Chạy Tình
Chương 47
Quý Thừa Xuyên đột ngột hôn, làm cho cảnh trong mơ cùng với hiện thực trùng khớp với nhau, cảm giác vô cùng chân thật về đêm hôm đó ùa vào trí não của Tống Dao trong nháy mắt, nỗi khiếp sợ, thẹn thùng, bối rối, lo lắng, phẫn nộ… Đủ mọi cảm xúc hỗn độn bên trong nội tâm Tống Dao, bên tai vang lên từng tiếng kêu sợ hãi than càng làm cho cô luống cuống tay chân.
Dưới tình thế cấp bách, cô dùng toàn bộ sức lực mạnh nhất để đẩy Quý Thừa Xuyên ra, thuận tay đánh trả anh một bạt tai, nhưng lực tay rất nhẹ, cùng lắm chỉ có thể coi là sờ soạng chút thôi. Nhưng tất cả mọi người đều ngẩn cả ra, kể cả Tống Dao với tư cách là người trong cuộc.
Tay cô hơi run run, hai chân mềm nhũn, tâm trí hoảng loạn, quay đầu lại nhìn từng đôi mắt hoặc là sửng sốt, hoặc là khinh thường, hoặc là ghen tỵ, còn có âm thanh tiếng chụp ảnh “tách", “tách" của giới truyền thông, đầu cô trống rỗng. Ngay cả mắt cũng chưa từng liếc nhìn Quý Thừa Xuyên, cô không kiềm được liền bỏ chạy.
Mắt thấy Tống Dao bỗng nhiên mất tự chủ, sắc mặt Quý Thừa Xuyên lập tức biến đổi, bước chân muốn đuổi theo, nhưng Thịnh Tư Kỳ bày ra vẻ mặt đắc ý ngăn cản: “Tôi nói không sai mà, Dao Dao không bằng lòng, cậu muốn dùng sức mạnh cũng vô dụng thôi, bị tát như nhau."
“Bắt anh ta lại rồi đuổi ra ngoài cho tôi." Quý Thừa Xuyên nhìn lướt qua các chú bảo vệ đang há hốc mồm đứng bên cạnh, không chút khách khí ra lệnh.
Sự thật chứng minh, phân rõ phải trái là vô ích, bạo lực mới là vương đạo, Tống Linh tốn bao nhiêu nước bọt, không bằng một câu nói của Quý Thừa Xuyên.
Chưa hết, thương thay cho Thịnh Tư Kỳ còn chưa đắc ý đủ, mấy chú bảo vệ đã vác cả người “bị thương trong chiến đấu" vứt xuống đầu đường bên cạnh chiếc thùng rác.
“Này, buông tôi ra, xe của tôi còn ở đằng kia!"
Không ai bận tâm đến anh.
Anh tiếp tục giãy giụa kêu gào: “Quý Thừa Xuyên, anh nhớ kỹ chuyện này cho tôi, chị ấy không thích tôi cũng sẽ không thích anh, anh đừng có ảo tưởng. Nếu anh có thể làm cho chị ấy thích anh, tôi Thịnh Tư Kỳ sẽ theo họ của anh!"
Những lời cuối cùng này, sau đó bị vô số truyền thông có mặt tại hiện trường đưa tin, trở thành vết đen không thể xóa mờ trong cuộc đời của Thịnh thiếu gia. Rất lâu về sau, có người lôi chuyện này ra trêu chọc, còn có thể khiến cho Thịnh Tổ Phong phát bệnh tim.
Tổng giám đốc đại nhân không nuốt lời, cuối cùng đã đuổi Thịnh Tư Kỳ đi. Tiếc rằng, cách làm này quá mức mạnh mẽ, làm cho Tống Dao sợ hãi.
Không một tờ giấy xin phép nghỉ, không điện thoại, không bưu phẩm, thậm chí không để lại một câu cho Tiểu long nữ, Tống Dao cứ như thế bỏ bê công việc.
