Châu Viên Ngọc Ẩn
Chương 52: Thành thân
Kế Diêu ở trong phòng mất ngủ cả đêm, không biết Tiểu Từ có ngủ được không?
Tang Quả cũng không an bài ba người ở cùng một chỗ, mà để bọn họ tự sắp xếp ba gian khách phòng. Trong phòng tràn ngập mùi hương dược thảo, có chút giống hương vị ở Đào cư. Tiểu Từ từng nói, để dược thảo trong phòng có thể làm cho tinh thần người ta an bình trấn định. Nhưng là, hắn chẳng có chút nào buồn ngủ, tâm loạn như ma, không biết những dược thảo Tiết Chi Hải nói là cái gì, vì sao lại võ đoán hắn không thể tìm được?
Dược vương cốc rất lạnh, cũng là núi, nhưng không có những ôn tuyền thủy khí dày đặc như ở Cẩm Tú sơn, khắp nơi tràn ngập hàn khí lạnh thấu xương.
Tiết Chi Hải ở trong phòng rất ít đi ra. Kế Diêu hận không thể mỗi ngày đến hỏi một lần xem có tiến triển gì không, đáp án tất nhiên đều là ánh mắt xem thường. Kế Diêu từ nhỏ chưa từng bị chế nhạo, hắn nén giận, dù vậy cũng phải bám trụ.
Như Tiểu Chu nói, Tang Quả xác thực so với lúc mới gặp ôn hòa hơn rất nhiều, đối với ba người cũng coi như chu đáo, bất quá thường phân phó hai người lên vách núi hái thuốc cho nàng, hoàn toàn không có ý cảm tạ, coi như việc hiển nhiên.
Mỗi lần, Kế Diêu cùng Tiểu Chu đi lên vách núi giúp nàng hái thuốc. Tiểu Từ và Tang Quả đều đứng ở phía dưới chờ đợi.
Tang Quả khép chặt vạt áo, xa xa nhìn về phía hai bóng người, có chút hoảng hốt đối Tiểu Từ nói: “Kỳ thật, ta rất hâm mộ ngươi." Sau đó, im lặng không nói nữa.
Tiểu Từ sửng sốt, nghĩ không ra chính mình mệnh trong sớm tối, có cái gì hâm mộ, đang muốn hỏi nàng, theo ánh mắt nàng nhìn lại, tầm mắt nàng rơi trên người Kế Diêu! Tiểu Từ im lặng cúi đầu, trong lòng chợt động.
Ai cũng không ngờ, một ngày, Thư Thư thế nhưng lại xuất hiện ở dược vương cốc.
Hắn từ phương xa tới, trên mặt đất để lại những dấu chân, hắn chậm rãi đi đến, nhìn Tiểu Từ. Tiểu Từ nhất thời quá mức ngoài ý muốn, khẽ cười cười, nhưng lại không thốt nên lời.
Ánh mắt hắn như trước, sâu xa cùng phức tạp, hắn cũng không vội vã mở miệng, gắt gao nhìn nàng, gần như có chút tham lam.
Nàng cảm thấy chính mình bị hắn nhìn thật lâu, có chút không được tự nhiên. Mà đối với hắn chỉ như một cái chớp mắt, muốn phải dài hơn.
Nàng bị hắn nhìn chăm chú suýt nữa muốn tránh, Thư Thư thế này mới thấp giọng nói: “Không ngờ ở nơi này tình cờ gặp lại nàng." Không khí lành lạnh mà khô ráo, từ trong miệng hắn thở ra từng làn khói trắng, làm cho khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ.
- “Ân, ta cũng không nghĩ tới."Tiểu Từ chuyển tầm mắt, nhìn thấy Kế Diêu, thở phảo nhẹ nhõm một hơi.
Kế Diêu giật mình, mỉm cười nói: “Thư công tử, đã lâu không gặp."
Thư Thư quay đầu cười cười: “Cũng không tính là lâu lắm, Tiết thần y có ở đây không?"
- “Có."
- “Vậy xin cáo từ trước, ta tìm hắn có việc gấp." Hắn chắp tay sau đó rời đi.
Kế Diêu cùng Tiểu Từ nhìn theo bóng lưng hắn, không hẹn mà cùng nói: “Thực khéo, cư nhiên lại gặp hắn."
Tiểu Từ nói: “Ta có chuyện muốn nói với chàng, con dấu kia, ta đã cho hắn."
Kế Diêu cười: “Con dấu đó vốn là của nàng, nàng muốn tặng cho ai cũng được."
Tiểu Từ ngược lại có chút sầu lo: “Ta chỉ sợ hắn lấy con dấu kia làm cái cớ, khơi mào chiến sự, đó chính là lỗi của ta."
Kế Diêu trầm ngâm một lát nói: “Thư Thư nếu muốn làm hoàng đế, nhất định dùng trí."
Tiểu Từ gật đầu: “Chúng ta đi đốt một chậu than đi, nơi này thật lạnh."
- “Hảo." Kế Diêu nắm tay nàng trở lại phòng, đóng tất cả các cửa, bưng lên một chậu than. Hai người dựa vào nhau, nhìn ngọn lửa, cảm giác thật ấm áp.
- “Kế Diêu, chúng ta trở về đi. Nơi này không có ôn tuyền." Kỳ thật, một khắc nàng nghe Tiết Chi Hải nói không có giải dược, bắt đầu có ý định rơi đi. Nhưng đối mặt với Kế Diêu, nàng không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của hắn, vì thế cùng hắn một ngày lại một ngày. Nàng rất nhớ Dao Trì, nơi duy nhất thuộc về bọn họ, đơn sơ lại như tiên cảnh.
Kế Diêu gấp gáp nói: “Chờ một chút, mùa xuân chúng ta liền trở về."
Còn có mùa xuân sao? Tiểu Từ không dám nói tiếp, nhìn ngọn lửa nháy mắt cháy bùng lên, có sức sống như vậy.
Ban đêm, Kế Diêu đứng trước cửa sổ, cảm giác được không khí lạnh lẽo mang theo chút ướt át, ở trong núi hai năm, hắn biết, hẳn là có mưa hoặc là tuyết.
Nàng không nhớ mình ngày đó tỉnh lại là vào khoảng thời gian nào, chỉ nhớ rõ đập vào mắt là một bầu trời đầy tuyết. Cho nên, chỉ cần tuyết rơi, có nghĩa ngày nàng ra đi gần trong gang tấc. Hắn chưa bao giờ sợ hãi tuyết rơi như vậy, sợ nó đến đây.
Nhất thời, bi ai cùng cực khiến hắn phát điên. Hắn cầm lấy trường kiếm đi ra vườn. Lưu quang kiếm pháp thi triển, quang ảnh như tia chớp, quỷ mị, xuất thần nhập hóa. Không có chỗ phát tiết áp lực cùng tuyệt vọng, hắn cứ một kiếm chém lung tung, khắp nơi một mảnh bừa bãi.
- “Nơi này cũng không phải nhà của ngươi."
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên. Kế Diêu thu tay, quay đầu nhìn lại.
Tang Quả một thân áo lông cừu màu trắng, đứng dựa vào một thân cây. Hắn không thấy rõ biểu tình của nàng, cũng không muốn nhìn.
- “Thật có lỗi." Kế Diêu hít sâu một hơi, tính rời đi.
- “Ngươi đợi chút."
- “Tiết cô nương có gì phân phó?"
- “Không phải phân phó, là giao dịch."
- “Ân?" Kế Diêu sửng sốt, nàng cùng hắn có cái gì giao dịch?
- “Nhất mộng đầu bạc có lẽ có thể giải. Ngươi nếu như cùng ta thành thân, ta sẽ hết sức thuyết phục tổ phụ cứu nàng."
- “Ngươi nói cái gì?" Trường kiếm trong tay Kế Diêu rơi xuống, khuôn mặt đóng băng, thanh âm sắc nhọn vang lên.
- “Ta nói, chỉ cần ngươi lấy ta, có lẽ nàng có thể cứu."
Cảm giác mừng như điên đánh úp lại khiến hắn không nghĩ được gì khác, chỉ cảm thấy điều kiện này quá mạc danh kỳ diệu. Hắn gấp giọng nói: “Ngươi biết rõ, ta chỉ thích nàng."
- “Ta biết. Thế nhưng ngươi thích nàng, không có giải dược, nàng sẽ chết. Ngươi suy nghĩ một chút, giao dịch này có khả thi không?"
Kế Diêu lâm vào nghi hoặc cùng thống khổ: “Ngươi vì sao muốn như vậy?" Chẳng lẽ nàng thích hắn? Hắn không xác định. Tâm của hắn đều đặt ở trên người Tiểu Từ, chưa từng chú ý đến nàng, càng không biết nàng rốt cuộc có ý gì khi đưa ra giao dịch như vậy.
Tang Quả nhẹ nhàng nói: “Ta hâm mộ nàng, có thể có một người như vậy đối với nàng, bất luận sinh tử."
Kế Diêu cười khổ, trầm giọng nói: “Ta chỉ đối với nàng, mới như vậy."
Tang Quả thở dài: “Ta không miễn cưỡng ngươi. Ngươi suy nghĩ kĩ rồi trả lời ta. Quân tử nhất ngôn, không thể thất tín. Ngươi nghĩ xong, cứ tới tìm ta."
