Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
Chương 28
Diêu Nhật Hiên chỉ cảm thấy mình bị hành hạ cả đêm, bị người lật lên, lật xuống, ép cậu đến xương cốt toàn thân như muốn vỡ tan. Cuối cùng, trong đầu hoàn toàn chỉ còn là bóng đêm, mất đi ý thức.
Kì An Tu bị tiếng đập cửa “Rầm! Rầm!"đánh thức, mở mắt nhìn, trời đã sáng choang, Diêu Nhật Hiên ở trong lòng hắn ngủ y như một con heo con, ngay cả mí mắt cũng không động một chút.
Khẽ nhấc cái đùi trắng như tuyết ra, mới chú ý tới hai người là cả người trần trụi dây dưa cùng một chỗ. Trên làn da trắng như bạch ngọc của Diêu Nhật Hiên nơi nơi phủ đủ loại ấn ký ô mai to nhỏ của hắn, trong cơ thể còn lưu yêu dịch của hắn, cả người, toàn thân đều được đánh dấu dày đặc khẳng định chủ quyền của hắn, làm cho Kì An Tu rất muốn ôm cậu ôn tồn một phen.
Mà tiếng động ngoài cửa lại càng phát ra lợi hại ,“Ba! Ba!"
Đây là phiền toái khi nuôi con à ?! Thở dài, Kì An Tu vuốt vuốt lại mái tóc loạn thất bát tao, cầm lấy áo ngủ mặc ra mở cửa.
Diêu Bình An cao cao tại thượng nhìn Kì An Tu, trừng lớn đôi mắt to, mất hứng hỏi,“Ba tôi đâu?"
Kì An Tu liền đem cửa mở một khoảng nhỏ, cả người chắn trước cửa, hắn thế nhưng là người lớn rất có trách nhiệm, những chuyện thiếu nhi không nên nhìn gì đó thì vẫn là không thể để cho bé con nhìn thấy,“Ba con còn đang ngủ, đừng quấy nhiễu ba! Con đói bụng rồi phải không? Chú gọi điện thoại cho con kêu đồ ăn."
Diêu Bình An rất là bất mãn tà nghễ nhìn hắn, tiểu đại nhân ngoắc ngoắc ngón trỏ, “Ông! Theo tôi lại đây! Chúng ta nói chuyện!"
Nhóc con này muốn làm cái gì? Kì An Tu thật có chút tò mò, nhẹ nhàng khép cửa, cùng Diêu Bình An đến phòng khách.
Diêu Bình An ý bảo hắn ngồi xuống sô pha, còn mình thì chống nạnh đứng phía trước, cùng hắn nhìn thẳng, mới chỉ hắn phi thường nghiêm túc nói, “Ông phải chịu trách nhiệm với ba tôi!"
Lời vừa nói ra, Kì An Tu thiếu chút nữa cười phá lên! Nhóc tì này muốn hắn chịu trách nhiệm với ba nó, nhìn bộ dáng nghiêm túc của bé con, hắn không dám đùa cợt, cố gắng giải thích,“Chú đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với ba của con! Nhưng, người lớn khi kết giao ngủ cùng nhau là chuyện bình thường."
Diêu Bình An hất khuôn mặt nhỏ nhắn khinh thường nói,“Tôi biết ông sẽ nói như vậy! Bất quá tôi nói cho ông, ba tôi không giống với vẻ bề ngoài đâu! Tuy bộ dạng ổng rất xinh đẹp, nhưng mà vừa ngốc lại thật thà, tôi khẳng định ông sẽ chiếm tiện nghi của ba! Vạn nhất được vài ngày, ông nói không hợp với ba, rồi muốn chia tay ba, ba tôi sẽ bị thiệt!"
Quả thật là chiếm không tiện nghi nhà người ta! Kì An Tu bị một nhóc con mặt búng ra sữa nói như thế khiến cho nét mặt già nua đỏ lên, “Ách…… Vậy con muốn chú làm gì?"
Bàn tay nhỏ xíu của Diêu Bình An giơ ra, “Đơn giản, đưa toàn bộ tài khoản mà ông sở hữu giao ra đây! Từ giờ tôi sẽ giữ mật mã!"
Kì An Tu sửng sốt, đây là để làm chi? Mặc kệ là người nào, trong chuyện tình cảm mà nhắc tới tiền tài đều không thoải mái, hắn uyển chuyển lấy cớ, “Đúng là bình thương con cũng cần xã giao……"
Diêu Bình An lườm hắn một cái,“Ông yên tâm, tôi không thèm tiền của ông đâu! Chẳng qua tôi giúp ông quản lý tiền bạc của ông mà thôi. Tài sản của ông trừ một phần ba tiền lương hàng tháng thì ông giữ, hai phần ba còn lại cũng giao cho tôi, làm quỹ khi ba tôi kết giao với ông, vạn nhất ngày nào đó ông thay lòng đổi dạ, chỗ tiền này sẽ đền bù cho ba tôi."
Đây…… đây là cái gì? Bất quá cẩn thận ngẫm lại, quả thật đứa nhỏ này rất thông mình. Kì An Tu rất tò mò,“Con học được thứ này ở đâu?"
Diêu Bình An nhún vai, lộ ra vẻ mặt hoàn toàn bất đồng với khi ở cạnh Diêu Nhật Hiên, trưởng thành đến kinh người, “Trong ti vi chứ đâu! Tin tức cùng kịch truyền hình đều nói như thế, rất nhiều kẻ có tiền giống như ông đầu tiên là thích người nghèo như ba tôi, kết giao một đoạn thời gian thì liền quăng người ta đi. Người bị đá rất đáng thương ! Cho nên trong TV mọi người đề nghị, nếu có quan hệ với kẻ có tiền như ông thì nhất định phải quản lý tiền của ông, hoặc là ký kết hiệp nghị kết giao, mới có thể giữ được tâm ông. Nếu không đến lúc đó ông nói chia tay liền chia tay, ba tôi một chút bảo đảm cũng không có. Tiền của ông nếu ở trên tay tôi, cho dù ông muốn chia tay với ba, cũng sẽ mất khá lâu đi?"
Bé con lạnh lùng nói tiếp,“Sao vậy? Ông suy nghĩ cho kỹ đi, nếu nguyện ý, tôi sẽ đồng ý cho hai người kết giao, nếu không muốn…… Hừ!".
Diêu Bình An giơ nắm đấm nhỏ xíu lên thị uy,“Tiện nghi của ba tôi không có dễ chiếm như vậy đâu, tuy rằng tuổi tôi còn nhỏ, nhưng ông có tin là tôi có một trăm linh một loại biện pháp làm cho ông thân bại danh liệt không! Cho dù hiện tại không được, nhưng cả đời này tôi sẽ không bỏ qua cho ông! So với ông tôi trẻ hơn nhiều, khẳng định sẽ sống lâu hơn ông, tương lai khẳng định sẽ hùng mạnh hơn ông, ông lo mà cẩn thận một chút!"
Im lặng! Kì An Tu thực sự hoảng sợ. Đứa nhỏ này nguyên lai không chỉ có mẫn cảm với tiền tài mà đạo lí đối nhân xử thế còn trưởng thành sớm.
“Có phải là con không có cảm giác an toàn đúng không?" Kì An Tu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng khác, nghiêm túc hỏi bé, “Có phải cho tới bây giờ con đều không có bạn tốt? Luôn tràn ngập cảnh giác với mọi người xung quanh không?"
Diêu Bình An y như con mèo nhỏ bị dẫm trúng đuôi, xù lông khắp cả người, nhảy dựng lên kêu to,“Ai cần ông lo! Ông chỉ cần nói có đáp ứng hay không thì được rồi!"
Nhưng câu trả lời này không thể nghi ngờ chính là đồng ý.
“Tiểu An An, chú có thể đem toàn bộ tiền bạc giao cho con quản cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà chú muốn nói với con, trên đời này chỉ cần con thật lòng với người khác, người ta cũng sẽ thật lòng với con……"
“Thế thì có ích lợi gì!" Diêu Bình An phẫn nộ đỏ mặt, siết chặt nắm tay nhỏ, thiếu chút nữa xông lên đánh người ,“Ba ba tôi hiền lành như vậy, ba có cái gì không tốt, nhưng mà……"
Đôi mắt bé con đỏ lên, lại đem lời định nói nuốt xuống,“Ông không hiểu đâu! Có nói ra cũng vô dụng, nếu ông nguyện ý là tốt rồi, không thì cắt đứt đi!"
Kì An Tu lúc này ý thức được, trong lòng đứa nhỏ này có khúc mắc gì đó, phải mau chóng giải quyết! Nếu không cứ tiếp tục phát triển như vậy, đối với sự hình thành nhân cách trong tương lai nó sẽ tạo thành chướng ngại. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được đây?
***
Kì An Tu bị tiếng đập cửa “Rầm! Rầm!"đánh thức, mở mắt nhìn, trời đã sáng choang, Diêu Nhật Hiên ở trong lòng hắn ngủ y như một con heo con, ngay cả mí mắt cũng không động một chút.
Khẽ nhấc cái đùi trắng như tuyết ra, mới chú ý tới hai người là cả người trần trụi dây dưa cùng một chỗ. Trên làn da trắng như bạch ngọc của Diêu Nhật Hiên nơi nơi phủ đủ loại ấn ký ô mai to nhỏ của hắn, trong cơ thể còn lưu yêu dịch của hắn, cả người, toàn thân đều được đánh dấu dày đặc khẳng định chủ quyền của hắn, làm cho Kì An Tu rất muốn ôm cậu ôn tồn một phen.
Mà tiếng động ngoài cửa lại càng phát ra lợi hại ,“Ba! Ba!"
Đây là phiền toái khi nuôi con à ?! Thở dài, Kì An Tu vuốt vuốt lại mái tóc loạn thất bát tao, cầm lấy áo ngủ mặc ra mở cửa.
Diêu Bình An cao cao tại thượng nhìn Kì An Tu, trừng lớn đôi mắt to, mất hứng hỏi,“Ba tôi đâu?"
Kì An Tu liền đem cửa mở một khoảng nhỏ, cả người chắn trước cửa, hắn thế nhưng là người lớn rất có trách nhiệm, những chuyện thiếu nhi không nên nhìn gì đó thì vẫn là không thể để cho bé con nhìn thấy,“Ba con còn đang ngủ, đừng quấy nhiễu ba! Con đói bụng rồi phải không? Chú gọi điện thoại cho con kêu đồ ăn."
Diêu Bình An rất là bất mãn tà nghễ nhìn hắn, tiểu đại nhân ngoắc ngoắc ngón trỏ, “Ông! Theo tôi lại đây! Chúng ta nói chuyện!"
Nhóc con này muốn làm cái gì? Kì An Tu thật có chút tò mò, nhẹ nhàng khép cửa, cùng Diêu Bình An đến phòng khách.
Diêu Bình An ý bảo hắn ngồi xuống sô pha, còn mình thì chống nạnh đứng phía trước, cùng hắn nhìn thẳng, mới chỉ hắn phi thường nghiêm túc nói, “Ông phải chịu trách nhiệm với ba tôi!"
Lời vừa nói ra, Kì An Tu thiếu chút nữa cười phá lên! Nhóc tì này muốn hắn chịu trách nhiệm với ba nó, nhìn bộ dáng nghiêm túc của bé con, hắn không dám đùa cợt, cố gắng giải thích,“Chú đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với ba của con! Nhưng, người lớn khi kết giao ngủ cùng nhau là chuyện bình thường."
Diêu Bình An hất khuôn mặt nhỏ nhắn khinh thường nói,“Tôi biết ông sẽ nói như vậy! Bất quá tôi nói cho ông, ba tôi không giống với vẻ bề ngoài đâu! Tuy bộ dạng ổng rất xinh đẹp, nhưng mà vừa ngốc lại thật thà, tôi khẳng định ông sẽ chiếm tiện nghi của ba! Vạn nhất được vài ngày, ông nói không hợp với ba, rồi muốn chia tay ba, ba tôi sẽ bị thiệt!"
Quả thật là chiếm không tiện nghi nhà người ta! Kì An Tu bị một nhóc con mặt búng ra sữa nói như thế khiến cho nét mặt già nua đỏ lên, “Ách…… Vậy con muốn chú làm gì?"
Bàn tay nhỏ xíu của Diêu Bình An giơ ra, “Đơn giản, đưa toàn bộ tài khoản mà ông sở hữu giao ra đây! Từ giờ tôi sẽ giữ mật mã!"
Kì An Tu sửng sốt, đây là để làm chi? Mặc kệ là người nào, trong chuyện tình cảm mà nhắc tới tiền tài đều không thoải mái, hắn uyển chuyển lấy cớ, “Đúng là bình thương con cũng cần xã giao……"
Diêu Bình An lườm hắn một cái,“Ông yên tâm, tôi không thèm tiền của ông đâu! Chẳng qua tôi giúp ông quản lý tiền bạc của ông mà thôi. Tài sản của ông trừ một phần ba tiền lương hàng tháng thì ông giữ, hai phần ba còn lại cũng giao cho tôi, làm quỹ khi ba tôi kết giao với ông, vạn nhất ngày nào đó ông thay lòng đổi dạ, chỗ tiền này sẽ đền bù cho ba tôi."
Đây…… đây là cái gì? Bất quá cẩn thận ngẫm lại, quả thật đứa nhỏ này rất thông mình. Kì An Tu rất tò mò,“Con học được thứ này ở đâu?"
Diêu Bình An nhún vai, lộ ra vẻ mặt hoàn toàn bất đồng với khi ở cạnh Diêu Nhật Hiên, trưởng thành đến kinh người, “Trong ti vi chứ đâu! Tin tức cùng kịch truyền hình đều nói như thế, rất nhiều kẻ có tiền giống như ông đầu tiên là thích người nghèo như ba tôi, kết giao một đoạn thời gian thì liền quăng người ta đi. Người bị đá rất đáng thương ! Cho nên trong TV mọi người đề nghị, nếu có quan hệ với kẻ có tiền như ông thì nhất định phải quản lý tiền của ông, hoặc là ký kết hiệp nghị kết giao, mới có thể giữ được tâm ông. Nếu không đến lúc đó ông nói chia tay liền chia tay, ba tôi một chút bảo đảm cũng không có. Tiền của ông nếu ở trên tay tôi, cho dù ông muốn chia tay với ba, cũng sẽ mất khá lâu đi?"
Bé con lạnh lùng nói tiếp,“Sao vậy? Ông suy nghĩ cho kỹ đi, nếu nguyện ý, tôi sẽ đồng ý cho hai người kết giao, nếu không muốn…… Hừ!".
Diêu Bình An giơ nắm đấm nhỏ xíu lên thị uy,“Tiện nghi của ba tôi không có dễ chiếm như vậy đâu, tuy rằng tuổi tôi còn nhỏ, nhưng ông có tin là tôi có một trăm linh một loại biện pháp làm cho ông thân bại danh liệt không! Cho dù hiện tại không được, nhưng cả đời này tôi sẽ không bỏ qua cho ông! So với ông tôi trẻ hơn nhiều, khẳng định sẽ sống lâu hơn ông, tương lai khẳng định sẽ hùng mạnh hơn ông, ông lo mà cẩn thận một chút!"
Im lặng! Kì An Tu thực sự hoảng sợ. Đứa nhỏ này nguyên lai không chỉ có mẫn cảm với tiền tài mà đạo lí đối nhân xử thế còn trưởng thành sớm.
“Có phải là con không có cảm giác an toàn đúng không?" Kì An Tu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng khác, nghiêm túc hỏi bé, “Có phải cho tới bây giờ con đều không có bạn tốt? Luôn tràn ngập cảnh giác với mọi người xung quanh không?"
Diêu Bình An y như con mèo nhỏ bị dẫm trúng đuôi, xù lông khắp cả người, nhảy dựng lên kêu to,“Ai cần ông lo! Ông chỉ cần nói có đáp ứng hay không thì được rồi!"
Nhưng câu trả lời này không thể nghi ngờ chính là đồng ý.
“Tiểu An An, chú có thể đem toàn bộ tiền bạc giao cho con quản cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà chú muốn nói với con, trên đời này chỉ cần con thật lòng với người khác, người ta cũng sẽ thật lòng với con……"
“Thế thì có ích lợi gì!" Diêu Bình An phẫn nộ đỏ mặt, siết chặt nắm tay nhỏ, thiếu chút nữa xông lên đánh người ,“Ba ba tôi hiền lành như vậy, ba có cái gì không tốt, nhưng mà……"
Đôi mắt bé con đỏ lên, lại đem lời định nói nuốt xuống,“Ông không hiểu đâu! Có nói ra cũng vô dụng, nếu ông nguyện ý là tốt rồi, không thì cắt đứt đi!"
Kì An Tu lúc này ý thức được, trong lòng đứa nhỏ này có khúc mắc gì đó, phải mau chóng giải quyết! Nếu không cứ tiếp tục phát triển như vậy, đối với sự hình thành nhân cách trong tương lai nó sẽ tạo thành chướng ngại. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được đây?
***
Tác giả :
Đường Hoa Quế.