Vài ngày cô không xuất hiện ở công ty, không có người nào bàn luận rốt cuộc có hợp hay không hợp với quy định của công ty, đơn giản là vì những đề tài tranh luận trên người cô thật sự rất nhiều. Một cô người mới vào công ty chỉ ba tháng, nghiễm nhiên trở thành chủ đề lớn nhất trong lịch sử tập đoàn Thừa Thiên.
Bộ phận hành chính bị người khác đạp phá cánh cửa, cũng không thấy được người đâu, liếc mắt nhìn qua chỗ ngồi của Tống Dao, hàn huyên vài câu với đồng nghiệp về cái sự kiện rất trâu bò của cô.
Về những chuyện của Tống Dao, truyền đến truyền đi, không còn đơn thuần là bát quái đơn giản nữa, hoàn toàn có xu hướng phát triển thành truyền kỳ. Có người nói cô là Đặng Văn Địch thứ hai, có người nói cô là hậu duệ của quý tộc Dubai, có người nói cô từng học qua vu thuật ở Đông Nam Á, thậm chí còn có người nói cô nuôi thằng quỷ nhỏ…
May thay, Tống Dao đã nghỉ việc, bằng không thật sự sẽ phát điên.
Tiểu Long Nữ: Dao Dao, cậu nói gì đi, dù là một dấu chấm câu cũng được, cậu còn bặt vô âm tính như vậy nữa thì tớ thật sự sẽ đi báo cảnh sát đó!
Thấy Tiểu long nữ gửi đến tin nhắn thứ n, Tống Dao đắn đo một chút, cuối cùng vẫn quyết định hồi âm.
Dao Phát Tài: Tớ không sao.
Tiểu Long Nữ: A a a a a a a a a a, cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tớ!!!
Tiểu Long Nữ: Cậu có khỏe không? Ở nhà à? Một mình sao?"
Tiểu Long Nữ: Tớ lo lắng cho cậu gần chết, cậu nói chuyện với tớ một lát được không?"
Dao Phát Tài: Thực xin lỗi, khiến cậu lo lắng.
Tiểu Long Nữ: Có cái gì mà phải xin lỗi, tớ mới là người phải xin lỗi cậu mới đúng, là đồng nghiệp với nhau lâu như vậy, thậm chí vẫn không biết nhà của cậu ở đâu, bằng không tớ nhất định sẽ đến thăm cậu!
Tiểu Long Nữ: Dao Dao, có chuyện gì cậu cứ nói với tớ, đừng giấu trong lòng, sẽ nghẹn mà sinh bệnh!
Tiểu Long Nữ: Nếu cậu không muốn nói cũng không sao, cậu nói cho tớ biết nhà của cậu ở đâu, tớ qua thăm cậu được không?
Tiểu Long Nữ: Dao Dao, trả lời tớ một lần đi!
Dao Phát Tài: Cảm ơn, tớ muốn yên tĩnh một chút.
Tiểu Long Nữ: Được rồi, nếu cậu chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ, tớ luôn để máy 24 tiếng đồng hồ! Giúp cậu không tiếc cả mạng sống! Xông pha khói lửa! Quyết không từ nan!
Dao Phát Tài: Cảm ơn.
Gõ xong hai chữ cuối cùng, Tống Dao vô lực đặt di dộng ở đầu giường, nằm lại giường một lần nữa, tiếp tục ngẩn người ngước nhìn trần nhà trơ trọi.
Cô tiếp tục trạng thái sa sút tinh thần được ba ngày, mỗi ngày ngoài ăn uống chính là nằm ngẩn người. Cô cũng muốn làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa, ví như viết đơn từ chức chẳng hạn, nhưng vừa đặt bút xuống, tất cả tâm trí đều hiện ra gương mặt của Quý Thừa Xuyên, còn có hình ảnh ngày đó anh ở trước cửa ra vào của công ty, dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy mà hôn cô, cho đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy dường như đang nằm mơ.
Quý Thừa Xuyên thích cô, chuyện này sao có thể chứ?
Cho đến nay, từ đầu đến cuối, Tống Dao vẫn luôn tin chắc rằng chuyện Quý Thừa Xuyên thích đàn ông là sự thật. Cho nên dù thỉnh thoảng anh tỏ ra quan tâm và hòa nhã trước mặt cô, cô cũng chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó, thậm chí còn tưởng bản thân tự đa tình, không nên động lòng trước tổng giám đốc đại nhân.
Nhưng, ngày ấy ở cửa ra vào của công ty, Quý Thừa Xuyên đã làm ra một hành động long trời lở đất, hoàn toàn lật đổ nhận thức của cô. Trong khoảnh khắc đó, cô không còn cảm động vì màn anh hùng cứu mỹ nhân của Quý Thừa Xuyên. Trái lại, cô cảm thấy phẫn nộ vì bị lừa gạt, tựa như lúc biết rõ thân phận thật sự của Thịnh Tư Kỳ.
Điều khác biệt là, cô không thích Thịnh Tư Kỳ, đối mặt với sự dây dưa của anh liền không chút do dự rời khỏi. Nhưng khi Quý Thừa Xuyên cũng lừa đối như vậy, cô lại không nhẫn tâm được so với lúc trước.
Cô thừa nhận bản thân đã động lòng trước Quý Thừa Xuyên, cũng chính vì thế, càng khó chịu khi anh lừa dối. Chỉ cần nghĩ tới từ trước đến nay cô tựa như con khỉ bị tổng giám đốc chơi đùa, trong nội tâm Tống Dao cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không cách nào tha thứ cho hành vi vô sỉ của Quý Thừa Xuyên.
Thậm chí cô từng nghi ngờ, rốt cuộc Quý Thừa Xuyên thích cô hay chỉ thuần túy là nhất thời hứng thú đùa giỡn cô, muốn thấy cô bẽ mặt trước nhiều người như vậy. Bây giờ ngẫm lại, khả năng thứ hai lớn hơn một chút. Dù sao, anh cũng nổi tiếng là người có tính cách tồi tệ.
Suốt ba ngày, không một cuộc gọi, không một tin nhắn, không một câu hỏi han, thế giới của cô bị anh quấy đến long trời lở đất, mà anh ngay cả một lời giải thích cũng không có. Quý Thừa Xuyên có ý gì, quả thật chỉ muốn xem cô làm trò cười cho thiên hạ sao? Tống Dao nhịn không được, trong lòng nguội lạnh.
Xem ra, vẫn nên tàn nhẫn với chính mình một chút, quả quyết từ chức mới có thể làm lại cuộc đời một lần nữa.
Tống Dao nghĩ như vậy, qua ba ngày, sau lần thứ n hạ quyết tâm định thức dậy ghi đơn từ chức, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ba ngày xa lánh sự đời, bỗng có người tới thăm, Tống Dao sợ hết hồn. Cô không nghĩ ra, lúc này ai sẽ tìm gặp cô, chỉ có một khả năng duy nhất đó là đã đến cuối tháng, bà chủ cho thuê nhà lại đến thu tiền.
Tống Dao biết mình vô cớ bỏ bê công việc nhiều ngày, chắc chắn tháng này sẽ không còn tiền lương, nếu như bà chủ thật sự đến thu tiền, chỉ đành kiên trì xin bà ấy rộng lượng cho cô xin gia hạn thêm vài ngày. Nghĩ như thế, Tống Dao không thể không lê bước chân ra mở cửa.
“Đến đây…" Chờ ở ngoài rất lâu, trong phòng cuối cùng cũng truyền đến âm thanh yếu ớt của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên ở ngoài cửa nheo mắt.
Cùng lúc đó, cánh cửa đóng chặt được mở ra, gương mặt với đôi mắt vô hồn ngó ra từ trong khe cửa, thấy anh, kinh hãi, liền đóng cửa lại.
Anh đã sớm đoán được kết quả thế này, thò tay ra chống lên cánh cửa, dùng sức đẩy mạnh vào trong.
Người bên trong hăng hái chống lại, lát sau vì thể lực chênh lệch, gần như dựa cả người lên cánh cửa, vẫn không thể đóng cánh cửa lại, gấp đến mức cả người cô đổ đầy mồ hôi.
Quý Thừa Xuyên muốn gì chứ, anh tới đây làm gì, cười nhạo cô hay sao? Quan trọng là, đã ba ngày cô không có rửa mặt chải đầu, vẫn còn mặc nguyên một bộ đồ ngủ, bộ dáng nhếch nhác thế này sao có thể để cho tổng giám đốc đại nhân trông thấy được đây? Nghĩ như vậy, Tống Dao vận động sức lực toàn thân, liều mạng đóng cửa.
Người trong cửa bỗng nhiên vận sức, Quý Thừa Xuyên hơi kinh ngạc, không ngờ dáng người cô nhỏ bé ở bên trong vậy mà có thể dùng lực mạnh như vậy, chắc là muốn tốc chiến tốc thắng rồi đây.
“Mở cửa." Vừa dứt lời, anh dùng đầu gối chặn cửa, đẩy mạnh.
Cho dù Tống Dao có dùng khí lực được bú sữa mẹ mà ra, cũng không đấu lại Quý Thừa Xuyên vừa dùng sức, bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất.
Một tiếng “rầm!" vang lên, Quý Thừa Xuyên mở toang cửa, nắng chiều từ ngoài cửa rọi vào, thân hình cao lớn lao vào làm cho Tống Dao ngã chổng vó, chiếc váy cô mặc bị tốc lên, hai chân giơ lên trời, quần lót làm bằng sợi tổng hợp trong hình hoạt họa phơi bày trước mắt tổng giám đốc đại nhân.
Cục diện đột ngột đông cứng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, qua mấy giây sau, Tống Dao phục hồi tinh thần, nắm mép váy kéo xuống, khép lại hai chân, bắt đầu khóc lóc điên cuồng.
Đúng thế, bạn không nghe lầm, là khóc lóc điên cuồng.
Dưới tình thế cấp bách, cô dùng toàn bộ sức lực mạnh nhất để đẩy Quý Thừa Xuyên ra, thuận tay đánh trả anh một bạt tai, nhưng lực tay rất nhẹ, cùng lắm chỉ có thể coi là sờ soạng chút thôi. Nhưng tất cả mọi người đều ngẩn cả ra, kể cả Tống Dao với tư cách là người trong cuộc.
Tay cô hơi run run, hai chân mềm nhũn, tâm trí hoảng loạn, quay đầu lại nhìn từng đôi mắt hoặc là sửng sốt, hoặc là khinh thường, hoặc là ghen tỵ, còn có âm thanh tiếng chụp ảnh “tách", “tách" của giới truyền thông, đầu cô trống rỗng. Ngay cả mắt cũng chưa từng liếc nhìn Quý Thừa Xuyên, cô không kiềm được liền bỏ chạy.
Mắt thấy Tống Dao bỗng nhiên mất tự chủ, sắc mặt Quý Thừa Xuyên lập tức biến đổi, bước chân muốn đuổi theo, nhưng Thịnh Tư Kỳ bày ra vẻ mặt đắc ý ngăn cản: “Tôi nói không sai mà, Dao Dao không bằng lòng, cậu muốn dùng sức mạnh cũng vô dụng thôi, bị tát như nhau."
“Bắt anh ta lại rồi đuổi ra ngoài cho tôi." Quý Thừa Xuyên nhìn lướt qua các chú bảo vệ đang há hốc mồm đứng bên cạnh, không chút khách khí ra lệnh.
Sự thật chứng minh, phân rõ phải trái là vô ích, bạo lực mới là vương đạo, Tống Linh tốn bao nhiêu nước bọt, không bằng một câu nói của Quý Thừa Xuyên.
Chưa hết, thương thay cho Thịnh Tư Kỳ còn chưa đắc ý đủ, mấy chú bảo vệ đã vác cả người “bị thương trong chiến đấu" vứt xuống đầu đường bên cạnh chiếc thùng rác.
“Này, buông tôi ra, xe của tôi còn ở đằng kia!"
Không ai bận tâm đến anh.
Anh tiếp tục giãy giụa kêu gào: “Quý Thừa Xuyên, anh nhớ kỹ chuyện này cho tôi, chị ấy không thích tôi cũng sẽ không thích anh, anh đừng có ảo tưởng. Nếu anh có thể làm cho chị ấy thích anh, tôi Thịnh Tư Kỳ sẽ theo họ của anh!"
Những lời cuối cùng này, sau đó bị vô số truyền thông có mặt tại hiện trường đưa tin, trở thành vết đen không thể xóa mờ trong cuộc đời của Thịnh thiếu gia. Rất lâu về sau, có người lôi chuyện này ra trêu chọc, còn có thể khiến cho Thịnh Tổ Phong phát bệnh tim.
Tổng giám đốc đại nhân không nuốt lời, cuối cùng đã đuổi Thịnh Tư Kỳ đi. Tiếc rằng, cách làm này quá mức mạnh mẽ, làm cho Tống Dao sợ hãi.
Không một tờ giấy xin phép nghỉ, không điện thoại, không bưu phẩm, thậm chí không để lại một câu cho Tiểu long nữ, Tống Dao cứ như thế bỏ bê công việc.
Vài ngày cô không xuất hiện ở công ty, không có người nào bàn luận rốt cuộc có hợp hay không hợp với quy định của công ty, đơn giản là vì những đề tài tranh luận trên người cô thật sự rất nhiều. Một cô người mới vào công ty chỉ ba tháng, nghiễm nhiên trở thành chủ đề lớn nhất trong lịch sử tập đoàn Thừa Thiên.
Bộ phận hành chính bị người khác đạp phá cánh cửa, cũng không thấy được người đâu, liếc mắt nhìn qua chỗ ngồi của Tống Dao, hàn huyên vài câu với đồng nghiệp về cái sự kiện rất trâu bò của cô.
Về những chuyện của Tống Dao, truyền đến truyền đi, không còn đơn thuần là bát quái đơn giản nữa, hoàn toàn có xu hướng phát triển thành truyền kỳ. Có người nói cô là Đặng Văn Địch thứ hai, có người nói cô là hậu duệ của quý tộc Dubai, có người nói cô từng học qua vu thuật ở Đông Nam Á, thậm chí còn có người nói cô nuôi thằng quỷ nhỏ…
May thay, Tống Dao đã nghỉ việc, bằng không thật sự sẽ phát điên.
Tiểu Long Nữ: Dao Dao, cậu nói gì đi, dù là một dấu chấm câu cũng được, cậu còn bặt vô âm tính như vậy nữa thì tớ thật sự sẽ đi báo cảnh sát đó!
Thấy Tiểu long nữ gửi đến tin nhắn thứ n, Tống Dao đắn đo một chút, cuối cùng vẫn quyết định hồi âm.
Dao Phát Tài: Tớ không sao.
Tiểu Long Nữ: A a a a a a a a a a, cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tớ!!!
Tiểu Long Nữ: Cậu có khỏe không? Ở nhà à? Một mình sao?"
Tiểu Long Nữ: Tớ lo lắng cho cậu gần chết, cậu nói chuyện với tớ một lát được không?"
Dao Phát Tài: Thực xin lỗi, khiến cậu lo lắng.
Tiểu Long Nữ: Có cái gì mà phải xin lỗi, tớ mới là người phải xin lỗi cậu mới đúng, là đồng nghiệp với nhau lâu như vậy, thậm chí vẫn không biết nhà của cậu ở đâu, bằng không tớ nhất định sẽ đến thăm cậu!
Tiểu Long Nữ: Dao Dao, có chuyện gì cậu cứ nói với tớ, đừng giấu trong lòng, sẽ nghẹn mà sinh bệnh!
Tiểu Long Nữ: Nếu cậu không muốn nói cũng không sao, cậu nói cho tớ biết nhà của cậu ở đâu, tớ qua thăm cậu được không?
Tiểu Long Nữ: Dao Dao, trả lời tớ một lần đi!
Dao Phát Tài: Cảm ơn, tớ muốn yên tĩnh một chút.
Tiểu Long Nữ: Được rồi, nếu cậu chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ, tớ luôn để máy 24 tiếng đồng hồ! Giúp cậu không tiếc cả mạng sống! Xông pha khói lửa! Quyết không từ nan!
Dao Phát Tài: Cảm ơn.
Gõ xong hai chữ cuối cùng, Tống Dao vô lực đặt di dộng ở đầu giường, nằm lại giường một lần nữa, tiếp tục ngẩn người ngước nhìn trần nhà trơ trọi.
Cô tiếp tục trạng thái sa sút tinh thần được ba ngày, mỗi ngày ngoài ăn uống chính là nằm ngẩn người. Cô cũng muốn làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa, ví như viết đơn từ chức chẳng hạn, nhưng vừa đặt bút xuống, tất cả tâm trí đều hiện ra gương mặt của Quý Thừa Xuyên, còn có hình ảnh ngày đó anh ở trước cửa ra vào của công ty, dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy mà hôn cô, cho đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy dường như đang nằm mơ.
Quý Thừa Xuyên thích cô, chuyện này sao có thể chứ?
Cho đến nay, từ đầu đến cuối, Tống Dao vẫn luôn tin chắc rằng chuyện Quý Thừa Xuyên thích đàn ông là sự thật. Cho nên dù thỉnh thoảng anh tỏ ra quan tâm và hòa nhã trước mặt cô, cô cũng chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó, thậm chí còn tưởng bản thân tự đa tình, không nên động lòng trước tổng giám đốc đại nhân.
Nhưng, ngày ấy ở cửa ra vào của công ty, Quý Thừa Xuyên đã làm ra một hành động long trời lở đất, hoàn toàn lật đổ nhận thức của cô. Trong khoảnh khắc đó, cô không còn cảm động vì màn anh hùng cứu mỹ nhân của Quý Thừa Xuyên. Trái lại, cô cảm thấy phẫn nộ vì bị lừa gạt, tựa như lúc biết rõ thân phận thật sự của Thịnh Tư Kỳ.
Điều khác biệt là, cô không thích Thịnh Tư Kỳ, đối mặt với sự dây dưa của anh liền không chút do dự rời khỏi. Nhưng khi Quý Thừa Xuyên cũng lừa đối như vậy, cô lại không nhẫn tâm được so với lúc trước.
Cô thừa nhận bản thân đã động lòng trước Quý Thừa Xuyên, cũng chính vì thế, càng khó chịu khi anh lừa dối. Chỉ cần nghĩ tới từ trước đến nay cô tựa như con khỉ bị tổng giám đốc chơi đùa, trong nội tâm Tống Dao cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không cách nào tha thứ cho hành vi vô sỉ của Quý Thừa Xuyên.
Thậm chí cô từng nghi ngờ, rốt cuộc Quý Thừa Xuyên thích cô hay chỉ thuần túy là nhất thời hứng thú đùa giỡn cô, muốn thấy cô bẽ mặt trước nhiều người như vậy. Bây giờ ngẫm lại, khả năng thứ hai lớn hơn một chút. Dù sao, anh cũng nổi tiếng là người có tính cách tồi tệ.
Suốt ba ngày, không một cuộc gọi, không một tin nhắn, không một câu hỏi han, thế giới của cô bị anh quấy đến long trời lở đất, mà anh ngay cả một lời giải thích cũng không có. Quý Thừa Xuyên có ý gì, quả thật chỉ muốn xem cô làm trò cười cho thiên hạ sao? Tống Dao nhịn không được, trong lòng nguội lạnh.
Xem ra, vẫn nên tàn nhẫn với chính mình một chút, quả quyết từ chức mới có thể làm lại cuộc đời một lần nữa.
Tống Dao nghĩ như vậy, qua ba ngày, sau lần thứ n hạ quyết tâm định thức dậy ghi đơn từ chức, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ba ngày xa lánh sự đời, bỗng có người tới thăm, Tống Dao sợ hết hồn. Cô không nghĩ ra, lúc này ai sẽ tìm gặp cô, chỉ có một khả năng duy nhất đó là đã đến cuối tháng, bà chủ cho thuê nhà lại đến thu tiền.
Tống Dao biết mình vô cớ bỏ bê công việc nhiều ngày, chắc chắn tháng này sẽ không còn tiền lương, nếu như bà chủ thật sự đến thu tiền, chỉ đành kiên trì xin bà ấy rộng lượng cho cô xin gia hạn thêm vài ngày. Nghĩ như thế, Tống Dao không thể không lê bước chân ra mở cửa.
“Đến đây…" Chờ ở ngoài rất lâu, trong phòng cuối cùng cũng truyền đến âm thanh yếu ớt của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên ở ngoài cửa nheo mắt.
Cùng lúc đó, cánh cửa đóng chặt được mở ra, gương mặt với đôi mắt vô hồn ngó ra từ trong khe cửa, thấy anh, kinh hãi, liền đóng cửa lại.
Anh đã sớm đoán được kết quả thế này, thò tay ra chống lên cánh cửa, dùng sức đẩy mạnh vào trong.
Người bên trong hăng hái chống lại, lát sau vì thể lực chênh lệch, gần như dựa cả người lên cánh cửa, vẫn không thể đóng cánh cửa lại, gấp đến mức cả người cô đổ đầy mồ hôi.
Quý Thừa Xuyên muốn gì chứ, anh tới đây làm gì, cười nhạo cô hay sao? Quan trọng là, đã ba ngày cô không có rửa mặt chải đầu, vẫn còn mặc nguyên một bộ đồ ngủ, bộ dáng nhếch nhác thế này sao có thể để cho tổng giám đốc đại nhân trông thấy được đây? Nghĩ như vậy, Tống Dao vận động sức lực toàn thân, liều mạng đóng cửa.
Người trong cửa bỗng nhiên vận sức, Quý Thừa Xuyên hơi kinh ngạc, không ngờ dáng người cô nhỏ bé ở bên trong vậy mà có thể dùng lực mạnh như vậy, chắc là muốn tốc chiến tốc thắng rồi đây.
“Mở cửa." Vừa dứt lời, anh dùng đầu gối chặn cửa, đẩy mạnh.
Cho dù Tống Dao có dùng khí lực được bú sữa mẹ mà ra, cũng không đấu lại Quý Thừa Xuyên vừa dùng sức, bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất.
Một tiếng “rầm!" vang lên, Quý Thừa Xuyên mở toang cửa, nắng chiều từ ngoài cửa rọi vào, thân hình cao lớn lao vào làm cho Tống Dao ngã chổng vó, chiếc váy cô mặc bị tốc lên, hai chân giơ lên trời, quần lót làm bằng sợi tổng hợp trong hình hoạt họa phơi bày trước mắt tổng giám đốc đại nhân.
Cục diện đột ngột đông cứng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, qua mấy giây sau, Tống Dao phục hồi tinh thần, nắm mép váy kéo xuống, khép lại hai chân, bắt đầu khóc lóc điên cuồng.
Đúng thế, bạn không nghe lầm, là khóc lóc điên cuồng.
Tác giả :
Ức Cẩm