Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
Chương 58
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Bình An đỏ bừng, giơ nắm tay nhỏ xíu dùng sức đấm Kì An Tu, quay đầu chạy ra ngoài.
“An An!".
Kì An Tu muốn đuổi theo, lại bị Kì Dân Hạo ngăn cản,“Ba đi cho! Đứa bé này nhất thời khó tiếp nhận, con đi sẽ còn tệ hơn!"
Không thấy được cảnh trong tưởng tượng, thiên hạ thái bình cũng không sai.
Kì An Na thu dọn xong cũng đứng dậy, nhất nhất phân phó, “Em đi chuẩn bị thủ tục chỉnh sửa hộ tịch lẫn kết hôn cho hai người, nhưng hai người cũng nên nhanh chóng đi đặt lễ phục lẫn chọn giáo đường, mau mau kết hôn đi!"
Cô cười nhạo, “Anh! Đừng nói là anh định để cho Tiểu Hiên vác cái bụng bầu to tướng đi vào giáo đường với anh nhé ?!"
Diêu Nhật Hiên đỏ mặt, chui vào trong chăn trốn không dám hé răng.
Kì An Tu tiễn đứa em gái ra ngoài, đóng cửa, mới đào cậu ra, vô hạn biết ơn,“Cám ơn em, Tiểu Hiên, cám ơn em đã không trách anh!"
Diêu Nhật Hiên rất là ngượng ngùng, đem mặt vùi vào trong lòng hắn, an tâm hít ngửi mùi hương đặc trưng của hắn,“Khi đó không biết là anh, nếu sớm biết là anh, em sẽ không chạy. Có lẽ chúng ta hiện tại, đã sớm kết hôn đi? Hắc hắc!".
Nhìn nụ cười ngây ngô này, Kì An Tu còn biết nói gì nữa?
Có thể gặp được một người khoan hồng độ lượng như thế, không hề để ý đến những đau khổ mà bản thân phải trải qua mà tha thứ cho hắn, trong lòng hắn tràn đầy cảm động. Giờ khắc này, hắn là thật sự cảm tạ trời xanh đã tặng cho hắn một tiểu thiên sứ thiện lương ngốc nghếch đáng yêu như thế.
“Nhưng mà anh vẫn rất áy náy, nếu anh cẩn thận chút, điều tra kỹ lưỡng, sớm tìm được hai người thì thật tốt! Hại cả hai phải khổ sở nhiều năm như vậy, An An hận anh cũng phải."
“Anh không cần quá lo lắng đâu!" Diêu Nhật Hiên ôm hắn an ủi,“Anh cũng không phải cố ý mà, An An chỉ là một đứa bé, nhất thời tức giận cũng là bình thường, chờ vài ngày nữa nó sẽ bớt giận thôi. Hắc hắc, em thật sự rất là cao hứng nga! An An nguyên lai cũng là con của chúng ta, em không cần phải lo lắng sau này anh chỉ thương yêu con ruột của mình mà không để ý đến nó nữa."
“Sao vậy chứ?" Kì An Tu đặt tay lên bụng Diêu Nhật Hiên,“Tuy rằng anh rất yêu thương đứa bé này, nhưng mà Tiểu Hiên, đứa con quan trọng nhất trong lòng anh nhất định là An An. Bởi vì anh nợ nó quá nhiều! Còn có em, chỉ cần nghĩ đến những gì mà em và con đã phải chịu đựng, anh liền căm hận bản thân mình!"
Diêu Nhật Hiên xoa đầu của hắn,“Thật sự không sao cả! Anh thấy không, cuối cùng chúng ta vẫn gặp nhau mà? Đây nhất định là ba mẹ em ở trên trời phù hộ cho chúng ta đó! Trước đây, bọn họ luôn nói với em, chỉ cần em tin tưởng hạnh phúc trên thế giới này, phi thường phi thường tin tưởng. Rồi cố gắng tìm kiếm, nhất định sẽ có được hạnh phúc! Em vẫn luôn tin tưởng, cho nên bây giờ em có anh, có An An, có đứa bé này, còn có ba và An Na, có một đại gia đình hạnh phúc, cho nên anh cũng phải tin tưởng nhé!"
