Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 13: Mẹ kiếp! Cậu với Doãn Tắc đê tiện như nhau!
Cả một ngày, Trần Nhược Vũ sống trong lo lắng và đề phòng. Kết quả tạm thời cho thấy, chưa có chuyện gì xảy ra.
Bác sĩ Mông Cổ giống như bọt biển vậy, bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Không tin nhắn, không điện thoại, cũng không đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Trần Nhược Vũ không rời mắt khỏi điện thoại dù chỉ một giây, cả một ngày ngồi đó chỉ để lo lắng.
Chẳng lẽ sau một giấc ngủ, lương tâm được bồi dưỡng, anh cảm thấy tỉnh ngộ về hành vi đáng xấu hổ của mình, quyết định không hạ độc thủ với cô?
Buổi sáng Lương Tư Tư thấy Trần Nhược Vũ đờ đẫn ra khỏi nhà, đến khi trở về thì như hồn lìa khỏi xác, nhịn không được: “ Rốt cuộc bạn làm sao vậy?"
Suy nghĩ nửa ngày, Trần Nhược Vũ mới trả lời: “ Mình dây phải người không nên dây."
Lương Tư Tư trầm tư quan sát Trần Nhược Vũ một lúc lâu: “ Nhược Vũ, nhìn bạn giống như đang yêu người không nên yêu."
“ Hả?." Ánh mắt sao chuẩn thế!!!
Trần Nhược Vũ hoảng sợ lắc đầu: “ Không phải, không phải, không yêu đương gì hết." Cho dù tám trăm năm sau cũng không yêu. Không đúng, là không yêu nổi nên không dám yêu.
“ Thế nhưng, so với lần bạn bị hai tên khốn khiếp kia đánh, mức độ sợ hãi không giống nhau."
À, đúng, còn có hai tên khốn nạn kia chưa giải quyết xong. Mấy ngày sau khi xuất viện suýt chút nữa thì cô quên mất.
“ Cho nên, rốt cuộc bạn chọc phải ai mà gặp tình cảnh tệ hại như thế này?."
Trần Nhược Vũ bị hỏi cho đến tỉnh cả người, suy nghĩ lại, cân nhắc từng câu từng chữ mới lên tiếng:" Là một người bạn của bạn. Trước đây có nhiều hiểu lầm, sau đó đôi bên không vừa mắt nhau, anh ta thường xuyên làm phiền mình. Không đúng, không hẳn là phiền phức, bạn biết không, mà là đáng ghét."
“ Mình không biết, biết cái gì chứ." Lương Tư Tư lắc đầu.
“ Tư Tư."
“ Hả?." Lương Tư Tư trả lời.
Trần Nhược Vũ phát điên, cô đứng lên đi đi lại lại, vung tay múa chân, một lần nữa sắp xếp lại câu cú: “Chính xác là, có một người đàn ông chuyên đi tìm bạn để gây sự, bạn sẽ làm như thế nào?."
“ Anh ta muốn theo đuổi bạn?."
“ Không. Đương nhiên là không." Trần Nhược Vũ bị dọa cho giật nảy cả mình: “ Anh ta không muốn theo đuổi mình."
“ Anh ta không theo đuổi bạn thì trêu tức bạn làm gì?."
Trần Nhược Vũ há mắt trợn mồm, logic kiểu gì vậy.
“ Mình chưa thấy có trường hợp nào như vậy. Không theo đuổi bạn thì đến gây chuyện với bạn làm gì, cũng đâu có bị điên." Lương Tư Tư bổ sung thêm: “ Cho nên... Trần Nhược Vũ, bạn định xử lí như thế nào?."
Trần Nhược Vũ gật đầu: “ Mình khẳng định, anh ta không theo đuổi mình."
“ Vậy còn bạn?."
“ Gì?."
“ Bạn phiền muộn điều gì?."
Phiền gì à? Cô không phải vừa nói rồi đó sao. Trần Nhược Vũ đi đi lại lại. Làm thế nào để đả thông suy nghĩ của bạn Lương Tư Tư này đây, để cô ấy hiểu được vấn đề của cô đây?
Lương Tư Tư nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Vũ, kích động đứng lên: “ Nhược Vũ, Nhược Vũ, có phải bạn gặp phải kẻ thù sau đó nảy sinh tình cảm?."
“ Hả?." Oan gia là đúng, tình cảm thì không đúng.
“ Hai người đều ngứa mắt nhau, trải qua nhiều chuyện hiểu lầm sau đó phát hiện có tình cảm với đối phương. Đây là quả là một chuyện tình oan gia kinh điển." Lương Tư Tư nhún vai: “ Mình cũng có hai mối tình như này rồi."
“ Không. Tớ thích kiểu người dịu dàng, biết quan tâm người khác." Gương mặt sáng sủa, tính tình hài hước cô sớm đã không còn mơ tưởng gì. Người đàn ông dịu dàng là lựa chọn số một: “ Chuyện ấy, anh ta thích người có ngoại hình xinh đẹp." Giống như y tá Điền chẳng hạn.
Lương Tư Tư trầm mặc ba giây, hỏi: “ Anh ta là người như thế nào?."
Trần Nhược Vũ khổ tâm, cuối cùng mới trả lời: “ Loại người tàn bạo."
Lương Tư Tư gật đầu: “ Nghe vậy thì rất man!."
Trần Nhược Vũ mặt mày đen xì, nghĩ thế nào mà nhận xét như thế.
“ Dáng người cao lớn thô kệch?." Lương Tư Tư hỏi tiếp.
“ Không. Thon dài, cao dỏng."
“ Đẹp trai không?."
“ Uhm, có chút." Kì thật, trong lòng Trần Nhược Vũ sớm đã có câu trả lời. Bác sĩ Mạnh Cổ vô cùng đẹp trai, nếu không sao lúc trước cô lại ấm đầu một mực chạy theo anh, nghĩ đến lại thấy mình đã bị sắc đẹp của anh làm cho điên loạn.
“ Làm nghề gì?."
“ Bác sĩ.’’ Lương Tư Tư tiếp tục tra hỏi, theo bản năng Trần Nhược Vũ thành thật trả lời.
“ Uhm." Lương Tư Tư suy nghĩ sâu xa mất năm giây: “ Nhược Vũ, bạn cảm thấy anh ta rất đáng ghét, đúng không?."
“ Đúng."
“ Chuyện này quá dễ."
“ Làm sao bây giờ?."
“ Mình rất xinh đẹp." Lương Tư Tư thành thật trả lời.
Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ cả người. Nhìn trái nhìn phải, từ trên xuống dưới, quả thực Lương Tư Tư rất xinh đẹp, giống như một tiểu thư giàu có, tuy rằng không cao như y tá Điền nhưng khí chất so với y tá Điền thì dịu dàng hơn, ngũ quan tinh tế, đánh giá tổng quát là thuộc tuýp phụ nữ xinh đẹp.
Nên trong chuyện tình cảm, Lương Tư Tư rất được người khác phái săn đón, tình yêu đến tới tấp. Đạp đổ người phụ nữ xấu xa kia, dù thế nào cô ấy cũng sẽ phát triển tình cảm được với bác sĩ Mạnh.
Trần Nhược Vũ còn đang đắn đo, Lương Tư Tư đã tiếp thêm lời: “ Vừa hay, tớ đang lều không chiếc bóng, không có người yêu. Mình cũng chưa từng yêu qua người nào tàn bạo, dáng người thon dài, ngoại hình đẹp trai lại làm bác sĩ nữa. Bạn giới thiệu anh ta cho mình, mình sẽ dùng tình yêu thuần phục anh ta, cam đoan anh ta sẽ không có thời gian tìm bạn để gây sự."
Trần Nhược Vũ há hốc miệng, kế hoạch này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của cô.
“ Này, ngộ nhỡ anh ta mắc bệnh thì sao?." Không phải nói là anh không theo đuổi Trần Nhược Vũ nhưng lại thích gây sự với cô, đôi khi là mắc bệnh tâm thần cũng nên. Nếu lấy lí do này ra để từ chối giới thiệu bác sĩ Mạnh cho Lương Tư Tư, liệu có hợp lí?
“ Anh ta là bác sĩ, bệnh gì chứ?." Lương Tư Tư vung tay đầy khí thế: “ Làm bác sĩ rất có áp lực, đôi khi tính tình hơi tàn bạo một chút, có lẽ bạn chọc giận người ta khiến người ta khó chịu nên mới vậy thôi. Bạn yên tâm, mình sẽ thu phục anh ta, sẽ hỏi rõ vì sao anh ta lại tức giận với bạn, sau đó giúp hai người làm hòa, cởi bỏ thù hận đôi bên, như vậy, bạn sẽ không còn cảm thấy phiền phức."
Lắp ghép lời nói của Lương Tư Tư lại, rất ăn khớp với nhau không có kẽ hở. Nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy có chỗ chưa được thỏa đáng cho lắm, Trần Nhược Vũ cắn môi ra điều chịu khổ. Nếu triển khai theo kế hoạch này, sẽ là chuyện có lợi với cô nhưng nghe sao không vui chút nào.
“ Nhược Vũ, quyết định như vậy đi, tìm cơ hội nào đó hẹn gặp anh ta. Bạn giới thiệu mình với anh ta, chuyện còn lại không cần bạn phải xen vào, để mình lo."
Từ ‘ thu phục ‘ này nghe ra rất có trọng lượng, nhưng Trần Nhược Vũ vẫn thấy tương lai rất mờ mịt, đặc biệt cần phải nhấn mạnh hai chữ ‘ nguy hiểm.’
Chưa biết nên trả lời thế nào, thì điện thoại của cô kêu lên, Trần Nhược Vũ chạy vội đi: “ Mình đi nghe điện thoại."
Là điện thoại của Cao Ngữ Lam, cô ấy nói rằng vợ chưa cưới của Lôi Phong đã trở về, Doãn Tắc muốn mời mọi người tới tụ tập ăn khuya, Cao Ngữ Lam hỏi cô có muốn tới hay không.
“ Vợ chưa cưới của cảnh sát Lôi?" Trần Nhược Vũ nghe xong, hai mắt sáng rực: “ Mình đi. Mình muốn đi! Để cho mình một chỗ."
Cao Ngữ Lam cười thành tiếng: “ Mình biết ngay mà, cho nên mới vội vàng gọi điện rủ bạn. Mau tới đây, quán của Doãn Tắc."
Nhà hàng của Doãn Tắc tên gọi là “ Thực", đó là một nhà hàng rất đặc biệt về món ăn lẫn phong cách. Trần Nhược Vũ thay vội quần áo, đem túi xách cùng với tiền chạy nhanh ra cửa. Trong phòng khách, Lương Tư Tư còn đang chờ cô bàn mưu tính kế, cô đành khất chuyện này để sau tính, rồi chạy đi nhanh như chớp.
Cao Ngữ Lam gọi điện rất đúng lúc. Chẳng những giúp cô thoát khỏi thế cục khó xử, còn thỏa mãn lòng hiếu kì của cô, rốt cuộc cô có thể gặp được vợ chưa cưới yêu quý trong truyền thuyết của Lôi Phong.
Đối với chủ đề này, cô và Cao Ngữ Lam rất có hứng thú. Nghe nói, nhà Lôi Phong có tiền có quyền, cha là là ông lớn trong ngành công an, mẹ là cục trưởng cục thuế vụ. Lôi Phong mặc dù sống trong nhung lụa nhưng được giáo dục rất nghiêm, cha mẹ yêu chiều nhưng không nuông chiều quá đáng, anh ta cùng với Doãn Tắc – Mạnh Cổ là bạn từ hồi trung học, trường học đó nổi tiếng nghịch ngợm nhưng anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng có phần khó gần. Cũng chính vì tính cách này, ban đầu đã khiến Mạnh Cổ cùng với Doãn Tắc không ưa gì Lôi Phong, không biết đưa đẩy thế nào cuối cùng cả ba lại trở thành bạn bè thân thiết.
Chuyện tình của Lôi Phong, theo lời Doãn Tắc nói là chiến đấu trong thầm lặng. Chỉ cần tìm được mục tiêu, không cần sĩ diện, sẽ tìm cách chiếm đoạt, cho nên từ nhỏ hắn đã coi con gái nhà người khác là vợ bé nhỏ của mình. Nói thêm, cô vợ chiếm đoạt từ bé này là người con gái tốt. Tuy rằng từ bé đã bị Lôi Phong đàn áp nhưng vẫn kiên trì lí tưởng của mình, muốn đi du học về chuyên ngành mĩ thuật. Đương nhiên, bạn học Lôi Phong mặt dày không biết xấu hổ, ra sức giúp đỡ thực hiện lí tưởng của ‘ vợ bé nhỏ’ nên cô gái ấy chỉ biết lấy thân báo đáp.
Câu chuyện này khiến cho Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ vô cùng tò mò, không biết người con gái thế nào lại khiến Lôi Phong yêu điên cuồng đến thế.
Bây giờ, cô gái ấy đã trở lại.
Trần Nhược Vũ cảm thấy rất hưng phấn, ngồi trên xe bus đột nhiên nhớ tới một chuyện. Liền gọi điện cho Cao Ngữ Lam: “ Lam Lam, mình đang ở trên đường tới, hôm nay có những ai đến?."
“ Cảnh sát Lôi và bạn gái, Doãn Tắc với mình, còn có chị Doãn Ninh và nhóc con, bác sĩ Mạnh hình như có việc, mình nghe thấy anh ấy nói với Doãn Tắc qua điện thoại như vậy."
Trần Nhược Vũ cảm thấy yên tâm, Doãn Ninh là chị của Doãn Tắc, còn nhóc con là con gái của chị, những người này cô đều quen, cũng khá thân thiết. Quan trọng là bác sĩ Mông Cổ không có mặt, vô cùng an toàn. Nói thêm vài câu với Cao Ngữ Lam rồi cúp điện thoại.
Đến nơi, cô chạy lên tầng ba nhà hàng của Doãn Tắc, cả bàn vô cùng náo nhiệt chuyện trò không dứt. Ngồi cạnh Lôi Phong là một cô gái ngọt ngào ngoan hiền, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, trên môi luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng Lôi Phong còn quay lại nhìn cô vợ vé nhỏ, giống như ngắm mãi cũng không thấy chán.
Trong lòng Trần Nhược Vũ vô cùng hâm mộ, thế này mới là người đàn ông dịu dàng.
Mọi người thấy Trần Nhược Vũ tới, liền xếp ghế lấy ra một chỗ, rồi giới thiệu lại một lượt. Vợ chưa cưới của Lôi Phong tên là Hiểu Vân, dáng người rất xứng với tên, dịu dàng hòa nhã, hai người nhìn rất xứng đôi. Mọi người náo loạn một lúc, bỗng nhiên một người từ ngoài cửa bước vào, lớn tiếng kêu lên: “ Bạn thân mến của anh đã trở lại phải không? Mau đến đây, cho anh ôm một cái."
Trần Nhược Vũ nghe được giọng nói này cứng đờ cả người, mẹ ơi, bác sĩ Mạnh Cổ sao lại tới đây?
Người này, cách đây không lâu còn nhắn cho cô tin nhắn uy hiếp, nghe thấy hai chữ “ Thân mến" khiến cô giật cả mình, còn nói: “ Ôm anh một cái" khiến da đầu cô run rẩy. May mắn, Lôi Phong lập tức phản ứng làm cho Trần Nhược Vũ mới dám thở nhẹ ra một hơi.
Lôi Phong mắng: “ Mẹ kiếp, cậu với Doãn Tắc đê tiện như nhau." Vốn là, cô vợ bé nhỏ Hiểu Vân của anh trở về, chỉ muốn giới thiệu cho mọi người làm quen, kết quả Doãn Tắc bày vẽ nói là muốn mở tiệc tẩy trần. Ngày nào chẳng hội họp, chẳng qua bọn họ chỉ muốn lôi anh ra làm trò đùa mà thôi.
Mạnh Cổ cười hì hì, vốn dĩ không để ý đến Lôi Phong, anh chạy tới bế Hiểu Vân. Lôi Phong đẩy tay anh ra: “ Cút sang một bên."
Doãn Tắc ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “ Aiz, có người bị ‘thiếu thốn’ lâu ngày, tính tình nóng nảy."
Lôi Phong đáp: “ Các cậu chờ tôi có thời gian, sẽ tìm hai người bộc phát tính khí."
Mạnh Cổ cùng với Doãn Tắc ôm ngực, đồng loạt nói: “ Sợ quá."
Trần Nhược Vũ bị mấy người này làm cho cười không ngừng, đang mải cười thì đã thấy Mạnh Cổ ngồi đối diện cô, anh liếc mắt nhìn cô một cái, dù chỉ là một cái cũng đủ để khiến cô rợn cả người, Trần Nhược Vũ cúi đầu tìm cốc nước, làm một ngụm.
Doãn Tắc bắt đầu pha trò, rót rượu không ngớt tay, nói rượu này là rượu hỷ muốn chúc mừng Lôi Phong. Mạnh Cổ vô cùng tán thành, hòa vào làm trò với Doãn Tắc. Lôi Phong trừng mắt, biết hai tên bỉ ổi này đang giở trò, muốn hạ gục anh trên bàn rượu, để đêm nay anh không thể thỏa mãn được đây mà.
“ Không uống, còn phải lái xe."
“ Để cho Hiểu Vân lái."
“ Cô ấy mới trở về, không an toàn."
“ Gọi xe về."
“ Không nỡ rời xa chiếc xe."
“ Không có dũng khí."
“ Không cần phải chứng minh với hai người, các cậu bớt chuyện đi."
Cả nhóm bạn vẫn đang say sưa chè chén bỗng Hiểu Vân lên tiếng: “ Mọi người đừng uống nhiều rượu, Doãn Tắc, Mạnh Cổ hai anh cũng phải lái xe, an toàn là quan trọng."
“ Ái ui, phu xướng phụ tùy kìa. Anh không phải lái xe, chị anh có thể lái." Doãn Tắc đưa Doãn Ninh ra làm lá chắn.
“ Anh cũng không cần lái xe, Trần Nhược Vũ có thể đưa anh về."
Trần Nhược Vũ đang cầm cốc nước xem trò vui, nghe thấy anh nói vậy, suýt chút nữa sặc nước. Cô nói đưa bác sĩ Mông Cổ về từ lúc nào vậy? Quan hệ kiểu này thì xin miễn cho. Cô nhìn trộm Mạnh Cổ, anh và Doãn Tắc đang cùng Lôi Phong tranh cãi, không nhìn cô lấy một cái.
Trần Nhược Vũ nhấp một ngụm nước. Được rồi, bác sĩ Mạnh Cổ chỉ tùy tiện nói vậy, cô cũng không nên để trong lòng làm gì.
Bác sĩ Mông Cổ giống như bọt biển vậy, bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Không tin nhắn, không điện thoại, cũng không đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Trần Nhược Vũ không rời mắt khỏi điện thoại dù chỉ một giây, cả một ngày ngồi đó chỉ để lo lắng.
Chẳng lẽ sau một giấc ngủ, lương tâm được bồi dưỡng, anh cảm thấy tỉnh ngộ về hành vi đáng xấu hổ của mình, quyết định không hạ độc thủ với cô?
Buổi sáng Lương Tư Tư thấy Trần Nhược Vũ đờ đẫn ra khỏi nhà, đến khi trở về thì như hồn lìa khỏi xác, nhịn không được: “ Rốt cuộc bạn làm sao vậy?"
Suy nghĩ nửa ngày, Trần Nhược Vũ mới trả lời: “ Mình dây phải người không nên dây."
Lương Tư Tư trầm tư quan sát Trần Nhược Vũ một lúc lâu: “ Nhược Vũ, nhìn bạn giống như đang yêu người không nên yêu."
“ Hả?." Ánh mắt sao chuẩn thế!!!
Trần Nhược Vũ hoảng sợ lắc đầu: “ Không phải, không phải, không yêu đương gì hết." Cho dù tám trăm năm sau cũng không yêu. Không đúng, là không yêu nổi nên không dám yêu.
“ Thế nhưng, so với lần bạn bị hai tên khốn khiếp kia đánh, mức độ sợ hãi không giống nhau."
À, đúng, còn có hai tên khốn nạn kia chưa giải quyết xong. Mấy ngày sau khi xuất viện suýt chút nữa thì cô quên mất.
“ Cho nên, rốt cuộc bạn chọc phải ai mà gặp tình cảnh tệ hại như thế này?."
Trần Nhược Vũ bị hỏi cho đến tỉnh cả người, suy nghĩ lại, cân nhắc từng câu từng chữ mới lên tiếng:" Là một người bạn của bạn. Trước đây có nhiều hiểu lầm, sau đó đôi bên không vừa mắt nhau, anh ta thường xuyên làm phiền mình. Không đúng, không hẳn là phiền phức, bạn biết không, mà là đáng ghét."
“ Mình không biết, biết cái gì chứ." Lương Tư Tư lắc đầu.
“ Tư Tư."
“ Hả?." Lương Tư Tư trả lời.
Trần Nhược Vũ phát điên, cô đứng lên đi đi lại lại, vung tay múa chân, một lần nữa sắp xếp lại câu cú: “Chính xác là, có một người đàn ông chuyên đi tìm bạn để gây sự, bạn sẽ làm như thế nào?."
“ Anh ta muốn theo đuổi bạn?."
“ Không. Đương nhiên là không." Trần Nhược Vũ bị dọa cho giật nảy cả mình: “ Anh ta không muốn theo đuổi mình."
“ Anh ta không theo đuổi bạn thì trêu tức bạn làm gì?."
Trần Nhược Vũ há mắt trợn mồm, logic kiểu gì vậy.
“ Mình chưa thấy có trường hợp nào như vậy. Không theo đuổi bạn thì đến gây chuyện với bạn làm gì, cũng đâu có bị điên." Lương Tư Tư bổ sung thêm: “ Cho nên... Trần Nhược Vũ, bạn định xử lí như thế nào?."
Trần Nhược Vũ gật đầu: “ Mình khẳng định, anh ta không theo đuổi mình."
“ Vậy còn bạn?."
“ Gì?."
“ Bạn phiền muộn điều gì?."
Phiền gì à? Cô không phải vừa nói rồi đó sao. Trần Nhược Vũ đi đi lại lại. Làm thế nào để đả thông suy nghĩ của bạn Lương Tư Tư này đây, để cô ấy hiểu được vấn đề của cô đây?
Lương Tư Tư nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Vũ, kích động đứng lên: “ Nhược Vũ, Nhược Vũ, có phải bạn gặp phải kẻ thù sau đó nảy sinh tình cảm?."
“ Hả?." Oan gia là đúng, tình cảm thì không đúng.
“ Hai người đều ngứa mắt nhau, trải qua nhiều chuyện hiểu lầm sau đó phát hiện có tình cảm với đối phương. Đây là quả là một chuyện tình oan gia kinh điển." Lương Tư Tư nhún vai: “ Mình cũng có hai mối tình như này rồi."
“ Không. Tớ thích kiểu người dịu dàng, biết quan tâm người khác." Gương mặt sáng sủa, tính tình hài hước cô sớm đã không còn mơ tưởng gì. Người đàn ông dịu dàng là lựa chọn số một: “ Chuyện ấy, anh ta thích người có ngoại hình xinh đẹp." Giống như y tá Điền chẳng hạn.
Lương Tư Tư trầm mặc ba giây, hỏi: “ Anh ta là người như thế nào?."
Trần Nhược Vũ khổ tâm, cuối cùng mới trả lời: “ Loại người tàn bạo."
Lương Tư Tư gật đầu: “ Nghe vậy thì rất man!."
Trần Nhược Vũ mặt mày đen xì, nghĩ thế nào mà nhận xét như thế.
“ Dáng người cao lớn thô kệch?." Lương Tư Tư hỏi tiếp.
“ Không. Thon dài, cao dỏng."
“ Đẹp trai không?."
“ Uhm, có chút." Kì thật, trong lòng Trần Nhược Vũ sớm đã có câu trả lời. Bác sĩ Mạnh Cổ vô cùng đẹp trai, nếu không sao lúc trước cô lại ấm đầu một mực chạy theo anh, nghĩ đến lại thấy mình đã bị sắc đẹp của anh làm cho điên loạn.
“ Làm nghề gì?."
“ Bác sĩ.’’ Lương Tư Tư tiếp tục tra hỏi, theo bản năng Trần Nhược Vũ thành thật trả lời.
“ Uhm." Lương Tư Tư suy nghĩ sâu xa mất năm giây: “ Nhược Vũ, bạn cảm thấy anh ta rất đáng ghét, đúng không?."
“ Đúng."
“ Chuyện này quá dễ."
“ Làm sao bây giờ?."
“ Mình rất xinh đẹp." Lương Tư Tư thành thật trả lời.
Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ cả người. Nhìn trái nhìn phải, từ trên xuống dưới, quả thực Lương Tư Tư rất xinh đẹp, giống như một tiểu thư giàu có, tuy rằng không cao như y tá Điền nhưng khí chất so với y tá Điền thì dịu dàng hơn, ngũ quan tinh tế, đánh giá tổng quát là thuộc tuýp phụ nữ xinh đẹp.
Nên trong chuyện tình cảm, Lương Tư Tư rất được người khác phái săn đón, tình yêu đến tới tấp. Đạp đổ người phụ nữ xấu xa kia, dù thế nào cô ấy cũng sẽ phát triển tình cảm được với bác sĩ Mạnh.
Trần Nhược Vũ còn đang đắn đo, Lương Tư Tư đã tiếp thêm lời: “ Vừa hay, tớ đang lều không chiếc bóng, không có người yêu. Mình cũng chưa từng yêu qua người nào tàn bạo, dáng người thon dài, ngoại hình đẹp trai lại làm bác sĩ nữa. Bạn giới thiệu anh ta cho mình, mình sẽ dùng tình yêu thuần phục anh ta, cam đoan anh ta sẽ không có thời gian tìm bạn để gây sự."
Trần Nhược Vũ há hốc miệng, kế hoạch này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của cô.
“ Này, ngộ nhỡ anh ta mắc bệnh thì sao?." Không phải nói là anh không theo đuổi Trần Nhược Vũ nhưng lại thích gây sự với cô, đôi khi là mắc bệnh tâm thần cũng nên. Nếu lấy lí do này ra để từ chối giới thiệu bác sĩ Mạnh cho Lương Tư Tư, liệu có hợp lí?
“ Anh ta là bác sĩ, bệnh gì chứ?." Lương Tư Tư vung tay đầy khí thế: “ Làm bác sĩ rất có áp lực, đôi khi tính tình hơi tàn bạo một chút, có lẽ bạn chọc giận người ta khiến người ta khó chịu nên mới vậy thôi. Bạn yên tâm, mình sẽ thu phục anh ta, sẽ hỏi rõ vì sao anh ta lại tức giận với bạn, sau đó giúp hai người làm hòa, cởi bỏ thù hận đôi bên, như vậy, bạn sẽ không còn cảm thấy phiền phức."
Lắp ghép lời nói của Lương Tư Tư lại, rất ăn khớp với nhau không có kẽ hở. Nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy có chỗ chưa được thỏa đáng cho lắm, Trần Nhược Vũ cắn môi ra điều chịu khổ. Nếu triển khai theo kế hoạch này, sẽ là chuyện có lợi với cô nhưng nghe sao không vui chút nào.
“ Nhược Vũ, quyết định như vậy đi, tìm cơ hội nào đó hẹn gặp anh ta. Bạn giới thiệu mình với anh ta, chuyện còn lại không cần bạn phải xen vào, để mình lo."
Từ ‘ thu phục ‘ này nghe ra rất có trọng lượng, nhưng Trần Nhược Vũ vẫn thấy tương lai rất mờ mịt, đặc biệt cần phải nhấn mạnh hai chữ ‘ nguy hiểm.’
Chưa biết nên trả lời thế nào, thì điện thoại của cô kêu lên, Trần Nhược Vũ chạy vội đi: “ Mình đi nghe điện thoại."
Là điện thoại của Cao Ngữ Lam, cô ấy nói rằng vợ chưa cưới của Lôi Phong đã trở về, Doãn Tắc muốn mời mọi người tới tụ tập ăn khuya, Cao Ngữ Lam hỏi cô có muốn tới hay không.
“ Vợ chưa cưới của cảnh sát Lôi?" Trần Nhược Vũ nghe xong, hai mắt sáng rực: “ Mình đi. Mình muốn đi! Để cho mình một chỗ."
Cao Ngữ Lam cười thành tiếng: “ Mình biết ngay mà, cho nên mới vội vàng gọi điện rủ bạn. Mau tới đây, quán của Doãn Tắc."
Nhà hàng của Doãn Tắc tên gọi là “ Thực", đó là một nhà hàng rất đặc biệt về món ăn lẫn phong cách. Trần Nhược Vũ thay vội quần áo, đem túi xách cùng với tiền chạy nhanh ra cửa. Trong phòng khách, Lương Tư Tư còn đang chờ cô bàn mưu tính kế, cô đành khất chuyện này để sau tính, rồi chạy đi nhanh như chớp.
Cao Ngữ Lam gọi điện rất đúng lúc. Chẳng những giúp cô thoát khỏi thế cục khó xử, còn thỏa mãn lòng hiếu kì của cô, rốt cuộc cô có thể gặp được vợ chưa cưới yêu quý trong truyền thuyết của Lôi Phong.
Đối với chủ đề này, cô và Cao Ngữ Lam rất có hứng thú. Nghe nói, nhà Lôi Phong có tiền có quyền, cha là là ông lớn trong ngành công an, mẹ là cục trưởng cục thuế vụ. Lôi Phong mặc dù sống trong nhung lụa nhưng được giáo dục rất nghiêm, cha mẹ yêu chiều nhưng không nuông chiều quá đáng, anh ta cùng với Doãn Tắc – Mạnh Cổ là bạn từ hồi trung học, trường học đó nổi tiếng nghịch ngợm nhưng anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng có phần khó gần. Cũng chính vì tính cách này, ban đầu đã khiến Mạnh Cổ cùng với Doãn Tắc không ưa gì Lôi Phong, không biết đưa đẩy thế nào cuối cùng cả ba lại trở thành bạn bè thân thiết.
Chuyện tình của Lôi Phong, theo lời Doãn Tắc nói là chiến đấu trong thầm lặng. Chỉ cần tìm được mục tiêu, không cần sĩ diện, sẽ tìm cách chiếm đoạt, cho nên từ nhỏ hắn đã coi con gái nhà người khác là vợ bé nhỏ của mình. Nói thêm, cô vợ chiếm đoạt từ bé này là người con gái tốt. Tuy rằng từ bé đã bị Lôi Phong đàn áp nhưng vẫn kiên trì lí tưởng của mình, muốn đi du học về chuyên ngành mĩ thuật. Đương nhiên, bạn học Lôi Phong mặt dày không biết xấu hổ, ra sức giúp đỡ thực hiện lí tưởng của ‘ vợ bé nhỏ’ nên cô gái ấy chỉ biết lấy thân báo đáp.
Câu chuyện này khiến cho Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ vô cùng tò mò, không biết người con gái thế nào lại khiến Lôi Phong yêu điên cuồng đến thế.
Bây giờ, cô gái ấy đã trở lại.
Trần Nhược Vũ cảm thấy rất hưng phấn, ngồi trên xe bus đột nhiên nhớ tới một chuyện. Liền gọi điện cho Cao Ngữ Lam: “ Lam Lam, mình đang ở trên đường tới, hôm nay có những ai đến?."
“ Cảnh sát Lôi và bạn gái, Doãn Tắc với mình, còn có chị Doãn Ninh và nhóc con, bác sĩ Mạnh hình như có việc, mình nghe thấy anh ấy nói với Doãn Tắc qua điện thoại như vậy."
Trần Nhược Vũ cảm thấy yên tâm, Doãn Ninh là chị của Doãn Tắc, còn nhóc con là con gái của chị, những người này cô đều quen, cũng khá thân thiết. Quan trọng là bác sĩ Mông Cổ không có mặt, vô cùng an toàn. Nói thêm vài câu với Cao Ngữ Lam rồi cúp điện thoại.
Đến nơi, cô chạy lên tầng ba nhà hàng của Doãn Tắc, cả bàn vô cùng náo nhiệt chuyện trò không dứt. Ngồi cạnh Lôi Phong là một cô gái ngọt ngào ngoan hiền, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, trên môi luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng Lôi Phong còn quay lại nhìn cô vợ vé nhỏ, giống như ngắm mãi cũng không thấy chán.
Trong lòng Trần Nhược Vũ vô cùng hâm mộ, thế này mới là người đàn ông dịu dàng.
Mọi người thấy Trần Nhược Vũ tới, liền xếp ghế lấy ra một chỗ, rồi giới thiệu lại một lượt. Vợ chưa cưới của Lôi Phong tên là Hiểu Vân, dáng người rất xứng với tên, dịu dàng hòa nhã, hai người nhìn rất xứng đôi. Mọi người náo loạn một lúc, bỗng nhiên một người từ ngoài cửa bước vào, lớn tiếng kêu lên: “ Bạn thân mến của anh đã trở lại phải không? Mau đến đây, cho anh ôm một cái."
Trần Nhược Vũ nghe được giọng nói này cứng đờ cả người, mẹ ơi, bác sĩ Mạnh Cổ sao lại tới đây?
Người này, cách đây không lâu còn nhắn cho cô tin nhắn uy hiếp, nghe thấy hai chữ “ Thân mến" khiến cô giật cả mình, còn nói: “ Ôm anh một cái" khiến da đầu cô run rẩy. May mắn, Lôi Phong lập tức phản ứng làm cho Trần Nhược Vũ mới dám thở nhẹ ra một hơi.
Lôi Phong mắng: “ Mẹ kiếp, cậu với Doãn Tắc đê tiện như nhau." Vốn là, cô vợ bé nhỏ Hiểu Vân của anh trở về, chỉ muốn giới thiệu cho mọi người làm quen, kết quả Doãn Tắc bày vẽ nói là muốn mở tiệc tẩy trần. Ngày nào chẳng hội họp, chẳng qua bọn họ chỉ muốn lôi anh ra làm trò đùa mà thôi.
Mạnh Cổ cười hì hì, vốn dĩ không để ý đến Lôi Phong, anh chạy tới bế Hiểu Vân. Lôi Phong đẩy tay anh ra: “ Cút sang một bên."
Doãn Tắc ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “ Aiz, có người bị ‘thiếu thốn’ lâu ngày, tính tình nóng nảy."
Lôi Phong đáp: “ Các cậu chờ tôi có thời gian, sẽ tìm hai người bộc phát tính khí."
Mạnh Cổ cùng với Doãn Tắc ôm ngực, đồng loạt nói: “ Sợ quá."
Trần Nhược Vũ bị mấy người này làm cho cười không ngừng, đang mải cười thì đã thấy Mạnh Cổ ngồi đối diện cô, anh liếc mắt nhìn cô một cái, dù chỉ là một cái cũng đủ để khiến cô rợn cả người, Trần Nhược Vũ cúi đầu tìm cốc nước, làm một ngụm.
Doãn Tắc bắt đầu pha trò, rót rượu không ngớt tay, nói rượu này là rượu hỷ muốn chúc mừng Lôi Phong. Mạnh Cổ vô cùng tán thành, hòa vào làm trò với Doãn Tắc. Lôi Phong trừng mắt, biết hai tên bỉ ổi này đang giở trò, muốn hạ gục anh trên bàn rượu, để đêm nay anh không thể thỏa mãn được đây mà.
“ Không uống, còn phải lái xe."
“ Để cho Hiểu Vân lái."
“ Cô ấy mới trở về, không an toàn."
“ Gọi xe về."
“ Không nỡ rời xa chiếc xe."
“ Không có dũng khí."
“ Không cần phải chứng minh với hai người, các cậu bớt chuyện đi."
Cả nhóm bạn vẫn đang say sưa chè chén bỗng Hiểu Vân lên tiếng: “ Mọi người đừng uống nhiều rượu, Doãn Tắc, Mạnh Cổ hai anh cũng phải lái xe, an toàn là quan trọng."
“ Ái ui, phu xướng phụ tùy kìa. Anh không phải lái xe, chị anh có thể lái." Doãn Tắc đưa Doãn Ninh ra làm lá chắn.
“ Anh cũng không cần lái xe, Trần Nhược Vũ có thể đưa anh về."
Trần Nhược Vũ đang cầm cốc nước xem trò vui, nghe thấy anh nói vậy, suýt chút nữa sặc nước. Cô nói đưa bác sĩ Mông Cổ về từ lúc nào vậy? Quan hệ kiểu này thì xin miễn cho. Cô nhìn trộm Mạnh Cổ, anh và Doãn Tắc đang cùng Lôi Phong tranh cãi, không nhìn cô lấy một cái.
Trần Nhược Vũ nhấp một ngụm nước. Được rồi, bác sĩ Mạnh Cổ chỉ tùy tiện nói vậy, cô cũng không nên để trong lòng làm gì.
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong