Chạy Tình
Chương 73
Biết được Quý Thừa Xuyên phải đến bệnh viện tái khám, xế chiều hôm đó, Tống Dao liền chuẩn bị đầy đủ đồ dùng để cải trang, nào là đeo kính mát, bịt khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, lén lén lút lút đến bệnh viện.
Cô ăn mặc như vậy quanh quẩn ở trước cửa bệnh viện một hồi lâu, người ngoài tò mò liếc mắt nhìn xem, ngau cả chú bảo vệ của bệnh viện cũng chú ý đến cô, chạy tới hỏi: “Cô gái à, cháu đến khám bệnh phải không?"
“Vâng…" Tống Dao gật đầu.
Chú bảo vệ bừng tỉnh ngộ: “Cháu đến khám bệnh lậu, đúng không?" Âm thanh của chú quá lớn, khiến cho mọi người xung quanh che miệng cười trộm.
Nếu không có khẩu trang che lại, Tống Dao hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, vội vã khoác tay: “Không, không phải… Cháu đến đây tìm người…"
“Cháu không cần phải giải thích đâu." Chú bụng to khoác tay, “Bệnh lậu cũng là bệnh, rất bình thường, hơn nữa gần đây, bệnh viện của bọn chú có khoa bệnh lậu rất nổi danh, mỗi ngày đều có rất nhiều người như cháu nghe tiếng tăm mà đi đến, đối mặt với căn bệnh này, đừng cảm thấy xấu hổ, nhất định phải tích cực tiếp nhận trị liệu…"
Ông chú liến thoắng không ngừng, thuộc nằm lòng bài giới thiệu bệnh viện vốn nổi tiếng nhất là khoa bệnh lậu, Tống Dao quýnh quáng sắp khóc. Đúng lúc này, một bóng người cao lớn lách qua, đứng bên người Tống Dao, cánh tay dài duỗi ra, ôm chặt bờ vai của cô.
Tuy nhiên, người đến cũng bịt khẩu trang, đeo kính mát, che đậy đầy đủ, nhưng Tống Dao chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra anh là… Quý Thừa Xuyên!
Cô hơi kích động, cũng có chút hồi hộp, cả người cứng đờ tại chỗ, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, âm thanh sống động.
“Ồ, hai người đi cùng nhau sao?" Chú nói một nửa, chợt nhận ra bên cạnh cô gái đến khám bệnh lậu xuất hiện thêm một người, bừng tỉnh thêm một lần nữa, “Hai người đến khám xem có bị vô sinh hay không ấy à? Hai người đã tìm đúng nơi rồi, bệnh viện bọn chú không những chữa được bệnh vô sinh mà còn chữa được bệnh lậu, đảm bảo hai người chữa xong là có thể sinh con!"
Khóe miệng Tống Dao bên trong khẩu trang bất giác run rẩy, rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nắm lấy tay của Quý Thừa Xuyên, chạy ra ngoài bệnh viện như điên.
Hai người chạy rất lâu, thẳng đến bãi đỗ xe, Tống Dao mới dừng lại, xoay người thở hổn hển.
Thở gấp trong chốc lát, cô bỗng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, vết thương của Quý Thừa Xuyên chưa khỏi, chạy một hồi như vậy có sao không?
Cô vội vã quay đầu xem xét, trông thấy Quý Thừa Xuyên ôm bụng không biết đang làm gì, lập tức hoảng sợ, tranh thủ tiến lên tháo khẩu trang, kính mát của anh, nâng gương mặt tuấn tú ấy lên rồi quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, ngắm nghía bên trái bên phải mấy lượt: “Anh làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
Quý Thừa Xuyên vốn nghẹn cười đến nội thương, trông thấy bộ dạng Tống Dao như thế này, trong lòng liền mềm mại, khẽ nói: “Anh muốn hôn em."
Nói xong, không chờ Tống Dao kịp thời phản ứng, anh đã nhanh chóng tháo khẩu trang, kính mát của cô, hôn lên đôi môi đã khát vọng từ lâu.
Đây là nụ hôn đầu kể từ khi bọn họ gặp lại, tuy chỉ xa nhau vài ngày, nhưng trong nụ hôn chứa đựng nỗi nhớ mong của Quý Thừa Xuyên vượt qua khỏi sự tưởng tượng của Tống Dao.
Qua một hồi kinh ngạc, Tống Dao lấy lại tinh thần, khóe mắt hơi ẩm ướt, rốt cuộc cô cũng không thể kiềm chế được nỗi nhớ nhung trong lòng, bèn nhón chân lên, vươn tay vòng qua ôm chặt lấy cổ anh.
Cô đáp lại nụ hôn của Quý Thừa Xuyên, anh ngầm hiểu, bàn tay lớn nắm lấy thắt lưng cô, đầu lưỡi không chút kiêng dè thăm dò vào khoang miệng, lướt qua mọi ngõ ngách.
Khoảnh khắc này, đối với bọn họ mà nói, không cần thêm bất cứ điều gì cả, nụ hôn đó chính là sự tương tác tốt nhất, miệng lưỡi quấn quýt, yêu thương say đắm hòa lẫn đôi bên.
Giằng co rất lâu, khi kết thúc khiến cho hai gò má của Tống Dao đỏ bừng lên, ánh mắt mơ màng, cô nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Quý Thừa Xuyên.
Thật mất mặt mà! Giữa ban ngày ban mặt, làm sao cô có thể chủ động phối hợp với hành động thân mật của tổng giám đốc đại nhân được chứ, may là ở bãi đỗ xe không có nhiều người qua lại, bằng không thật sự là…
“Tít, tít…"
Hai tiếng còi xe vang lên, Vương tiên sinh trông thấy toàn bộ quá trình thò đầu ra nói: “Phiền hai người hôn xong rồi thì nhường đường một chút, tôi còn phải chạy về nhà nấu cơm cho vợ con đấy!"
Tống Dao: “…"
“Đi thôi." Quý Thừa Xuyên nắm lấy bàn tay nóng hổi của Tống Dao mà kéo đi, mặt không đỏ, tim không đập đi về phía xe của anh.
“Chúng ta đi đâu?" Lên xe, cuối cùng Tống Dao đã lấy lại tinh thần từ nụ hôn kia, nhịn không được bèn hỏi.
“Hẹn hò." Người nào đó trả lời vô cùng đơn giản.
Tống Dao đen mặt: “Bệnh tình của anh đã khỏi chưa? Không đi tái khám à?"
“Vừa rồi đã khám xong, bây giờ rất tốt." Anh nói xong, lơ đãng liếc mắt qua đôi môi sưng đỏ của Tống Dao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thâm sâu.
Tống Dao lập tức hiểu rõ, mặt càng thêm đỏ bừng, nhanh chóng ngoảnh đầu sang một bên, giả vờ như đang ngắm phong cảnh.
Chiếc xe chạy vững vàng trên đường lộ, trong xe là một bầu không khí yên tĩnh, trong đầu cô toàn là hình ảnh về nụ hôn vừa rồi, vốn định hỏi một số chuyện nhưng không thốt nên lời, đỏ mặt liếc trộm Quý Thừa Xuyên, sau đó nhanh chóng quay đầu sang một bên, lặp đi lặp lại như thế, cực kỳ đáng yêu.
Quý Thừa Xuyên thu hết vào mắt, tuy không nói chuyện, nhưng khóe miệng luôn ẩn chứa ý cười, không biết từ lúc nào, chỉ cần có thể được ở một mình với Tống Dao, cho dù không nói lời nào cũng là một sự hưởng thụ lặng lẽ.
Anh rất thích tình trạng như bây giờ, không cần đấu đá lẫn nhau, rời xa thị phi mưu kế, ngay cả hít thở cũng cảm thấy hương vị đặc biệt tươi mát, ngọt ngào, tràn đầy mùi hương trên người Tống Dao. Đó là hương vị mang lại niềm hạnh phúc cho con người.
Nếu như có thể, anh bằng lòng cứ lái xe xuyên suốt như vậy, nhưng anh đã sắp xếp lịch trình ngày hôm nay, không hề đơn giản như vậy, anh sẽ cho cô một sự kinh ngạc.
Công viên Hải Dương?
Ngước lên nhìn mấy chữ thật to trên đỉnh đầu, trên mặt Tống Dao lộ ra vẻ kinh ngạc, Quý Thừa Xuyên nói muốn đi hẹn hò, lại dẫn cô đến công viên nước, chẳng phải đây là nơi các bạn nhỏ yêu thích nhất sao?
Song rất nhanh, Tống Dao đã đắm chìm vào màn biễu diễn của chú sư tử biển, nắm lấy cánh tay Quý Thừa Xuyên, cực kỳ kích động như đứa trẻ.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, trên đầu nó có quả bóng!", “A! Nó đi qua rồi!". Tống Dao trên khán đài nhảy nhót như chim sẻ, ánh mắt của Quý Thừa Xuyên từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng lại trên người cô.
Đúng vậy, so với màn biểu diễn của sư tử biển, anh càng muốn dồn hết lực chú ý lên người con gái mà anh yêu thương, mỗi một lần cô nhảy nhót, từng tiếng kêu lên, nở một nụ cười tươi tắn, anh đều muốn khắc sâu vào trong đầu của mình.
“Đi thôi, dẫn em đi xem cái khác." Sau khi chú sư tử biển diễn xong, Quý Thừa Xuyên rất tự nhiên nắm tay Tống Dao dẫn đi.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tống Dao xấu hổ cúi đầu lần nữa, trong lòng tràn đầy mật ngọt. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình và Quý Thừa Xuyên tay trong tay đi hẹn hò, giống như mỗi cặp tình nhân bình thường trên thế giới này, làm những việc bình thường nhất của hai người khi yêu.
Bây giờ, Quý Thừa Xuyên dường như không còn là nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, không còn là tổng giám đốc đại nhân cao cao tại thượng, hào quang trên người anh cũng giảm bớt, lộ ra dáng vẻ tự nhiên giản dị, khiến cho Tống Dao rung động sâu sắc.
“Mệt không?" Đi dạo một vòng, Quý Thừa Xuyên thân mật hỏi Tống Dao.
Tống Dao lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe kem bên đường, thè lưỡi về phía Quý Thừa Xuyên: “Không mệt, chỉ là hơi nóng."
Quý Thừa Xuyên hiểu ý, nhanh chóng mua một cây kem, đưa đến trước mặt cô.
“Anh không ăn à?" Tống Dao cầm lấy, hiếu kỳ hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã rướn cổ tới, cắn một ngụm trên cây kem của cô, ý đồ hết sức rõ ràng, đó là muốn cùng cô ăn chung một cây kem.
Đây chẳng phải là hôn môi gián tiếp đó sao? Tuy bọn họ đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn tổng giám đốc đại nhân ăn kem, Tống Dao vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm, chần chừ không thể không biết xấu hổ mà ăn tiếp.
Kết quả là, người nào đó kiềm không được, trực tiếp cắn một ngụm đút cho cô.
Tống Dao: “…"
Gần đó, có một bé gái nhỏ đúng lúc đi ngang qua bắt gặp cảnh tượng này, níu tay áo của mẹ mà hỏi, “Mẹ ơi, mẹ ơi! Chú và dì đang làm gì vậy ạ?"
Người mẹ sa sầm mặt: “Ngoan nào, không có gì đâu, chú và dì đang ăn kem mà thôi."
“Vì sao dì không tự mình ăn?" Bé gái nhỏ kiên trì truy hỏi.
“Bởi vì dì không biết phải ăn kem thế nào…" Người mẹ bị hỏi khó, liền muốn dắt con gái rời đi.
Đáng tiếc, bé gái sống chết không chịu đi, tiếp tục hỏi: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Vì sao hai người chỉ ăn một cây kem ạ?"
Người mẹ sắp phát điên: “Vì họ nghèo, không mua nổi hai cây kem!"
Vừa nghe xong câu đó, kem trong miệng cô suýt chút nữa phun ra ngoài, vô cùng cảm thấy có lỗi nhìn thoáng qua tổng giám đốc đại nhân: Xin lỗi, đã để anh trở nên túng thiếu như vậy.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Tống Dao “không cảm nhận được vị" của kem, nhưng Quý Thừa Xuyên lại “ăn" rất thỏa mãn, xong xuôi còn ân cần hỏi: “Ăn nữa không?"
“Không cần!" Tống Dao đen mặt, nếu tiếp tục như vậy nữa, toàn bộ bé trai bé gái trong công viên sẽ vây xem bọn họ.
“Được rồi." Trên gương mặt của tổng giám đốc đại nhân lộ ra vẻ thất vọng, để đền bù, anh lại nắm tay Tống Dao dắt đi, “Đi thôi, dẫn em đến chỗ này."
“Anh muốn đi đâu nữa?" Tống Dao hỏi.
“Đi rồi sẽ biết." Quý Thừa Xuyên cố tình úp mở, dẫn Tống Dao đi đến một tòa nhà màu trắng bên cạnh khu biểu diễn của cá heo.
Đây là trung tâm huấn luyện cá heo mà nhỉ? Dường như nơi này không mở cửa cho tất cả mọi người vào đây, nhưng Quý Thừa Xuyên lại có vẻ rất quen thuộc, trực tiếp dẫn Tống Dao đi vào.
Rất nhanh, bọn họ liền đi đến một cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ nước có hai người một lớn một nhỏ. Người lớn mặc đồng phục hiển nhiên là nhân viên làm việc ở đây, mà người nhỏ đó là một cậu bé chừng năm sáu tuổi, thân hình gầy gò nhỏ nhắn, đôi mắt to, cậu bé ngồi xổm bên cạnh cái hồ nước như không có ai mà sờ đầu một chú cá heo ngôi lên khỏi mặt nước.
Chuyện gì vậy?
Ngay lúc Tống Dao buồn bực không thôi, nhân viên làm việc ở đây trông thấy bọn họ, liền đi đến chào hỏi với Quý Thừa Xuyên: “Quý tiên sinh, ngài đến xem tiểu Kiệt à." Vừa dứt lời, nói với cậu bé bên cạnh, “Tiểu Kiệt, mau nhìn xem ai đến thăm cậu?"
Cậu bé được gọi là tiểu Kiệt liền ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Thừa Xuyên dường như có chút vui vẻ, nhưng vừa trông thấy Tống Dao đứng bên cạnh Quý Thừa Xuyên, dường như cậu rất sợ hãi, lập tức trốn sau lưng nhân viên, mở to đôi mắt đầy cảnh giác quan sát người lạ này.
Tống Dao quýnh quáng, chẳng lẽ cô rất quái dị sao?
Quý Thừa Xuyên chợt cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đừng để bụng, tiểu Kiệt mắc chứng tự kỷ."
Chứng tự kỷ? Tống Dao kinh ngạc một hồi, cô đương nhiên hiểu rõ chứng tự kỷ là thế nào, cô cũng nghe nói có thể lợi dụng sóng siêu âm mà cá heo phát ra để trị loại bệnh này, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.
Cậu bé được gọi là tiểu Kiệt là đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, chả trách thấy cô liền sợ hãi như vậy, nhưng sao cậu lại nhận biết Quý Thừa Xuyên? Tại sao Quý Thừa Xuyên dẫn cô đến gặp cậu bé?
Trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi, vừa định hỏi Quý Thừa Xuyên, anh đã chạy tới trước mặt tiểu Kiệt, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Kiệt đừng sợ, chị gái này là người thân nhất với anh, cũng giống như em cũng là người thân của anh."
Người… thân?
Anh không nói là bạn gái, cũng không nói là người yêu, mà anh trực tiếp nói cô là người thân của anh, điều này làm cho trái tim của cô run lên mạnh mẽ, xúc động muốn òa khóc.
“Xin chào tiểu Kiệt, chị là Dao Dao." Quý Thừa Xuyên cũng học theo Quý Thừa Xuyên ngồi xổm người xuống, định bắt chuyện với tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt đưa mắt nhìn Quý Thừa Xuyên, rồi lại liếc nhìn Tống Dao, tuy không nói gì, nhưng dường như không còn bài xích Tống Dao như vừa rồi, cậu mở to hai mắt, hấp tấp chạy đi tìm cá heo chơi đùa.
Lúc này, nhân viên bên cạnh mới giải thích: “Đứa trẻ mắc chứng tự kỷ rất khó giao tiếp với người khác, lúc tiểu Kiệt vừa đến đây chẳng những không nói chuyện, tính tình của cậu bé còn rất nóng nảy, người lạ vốn không thể đến gần, trải qua quá trình trị liệu, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều. Ngày thường, khi Quý tiên sinh đến, cậu đều mở miệng ra nói chuyện, có thể là do hôm nay là lần đầu tiên thấy cô, cho nên có vẻ hồi hộp."
Tống Dao gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Tiểu Kiệt là cô nhi, cộng thêm chứng bệnh tự kỷ, về cơ bản thì cuộc sống bình thường đều bị phá hủy, nếu không phải nhờ Quý Thừa Xuyên giúp đỡ, cậu bé không thể nào có cơ hội tiếp nhận trị liệu…" Trong lòng anh nhân viên giảng giải, cuối cùng Tống Dao cũng đã biết vì sao Quý Thừa Xuyên muốn dẫn cô đến nơi này.
Hóa ra, tiểu Kiệt là đứa trẻ mồ côi mà anh giúp đỡ, ngoài giúp đỡ tiểu Kiệt ra, anh còn giúp đỡ cả trung tâm này. Hơn hết, anh thường xuyên đến này làm nhân viên tình nguyện, hỗ trợ những đứa trẻ mắc chứng bệnh này sớm ngày thoát khỏi bóng tối.
Cho đến hôm nay, Tống Dao mới nhận ra mình hiểu biết Quý Thừa Xuyên quá ít. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó ẩn chứa một sự lương thiện, ấm áp như vậy.
Đây là một mặt mà anh không muốn người khác biết, cũng chưa bao giờ biểu lộ trước mặt cô. Hôm nay anh lại chủ động dẫn cô đến xem, vì sao chứ?
Tống Dao nhớ đến ban nãy Quý Thừa Xuyên có nói “người thân", cô mơ hồ nhận ra mục đích của anh trong chuyến đi lần này.
Đúng vậy, anh đang thử sửa đổi chính mình, không còn như quá khứ là một người ngang ngược không biết đạo lý, cao xa vời vợi, dần dần anh trở nên dịu dàng, săn sóc, bình dị gần gũi.
Hết thảy mọi thứ có vẻ như không thể nào sửa đổi, lại vì cô mà thay đổi tất cả.
Bọn họ ở trung tâm đến buổi tối, ăn cơm với tiểu Kiệt, cùng nhau chơi đùa với cá heo, lúc rời khỏi, cuối cùng tiểu Kiệt cũng chịu mở miệng, vẫy tay nói hẹn gặp lại anh trai và chị gái.
Loáng thoáng nghe câu nói mơ hồ không rõ từ trong miệng đứa trẻ, tâm trạng của Tống Dao tốt đến nhảy cẫng lên, thậm chí chủ động ôm lấy cánh tay của Quý Thừa Xuyên.
Trong lòng Quý Thừa Xuyên chợt rung động, dừng bước.
Bây giờ, toàn bộ công viên Hải Dương đã nghỉ, con đường phía trước không có người, chiếc đèn đường được treo phía trên đỉnh đầu của họ, ánh đèn sáng rực rọi xuống nơi bọn họ đang đứng dường như trở thành nơi lớn nhất trong lòng công viên có thể thấy rõ mặt mũi lẫn nhau.
Quý Thừa Xuyên lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi, đưa đến trước mặt Tống Dao: “Tặng cho em."
Tống Dao cảm thấy hồi hộp, dường như ý thức được điều gì, nhưng không thấy tổng giám đốc đại nhân quỳ một chân trên đất cũng như không có màn cầu hôn bất ngờ, lấy hết can đảm nhận lấy chiếc hộp kia, mở ra xem xét, đó là chiếc nhẫn mà bề mặt được chạm trổ hình cá heo, lúc này cô không biết phải phản ứng ra sao.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên vuốt tóc cô: “Đồ ngốc, anh không phải cầu hôn."
Tống Dao định thở phào, chợt nghe anh nói tiếp: “Yên tâm, lúc cầu hôn anh sẽ đưa cho em nhẫn kim cương."
“…"
“Giơ tay ra nào."
“…"
Thấy cô không phản ứng, người nào đó bật chế độ “độc tài", trực tiếp nắm lấy tay cô, không nói lời nào đeo chiếc nhẫn vào.
Đối mặt với hành động ngang ngược như vậy, trái lại Tống Dao hiếm khi không vùng vẫy như lúc này, chỉ là khi anh đeo xong chiếc nhẫn vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào bàn tay của cô khiến cô hơi xấu hổ, định rút tay về.
Đúng lúc này, Quý Thừa Xuyên bỗng cúi đầu xuống, nâng bàn tay của cô lên, như đang tiến hành một phần nghi thức cực kỳ trang trọng nào đó, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay kia.
Nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Tống Dao cứng đờ cả người, chiếc nhẫn kia không phải là nhẫn cầu hôn nhưng bỗng trở nên nặng nề, sức nặng ấy tựa như áp lực từ cuộc sống của hai bên.
“Dao Dao." Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ nghiêm túc ngắm nhìn cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng trong đêm tối tĩnh mịch cực kỳ rõ ràng, anh nói, “Anh yêu em."
Ba chữ, hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến trong lòng Tống Dao, trong lồng ngực có muôn vàn câu chữ muốn thốt ra, cuối cùng đều hóa thành nước mắt rơi xuống trong im lặng.
Vì xúc động, trong tích tắc, nước mắt thi nhau trào ra từ hốc mắt, rốt cuộc Tống Dao cũng không thể kiểm soát được tình cảm của chính mình nữa, liền nhón chân lên, quấn chặt lấy cái cổ của Quý Thừa Xuyên, hôn lên môi anh.
Sau một hồi thất thần, Quý Thừa Xuyên liền nắm chặt thắt lưng của cô, không chút do dự đáp lại.
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trên tay Tống Dao lóe sáng rực rỡ, cá heo màu xanh lam trên mặt nhẫn là kẻ duy nhất chứng kiến cảnh tượng này, khẽ cong khóe miệng, mỉm cười.
Cô ăn mặc như vậy quanh quẩn ở trước cửa bệnh viện một hồi lâu, người ngoài tò mò liếc mắt nhìn xem, ngau cả chú bảo vệ của bệnh viện cũng chú ý đến cô, chạy tới hỏi: “Cô gái à, cháu đến khám bệnh phải không?"
“Vâng…" Tống Dao gật đầu.
Chú bảo vệ bừng tỉnh ngộ: “Cháu đến khám bệnh lậu, đúng không?" Âm thanh của chú quá lớn, khiến cho mọi người xung quanh che miệng cười trộm.
Nếu không có khẩu trang che lại, Tống Dao hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, vội vã khoác tay: “Không, không phải… Cháu đến đây tìm người…"
“Cháu không cần phải giải thích đâu." Chú bụng to khoác tay, “Bệnh lậu cũng là bệnh, rất bình thường, hơn nữa gần đây, bệnh viện của bọn chú có khoa bệnh lậu rất nổi danh, mỗi ngày đều có rất nhiều người như cháu nghe tiếng tăm mà đi đến, đối mặt với căn bệnh này, đừng cảm thấy xấu hổ, nhất định phải tích cực tiếp nhận trị liệu…"
Ông chú liến thoắng không ngừng, thuộc nằm lòng bài giới thiệu bệnh viện vốn nổi tiếng nhất là khoa bệnh lậu, Tống Dao quýnh quáng sắp khóc. Đúng lúc này, một bóng người cao lớn lách qua, đứng bên người Tống Dao, cánh tay dài duỗi ra, ôm chặt bờ vai của cô.
Tuy nhiên, người đến cũng bịt khẩu trang, đeo kính mát, che đậy đầy đủ, nhưng Tống Dao chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra anh là… Quý Thừa Xuyên!
Cô hơi kích động, cũng có chút hồi hộp, cả người cứng đờ tại chỗ, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, âm thanh sống động.
“Ồ, hai người đi cùng nhau sao?" Chú nói một nửa, chợt nhận ra bên cạnh cô gái đến khám bệnh lậu xuất hiện thêm một người, bừng tỉnh thêm một lần nữa, “Hai người đến khám xem có bị vô sinh hay không ấy à? Hai người đã tìm đúng nơi rồi, bệnh viện bọn chú không những chữa được bệnh vô sinh mà còn chữa được bệnh lậu, đảm bảo hai người chữa xong là có thể sinh con!"
Khóe miệng Tống Dao bên trong khẩu trang bất giác run rẩy, rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nắm lấy tay của Quý Thừa Xuyên, chạy ra ngoài bệnh viện như điên.
Hai người chạy rất lâu, thẳng đến bãi đỗ xe, Tống Dao mới dừng lại, xoay người thở hổn hển.
Thở gấp trong chốc lát, cô bỗng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, vết thương của Quý Thừa Xuyên chưa khỏi, chạy một hồi như vậy có sao không?
Cô vội vã quay đầu xem xét, trông thấy Quý Thừa Xuyên ôm bụng không biết đang làm gì, lập tức hoảng sợ, tranh thủ tiến lên tháo khẩu trang, kính mát của anh, nâng gương mặt tuấn tú ấy lên rồi quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, ngắm nghía bên trái bên phải mấy lượt: “Anh làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
Quý Thừa Xuyên vốn nghẹn cười đến nội thương, trông thấy bộ dạng Tống Dao như thế này, trong lòng liền mềm mại, khẽ nói: “Anh muốn hôn em."
Nói xong, không chờ Tống Dao kịp thời phản ứng, anh đã nhanh chóng tháo khẩu trang, kính mát của cô, hôn lên đôi môi đã khát vọng từ lâu.
Đây là nụ hôn đầu kể từ khi bọn họ gặp lại, tuy chỉ xa nhau vài ngày, nhưng trong nụ hôn chứa đựng nỗi nhớ mong của Quý Thừa Xuyên vượt qua khỏi sự tưởng tượng của Tống Dao.
Qua một hồi kinh ngạc, Tống Dao lấy lại tinh thần, khóe mắt hơi ẩm ướt, rốt cuộc cô cũng không thể kiềm chế được nỗi nhớ nhung trong lòng, bèn nhón chân lên, vươn tay vòng qua ôm chặt lấy cổ anh.
Cô đáp lại nụ hôn của Quý Thừa Xuyên, anh ngầm hiểu, bàn tay lớn nắm lấy thắt lưng cô, đầu lưỡi không chút kiêng dè thăm dò vào khoang miệng, lướt qua mọi ngõ ngách.
Khoảnh khắc này, đối với bọn họ mà nói, không cần thêm bất cứ điều gì cả, nụ hôn đó chính là sự tương tác tốt nhất, miệng lưỡi quấn quýt, yêu thương say đắm hòa lẫn đôi bên.
Giằng co rất lâu, khi kết thúc khiến cho hai gò má của Tống Dao đỏ bừng lên, ánh mắt mơ màng, cô nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Quý Thừa Xuyên.
Thật mất mặt mà! Giữa ban ngày ban mặt, làm sao cô có thể chủ động phối hợp với hành động thân mật của tổng giám đốc đại nhân được chứ, may là ở bãi đỗ xe không có nhiều người qua lại, bằng không thật sự là…
“Tít, tít…"
Hai tiếng còi xe vang lên, Vương tiên sinh trông thấy toàn bộ quá trình thò đầu ra nói: “Phiền hai người hôn xong rồi thì nhường đường một chút, tôi còn phải chạy về nhà nấu cơm cho vợ con đấy!"