Sống mũi Kì An Tu cay cay mănh liệt gật đầu, đem mặt vùi vào hõm vai cậu.
Diêu Nhật Hiên tuy rằng yếu ớt, nhưng lại mang theo một loại ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời, y như đóa hoa hướng dương luôn đuổi theo ánh sáng mặt trời, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm nhận được ánh sáng chói mắt Cũng chính là như thế, An An tuy rằng trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, dù có học được tâm cơ, nhưng vẫn thủy chung giữ lại một phần thiên tính hồn nhiên thiện lương.
Kì An Tu trách nhiệm trên vai mình quá nặng, cách đây không lâu, hắn vì muốn khắc phục tâm lý của Tiểu Bình An mà đọc không ít sách vở, làm rất nhiều chuyện.
Nhưng những chuyện này đều là khi hắn không phải kẻ đã tổn thương đến hai cha con họ, An An mới chịu để cho hắn tiếp cận, nhưng hiện tại, hắn chính là cái kẻ “Đao phủ" kia, sau này cần phải cùng Tiểu Bình An sớm chiều kề cận, trả giá rất nhiều may ra mới có thể làm tan chảy tảng băng trong lòng con trai.
Ngày mai, phải đi tìm chuyên gia về tâm lý nhi đồng! Kì An Tu âm thầm thề, vô luận phải dùng bao nhiêu thời gian, tổn hao bao nhiêu tâm huyết, hắn cũng nhất định phải tiêu trừ tâm lý ngăn cách của An An, để cho con hắn có thể vui vẻ hồn nhiên mà trưởng thành.
“Bất quá……" Diêu Nhật Hiên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng khác,“Nếu đem hộ tịch của chúng em dời về đây, An An có phải cần đổi tên hay không? Kì Bình An? Quái quái làm sao ấy! Còn có, cục cưng trong bụng em sẽ đặt tên là gì?"
Vấn đề này a…… không cần hai phu phu quan tâm.
Heo ông đã sớm nghĩ cả rồi, ung dung dùng đặc quyền của chủ gia đình mà quyết định, “Tên của chúng nó ba đã nghĩ cả, An An thì gọi là Kì An Chi, nhũ danh vẫn là Bình An. Lão nhị thì tên là Kì Hạnh Chi, hy vọng nó là đứa bé sẽ vĩnh viễn may mắn hạnh phúc.".
“Người ta theo họ của ông! Không cùng họ với người khác!" Diêu Bình An được Kì Dân Hạo dỗ dành rất lâu, mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật. Nhưng bé con nhất định không chịu để ý đến Kì An Tu, ngay cả nhìn cũng không chịu thèm liếc hắn một cái. Lúc này còn cố ý nói rõ, để bảo trì khoảng cách với Kì An Tu.
Heo cha thật sự rất buồn bực, mỗi khi trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào, lại y như vấp phải tảng đá. Bất quá đây đều là lỗi của hắn, hắn sẽ tiếp tục cố gắng!
Hắn đem bánh ngọt An An thích ăn đưa ra trước mặt bé.
Đây là bánh của ông mua, ngu sao không ăn!
Heo anh hai hung hăng vươn móng vuốt ra, há to miệng hung tợn cắn phập một cái, giống như đang cắn xé thịt của con heo nào đó.
Heo con không để ý tới người nào đó, quay sang nói chuyện với heo ông, “Nhũ danh của em bé là Hạnh Hạnh hay Chi Chi? Đừng gọi là Hạnh Hạnh nha, con chó nhà Đường Mộ Thần có tên tiếng Anh là Lucky! Đừng có gọi em bé như vậy nha ông!"
Heo cô phì cười,“Nhũ danh của bé có thể gọi là Vận Phúc, mang may mắn cùng hạnh phúc đến nhà mình!".
“Nhũ danh này được ha!" Diêu Nhật Hiên rất là thích. Cả nhà cũng nhất trí thông qua, cho nên heo em có cái nhũ danh tục khí vô cùng, lớn lên càng hèn mọn không thôi, lại không thể sửa đổi.
Heo anh lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng,“Ba ba, ba đang mang thai em trai hay là em gái?".
Ách…… Vấn đề này, không biết phải trả lời như thế nào.
Heo cha nhanh chóng vớ lấy cơ hội đến gần con,“Em sẽ là tiểu vương tử nhà mình! Cũng là tiểu phượng hoàng của cả nhà, An An, con sẽ thương em, bảo vệ em cả đời nhé?".
Đương nhiên! Bất quá Tiểu Bình An không thèm nói với hắn, cầm một miếng bánh ngọt thật cho đưa đến bên miệng ba ba yêu quý, “Ba ba yên tâm đi, con sẽ bảo vệ em, cho em ăn nè!"
Diêu Nhật Hiên hạnh phúc hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của con trai, cười tủm tỉm nuốt xuống,“Còn ba thì sao?"
Tiểu Bình An lại đút cho ba ba một miếng lớn, bỗng nhiên thở dài,“Ba ba, ba dễ dụ quá à, em trai có ngoại hình giống như ba thôi thì không sao, nếu đầu óc cũng ngốc như ba thì phải làm sao đây?"
Phụt! Diêu Nhật Hiên sặc luôn miếng bánh, ho khù khụ đến mặt đỏ bừng, vừa lúc che dấu được xấu hổ.
Đứa con thối đáng ghét, cậu cũng biết cậu ngốc, nhưng đâu cần phải nói ra trước mặt nhiều người như vậy chứ!
Buổi tối, Diêu Nhật Hiên lén lút chạy đến bên giường con, vẻ mặt buồn bực,“An An, ba ba thật sự rất ngốc sao?".
Tiểu Bình An ngẩng đầu tà nghễ nhìn ba ba, “Tự ba nói đi?".
Ngô…… Diêu Nhật Hiên mếu máo nhìn con,“ Vậy An An có ghét bỏ ba ba không?"
“Ngu ngốc!" Tiểu Bình An hung hăng trừng mắt nhìn cậu,“Con mà muốn ghét bỏ ba, đã sớm bỏ nhà ra ngoài! Chính là lo lắng cho ba, mới có thể lưu lại!"
Bé con phụng phịu cái miệng nhỏ nhắn đùa nghịch món đồ chơi trí tuệ trong tay,“Nếu không, con mắc mớ gì phải ở lại nhìn mặt cái người đáng ghét kia?".
“An An ──" Diêu Nhật Hiên thực không tiền đồ ôm con làm nũng, “Con đừng không để ý tới anh ấy mà! Anh ấy là cha của con đó! Cha có đi tìm chúng ta mà, chính là không tìm được mà thôi! Con thấy trước kia cha đối với con tốt bao nhiêu, con cũng rất thích cha không phải sao? Vì cái gì hiện tại lại không được ?".
Tiểu Bình An cho cậu cái nhìn xem thường, “Lúc đó đâu có giống! Ba ngốc như vậy, ông ta thì thông minh, sao không tìm thấy ba? Đó là ông ta không hề có ý muốn tìm! Lấy cớ là vô dụng! Còn có ba, một chút cũng không biết tức giận, còn ngốc hồ hồ mà cao hứng. Ba chẳng lẽ không biết nói vài câu trong phim truyền hình, tức giận mắng chửi, rồi mới đem ông ta đuổi ra khỏi nhà sao?"
Diêu Nhật Hiên vò đầu,“Vì cái gì chứ? Ở chung với An Tu, ba rất hạnh phúc mà! Sao lại đuổi cha con đi? Cha con không ở nhà ba sẽ lo lắng lắm! Còn có, anh ấy là cha của con không tốt sao? Như vậy nhà chúng ta mới thật sự trọn vẹn, ba cũng không cần lo lắng con không được yêu thương, chúng ta chân chính là người một nhà. Đây là chuyện rất tốt mà!"
Tiểu Bình An hừ mạnh một tiếng, giãy khỏi cái ôm của cậu, cất đồ chơi vào trong tủ,“Ba là đồ ngốc, con không thèm nói chuyện với ba nữa! Tóm lại ba cứ nhớ rõ, sau này con sẽ bảo vệ ba! Nếu tên bại hoại kia chọc ba không vui, con sẽ bảo ông nội đuổi ông ta ra khỏi nhà!"
Câu cuối cùng, bé con quay ra nói lớn với cái cửa.
Diêu Nhật Hiên hết hồn, Tiểu Bình An hảo hung hãn nga! Bất quá lòng cậu vẫn là tràn đầy vui mừng hôn lên mặt con một cái thật kêu, “Tiểu An An quả nhiên vẫn thương ba nhất!"
“Ba biết thì tốt rồi!" Tiểu Bình An xoa đầu của cậu,“Ba mau về ngủ đi! Ba không muốn ngủ thì cũng phải cho Vận Phúc ngủ.".
Diêu Nhật Hiên lại không chịu đi,“Ba ngủ với Tiểu An An cơ!"
“Không cần!" Tiểu Bình An lại liếc mắt nhìn cái cửa,“Con không cần khi đang ngủ mà ngoài cửa còn có một con sói thúi đứng canh me!"
Ân? Diêu Nhật Hiên cuối cùng cũng phát giác ra không thích hợp, mở cửa ra,“An Tu, anh đứng đây từ khi nào?"
Cậu còn tưởng rằng mình lén lút bỏ đi không ai hay, ai ngờ vẫn có người theo dõi.
“Bác sĩ Ngưu có nói, không được để cho em chạy lung tung, bất quá thấy em là tới xem con, anh mới lánh mặt."
“Nhưng mà……" Diêu Nhật Hiên càng kinh ngạc,“An An sao con lại biết?".
Tiểu Bình An nhún nhún bả vai, “Bởi vì sói đương nhiên rất thúi! Nói ba ngốc ba còn chưa tin! Được rồi, ba ngủ ngon!"
Bé kéo ba ba cúi xuống hôn lên hai má ba ba mỗi bên một cái, rồi mới ôm cái gối nho nhỏ đi ra ngoài.
“An An con muốn đi đâu?"
Heo cô đã mở cửa phòng ra,“Bé con đáng yêu, cón muốn cùng mỹ nữ đồng giường cộng chẩm không?"
Tiểu Bình An nhìn cô nàng liếc mắt một cái,“Cô, nếu cô cũng cao cỡ như con thì con lập tức ngủ với cô."
Heo cô cười ha ha, dùng sức hôn chùn chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa cháu,“Tiểu An An còn biết nói đùa nha, dễ thương quá đi à!"
Hảo cảm của Tiểu Bình An dành cho phụ nữ dần dần mất đi, chính là nhờ bà cô này.
Bao nhiêu năm bị bà cô phi lễ, Tiểu Bình An cuối cùng mới hiểu ra.
Cửa phòng heo ông bật mở, bế bé con lên, nhìn đứa con gái lắc đầu,“Đã bao nhiêu tuổi trên đầu rồi mà còn trẻ con hơn cả cháu mình! Được rồi, tất cả đều về phòng ngủ đi! An An, đi ngủ cùng ông! Hôm nay muốn nghe chuyện gì?"
“Tiếp tục kể ba mươi sáu kế trong binh pháp Tôn Tử!"
Này…… giáo dục thế này có phải quá sớm không? Diêu Nhật Hiên rất muốn nói, đứa nhỏ này đã quá đủ thông minh, không thể học thêm nhiều âm mưu quỷ kế như vậy.
Nhưng heo ông lại giao cho vài câu,“Ngày tổ chức hôn lễ ba đã chọn rồi, An Tu mau cùng Tiểu Hiên đi đặt lễ phục với địa điểm đi, kế hoạch kết hôn ba đã gửi vào mail của con. Mấy đứa lo mà chuẩn bị cho nhanh đi! Nếu con còn chần chừ nữa thì ba sẽ làm nốt! An Na nữa, mày cũng nhanh kết hôn đi! Mày coi anh mày đó, đã có hai đứa con rồi, mà mày thì ngay cả một thằng bạn trai cũng không có! Suốt ngày chỉ lo làm ba cái chuyện linh tinh, một chút hiệu suất làm việc cũng không có!".
Kì An Na nhanh chóng sập cửa, Kì An Tu cũng vội vàng ôm dựng phu chạy mất.
Tắt đèn, ngủ!
Cuộc sống tuy rằng vẫn có những chuyện không như ý, nhưng tương lai tốt đẹp vẫn đang chào đón bọn họ!
Cố lên đi, nhà heo.
“An An!".
Kì An Tu muốn đuổi theo, lại bị Kì Dân Hạo ngăn cản,“Ba đi cho! Đứa bé này nhất thời khó tiếp nhận, con đi sẽ còn tệ hơn!"
Không thấy được cảnh trong tưởng tượng, thiên hạ thái bình cũng không sai.
Kì An Na thu dọn xong cũng đứng dậy, nhất nhất phân phó, “Em đi chuẩn bị thủ tục chỉnh sửa hộ tịch lẫn kết hôn cho hai người, nhưng hai người cũng nên nhanh chóng đi đặt lễ phục lẫn chọn giáo đường, mau mau kết hôn đi!"
Cô cười nhạo, “Anh! Đừng nói là anh định để cho Tiểu Hiên vác cái bụng bầu to tướng đi vào giáo đường với anh nhé ?!"
Diêu Nhật Hiên đỏ mặt, chui vào trong chăn trốn không dám hé răng.
Kì An Tu tiễn đứa em gái ra ngoài, đóng cửa, mới đào cậu ra, vô hạn biết ơn,“Cám ơn em, Tiểu Hiên, cám ơn em đã không trách anh!"
Diêu Nhật Hiên rất là ngượng ngùng, đem mặt vùi vào trong lòng hắn, an tâm hít ngửi mùi hương đặc trưng của hắn,“Khi đó không biết là anh, nếu sớm biết là anh, em sẽ không chạy. Có lẽ chúng ta hiện tại, đã sớm kết hôn đi? Hắc hắc!".
Nhìn nụ cười ngây ngô này, Kì An Tu còn biết nói gì nữa?
Có thể gặp được một người khoan hồng độ lượng như thế, không hề để ý đến những đau khổ mà bản thân phải trải qua mà tha thứ cho hắn, trong lòng hắn tràn đầy cảm động. Giờ khắc này, hắn là thật sự cảm tạ trời xanh đã tặng cho hắn một tiểu thiên sứ thiện lương ngốc nghếch đáng yêu như thế.
“Nhưng mà anh vẫn rất áy náy, nếu anh cẩn thận chút, điều tra kỹ lưỡng, sớm tìm được hai người thì thật tốt! Hại cả hai phải khổ sở nhiều năm như vậy, An An hận anh cũng phải."
“Anh không cần quá lo lắng đâu!" Diêu Nhật Hiên ôm hắn an ủi,“Anh cũng không phải cố ý mà, An An chỉ là một đứa bé, nhất thời tức giận cũng là bình thường, chờ vài ngày nữa nó sẽ bớt giận thôi. Hắc hắc, em thật sự rất là cao hứng nga! An An nguyên lai cũng là con của chúng ta, em không cần phải lo lắng sau này anh chỉ thương yêu con ruột của mình mà không để ý đến nó nữa."
“Sao vậy chứ?" Kì An Tu đặt tay lên bụng Diêu Nhật Hiên,“Tuy rằng anh rất yêu thương đứa bé này, nhưng mà Tiểu Hiên, đứa con quan trọng nhất trong lòng anh nhất định là An An. Bởi vì anh nợ nó quá nhiều! Còn có em, chỉ cần nghĩ đến những gì mà em và con đã phải chịu đựng, anh liền căm hận bản thân mình!"
Diêu Nhật Hiên xoa đầu của hắn,“Thật sự không sao cả! Anh thấy không, cuối cùng chúng ta vẫn gặp nhau mà? Đây nhất định là ba mẹ em ở trên trời phù hộ cho chúng ta đó! Trước đây, bọn họ luôn nói với em, chỉ cần em tin tưởng hạnh phúc trên thế giới này, phi thường phi thường tin tưởng. Rồi cố gắng tìm kiếm, nhất định sẽ có được hạnh phúc! Em vẫn luôn tin tưởng, cho nên bây giờ em có anh, có An An, có đứa bé này, còn có ba và An Na, có một đại gia đình hạnh phúc, cho nên anh cũng phải tin tưởng nhé!"
Sống mũi Kì An Tu cay cay mănh liệt gật đầu, đem mặt vùi vào hõm vai cậu.
Diêu Nhật Hiên tuy rằng yếu ớt, nhưng lại mang theo một loại ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời, y như đóa hoa hướng dương luôn đuổi theo ánh sáng mặt trời, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm nhận được ánh sáng chói mắt Cũng chính là như thế, An An tuy rằng trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, dù có học được tâm cơ, nhưng vẫn thủy chung giữ lại một phần thiên tính hồn nhiên thiện lương.
Kì An Tu trách nhiệm trên vai mình quá nặng, cách đây không lâu, hắn vì muốn khắc phục tâm lý của Tiểu Bình An mà đọc không ít sách vở, làm rất nhiều chuyện.
Nhưng những chuyện này đều là khi hắn không phải kẻ đã tổn thương đến hai cha con họ, An An mới chịu để cho hắn tiếp cận, nhưng hiện tại, hắn chính là cái kẻ “Đao phủ" kia, sau này cần phải cùng Tiểu Bình An sớm chiều kề cận, trả giá rất nhiều may ra mới có thể làm tan chảy tảng băng trong lòng con trai.
Ngày mai, phải đi tìm chuyên gia về tâm lý nhi đồng! Kì An Tu âm thầm thề, vô luận phải dùng bao nhiêu thời gian, tổn hao bao nhiêu tâm huyết, hắn cũng nhất định phải tiêu trừ tâm lý ngăn cách của An An, để cho con hắn có thể vui vẻ hồn nhiên mà trưởng thành.
“Bất quá……" Diêu Nhật Hiên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng khác,“Nếu đem hộ tịch của chúng em dời về đây, An An có phải cần đổi tên hay không? Kì Bình An? Quái quái làm sao ấy! Còn có, cục cưng trong bụng em sẽ đặt tên là gì?"
Vấn đề này a…… không cần hai phu phu quan tâm.
Heo ông đã sớm nghĩ cả rồi, ung dung dùng đặc quyền của chủ gia đình mà quyết định, “Tên của chúng nó ba đã nghĩ cả, An An thì gọi là Kì An Chi, nhũ danh vẫn là Bình An. Lão nhị thì tên là Kì Hạnh Chi, hy vọng nó là đứa bé sẽ vĩnh viễn may mắn hạnh phúc.".
“Người ta theo họ của ông! Không cùng họ với người khác!" Diêu Bình An được Kì Dân Hạo dỗ dành rất lâu, mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật. Nhưng bé con nhất định không chịu để ý đến Kì An Tu, ngay cả nhìn cũng không chịu thèm liếc hắn một cái. Lúc này còn cố ý nói rõ, để bảo trì khoảng cách với Kì An Tu.
Heo cha thật sự rất buồn bực, mỗi khi trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào, lại y như vấp phải tảng đá. Bất quá đây đều là lỗi của hắn, hắn sẽ tiếp tục cố gắng!
Hắn đem bánh ngọt An An thích ăn đưa ra trước mặt bé.
Đây là bánh của ông mua, ngu sao không ăn!
Heo anh hai hung hăng vươn móng vuốt ra, há to miệng hung tợn cắn phập một cái, giống như đang cắn xé thịt của con heo nào đó.
Heo con không để ý tới người nào đó, quay sang nói chuyện với heo ông, “Nhũ danh của em bé là Hạnh Hạnh hay Chi Chi? Đừng gọi là Hạnh Hạnh nha, con chó nhà Đường Mộ Thần có tên tiếng Anh là Lucky! Đừng có gọi em bé như vậy nha ông!"
Heo cô phì cười,“Nhũ danh của bé có thể gọi là Vận Phúc, mang may mắn cùng hạnh phúc đến nhà mình!".
“Nhũ danh này được ha!" Diêu Nhật Hiên rất là thích. Cả nhà cũng nhất trí thông qua, cho nên heo em có cái nhũ danh tục khí vô cùng, lớn lên càng hèn mọn không thôi, lại không thể sửa đổi.
Heo anh lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng,“Ba ba, ba đang mang thai em trai hay là em gái?".
Ách…… Vấn đề này, không biết phải trả lời như thế nào.
Heo cha nhanh chóng vớ lấy cơ hội đến gần con,“Em sẽ là tiểu vương tử nhà mình! Cũng là tiểu phượng hoàng của cả nhà, An An, con sẽ thương em, bảo vệ em cả đời nhé?".
Đương nhiên! Bất quá Tiểu Bình An không thèm nói với hắn, cầm một miếng bánh ngọt thật cho đưa đến bên miệng ba ba yêu quý, “Ba ba yên tâm đi, con sẽ bảo vệ em, cho em ăn nè!"
Diêu Nhật Hiên hạnh phúc hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của con trai, cười tủm tỉm nuốt xuống,“Còn ba thì sao?"
Tiểu Bình An lại đút cho ba ba một miếng lớn, bỗng nhiên thở dài,“Ba ba, ba dễ dụ quá à, em trai có ngoại hình giống như ba thôi thì không sao, nếu đầu óc cũng ngốc như ba thì phải làm sao đây?"
Phụt! Diêu Nhật Hiên sặc luôn miếng bánh, ho khù khụ đến mặt đỏ bừng, vừa lúc che dấu được xấu hổ.
Đứa con thối đáng ghét, cậu cũng biết cậu ngốc, nhưng đâu cần phải nói ra trước mặt nhiều người như vậy chứ!
Buổi tối, Diêu Nhật Hiên lén lút chạy đến bên giường con, vẻ mặt buồn bực,“An An, ba ba thật sự rất ngốc sao?".
Tiểu Bình An ngẩng đầu tà nghễ nhìn ba ba, “Tự ba nói đi?".
Ngô…… Diêu Nhật Hiên mếu máo nhìn con,“ Vậy An An có ghét bỏ ba ba không?"
“Ngu ngốc!" Tiểu Bình An hung hăng trừng mắt nhìn cậu,“Con mà muốn ghét bỏ ba, đã sớm bỏ nhà ra ngoài! Chính là lo lắng cho ba, mới có thể lưu lại!"
Bé con phụng phịu cái miệng nhỏ nhắn đùa nghịch món đồ chơi trí tuệ trong tay,“Nếu không, con mắc mớ gì phải ở lại nhìn mặt cái người đáng ghét kia?".
“An An ──" Diêu Nhật Hiên thực không tiền đồ ôm con làm nũng, “Con đừng không để ý tới anh ấy mà! Anh ấy là cha của con đó! Cha có đi tìm chúng ta mà, chính là không tìm được mà thôi! Con thấy trước kia cha đối với con tốt bao nhiêu, con cũng rất thích cha không phải sao? Vì cái gì hiện tại lại không được ?".
Tiểu Bình An cho cậu cái nhìn xem thường, “Lúc đó đâu có giống! Ba ngốc như vậy, ông ta thì thông minh, sao không tìm thấy ba? Đó là ông ta không hề có ý muốn tìm! Lấy cớ là vô dụng! Còn có ba, một chút cũng không biết tức giận, còn ngốc hồ hồ mà cao hứng. Ba chẳng lẽ không biết nói vài câu trong phim truyền hình, tức giận mắng chửi, rồi mới đem ông ta đuổi ra khỏi nhà sao?"
Diêu Nhật Hiên vò đầu,“Vì cái gì chứ? Ở chung với An Tu, ba rất hạnh phúc mà! Sao lại đuổi cha con đi? Cha con không ở nhà ba sẽ lo lắng lắm! Còn có, anh ấy là cha của con không tốt sao? Như vậy nhà chúng ta mới thật sự trọn vẹn, ba cũng không cần lo lắng con không được yêu thương, chúng ta chân chính là người một nhà. Đây là chuyện rất tốt mà!"
Tiểu Bình An hừ mạnh một tiếng, giãy khỏi cái ôm của cậu, cất đồ chơi vào trong tủ,“Ba là đồ ngốc, con không thèm nói chuyện với ba nữa! Tóm lại ba cứ nhớ rõ, sau này con sẽ bảo vệ ba! Nếu tên bại hoại kia chọc ba không vui, con sẽ bảo ông nội đuổi ông ta ra khỏi nhà!"
Câu cuối cùng, bé con quay ra nói lớn với cái cửa.
Diêu Nhật Hiên hết hồn, Tiểu Bình An hảo hung hãn nga! Bất quá lòng cậu vẫn là tràn đầy vui mừng hôn lên mặt con một cái thật kêu, “Tiểu An An quả nhiên vẫn thương ba nhất!"
“Ba biết thì tốt rồi!" Tiểu Bình An xoa đầu của cậu,“Ba mau về ngủ đi! Ba không muốn ngủ thì cũng phải cho Vận Phúc ngủ.".
Diêu Nhật Hiên lại không chịu đi,“Ba ngủ với Tiểu An An cơ!"
“Không cần!" Tiểu Bình An lại liếc mắt nhìn cái cửa,“Con không cần khi đang ngủ mà ngoài cửa còn có một con sói thúi đứng canh me!"
Ân? Diêu Nhật Hiên cuối cùng cũng phát giác ra không thích hợp, mở cửa ra,“An Tu, anh đứng đây từ khi nào?"
Cậu còn tưởng rằng mình lén lút bỏ đi không ai hay, ai ngờ vẫn có người theo dõi.
“Bác sĩ Ngưu có nói, không được để cho em chạy lung tung, bất quá thấy em là tới xem con, anh mới lánh mặt."
“Nhưng mà……" Diêu Nhật Hiên càng kinh ngạc,“An An sao con lại biết?".
Tiểu Bình An nhún nhún bả vai, “Bởi vì sói đương nhiên rất thúi! Nói ba ngốc ba còn chưa tin! Được rồi, ba ngủ ngon!"
Bé kéo ba ba cúi xuống hôn lên hai má ba ba mỗi bên một cái, rồi mới ôm cái gối nho nhỏ đi ra ngoài.
“An An con muốn đi đâu?"
Heo cô đã mở cửa phòng ra,“Bé con đáng yêu, cón muốn cùng mỹ nữ đồng giường cộng chẩm không?"
Tiểu Bình An nhìn cô nàng liếc mắt một cái,“Cô, nếu cô cũng cao cỡ như con thì con lập tức ngủ với cô."
Heo cô cười ha ha, dùng sức hôn chùn chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa cháu,“Tiểu An An còn biết nói đùa nha, dễ thương quá đi à!"
Hảo cảm của Tiểu Bình An dành cho phụ nữ dần dần mất đi, chính là nhờ bà cô này.
Bao nhiêu năm bị bà cô phi lễ, Tiểu Bình An cuối cùng mới hiểu ra.
Cửa phòng heo ông bật mở, bế bé con lên, nhìn đứa con gái lắc đầu,“Đã bao nhiêu tuổi trên đầu rồi mà còn trẻ con hơn cả cháu mình! Được rồi, tất cả đều về phòng ngủ đi! An An, đi ngủ cùng ông! Hôm nay muốn nghe chuyện gì?"
“Tiếp tục kể ba mươi sáu kế trong binh pháp Tôn Tử!"
Này…… giáo dục thế này có phải quá sớm không? Diêu Nhật Hiên rất muốn nói, đứa nhỏ này đã quá đủ thông minh, không thể học thêm nhiều âm mưu quỷ kế như vậy.
Nhưng heo ông lại giao cho vài câu,“Ngày tổ chức hôn lễ ba đã chọn rồi, An Tu mau cùng Tiểu Hiên đi đặt lễ phục với địa điểm đi, kế hoạch kết hôn ba đã gửi vào mail của con. Mấy đứa lo mà chuẩn bị cho nhanh đi! Nếu con còn chần chừ nữa thì ba sẽ làm nốt! An Na nữa, mày cũng nhanh kết hôn đi! Mày coi anh mày đó, đã có hai đứa con rồi, mà mày thì ngay cả một thằng bạn trai cũng không có! Suốt ngày chỉ lo làm ba cái chuyện linh tinh, một chút hiệu suất làm việc cũng không có!".
Kì An Na nhanh chóng sập cửa, Kì An Tu cũng vội vàng ôm dựng phu chạy mất.
Tắt đèn, ngủ!
Cuộc sống tuy rằng vẫn có những chuyện không như ý, nhưng tương lai tốt đẹp vẫn đang chào đón bọn họ!
Cố lên đi, nhà heo.
Tác giả :
Đường Hoa Quế.