Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau
Chương 18: Nắng gắt giữa hạ
EDIT BY CHERYL CHEN
“Em thừa nhận ăn giấm chua hả? Diêu Tinh Thần, đúng là nhìn không ra, em muốn chiếm hữu tôi làm của riêng mạnh như thế…" ánh mắt anh sáng rực giữa trưa hè nắng gắt."
Diêu Tinh Thần đi cùng mọi người, không phải là rất bị động. Nếu bạn nhiệt tình với tôi, tôi sẽ mở lời trò chuyện dăm ba câu; nhưng nếu bạn lãnh đạm, tôi cũng chẳng thiết gì. Em của Lục Lập Phong, Lục Phong Hỏa không giống như những bạn gái đồng trang lứa, trên người luôn có một luồng âm khí, thi thoảng còn dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô. Cô ấy luôn kì quái, rất không tự nhiên, toàn trò chuyện tương tác với Lục Lập Phong và Đường Bản, không có một chút hồ hởi chủ động nào với chị dâu. Dù sao Diêu Tinh Thần cũng không muốn gia nhập vào gia đình Lục Lập Phong, nên với em gái nhỏ không chiều lòng người này thì không thèm nịnh bợ.
Đi mua sắm ở cửa hàng xa xỉ đều có mục đích, mua được đồ rất nhanh. Anh em họ Lục vẫn còn trong cửa hàng trang sức, Diêu Tinh Thần và Đường Bản ở đằng sau mua túi xách. Diêu Tinh Thần là phụ nữ có thai, chuyện ăn uống không thể chờ đợi, kéo ống tay áo Đường Bản, nhỏ giọng nói: “Người anh em, cho tôi uống miếng nước đi! Chỗ này có cái bụng của phụ nữ có thai đang thầm thì to nhỏ…"
Lục Lập Phong đứng trước quầy phía xa, đang phục vụ em gái chọn trang sức, rất chuyên tâm đưa ra nhận xét.
Đường Bản chỉ chỉ bóng dáng hai anh em, nói: “Tiểu Hỏa chưa mua xong, bà chị chờ một chút."
Diêu Tinh Thần hỏi: “Lục Lập Phong rất yêu thích em gái à?"
Đường Bản làm một vẻ mặt khoa trương, lùi về đằng sau: “Ừ! Đó không phải là dạng sủng ái bình thường đâu! Tiểu Hỏa tính tình quái gở, kiệm chữ như vàng, rất ít khi trò chuyện chia sẻ với người nhà. Riêng với Lục Lập Phong thì còn nói đôi ba câu, Lục Lập Phong đối với người em gái này thì nói một không hai [1]. Cô ấy nói muốn mua túi, Lục ca không nói hai lời lái xe phục vụ đi mua, mỗi lần Tiểu Hỏa đi học đều là anh ấy tiễn lên tận trường."
[1] Nói một không hai: Nói một là một, hai là hai, không nói hai lời. Ý chỉ Lục Lập Phong cưng chiều em gái, thích gì được nấy.
Diêu Tinh Thần hiểu ý, gật đầu: “Người anh cưng chiều em gái là điều hiển nhiên, nhưng chẳng qua em gái này có địch ý với tôi??"
Đường Bản lặng lẽ nói: “Không phải địch ý với cô, nó có địch ý với toàn thể nhân dân trên thế giới."
“Có phải công chúa bệnh không?? Nếu là công chúa bệnh thì ra đây tôi có thể không để cho cô ấy….."
“Không phải không phải, Lục gia không nuông chiều con cái. Cô ấy không mắc công chúa bệnh. Lúc nhỏ, tôi nhớ Phong Hỏa từng rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đột nhiên qua một đợt thì trở nên kỳ quái. Chắc là bị cái gì kích thích, từ hôm đó, Lục ca mới đối xử tốt hơn với Phong Hỏa."
“Ồ…" Diêu Tinh Thần hít một hơi dài, nhìn cô gái mặc một cây đồ đen phía xa. Không biết tại sao, cô lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên [2] ….
[2] Đồng bệnh tương liên: những người ở chung một hoàn cảnh thì thường cảm thông lẫn nhau.
Diêu Tinh Thần thương xót nói: “Thật ra hồi bé tôi cũng là một cô bé dịu dàng ít nói, nhưng sau này mẹ đánh nhiều, bị kích thích, nên…."
“Thôi thôi thôi!" Đường Bản không chịu nổi: “Cô chính là luyện nhiều Cửu âm bạch cốt trảo [3] quá nên tẩu hỏa nhập ma! Giải thích cái khỉ gì!"
[3] Cửu âm bạch cốt trảo: Theo truyện Anh hùng xạ điêu, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vốn có tên là Cửu Âm Thần Trảo, là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong Cửu Âm Chân Kinh. Khi luyện Cửu Âm Thần Trảo thì chỉ dùng tay đánh vào vách đá để luyên tập, nhưng do Mai Siêu Phong cùng sư huynh Trần Huyền Phong ăn cắp được nửa quyển hạ Cửu âm chân kinh, sau đó tập luyện theo mà không hiểu yếu chỉ đạo gia trong khẩu quyết võ công nên khi luyện dùng tay đánh vào sọ người sống, khi luyện tập thường chất rất nhiều sọ người xung quanh nơi mình tập, từ đó được giới giang hồ gọi là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Diêu Tinh Thần đá một cước vào giữa đũng quần Đường Bản!
“Ái ui — Diêu Tinh Thần!!!" Đường Bản thống khổ kểu to một tiếng giữa trung tâm thương mại, tất cả mọi người đều dừng tay nhìn anh.
Diêu Tinh Thần đẩy kính râm, chạy đến chỗ Lục Lập Phong, tránh né Đường Bản đang đuổi theo, giả bộ đáng thương nói: “Ông xã cứu em, Đường Bản muốn động thủ với em.. huhuhu…."
Cái chức vị ‘ông xã’ này là thứ Diêu Tinh Thần để ngoài miệng, thường lấy ra để trêu đùa, nhưng lại làm Lục Lập Phong ngẩn ra. Lục Phong Hỏa bên cạnh cũng thấy mới mẻ nên quay đầu quan sát Diêu Tinh Thần.
Đường Bản đâu dám truy sát Diêu Tinh Thần trước mặt Lục Lập Phong, anh chỉ có thể ôm hàng tránh sang một bên thôi.
Lục Lập Phong nhìn Diêu Tinh Thần, lại xem đồng hồ, quay lại nói với Lục Phong Hỏa: “Đã hai giờ rồi, chị dâu em còn chưa ăn cơm, đã đi mua sắm cả buổi trưa rồi, bây giờ đi ăn cơm trước được không?"
Lục Phong Hỏa gầy gò nên giỏi chịu đói, không để ý đến bụng người khác: “Không được, em chưa chọn xong."
Diêu Tinh Thần nghe Đường Bản nói xong, dứt khoát coi em chồng là bệnh nhân, không thèm so đo, đĩnh đạc nói: “Không cần để ý đến tôi, tôi muốn đi ăn, tự tôi đi."
Lục Lập Phong vừa nghe cô nói muốn đi, lông mi khẽ rung: “Hôm nay tôi muốn đưa cô về nhà, một tuần nữa là hôn lễ chính thức rồi, phải dẫn cô đi gặp bố mẹ chứ."
Diêu Tinh Thần ngại phiền phức, nói: “Bố mẹ anh nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, cái gì tốt đã thấy hết rồi, tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn. Để dịp quan trọng rồi gặp."
Dịp quan trọng là cái gì cơ chứ, chẳng nhẽ cô chỉ tham gia hôn lễ thôi à?
“Anh, anh xem cái này có đẹp không?" Lục Phong Hỏa bên cạnh ra sức lôi kéo tay áo Lục Lập Phong, liếc mắt qua Diêu Tinh Thần.
Lục Lập Phong lập tức xoay đi.
Diêu Tinh Thần nhìn, em gái này muốn chơi ‘Cung tâm kế’ với cô à? Thật biết điều.
“Lục Lập Phong," Diêu Tinh Thần bỗng nhiên gọi anh, anh xoay người nhìn cô. Diêu Tinh Thần tiến lên trước một bước, tay khóa vào cánh tay anh, dùng vẻ mặt dịu dàng chưa từng có làm nũng: “Em muốn ăn đồ Hàn Quốc, rất muốn, bảo bảo trong bụng cũng muốn."
Lục Lập Phong ngây người hoàn toàn, cô đang làm nũng với anh?
Diêu Tinh Thần tháo kính, nháy mắt mấy cái, trong lòng bắt đầu nói lời bộc bạch: Đúng rồi đúng rồi, bản cung đang làm nũng với ngươi đấy. Ngươi xem vị hôn thế sắp sinh con cho ngươi, bị đói đến mức nào rồi? Trước ngươi nói ‘cơm áo không lo’ đâu rồi? Nói ‘đồng tâm hiệp lực’ đâu rồi? Không có đồ ăn Hàn Quốc bản cung ly hôn!!
Đó có thể là một sở thích ác độc, Diêu Tinh Thần thích xem dáng vẻ đắn đo trái phải của bạn học đồ cổ.
Lục Lập Phong mở miệng định nói, Phong Hỏa đã quay lại, lạnh lùng:
“Em không muốn ăn đồ Hàn, toàn tỏi với ớt."
Diêu Tinh Thần nghe rất tự nhiên: “Vậy được rồi em gái, Đường Bản đưa em đi ăn chỗ khác."
Lục Phong Hỏa cắn răng: “Anh, đưa em đi ăn."
Lục Lập Phong là người có tính kiên nhẫn, thong thả nói với em gái: “Tiểu Hỏa, chúng ta đi ăn đồ Hàn Quốc. Cô ấy là phụ nữ có thai…."
Diêu Tinh Thần nghe câu này xong liền không thoải mái. Ăn một bữa cơm còn phải được sự cho phép từ người khác à? Phụ nữ có thai thì sao? Diêu Tinh Thần cô đang mang thai tất nhiên không phải già mồm, nhưng cũng chẳng cần mọi người nhường tới nhường lui.
Diêu Tinh Thần buông tay Lục Lập Phong, ném cái túi xa xỉ Lục Phong Hỏa mua cho Đường Bản, đeo kính mắt lên, ngẩng cao đầu bước đi.
Ăn hay không ăn, nếu không hợp với người nhà anh, thì tôi tự đi.
Thật ra, Diêu Tinh Thần có coi trọng cuộc hôn nhân này một chút. Cô sẽ nhường em gái anh ba phần, chỉ vì cô là chị dâu. Lục lập Phong không phải Trì Mục, cuộc hôn nhân này cũng chỉ chạy theo hình thức, Diêu Tinh Thần không cần phải làm mình khổ sở, đi dạo một buổi trưa, xem sắc mặt em gái chồng, xách túi, ăn một bữa cơm còn dùng Cung tâm kế, cô ngại mệt, cũng không nguyện ý hầu hạ.
Lục Lập Phong thấy cô phủi tay áo bỏ đi, lập tức buông tay Lục Phong Hỏa đi theo. Lục Phong Hỏa chưa từng thấy qua dáng vẻ gấp gáp của anh chỉ vì một người phụ nữ, chạy theo, níu tay Lục Lập Phong.
“Anh, em muốn ăn đồ Nhật!"
Lục Lập Phong bất đắc dĩ nhìn em, lấy tay nhéo nhéo mũi cô, giọng nói vừa trách cứ vừa nuông chiều: “Lục Phong Hỏa, sao lại không hiểu chuyện như thế!"
Lục Phong Hỏa ngạc nhiên, Lục Lập Phong buông tay cô đuổi theo, tay cô buông thõng xuống hai bên váy, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh xa dần…
Đường Bản đằng sau, lúc đầu còn tựa vào vách tường xem kịch hay, bây giờ cũng đi tới, biếng nhác vỗ vai Tiểu Hỏa: “Tiểu loli, còn định hẹn hò với anh trai nữa à? Anh đã nói với em rồi, vị chị dâu tương lai của em này, em đừng có chọc cô ấy. Cô ấy là người ai đối tốt với mình mình tốt lại, còn nếu dùng tâm kế với cô ấy, sẽ bị cô ấy dùng trí thông minh của mình chơi đùa đến chết, cũng sẽ không giữ thể diện cho em. Đi thôi, ăn đồ Nhật, anh mời."
Lục Phong Hỏa hung hăng trừng mắt nhìn Đường Bản, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết, cảnh cáo từng từ từng chữ: “Không được gọi em là tiểu loli!!!"
Đường Bản cười, lần đầu tiên thấy cô nói chuyện với mình, giọng nói thật dễ nghe, cố tình đùa: “Hìhì, tiểu loli…"
Lục Phong Hỏa đá một cước vào đũng quần Đường Bản, Đường Bản nhanh tay nhanh mắt, dùng sức nắm mắt cá chân cô, vung một cái, hất chân Lục Phong Hỏa sang một bên.
Lục Phong Hỏa loạng choạng không vững, Đường Bản bước một bước dài tiến lên, ôm người cô, mùi hương nhàn nhạt bay tới, mềm mại, ánh mắt của anh vừa vặn nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh của cô.
Đường Bản đỡ lấy cô, rồi lập tức thả ra, nếu không sẽ như kiểu anh trai cô vừa đi, anh đã bắt nạt cô.
Đường Bản cười nói: “Tiểu loli, em còn định học theo Diêu Tinh Thần? Không được đâu, cô ấy luyện bí tịch võ công mà lớn lên đấy!
Lục Phong Hỏa bừng bừng, giận trừng mắt nhìn, phất tay áo bỏ đi!
Sang bên này, Diêu Tinh Thần ôm một bụng tử khí, lơ đãng đi trên đường lớn, bụng reo xì xèo.
“Ui da được rồi đừng kêu nữa, bây giờ mẹ đưa con đi ăn!" cô ôm bụng nói.
Mùa hè đường lớn nóng nực, lượng đường trong máu Diêu Tinh Thần hạ thấp. Cô đứng dưới ánh mắt trời, cảm thấy choáng váng, da đầu căng lên, tứ chi tê dại, không biết có phải vì mang thai không.
Chưa đến một tháng nữa cô đã phải đi kiểm tra sức khỏe rồi. Tật xấu này chắc chắn sẽ bị bác sĩ trách móc.
Diêu Tinh Thần đeo kính đi trên đường phố náo nhiệt, người đến người đi, xung quanh không có đến một hàng ăn vặt. Đi thêm mấy trăm mét, trên trán cô đã rịn ra một tầng mồ hôi, bụng thầm thì kêu gọi, dạ dày bắt đầu lên men, đầu choáng váng không còn sức lực, khô nóng không chịu nổi, sao lại khó ở thế này.
Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo, cổ tay cô bỗng bị một bàn tay hơi lạnh nắm, Diêu Tinh Thần nhìn lại, thấy khuôn mặt thèm đòn của Lục Lập Phong hơi vội vã.
Diêu Tinh Thần hất tay anh ra, lại bị anh kéo lại lần nữa. Diêu Tinh Thần không chịu được, dừng lại quay đầu nhìn anh: “Tôi đã nói không cho phép tiếp xúc thân thể rồi còn gì?"
Lục Lập Phong bây giờ mới buông tay cô, hai tay anh đút vào túi quần Tây, mím môi nhìn tầng mồ hôi mỏng trên trán cô: “Đi thôi, tôi đưa em đi ăn đồ Hàn Quốc."
Diêu Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh, bâng quơ nói: “Tôi không ăn."
Lục Lập Phong nhíu mày, khóe miệng nhếch lên: “Diêu Tinh Thần, tôi rất tò mò rằng, sự bực tức của em lúc này là từ đâu tới?"
Diêu Tinh Thần ôm lấy bả vai, như vầng thái dương mạnh mẽ, mở mắt nhìn anh: “Lục Lập Phong, đám cưới của chúng ta chẳng qua là giả dối, tôi không cần phải lấy lòng người nhà anh. Anh cũng biết mà, tôi với anh chỉ gắn bó một năm thôi, còn anh phải gắn bó cả đời với gia đình anh. Đừng vì tôi mà đắc tội em gái anh. Em anh muốn đi ăn, anh đi theo là được rồi, đuổi theo tôi làm gì, anh như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm anh có ý với tôi, trong lòng tôi bất an, được chưa?"
Lục Lập Phong mỉm cười nhìn cô, nhìn đôi mắt đỏ ửng tơ máu đang tức giận, mỉa mai đáp: “Như thế tôi cũng hiểu lầm, cô ăn giấm chua với em gái tôi?"
Nổi máu ghen?
“Nổi máu ghen sao? Ăn giấm chua em gái anh?
“Em thừa nhận ăn giấm chua hả? Diêu Tinh Thần, đúng là nhìn không ra, em muốn chiếm hữu tôi làm của riêng mạnh như thế…" ánh mắt anh sáng rực giữa trưa hè nắng gắt.
Diêu Tinh Thần thấy quá phiền với bộ mặt tự luyến của bạn đồ cổ, quay đầu bước đi, nhưng vừa quay đi, đại não đã ‘ong’ một tiếng, trước mắt không còn thấy gì, mũi như có 10 vạn con kiến bò qua, ăn mòn ý thức của cô…
Một đôi tay có lực vịn chặt cô, cô ở trong những lời nói lo lắng hô hoán của anh, hỗn loạn, mê muội, không còn sức lực.
“Diêu Tinh Thần! Em tỉnh lại mau!"
Cô nghe được giọng nói lo sợ của anh, ngay sau đó, cơ thể bị anh ôm ngang lên.
“Lục Lập Phong… đưa tôi tới bệnh viện… đi bệnh viện….."
“Diêu Tinh Thần! Em không được có mệnh hệ gì! Diêu Tinh Thần? Diêu Tinh Thần?"
“Em thừa nhận ăn giấm chua hả? Diêu Tinh Thần, đúng là nhìn không ra, em muốn chiếm hữu tôi làm của riêng mạnh như thế…" ánh mắt anh sáng rực giữa trưa hè nắng gắt."
Diêu Tinh Thần đi cùng mọi người, không phải là rất bị động. Nếu bạn nhiệt tình với tôi, tôi sẽ mở lời trò chuyện dăm ba câu; nhưng nếu bạn lãnh đạm, tôi cũng chẳng thiết gì. Em của Lục Lập Phong, Lục Phong Hỏa không giống như những bạn gái đồng trang lứa, trên người luôn có một luồng âm khí, thi thoảng còn dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô. Cô ấy luôn kì quái, rất không tự nhiên, toàn trò chuyện tương tác với Lục Lập Phong và Đường Bản, không có một chút hồ hởi chủ động nào với chị dâu. Dù sao Diêu Tinh Thần cũng không muốn gia nhập vào gia đình Lục Lập Phong, nên với em gái nhỏ không chiều lòng người này thì không thèm nịnh bợ.
Đi mua sắm ở cửa hàng xa xỉ đều có mục đích, mua được đồ rất nhanh. Anh em họ Lục vẫn còn trong cửa hàng trang sức, Diêu Tinh Thần và Đường Bản ở đằng sau mua túi xách. Diêu Tinh Thần là phụ nữ có thai, chuyện ăn uống không thể chờ đợi, kéo ống tay áo Đường Bản, nhỏ giọng nói: “Người anh em, cho tôi uống miếng nước đi! Chỗ này có cái bụng của phụ nữ có thai đang thầm thì to nhỏ…"
Lục Lập Phong đứng trước quầy phía xa, đang phục vụ em gái chọn trang sức, rất chuyên tâm đưa ra nhận xét.
Đường Bản chỉ chỉ bóng dáng hai anh em, nói: “Tiểu Hỏa chưa mua xong, bà chị chờ một chút."
Diêu Tinh Thần hỏi: “Lục Lập Phong rất yêu thích em gái à?"
Đường Bản làm một vẻ mặt khoa trương, lùi về đằng sau: “Ừ! Đó không phải là dạng sủng ái bình thường đâu! Tiểu Hỏa tính tình quái gở, kiệm chữ như vàng, rất ít khi trò chuyện chia sẻ với người nhà. Riêng với Lục Lập Phong thì còn nói đôi ba câu, Lục Lập Phong đối với người em gái này thì nói một không hai [1]. Cô ấy nói muốn mua túi, Lục ca không nói hai lời lái xe phục vụ đi mua, mỗi lần Tiểu Hỏa đi học đều là anh ấy tiễn lên tận trường."
[1] Nói một không hai: Nói một là một, hai là hai, không nói hai lời. Ý chỉ Lục Lập Phong cưng chiều em gái, thích gì được nấy.
Diêu Tinh Thần hiểu ý, gật đầu: “Người anh cưng chiều em gái là điều hiển nhiên, nhưng chẳng qua em gái này có địch ý với tôi??"
Đường Bản lặng lẽ nói: “Không phải địch ý với cô, nó có địch ý với toàn thể nhân dân trên thế giới."
“Có phải công chúa bệnh không?? Nếu là công chúa bệnh thì ra đây tôi có thể không để cho cô ấy….."
“Không phải không phải, Lục gia không nuông chiều con cái. Cô ấy không mắc công chúa bệnh. Lúc nhỏ, tôi nhớ Phong Hỏa từng rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đột nhiên qua một đợt thì trở nên kỳ quái. Chắc là bị cái gì kích thích, từ hôm đó, Lục ca mới đối xử tốt hơn với Phong Hỏa."
“Ồ…" Diêu Tinh Thần hít một hơi dài, nhìn cô gái mặc một cây đồ đen phía xa. Không biết tại sao, cô lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên [2] ….
[2] Đồng bệnh tương liên: những người ở chung một hoàn cảnh thì thường cảm thông lẫn nhau.
Diêu Tinh Thần thương xót nói: “Thật ra hồi bé tôi cũng là một cô bé dịu dàng ít nói, nhưng sau này mẹ đánh nhiều, bị kích thích, nên…."
“Thôi thôi thôi!" Đường Bản không chịu nổi: “Cô chính là luyện nhiều Cửu âm bạch cốt trảo [3] quá nên tẩu hỏa nhập ma! Giải thích cái khỉ gì!"
[3] Cửu âm bạch cốt trảo: Theo truyện Anh hùng xạ điêu, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vốn có tên là Cửu Âm Thần Trảo, là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong Cửu Âm Chân Kinh. Khi luyện Cửu Âm Thần Trảo thì chỉ dùng tay đánh vào vách đá để luyên tập, nhưng do Mai Siêu Phong cùng sư huynh Trần Huyền Phong ăn cắp được nửa quyển hạ Cửu âm chân kinh, sau đó tập luyện theo mà không hiểu yếu chỉ đạo gia trong khẩu quyết võ công nên khi luyện dùng tay đánh vào sọ người sống, khi luyện tập thường chất rất nhiều sọ người xung quanh nơi mình tập, từ đó được giới giang hồ gọi là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Diêu Tinh Thần đá một cước vào giữa đũng quần Đường Bản!
“Ái ui — Diêu Tinh Thần!!!" Đường Bản thống khổ kểu to một tiếng giữa trung tâm thương mại, tất cả mọi người đều dừng tay nhìn anh.
Diêu Tinh Thần đẩy kính râm, chạy đến chỗ Lục Lập Phong, tránh né Đường Bản đang đuổi theo, giả bộ đáng thương nói: “Ông xã cứu em, Đường Bản muốn động thủ với em.. huhuhu…."
Cái chức vị ‘ông xã’ này là thứ Diêu Tinh Thần để ngoài miệng, thường lấy ra để trêu đùa, nhưng lại làm Lục Lập Phong ngẩn ra. Lục Phong Hỏa bên cạnh cũng thấy mới mẻ nên quay đầu quan sát Diêu Tinh Thần.
Đường Bản đâu dám truy sát Diêu Tinh Thần trước mặt Lục Lập Phong, anh chỉ có thể ôm hàng tránh sang một bên thôi.
Lục Lập Phong nhìn Diêu Tinh Thần, lại xem đồng hồ, quay lại nói với Lục Phong Hỏa: “Đã hai giờ rồi, chị dâu em còn chưa ăn cơm, đã đi mua sắm cả buổi trưa rồi, bây giờ đi ăn cơm trước được không?"
Lục Phong Hỏa gầy gò nên giỏi chịu đói, không để ý đến bụng người khác: “Không được, em chưa chọn xong."
Diêu Tinh Thần nghe Đường Bản nói xong, dứt khoát coi em chồng là bệnh nhân, không thèm so đo, đĩnh đạc nói: “Không cần để ý đến tôi, tôi muốn đi ăn, tự tôi đi."
Lục Lập Phong vừa nghe cô nói muốn đi, lông mi khẽ rung: “Hôm nay tôi muốn đưa cô về nhà, một tuần nữa là hôn lễ chính thức rồi, phải dẫn cô đi gặp bố mẹ chứ."
Diêu Tinh Thần ngại phiền phức, nói: “Bố mẹ anh nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, cái gì tốt đã thấy hết rồi, tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn. Để dịp quan trọng rồi gặp."
Dịp quan trọng là cái gì cơ chứ, chẳng nhẽ cô chỉ tham gia hôn lễ thôi à?
“Anh, anh xem cái này có đẹp không?" Lục Phong Hỏa bên cạnh ra sức lôi kéo tay áo Lục Lập Phong, liếc mắt qua Diêu Tinh Thần.
Lục Lập Phong lập tức xoay đi.
Diêu Tinh Thần nhìn, em gái này muốn chơi ‘Cung tâm kế’ với cô à? Thật biết điều.
“Lục Lập Phong," Diêu Tinh Thần bỗng nhiên gọi anh, anh xoay người nhìn cô. Diêu Tinh Thần tiến lên trước một bước, tay khóa vào cánh tay anh, dùng vẻ mặt dịu dàng chưa từng có làm nũng: “Em muốn ăn đồ Hàn Quốc, rất muốn, bảo bảo trong bụng cũng muốn."
Lục Lập Phong ngây người hoàn toàn, cô đang làm nũng với anh?
Diêu Tinh Thần tháo kính, nháy mắt mấy cái, trong lòng bắt đầu nói lời bộc bạch: Đúng rồi đúng rồi, bản cung đang làm nũng với ngươi đấy. Ngươi xem vị hôn thế sắp sinh con cho ngươi, bị đói đến mức nào rồi? Trước ngươi nói ‘cơm áo không lo’ đâu rồi? Nói ‘đồng tâm hiệp lực’ đâu rồi? Không có đồ ăn Hàn Quốc bản cung ly hôn!!
Đó có thể là một sở thích ác độc, Diêu Tinh Thần thích xem dáng vẻ đắn đo trái phải của bạn học đồ cổ.
Lục Lập Phong mở miệng định nói, Phong Hỏa đã quay lại, lạnh lùng:
“Em không muốn ăn đồ Hàn, toàn tỏi với ớt."
Diêu Tinh Thần nghe rất tự nhiên: “Vậy được rồi em gái, Đường Bản đưa em đi ăn chỗ khác."
Lục Phong Hỏa cắn răng: “Anh, đưa em đi ăn."
Lục Lập Phong là người có tính kiên nhẫn, thong thả nói với em gái: “Tiểu Hỏa, chúng ta đi ăn đồ Hàn Quốc. Cô ấy là phụ nữ có thai…."
Diêu Tinh Thần nghe câu này xong liền không thoải mái. Ăn một bữa cơm còn phải được sự cho phép từ người khác à? Phụ nữ có thai thì sao? Diêu Tinh Thần cô đang mang thai tất nhiên không phải già mồm, nhưng cũng chẳng cần mọi người nhường tới nhường lui.
Diêu Tinh Thần buông tay Lục Lập Phong, ném cái túi xa xỉ Lục Phong Hỏa mua cho Đường Bản, đeo kính mắt lên, ngẩng cao đầu bước đi.
Ăn hay không ăn, nếu không hợp với người nhà anh, thì tôi tự đi.
Thật ra, Diêu Tinh Thần có coi trọng cuộc hôn nhân này một chút. Cô sẽ nhường em gái anh ba phần, chỉ vì cô là chị dâu. Lục lập Phong không phải Trì Mục, cuộc hôn nhân này cũng chỉ chạy theo hình thức, Diêu Tinh Thần không cần phải làm mình khổ sở, đi dạo một buổi trưa, xem sắc mặt em gái chồng, xách túi, ăn một bữa cơm còn dùng Cung tâm kế, cô ngại mệt, cũng không nguyện ý hầu hạ.
Lục Lập Phong thấy cô phủi tay áo bỏ đi, lập tức buông tay Lục Phong Hỏa đi theo. Lục Phong Hỏa chưa từng thấy qua dáng vẻ gấp gáp của anh chỉ vì một người phụ nữ, chạy theo, níu tay Lục Lập Phong.
“Anh, em muốn ăn đồ Nhật!"
Lục Lập Phong bất đắc dĩ nhìn em, lấy tay nhéo nhéo mũi cô, giọng nói vừa trách cứ vừa nuông chiều: “Lục Phong Hỏa, sao lại không hiểu chuyện như thế!"
Lục Phong Hỏa ngạc nhiên, Lục Lập Phong buông tay cô đuổi theo, tay cô buông thõng xuống hai bên váy, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh xa dần…
Đường Bản đằng sau, lúc đầu còn tựa vào vách tường xem kịch hay, bây giờ cũng đi tới, biếng nhác vỗ vai Tiểu Hỏa: “Tiểu loli, còn định hẹn hò với anh trai nữa à? Anh đã nói với em rồi, vị chị dâu tương lai của em này, em đừng có chọc cô ấy. Cô ấy là người ai đối tốt với mình mình tốt lại, còn nếu dùng tâm kế với cô ấy, sẽ bị cô ấy dùng trí thông minh của mình chơi đùa đến chết, cũng sẽ không giữ thể diện cho em. Đi thôi, ăn đồ Nhật, anh mời."
Lục Phong Hỏa hung hăng trừng mắt nhìn Đường Bản, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết, cảnh cáo từng từ từng chữ: “Không được gọi em là tiểu loli!!!"
Đường Bản cười, lần đầu tiên thấy cô nói chuyện với mình, giọng nói thật dễ nghe, cố tình đùa: “Hìhì, tiểu loli…"
Lục Phong Hỏa đá một cước vào đũng quần Đường Bản, Đường Bản nhanh tay nhanh mắt, dùng sức nắm mắt cá chân cô, vung một cái, hất chân Lục Phong Hỏa sang một bên.
Lục Phong Hỏa loạng choạng không vững, Đường Bản bước một bước dài tiến lên, ôm người cô, mùi hương nhàn nhạt bay tới, mềm mại, ánh mắt của anh vừa vặn nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh của cô.
Đường Bản đỡ lấy cô, rồi lập tức thả ra, nếu không sẽ như kiểu anh trai cô vừa đi, anh đã bắt nạt cô.
Đường Bản cười nói: “Tiểu loli, em còn định học theo Diêu Tinh Thần? Không được đâu, cô ấy luyện bí tịch võ công mà lớn lên đấy!
Lục Phong Hỏa bừng bừng, giận trừng mắt nhìn, phất tay áo bỏ đi!
Sang bên này, Diêu Tinh Thần ôm một bụng tử khí, lơ đãng đi trên đường lớn, bụng reo xì xèo.
“Ui da được rồi đừng kêu nữa, bây giờ mẹ đưa con đi ăn!" cô ôm bụng nói.
Mùa hè đường lớn nóng nực, lượng đường trong máu Diêu Tinh Thần hạ thấp. Cô đứng dưới ánh mắt trời, cảm thấy choáng váng, da đầu căng lên, tứ chi tê dại, không biết có phải vì mang thai không.
Chưa đến một tháng nữa cô đã phải đi kiểm tra sức khỏe rồi. Tật xấu này chắc chắn sẽ bị bác sĩ trách móc.
Diêu Tinh Thần đeo kính đi trên đường phố náo nhiệt, người đến người đi, xung quanh không có đến một hàng ăn vặt. Đi thêm mấy trăm mét, trên trán cô đã rịn ra một tầng mồ hôi, bụng thầm thì kêu gọi, dạ dày bắt đầu lên men, đầu choáng váng không còn sức lực, khô nóng không chịu nổi, sao lại khó ở thế này.
Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo, cổ tay cô bỗng bị một bàn tay hơi lạnh nắm, Diêu Tinh Thần nhìn lại, thấy khuôn mặt thèm đòn của Lục Lập Phong hơi vội vã.
Diêu Tinh Thần hất tay anh ra, lại bị anh kéo lại lần nữa. Diêu Tinh Thần không chịu được, dừng lại quay đầu nhìn anh: “Tôi đã nói không cho phép tiếp xúc thân thể rồi còn gì?"
Lục Lập Phong bây giờ mới buông tay cô, hai tay anh đút vào túi quần Tây, mím môi nhìn tầng mồ hôi mỏng trên trán cô: “Đi thôi, tôi đưa em đi ăn đồ Hàn Quốc."
Diêu Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh, bâng quơ nói: “Tôi không ăn."
Lục Lập Phong nhíu mày, khóe miệng nhếch lên: “Diêu Tinh Thần, tôi rất tò mò rằng, sự bực tức của em lúc này là từ đâu tới?"
Diêu Tinh Thần ôm lấy bả vai, như vầng thái dương mạnh mẽ, mở mắt nhìn anh: “Lục Lập Phong, đám cưới của chúng ta chẳng qua là giả dối, tôi không cần phải lấy lòng người nhà anh. Anh cũng biết mà, tôi với anh chỉ gắn bó một năm thôi, còn anh phải gắn bó cả đời với gia đình anh. Đừng vì tôi mà đắc tội em gái anh. Em anh muốn đi ăn, anh đi theo là được rồi, đuổi theo tôi làm gì, anh như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm anh có ý với tôi, trong lòng tôi bất an, được chưa?"
Lục Lập Phong mỉm cười nhìn cô, nhìn đôi mắt đỏ ửng tơ máu đang tức giận, mỉa mai đáp: “Như thế tôi cũng hiểu lầm, cô ăn giấm chua với em gái tôi?"
Nổi máu ghen?
“Nổi máu ghen sao? Ăn giấm chua em gái anh?
“Em thừa nhận ăn giấm chua hả? Diêu Tinh Thần, đúng là nhìn không ra, em muốn chiếm hữu tôi làm của riêng mạnh như thế…" ánh mắt anh sáng rực giữa trưa hè nắng gắt.
Diêu Tinh Thần thấy quá phiền với bộ mặt tự luyến của bạn đồ cổ, quay đầu bước đi, nhưng vừa quay đi, đại não đã ‘ong’ một tiếng, trước mắt không còn thấy gì, mũi như có 10 vạn con kiến bò qua, ăn mòn ý thức của cô…
Một đôi tay có lực vịn chặt cô, cô ở trong những lời nói lo lắng hô hoán của anh, hỗn loạn, mê muội, không còn sức lực.
“Diêu Tinh Thần! Em tỉnh lại mau!"
Cô nghe được giọng nói lo sợ của anh, ngay sau đó, cơ thể bị anh ôm ngang lên.
“Lục Lập Phong… đưa tôi tới bệnh viện… đi bệnh viện….."
“Diêu Tinh Thần! Em không được có mệnh hệ gì! Diêu Tinh Thần? Diêu Tinh Thần?"
Tác giả :
Thịnh Thế Ái