Tống Dao: “…"
“Đi thôi." Quý Thừa Xuyên nắm lấy bàn tay nóng hổi của Tống Dao mà kéo đi, mặt không đỏ, tim không đập đi về phía xe của anh.
“Chúng ta đi đâu?" Lên xe, cuối cùng Tống Dao đã lấy lại tinh thần từ nụ hôn kia, nhịn không được bèn hỏi.
“Hẹn hò." Người nào đó trả lời vô cùng đơn giản.
Tống Dao đen mặt: “Bệnh tình của anh đã khỏi chưa? Không đi tái khám à?"
“Vừa rồi đã khám xong, bây giờ rất tốt." Anh nói xong, lơ đãng liếc mắt qua đôi môi sưng đỏ của Tống Dao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thâm sâu.
Tống Dao lập tức hiểu rõ, mặt càng thêm đỏ bừng, nhanh chóng ngoảnh đầu sang một bên, giả vờ như đang ngắm phong cảnh.
Chiếc xe chạy vững vàng trên đường lộ, trong xe là một bầu không khí yên tĩnh, trong đầu cô toàn là hình ảnh về nụ hôn vừa rồi, vốn định hỏi một số chuyện nhưng không thốt nên lời, đỏ mặt liếc trộm Quý Thừa Xuyên, sau đó nhanh chóng quay đầu sang một bên, lặp đi lặp lại như thế, cực kỳ đáng yêu.
Quý Thừa Xuyên thu hết vào mắt, tuy không nói chuyện, nhưng khóe miệng luôn ẩn chứa ý cười, không biết từ lúc nào, chỉ cần có thể được ở một mình với Tống Dao, cho dù không nói lời nào cũng là một sự hưởng thụ lặng lẽ.
Anh rất thích tình trạng như bây giờ, không cần đấu đá lẫn nhau, rời xa thị phi mưu kế, ngay cả hít thở cũng cảm thấy hương vị đặc biệt tươi mát, ngọt ngào, tràn đầy mùi hương trên người Tống Dao. Đó là hương vị mang lại niềm hạnh phúc cho con người.
Nếu như có thể, anh bằng lòng cứ lái xe xuyên suốt như vậy, nhưng anh đã sắp xếp lịch trình ngày hôm nay, không hề đơn giản như vậy, anh sẽ cho cô một sự kinh ngạc.
Công viên Hải Dương?
Ngước lên nhìn mấy chữ thật to trên đỉnh đầu, trên mặt Tống Dao lộ ra vẻ kinh ngạc, Quý Thừa Xuyên nói muốn đi hẹn hò, lại dẫn cô đến công viên nước, chẳng phải đây là nơi các bạn nhỏ yêu thích nhất sao?
Song rất nhanh, Tống Dao đã đắm chìm vào màn biễu diễn của chú sư tử biển, nắm lấy cánh tay Quý Thừa Xuyên, cực kỳ kích động như đứa trẻ.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, trên đầu nó có quả bóng!", “A! Nó đi qua rồi!". Tống Dao trên khán đài nhảy nhót như chim sẻ, ánh mắt của Quý Thừa Xuyên từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng lại trên người cô.
Đúng vậy, so với màn biểu diễn của sư tử biển, anh càng muốn dồn hết lực chú ý lên người con gái mà anh yêu thương, mỗi một lần cô nhảy nhót, từng tiếng kêu lên, nở một nụ cười tươi tắn, anh đều muốn khắc sâu vào trong đầu của mình.
“Đi thôi, dẫn em đi xem cái khác." Sau khi chú sư tử biển diễn xong, Quý Thừa Xuyên rất tự nhiên nắm tay Tống Dao dẫn đi.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tống Dao xấu hổ cúi đầu lần nữa, trong lòng tràn đầy mật ngọt. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình và Quý Thừa Xuyên tay trong tay đi hẹn hò, giống như mỗi cặp tình nhân bình thường trên thế giới này, làm những việc bình thường nhất của hai người khi yêu.
Bây giờ, Quý Thừa Xuyên dường như không còn là nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, không còn là tổng giám đốc đại nhân cao cao tại thượng, hào quang trên người anh cũng giảm bớt, lộ ra dáng vẻ tự nhiên giản dị, khiến cho Tống Dao rung động sâu sắc.
“Mệt không?" Đi dạo một vòng, Quý Thừa Xuyên thân mật hỏi Tống Dao.
Tống Dao lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe kem bên đường, thè lưỡi về phía Quý Thừa Xuyên: “Không mệt, chỉ là hơi nóng."
Quý Thừa Xuyên hiểu ý, nhanh chóng mua một cây kem, đưa đến trước mặt cô.
“Anh không ăn à?" Tống Dao cầm lấy, hiếu kỳ hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã rướn cổ tới, cắn một ngụm trên cây kem của cô, ý đồ hết sức rõ ràng, đó là muốn cùng cô ăn chung một cây kem.
Đây chẳng phải là hôn môi gián tiếp đó sao? Tuy bọn họ đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn tổng giám đốc đại nhân ăn kem, Tống Dao vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm, chần chừ không thể không biết xấu hổ mà ăn tiếp.
Kết quả là, người nào đó kiềm không được, trực tiếp cắn một ngụm đút cho cô.
Tống Dao: “…"
Gần đó, có một bé gái nhỏ đúng lúc đi ngang qua bắt gặp cảnh tượng này, níu tay áo của mẹ mà hỏi, “Mẹ ơi, mẹ ơi! Chú và dì đang làm gì vậy ạ?"
Người mẹ sa sầm mặt: “Ngoan nào, không có gì đâu, chú và dì đang ăn kem mà thôi."
