Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
Chương 51
Diêu Nhật Hiên suốt cả đêm ngủ chập chờn không yên. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, bên người lại thiếu đi một người luôn nở nụ cười hạnh phúc nói sớm an với cậu. Chiếc giường rộng thênh thang chỉ có một mình cậu nằm, suốt cả một đêm, Kì An Tu không hề quay lại.
Diêu Nhật Hiên cảm thấy bất an, ốm nghén so với ngày thường tựa hồ càng thêm kịch liệt cùng hung mãnh, khó khăn lắm mới nén cơn nôn xuống, vội vàng rửa mặt thay quần áo ra ngoài, đã thấy Kì An Tu ngủ gục bên bàn làm việc trong thư phòng.
“An Tu, An Tu!"
Mới kêu hai tiếng, Kì An Tu giật mình choàng tỉnh. Liếc thấy Diêu Nhật Hiên, lại giống như nhìn thấy quỷ, vội vàng thối lui ra sau, không để ý liền đâm phải giá sách sau lưng, một tiếng nổ vang lên.
“An Tu, anh không sao chứ?" Diêu Nhật Hiên vội vàng chạy tới.
Kì An Tu lại nhảy dựng lên, như chuột nhìn thấy mèo,“Không có việc gì…… anh không sao!".
Diêu Nhật Hiên dù có ngốc cũng có thể nhận ra được thái độ của hắn đối với cậu đã thay đổi. Trước kia là hận không thể cả người dính ở trên người cậu, hiện tại lại là hận không thể tránh xa vạn dặm.
Là vì quá khứ của cậu sao? Mặt Diêu Nhật Hiên thoáng chốc trắng bệch.
Thấy sắc mặt của cậu không tốt, Kì An Tu cố gắng trấn tĩnh, tận lực bảo trì vẻ ngoài bình thản, “Em…… em đi ra ngoài ăn điểm tâm trước đi, đừng để bị đói bụng! Anh đi rửa mặt.".
Tâm trạng đang bất an đột nhiên nghe được một câu quan tâm nho nhỏ, nhất thời cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, “Ân, em đi ra ngoài chờ anh."
Trong phòng ăn, Kì Dân Hạo sớm đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn, thấy Diêu Nhật Hiên dậy sớm, có hơi ngạc nhiên.
“Bác, sớm an!"
Kì Dân Hạo hơi cau mày,“Con gọi ta là gì?"
Diêu Nhật Hiên đỏ mặt, lúng túng gọi : “Ba……"
Kì Dân Hạo cười, “Thế mới đúng! Sao không ngủ thêm chút nữa, An Tu đâu?"
“Anh ấy đang rửa mặt, An An đâu ạ?"
Kì Dân Hạo hiền lành cười, “Nhóc con sáng sớm đã thức dậy, theo ba đi ra ngoài chạy một vòng, đang còn chơi ngoài vườn đấy! Con ra gọi nó vào chuẩn bị ăn sáng. Cái con nhóc lười An Na cũng nên rời giường rồi, ba đi dựng nó dậy cái đã!"
Mỗi phòng của biệt thự đều trang bị điện thoại, ông đi gọi điện đánh thức Kì An Na, còn Diêu Nhật Hiên thì đi ra ngoài tìm con trai.
Ngoài vườn, không khí vào buổi sáng sớm đặc biệt tươi mát. Số hồng mân côi ngày hôm qua còn chưa thu dọn, Tiểu Bình An xoay xoay cái mông nhỏ không biết đang vùi đầu đào cái gì.
Diêu Nhật Hiên nhìn con trai đang vui vẻ chơi một mình, “Tiểu An An, con đang làm gì thế?"
“Ba!" Diêu Bình An ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở một nụ cười thật tươi, ngay cả ánh dương ban mai cũng lâm vào ảm đạm thất sắc.
“Con đang trồng hoa! Đem những bông hoa này cắm xuống đất, hàng năm chúng nó sẽ có thể nở hoa rồi."
Diêu Nhật Hiên nhìn bé con lấm lem bùn đất, ôm bụng cười,“Ngốc quá! Đám hồng này đâu có rễ, làm sao mà sống!".
Diêu Bình An buồn bực, “Vậy dùng nhiều hoa như thế không phải tất cả đều vô dụng à?"
Diêu Nhật Hiên gật gật đầu.
Diêu Bình An thở dài thườn thượt y như ông già, “Con còn định giữ lại hết số hoa này cho ba ba!".
“Hoa nở hoa tàn, đây là quy luật thiên nhiên, không thể miễn cưỡng. Cũng như người với người vậy, hữu duyên gặp nhau……" Vô duyên chia lìa.
Diêu Nhật Hiên đột nhiên cảm thấy sáng sớm nói mấy lời này đúng là điềm xấu, vội vàng ngừng lại, “Coi con bẩn chưa này, mau vào nhà rửa sạch đi, lát nữa còn phải đến nhà trẻ đấy!"
“Nga!" Diêu Bình An không nói nữa, ngoan ngoãn để cho ba ba xách vào nhà.
Kì Dân Hạo nhìn thấy vậy cười nói, “Sao y như con mèo vậy, bẩn chưa kìa! Mau đi với ông lên lầu thay đồ đã."
“Không cần đâu!" Diêu Nhật Hiên nói,“Ba đang bận, con dẫn nó đi được rồi. Đi thôi, mèo bẩn!"
Tiểu Bình An nhìn ông le lưỡi làm mặt quỷ, lon ton chạy theo ba ba. Kì Dân Hạo cười ha hả, trong nhà có con nít quả nhiên vui vẻ hơn hẳn.
Sau khi Diêu Nhật Hiên tắm rửa sạch sẽ cho An An xong, thay đồng phục nhà trẻ vào, vừa ra khỏi phòng đã đụng phải Kì An Na.
Cô mặc một bộ đồ công sở màu xám, tóc tai gọn gàng, chỉnh chu, toàn thân toát ra vẻ nghiêm chỉnh, khác xa hình tượng điên điên khùng khùng thường ngày.
Tiểu Bình An há to cái miệng nhỏ xíu, cố ý khoa trương hỏi, “Đây là cô á? Đại mỹ nữ ở đâu dến vậy?"
“Nhóc con này, mới sang sớm đã tán tỉnh người ta rồi, ghét quá đi!".
Câu dẫn? Dùng từ hơi quá đó! Người ta mới ba tuổi nga, sao có thể đi tán tỉnh lão bà bà hơn ba mươi tuổi như bà chứ?
Kì An Na nghiến răng nghiến lợi nhéo hai má phúng phính của nhóc con, hôn mạnh lên cái miệng nhỏ xíu một cái, công khai chiếm tiện nghi của con nhà người ta!
Tiểu Bình An cười khanh khách, chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hỏi ba ,“Có dấu son môi không ba? Con muốn cho Đường Mộ Thần xem, buổi sáng nó không có cô hun!"
Này là cái gì vậy! Con trước kia không có tật xấu này a? Nhật định là do cái kẻ được gọi là cô kia một tay tạo nên, Diêu Nhật Hiên đầu đầy hắc tuyến, túm lấy con trai kéo xuống lầu.
“Anh, hôm nay không làm hộ hoa sứ giả sao?" Kì An Na nhìn Kì An Tu đang ngây ngốc như người mộng du đứng dưới lầu trêu chọc, “Cầu thang có tới ba mươi chín bậc nha!"
Kì An Tu giương mắt hướng lên trên, đùng lúc nhìn thấy Tiểu Bình An cười ngọt ngào với hắn vẫy vẫy gọi “chú ơi", vẻ mặt đại biến, toàn bộ thân mình run lên bần bật, vốn cả đêm không nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt tái nhợt càng trở nên trắng bệch, biểu tình kinh hoàng chẳng khác nào nhìn thấy quái vật.
Vẻ sợ hãi rõ ràng ngay cả Kì An Na cũng cảm thấy kì quái ,“Anh sao vậy? Sắc mặt sao kém như thế?"
“A…… anh…… anh tối hôm qua không ngủ ngon……" Kì An Tu miễn cưỡng lấy cớ.
Kì An Na cười cợt,“Cầu hôn thành công cũng đâu cần phải hưng phấn đến thế? Chuyện kết hôn còn phải làm nhiều thứ lắm! Đúng rồi, hai người tính toán ra sao? Đến nước nào đăng kí?"
Cô và Diêu Nhật Hiên cùng dắt tay Tiểu Bình An đi xuống lầu, “Em giúp hai người nhé! Tìm một quốc gia có bảo đảm đủ quyền lợi cho hôn nhân đồng tính để đăng kí, hai người có cần làm thủ tục thỏa thuận tài sản trước khi kết hôn không? Tuy rằng nói như vậy là không may mắn, nhưng chuyện này là bảo đảm cho cả hai bên sau này, tránh cho khi ly hôn xảy ra tranh chấp."
Kì An Tu nghe vậy ánh mắt chợt đảo, tựa hồ nghĩ ra cái gì.
Kì Dân Hạo lại sa sầm nét mặt,“An Na mày nói cái gì vậy hả? Bệnh nghề nghiệp lại tái phát à! Nhà chúng ta trải qua bao nhiêu thế hệ, cho tới bây giờ chỉ có kết hôn, không có ly hôn!".
Kì An Na le lưỡi không dám hé răng.
Bất quá Kì Dân Hạo cũng nói,“Nhưng thật ra câu đầu của con cũng đúng đấy, Tiểu Hiên nếu muốn kết hôn với An Tu, đương nhiên cần phải được có đủ đãi ngộ, chuyện này An Na con giúp bọn nó xử lý đi. A! Còn có hộ tịch, đem hộ tịch của Tiểu Hiên với An An chuyển về đây!"
“Tuân mệnh! Lão ba!" Kì An Na nghịch ngợm vái ông một cái, “Tiểu Hiên, vậy cậu đem hết hồ sơ hộ tịch đưa hết cho tôi đi, của anh thì ở chỗ ba phải không?"
Kì Dân Hạo lên tiếng,“Buổi tối trở về ba lấy cho."
Khóe miệng Kì An Tu giật giật, do dự một chút, lại cái gì cũng không nói. Lúc ăn cơm hắn cũng im lặng khác thường, hoàn toản khác hẳn với mọi khi, nếu không phải dỗ dành Diêu Nhật Hiên thì là trêu chọc bé con.
Tiểu Bình An vui vẻ tíu tít,“Hôm nay con sẽ khoe với Đường Mộ Thần, con sắp làm anh rồi, nó không có!"
“Không cho nói!" Kì An Tu đột nhiên quát lớn.
Tiểu Bình An hoảng sợ, chiếc muỗng đang múc hồn đồn rớt trên bàn.
Kì Dân Hạo trừng mắt nhìn thằng con một cái, quay sang dỗ dành bé con,“Chú không phải hung dữ với con, là vì tình huống của cha con hơi đặc biệt, không thể nói lung tung ra ngoài, biết chưa?".
Tiểu Bình An ra vẻ hiểu biết gật gật đầu, lặng lẽ giương mắt nhìn chú, lại thấy hắn cố ý đem ánh mắt dời đi không nhìn bé.
Hai ba miếng ăn hết bữa sáng, Kì An Tu buông đũa, “Con đột nhiên nhớ tới đến công ty có chút việc, đi trước!"
“Chú ơi, chờ con!" Diêu Bình An cố sức đem miệng thức ăn nuốt xuống, từ trên ghế lăn lông lốc xuống dưới, cái miệng nhỏ nhắn cũng không kịp lau, ôm cặp sách chạy theo hắn.
“Con đừng lại đây!" Kì An Tu như tránh quỷ liên tiếp lui lại mấy bước.
“Chú?" Tiểu Bình An sửng sốt. Chú xảy ra chuyện gì?
Tim Diêu Nhật Hiên chìm xuống, buông bát thức ăn mới ăn được một nửa xuống, “Em ăn no rồi, chúng ta cùng đi thôi!"
“Không!" Kì An Tu lại quả quyết cự tuyệt.
“An Tu con sao thế?" Kì Dân Hạo khó chịu nhíu mày. Thái độ này hơi quá đáng rồi đấy!
Kì An Tu tùy tiện kiếm cớ, “Con…… con muốn đến một chỗ khác, mang An An theo không tiện đường! Ba, ba đưa nó đi đi!"
“Em đi với anh!" Diêu Nhật Hiên một bụng ngờ vực, nhất định phải hỏi hắn một chút, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Em không cần đi đi làm !" Kì An Tu gọn gàng dứt khoát nói,“Em từ chức đi!".
Từ chức? Diêu Nhật Hiên choáng váng.
Kì Dân Hạo tuy có chút nghi vấn, lại nói, “Chuyện này ba cũng đồng ý. Tiểu Hiên, thân thể con rất đặc biệt, dù có đi làm, cũng kiên trì không được mấy tháng phải về nhà tĩnh dưỡng."
“Nhưng mà……" Diêu Nhật Hiên bỗng nhiên cảm giác được một cỗ bất an ập đến. Thái độ của An Tu không giống vì muốn tốt cho cậu mà bắt cậu nghỉ việc, mà là căn bản không muốn nhìn thấy cậu, kể cả An An.
Kì Dân Hạo nghĩ nghĩ,“Bất quá Tiểu Hiên từ chức thật ra không cần. An Tu, con thông báo cho phòng nhân sự làm thủ tục, đem Tiểu Hiên điều đến chỗ đổng sự, trở thành trợ lý ban giám, không cần đi làm đúng giờ. Tiểu Hiên con có thể ở nhà với ba, tìm hiểu chuyện liên quan đến ban giám đốc."
Kì An Tu có chút khó xử, “Vậy…… việc này ba dẫn cậu ấy đi làm đi, dù sao con chỉ là tổng giám đốc, ba mới là chủ tịch."
Kì Dân Hạo thấy thái độ của con ông hôm nay rất kỳ quái, rốt cuộc là vì cái gì? Nhất định là có nguyên nhân!,
Ông không truy hỏi, trước đem mọi chuyện xử lý cho êm đẹp, “Tiểu Hiên, lát nữa chúng ta ra ngoài. Tiểu An An, không sao đâu, thời gian còn sớm, lát nữa ông sẽ lái xe đưa con đi nhà trẻ. Không phải con nói, Thần Thần cũng là ông nó đưa đi sao? Sau này ông cũng sẽ đưa con đi, được không?"
“Dạ!" Diêu Bình An gật đầu, đôi mắt to lại liếc nhìn Kì An Tu, có một tia nghi hoặc cùng mất mát. Trong cái đầu nho nhỏ tràn ngập dấu chấm hỏi, sao chú lại không để ý đến bé?
Kì An Tu vội vã bỏ đi, bước chân hỗn loạn giống như đang bỏ chạy trối chết.
Diêu Nhật Hiên càng thêm bất an, bóng ma thật lớn như đá tảng đè ép cậu tới thở không nổi. An Tu có phải không thể chấp nhận cậu không?
Đúng chiều hôm đó, Ngưu Kiến Minh điện thoại đến,“Tiểu Hiên, kết quả kiểm tra của em có rồi."
Diêu Nhật Hiên cảm thấy bất an, ốm nghén so với ngày thường tựa hồ càng thêm kịch liệt cùng hung mãnh, khó khăn lắm mới nén cơn nôn xuống, vội vàng rửa mặt thay quần áo ra ngoài, đã thấy Kì An Tu ngủ gục bên bàn làm việc trong thư phòng.
“An Tu, An Tu!"
Mới kêu hai tiếng, Kì An Tu giật mình choàng tỉnh. Liếc thấy Diêu Nhật Hiên, lại giống như nhìn thấy quỷ, vội vàng thối lui ra sau, không để ý liền đâm phải giá sách sau lưng, một tiếng nổ vang lên.
“An Tu, anh không sao chứ?" Diêu Nhật Hiên vội vàng chạy tới.
Kì An Tu lại nhảy dựng lên, như chuột nhìn thấy mèo,“Không có việc gì…… anh không sao!".
Diêu Nhật Hiên dù có ngốc cũng có thể nhận ra được thái độ của hắn đối với cậu đã thay đổi. Trước kia là hận không thể cả người dính ở trên người cậu, hiện tại lại là hận không thể tránh xa vạn dặm.
Là vì quá khứ của cậu sao? Mặt Diêu Nhật Hiên thoáng chốc trắng bệch.
Thấy sắc mặt của cậu không tốt, Kì An Tu cố gắng trấn tĩnh, tận lực bảo trì vẻ ngoài bình thản, “Em…… em đi ra ngoài ăn điểm tâm trước đi, đừng để bị đói bụng! Anh đi rửa mặt.".
Tâm trạng đang bất an đột nhiên nghe được một câu quan tâm nho nhỏ, nhất thời cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, “Ân, em đi ra ngoài chờ anh."
Trong phòng ăn, Kì Dân Hạo sớm đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn, thấy Diêu Nhật Hiên dậy sớm, có hơi ngạc nhiên.
“Bác, sớm an!"
Kì Dân Hạo hơi cau mày,“Con gọi ta là gì?"
Diêu Nhật Hiên đỏ mặt, lúng túng gọi : “Ba……"
Kì Dân Hạo cười, “Thế mới đúng! Sao không ngủ thêm chút nữa, An Tu đâu?"
“Anh ấy đang rửa mặt, An An đâu ạ?"
Kì Dân Hạo hiền lành cười, “Nhóc con sáng sớm đã thức dậy, theo ba đi ra ngoài chạy một vòng, đang còn chơi ngoài vườn đấy! Con ra gọi nó vào chuẩn bị ăn sáng. Cái con nhóc lười An Na cũng nên rời giường rồi, ba đi dựng nó dậy cái đã!"
Mỗi phòng của biệt thự đều trang bị điện thoại, ông đi gọi điện đánh thức Kì An Na, còn Diêu Nhật Hiên thì đi ra ngoài tìm con trai.
Ngoài vườn, không khí vào buổi sáng sớm đặc biệt tươi mát. Số hồng mân côi ngày hôm qua còn chưa thu dọn, Tiểu Bình An xoay xoay cái mông nhỏ không biết đang vùi đầu đào cái gì.
Diêu Nhật Hiên nhìn con trai đang vui vẻ chơi một mình, “Tiểu An An, con đang làm gì thế?"
“Ba!" Diêu Bình An ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở một nụ cười thật tươi, ngay cả ánh dương ban mai cũng lâm vào ảm đạm thất sắc.
“Con đang trồng hoa! Đem những bông hoa này cắm xuống đất, hàng năm chúng nó sẽ có thể nở hoa rồi."
Diêu Nhật Hiên nhìn bé con lấm lem bùn đất, ôm bụng cười,“Ngốc quá! Đám hồng này đâu có rễ, làm sao mà sống!".
Diêu Bình An buồn bực, “Vậy dùng nhiều hoa như thế không phải tất cả đều vô dụng à?"
Diêu Nhật Hiên gật gật đầu.
Diêu Bình An thở dài thườn thượt y như ông già, “Con còn định giữ lại hết số hoa này cho ba ba!".
“Hoa nở hoa tàn, đây là quy luật thiên nhiên, không thể miễn cưỡng. Cũng như người với người vậy, hữu duyên gặp nhau……" Vô duyên chia lìa.
Diêu Nhật Hiên đột nhiên cảm thấy sáng sớm nói mấy lời này đúng là điềm xấu, vội vàng ngừng lại, “Coi con bẩn chưa này, mau vào nhà rửa sạch đi, lát nữa còn phải đến nhà trẻ đấy!"
“Nga!" Diêu Bình An không nói nữa, ngoan ngoãn để cho ba ba xách vào nhà.
Kì Dân Hạo nhìn thấy vậy cười nói, “Sao y như con mèo vậy, bẩn chưa kìa! Mau đi với ông lên lầu thay đồ đã."
“Không cần đâu!" Diêu Nhật Hiên nói,“Ba đang bận, con dẫn nó đi được rồi. Đi thôi, mèo bẩn!"
Tiểu Bình An nhìn ông le lưỡi làm mặt quỷ, lon ton chạy theo ba ba. Kì Dân Hạo cười ha hả, trong nhà có con nít quả nhiên vui vẻ hơn hẳn.
Sau khi Diêu Nhật Hiên tắm rửa sạch sẽ cho An An xong, thay đồng phục nhà trẻ vào, vừa ra khỏi phòng đã đụng phải Kì An Na.
Cô mặc một bộ đồ công sở màu xám, tóc tai gọn gàng, chỉnh chu, toàn thân toát ra vẻ nghiêm chỉnh, khác xa hình tượng điên điên khùng khùng thường ngày.
Tiểu Bình An há to cái miệng nhỏ xíu, cố ý khoa trương hỏi, “Đây là cô á? Đại mỹ nữ ở đâu dến vậy?"
“Nhóc con này, mới sang sớm đã tán tỉnh người ta rồi, ghét quá đi!".
Câu dẫn? Dùng từ hơi quá đó! Người ta mới ba tuổi nga, sao có thể đi tán tỉnh lão bà bà hơn ba mươi tuổi như bà chứ?
Kì An Na nghiến răng nghiến lợi nhéo hai má phúng phính của nhóc con, hôn mạnh lên cái miệng nhỏ xíu một cái, công khai chiếm tiện nghi của con nhà người ta!
Tiểu Bình An cười khanh khách, chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hỏi ba ,“Có dấu son môi không ba? Con muốn cho Đường Mộ Thần xem, buổi sáng nó không có cô hun!"
Này là cái gì vậy! Con trước kia không có tật xấu này a? Nhật định là do cái kẻ được gọi là cô kia một tay tạo nên, Diêu Nhật Hiên đầu đầy hắc tuyến, túm lấy con trai kéo xuống lầu.
“Anh, hôm nay không làm hộ hoa sứ giả sao?" Kì An Na nhìn Kì An Tu đang ngây ngốc như người mộng du đứng dưới lầu trêu chọc, “Cầu thang có tới ba mươi chín bậc nha!"
Kì An Tu giương mắt hướng lên trên, đùng lúc nhìn thấy Tiểu Bình An cười ngọt ngào với hắn vẫy vẫy gọi “chú ơi", vẻ mặt đại biến, toàn bộ thân mình run lên bần bật, vốn cả đêm không nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt tái nhợt càng trở nên trắng bệch, biểu tình kinh hoàng chẳng khác nào nhìn thấy quái vật.
Vẻ sợ hãi rõ ràng ngay cả Kì An Na cũng cảm thấy kì quái ,“Anh sao vậy? Sắc mặt sao kém như thế?"
“A…… anh…… anh tối hôm qua không ngủ ngon……" Kì An Tu miễn cưỡng lấy cớ.
Kì An Na cười cợt,“Cầu hôn thành công cũng đâu cần phải hưng phấn đến thế? Chuyện kết hôn còn phải làm nhiều thứ lắm! Đúng rồi, hai người tính toán ra sao? Đến nước nào đăng kí?"
Cô và Diêu Nhật Hiên cùng dắt tay Tiểu Bình An đi xuống lầu, “Em giúp hai người nhé! Tìm một quốc gia có bảo đảm đủ quyền lợi cho hôn nhân đồng tính để đăng kí, hai người có cần làm thủ tục thỏa thuận tài sản trước khi kết hôn không? Tuy rằng nói như vậy là không may mắn, nhưng chuyện này là bảo đảm cho cả hai bên sau này, tránh cho khi ly hôn xảy ra tranh chấp."
Kì An Tu nghe vậy ánh mắt chợt đảo, tựa hồ nghĩ ra cái gì.
Kì Dân Hạo lại sa sầm nét mặt,“An Na mày nói cái gì vậy hả? Bệnh nghề nghiệp lại tái phát à! Nhà chúng ta trải qua bao nhiêu thế hệ, cho tới bây giờ chỉ có kết hôn, không có ly hôn!".
Kì An Na le lưỡi không dám hé răng.
Bất quá Kì Dân Hạo cũng nói,“Nhưng thật ra câu đầu của con cũng đúng đấy, Tiểu Hiên nếu muốn kết hôn với An Tu, đương nhiên cần phải được có đủ đãi ngộ, chuyện này An Na con giúp bọn nó xử lý đi. A! Còn có hộ tịch, đem hộ tịch của Tiểu Hiên với An An chuyển về đây!"
“Tuân mệnh! Lão ba!" Kì An Na nghịch ngợm vái ông một cái, “Tiểu Hiên, vậy cậu đem hết hồ sơ hộ tịch đưa hết cho tôi đi, của anh thì ở chỗ ba phải không?"
Kì Dân Hạo lên tiếng,“Buổi tối trở về ba lấy cho."
Khóe miệng Kì An Tu giật giật, do dự một chút, lại cái gì cũng không nói. Lúc ăn cơm hắn cũng im lặng khác thường, hoàn toản khác hẳn với mọi khi, nếu không phải dỗ dành Diêu Nhật Hiên thì là trêu chọc bé con.
Tiểu Bình An vui vẻ tíu tít,“Hôm nay con sẽ khoe với Đường Mộ Thần, con sắp làm anh rồi, nó không có!"
“Không cho nói!" Kì An Tu đột nhiên quát lớn.
Tiểu Bình An hoảng sợ, chiếc muỗng đang múc hồn đồn rớt trên bàn.
Kì Dân Hạo trừng mắt nhìn thằng con một cái, quay sang dỗ dành bé con,“Chú không phải hung dữ với con, là vì tình huống của cha con hơi đặc biệt, không thể nói lung tung ra ngoài, biết chưa?".
Tiểu Bình An ra vẻ hiểu biết gật gật đầu, lặng lẽ giương mắt nhìn chú, lại thấy hắn cố ý đem ánh mắt dời đi không nhìn bé.
Hai ba miếng ăn hết bữa sáng, Kì An Tu buông đũa, “Con đột nhiên nhớ tới đến công ty có chút việc, đi trước!"
“Chú ơi, chờ con!" Diêu Bình An cố sức đem miệng thức ăn nuốt xuống, từ trên ghế lăn lông lốc xuống dưới, cái miệng nhỏ nhắn cũng không kịp lau, ôm cặp sách chạy theo hắn.
“Con đừng lại đây!" Kì An Tu như tránh quỷ liên tiếp lui lại mấy bước.
“Chú?" Tiểu Bình An sửng sốt. Chú xảy ra chuyện gì?
Tim Diêu Nhật Hiên chìm xuống, buông bát thức ăn mới ăn được một nửa xuống, “Em ăn no rồi, chúng ta cùng đi thôi!"
“Không!" Kì An Tu lại quả quyết cự tuyệt.
“An Tu con sao thế?" Kì Dân Hạo khó chịu nhíu mày. Thái độ này hơi quá đáng rồi đấy!
Kì An Tu tùy tiện kiếm cớ, “Con…… con muốn đến một chỗ khác, mang An An theo không tiện đường! Ba, ba đưa nó đi đi!"
“Em đi với anh!" Diêu Nhật Hiên một bụng ngờ vực, nhất định phải hỏi hắn một chút, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Em không cần đi đi làm !" Kì An Tu gọn gàng dứt khoát nói,“Em từ chức đi!".
Từ chức? Diêu Nhật Hiên choáng váng.
Kì Dân Hạo tuy có chút nghi vấn, lại nói, “Chuyện này ba cũng đồng ý. Tiểu Hiên, thân thể con rất đặc biệt, dù có đi làm, cũng kiên trì không được mấy tháng phải về nhà tĩnh dưỡng."
“Nhưng mà……" Diêu Nhật Hiên bỗng nhiên cảm giác được một cỗ bất an ập đến. Thái độ của An Tu không giống vì muốn tốt cho cậu mà bắt cậu nghỉ việc, mà là căn bản không muốn nhìn thấy cậu, kể cả An An.
Kì Dân Hạo nghĩ nghĩ,“Bất quá Tiểu Hiên từ chức thật ra không cần. An Tu, con thông báo cho phòng nhân sự làm thủ tục, đem Tiểu Hiên điều đến chỗ đổng sự, trở thành trợ lý ban giám, không cần đi làm đúng giờ. Tiểu Hiên con có thể ở nhà với ba, tìm hiểu chuyện liên quan đến ban giám đốc."
Kì An Tu có chút khó xử, “Vậy…… việc này ba dẫn cậu ấy đi làm đi, dù sao con chỉ là tổng giám đốc, ba mới là chủ tịch."
Kì Dân Hạo thấy thái độ của con ông hôm nay rất kỳ quái, rốt cuộc là vì cái gì? Nhất định là có nguyên nhân!,
Ông không truy hỏi, trước đem mọi chuyện xử lý cho êm đẹp, “Tiểu Hiên, lát nữa chúng ta ra ngoài. Tiểu An An, không sao đâu, thời gian còn sớm, lát nữa ông sẽ lái xe đưa con đi nhà trẻ. Không phải con nói, Thần Thần cũng là ông nó đưa đi sao? Sau này ông cũng sẽ đưa con đi, được không?"
“Dạ!" Diêu Bình An gật đầu, đôi mắt to lại liếc nhìn Kì An Tu, có một tia nghi hoặc cùng mất mát. Trong cái đầu nho nhỏ tràn ngập dấu chấm hỏi, sao chú lại không để ý đến bé?
Kì An Tu vội vã bỏ đi, bước chân hỗn loạn giống như đang bỏ chạy trối chết.
Diêu Nhật Hiên càng thêm bất an, bóng ma thật lớn như đá tảng đè ép cậu tới thở không nổi. An Tu có phải không thể chấp nhận cậu không?
Đúng chiều hôm đó, Ngưu Kiến Minh điện thoại đến,“Tiểu Hiên, kết quả kiểm tra của em có rồi."
Tác giả :
Đường Hoa Quế.