Chết Cũng Không Thể Yêu

Chương 5

"Cha cô nếu nhìn thấy cô có ngày quá tự ti cùng cố gắng gượng như vậy, nhất định sẽ rất thương tâm, cho nên theo tôi xuống núi đi, tôi sẽ an bài chỗ ở cho cô, mặt khác còn có thể hỗ trợ cô tiếp tục đi học, còn có, toi sẽ dùng tiền giúp cô chữa khỏi vết sẹo trên mặt của cô." Anh còn thật sự nói.

"Mặt…… của tôi?" Cô cả người chấn động, giống như bị đụng phải lửa vội lấy tay phủ lên má phải.

"Đúng vậy, mặt của cô trước mắt có thể dùng kỹ thuật chỉnh hình mới nhất của khoa học khôi phục nguyên trạng, tôi cam đoan." Anh ngữ khí kiên định.

Có thể khôi phục nguyên trạng? Khôi phục nguyên lai bộ dáng của cô? Thật sự có thể chứ? Có thể bỏ vết sẹo này trên mặt đã làm cô vừa thống hận vừa đau khổ?

Nhưng, người này có thể tin tưởng sao?

Cô mở to hai mắt, nhìn thẳng.

"Vì sao còn muốn do dự? Chẳng lẽ cô cũng không muốn biến khuôn mặt chính mình đẹp một chút sao? Muốn để người trong thôn vẫn gọi cô là ‘Quỷ Đồng’ sao?" Anh cố ý khiêu thích cô.

Quỷ Đồng……

Từ này mang theo sự hèn mọn cùng cười mỉa làm cô chấn động toàn thân, vừa bực tức vừa đau khổ.

Cô đã quên ai là người đầu tiên gọi cô như vậy, cô chỉ biết là, mỗi khi người trong thôn gọi cô một lần như vậy, lòng của cô giống như bị một đao đâm vào, cô là cái cỡ nào xấu xí giống người mang đến điềm xấu, luôn bị xa lánh, bị thương tổn……

"Không…… Tôi không cần lại nghe hai chữ đấy!" Cô thống khổ nói to.

"Đúng vậy, vậy theo tôi đi, đi chỉnh hình đi! Làm cho người dân trong thôn biết cô không xấu xí, cô không phải quỷ, cô cũng có thể quang minh chính đại sống một cuộc sông thái bình."

Có thể…… quang minh chính đại sống một cuộc sống thái bình, có thể tư nhiên đối mặt với ánh mắt của người khác, có thể làm một người chân chính, có tôn nghiêm……

Đây là chuyện cô cỡ nào khát vọng a!

"Đến đây đi, hé ra khuôn mặt hoàn hảo, nhất định có thể cho cô sống được càng tự tại chút, cũng nhất định có thể thay đổi tương lai của cô." Anh vươn tay.

Nội tâm của cô mênh mông như nước, tay anh ở trước mắt, tựa như cây gỗ duy nhất trong biển nước di động, là người duy nhất cô muốn dựa vào để sống, cô giống bị thôi miên, chậm rãi đưa tay ra……

Phút chốc, ngoài cửa lớn giáo đường truyền đến thanh âm của trưởng thôn –

"Giáo đường này thật sự nên hủy đi, bị hư hỏng như vậy quả thực giống như cái quỷ ốc, may mắn Đường tổng giám đốc nguyện ý quyên tiền tài trợ, chỗ này phá bỏ, chúng ta còn lấy cớ có thể đuổi Quỷ Đồng đi……"

"Đúng vậy! Đường tổng giám đốc ra tay thực rộng rãi! Ngài có thể đến trong thôn đầu tư xây dựng kiến trúc hội quán thật sự là quá tốt……" (hội quán ở đây chính là khu nghỉ dưỡng)

Cô đột nhiên cả kinh, khó có thể tin lùi tay về, trừng thẳng mắt nhìn Đường Tắc An.

Trưởng thôn trong miệng gọi "Đường tổng giám đốc" Nên sẽ không chính là……

Đường Tắc An mân nhanh đôi môi, trong mắt hiện lên một tia ẩn giận vì chuyện tốt bị làm hỏng.

Người này quả nhiên có vấn đề, anh căn bản chính là muốn đoạt đi này gian giáo đường, đem cô đuổi đi như trứng thối! Mặt cô đột nhiên biến sắc, xoay người bỏ chạy.

Đường Tắc An động tác nhanh hơn, anh một phen kéo cô.

"Không…… Ngô……" Cô đang muốn mở miệng hô to, miệng đã bị bàn tay to của anh gắt gao giữ lại.

"Thật có lỗi, tôi không muốn nói chuyện cùng trưởng thôn, cho nên cô đừng lên tiếng." Anh ở bên tai cô nói xong, đem cô kéo đi hướng cửa.

Cô phát không ra tiếng, chỉ có thể liều mình giãy dụa vặn vẹo.

Anh lại càng dùng thêm sức, giống con gà con đem cô khiêng trên vai, trực tiếp hướng cửa ra khỏi giáo đường, đi đến cửa chiếc xe hơi màu đen ở ngoài cửa.

Giang thư ký lập tức xuống xe, nghẹn họng nhìn trân trối boss của mình rất giống người bắt cóc đem Quỷ Đồng kia tiến thẳng vàobên trong xe.

"Tổng…… Tổng giám đốc?" Tình cảnh này thật sự rất hoang đường! Làm cho Giang thư ký vốn bình tĩnh cũng há hốc mồm.

Vừa rồi tổng giám đốc nói muốn vào xem bên trong giáo đường, cư nhiên lại bắt Quỷ Đồng đi ra……

"Giang thư ký, lái xe, lập tức rời khỏi nơi này!" Anh ra mệnh lệnh, đồng thời ngồi vào ghế sau.

"Không cần! Buông, tôi không cần đi theo anh……" Đồng Húc Hòa sợ hãi rống, liều mình muốn chạy trốn.

"Mau lái xe." Anh lại quát một tiếng.

"Nhưng là……" Giang thư ký vội vàng ngồi vào vị trí điều khiển, quay đầu lại nhìn boss.

"Yên tâm, tôi không phải bắt cóc cô ấy, chính là muốn thu dưỡng cô ấy, từ giờ trở đi, tôi là người giám hộ của cô ấy." Anh chế trụ hai cổ tay của Đồng Húc Hòa, theo trong túi lấy ra pháp viện phán định thư. (giấy chứng nhận quyền giám hộ của pháp luật)

Nguyên bản Đồng Húc Hòa vẫn tưởng là có thể trốn được lại giống bị nguyền rủa tâm bị dồn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trừng mắt nhìn tờ giấy kia.

Người giám hộ? Anh…… Là người giám hộ của cô?

"A?" Giang thư ký mặt đồng dạng trắng bệch. Đầu của boss không có vấn đề đi? Làm sao có thể đi thu dưỡng một cái…… Một cô gái giống như quỷ?

"Đi thôi, đừng trì hoãn, ta buổi tối còn có hẹn." Đường Tắc An thế này mới buông ra tay của Đồng Húc Hòa, điều chỉnh lại caravat bị lệch.

Đồng Húc Hòa nắm chặt bàn tay cầm tờ giấy chứng nhận, trừng mắt nhìn rõ ba chữ "Đường Tắc An" ở trên vị trí người giám hộ, hoàn toàn ngây người.

Thượng đế nhất định là đang nói giỡn với cô…… Nhất định là…
Tác giả : Bồng Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại