Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
Chương 50
Nghe chuyện cũ của Diêu Nhật Hiên, Kì An Tu nhìn cậu, ánh mắt trở nên rất kỳ quái. Giống như tên ăn mày nghèo rớt mồng tơi nhìn viên ngọc quý tỏa ánh sáng lấp lánh trong tủ kính, ký cảm thấy mình không xứng có được, lại nhịn không được mà lén lút nhìn.
Nói qua phần gian nan nhất, phần sau đó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Diêu Nhật Hiên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng kể tiếp, “Em vào đại học chưa được vài tháng thì xuất hiện phản ứng có thai. Chính là bản thân cái gì cũng không hiểu. Mới đầu nôn nghén thì tưởng chỉ là dạ dày không tốt, cũng không để ý. Sau đó không ói nữa, người bắt đầu béo ra, ha ha, còn tưởng rằng bị mỡ ở bụng."
Cậu lại giải thích một câu, “Hồi nhỏ em từng đi khám bác sĩ, có giấy chứng nhận tim mạch không tốt, không thể tham gia hoạt động thể dục, cho nên An An mới bình an lớn lên trong bụng. Đến khi hơn bốn tháng, nó bắt đầu động, em mới cảm thấy không đúng, lén tự kiểm tra mới biết là đang mang thai."
Kì An Tu gần như muốn rơi nước mắt, cắn chặt răng dùng sức nhịn xuống hỏi,“Vậy…..em sao lại để yên? Sao…… sao em không quay về tìm người kia? Có lẽ người đó không…… không phải là người xấu đâu, có khả năng…… người đó đang tìm em, chỉ là tìm không thấy…… dù tìm khắp nơi đều không thấy!"
Sao An Tu lại cho rằng như thế? Diêu Nhật Hiên rất kỳ quái nhìn hắn một cái, “Em trốn anh ta còn không kịp, sao dám trở về tìm anh ta? Ách…… kỳ thật lúc đó em vô cùng sợ hãi, không biết nên làm sao. Em…… em từng muốn mang theo An An cùng tự sát, nhưng lại sợ người khác tìm được thi thể của chúng em, vẫn là sẽ tiết lộ bí mật. May mắn, vào lúc đó, em gặp Chỉ Quân."
“Chỉ Quân lúc ấy vừa mới thất nghiệp, một người tâm tình không tốt, cũng chạy lên cầu hứng gió. Cô ấy thấy em đi tới đi lui, muốn nhảy lại không dám nhảy, mới cản em lại, khuyên nhủ em. Em…… em đem chuyện của mình nói cho cô ấy, tâm địa của Chỉ Quân thật tốt, nghe chuyện của em xong, liền mang em đi tìm bác sĩ Ngưu. Vốn…… vốn em kỳ thật là không định giữ lại An An, nhưng khi đó, lần đầu tiên nhìn trên màn hình thấy bé đã muốn thành hình, có cả nhịp tim đập, em liền luyến tiếc . Vốn em có khả năng cả đời cô đơn, nếu có cục cưng, có lẽ tương lai sẽ không tịch mịch nữa……".
Diêu Nhật Hiên cúi thấp đầu, không nhìn thấy lệ quang trong mắt Kì An Tu lẫn chuyện hắn liều mạng cắn tay mình cố nén nước mắt.
“Chỉ Quân vì giúp em, chủ động đề xuất chuyện kết hôn, để cho An An có được thân phận hợp pháp. Khi đó cô ấy và bác sĩ Ngưu đều đang thất nghiệp nhưng vẫn cố cưu mang em. Em định bỏ học nhưng bác sĩ Ngưu không đồng ý, nói nếu em bỏ học, chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, sau này không có cách nào tìm việc. Em lại không có sức, căn bản không làm được những công việc thiên về thể lực để sống. Thế là, em đành tạm nghỉ học, cùng bọn họ thuê một căn hộ rất nhỏ trong phòng. Bọn họ để cho em ở trong gian phòng nhỏ duy nhất, anh ấy và Chỉ Quân ở ngoài phòng khách, dùng mành ngăn cách chính giữa."
Diêu Nhật Hiên vừa khoa tay múa chân diễn tả, trên mặt lại mang theo ý cười,“Chỗ đó nhỏ xíu à, mà chứa đến ba người lớn, quay người một cái là đụng tùm lum. Đặc biệt là sau khi bụng em to ra, căn bản là không có biện pháp ra ngoài, đành phải cả ngày đi tới đi lui trong gian phòng nhỏ xíu đó. Em nhớ rõ lắm, bước tới bước lui chỉ được có ba bước, trái phải có một bước(nhỏ dữ vậy à???), mỗi ngày em đều đi loanh quanh trong phòng, đến khi An An chào đời, cả sàn nhà đều không có một chút nào mà em dẫm sót!"
Cậu nói rất thoải mái, nhưng nước mắt Kì An Tu rốt cuộc cũng nhịn không được mà mãnh liệt rơi xuống, hắn dùng bàn tay gắt gao che mắt, không để cho Diêu Nhật Hiên nhìn thấy nước mắt.
“Anh đừng khổ sở, kỳ thật ở chung với họ vui lắm. Hai người bọn họ rất tốt với em, có cái gì ăn ngon, luôn nhường cho em. Bọn họ nguyên bản chính là đồng sự bình thường, nhờ khoảng thời gian đó mà bắt đầu kết giao, sau này Chỉ Quân còn đùa An An là bà mối của họ đấy."
“Thẳng đến khi em sinh ra An An, em rất ngại làm phiền bọn họ, mới mang An An dọn đi. Nhưng bọn họ vẫn giúp đỡ cho cha con em, như sữa bột, tã lót của An An, cơ bản đều là bọn họ sắm cho. Bằng không, một sinh viên như em sao có khả năng nuôi An An. Sau đó thì em gặp anh."
Kì An Tu cảm thấy tim như bị đao cắt, một chữ cũng nói không nên lời. Diêu Nhật Hiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng những năm học đại học đấy, cậu đã trải qua bao nhiêu gian khổ? Nói thì nhanh, nhưng không biết cậu đã như thế nào sống qua từng ngày từng ngày đau đớn khó khăn đó.
Diêu Nhật Hiên nói xong chuyện cũ, cảm thấy thoải mái hơn, thở phào một hơi, “Vốn em đã định sớm nói với anh, chỉ là sợ anh ghét bỏ chúng em nên em không dám hé răng. Em còn có chuyện phải nói cho anh, triệu chứng song tính của em theo kiểm tra là di truyền, không thể chữa trị, An An là đứa bé bình thường, nhưng có khả năng em sẽ sinh ra đứa bé này là song tính nhân. Bác sĩ Ngưu nói, cuối tuần hẳn là có thể biết kết quả. An Tu, nếu cục cưng giống như em, anh có thể chấp nhận được không?"
Kì An Tu nửa ngày mới khống chế được cảm xúc, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi một câu,“Vậy em…… lúc em cùng người kia……có đánh rơi cái gì không? Tỷ như…… đồng hồ hay nhẫn gì đó?"
Diêu Nhật Hiên rất kỳ quái sao hắn lại đi hỏi vấn đề này, bất quá vẫn là thành thành thật thật trả lời hắn,“Không có.".
Trong mắt Kì An Tu vừa ánh lên một tia hy vọng thì câu tiếp theo của Diêu Nhật Hiên lại đánh cho hắn vạn kiếp bất phục.
“Em chỉ làm rơi một miếng ngọc. Là một miếng dương chi bạch ngọc hình phượng hoàng, mặt phải là phượng, trái là hoàng, đó là bảo vật gia truyền của gia tộc em, chỉ truyền lại cho hậu nhân nào thừa hưởng thể chất song tính mà thôi. Cha của em từng nói, phượng hoàng là thần điểu tôn quý nhất, vì vậy trong gia tộc của em đứa trẻ nào sở hữu thân thể phượng hoàng cũng được coi trọng nhất. An Tu, nếu cục cưng thật sự giống như em, chúng ta sẽ cùng nhau yêu thương trân trọng nó được không?".
Kì An Tu không trả lời, lảo đảo đứng lên, không nói tiếng nào từng bước nặng nề đi ra ngoài.
“An Tu, anh đi đâu vậy?"
“Anh…… anh không khỏe lắm!" Kì An Tu căn bản không dám quay đầu lại nhìn Diêu Nhật Hiên,“Anh muốn ra phòng khách ngồi một lúc, em ngủ trước đi!"
Diêu Nhật Hiên thấy hắn mãnh liệt bất an, có lẽ bất luận kẻ nào đột nhiên nghe chuyện như thế đều có chút chịu không nổi đi?
Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, An Tu yêu mình như vậy, còn muốn kết hôn với mình, chắc anh ấy chỉ là cần chút thời gian để tiêu hóa câu chuyện kia thôi. Diêu Nhật Hiên cố gắng thuyết phục bản thân, rồi từ từ cùng cục cưng trong bụng chìm vào giấc ngủ.
Ngồi trong thư phòng vừa mới được bố trí lại, Kì An Tu từ một chỗ sâu trong ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen được khóa kỹ càng.
Toàn thân hắn run lẩy bẩy, mất hơn nửa ngày mới dùng hết dũng khí mà mở chiếc hộp kia ra.
Trên nền vải nhung đen, một mảnh ngọc trắng lẳng lặng nằm đó, không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, mảnh ngọc phát ra ánh sáng ôn nhuận, ấm áp.
Hai mặt mảnh ngọc đều được trạm trổ tinh vi, mặt phải là phượng, mặt trái là hoàng. Mảnh ngọc được buộc trên một sợi dây màu hồng, hai đầu dây còn lưu rõ mồn một dấu vết bị người dùng lực mạnh bứt đứt.
Kì An Tu nhìn mảnh ngọc, cả đêm không ngủ……
Nói qua phần gian nan nhất, phần sau đó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Diêu Nhật Hiên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng kể tiếp, “Em vào đại học chưa được vài tháng thì xuất hiện phản ứng có thai. Chính là bản thân cái gì cũng không hiểu. Mới đầu nôn nghén thì tưởng chỉ là dạ dày không tốt, cũng không để ý. Sau đó không ói nữa, người bắt đầu béo ra, ha ha, còn tưởng rằng bị mỡ ở bụng."
Cậu lại giải thích một câu, “Hồi nhỏ em từng đi khám bác sĩ, có giấy chứng nhận tim mạch không tốt, không thể tham gia hoạt động thể dục, cho nên An An mới bình an lớn lên trong bụng. Đến khi hơn bốn tháng, nó bắt đầu động, em mới cảm thấy không đúng, lén tự kiểm tra mới biết là đang mang thai."
Kì An Tu gần như muốn rơi nước mắt, cắn chặt răng dùng sức nhịn xuống hỏi,“Vậy…..em sao lại để yên? Sao…… sao em không quay về tìm người kia? Có lẽ người đó không…… không phải là người xấu đâu, có khả năng…… người đó đang tìm em, chỉ là tìm không thấy…… dù tìm khắp nơi đều không thấy!"
Sao An Tu lại cho rằng như thế? Diêu Nhật Hiên rất kỳ quái nhìn hắn một cái, “Em trốn anh ta còn không kịp, sao dám trở về tìm anh ta? Ách…… kỳ thật lúc đó em vô cùng sợ hãi, không biết nên làm sao. Em…… em từng muốn mang theo An An cùng tự sát, nhưng lại sợ người khác tìm được thi thể của chúng em, vẫn là sẽ tiết lộ bí mật. May mắn, vào lúc đó, em gặp Chỉ Quân."
“Chỉ Quân lúc ấy vừa mới thất nghiệp, một người tâm tình không tốt, cũng chạy lên cầu hứng gió. Cô ấy thấy em đi tới đi lui, muốn nhảy lại không dám nhảy, mới cản em lại, khuyên nhủ em. Em…… em đem chuyện của mình nói cho cô ấy, tâm địa của Chỉ Quân thật tốt, nghe chuyện của em xong, liền mang em đi tìm bác sĩ Ngưu. Vốn…… vốn em kỳ thật là không định giữ lại An An, nhưng khi đó, lần đầu tiên nhìn trên màn hình thấy bé đã muốn thành hình, có cả nhịp tim đập, em liền luyến tiếc . Vốn em có khả năng cả đời cô đơn, nếu có cục cưng, có lẽ tương lai sẽ không tịch mịch nữa……".
Diêu Nhật Hiên cúi thấp đầu, không nhìn thấy lệ quang trong mắt Kì An Tu lẫn chuyện hắn liều mạng cắn tay mình cố nén nước mắt.
“Chỉ Quân vì giúp em, chủ động đề xuất chuyện kết hôn, để cho An An có được thân phận hợp pháp. Khi đó cô ấy và bác sĩ Ngưu đều đang thất nghiệp nhưng vẫn cố cưu mang em. Em định bỏ học nhưng bác sĩ Ngưu không đồng ý, nói nếu em bỏ học, chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, sau này không có cách nào tìm việc. Em lại không có sức, căn bản không làm được những công việc thiên về thể lực để sống. Thế là, em đành tạm nghỉ học, cùng bọn họ thuê một căn hộ rất nhỏ trong phòng. Bọn họ để cho em ở trong gian phòng nhỏ duy nhất, anh ấy và Chỉ Quân ở ngoài phòng khách, dùng mành ngăn cách chính giữa."
Diêu Nhật Hiên vừa khoa tay múa chân diễn tả, trên mặt lại mang theo ý cười,“Chỗ đó nhỏ xíu à, mà chứa đến ba người lớn, quay người một cái là đụng tùm lum. Đặc biệt là sau khi bụng em to ra, căn bản là không có biện pháp ra ngoài, đành phải cả ngày đi tới đi lui trong gian phòng nhỏ xíu đó. Em nhớ rõ lắm, bước tới bước lui chỉ được có ba bước, trái phải có một bước(nhỏ dữ vậy à???), mỗi ngày em đều đi loanh quanh trong phòng, đến khi An An chào đời, cả sàn nhà đều không có một chút nào mà em dẫm sót!"
Cậu nói rất thoải mái, nhưng nước mắt Kì An Tu rốt cuộc cũng nhịn không được mà mãnh liệt rơi xuống, hắn dùng bàn tay gắt gao che mắt, không để cho Diêu Nhật Hiên nhìn thấy nước mắt.
“Anh đừng khổ sở, kỳ thật ở chung với họ vui lắm. Hai người bọn họ rất tốt với em, có cái gì ăn ngon, luôn nhường cho em. Bọn họ nguyên bản chính là đồng sự bình thường, nhờ khoảng thời gian đó mà bắt đầu kết giao, sau này Chỉ Quân còn đùa An An là bà mối của họ đấy."
“Thẳng đến khi em sinh ra An An, em rất ngại làm phiền bọn họ, mới mang An An dọn đi. Nhưng bọn họ vẫn giúp đỡ cho cha con em, như sữa bột, tã lót của An An, cơ bản đều là bọn họ sắm cho. Bằng không, một sinh viên như em sao có khả năng nuôi An An. Sau đó thì em gặp anh."
Kì An Tu cảm thấy tim như bị đao cắt, một chữ cũng nói không nên lời. Diêu Nhật Hiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng những năm học đại học đấy, cậu đã trải qua bao nhiêu gian khổ? Nói thì nhanh, nhưng không biết cậu đã như thế nào sống qua từng ngày từng ngày đau đớn khó khăn đó.
Diêu Nhật Hiên nói xong chuyện cũ, cảm thấy thoải mái hơn, thở phào một hơi, “Vốn em đã định sớm nói với anh, chỉ là sợ anh ghét bỏ chúng em nên em không dám hé răng. Em còn có chuyện phải nói cho anh, triệu chứng song tính của em theo kiểm tra là di truyền, không thể chữa trị, An An là đứa bé bình thường, nhưng có khả năng em sẽ sinh ra đứa bé này là song tính nhân. Bác sĩ Ngưu nói, cuối tuần hẳn là có thể biết kết quả. An Tu, nếu cục cưng giống như em, anh có thể chấp nhận được không?"
Kì An Tu nửa ngày mới khống chế được cảm xúc, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi một câu,“Vậy em…… lúc em cùng người kia……có đánh rơi cái gì không? Tỷ như…… đồng hồ hay nhẫn gì đó?"
Diêu Nhật Hiên rất kỳ quái sao hắn lại đi hỏi vấn đề này, bất quá vẫn là thành thành thật thật trả lời hắn,“Không có.".
Trong mắt Kì An Tu vừa ánh lên một tia hy vọng thì câu tiếp theo của Diêu Nhật Hiên lại đánh cho hắn vạn kiếp bất phục.
“Em chỉ làm rơi một miếng ngọc. Là một miếng dương chi bạch ngọc hình phượng hoàng, mặt phải là phượng, trái là hoàng, đó là bảo vật gia truyền của gia tộc em, chỉ truyền lại cho hậu nhân nào thừa hưởng thể chất song tính mà thôi. Cha của em từng nói, phượng hoàng là thần điểu tôn quý nhất, vì vậy trong gia tộc của em đứa trẻ nào sở hữu thân thể phượng hoàng cũng được coi trọng nhất. An Tu, nếu cục cưng thật sự giống như em, chúng ta sẽ cùng nhau yêu thương trân trọng nó được không?".
Kì An Tu không trả lời, lảo đảo đứng lên, không nói tiếng nào từng bước nặng nề đi ra ngoài.
“An Tu, anh đi đâu vậy?"
“Anh…… anh không khỏe lắm!" Kì An Tu căn bản không dám quay đầu lại nhìn Diêu Nhật Hiên,“Anh muốn ra phòng khách ngồi một lúc, em ngủ trước đi!"
Diêu Nhật Hiên thấy hắn mãnh liệt bất an, có lẽ bất luận kẻ nào đột nhiên nghe chuyện như thế đều có chút chịu không nổi đi?
Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, An Tu yêu mình như vậy, còn muốn kết hôn với mình, chắc anh ấy chỉ là cần chút thời gian để tiêu hóa câu chuyện kia thôi. Diêu Nhật Hiên cố gắng thuyết phục bản thân, rồi từ từ cùng cục cưng trong bụng chìm vào giấc ngủ.
Ngồi trong thư phòng vừa mới được bố trí lại, Kì An Tu từ một chỗ sâu trong ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen được khóa kỹ càng.
Toàn thân hắn run lẩy bẩy, mất hơn nửa ngày mới dùng hết dũng khí mà mở chiếc hộp kia ra.
Trên nền vải nhung đen, một mảnh ngọc trắng lẳng lặng nằm đó, không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, mảnh ngọc phát ra ánh sáng ôn nhuận, ấm áp.
Hai mặt mảnh ngọc đều được trạm trổ tinh vi, mặt phải là phượng, mặt trái là hoàng. Mảnh ngọc được buộc trên một sợi dây màu hồng, hai đầu dây còn lưu rõ mồn một dấu vết bị người dùng lực mạnh bứt đứt.
Kì An Tu nhìn mảnh ngọc, cả đêm không ngủ……
Tác giả :
Đường Hoa Quế.