Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh
Chương 3
Thẩm Thiên Dục từ nãy tới giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng nâng lên tròng mắt đen, liếc xéo người mẹ bất lương của mình. Hắn đương nhiên biết bà muốn đánh chủ ý gì! Muốn nhìn hắn tấn công sao? Có thể, qua một thời gian ngắn nữa đi!
“Mẹ!" Thẩm Thiên Vi bất đắc dĩ lên tiếng, cô cũng không dám nghiêng mắt nhìn Thẩm Thiên Dục, cô cảm giác rất lúng túng: “Con sắp thi đại học rồi, tất cả suy nghĩ của con đều dành cho việc học, con tuyệt đối không nghĩ đến chuyện yêu đương!"
“Ai, vậy thi đại học xong rồi nói nhưng con cũng phải nắm lấy cơ hội tốt. Không cần phải chăm lo cho tên tiểu tử thúi Thiên Dục kia nữa, nên hưởng thụ tuổi xuân của con đi, cũng nên có một mối tình oanh oanh liệt liệt!" An Vịnh Tâm cố ý thêm dầu vào lửa.
“Trời!" Thẩm Thiên Vi mặt như đưa đám liền đứng dậy chạy lên lầu “Con không muốn làm theo những gì mẹ nói".
Khi bóng dáng Thẩm Thiên Vi biến mất ở lầu hai, An Vịnh Tâm mới lật người cười ngửa ra sau “Ha ha, phản ứng của Vi Vi thật đáng yêu... Chồng à, so với bộ dạng của anh năm đó thật giống nhau."
“Em nha, sao tuổi càng lớn càng nghịch ngợm?" Thẩm Tư Kiều cưng chiều nhìn An Vịnh Tâm “Bắt nạt con gái mà em vui vẻ vậy sao?"
“Hắc hắc, thật ra thì người em muốn bắt nạt là..." An Vịnh Tâm đột nhiên nhảy tới bên cạnh Thẩm Thiên Dục ôm dính lấy hắn “Con trai của em!"
Nếu Vi Vi đã đi mất vậy thì hắn cũng không cần giả bộ ngoan ngoãn, Thẩm Thiên Dục liếc xéo An Vịnh Tâm rồi nhìn Thẩm Tư Kiều, cau mày nói: “Ba, mời quản lý tốt vợ của ba có được không? Xin người nào đó không cần làm ra một số việc dư thừa cản trở người khác."
Thẩm Tư Kiều đã quen với việc con trai mình thường xuyên thay đổi sắc mặt, ông bất đắc dĩ nhún vai: “Con trai à, vợ là dùng để thương, không phải dùng để quản."
“Có nghe hay không?" An Vịnh Tâm lôi kéo Thẩm Thiên Dục, cố làm ra vẻ yêu thương nói “Hơn nữa mẹ cũng đâu có cản trở người khác... Này này, con trai à, con mạnh khỏe đẹp trai y chang ba con, mẹ yêu con chết mất!"
Biểu tình chán ghét trên khuôn mặt Thẩm Thiên Dục hiện ra, hắn bỗng dưng đứng dậy: “Mẹ cùng ba lên giường nói chuyện yêu đương đi. Cứ coi như mẹ không có yêu thương đứa con trai này, con không có luyến mẹ."
“Khụ khụ, con trai à, con có thể không cần nói trực tiếp như thế..." Thẩm Tư Kiều sờ sờ sống mũi, hiển nhiên rất khổ não khi làm bánh quy kẹp nhân.
Ông không phải là không biết đứa con trai nhà mình đáng sợ như thế nào, ông cũng đã vô cùng hối hận khi con trai còn nhỏ như vậy đã mang đến Sự Vụ Sở tiếp xúc với những thứ đáng sợ kia nhưng bây giờ cũng không làm gì được. Nhưng vợ cũng rất đáng sợ nha... Nhiều năm qua, ông vẫn không tham gia vào chiến tranh giữa bọn họ, hiện tại ông còn muốn tiếp tục giữ vững lập trường này.
“Đó, chồng ơi, con trai của anh thật vô tình, em thật đau lòng đó nha." An Vịnh Tâm lặng lẽ lùi về bên người Thẩm Tư Kiều nhưng trong mắt không có một tia khổ sở giống như lầm bầm lầu bầu ấp úng nói “Em chính là vì con mà suy nghĩ! Không muốn nhìn thấy hắn thua thất bại thảm hại."
Bà thật đúng là “Nhọc lòng" rồi!
“Cám ơn sự quan tâm của mẹ." Thẩm Thiên Dục nhíu mày cười đến vô cùng rạng rỡ như gió xuân.
Hắn cất bước lên lầu đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nở nụ cười. Đây là nụ cười quen thuộc của Thẩm Thiên Dục, nó gần như xen lẫn một chút sự không bình thường cùng hơi thở tà nịnh: “Mẹ, chuyện không tới phút cuối cùng thì không nên kết luận sớm như thế thì tốt hơn nếu không... Mẹ suy nghĩ nhiều như thế nếp nhăn sẽ nhiều hơn một đống đấy!"
Khi bóng lưng cao to biến mất, An Vịnh Tâm mới gìm chặt bàn tay, phát ra một tiếng bạo rống, bà không thể tưởng tượng nổi mà nói với Thẩm Tư Kiều: “Nó nói cái gì! Nếp nhăn sao?"
Thẩm Tư Kiều cảnh cáo mình không nên cười ra tiếng nhưng vẫn không nhịn được, nụ cười tràn ra: “Cái này..."
“Ô ô, anh cũng ghét bỏ em phải không? Chờ em già rồi trở nên xấu xí anh sẽ vứt bỏ em phải không?" An Vịnh Tâm bực tức lấy ngón tay dài đâm vào lồng ngực kiên cố của hắn làm ra vẻ là một oán phụ vô cùng đáng thương “Ô ô, Thẩm Tư Kiều, em không nghĩ tới anh lại không có lương tâm như vậy... Em thật sự là nhìn lầm anh rồi!"
“Vịnh Tâm!" Thẩm Tư Kiều vừa nguyền rủa đứa con trai của mình vừa an ủi vợ “Bất luận là lúc nào ở trong mắt anh, em đều là đẹp nhất."
“Ô ô, Anh lừa em! Anh với con trai đều là tên khốn khiếp, bắt nạt em!"
“... Vịnh Tâm."
“Em mặc kệ, Ô ô..."
Xem ra là chỉ còn biện pháp cũ, lấy hôn phong giam ngoặt vợ lên giường mới là vương đạo!
Kể từ đêm hôm đó đến nay không có ai gọi điện đến nữa. Điều này làm cho Thẩm Thiên Vi thở phào một cái. Cô quả thật đã nghĩ đúng, chuyện đó nhất định là đùa giỡn. Nếu không, tại sao không thấy hắn gọi lại lần thứ hai? Huống chi, cô ở trong trường cũng không gặp qua người nào theo đuổi cô khoa trương như vậy...
Đều là tại mẹ, hại cô mấy ngày nay không dám đối mặt với Thiên Dục. Cô rất sợ hắn cũng tới tham gia náo nhiệt, hỏi cô có phải biết yêu rồi hay không?
Cũng may chuyện đã chầm chậm bị quên lãng, mà kì thi đại học cũng lặng lẽ tới gần.
Cô mỗi ngày đều đọc sách, đọc đến hoa mắt chóng mặt, áp lực rất lớn.
Nếu như không đậu nguyện vọng một, cô sẽ thất bại, cũng sẽ cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ nhưng đồng thời cô cũng nghĩ đến việc lên đại học sẽ phải rời nhà, rời khỏi Thiên Dục. Cô lại cảm thấy không nỡ... Thật là mâu thuẫn.
Xoa xoa một đầu tóc dài đen bóng, Thẩm Thiên Vi buông bài thi trong tay xuống, cầm ly nước lên khi chuyển qua khóe miệng cô mới phát hiện, trong ly đã sớm rỗng tuếch, thế là cô kéo lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu uống chút nước.
Không khí giá lạnh đánh tới khi cô mở cửa ra, mặc dù đã là tháng sáu nhưng vẫn còn có chút se lạnh. Bình thường vào lúc này Thẩm Thiên Vi đều mặc áo ngủ bằng tơ lụa mỏng như cánh ve, bên trong không mặc gì cả. Cô khẽ khép lại đôi mày thanh tú một chút... Trễ như vậy rồi, tất cả mọi người đều ngủ hết rồi chứ? Chắc sẽ không đụng phải ai đâu.
Nghĩ như vậy, cô mới rón rén ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách dưới lầu. Bây giờ đã hơn nửa đêm, lầu một có vài tia sáng vô cùng yếu ớt. Thẩm Thiên Vi xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức. Cô đi tới phòng khách vô cùng quen thuộc cầm bình đun nước lên rót vào ly. Nước chảy vào mất mấy giây đủ để cô nhắm mắt lại một chút.
Ngáp một cái, dòng nước ngừng chảy, Thẩm Thiên Vi cầm lấy ly nước xoay người...
“A!" Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt làm Thẩm Thiên Vi kinh hoảng kêu lên một tiếng. Cô giật mình, thân người lảo đảo hướng về phía sau, toàn bộ nước ở trong ly đều bị rơi xuống đất, ly nước cũng rớt trên mặt thảm.
Cô đang nghĩ mình sẽ ngã chổng bốn chân lên trời thì thân thể nhỏ nhắn lại bị kéo vào một lồng ngực ấm áp nóng bỏng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Một hơi thở quen thuộc phả đến làm cô không thể suy nghĩ gì cả.
Eo nhỏ nhắn bị một cánh tay vòng qua ôm thật chặt kéo người cô hướng tới trước. Trước ngực không hề có vật cản, phần mềm mại của cô đụng chạm vào lồng ngực cứng rắn xa lạ làm cô có chút đau. Trong phút chốc, đôi mắt to của cô trợn lên, nhờ vào ánh đèn cô có thể thấy được khuôn mặt thanh tú của một người...
Đôi mắt đen của hắn thẳng tắp nhìn vào cô.
Rõ ràng là người vô cùng quen thuộc với cô nhưng giờ phút này đây, cô lại cảm thấy có chút xa lạ. Cô ngước đầu nhìn lên, hắn cao hơn cô hai phần ba cái đầu. Nhịp tim đột nhiên loạn nhảy như tiếng trống. Mà lồng ngực trần truồng ấm áp của hắn xuyên thấu qua áo ngủ tơ lụa thật mỏng làm cho cả người cô như bị lửa thêu đốt, miệng đắng lưỡi khô.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Vi mới hoảng hốt đẩy hắn ra “Trời ơi."
Là Thiên Dục! Cô lại có thể nhìn hắn mà mặt đỏ tim đập loạn...
“Vi Vi, Vi Vi không sao chứ?" Thẩm Thiên Dục không có một tia kinh hoảng nào thậm chí còn tự nhiên sờ sờ cái trán của cô “Mặt sao tự nhiên đỏ lên vậy, ngã bệnh sao?"
“Chị, chị không sao." Thẩm Thiên Vi cảm thấy cực kỳ mất thể diện vội vàng né tránh sự đụng chạm của hắn, mắt cũng không dám nhìn loạn.
“Hù phải Vi Vi sao? Tôi chỉ là muốn uống nước." Thẩm Thiên Dục khom lưng thay cô nhặt lên ly nước, cười hỏi “Vi Vi cũng vậy sao?"
“Ừ."... Cô nhìn Thiên Dục rót một ly nước sau đó đưa cho cô, tay cô run run nhận lấy “Cám ơn, chị đi lên trước, muộn rồi, ngủ ngon."
Một đêm này Thẩm Thiên Vi không cách nào ngủ say được.
Cô chạy trối chết nhưng hình ảnh đó vẫn rơi vào đáy mắt của Thẩm Thiên Dục. Trong không khí vẫn còn đọng lại mùi hương thanh xuân hấp dẫn trên người thiếu nữ... Con ngươi sâu thẳm vẫn như trước không hề lộ ra ý tứ nào nhưng tối nay lại nóng bỏng hơn trước.
Hắn tạm thời còn không muốn hù dọa cô. Nhưng chuyện cô có người theo đuổi đúng là đã làm cho hắn vô cùng bất mãn. Hắn phải dùng chút thủ đoạn nho nhỏ để dọn dẹp sạch sẽ mấy con sâu bên cạnh cô... Dĩ nhiên, đây chỉ là món ăn khai vị.
Thiên Dục, Thiên Dục, Thẩm Thiên Dục...
Mày ngài mắt đẹp, cánh tay rắn chắc, bả vai rộng lớn, lồng ngực rất bền chắc... Chuyện này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào? Thì ra hắn đã không còn là một đứa nhỏ.
Hơn nữa, hắn thật là cao đó, giống như trong một đêm liền cao hơn cô rất nhiều! Thật thần kỳ, ha ha...
Một chút ý cười còn chưa đạt tới khóe miệng, Thẩm Thiên Vi đã từ trong giấc mộng đột nhiên tỉnh lại. Bút trong tay chợt đứng yên, vì cô nắm chặt nên bàn tay có chút đau. Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn tờ giấy xốc xếch trước mắt, trên đó viết rõ ràng tên của một người.
Thiên Dục, Thiên Dục, Thẩm Thiên Dục... Tràn đầy trên giấy, tất cả đều là tên của Thiên Dục! Thẩm Thiên Vi bị chính mình hù dọa, cô ném bút trong tay đi thật xa. Gương mặt cực kỳ nóng rát, cô ảo não bụm má.
Cô đang làm cái gì? Tại sao lại nghĩ đến những thứ này? Nhất định là tại câu nói của mẹ hơn một tháng trước! Đúng, nhất định là vậy!
Thiên Dục lúc sáu tuổi vẫn còn là một đứa nhỏ, cô cùng hắn tắm rửa, cùng hắn vọc nước nhưng sau đó không còn nữa. Mặc dù trên danh nghĩa hai người là chị em nhưng trong lòng cô biết rõ vẫn nên kiêng dè một chút... Lần đầu tiên cô có kinh nguyệt càng không thể tiếp xúc thân mật với hắn.
Lửa nóng đêm đó lại một lần nữa đánh úp vào trí nhớ của Thẩm Thiên Vi. Cô rõ ràng còn nhớ rõ lồng ngực trần truồng cứng rắn, ấm áp, nóng bỏng đến nỗi làm cho ngực cô tê dại.
Trời ơi, chẳng lẽ cô có khuynh hướng “luyến em trai" sao? Không, Cô nhất định là điên rồi!
“Thẩm Thiên Vi, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!" Cô đối với mình có chút tức giận, coi như có yêu thương Thiên Dục đi nữa thì cũng không thể mặc cho mình có loại ý nghĩ đáng sợ này.
“Vi Vi."
“Hả?" Nghe tên mình, Thẩm Thiên Vi nhìn về phía cửa.
Thẩm Thiên Dục đưa đầu vào, cười tà mị: “Tôi muốn vào phòng."
“Được... A, chờ một chút, chờ một chút!" Thẩm Thiên Vi giống như gắn mô tơ vào người, vội vàng đem toàn bộ giấy trên bàn ném vào sọt giấy vụn. Đầu óc cô trống rỗng, cô chỉ biết không thể để cho Thiên Dục thấy những thứ này, không được, không được!
“Vi Vi đang làm gì sao?"
“À, Không có gì." Quét hết tờ giấy trên bàn, Thẩm Thiên Vi mới yên tâm lại vỗ ngực một cái, thở hồng hộc “Tìm chị có chuyện gì?"
“Đem cái này cho Vi Vi." Thẩm Thiên Dục thần thần bí bí lấy ra một phong thư từ phía sau lưng “Người đưa thư mới đưa tới, tôi nghĩ chắc là..."
Nhìn bộ dáng nghịch ngợm của hắn, lúc đầu Thẩm Thiên Vi có chút sững sờ sau đó đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì, cô nhảy dựng lên chạy về phía Thẩm Thiên Dục, vui mừng kêu to: “Là giấy thông báo sao? Cho chị, cho chị, nhanh lên!"
Kì thi đại học đã qua được một thời gian, lúc này gởi thư đến, chắc là giấy thông báo nhập học không sai được!
“Cướp được thì cho Vi Vi." Thẩm Thiên Dục lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, rất khi dễ người khác mà đem bức thư giơ lên thật cao. Còn Thẩm Thiên Vi chỉ có thể tức giận, nhéo hắn, nhảy dựng lên giành lấy: “Này, Thẩm Thiên Dục, chị cảnh cáo em nhanh đưa bức thư cho chị!"
“Cảnh cáo không có hiệu quả." Tròng mắt đen nhìn thoáng qua cô, hắn không có để tâm tới lời hăm dọa của ai đó.
Giành giật thật lâu nhưng không lấy được, Thẩm Thiên Vi gấp gáp dậm chân: “Thẩm Thiên Dục, mau đưa cho chị!"
“Không phải nói cướp được mới cho Vi Vi sao!" Thẩm Thiên Dục nhíu mày, bĩu bĩu môi.
“Em..." Thẩm Thiên Vi nhìn vào eo Thiên Dục, suy nghĩ rồi đi đến phía sau hắn, cô biết hắn sợ nhất là nhột, khi còn bé cô đều dùng cách này để trêu chọc hắn “Xem em có cho chị hay không, ha ha!"
“Này này, Vi Vi ăn gian."
“Rõ ràng người ăn gian chính là em nha"
“Này này, đừng có chọt, a..." Thẩm Thiên Dục không kịp tránh, hắn mất thăng bằng liền ngửa người té lên giường lớn mềm mại của cô. Mà Thẩm Thiên Vi cũng bị hắn kéo xuống, té nhào vào trên lồng ngực hắn thuận tiện còn cướp được bức thư, cô vui mừng hướng về phía người nằm ở dưới đang bị áp đảo thắng lợi kêu to “Ha ha, chị cướp được rồi, cướp được rồi, chị..."
Ngực bỗng dưng truyền đến một cảm giác nóng bỏng quen thuộc khiến toàn thân Thẩm Thiên Vi run lên. Cô gần như ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đẹp trai phía dưới, gương mặt không tỳ vết, đôi mắt đẹp vô cùng quen thuộc, con ngươi sâu thẳm giống như một dòng nước xoáy cuốn cả người cô theo. Nhịp tim vừa xa lạ vừa quen thuôc kia làm cô có chút rung động.
“Mẹ!" Thẩm Thiên Vi bất đắc dĩ lên tiếng, cô cũng không dám nghiêng mắt nhìn Thẩm Thiên Dục, cô cảm giác rất lúng túng: “Con sắp thi đại học rồi, tất cả suy nghĩ của con đều dành cho việc học, con tuyệt đối không nghĩ đến chuyện yêu đương!"
“Ai, vậy thi đại học xong rồi nói nhưng con cũng phải nắm lấy cơ hội tốt. Không cần phải chăm lo cho tên tiểu tử thúi Thiên Dục kia nữa, nên hưởng thụ tuổi xuân của con đi, cũng nên có một mối tình oanh oanh liệt liệt!" An Vịnh Tâm cố ý thêm dầu vào lửa.
“Trời!" Thẩm Thiên Vi mặt như đưa đám liền đứng dậy chạy lên lầu “Con không muốn làm theo những gì mẹ nói".
Khi bóng dáng Thẩm Thiên Vi biến mất ở lầu hai, An Vịnh Tâm mới lật người cười ngửa ra sau “Ha ha, phản ứng của Vi Vi thật đáng yêu... Chồng à, so với bộ dạng của anh năm đó thật giống nhau."
“Em nha, sao tuổi càng lớn càng nghịch ngợm?" Thẩm Tư Kiều cưng chiều nhìn An Vịnh Tâm “Bắt nạt con gái mà em vui vẻ vậy sao?"
“Hắc hắc, thật ra thì người em muốn bắt nạt là..." An Vịnh Tâm đột nhiên nhảy tới bên cạnh Thẩm Thiên Dục ôm dính lấy hắn “Con trai của em!"
Nếu Vi Vi đã đi mất vậy thì hắn cũng không cần giả bộ ngoan ngoãn, Thẩm Thiên Dục liếc xéo An Vịnh Tâm rồi nhìn Thẩm Tư Kiều, cau mày nói: “Ba, mời quản lý tốt vợ của ba có được không? Xin người nào đó không cần làm ra một số việc dư thừa cản trở người khác."
Thẩm Tư Kiều đã quen với việc con trai mình thường xuyên thay đổi sắc mặt, ông bất đắc dĩ nhún vai: “Con trai à, vợ là dùng để thương, không phải dùng để quản."
“Có nghe hay không?" An Vịnh Tâm lôi kéo Thẩm Thiên Dục, cố làm ra vẻ yêu thương nói “Hơn nữa mẹ cũng đâu có cản trở người khác... Này này, con trai à, con mạnh khỏe đẹp trai y chang ba con, mẹ yêu con chết mất!"
Biểu tình chán ghét trên khuôn mặt Thẩm Thiên Dục hiện ra, hắn bỗng dưng đứng dậy: “Mẹ cùng ba lên giường nói chuyện yêu đương đi. Cứ coi như mẹ không có yêu thương đứa con trai này, con không có luyến mẹ."
“Khụ khụ, con trai à, con có thể không cần nói trực tiếp như thế..." Thẩm Tư Kiều sờ sờ sống mũi, hiển nhiên rất khổ não khi làm bánh quy kẹp nhân.
Ông không phải là không biết đứa con trai nhà mình đáng sợ như thế nào, ông cũng đã vô cùng hối hận khi con trai còn nhỏ như vậy đã mang đến Sự Vụ Sở tiếp xúc với những thứ đáng sợ kia nhưng bây giờ cũng không làm gì được. Nhưng vợ cũng rất đáng sợ nha... Nhiều năm qua, ông vẫn không tham gia vào chiến tranh giữa bọn họ, hiện tại ông còn muốn tiếp tục giữ vững lập trường này.
“Đó, chồng ơi, con trai của anh thật vô tình, em thật đau lòng đó nha." An Vịnh Tâm lặng lẽ lùi về bên người Thẩm Tư Kiều nhưng trong mắt không có một tia khổ sở giống như lầm bầm lầu bầu ấp úng nói “Em chính là vì con mà suy nghĩ! Không muốn nhìn thấy hắn thua thất bại thảm hại."
Bà thật đúng là “Nhọc lòng" rồi!
“Cám ơn sự quan tâm của mẹ." Thẩm Thiên Dục nhíu mày cười đến vô cùng rạng rỡ như gió xuân.
Hắn cất bước lên lầu đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nở nụ cười. Đây là nụ cười quen thuộc của Thẩm Thiên Dục, nó gần như xen lẫn một chút sự không bình thường cùng hơi thở tà nịnh: “Mẹ, chuyện không tới phút cuối cùng thì không nên kết luận sớm như thế thì tốt hơn nếu không... Mẹ suy nghĩ nhiều như thế nếp nhăn sẽ nhiều hơn một đống đấy!"
Khi bóng lưng cao to biến mất, An Vịnh Tâm mới gìm chặt bàn tay, phát ra một tiếng bạo rống, bà không thể tưởng tượng nổi mà nói với Thẩm Tư Kiều: “Nó nói cái gì! Nếp nhăn sao?"
Thẩm Tư Kiều cảnh cáo mình không nên cười ra tiếng nhưng vẫn không nhịn được, nụ cười tràn ra: “Cái này..."
“Ô ô, anh cũng ghét bỏ em phải không? Chờ em già rồi trở nên xấu xí anh sẽ vứt bỏ em phải không?" An Vịnh Tâm bực tức lấy ngón tay dài đâm vào lồng ngực kiên cố của hắn làm ra vẻ là một oán phụ vô cùng đáng thương “Ô ô, Thẩm Tư Kiều, em không nghĩ tới anh lại không có lương tâm như vậy... Em thật sự là nhìn lầm anh rồi!"
“Vịnh Tâm!" Thẩm Tư Kiều vừa nguyền rủa đứa con trai của mình vừa an ủi vợ “Bất luận là lúc nào ở trong mắt anh, em đều là đẹp nhất."
“Ô ô, Anh lừa em! Anh với con trai đều là tên khốn khiếp, bắt nạt em!"
“... Vịnh Tâm."
“Em mặc kệ, Ô ô..."
Xem ra là chỉ còn biện pháp cũ, lấy hôn phong giam ngoặt vợ lên giường mới là vương đạo!
Kể từ đêm hôm đó đến nay không có ai gọi điện đến nữa. Điều này làm cho Thẩm Thiên Vi thở phào một cái. Cô quả thật đã nghĩ đúng, chuyện đó nhất định là đùa giỡn. Nếu không, tại sao không thấy hắn gọi lại lần thứ hai? Huống chi, cô ở trong trường cũng không gặp qua người nào theo đuổi cô khoa trương như vậy...
Đều là tại mẹ, hại cô mấy ngày nay không dám đối mặt với Thiên Dục. Cô rất sợ hắn cũng tới tham gia náo nhiệt, hỏi cô có phải biết yêu rồi hay không?
Cũng may chuyện đã chầm chậm bị quên lãng, mà kì thi đại học cũng lặng lẽ tới gần.
Cô mỗi ngày đều đọc sách, đọc đến hoa mắt chóng mặt, áp lực rất lớn.
Nếu như không đậu nguyện vọng một, cô sẽ thất bại, cũng sẽ cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ nhưng đồng thời cô cũng nghĩ đến việc lên đại học sẽ phải rời nhà, rời khỏi Thiên Dục. Cô lại cảm thấy không nỡ... Thật là mâu thuẫn.
Xoa xoa một đầu tóc dài đen bóng, Thẩm Thiên Vi buông bài thi trong tay xuống, cầm ly nước lên khi chuyển qua khóe miệng cô mới phát hiện, trong ly đã sớm rỗng tuếch, thế là cô kéo lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu uống chút nước.
Không khí giá lạnh đánh tới khi cô mở cửa ra, mặc dù đã là tháng sáu nhưng vẫn còn có chút se lạnh. Bình thường vào lúc này Thẩm Thiên Vi đều mặc áo ngủ bằng tơ lụa mỏng như cánh ve, bên trong không mặc gì cả. Cô khẽ khép lại đôi mày thanh tú một chút... Trễ như vậy rồi, tất cả mọi người đều ngủ hết rồi chứ? Chắc sẽ không đụng phải ai đâu.
Nghĩ như vậy, cô mới rón rén ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách dưới lầu. Bây giờ đã hơn nửa đêm, lầu một có vài tia sáng vô cùng yếu ớt. Thẩm Thiên Vi xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức. Cô đi tới phòng khách vô cùng quen thuộc cầm bình đun nước lên rót vào ly. Nước chảy vào mất mấy giây đủ để cô nhắm mắt lại một chút.
Ngáp một cái, dòng nước ngừng chảy, Thẩm Thiên Vi cầm lấy ly nước xoay người...
“A!" Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt làm Thẩm Thiên Vi kinh hoảng kêu lên một tiếng. Cô giật mình, thân người lảo đảo hướng về phía sau, toàn bộ nước ở trong ly đều bị rơi xuống đất, ly nước cũng rớt trên mặt thảm.
Cô đang nghĩ mình sẽ ngã chổng bốn chân lên trời thì thân thể nhỏ nhắn lại bị kéo vào một lồng ngực ấm áp nóng bỏng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Một hơi thở quen thuộc phả đến làm cô không thể suy nghĩ gì cả.
Eo nhỏ nhắn bị một cánh tay vòng qua ôm thật chặt kéo người cô hướng tới trước. Trước ngực không hề có vật cản, phần mềm mại của cô đụng chạm vào lồng ngực cứng rắn xa lạ làm cô có chút đau. Trong phút chốc, đôi mắt to của cô trợn lên, nhờ vào ánh đèn cô có thể thấy được khuôn mặt thanh tú của một người...
Đôi mắt đen của hắn thẳng tắp nhìn vào cô.
Rõ ràng là người vô cùng quen thuộc với cô nhưng giờ phút này đây, cô lại cảm thấy có chút xa lạ. Cô ngước đầu nhìn lên, hắn cao hơn cô hai phần ba cái đầu. Nhịp tim đột nhiên loạn nhảy như tiếng trống. Mà lồng ngực trần truồng ấm áp của hắn xuyên thấu qua áo ngủ tơ lụa thật mỏng làm cho cả người cô như bị lửa thêu đốt, miệng đắng lưỡi khô.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Vi mới hoảng hốt đẩy hắn ra “Trời ơi."
Là Thiên Dục! Cô lại có thể nhìn hắn mà mặt đỏ tim đập loạn...
“Vi Vi, Vi Vi không sao chứ?" Thẩm Thiên Dục không có một tia kinh hoảng nào thậm chí còn tự nhiên sờ sờ cái trán của cô “Mặt sao tự nhiên đỏ lên vậy, ngã bệnh sao?"
“Chị, chị không sao." Thẩm Thiên Vi cảm thấy cực kỳ mất thể diện vội vàng né tránh sự đụng chạm của hắn, mắt cũng không dám nhìn loạn.
“Hù phải Vi Vi sao? Tôi chỉ là muốn uống nước." Thẩm Thiên Dục khom lưng thay cô nhặt lên ly nước, cười hỏi “Vi Vi cũng vậy sao?"
“Ừ."... Cô nhìn Thiên Dục rót một ly nước sau đó đưa cho cô, tay cô run run nhận lấy “Cám ơn, chị đi lên trước, muộn rồi, ngủ ngon."
Một đêm này Thẩm Thiên Vi không cách nào ngủ say được.
Cô chạy trối chết nhưng hình ảnh đó vẫn rơi vào đáy mắt của Thẩm Thiên Dục. Trong không khí vẫn còn đọng lại mùi hương thanh xuân hấp dẫn trên người thiếu nữ... Con ngươi sâu thẳm vẫn như trước không hề lộ ra ý tứ nào nhưng tối nay lại nóng bỏng hơn trước.
Hắn tạm thời còn không muốn hù dọa cô. Nhưng chuyện cô có người theo đuổi đúng là đã làm cho hắn vô cùng bất mãn. Hắn phải dùng chút thủ đoạn nho nhỏ để dọn dẹp sạch sẽ mấy con sâu bên cạnh cô... Dĩ nhiên, đây chỉ là món ăn khai vị.
Thiên Dục, Thiên Dục, Thẩm Thiên Dục...
Mày ngài mắt đẹp, cánh tay rắn chắc, bả vai rộng lớn, lồng ngực rất bền chắc... Chuyện này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào? Thì ra hắn đã không còn là một đứa nhỏ.
Hơn nữa, hắn thật là cao đó, giống như trong một đêm liền cao hơn cô rất nhiều! Thật thần kỳ, ha ha...
Một chút ý cười còn chưa đạt tới khóe miệng, Thẩm Thiên Vi đã từ trong giấc mộng đột nhiên tỉnh lại. Bút trong tay chợt đứng yên, vì cô nắm chặt nên bàn tay có chút đau. Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn tờ giấy xốc xếch trước mắt, trên đó viết rõ ràng tên của một người.
Thiên Dục, Thiên Dục, Thẩm Thiên Dục... Tràn đầy trên giấy, tất cả đều là tên của Thiên Dục! Thẩm Thiên Vi bị chính mình hù dọa, cô ném bút trong tay đi thật xa. Gương mặt cực kỳ nóng rát, cô ảo não bụm má.
Cô đang làm cái gì? Tại sao lại nghĩ đến những thứ này? Nhất định là tại câu nói của mẹ hơn một tháng trước! Đúng, nhất định là vậy!
Thiên Dục lúc sáu tuổi vẫn còn là một đứa nhỏ, cô cùng hắn tắm rửa, cùng hắn vọc nước nhưng sau đó không còn nữa. Mặc dù trên danh nghĩa hai người là chị em nhưng trong lòng cô biết rõ vẫn nên kiêng dè một chút... Lần đầu tiên cô có kinh nguyệt càng không thể tiếp xúc thân mật với hắn.
Lửa nóng đêm đó lại một lần nữa đánh úp vào trí nhớ của Thẩm Thiên Vi. Cô rõ ràng còn nhớ rõ lồng ngực trần truồng cứng rắn, ấm áp, nóng bỏng đến nỗi làm cho ngực cô tê dại.
Trời ơi, chẳng lẽ cô có khuynh hướng “luyến em trai" sao? Không, Cô nhất định là điên rồi!
“Thẩm Thiên Vi, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!" Cô đối với mình có chút tức giận, coi như có yêu thương Thiên Dục đi nữa thì cũng không thể mặc cho mình có loại ý nghĩ đáng sợ này.
“Vi Vi."
“Hả?" Nghe tên mình, Thẩm Thiên Vi nhìn về phía cửa.
Thẩm Thiên Dục đưa đầu vào, cười tà mị: “Tôi muốn vào phòng."
“Được... A, chờ một chút, chờ một chút!" Thẩm Thiên Vi giống như gắn mô tơ vào người, vội vàng đem toàn bộ giấy trên bàn ném vào sọt giấy vụn. Đầu óc cô trống rỗng, cô chỉ biết không thể để cho Thiên Dục thấy những thứ này, không được, không được!
“Vi Vi đang làm gì sao?"
“À, Không có gì." Quét hết tờ giấy trên bàn, Thẩm Thiên Vi mới yên tâm lại vỗ ngực một cái, thở hồng hộc “Tìm chị có chuyện gì?"
“Đem cái này cho Vi Vi." Thẩm Thiên Dục thần thần bí bí lấy ra một phong thư từ phía sau lưng “Người đưa thư mới đưa tới, tôi nghĩ chắc là..."
Nhìn bộ dáng nghịch ngợm của hắn, lúc đầu Thẩm Thiên Vi có chút sững sờ sau đó đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì, cô nhảy dựng lên chạy về phía Thẩm Thiên Dục, vui mừng kêu to: “Là giấy thông báo sao? Cho chị, cho chị, nhanh lên!"
Kì thi đại học đã qua được một thời gian, lúc này gởi thư đến, chắc là giấy thông báo nhập học không sai được!
“Cướp được thì cho Vi Vi." Thẩm Thiên Dục lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, rất khi dễ người khác mà đem bức thư giơ lên thật cao. Còn Thẩm Thiên Vi chỉ có thể tức giận, nhéo hắn, nhảy dựng lên giành lấy: “Này, Thẩm Thiên Dục, chị cảnh cáo em nhanh đưa bức thư cho chị!"
“Cảnh cáo không có hiệu quả." Tròng mắt đen nhìn thoáng qua cô, hắn không có để tâm tới lời hăm dọa của ai đó.
Giành giật thật lâu nhưng không lấy được, Thẩm Thiên Vi gấp gáp dậm chân: “Thẩm Thiên Dục, mau đưa cho chị!"
“Không phải nói cướp được mới cho Vi Vi sao!" Thẩm Thiên Dục nhíu mày, bĩu bĩu môi.
“Em..." Thẩm Thiên Vi nhìn vào eo Thiên Dục, suy nghĩ rồi đi đến phía sau hắn, cô biết hắn sợ nhất là nhột, khi còn bé cô đều dùng cách này để trêu chọc hắn “Xem em có cho chị hay không, ha ha!"
“Này này, Vi Vi ăn gian."
“Rõ ràng người ăn gian chính là em nha"
“Này này, đừng có chọt, a..." Thẩm Thiên Dục không kịp tránh, hắn mất thăng bằng liền ngửa người té lên giường lớn mềm mại của cô. Mà Thẩm Thiên Vi cũng bị hắn kéo xuống, té nhào vào trên lồng ngực hắn thuận tiện còn cướp được bức thư, cô vui mừng hướng về phía người nằm ở dưới đang bị áp đảo thắng lợi kêu to “Ha ha, chị cướp được rồi, cướp được rồi, chị..."
Ngực bỗng dưng truyền đến một cảm giác nóng bỏng quen thuộc khiến toàn thân Thẩm Thiên Vi run lên. Cô gần như ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đẹp trai phía dưới, gương mặt không tỳ vết, đôi mắt đẹp vô cùng quen thuộc, con ngươi sâu thẳm giống như một dòng nước xoáy cuốn cả người cô theo. Nhịp tim vừa xa lạ vừa quen thuôc kia làm cô có chút rung động.
Tác giả :
Đường Nhã