Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 37

Kì An Tu dùng cái đầu một nửa thanh tỉnh một nửa say rượu của heo nhanh chóng suy nghĩ, Hiên Hiên hỏi hắn như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ? Hắn chợt nghĩ ra, “Chẳng lẽ em cảm thấy anh đối với An An không tốt sao ?"

“Không phải! Anh rất tốt với An An! Nhưng mà…… anh, anh có từng…… có từng nghĩ tới chuyện có một đứa con ruột thịt?" Diêu Nhật Hiên không có dũng khí nói thẳng ra chân tướng, đành thay đổi cách hỏi.

Vấn đề này trả lời rất dễ!

Bởi vì chung sống với Hiên Hiên, lại sợ trong lòng cậu có vướng mắc, Kì An Tu đã tham khảo rất nhiều tư liệu chuyên môn của những người đi trước, phát hiện ra cơ hồ các vị đồng nghiệp này đều đã từng gặp phải chướng ngại đó, vì vậy sau khi nghiên cứu kỹ càng, hắn đương nhiên rất nhanh liền đưa ra đáp án tiêu chuẩn nhất.

“Anh đương nhiên là có nghĩ tới muốn có một đứa con thân sinh, nhìn thấy huyết mạch của mình được kéo dài, vô luận đối với ai mà nói, đều là chuyện đáng được ăn mừng nhất!"

Kì An Tu chân thành nhìn Diêu Nhật Hiên, dùng những từ ngữ như trong thơ trữ tình trả lời,“Nhưng mà, anh đã gặp được em! Được ở bên người mình yêu thương nhất thì nỗi tiếc nuối khi không thể có con hoàn toàn không đáng nhắc tới! Bởi vì có em, linh hồn anh đã được lấp đầy! Nếu nói muốn có một đứa con, như vậy, em, đồng thời cũng làm con của anh luôn đi! Để cho anh đem em phủng trong lòng bàn tay, yêu cả đời!"

Đáp án hoàn mỹ biết bao! Kì An Tu tự mình cũng thấy cảm động.

Nước mắt đảo quanh hốc mắt Diêu Nhật Hiên, đợi hắn nói xong, ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói,“Anh đối với em thật tốt……"

Đương nhiên! Kì An Tu ôm cậu cười giảo hoạt, tổng kết kinh nghiệm của bao nhiêu người đương nhiên là có hiệu quả rồi! Bất quá, dù sao đây cũng là những lời từ tâm can của hắn, được hắn tinh luyện cho càng cảm động hơn!

Kì An Tu khẽ xoa lưng hắn, thật lòng nói,“Chúng ta hiện tại đã có An An, anh đã thỏa mãn rồi. Không phải gạt em nga, An An vừa thông minh vừa đáng yêu, anh đã thật sự coi nó như con ruột của mình mà yêu thương!"

Diêu Nhật Hiên hít hít mũi, mãnh liệt gật đầu. Đây là thật, Kì An Tu thực sự đã dùng tiêu chuẩn của một người cha để yêu cầu chính mình, thậm chí còn làm rất tốt.

Kì An Tu ôn nhu hôn lên trán cậu, nhìn đôi mắt trong veo kia, lòng tràn đầy yêu thương, “Nếu nói, em là lo lắng chuyện trước kia lão ba anh nói, muốn anh có một đứa con, vậy thì không cần phải để ý đâu, cứ giao cho An Na sinh là được! Đến lúc đó chỉ cần cho anh một đứa làm con thừa tự, thỏa mãn lão nhân gia một chút. Em, bây giờ anh mang cha con em về nhà, lão ba anh thích An An biết bao nhiêu! Thậm chí còn đem đống bảo bối mà anh với An Na còn không được động vào cho An An chơi, tình cảm con người chỉ cần chậm rãi bồi dưỡng là được, An An đáng yêu như thế, anh tin chẳng bao lâu nữa, lão ba sẽ hoàn toàn chấp nhận con, coi nó như là cháu ruột của mình!"

Diêu Nhật Hiên đỏ mặt lên, hai hàng lông mi khẽ hạ, cậu đương nhiên biết Kì An Tu muốn nói gì, “Nhưng mà, nếu……em là nói nếu…… anh có một đứa con, nhưng mà…… nhưng mà không biết nó có khỏe mạnh…… không! Nó khẳng định là rất khỏe mạnh rồi! Nhưng mà không biết nó…… có thể…… có thể hay không……"

Kì An Tu không hiểu ra sao,“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

Diêu Nhật Hiên cảm thấy quẫn bách, lời này rốt cuộc phải mở miệng như thế nào đây? Có thể dọa đến hắn không? Hắn có thể chấp nhận được không? Nhưng lại không thể không hỏi, cậu cố lấy dũng khí, hai mắt nhắm chặt, một bộ thấy chết không sờn mở miệng,“Nếu hai người chúng ta có con thì sao?"

Phụt! Kì An Tu cười ha hả, nhéo nhéo hai gò má của Diêu Nhật Hiên, “Nếu em có thể sinh con cho anh, anh sẽ sướng đến phát điên ! Đừng nói là em có thật nhé? Mấy tháng?"

Mặt Diêu Nhật Hiên đỏ đến tận mang tai, biết hắn không tin, cứ tưởng rằng đang đùa giỡn. Nhưng mà chuyện này…… hoàn toàn có khả năng là thật! Chính là rốt cuộc có hay không có thai đây? Cậu còn chưa kiểm tra, không dám khẳng định, tự trách bản thân nóng vội, hỏi quá sớm, đành phải xuôi theo vậy, đem mặt vùi vào trong chăn than thở, “Em…… em đương nhiên là không có rồi! Chỉ là…… chỉ là tưởng tượng một chút thôi!"

Kì An Tu đem cậu từ trong chăn đào ra, hung hăng hôn cậu một cái, rất là hưng phấn thảo luận, “Anh cũng từng tưởng tượng nha! Em nói coi nếu như chúng ta có con thì trông nó như thế nào nhỉ? Trông nó giống em hay là giống anh?".

Diêu Nhật Hiên nghe được trong lòng thực ngọt ngào, heo cũng thích cục cưng của hai người bọn họ nga! Bất giác nhỏ giọng lẩm bẩm,“Em có An An giống em ……".

Nếu thật sự sinh ra cục cưng, cậu hy vọng có thể giống như con heo này, không biết khi con heo này biến thành heo con cục cưng thì trông như thế nào?

Kì An Tu ôm cậu để cậu nằm thoải mái trong lòng mình, “Anh muốn sinh ra cục cưng trông giống em cơ, tuy rằng An An cũng giống em, nhưng nó trước đây anh lại chưa từng nhìn thấy, anh thật muốn ôm Tiểu Hiên Hiên nho nhỏ, mềm mềm vào trong ngực, hẳn là rất đáng yêu đi!"

“Lúc em còn nhỏ béo ú à, mẹ em lúc đó còn lo nếu em lớn lên mà còn béo như vậy sẽ không đẹp."

“Thật à? Trước đây anh không quá mập, bất quá An Na rất béo, y như trái bóng vậy, không hiểu sao bây giờ nó lại thon thả được như vậy!"

“Thật sao?"

“Đương nhiên, cuối tuần sau mang em về nhà coi thử ảnh trước kia của bọn anh! Nếu chúng ta có thể sinh một trai một gái thì thật tốt! Con gái đương nhiên sẽ giống em, con trai sẽ giống anh.".

“Nhưng mà người xưa đều nói, con gái giống cha thì có phúc hơn còn con trai giống mẹ thì mới tốt." (hơi giống như câu “gái giống cha giàu ba họ, trai giống mẹ khó ba đời" của các cụ VN mềnh nhưng mờ con trai thì lại ngược lại hén)

“Ai, lời này không thể nói lung tung! An An trông giống như em, vậy không lẽ không có phúc?"

Diêu Nhật Hiên cắn trứ góc chăn, cho hắn một cái liếc mắt xem thường, An An đương nhiên là một đứa bé có phúc khí rồi.(*)

Hai người thì thầm, trong chốc lát, đều tiến nhập mộng đẹp ngọt ngào.

Hai người không hẹn mà mơ một giấc mơ, mơ thấy hai người mang theo một trai một gái còn có An An cùng nhau chơi đùa. Bất đồng là, trong mộng Diêu Nhật Hiên, con gái thì giống Kì An Tu, con trai thì giống mình, còn trong mộng của Kì An Tu lại là con trai thì giống mình, còn con gái thì giống như Hiên Hiên.

Nhưng hắn không rõ, vì cái gì con gái lại mặc đồ con trai? Đang cảm thấy kỳ quái, định thay một cái váy nhỏ cho con gái, thình lình có một con mèo nhỏ vọt ra, nhảy vào trong lòng hắn.

Kì An Tu giật mình bừng tỉnh, trời đã sáng choang, ngoài cửa có một móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gõ lên cửa,“Ba ba! Chú rời giường đi!"

Kì An Tu nhìn đồng hồ để bàn, đã tám giờ hơn, An An sớm nên rời giường, hẳn là đói bụng rồi đi?

Trong lòng Diêu Nhật Hiên vẫn say sưa ngủ y như con heo con, hoàn toàn không có phản ứng, yêu thương để cậu nằm xuống bên, lấy cái gối ôm hình cây kẹo cho cậu ôm. Kì An Tu day day hai huyệt thái dương vẫn còn đau nhức, rón ra rón rén đi ra,“Suỵt! Ba ba còn đang ngủ, đừng làm ba con thức giấc!" Đóng cửa, mới nhíu mày cười, “Nhóc con đói bụng rồi đi?"

Tiểu Bình An gật đầu, “Đã sớm đói bụng! Chờ cả hai đã nửa ngày! Không ai chịu đi ra!"

Kì An Tu đột nhiên chau mày,“A! Còn chưa xin phép cho con nữa! Muộn giờ đi học rồi!"

Tiểu Bình An che miệng ha ha cười không ngừng,“Chú ngu ngốc! Hôm nay là ngày nghỉ mà!".

A! Kì An Tu vỗ ót, sao lại quên mất? Ngày hôm qua là thứ sáu, hai cha con cậu ấy còn đi qua nhà vợ trước chơi nữa mà.

Hắn vừa đi xuống phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho nhóc con, vừa thuận miệng hỏi,“Mẹ của con có khỏe không?".

Tiểu Bình An sửng sốt một chút, đôi mắt to mới chợt lóe lên vẻ hiểu biết, “Tốt lắm a! Nghe nói mẹ sắp sinh cục cưng!"

“Mau thế sao?!" Kì An Tu giật mình, bỗng nhiên mới hiểu ra, khẳng định là Hiên Hiên thấy vợ trước sắp được làm mẹ, cho nên mới có cảm xúc, tối hôm qua mới hỏi hắn nhiều vấn đề về cục cưng như vậy.

Hắn một mặt kiểm tra băng tương, một mặt hỏi bé con, “Nhóc con muốn ăn cái gì? Có sữa với bánh bao, làm thêm hai quả trứng nữa được không?"

“Con muốn ăn hồn đồn!" Tiểu Bình An không khách khí yêu cầu.

Hồn đồn ở nhà bọn họ là lấy ở chỗ Kì gia tuần trước, lão Kì sau khi về hưu, dốc lòng nấu nướng, làm hồn đồn đặc biệt ngon tuyệt, đặt ở trong tủ lạnh, sau khi lấy ra hâm nóng lại Tiểu Bình An rất là thích.

Nhưng mà chút hồn đồn cuối cùng đều bị hai người bọn họ ăn hết từ tối hôm qua rồi, Tiểu Bình An phụng phịu,“Vậy chúng ta qua nhà ông ăn!"

Đã biết! Kì An Tu trước rửa sạch quả táo cho nhóc con lót dạ, lại gọi điện thoại về nhà kiểm tra, “Lão ba, cháu của ba phải về nhà ăn hồn đồn! Không có? Vậy có cái gì? Làm bánh bao thịt, cũng được a! Vậy bọn con lập tức đến!"

Kì An Tu không biết, chính mình thật là nhất ngữ thành sấm(nói phát trúng luôn). Cũng không phải là muốn dẫn tôn tử của lão Kì gia về nhà ăn bánh bao sao?

————————————-

(*) Chỗ này ta diễn đạt hơi kém nên hem bít có ai hỉu hem. Đại khái là heo mún con trai giống heo còn con gái giống Hiên Hiên, nhưng mà Hiên Hiên nghĩ là con gái giống heo là cha thì hên hơn, còn con trai giống mẹ là Hiên Hiên thì tốt hơn còn ngược lại thì không hay. Thế là bạn heo mới sợ nói như vậy bé An là con trai mà giống cha bé là Hiên Hiên thì sẽ không tốt, nhưng mà bạn Hiên Hiên thì bảo là bé An An sẽ rất có phúc vì lý do nào thì hạ hồi phân giải, mà chắc các nàng cũng đoán được òi ha^.^
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại