Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
Chương 3
Kì An Tu đã nhịn rất lâu.
Ba ngày, tiểu gia khỏa này đã ba ngày cũng không chịu cho hắn một chút tin tức. Gọi điện thoại thì cậu ta tắt máy, nhắt tin thì không phản hồi, trốn vô tung vô ảnh. Chẳng lẽ cậu ta không biết một ngày không thấy, như cách ba thu sao? Nếu không sợ dọa đến cậu, hắn đã sớm sai người trực tiếp đem cậu ta bắt về, làm sao chờ được tự cậu ta trở về chui đầu vô lưới?
Vừa mới nhìn thấy cậu ở ngoài cửa sổ, trời biết hắn đã phải dùng bao nhiêu nghị lực mới kiềm chế được xúc động mãnh liệt, phi thường kiên nhẫn đem đám khách đuổi đi.
Nhưng giờ phút này, lại một lần nữa ôm lấy thân thể tinh tế quen thuộc, hắn cũng không biết chính mình cư nhiên lại hưng phấn đến như thế!
Hắn biết, thân thể dướt lớp tây trang kia có bao nhiêu mê người, cảm nhận được hơi thở trong veo bên người, mỗi một tế bào toàn thân hắn đều khẩn cấp mãnh liệt kêu gào, muốn liều lĩnh lao tới xé mở bộ y phục kia, hôn lên làn da trắng mịn khiến mình nhớ mãi không quên.
“A!" Diêu Nhật Hiên bị hành động mạnh mẽ của hắn làm cho hoảng sợ, ánh mắt trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa sợ lại vừa bị dọa he hé mở miệng, cũng không ngờ lại để cho cái lưỡi của đầu heo thừa dịp xông vào.
Không biết làm sao đầu lưỡi lập tức bị kẻ kia bắt được, thong thả nhấm nháp mỹ vị, theo thứ tự tinh tế liếm lên hàm trên, hàm dưới, lợi, mỗi một chỗ cũng chưa từng bỏ sót, còn phát ra tiếng chậc chậc đầy tình sắc, hoàn toàn không cho cậu một cơ hội thoát ra.
“Ngô……" Hô hấp dần dần trở nên khó khăn, thiếu dưỡng khí hậu quả xấu trực tiếp ảnh hưởng đến đầu óc, đầu óc bị ảnh hưởng thì tứ chi nguyên bản đang phản kháng dần mất đi ý chí chiến đấu, xụi lơ xuống. Diêu Nhật Hiên mơ mơ màng màng nghĩ, đầu heo này có phải lại định đem cậu ăn sạch vào bụng đi?
Cảm giác được biến hóa của cậu, Kì An Tu rất vừa lòng. Ngón tay linh hoạt thon dài rất nhanh cởi bỏ áo khoác tây trang của cậu, kéo cà vạt ra, nút áo quá nhiều, hắn không kiên nhẫn trực tiếp xé mở, làm đứt mất vài cái.
Diêu Nhật Hiên chỉ cảm thấy dưới lưng lạnh lẽo, nửa người trên bị đặt ở trên bàn làm việc. Cảm giác lạnh lẽo làm cho thần trí của cậu khôi phục một chút, nhưng Kì An Tu không có cho cậu cơ hội phản kháng, rất nhanh liền kéo khóa quần của cậu, móng heo thuần thục lột chiếc quần dài ra.
“Không được! Không được!" Liều mạng đá đánh căn bản không có tác dụng, hai chân tuyết trắng thon dài bị bắt kẹp ở hai sườn thắt lưng của đầu heo kia, dù giãy dụa như thế nào cũng không được, mà ngược lại sự cọ xát lạicàng thêm kích thích dục vọng của đầu heo.
Kì An Tu chỉ biết, tiểu gia khỏa này luôn luôn dụ hoặc hắn, dùng cách phản kháng cùng trốn tránh mà liều mạng dụ hoặc hắn. Cho nên, hắn còn biện pháp nào nữa? Chỉ có thể để bị dụ hoặc.
Đây là tư tưởng dơ bẩn ti bỉ hạ lưu vô sỉ của đầu heo! Diêu Nhật Hiên nếu biết, nhất định sẽ lớn tiếng mắng như thế.
Kì An Tu đã sớm muốn đem khối thân thể xinh đẹp này đặt ở trên bàn làm việc thượng thử một lần, vào cái ngày ngày đầu tiên tiểu gia khỏa này bước chân vào tòa nhà Vinh Huy đại lâu, ý niệm này đã nảy ra trong đầu Kì An Tu.
Cơ hồ xem cũng chưa xem lý lịch của cậu đã thông tri cho phòng nhân sự lưu nam hài này lại, cho cậu phòng đối ngoại, rồi mới một lần lại một lần tìm cớ để cho cậu lên đây, tiếp cận cậu, lâu lâu lấy tay vuốt ve tóc cậu, trên lưng, trên đùi…… Nhưng tiểu gia khỏa này luôn luôn kháng cự, sau cùng thậm chí chỉ cần ngửi được hơi thở của hắn, liền như con thỏ con thất kinh chạy tán loạn, khiến cho hắn rất là bị đè nén.
Đến cuối tuần, cuối cùng mới có cơ hội, lợi dụng một bữa tiệc tiếp đãi khách hợp tác, dẫn cậu theo ra ngoài. Tiểu bạch thỏ ngây thơ như tờ giấy trắng, đương nhiên là bị mọi người làm cho rối tinh rối mù, cuối cùng bị hắn chiếm tiện nghi, đó chính là mơ ước đã lâu của hắn.
Khi tiểu gia khỏa đỏ bừng mặt, say rượu không hề phòng bị ngã vào trong lòng hắn, Kì An Tu cũng không nghĩ tới, chính mình cư nhiên xúc động đến thế, không kịp đợi đến khi về nhà, nhịn không được ngay tại trong xe trước thể nghiệm một lần.
Đợi đến khi trở về nhà, đêm hôm đó mất hồn, tuyệt không thể tả.
Trong kinh thánh từng nói, phụ nữ được tạo thành từ xương sườn của đàn ông.
Vậy tiểu gia khỏa này, khẳng định chình là chiếc xương sườn bị thiếu của hắn. Mặc kệ Thượng Đế tạo cậu thành hình dạng gì, cậu vẫn chình là xương sườn của hắn.
Kì An Tu cho rằng như vậy.
Hắn cũng không phải là tâm huyết dâng trào, nhất thời xúc động.
Làm người thừa kế duy nhất của gia tộc, từ khi trưởng thành, không biết có bao nhiêu kẻ cả nam lẫn nữ muôn hình muôn vẻ mượn đủ loại mục đích tiếp cận hắn, hoặc là sắc dụ, hoặc là đưa lên mỹ nữ tuấn nam để cho hắn vui. Muốn dựa vào hắn mà thoát thai hoán cốt biến thành phượng hoàng.
Kì An Tu không dám nói bản thân mình không chấm bất kỳ kẻ nào, ít nhất cũng không phải những kẻ tầm thương. Nhưng cái cảm giác mất hồn cực hạn cùng mê luyến, hắn chỉ tìm được trong thân thể của một người.
Dù cho bên người hắn bị bao vây bởi nhiều người như vậy, nhưng hắn vẫn ngay từ cái liếc mắt đầu tiên đã có thể phát hiện ra cậu, cảm thụ được hương vị đặc trưng trên người cậu.
Cậu! Chính là người hắn đang tìm! Độc nhất vô nhị, tuyệt đối không phải là người nào khác!
Hắn sẽ không để cho cậu chạy thoát, tuyệt đối không thể để cho cậu chạy thoát!
—————————–
Ờm, còn 1 đoạn tám nhảm của Hoa Quế với mấy ngừi bạn nữa, vừa dài vừa hẻm có gì hay lại chẳng liên wan nên ta lười edit lại lắm.
Tác giả :
Đường Hoa Quế.