Nhi một chút."

Lục Lăng nằm trên gác lửng nghe bên dưới hai người nói, nàng nhắm mắt lại, hơi thở bỗng chốc ngày một nặng nề. Nàng thà là đừng gặp, Tử Cách chính là gót chân Asin của nàng, nếu không chạm đến thì có thể ngó lơ, bây giờ lại gặp, nói mắt nàng không nhìn đến, tim nàng không hướng đến, đó là chuyện không thể.

Đang nằm thì nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tử Cách lên cầu thang, Lục Lăng nhắm chặt đôi mắt mình lại giả vờ ngủ.
Tác giả : yenvu18
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại