Chết Cũng Không Thể Yêu
Chương 37
Hôn lễ so với tưởng tượng của Đồng Húc Hòa còn lớn hơn rất nhiều, từ cửa lớn của khách sạn liến chứa đầy kín, nghe nói đó là hoa hồng trắng mà Lí Thụy Vân yêu thích nhất, còn thiết kế một đạo hoa lệ hình tròn khí cầu ở cửa, bên cạnh, trong ảnh chụp chú rể cùng cô dâu cười đến thực ngọt ngào.
Đồng Húc Hòa thấy ở cửa phía xa Đường Tắc An đang tiếp đón khách đến.
Ở dưới ngọn đèn, anh một thân tây trang khí xuất, xem ra anh rất anh tuấn, diện mạo bất phàm, trên mặt lộ vẻ lãnh đạm mà vẫn lễ phép mỉm cười, anh giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế của công tử quyền quý vô cùng tuyệt.
Hơn một tháng không thấy, anh khí sắc không khác, xem ra anh vẫn rất khá, vẫn chưa đem cô để ở trong lòng, cũng…… Không hề bị mê hoặc.
Nguyên lai, thống khổ, đau thương, chỉ có một mình cô. Cô, rất nhanh sẽ bị anh quên đi, tựa như từng bị mọi người quên đi……
Đây là mục đích anh gọi cô đến sao? Hung hăng muốn làm cho cô hiểu, anh đã cùng cô phân rõ giới tuyến, không hề để ý đến cô.
Cô đau đầu mãnh liệt, yết hầu nóng rát, lui thân mình, đi bước một lui về phía sau, chỉ cảm thấy rất lạnh, rất muốn chạy trốn……
Nhưng, đúng lúc này, Đường Tắc An nhìn thấy cô.
Khiếp sợ cùng kinh ngạc đều hiện rõ ở trên mặt anh, có một cái chớp mắt như vậy, anh nghĩ đến chính mình bị hoa mắt, tưởng niệm quá mà sinh ra ảo giác.
Chiếc thắt lưng cao màu bạc trên bộ lễ phục, bên ngoài là áo khoác màu đen, sở sở động lòng người, cô đứng ở trong gió lạnh, vẻ mặt thê lương bất lực, u oán tuyệt vọng nhìn anh……
Húc Hòa?!
Đang kinh hoảng, liền thấy một nam nhân là tân khách ở hành lang tiến vào đụng phải Đồng Húc Hòa, cô nghiêng ngả một chút, ví da nhỏ trong tay bi rơi xuống.
"Thực xin lỗi, cô không sao chứ?" Nam nhân kia thật có lỗi đỡ lấy cô, cũng giúp cô nhặt ví da lên.
Đường Tắc An thế này mới phát hiện, không phải ảo giác, Đồng Húc Hòa nhưng lại thật sự ở trước mặt anh! Thật sự đến hội trường hôn lễ của anh!
Nhất thời, anh giận tái mặt, bước đi hướng cô, một phen đã đem cô theo bên người nam nhân kia kéo ra.
Đối phương hoảng sợ, nhưng anh lại nghiêm mặt, không nói hai lời, cầm nhanh cổ tay cô, thoát đi khỏi đám người, trực tiếp đi vào khách sạn, vọt thẳng đến thang lầu, mới bỏ cô ra, tức giận thấp giọng nói:"Em tới nơi này làm cái gì?"
"Tôi…… Tới tham dự hôn lễ của anh……" Đồng Húc Hòa ủy khuất xoa cổ tay bị đau, không ngừng thở phì phò.
"Ai kêu em tới? Em căn bản không nên xuất hiện ở đây!" Anh cả giận nói.
"Vì sao hỏi tôi? Không phải là anh…… Ra lệnh cho tôi đến sao?" Cô trừng mắt nhìn anh, thanh âm đã bắt đầu nghẹn ngào.
Lâu không nhìn thấy mặt, anh thế nào lại dùng thái độ hung ác như vậy đối với cô sao? Cô cũng không phải đến trộm đến thưởng, anh đang sợ cái gì……
"Anh? Anh làm sao có thể tìm em đến? Anh căn bản……" Anh nói đến một nửa, sợ run một chút, lập tức hiểu được là ai đang làm trò quỷ, khuôn mặt tuấn tú che kín cơn tức giận."Là Lí Thụy Vân đi? Là cô ấy đi tìm em tới?"
"Mặc kệ là anh hay là cô ấy, các người muốn tôi đến, tôi sẽ, anh còn có cái gì không hài lòng?" Đồng Húc Hòa tức giận hỏi.
"Anh không biết Thụy Vân đang làm cái gì, nhưng đây là hôn lễ của anh, anh không hy vọng em ở đây, trở về!" Anh tức giận quát.
Trước mặt cô, hôn lễ này anh như thế nào kết được đây? Chỉ là như vậy nhìn cô, ý chí của anh đã bắt đầu dao động, nếu chờ một chút nữa khi hôn lễ bắt đầu mà cô ở đây, anh thật sự không dám chắc chính mình có thể cùng Lí Thụy Vân đi hết thảm đỏ được không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng xanh, hốc mắt phiếm hồng.
Anh là sợ cô làm anh mất mặt sao? Vẫn là cho rằng cô không có đủ tư cách đến chúc phúc?
"Yên tâm, tôi…… Cũng không phải tới gây rối, tôi là thiệt tình thành ý…… Đến chúc phúc anh…… Hy vọng hai người mãi mãi hạnh phúc……" Những lời này, mỗi một chữ giống như một nhát đao, cắt bỏ đa nghi, mới có thể theo trong miệng nói ra.
Cô chúc phúc anh?
Thật châm chọc a! Điều anh không mong muốn nghe nhất, chính là lời chúc phúc của cô……
Ngực anh căng thẳng, sống chết nắm chặt tay nếu không sẽ vươn ra vuốt ve tay cô.
Húc Hòa, không cần thương tâm, không cần khổ sở, anh hiện tại làm gì, đều là vì tốt cho em, em hãy quên anh đi! Xin em…… Anh đây là hung thủ ở trong lòngem không thể xóa đi!
Tâm anh hò hét như thế, lại cái gì cũng không có thể nói, chỉ có thể thật sâu hô hấp, cố ý lãnh đạm nói:"Cám ơn lời chúc phúc của em, anh nhận, trở về đi! Về sau, có việc gì anh sẽ thông qua luật sư tìm em, chúng ta không cần gặp lại."
Không cần gặp lại……
Anh đã không nghĩ gặp lại cô……
Cô giật mình, trong phút chốc máu cô như nước bị tháo chảy ngược, tâm khổ cực cố gắng chống lại giờ khắc này, rốt cục cũng bật thốt lên.
"Ha…… Ha…… Cười thật tốt……" Cô nở nụ cười, khóc nở nụ cười.
Anh ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, trái tim không ngừng ứ lên đau đớn.
"Nếu…… Vội vã muốn thoát khỏi tôi như vậy, lúc trước anh không nên nhận nuôi tôi, không nên mang tôi đến Đài Bắc, không nên xuất hiện ở thôn Nghênh Hi, không nên xuất hiện ở trước mặt tôi……" Cô không hề ẩn nhẫn, muốn đem tất cả trong lòng oán, trong lòng hận, trong lòng đau, toàn bộ nói ra.
"Húc Hòa……" Anh biết, này hết thảy đều là lỗi của anh, cho nên anh mới liều mình muốn bù lại……
"Nếu không phải anh bắt buộc tôi đến đây, tôi sẽ không trở nên buồn cười như vậy, sẽ không thay đổi thành chỉ một chút cũng không giống chính mình, lại càng không yêu thương anh……" Giống như kháng nghị, cô lớn tiếng kêu lên.
"Không cần nói!" Anh kinh hô. Anh không dám nghe, không thể nghe, không nên nghe cô nói yêu anh!
"Vì sao không nói? Tôi càng muốn nói, em yêu anh em yêu anh em yêu anh……" Cô điên cuồng mà hô to.
"Không thể! Em không thể yêu anh! Tuyệt đối không thể!" Anh tiến lên bắt lấy vai của cô, lớn tiếng quát bảo cô ngưng lại.
"Vì sao không thể? Vì sao không thể yêu anh? Nói cho em biết vì sao?" Cô giãy dụa cuồng hô, nhiệt độ không ngừng tăng lên làm cho cô mất đi lý trí.
"Yêu thương anh, em sẽ rơi vào địa ngục, anh không thể hại em cũng giống như anh, không ngừng chịu sự tra tấn của tâm can……" Anh nhíu mi đau đớn.
"Em đã muốn ở địa ngục! Anh không biết sao? Bởi vì anh, em…… Đã sớm đã muốn…… Ở tại địa ngục……" Thanh âm cô khàn khàn hóa thành đau khổ khóc nức nở.
Anh kinh hãi trừng mắt nhìn cô, bị nước mắt của cô đả kích, nội tâm đau triệt để.
Đồng Húc Hòa thấy ở cửa phía xa Đường Tắc An đang tiếp đón khách đến.
Ở dưới ngọn đèn, anh một thân tây trang khí xuất, xem ra anh rất anh tuấn, diện mạo bất phàm, trên mặt lộ vẻ lãnh đạm mà vẫn lễ phép mỉm cười, anh giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế của công tử quyền quý vô cùng tuyệt.
Hơn một tháng không thấy, anh khí sắc không khác, xem ra anh vẫn rất khá, vẫn chưa đem cô để ở trong lòng, cũng…… Không hề bị mê hoặc.
Nguyên lai, thống khổ, đau thương, chỉ có một mình cô. Cô, rất nhanh sẽ bị anh quên đi, tựa như từng bị mọi người quên đi……
Đây là mục đích anh gọi cô đến sao? Hung hăng muốn làm cho cô hiểu, anh đã cùng cô phân rõ giới tuyến, không hề để ý đến cô.
Cô đau đầu mãnh liệt, yết hầu nóng rát, lui thân mình, đi bước một lui về phía sau, chỉ cảm thấy rất lạnh, rất muốn chạy trốn……
Nhưng, đúng lúc này, Đường Tắc An nhìn thấy cô.
Khiếp sợ cùng kinh ngạc đều hiện rõ ở trên mặt anh, có một cái chớp mắt như vậy, anh nghĩ đến chính mình bị hoa mắt, tưởng niệm quá mà sinh ra ảo giác.
Chiếc thắt lưng cao màu bạc trên bộ lễ phục, bên ngoài là áo khoác màu đen, sở sở động lòng người, cô đứng ở trong gió lạnh, vẻ mặt thê lương bất lực, u oán tuyệt vọng nhìn anh……
Húc Hòa?!
Đang kinh hoảng, liền thấy một nam nhân là tân khách ở hành lang tiến vào đụng phải Đồng Húc Hòa, cô nghiêng ngả một chút, ví da nhỏ trong tay bi rơi xuống.
"Thực xin lỗi, cô không sao chứ?" Nam nhân kia thật có lỗi đỡ lấy cô, cũng giúp cô nhặt ví da lên.
Đường Tắc An thế này mới phát hiện, không phải ảo giác, Đồng Húc Hòa nhưng lại thật sự ở trước mặt anh! Thật sự đến hội trường hôn lễ của anh!
Nhất thời, anh giận tái mặt, bước đi hướng cô, một phen đã đem cô theo bên người nam nhân kia kéo ra.
Đối phương hoảng sợ, nhưng anh lại nghiêm mặt, không nói hai lời, cầm nhanh cổ tay cô, thoát đi khỏi đám người, trực tiếp đi vào khách sạn, vọt thẳng đến thang lầu, mới bỏ cô ra, tức giận thấp giọng nói:"Em tới nơi này làm cái gì?"
"Tôi…… Tới tham dự hôn lễ của anh……" Đồng Húc Hòa ủy khuất xoa cổ tay bị đau, không ngừng thở phì phò.
"Ai kêu em tới? Em căn bản không nên xuất hiện ở đây!" Anh cả giận nói.
"Vì sao hỏi tôi? Không phải là anh…… Ra lệnh cho tôi đến sao?" Cô trừng mắt nhìn anh, thanh âm đã bắt đầu nghẹn ngào.
Lâu không nhìn thấy mặt, anh thế nào lại dùng thái độ hung ác như vậy đối với cô sao? Cô cũng không phải đến trộm đến thưởng, anh đang sợ cái gì……
"Anh? Anh làm sao có thể tìm em đến? Anh căn bản……" Anh nói đến một nửa, sợ run một chút, lập tức hiểu được là ai đang làm trò quỷ, khuôn mặt tuấn tú che kín cơn tức giận."Là Lí Thụy Vân đi? Là cô ấy đi tìm em tới?"
"Mặc kệ là anh hay là cô ấy, các người muốn tôi đến, tôi sẽ, anh còn có cái gì không hài lòng?" Đồng Húc Hòa tức giận hỏi.
"Anh không biết Thụy Vân đang làm cái gì, nhưng đây là hôn lễ của anh, anh không hy vọng em ở đây, trở về!" Anh tức giận quát.
Trước mặt cô, hôn lễ này anh như thế nào kết được đây? Chỉ là như vậy nhìn cô, ý chí của anh đã bắt đầu dao động, nếu chờ một chút nữa khi hôn lễ bắt đầu mà cô ở đây, anh thật sự không dám chắc chính mình có thể cùng Lí Thụy Vân đi hết thảm đỏ được không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng xanh, hốc mắt phiếm hồng.
Anh là sợ cô làm anh mất mặt sao? Vẫn là cho rằng cô không có đủ tư cách đến chúc phúc?
"Yên tâm, tôi…… Cũng không phải tới gây rối, tôi là thiệt tình thành ý…… Đến chúc phúc anh…… Hy vọng hai người mãi mãi hạnh phúc……" Những lời này, mỗi một chữ giống như một nhát đao, cắt bỏ đa nghi, mới có thể theo trong miệng nói ra.
Cô chúc phúc anh?
Thật châm chọc a! Điều anh không mong muốn nghe nhất, chính là lời chúc phúc của cô……
Ngực anh căng thẳng, sống chết nắm chặt tay nếu không sẽ vươn ra vuốt ve tay cô.
Húc Hòa, không cần thương tâm, không cần khổ sở, anh hiện tại làm gì, đều là vì tốt cho em, em hãy quên anh đi! Xin em…… Anh đây là hung thủ ở trong lòngem không thể xóa đi!
Tâm anh hò hét như thế, lại cái gì cũng không có thể nói, chỉ có thể thật sâu hô hấp, cố ý lãnh đạm nói:"Cám ơn lời chúc phúc của em, anh nhận, trở về đi! Về sau, có việc gì anh sẽ thông qua luật sư tìm em, chúng ta không cần gặp lại."
Không cần gặp lại……
Anh đã không nghĩ gặp lại cô……
Cô giật mình, trong phút chốc máu cô như nước bị tháo chảy ngược, tâm khổ cực cố gắng chống lại giờ khắc này, rốt cục cũng bật thốt lên.
"Ha…… Ha…… Cười thật tốt……" Cô nở nụ cười, khóc nở nụ cười.
Anh ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, trái tim không ngừng ứ lên đau đớn.
"Nếu…… Vội vã muốn thoát khỏi tôi như vậy, lúc trước anh không nên nhận nuôi tôi, không nên mang tôi đến Đài Bắc, không nên xuất hiện ở thôn Nghênh Hi, không nên xuất hiện ở trước mặt tôi……" Cô không hề ẩn nhẫn, muốn đem tất cả trong lòng oán, trong lòng hận, trong lòng đau, toàn bộ nói ra.
"Húc Hòa……" Anh biết, này hết thảy đều là lỗi của anh, cho nên anh mới liều mình muốn bù lại……
"Nếu không phải anh bắt buộc tôi đến đây, tôi sẽ không trở nên buồn cười như vậy, sẽ không thay đổi thành chỉ một chút cũng không giống chính mình, lại càng không yêu thương anh……" Giống như kháng nghị, cô lớn tiếng kêu lên.
"Không cần nói!" Anh kinh hô. Anh không dám nghe, không thể nghe, không nên nghe cô nói yêu anh!
"Vì sao không nói? Tôi càng muốn nói, em yêu anh em yêu anh em yêu anh……" Cô điên cuồng mà hô to.
"Không thể! Em không thể yêu anh! Tuyệt đối không thể!" Anh tiến lên bắt lấy vai của cô, lớn tiếng quát bảo cô ngưng lại.
"Vì sao không thể? Vì sao không thể yêu anh? Nói cho em biết vì sao?" Cô giãy dụa cuồng hô, nhiệt độ không ngừng tăng lên làm cho cô mất đi lý trí.
"Yêu thương anh, em sẽ rơi vào địa ngục, anh không thể hại em cũng giống như anh, không ngừng chịu sự tra tấn của tâm can……" Anh nhíu mi đau đớn.
"Em đã muốn ở địa ngục! Anh không biết sao? Bởi vì anh, em…… Đã sớm đã muốn…… Ở tại địa ngục……" Thanh âm cô khàn khàn hóa thành đau khổ khóc nức nở.
Anh kinh hãi trừng mắt nhìn cô, bị nước mắt của cô đả kích, nội tâm đau triệt để.
Tác giả :
Bồng Vũ