Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh
Chương 6
Vi Vi, tôi không muốn hù dọa em, thật sự... Nhưng mà tại sao Vi Vi không nghe lời, muốn ép tôi sao?
Hắn vẫn muốn từ từ nắm lấy lòng cô để cho cô không thể chạy trốn nhưng tất cả chỉ là uổng công. Thiên tài IQ 200 thì sao chứ! Hắn lại không có biện pháp để cô đối mặt với tình cảm của hắn.
Thẩm Thiên Vi, em trốn không thoát đâu!
“Thật xin lỗi." Thẩm Thiên Vi nhìn về người bên cạnh nói câu xin lỗi thứ n trong đêm giáng sinh này. Cô quả thật muốn tìm cái động để trốn vào... Cô đang làm gì thế này? Đi ăn bữa tối ngẩng người, xem chiếu phim ngẩng người, đi trên đường cũng ngẩng người, cuối cùng lại bỏ mặc đối tượng hẹn hò ở phía sau... Trên thế giới này chắc không có người nào vô duyên hơn cô!
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Thẩm Thiên Vi, hai gò má đỏ bừng nói tiếng xin lỗi, Thanh Trạm cười “Hì hì" một tiếng: “Em thật sự rất đáng yêu."
“Anh không có tức giận sao?" Thẩm Thiên Vi cẩn thận ngước mắt hỏi.
“Hắc, anh không có nhỏ nhen như thế" Thanh Trạm cười cười “Chỉ là tối nay em cứ thẫn thờ, có tâm sự sao?"
Có, đương nhiên là có...
Khuôn mặt Thẩm Thiên Vi phảng phất sự cô đơn, đáy mắt chớm buồn.
Lòng của cô không có ở đây. Tâm tình của cô, trừ Thiên Dục ra không còn người nào khác. Cô cứ như vậy đi ra ngoài, không biết Thiên Dục sẽ làm gì trong đêm Giáng Sinh này? Là cô đơn ở nhà hay là... Cũng hẹn hò với ai rồi? Mặc kệ là trường hợp nào, Thẩm Thiên Vi cảm thấy thật khó chịu.
“Vi Vi" Cô mất hồn khiến Thanh Trạm không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
“Hả?" Thẩm Thiên Vi chớp chớp đôi mắt to, ý thức được mình lại mất hồn, ảo não nói: “Xin lỗi..."
“Thật xin lỗi?" Thanh Trạm hơi trách móc cười “Em rất thích nói câu “thật xin lỗi" sao... Anh không phải trách em, nếu như có tâm sự không ngại nói ra để cho anh cùng chia sẻ."
Nhìn đàn anh tuấn tú chăm sóc cô một cách tỉ mỉ, trong lòng Thẩm Thiên Vi vô cùng áy náy, ngầm thở dài. Nhưng phiền não của cô không có người nào có thể giải quyết được cho nên cô chỉ có thể cảm kích cười cười: “Cám ơn anh, em không có tâm sự gì cả...Anh quả thật là người tốt."
“Anh là người tốt sao?" Thanh Trạm trêu ghẹo nói.
“Đúng vậy."
“Vậy... Thẩm Thiên Vi, chúng ta có thể thử qua lại với nhau không?"
Thẩm Thiên Vi trợn to mắt đẹp nhìn Thanh Trạm, hắn đột nhiên tỏ tình giống như là bom nổ dưới nước. Trong nháy mắt cô không có chút năng lực phản ứng.
“Thôi." Một hồi lâu, Thanh Trạm mới vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, bất đắc dĩ nở nụ cười “Sớm biết em sẽ phản ứng như thế này rồi! Thật đáng tiếc, anh thật sự thích em nhưng khi nghĩ tới việc anh không phải là người em thích thì..."
“Thật xin lỗi..."
“Lại nữa" Thanh Trạm không chịu nổi, lắc đầu một cái, cười cười “Không làm người yêu thì làm bạn bè cũng tốt... Nhưng quan trọng nhất là anh không muốn nghe em nói xin lỗi nữa! Người em ở chỗ này nhưng hồn không biết bay tới đâu rồi... Có tâm sự gì hãy mau đi giải quyết đi! Đừng lãng phí thời gian, lễ Giáng Sinh vẫn còn một tiếng nữa đó."
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ, Thẩm Thiên Vi khẽ nâng đầu nhìn về phía Thanh Trạm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Em thật sự có thể đi trước sao?" Nói thật, lòng của cô đã sớm không ở nơi này rồi.
“Không nên hỏi anh, hỏi trái tim của em đó! Có phải em có một số việc muốn làm không?" Thanh Trạm nhíu mày khích lệ.
“Em biết rồi! Tối nay rất xin lỗi anh, vậy em đi trước..." Thẩm Thiên Vi nói xong liền túm lấy áo khoác vọt tới ven đường cản xe taxi lại.
Nhìn xe taxi rời đi, Thanh Trạm luồn tay vào túi quần, hắn thở dài cười cười. Thật là một cô gái đáng yêu... Nhưng rất rõ ràng, trong lòng cô đã có người khác cũng không còn chỗ cho bất kỳ ai.
Chỉ là, chính cô cũng không biết điều đó.
Thẩm Thiên Vi đứng trước cửa chính thở hổn hển, tay run run móc chìa khóa ra.
Bây giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà, nhìn thấy hắn.
Đêm giáng sinh qua nhanh quá, cô muốn trước khi đến mười hai giờ có thể tặng quà cho Thiên Dục!
“Cạch" Tiếng cửa mở ra, phòng vừa tối vừa lạnh làm cho Thẩm Thiên Vi bỗng nhiên sửng sốt ngây người đứng tại chỗ. Trong lòng cô có chút sợ hãi lên tiếng: “Thiên Dục, em có ở nhà không?"
Không có người trả lời cô, giống như không có ai ở nhà.
Lòng ngực cô căng lên, đả kích này làm Thẩm Thiên Vi có chút lảo đảo muốn ngã, lòng của cô gần như rơi xuống đáy vực sâu.
Nhưng ngay lúc này, một bóng đen chợt vụt qua nhanh đến nỗi làm cô không kịp phản ứng. Cửa chính ở phía sau cô liền bị đóng lại một cách thô bạo còn cô thì bị ôm vào một lồng ngực ấm áp. Ôm chặt đến nỗi làm cô phát đau. Lưng của cô thì chống lên cửa chính.
Hơi thở nóng rực bá đạo tới gần, đôi môi nóng bỏng không cho Thẩm Thiên Vi bất kỳ cơ hội nào hung hăng đặt lên môi cô... Đầu óc Thẩm Thiên Vi “choang" một tiếng, trong nháy mắt hoàn toàn chết lặng.
Lúc đầu, môi của cô chỉ là bị hắn dùng sức mút, ma sát, tiếp theo không hề phòng bị răng cô liền dễ dàng bị cạy mở. Hắn tiến quân thần tốc, môi lưỡi cực nóng tùy ý ở trong miệng cô càn quét, cuồn cuộn quấn lấy lưỡi của cô mập mờ quấn quít giống như là muốn một ngụm nuốt cô vào bụng...
Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn. Người đè lên người cô dường như cảm thấy còn chưa đủ cho nên càng dùng lực đè ép cô xuống. Phía sau cô là cánh cửa lạnh lẽo mà lồng ngực của người trước mặt nóng bỏng kiên cố vây chặt cô. Một khắc kia, toàn thân cô như bị đóng băng, cô biết rõ ràng những gì đang xảy ra nhưng chỉ có thể nhìn mình trầm luân vào. Thẩm Thiên Vi cảm thấy mình bị cắn nuốt...
Giống như trải qua một thế kỷ, Thẩm Thiên Vi mới được người phía trên từ từ buông ra.
Nghe cô kịch liệt thở dốc, hắn mới ở bên tai cô nhẹ nhàng cất lên thanh âm mê dại trí mạng nhất.
“Hẹn hò vui không? Thẩm Thiên Vi."
Một câu nói đơn giản lại có thể khiến đầu óc trống rỗng của cô đã sớm rời khỏi thế giới này từ từ quay lại.
Trong bóng tối đưa tay cũng không thấy được năm ngón. Cô nghe được tiếng tim mình đập liên hồi như trống đánh.
Nếu như không phải là trên môi khẽ tê dại đau đớn còn có hơi thở nóng rực chân thực như thế của người trước mặt thì hẳn cô sẽ cho rằng mình đang nằm mộng, lễ Noel “Alice's Adventures in Wonderland".
Thẩm Thiên Vi giật mình ngẩng đầu, có chút mờ mịt chần chờ vươn tay ra muốn biết người trước mặt có tồn tại hay không? Vậy mà, đang lúc đầu ngón tay chưa kịp chạm đến trong nháy máy cô khiếp sợ rụt tay lại, hít vào thở ra một hơi, lên tiếng hỏi “Thiên Dục?"
Nhìn cô sợ hãi như một con thỏ trắng nhỏ. Trong bóng tối, Thẩm Thiên Dục nâng lên nụ cười gian xảo... Hắn không hề che giấu ý tứ của mình, giọng nói hấp dẫn chân thật từ bên môi bật ra: “Là anh."
Thẩm Thiên Vi trợn to hai mắt, hàm răng vừa dùng lực liền nếm thấy mùi máu tanh trong miệng. Toàn thân cô run rẩy, muốn động đậy nhưng lại cứng ngắc không nhúc nhích được.
Là Thiên Dục! Thật sự là Thiên Dục! Nhưng là, trời ơi... Bọn họ vừa làm cái gì? Hôn nhau? Hai người thực sự đã hôn nhau! Là hắn hôn cô, hắn làm sao có thể hôn cô?
“Thiên Dục, buông chị ra, mau buông chị ra!" Thẩm Thiên Vi không biết phải làm sao, cô giãy giụa, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Nhưng làm sao đây? Anh không muốn buông em ra một chút nào." Đúng vậy, hắn biết cô bị dọa sợ nhưng cho dù biết rõ hắn cũng không muốn giả bộ làm em trai yếu đuối nữa.
Hắn cho là bằng những biểu hiện của mình thì cô có thể hiểu được tình cảm của hắn. Cuối cùng cô sẽ không ra ngoài hẹn hò, nhưng hắn sai lầm rồi, thật sự cô đã đi... Trong cơ thể trào dâng một cảm giác khó chịu, hắn không thể nhẫn nại được nữa rồi! Người phụ nữ này là của một mình Thẩm Thiên Dục, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chạm vào!
“Em đang đùa giỡn chị có phải không?" Thẩm Thiên Vi bị hắn đè thật chặt ở trong ngực, cô níu lấy quần áo của hắn, trong đêm tối cố hết sức ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ hắn “Thiên Dục... Nói cho chị biết, em là đang đóng kịch phải không?"
“Không." Một giây kế tiếp, Thẩm Thiên Dục liền tàn nhẫn nói ra đáp án.
Tròng mắt đen lạnh lùng hàm chứa lửa nóng, hô hấp của Thẩm Thiên Dục càng ngày càng nặng nề, hắn dần dần đến gần cô. Trong bóng đêm, cô có thể thấy rõ gương mặt quen thuộc của hắn thậm chí là hàng lông mi thật dài, hắn nói: “Không phải đùa giỡn cũng không phải đóng kịch, chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của anh... Còn chưa đủ để cho em hiểu sao?"
Hô hấp của Thẩm Thiên Vi gần như ngưng lại, cô lưu luyến đôi môi ấy, sự cọ sát nóng bỏng ấy làm cô không còn chút sức lực nào để đẩy hắn ra. Cô muốn nếm thử mùi vị của đôi môi ấy một lần nữa. Giọng nói của cô chứa đựng sự không thể tin nổi vang lên: “Thiên Dục, chị là chị gái của em!"
“Thật sao? Em thật sự là chị gái của anh sao?" Lời của cô vừa dứt, hắn đã cuồng bạo tức giận gầm nhẹ ra tiếng, tròng mắt đen thoáng qua bén nhọn, hắn nhìn cô, môi mỏng mở ra, lạnh lùng, tàn nhẫn hỏi lại lần nữa “Nói đi! Nói cho anh biết, em thật sự là chị gái của anh sao?"
Thẩm Thiên Vi như bị sét đánh trúng, cô hít sâu một hơi, muốn lùi lại nhưng cô phát hiện mình không có đường để chạy. Trước mắt là một Thẩm Thiên dục hoàn toàn xa lạ. Từ trên người hắn, cô không thể tìm được một chút dấu vết nào về Thiên Dục thân quen của cô...
Cô thật sự hiểu hắn sao? Nhiều năm như thế, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cô thật sự không biết?
“Em, em biết cái gì sao?" Thẩm Thiên Vi sợ hãi hỏi.
“Em cảm thấy anh biết cái gì?" Thẩm Thiên Dục hỏi ngược lại, không sai, hắn biết cô không phải là chị gái ruột của hắn. Tất cả mọi người không cố ý giấu giếm chuyện này thì làm sao hắn không biết được.
Thì ra là hắn đã biết.
Toàn thân Thẩm Thiên Vi như bị rút cạn sức lực, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt từ từ rơi xuống.
Lòng của cô rất đau, đau đến tê dại, chính cô cũng không hiểu tại sao lại có thể đau đến vậy... Giống như một bí mật bị chính mình dùng cả đời để che dấu thế mà cuối cùng lại bị phơi bày. Cô không thể đối mặt với sự thật này.
Tại sao không thể đối mặt? Thẩm Thiên Vi tự hỏi bản thân.
Đúng, bởi vì cô sợ, thật sự rất sợ...
Cô rơi nước mắt làm cho sự tức giận của hắn biến mất trong nháy mắt. Ngón tay dài trắng nõn lau đi nước mắt trên gương mặt cô: “Không được, anh không cho phép em khóc trước mặt anh!"
“Tại sao, tại sao?" Thẩm Thiên Vi cắn môi, không muốn khóc thành tiếng nhưng giọng nói khàn khàn đã bán đứng cô. Cô mở mắt ra nhìn Thẩm Thiên Dục, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tại sao em đối với chị tàn nhẫn như vậy? Chị biết chị không phải là chị gái của em, nhưng vậy thì thế nào? Không phải chị vẫn luôn coi em là em trai yêu quý nhất của chị sao! Thiên Dục, chị không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào, em biết không? Chị không muốn mất đi em! Chị thật sự rất sợ... Nếu như chị không phải là chị gái của em thì chị, có thể là ai? Chị làm sao có thể thoải mái ở bên cạnh yêu thương em đây? Nhưng em, tại sao lại nói cho chị biết... Ô ô... tại sao em lại nói ra vào lúc này chứ."
Tiếng nói thảm thiết của cô khiến Thẩm Thiên Dục cau mày, lòng hắn thật đau đớn. Thẩm Thiên Dục ôm cô vào trong ngực, vô cùng nghiêm túc nói: “Tại sao em lại ép mình phải suy nghĩ như thế? Ai nói với em trừ làm chị gái của anh ra thì không còn sự lựa chọn nào khác?"
“Sự thật chính là như vậy mà!" Thẩm Thiên Vi nằm khóc trong ngực của hắn, quá nhiều việc đã xảy ra trong tối nay, cô hoàn toàn mất đi khả năng suy đoán chỉ có thể hèn nhát ỷ lại nói “Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là điều chị nhận thức, chị không muốn có bất kỳ thay đổi nào, chị muốn chăm sóc em, thương yêu em thì nhất định phải làm chị gái của em!"
“Em sai lầm rồi." Tròng mắt đen khẽ chớp, giọng nói chậm rãi mà kiên định vang lên “Trừ làm chị gái, em còn có thể là người yêu của anh, anh yêu em... Vi Vi."
“Cái gì?" Thẩm Thiên Vi kinh ngạc ngẩng mặt lên, đôi mắt to xinh đẹp ngân ngấn nước mắt nhìn Thẩm Thiên dục, miệng cô lắp bắp run rẩy, cho là mình nghe nhầm “Em mới vừa nói cái gì?"
“Anh chưa từng coi em là chị gái, Thẩm Thiên Vi, em có hiểu không?"
Thẩm Thiên Dục cuồng nhiệt bày tỏ tình yêu của mình. Cô chợt lắc đầu, sợ hãi kêu lên, nhân lúc Thẩm Thiên Dục không để ý đẩy hắn ra, tránh xa khỏi lồng ngực hắn: “Không, không phải vậy! Thiên Dục, chị không hiểu em đang nói cái gì cả!"
“Em hiểu." Thẩm Thiên Dục cũng không tới gần cô hơn nữa chỉ là đưa tay mở đèn ở phòng khách. Một giây sau, phòng khách sáng bừng lên, hắn nhìn nước mắt của cô rơi đầy mặt, đau lòng nói: “Em không cần phải lừa mình dối người nữa... Em hiểu anh đang nói gì."
“Chị không hiểu!" Thẩm Thiên Vi thét chói tai “Chị là chị gái của em!"
“Em không phải! Em có bao giờ nghe anh gọi một tiếng “Chị gái" chưa?" Thẩm Thiên Dục đứng tại chỗ, ánh mắt khóa chặt cô “Anh vô số lần nói với em, em là “Vi Vi", đối với anh mà nói, em chỉ là “Thẩm Thiên Vi"".
Thẩm Thiên Vi mê muội... Cô nhìn hắn từ từ từng bước từng bước tới gần mình, từ trên cao nhìn xuống dịu dàng nói: “Anh yêu em, từ đầu đến cuối anh đều xem em là người phụ nữ anh yêu."
“... Thẩm Thiên Dục, em nhất định là điên rồi." Thẩm Thiên Vi lùi lại mấy bước, kinh hoảng lắc đầu.
Hắn vẫn muốn từ từ nắm lấy lòng cô để cho cô không thể chạy trốn nhưng tất cả chỉ là uổng công. Thiên tài IQ 200 thì sao chứ! Hắn lại không có biện pháp để cô đối mặt với tình cảm của hắn.
Thẩm Thiên Vi, em trốn không thoát đâu!
“Thật xin lỗi." Thẩm Thiên Vi nhìn về người bên cạnh nói câu xin lỗi thứ n trong đêm giáng sinh này. Cô quả thật muốn tìm cái động để trốn vào... Cô đang làm gì thế này? Đi ăn bữa tối ngẩng người, xem chiếu phim ngẩng người, đi trên đường cũng ngẩng người, cuối cùng lại bỏ mặc đối tượng hẹn hò ở phía sau... Trên thế giới này chắc không có người nào vô duyên hơn cô!
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Thẩm Thiên Vi, hai gò má đỏ bừng nói tiếng xin lỗi, Thanh Trạm cười “Hì hì" một tiếng: “Em thật sự rất đáng yêu."
“Anh không có tức giận sao?" Thẩm Thiên Vi cẩn thận ngước mắt hỏi.
“Hắc, anh không có nhỏ nhen như thế" Thanh Trạm cười cười “Chỉ là tối nay em cứ thẫn thờ, có tâm sự sao?"
Có, đương nhiên là có...
Khuôn mặt Thẩm Thiên Vi phảng phất sự cô đơn, đáy mắt chớm buồn.
Lòng của cô không có ở đây. Tâm tình của cô, trừ Thiên Dục ra không còn người nào khác. Cô cứ như vậy đi ra ngoài, không biết Thiên Dục sẽ làm gì trong đêm Giáng Sinh này? Là cô đơn ở nhà hay là... Cũng hẹn hò với ai rồi? Mặc kệ là trường hợp nào, Thẩm Thiên Vi cảm thấy thật khó chịu.
“Vi Vi" Cô mất hồn khiến Thanh Trạm không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
“Hả?" Thẩm Thiên Vi chớp chớp đôi mắt to, ý thức được mình lại mất hồn, ảo não nói: “Xin lỗi..."
“Thật xin lỗi?" Thanh Trạm hơi trách móc cười “Em rất thích nói câu “thật xin lỗi" sao... Anh không phải trách em, nếu như có tâm sự không ngại nói ra để cho anh cùng chia sẻ."
Nhìn đàn anh tuấn tú chăm sóc cô một cách tỉ mỉ, trong lòng Thẩm Thiên Vi vô cùng áy náy, ngầm thở dài. Nhưng phiền não của cô không có người nào có thể giải quyết được cho nên cô chỉ có thể cảm kích cười cười: “Cám ơn anh, em không có tâm sự gì cả...Anh quả thật là người tốt."
“Anh là người tốt sao?" Thanh Trạm trêu ghẹo nói.
“Đúng vậy."
“Vậy... Thẩm Thiên Vi, chúng ta có thể thử qua lại với nhau không?"
Thẩm Thiên Vi trợn to mắt đẹp nhìn Thanh Trạm, hắn đột nhiên tỏ tình giống như là bom nổ dưới nước. Trong nháy mắt cô không có chút năng lực phản ứng.
“Thôi." Một hồi lâu, Thanh Trạm mới vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, bất đắc dĩ nở nụ cười “Sớm biết em sẽ phản ứng như thế này rồi! Thật đáng tiếc, anh thật sự thích em nhưng khi nghĩ tới việc anh không phải là người em thích thì..."
“Thật xin lỗi..."
“Lại nữa" Thanh Trạm không chịu nổi, lắc đầu một cái, cười cười “Không làm người yêu thì làm bạn bè cũng tốt... Nhưng quan trọng nhất là anh không muốn nghe em nói xin lỗi nữa! Người em ở chỗ này nhưng hồn không biết bay tới đâu rồi... Có tâm sự gì hãy mau đi giải quyết đi! Đừng lãng phí thời gian, lễ Giáng Sinh vẫn còn một tiếng nữa đó."
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ, Thẩm Thiên Vi khẽ nâng đầu nhìn về phía Thanh Trạm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Em thật sự có thể đi trước sao?" Nói thật, lòng của cô đã sớm không ở nơi này rồi.
“Không nên hỏi anh, hỏi trái tim của em đó! Có phải em có một số việc muốn làm không?" Thanh Trạm nhíu mày khích lệ.
“Em biết rồi! Tối nay rất xin lỗi anh, vậy em đi trước..." Thẩm Thiên Vi nói xong liền túm lấy áo khoác vọt tới ven đường cản xe taxi lại.
Nhìn xe taxi rời đi, Thanh Trạm luồn tay vào túi quần, hắn thở dài cười cười. Thật là một cô gái đáng yêu... Nhưng rất rõ ràng, trong lòng cô đã có người khác cũng không còn chỗ cho bất kỳ ai.
Chỉ là, chính cô cũng không biết điều đó.
Thẩm Thiên Vi đứng trước cửa chính thở hổn hển, tay run run móc chìa khóa ra.
Bây giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà, nhìn thấy hắn.
Đêm giáng sinh qua nhanh quá, cô muốn trước khi đến mười hai giờ có thể tặng quà cho Thiên Dục!
“Cạch" Tiếng cửa mở ra, phòng vừa tối vừa lạnh làm cho Thẩm Thiên Vi bỗng nhiên sửng sốt ngây người đứng tại chỗ. Trong lòng cô có chút sợ hãi lên tiếng: “Thiên Dục, em có ở nhà không?"
Không có người trả lời cô, giống như không có ai ở nhà.
Lòng ngực cô căng lên, đả kích này làm Thẩm Thiên Vi có chút lảo đảo muốn ngã, lòng của cô gần như rơi xuống đáy vực sâu.
Nhưng ngay lúc này, một bóng đen chợt vụt qua nhanh đến nỗi làm cô không kịp phản ứng. Cửa chính ở phía sau cô liền bị đóng lại một cách thô bạo còn cô thì bị ôm vào một lồng ngực ấm áp. Ôm chặt đến nỗi làm cô phát đau. Lưng của cô thì chống lên cửa chính.
Hơi thở nóng rực bá đạo tới gần, đôi môi nóng bỏng không cho Thẩm Thiên Vi bất kỳ cơ hội nào hung hăng đặt lên môi cô... Đầu óc Thẩm Thiên Vi “choang" một tiếng, trong nháy mắt hoàn toàn chết lặng.
Lúc đầu, môi của cô chỉ là bị hắn dùng sức mút, ma sát, tiếp theo không hề phòng bị răng cô liền dễ dàng bị cạy mở. Hắn tiến quân thần tốc, môi lưỡi cực nóng tùy ý ở trong miệng cô càn quét, cuồn cuộn quấn lấy lưỡi của cô mập mờ quấn quít giống như là muốn một ngụm nuốt cô vào bụng...
Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn. Người đè lên người cô dường như cảm thấy còn chưa đủ cho nên càng dùng lực đè ép cô xuống. Phía sau cô là cánh cửa lạnh lẽo mà lồng ngực của người trước mặt nóng bỏng kiên cố vây chặt cô. Một khắc kia, toàn thân cô như bị đóng băng, cô biết rõ ràng những gì đang xảy ra nhưng chỉ có thể nhìn mình trầm luân vào. Thẩm Thiên Vi cảm thấy mình bị cắn nuốt...
Giống như trải qua một thế kỷ, Thẩm Thiên Vi mới được người phía trên từ từ buông ra.
Nghe cô kịch liệt thở dốc, hắn mới ở bên tai cô nhẹ nhàng cất lên thanh âm mê dại trí mạng nhất.
“Hẹn hò vui không? Thẩm Thiên Vi."
Một câu nói đơn giản lại có thể khiến đầu óc trống rỗng của cô đã sớm rời khỏi thế giới này từ từ quay lại.
Trong bóng tối đưa tay cũng không thấy được năm ngón. Cô nghe được tiếng tim mình đập liên hồi như trống đánh.
Nếu như không phải là trên môi khẽ tê dại đau đớn còn có hơi thở nóng rực chân thực như thế của người trước mặt thì hẳn cô sẽ cho rằng mình đang nằm mộng, lễ Noel “Alice's Adventures in Wonderland".
Thẩm Thiên Vi giật mình ngẩng đầu, có chút mờ mịt chần chờ vươn tay ra muốn biết người trước mặt có tồn tại hay không? Vậy mà, đang lúc đầu ngón tay chưa kịp chạm đến trong nháy máy cô khiếp sợ rụt tay lại, hít vào thở ra một hơi, lên tiếng hỏi “Thiên Dục?"
Nhìn cô sợ hãi như một con thỏ trắng nhỏ. Trong bóng tối, Thẩm Thiên Dục nâng lên nụ cười gian xảo... Hắn không hề che giấu ý tứ của mình, giọng nói hấp dẫn chân thật từ bên môi bật ra: “Là anh."
Thẩm Thiên Vi trợn to hai mắt, hàm răng vừa dùng lực liền nếm thấy mùi máu tanh trong miệng. Toàn thân cô run rẩy, muốn động đậy nhưng lại cứng ngắc không nhúc nhích được.
Là Thiên Dục! Thật sự là Thiên Dục! Nhưng là, trời ơi... Bọn họ vừa làm cái gì? Hôn nhau? Hai người thực sự đã hôn nhau! Là hắn hôn cô, hắn làm sao có thể hôn cô?
“Thiên Dục, buông chị ra, mau buông chị ra!" Thẩm Thiên Vi không biết phải làm sao, cô giãy giụa, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Nhưng làm sao đây? Anh không muốn buông em ra một chút nào." Đúng vậy, hắn biết cô bị dọa sợ nhưng cho dù biết rõ hắn cũng không muốn giả bộ làm em trai yếu đuối nữa.
Hắn cho là bằng những biểu hiện của mình thì cô có thể hiểu được tình cảm của hắn. Cuối cùng cô sẽ không ra ngoài hẹn hò, nhưng hắn sai lầm rồi, thật sự cô đã đi... Trong cơ thể trào dâng một cảm giác khó chịu, hắn không thể nhẫn nại được nữa rồi! Người phụ nữ này là của một mình Thẩm Thiên Dục, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chạm vào!
“Em đang đùa giỡn chị có phải không?" Thẩm Thiên Vi bị hắn đè thật chặt ở trong ngực, cô níu lấy quần áo của hắn, trong đêm tối cố hết sức ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ hắn “Thiên Dục... Nói cho chị biết, em là đang đóng kịch phải không?"
“Không." Một giây kế tiếp, Thẩm Thiên Dục liền tàn nhẫn nói ra đáp án.
Tròng mắt đen lạnh lùng hàm chứa lửa nóng, hô hấp của Thẩm Thiên Dục càng ngày càng nặng nề, hắn dần dần đến gần cô. Trong bóng đêm, cô có thể thấy rõ gương mặt quen thuộc của hắn thậm chí là hàng lông mi thật dài, hắn nói: “Không phải đùa giỡn cũng không phải đóng kịch, chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của anh... Còn chưa đủ để cho em hiểu sao?"
Hô hấp của Thẩm Thiên Vi gần như ngưng lại, cô lưu luyến đôi môi ấy, sự cọ sát nóng bỏng ấy làm cô không còn chút sức lực nào để đẩy hắn ra. Cô muốn nếm thử mùi vị của đôi môi ấy một lần nữa. Giọng nói của cô chứa đựng sự không thể tin nổi vang lên: “Thiên Dục, chị là chị gái của em!"
“Thật sao? Em thật sự là chị gái của anh sao?" Lời của cô vừa dứt, hắn đã cuồng bạo tức giận gầm nhẹ ra tiếng, tròng mắt đen thoáng qua bén nhọn, hắn nhìn cô, môi mỏng mở ra, lạnh lùng, tàn nhẫn hỏi lại lần nữa “Nói đi! Nói cho anh biết, em thật sự là chị gái của anh sao?"
Thẩm Thiên Vi như bị sét đánh trúng, cô hít sâu một hơi, muốn lùi lại nhưng cô phát hiện mình không có đường để chạy. Trước mắt là một Thẩm Thiên dục hoàn toàn xa lạ. Từ trên người hắn, cô không thể tìm được một chút dấu vết nào về Thiên Dục thân quen của cô...
Cô thật sự hiểu hắn sao? Nhiều năm như thế, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cô thật sự không biết?
“Em, em biết cái gì sao?" Thẩm Thiên Vi sợ hãi hỏi.
“Em cảm thấy anh biết cái gì?" Thẩm Thiên Dục hỏi ngược lại, không sai, hắn biết cô không phải là chị gái ruột của hắn. Tất cả mọi người không cố ý giấu giếm chuyện này thì làm sao hắn không biết được.
Thì ra là hắn đã biết.
Toàn thân Thẩm Thiên Vi như bị rút cạn sức lực, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt từ từ rơi xuống.
Lòng của cô rất đau, đau đến tê dại, chính cô cũng không hiểu tại sao lại có thể đau đến vậy... Giống như một bí mật bị chính mình dùng cả đời để che dấu thế mà cuối cùng lại bị phơi bày. Cô không thể đối mặt với sự thật này.
Tại sao không thể đối mặt? Thẩm Thiên Vi tự hỏi bản thân.
Đúng, bởi vì cô sợ, thật sự rất sợ...
Cô rơi nước mắt làm cho sự tức giận của hắn biến mất trong nháy mắt. Ngón tay dài trắng nõn lau đi nước mắt trên gương mặt cô: “Không được, anh không cho phép em khóc trước mặt anh!"
“Tại sao, tại sao?" Thẩm Thiên Vi cắn môi, không muốn khóc thành tiếng nhưng giọng nói khàn khàn đã bán đứng cô. Cô mở mắt ra nhìn Thẩm Thiên Dục, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tại sao em đối với chị tàn nhẫn như vậy? Chị biết chị không phải là chị gái của em, nhưng vậy thì thế nào? Không phải chị vẫn luôn coi em là em trai yêu quý nhất của chị sao! Thiên Dục, chị không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào, em biết không? Chị không muốn mất đi em! Chị thật sự rất sợ... Nếu như chị không phải là chị gái của em thì chị, có thể là ai? Chị làm sao có thể thoải mái ở bên cạnh yêu thương em đây? Nhưng em, tại sao lại nói cho chị biết... Ô ô... tại sao em lại nói ra vào lúc này chứ."
Tiếng nói thảm thiết của cô khiến Thẩm Thiên Dục cau mày, lòng hắn thật đau đớn. Thẩm Thiên Dục ôm cô vào trong ngực, vô cùng nghiêm túc nói: “Tại sao em lại ép mình phải suy nghĩ như thế? Ai nói với em trừ làm chị gái của anh ra thì không còn sự lựa chọn nào khác?"
“Sự thật chính là như vậy mà!" Thẩm Thiên Vi nằm khóc trong ngực của hắn, quá nhiều việc đã xảy ra trong tối nay, cô hoàn toàn mất đi khả năng suy đoán chỉ có thể hèn nhát ỷ lại nói “Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là điều chị nhận thức, chị không muốn có bất kỳ thay đổi nào, chị muốn chăm sóc em, thương yêu em thì nhất định phải làm chị gái của em!"
“Em sai lầm rồi." Tròng mắt đen khẽ chớp, giọng nói chậm rãi mà kiên định vang lên “Trừ làm chị gái, em còn có thể là người yêu của anh, anh yêu em... Vi Vi."
“Cái gì?" Thẩm Thiên Vi kinh ngạc ngẩng mặt lên, đôi mắt to xinh đẹp ngân ngấn nước mắt nhìn Thẩm Thiên dục, miệng cô lắp bắp run rẩy, cho là mình nghe nhầm “Em mới vừa nói cái gì?"
“Anh chưa từng coi em là chị gái, Thẩm Thiên Vi, em có hiểu không?"
Thẩm Thiên Dục cuồng nhiệt bày tỏ tình yêu của mình. Cô chợt lắc đầu, sợ hãi kêu lên, nhân lúc Thẩm Thiên Dục không để ý đẩy hắn ra, tránh xa khỏi lồng ngực hắn: “Không, không phải vậy! Thiên Dục, chị không hiểu em đang nói cái gì cả!"
“Em hiểu." Thẩm Thiên Dục cũng không tới gần cô hơn nữa chỉ là đưa tay mở đèn ở phòng khách. Một giây sau, phòng khách sáng bừng lên, hắn nhìn nước mắt của cô rơi đầy mặt, đau lòng nói: “Em không cần phải lừa mình dối người nữa... Em hiểu anh đang nói gì."
“Chị không hiểu!" Thẩm Thiên Vi thét chói tai “Chị là chị gái của em!"
“Em không phải! Em có bao giờ nghe anh gọi một tiếng “Chị gái" chưa?" Thẩm Thiên Dục đứng tại chỗ, ánh mắt khóa chặt cô “Anh vô số lần nói với em, em là “Vi Vi", đối với anh mà nói, em chỉ là “Thẩm Thiên Vi"".
Thẩm Thiên Vi mê muội... Cô nhìn hắn từ từ từng bước từng bước tới gần mình, từ trên cao nhìn xuống dịu dàng nói: “Anh yêu em, từ đầu đến cuối anh đều xem em là người phụ nữ anh yêu."
“... Thẩm Thiên Dục, em nhất định là điên rồi." Thẩm Thiên Vi lùi lại mấy bước, kinh hoảng lắc đầu.
Tác giả :
Đường Nhã