“Vì sao dì không tự mình ăn?" Bé gái nhỏ kiên trì truy hỏi.
“Bởi vì dì không biết phải ăn kem thế nào…" Người mẹ bị hỏi khó, liền muốn dắt con gái rời đi.
Đáng tiếc, bé gái sống chết không chịu đi, tiếp tục hỏi: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Vì sao hai người chỉ ăn một cây kem ạ?"
Người mẹ sắp phát điên: “Vì họ nghèo, không mua nổi hai cây kem!"
Vừa nghe xong câu đó, kem trong miệng cô suýt chút nữa phun ra ngoài, vô cùng cảm thấy có lỗi nhìn thoáng qua tổng giám đốc đại nhân: Xin lỗi, đã để anh trở nên túng thiếu như vậy.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Tống Dao “không cảm nhận được vị" của kem, nhưng Quý Thừa Xuyên lại “ăn" rất thỏa mãn, xong xuôi còn ân cần hỏi: “Ăn nữa không?"
“Không cần!" Tống Dao đen mặt, nếu tiếp tục như vậy nữa, toàn bộ bé trai bé gái trong công viên sẽ vây xem bọn họ.
“Được rồi." Trên gương mặt của tổng giám đốc đại nhân lộ ra vẻ thất vọng, để đền bù, anh lại nắm tay Tống Dao dắt đi, “Đi thôi, dẫn em đến chỗ này."
“Anh muốn đi đâu nữa?" Tống Dao hỏi.
“Đi rồi sẽ biết." Quý Thừa Xuyên cố tình úp mở, dẫn Tống Dao đi đến một tòa nhà màu trắng bên cạnh khu biểu diễn của cá heo.
Đây là trung tâm huấn luyện cá heo mà nhỉ? Dường như nơi này không mở cửa cho tất cả mọi người vào đây, nhưng Quý Thừa Xuyên lại có vẻ rất quen thuộc, trực tiếp dẫn Tống Dao đi vào.
Rất nhanh, bọn họ liền đi đến một cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ nước có hai người một lớn một nhỏ. Người lớn mặc đồng phục hiển nhiên là nhân viên làm việc ở đây, mà người nhỏ đó là một cậu bé chừng năm sáu tuổi, thân hình gầy gò nhỏ nhắn, đôi mắt to, cậu bé ngồi xổm bên cạnh cái hồ nước như không có ai mà sờ đầu một chú cá heo ngôi lên khỏi mặt nước.
Chuyện gì vậy?
Ngay lúc Tống Dao buồn bực không thôi, nhân viên làm việc ở đây trông thấy bọn họ, liền đi đến chào hỏi với Quý Thừa Xuyên: “Quý tiên sinh, ngài đến xem tiểu Kiệt à." Vừa dứt lời, nói với cậu bé bên cạnh, “Tiểu Kiệt, mau nhìn xem ai đến thăm cậu?"
Cậu bé được gọi là tiểu Kiệt liền ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Thừa Xuyên dường như có chút vui vẻ, nhưng vừa trông thấy Tống Dao đứng bên cạnh Quý Thừa Xuyên, dường như cậu rất sợ hãi, lập tức trốn sau lưng nhân viên, mở to đôi mắt đầy cảnh giác quan sát người lạ này.
Tống Dao quýnh quáng, chẳng lẽ cô rất quái dị sao?
Quý Thừa Xuyên chợt cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đừng để bụng, tiểu Kiệt mắc chứng tự kỷ."
Chứng tự kỷ? Tống Dao kinh ngạc một hồi, cô đương nhiên hiểu rõ chứng tự kỷ là thế nào, cô cũng nghe nói có thể lợi dụng sóng siêu âm mà cá heo phát ra để trị loại bệnh này, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.
Cậu bé được gọi là tiểu Kiệt là đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, chả trách thấy cô liền sợ hãi như vậy, nhưng sao cậu lại nhận biết Quý Thừa Xuyên? Tại sao Quý Thừa Xuyên dẫn cô đến gặp cậu bé?
Trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi, vừa định hỏi Quý Thừa Xuyên, anh đã chạy tới trước mặt tiểu Kiệt, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Kiệt đừng sợ, chị gái này là người thân nhất với anh, cũng giống như em cũng là người thân của anh."
Người… thân?
Anh không nói là bạn gái, cũng không nói là người yêu, mà anh trực tiếp nói cô là người thân của anh, điều này làm cho trái tim của cô run lên mạnh mẽ, xúc động muốn òa khóc.
“Xin chào tiểu Kiệt, chị là Dao Dao." Quý Thừa Xuyên cũng học theo Quý Thừa Xuyên ngồi xổm người xuống, định bắt chuyện với tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt đưa mắt nhìn Quý Thừa Xuyên, rồi lại liếc nhìn Tống Dao, tuy không nói gì, nhưng dường như không còn bài xích Tống Dao như vừa rồi, cậu mở to hai mắt, hấp tấp chạy đi tìm cá heo chơi đùa.
Lúc này, nhân viên bên cạnh mới giải thích: “Đứa trẻ mắc chứng tự kỷ rất khó giao tiếp với người khác, lúc tiểu Kiệt vừa đến đây chẳng những không nói chuyện, tính tình của cậu bé còn rất nóng nảy, người lạ vốn không thể đến gần, trải qua quá trình trị liệu, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều. Ngày thường, khi Quý tiên sinh đến, cậu đều mở miệng ra nói chuyện, có thể là do hôm nay là lần đầu tiên thấy cô, cho nên có vẻ hồi hộp."
Tống Dao gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Tiểu Kiệt là cô nhi, cộng thêm chứng bệnh tự kỷ, về cơ bản thì cuộc sống bình thường đều bị phá hủy, nếu không phải nhờ Quý Thừa Xuyên giúp đỡ, cậu bé không thể nào có cơ hội tiếp nhận trị liệu…" Trong lòng anh nhân viên giảng giải, cuối cùng Tống Dao cũng đã biết vì sao Quý Thừa Xuyên muốn dẫn cô đến nơi này.
Hóa ra, tiểu Kiệt là đứa trẻ mồ côi mà anh giúp đỡ, ngoài giúp đỡ tiểu Kiệt ra, anh còn giúp đỡ cả trung tâm này. Hơn hết, anh thường xuyên đến này làm nhân viên tình nguyện, hỗ trợ những đứa trẻ mắc chứng bệnh này sớm ngày thoát khỏi bóng tối.
Cho đến hôm nay, Tống Dao mới nhận ra mình hiểu biết Quý Thừa Xuyên quá ít. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó ẩn chứa một sự lương thiện, ấm áp như vậy.
Đây là một mặt mà anh không muốn người khác biết, cũng chưa bao giờ biểu lộ trước mặt cô. Hôm nay anh lại chủ động dẫn cô đến xem, vì sao chứ?
Tống Dao nhớ đến ban nãy Quý Thừa Xuyên có nói “người thân", cô mơ hồ nhận ra mục đích của anh trong chuyến đi lần này.
Đúng vậy, anh đang thử sửa đổi chính mình, không còn như quá khứ là một người ngang ngược không biết đạo lý, cao xa vời vợi, dần dần anh trở nên dịu dàng, săn sóc, bình dị gần gũi.
Hết thảy mọi thứ có vẻ như không thể nào sửa đổi, lại vì cô mà thay đổi tất cả.
Bọn họ ở trung tâm đến buổi tối, ăn cơm với tiểu Kiệt, cùng nhau chơi đùa với cá heo, lúc rời khỏi, cuối cùng tiểu Kiệt cũng chịu mở miệng, vẫy tay nói hẹn gặp lại anh trai và chị gái.
Loáng thoáng nghe câu nói mơ hồ không rõ từ trong miệng đứa trẻ, tâm trạng của Tống Dao tốt đến nhảy cẫng lên, thậm chí chủ động ôm lấy cánh tay của Quý Thừa Xuyên.
Trong lòng Quý Thừa Xuyên chợt rung động, dừng bước.
Bây giờ, toàn bộ công viên Hải Dương đã nghỉ, con đường phía trước không có người, chiếc đèn đường được treo phía trên đỉnh đầu của họ, ánh đèn sáng rực rọi xuống nơi bọn họ đang đứng dường như trở thành nơi lớn nhất trong lòng công viên có thể thấy rõ mặt mũi lẫn nhau.
Quý Thừa Xuyên lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi, đưa đến trước mặt Tống Dao: “Tặng cho em."
Tống Dao cảm thấy hồi hộp, dường như ý thức được điều gì, nhưng không thấy tổng giám đốc đại nhân quỳ một chân trên đất cũng như không có màn cầu hôn bất ngờ, lấy hết can đảm nhận lấy chiếc hộp kia, mở ra xem xét, đó là chiếc nhẫn mà bề mặt được chạm trổ hình cá heo, lúc này cô không biết phải phản ứng ra sao.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên vuốt tóc cô: “Đồ ngốc, anh không phải cầu hôn."
Tống Dao định thở phào, chợt nghe anh nói tiếp: “Yên tâm, lúc cầu hôn anh sẽ đưa cho em nhẫn kim cương."
“…"
“Giơ tay ra nào."
“…"
Thấy cô không phản ứng, người nào đó bật chế độ “độc tài", trực tiếp nắm lấy tay cô, không nói lời nào đeo chiếc nhẫn vào.
Đối mặt với hành động ngang ngược như vậy, trái lại Tống Dao hiếm khi không vùng vẫy như lúc này, chỉ là khi anh đeo xong chiếc nhẫn vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào bàn tay của cô khiến cô hơi xấu hổ, định rút tay về.
Đúng lúc này, Quý Thừa Xuyên bỗng cúi đầu xuống, nâng bàn tay của cô lên, như đang tiến hành một phần nghi thức cực kỳ trang trọng nào đó, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay kia.
Nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Tống Dao cứng đờ cả người, chiếc nhẫn kia không phải là nhẫn cầu hôn nhưng bỗng trở nên nặng nề, sức nặng ấy tựa như áp lực từ cuộc sống của hai bên.
“Dao Dao." Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ nghiêm túc ngắm nhìn cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng trong đêm tối tĩnh mịch cực kỳ rõ ràng, anh nói, “Anh yêu em."
Ba chữ, hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến trong lòng Tống Dao, trong lồng ngực có muôn vàn câu chữ muốn thốt ra, cuối cùng đều hóa thành nước mắt rơi xuống trong im lặng.
Vì xúc động, trong tích tắc, nước mắt thi nhau trào ra từ hốc mắt, rốt cuộc Tống Dao cũng không thể kiểm soát được tình cảm của chính mình nữa, liền nhón chân lên, quấn chặt lấy cái cổ của Quý Thừa Xuyên, hôn lên môi anh.
Sau một hồi thất thần, Quý Thừa Xuyên liền nắm chặt thắt lưng của cô, không chút do dự đáp lại.
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trên tay Tống Dao lóe sáng rực rỡ, cá heo màu xanh lam trên mặt nhẫn là kẻ duy nhất chứng kiến cảnh tượng này, khẽ cong khóe miệng, mỉm cười.
Tác giả :
Ức Cẩm