Vạt áo vừa động, Tang Quả phiêu phiêu rời đi.
Giờ phút này không biết Kế Diêu có tâm tình gì, vừa mừng như điên vừa bi ai hỗn loạn đan xen, thân thể một trận nóng một trận lạnh. Nàng nói thật chăng? Tiểu Từ có thể cứu? Điều kiện là phải thành thân với Tang Quả?
Nếu thật sự phải làm giao dịch như vậy để cứu Tiểu Từ, kết quả, hắn lấy một người hắn không thương, nàng mắt thấy hắn lấy người khác. Hắn và nàng chắc chắn đều sống không bằng chết.
Nhưng là, giao dịch này lại có sức dụ hoặc lớn như thế, lớn đến mức sống không bằng chết cũng cam tâm tình nguyện thử một lần. Nhưng phải như thế nào mở miệng với Tiểu Từ? Chỉ sợ nàng thà rằng chết cũng không nguyện ý.
Hắn cứ như vậy ngơ ngác đứng một chỗ, không biết qua bao lâu, thẳng đến khi những bông tuyết đầu tiên đậu ở trên trán hắn.
Bông tuyết như muối, mang theo vị mặn, đọng lại trên bờ môi hắn. Dần dần dưới chân từng mảng tuyết bao trùm. Trước mắt là một trời tuyết, mê man mờ mịt.
Hắn rốt cuộc cất bước, một chuỗi dấu chân dài tới ngoài phòng Tang Quả. Trong phòng có đèn, phía trước cửa sổ có bóng người.
Hắn cách một cánh cửa ảm đạm nói: “Ngươi nói là sự thật?"
- “Đúng, ngươi nếu không tin, cũng không cần đáp ứng, ta nói, không miễn cưỡng. Còn nếu, ngươi đáp ứng rồi, liền không được đổi ý."
Hắn có chút không xác định, không yên hỏi: “Tiết thần y không phải nói không có giải dược sao?"
- “Hôm qua không có, có lẽ hôm nay sẽ có, hôm nay còn sống, có lẽ ngày mai sẽ chết."
Lời của nàng giống như một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn. Hôm này còn sống, có lẽ ngày mai sẽ chết. Tiểu Từ…
- “Ngươi vì sao phải làm như thế. Ta mặc dù lấy ngươi, trong lòng cũng chỉ có nàng."
- “Ta mặc kệ tâm của người khác, ta chỉ quan tâm chính mình." Nàng lạnh nhạt trả lời, ngoài cửa sổ bóng người chớp động, mở cửa.
- “Ngươi nguyện ý sao?" Nàng thẳng tắp nhìn lại. Ánh mắt như đao như kiếm, đâm sâu vào nội tâm hắn.
- “Hảo." Hắn gian nan phun ra một chữ, tựa hồ tim phổi bị vét sạch, trống rỗng.
Nàng có một đường sinh cơ, hắn hẳn nên mừng như điên, nhưng loại vui sướng này bao gồm quá nhiều thống khổ, đem niềm vui nén chặt, trĩu xuống. Hắn đứng ở bên ngoài phòng Tiểu Từ, không thể nâng bàn tay lên gõ cửa.
Nên như thế nào nói cho nàng? Đột nhiên như vậy, khó tin như vậy, không thể giải thích, chỉ có một con đường.
Hắn cứ như vậy ở trước phòng nàng đứng một đêm, thẳng đến khi vang lên tiếng mở cửa. Tiểu Từ vừa thấy hắn, chợt kinh ngạc nhảy dựng.
- “Chàng làm sao vậy?"
Kế Diêu không biết làm sao mở miệng, chính là ngơ ngác nhìn nàng, rạng mây hồng như thế từng xuất hiện trên hai gò má nàng, tô đậm thêm xoáy lúm đồng tiền. Mà gần đây chỉ có sáng sớm rời giường mới thấy. Da thịt của nàng vốn rất trắng, hiện tại trắng đến nỗi cơ hồ trong suốt.
Nàng kéo hắn vào phòng, đưa đến bên chậu than. Đốt thêm một chút lửa, tro tàn ở dưới, còn sót lại một chút ấm áp.
Nàng đem tay hắn hơ trên chậu than, bàn tay hắn lạnh lẽo gần như không có độ ấm.
Nàng vội hỏi: “Chàng làm sao vậy?"
Kế Diêu nhìn ngón tay nhỏ gầy của nàng bao trùm lấy bàn tay to lớn của hắn, ngay cả nhìn thẳng vào mắt nàng cũng không có dũng khí. Mặc dù trong lòng tự hỏi một đêm, tìm một lý do thoái thác, giờ khắc này mở miệng, lại có chút gian nan.
- “Tiểu Từ, nếu là, nếu là ta lấy người khác, bệnh của nàng tốt lên. Nàng có nguyện ý không?" Hắn cơ hồ từng chữ nói ra, không dám nhìn nàng.
Không có tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng đều không có. Hắn nóng nảy, vội nâng mi mắt, nhìn thấy dao động trong ánh mắt nàng, nhu tình nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau thật lâu, đôi môi mỏng manh của nàng khẽ mở, thấp giọng nói: “Ta nguyện ý."
Hắn kinh ngạc, hắn không ngờ nàng có thể bình tĩnh đáp ứng như thế.
- “Ta, Tang Quả nói, nếu ta lấy nàng, nàng sẽ thuyết phục Tiết thần y chữa khỏi cho nàng."
- “Thật vậy chăng?"
Kế Diêu hốc mắt đột nhiên đỏ. Hắn nắm chặt tay nàng: “Ta, ta không thể cự tuyệt, cho dù nàng gạt ta, ta cũng vô pháp cự tuyệt. Ta tin tưởng là thật. Nàng cũng tin tưởng, được không?"
Nàng ôn nhu cười: “Được. Ta tin tưởng."
Hắn có chút kinh ngạc vì phản ứng của nàng, không có bi thống, cứ như vậy vân đạm phong thanh nghe theo cùng chấp nhận.
Hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu tựa vào trên bả vai nàng. Áo bông thật dày che khuất hơi thở của nàng, không có cảm giác quen thuộc. Hắn có chút sợ hãi, vòng ôm càng chặt.
- “Tiểu Từ, nàng có biết tâm ý của ta…" Hắn không nói được, cũng biết giờ phút này mọi lời nói đều không còn ý nghĩa.
- “Ta cái gì cũng đều biết. Ta có thể sống, có thể thấy chàng, cũng chính là hạnh phúc, không nhất định phải gả cho chàng."
Trong lòng hắn chua xót cơ hồ muốn rơi lệ, nhỏ giọng thì thầm: “Ta sẽ không buông tay nàng, sẽ vẫn chiếu cố nàng."
Tiểu Từ nói nhỏ: “Không. Ta chỉ muốn đi thật xa."
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Chàng xem, tuyết rơi, vận khí của ta thật tốt. Đây chính là hy vọng từ trong chỗ chết sao?"
Hắn không nói được lời nào, tuyết rơi không ngừng, biến thành lông ngỗng bay đầy trời.
- “Chàng đi nói với nàng, nói chàng đồng ý." Tiểu Từ thúc giục hắn, bàn tay đặt ở trước ngực hắn khẽ đẩy. Bàn tay hạ xuống tim, nhịp đập rất chậm, tựa hồ cố giấu bi thương.
Kế Diêu đứng lên, mạnh mẽ mở cửa phòng. Tuyết theo gió bay vào, dừng trên đầu tóc cùng bờ vai hắn. Hắn vội vàng rời đi.
Tiểu Từ nhìn qua khung cửa số mặt sân đầy tuyết, khóe môi cười cười.
Tang Quả hiển nhiên vô cùng kinh ngạc khi thấy Kế Diêu có câu trả lời nhanh như thế: “Ngươi thật sự nguyện ý? Ngươi không hối hận!"
Kế Diêu thần sắc lạnh lùng: “Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi chữa khỏi cho nàng."
Khóe miệng Tang Quả nhếch lên: “Không nhất định, ta chỉ là hết sức, như vậy ngươi cũng nguyện ý?"
- “Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi hết sức."
Đôi mắt Tang Quả sáng ngời: “Tốt lắm, ngươi trước lấy ta. Hôm nay."
Hôm nay! Kế Diêu thống khổ không chịu nổi, vẫn hy vọng vào thời điểm cuối cùng, nàng có thể thay đổi chủ ý.
- “Ngươi vì sao nhất định phải như thế, cho dù ngươi thật sự thích ta muốn gả cho ta, ngươi cũng biết, trừ bỏ nàng, ta không có khả năng thích người khác."
Tang Quả nhíu mày, nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói: “Ta cũng như vậy, thích một người, cũng sẽ không thích người thứ hai."
Cái loại khẩu khí dứt khoát này, thập phần ngang ngược.
Kế Diêu hỏi: “Hôn sự của ngươi Tiết thần y chẳng lẽ không hỏi đến sao?"
- “Hắn chỉ quan tâm đến nhất mộng đầu bạc. Chuyện của ta, tự nhiên do ta làm chủ. Hết thảy giản lược, hỷ phục đã có sẵn. Ngươi mặc vào cùng ta bái thiên địa là được."
Bộ dáng của nàng thực đạm mạc, nhìn không ra có bao nhiêu vui mừng, chính là một loại như trút được gánh nặng.
Kế Diêu ứng thanh hảo, xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Tiểu Chu sững sờ nhìn hắn, giống như một người xa lạ.
- “Các ngươi vừa rồi đang thương lượng cái gì? Ngươi thành thân với nàng?"
- “Ân."
- “Ngươi điên rồi, Tiểu Từ làm sao bây giờ? Nàng đã là người của ngươi, ngươi sao có thể làm thế?" Quen biết hai mươi năm, Tiểu Chu chưa bao giờ tức giận như vậy, quyền cước đánh tới, Kế Diêu không chống đỡ, tùy ý hắn.
- “Dừng tay!" Tang Quả quát lạnh một tiếng: “Hắn là phu quân của ta, nếu ngươi lại động thủ, lập tức cút khỏi nơi này."
Tiểu Chu dừng lại, hắn chết trân tại chỗ, nhìn Tang Quả nói: “Phu quân của ngươi thì sao, có cái gì tốt? Ngươi không cần đuổi ta, ta cũng muốn đi. Ta chính là khinh thường những người như vậy, giải thanh cao, thực ti bỉ!"
Hắn ngoan hận trừng mắt với Kế Diêu, xoay người bước đi.
- “Tiểu Chu!" Kế Diêu thống khổ hô một tiếng, đã thấy bóng Tiểu Chu mất hút.
Tang Quả tựa hồ hết thảy đều chuẩn bị tốt. Nàng lấy ra một bộ hỷ phục, đặt ở trên tay Kế Diêu, sau đó nói: “Ngươi đi trước chuẩn bị, một hồi đến phòng tổ phụ chờ ta. Ta đã nói cho tổ phụ, hắn cũng không phản đối."
Hắn không có gì chuẩn bị, chỉ có một loại cảm giác đi vào chỗ chết rồi sinh quyết tuyệt. Cúi đầu nhìn xuống, hỷ phục màu đỏ tiên diễm như máu, đặt ở trong nay nặng trĩu. Hắn không cần biết đây là hỷ phục, chỉ coi như là một loại linh dược, có thể cứu sống người hắn yêu nhất.
Kế Diêu chậm rãi mở ra, đem hỷ phục qua loa mặc trên người. Hỷ phục nhưng lại không dài không ngắn, giống như vì hắn mà làm. Hắn đi ra khỏi phòng Tang Quả, lập tức hướng về phía chính sảnh.
Nửa đường, Thư Thư nhìn thấy hắn, kinh ngạc dừng bước.
- “Ngươi đây là?" Hắn nhìn hỷ phục trên người Kế Diêu, kinh ngạc không thốt nên lời.
Kế Diêu mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ta muốn cùng Tang Quả thành thân."
Thư Thư khiếp sợ không thôi, lướt qua đầu vai Kế Diêu, chỉ thấy cuối vườn hoa, Tiểu Từ đứng ở cạnh cửa, quá xa, nhìn không thấy biểu tình của nàng, bóng dáng đơn bạc giống như một mảnh tuyết trắng, tựa hồ muốn theo gió cuốn đi.
- “Kế Diêu, ngươi làm gì vậy, Tiểu Từ đang nhìn ngươi." Hắn nhíu mày, nói xong lời cuối trong lòng vô cùng đau xót.
Nàng đang nhìn hắn…Kế Diêu kìm nén ý muốn quay đầu, lại chung quy không thể khắc chế chính mình, hắn chậm rãi xoay người, chậm rãi đi về phía nàng.
Từng bông tuyết rơi xuống, che khuất tầm mắt của hắn và nàng…
Tang Quả cũng không an bài ba người ở cùng một chỗ, mà để bọn họ tự sắp xếp ba gian khách phòng. Trong phòng tràn ngập mùi hương dược thảo, có chút giống hương vị ở Đào cư. Tiểu Từ từng nói, để dược thảo trong phòng có thể làm cho tinh thần người ta an bình trấn định. Nhưng là, hắn chẳng có chút nào buồn ngủ, tâm loạn như ma, không biết những dược thảo Tiết Chi Hải nói là cái gì, vì sao lại võ đoán hắn không thể tìm được?
Dược vương cốc rất lạnh, cũng là núi, nhưng không có những ôn tuyền thủy khí dày đặc như ở Cẩm Tú sơn, khắp nơi tràn ngập hàn khí lạnh thấu xương.
Tiết Chi Hải ở trong phòng rất ít đi ra. Kế Diêu hận không thể mỗi ngày đến hỏi một lần xem có tiến triển gì không, đáp án tất nhiên đều là ánh mắt xem thường. Kế Diêu từ nhỏ chưa từng bị chế nhạo, hắn nén giận, dù vậy cũng phải bám trụ.
Như Tiểu Chu nói, Tang Quả xác thực so với lúc mới gặp ôn hòa hơn rất nhiều, đối với ba người cũng coi như chu đáo, bất quá thường phân phó hai người lên vách núi hái thuốc cho nàng, hoàn toàn không có ý cảm tạ, coi như việc hiển nhiên.
Mỗi lần, Kế Diêu cùng Tiểu Chu đi lên vách núi giúp nàng hái thuốc. Tiểu Từ và Tang Quả đều đứng ở phía dưới chờ đợi.
Tang Quả khép chặt vạt áo, xa xa nhìn về phía hai bóng người, có chút hoảng hốt đối Tiểu Từ nói: “Kỳ thật, ta rất hâm mộ ngươi." Sau đó, im lặng không nói nữa.
Tiểu Từ sửng sốt, nghĩ không ra chính mình mệnh trong sớm tối, có cái gì hâm mộ, đang muốn hỏi nàng, theo ánh mắt nàng nhìn lại, tầm mắt nàng rơi trên người Kế Diêu! Tiểu Từ im lặng cúi đầu, trong lòng chợt động.
Ai cũng không ngờ, một ngày, Thư Thư thế nhưng lại xuất hiện ở dược vương cốc.
Hắn từ phương xa tới, trên mặt đất để lại những dấu chân, hắn chậm rãi đi đến, nhìn Tiểu Từ. Tiểu Từ nhất thời quá mức ngoài ý muốn, khẽ cười cười, nhưng lại không thốt nên lời.
Ánh mắt hắn như trước, sâu xa cùng phức tạp, hắn cũng không vội vã mở miệng, gắt gao nhìn nàng, gần như có chút tham lam.
Nàng cảm thấy chính mình bị hắn nhìn thật lâu, có chút không được tự nhiên. Mà đối với hắn chỉ như một cái chớp mắt, muốn phải dài hơn.
Nàng bị hắn nhìn chăm chú suýt nữa muốn tránh, Thư Thư thế này mới thấp giọng nói: “Không ngờ ở nơi này tình cờ gặp lại nàng." Không khí lành lạnh mà khô ráo, từ trong miệng hắn thở ra từng làn khói trắng, làm cho khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ.
- “Ân, ta cũng không nghĩ tới."Tiểu Từ chuyển tầm mắt, nhìn thấy Kế Diêu, thở phảo nhẹ nhõm một hơi.
Kế Diêu giật mình, mỉm cười nói: “Thư công tử, đã lâu không gặp."
Thư Thư quay đầu cười cười: “Cũng không tính là lâu lắm, Tiết thần y có ở đây không?"
- “Có."
- “Vậy xin cáo từ trước, ta tìm hắn có việc gấp." Hắn chắp tay sau đó rời đi.
Kế Diêu cùng Tiểu Từ nhìn theo bóng lưng hắn, không hẹn mà cùng nói: “Thực khéo, cư nhiên lại gặp hắn."
Tiểu Từ nói: “Ta có chuyện muốn nói với chàng, con dấu kia, ta đã cho hắn."
Kế Diêu cười: “Con dấu đó vốn là của nàng, nàng muốn tặng cho ai cũng được."
Tiểu Từ ngược lại có chút sầu lo: “Ta chỉ sợ hắn lấy con dấu kia làm cái cớ, khơi mào chiến sự, đó chính là lỗi của ta."
Kế Diêu trầm ngâm một lát nói: “Thư Thư nếu muốn làm hoàng đế, nhất định dùng trí."
Tiểu Từ gật đầu: “Chúng ta đi đốt một chậu than đi, nơi này thật lạnh."
- “Hảo." Kế Diêu nắm tay nàng trở lại phòng, đóng tất cả các cửa, bưng lên một chậu than. Hai người dựa vào nhau, nhìn ngọn lửa, cảm giác thật ấm áp.
- “Kế Diêu, chúng ta trở về đi. Nơi này không có ôn tuyền." Kỳ thật, một khắc nàng nghe Tiết Chi Hải nói không có giải dược, bắt đầu có ý định rơi đi. Nhưng đối mặt với Kế Diêu, nàng không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của hắn, vì thế cùng hắn một ngày lại một ngày. Nàng rất nhớ Dao Trì, nơi duy nhất thuộc về bọn họ, đơn sơ lại như tiên cảnh.
Kế Diêu gấp gáp nói: “Chờ một chút, mùa xuân chúng ta liền trở về."
Còn có mùa xuân sao? Tiểu Từ không dám nói tiếp, nhìn ngọn lửa nháy mắt cháy bùng lên, có sức sống như vậy.
Ban đêm, Kế Diêu đứng trước cửa sổ, cảm giác được không khí lạnh lẽo mang theo chút ướt át, ở trong núi hai năm, hắn biết, hẳn là có mưa hoặc là tuyết.
Nàng không nhớ mình ngày đó tỉnh lại là vào khoảng thời gian nào, chỉ nhớ rõ đập vào mắt là một bầu trời đầy tuyết. Cho nên, chỉ cần tuyết rơi, có nghĩa ngày nàng ra đi gần trong gang tấc. Hắn chưa bao giờ sợ hãi tuyết rơi như vậy, sợ nó đến đây.
Nhất thời, bi ai cùng cực khiến hắn phát điên. Hắn cầm lấy trường kiếm đi ra vườn. Lưu quang kiếm pháp thi triển, quang ảnh như tia chớp, quỷ mị, xuất thần nhập hóa. Không có chỗ phát tiết áp lực cùng tuyệt vọng, hắn cứ một kiếm chém lung tung, khắp nơi một mảnh bừa bãi.
- “Nơi này cũng không phải nhà của ngươi."
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên. Kế Diêu thu tay, quay đầu nhìn lại.
Tang Quả một thân áo lông cừu màu trắng, đứng dựa vào một thân cây. Hắn không thấy rõ biểu tình của nàng, cũng không muốn nhìn.
- “Thật có lỗi." Kế Diêu hít sâu một hơi, tính rời đi.
- “Ngươi đợi chút."
- “Tiết cô nương có gì phân phó?"
- “Không phải phân phó, là giao dịch."
- “Ân?" Kế Diêu sửng sốt, nàng cùng hắn có cái gì giao dịch?
- “Nhất mộng đầu bạc có lẽ có thể giải. Ngươi nếu như cùng ta thành thân, ta sẽ hết sức thuyết phục tổ phụ cứu nàng."
- “Ngươi nói cái gì?" Trường kiếm trong tay Kế Diêu rơi xuống, khuôn mặt đóng băng, thanh âm sắc nhọn vang lên.
- “Ta nói, chỉ cần ngươi lấy ta, có lẽ nàng có thể cứu."
Cảm giác mừng như điên đánh úp lại khiến hắn không nghĩ được gì khác, chỉ cảm thấy điều kiện này quá mạc danh kỳ diệu. Hắn gấp giọng nói: “Ngươi biết rõ, ta chỉ thích nàng."
- “Ta biết. Thế nhưng ngươi thích nàng, không có giải dược, nàng sẽ chết. Ngươi suy nghĩ một chút, giao dịch này có khả thi không?"
Kế Diêu lâm vào nghi hoặc cùng thống khổ: “Ngươi vì sao muốn như vậy?" Chẳng lẽ nàng thích hắn? Hắn không xác định. Tâm của hắn đều đặt ở trên người Tiểu Từ, chưa từng chú ý đến nàng, càng không biết nàng rốt cuộc có ý gì khi đưa ra giao dịch như vậy.
Tang Quả nhẹ nhàng nói: “Ta hâm mộ nàng, có thể có một người như vậy đối với nàng, bất luận sinh tử."
Kế Diêu cười khổ, trầm giọng nói: “Ta chỉ đối với nàng, mới như vậy."
Tang Quả thở dài: “Ta không miễn cưỡng ngươi. Ngươi suy nghĩ kĩ rồi trả lời ta. Quân tử nhất ngôn, không thể thất tín. Ngươi nghĩ xong, cứ tới tìm ta."
Vạt áo vừa động, Tang Quả phiêu phiêu rời đi.
Giờ phút này không biết Kế Diêu có tâm tình gì, vừa mừng như điên vừa bi ai hỗn loạn đan xen, thân thể một trận nóng một trận lạnh. Nàng nói thật chăng? Tiểu Từ có thể cứu? Điều kiện là phải thành thân với Tang Quả?
Nếu thật sự phải làm giao dịch như vậy để cứu Tiểu Từ, kết quả, hắn lấy một người hắn không thương, nàng mắt thấy hắn lấy người khác. Hắn và nàng chắc chắn đều sống không bằng chết.
Nhưng là, giao dịch này lại có sức dụ hoặc lớn như thế, lớn đến mức sống không bằng chết cũng cam tâm tình nguyện thử một lần. Nhưng phải như thế nào mở miệng với Tiểu Từ? Chỉ sợ nàng thà rằng chết cũng không nguyện ý.
Hắn cứ như vậy ngơ ngác đứng một chỗ, không biết qua bao lâu, thẳng đến khi những bông tuyết đầu tiên đậu ở trên trán hắn.
Bông tuyết như muối, mang theo vị mặn, đọng lại trên bờ môi hắn. Dần dần dưới chân từng mảng tuyết bao trùm. Trước mắt là một trời tuyết, mê man mờ mịt.
Hắn rốt cuộc cất bước, một chuỗi dấu chân dài tới ngoài phòng Tang Quả. Trong phòng có đèn, phía trước cửa sổ có bóng người.
Hắn cách một cánh cửa ảm đạm nói: “Ngươi nói là sự thật?"
- “Đúng, ngươi nếu không tin, cũng không cần đáp ứng, ta nói, không miễn cưỡng. Còn nếu, ngươi đáp ứng rồi, liền không được đổi ý."
Hắn có chút không xác định, không yên hỏi: “Tiết thần y không phải nói không có giải dược sao?"
- “Hôm qua không có, có lẽ hôm nay sẽ có, hôm nay còn sống, có lẽ ngày mai sẽ chết."
Lời của nàng giống như một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn. Hôm này còn sống, có lẽ ngày mai sẽ chết. Tiểu Từ…
- “Ngươi vì sao phải làm như thế. Ta mặc dù lấy ngươi, trong lòng cũng chỉ có nàng."
- “Ta mặc kệ tâm của người khác, ta chỉ quan tâm chính mình." Nàng lạnh nhạt trả lời, ngoài cửa sổ bóng người chớp động, mở cửa.
- “Ngươi nguyện ý sao?" Nàng thẳng tắp nhìn lại. Ánh mắt như đao như kiếm, đâm sâu vào nội tâm hắn.
- “Hảo." Hắn gian nan phun ra một chữ, tựa hồ tim phổi bị vét sạch, trống rỗng.
Nàng có một đường sinh cơ, hắn hẳn nên mừng như điên, nhưng loại vui sướng này bao gồm quá nhiều thống khổ, đem niềm vui nén chặt, trĩu xuống. Hắn đứng ở bên ngoài phòng Tiểu Từ, không thể nâng bàn tay lên gõ cửa.
Nên như thế nào nói cho nàng? Đột nhiên như vậy, khó tin như vậy, không thể giải thích, chỉ có một con đường.
Hắn cứ như vậy ở trước phòng nàng đứng một đêm, thẳng đến khi vang lên tiếng mở cửa. Tiểu Từ vừa thấy hắn, chợt kinh ngạc nhảy dựng.
- “Chàng làm sao vậy?"
Kế Diêu không biết làm sao mở miệng, chính là ngơ ngác nhìn nàng, rạng mây hồng như thế từng xuất hiện trên hai gò má nàng, tô đậm thêm xoáy lúm đồng tiền. Mà gần đây chỉ có sáng sớm rời giường mới thấy. Da thịt của nàng vốn rất trắng, hiện tại trắng đến nỗi cơ hồ trong suốt.
Nàng kéo hắn vào phòng, đưa đến bên chậu than. Đốt thêm một chút lửa, tro tàn ở dưới, còn sót lại một chút ấm áp.
Nàng đem tay hắn hơ trên chậu than, bàn tay hắn lạnh lẽo gần như không có độ ấm.
Nàng vội hỏi: “Chàng làm sao vậy?"
Kế Diêu nhìn ngón tay nhỏ gầy của nàng bao trùm lấy bàn tay to lớn của hắn, ngay cả nhìn thẳng vào mắt nàng cũng không có dũng khí. Mặc dù trong lòng tự hỏi một đêm, tìm một lý do thoái thác, giờ khắc này mở miệng, lại có chút gian nan.
- “Tiểu Từ, nếu là, nếu là ta lấy người khác, bệnh của nàng tốt lên. Nàng có nguyện ý không?" Hắn cơ hồ từng chữ nói ra, không dám nhìn nàng.
Không có tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng đều không có. Hắn nóng nảy, vội nâng mi mắt, nhìn thấy dao động trong ánh mắt nàng, nhu tình nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau thật lâu, đôi môi mỏng manh của nàng khẽ mở, thấp giọng nói: “Ta nguyện ý."
Hắn kinh ngạc, hắn không ngờ nàng có thể bình tĩnh đáp ứng như thế.
- “Ta, Tang Quả nói, nếu ta lấy nàng, nàng sẽ thuyết phục Tiết thần y chữa khỏi cho nàng."
- “Thật vậy chăng?"
Kế Diêu hốc mắt đột nhiên đỏ. Hắn nắm chặt tay nàng: “Ta, ta không thể cự tuyệt, cho dù nàng gạt ta, ta cũng vô pháp cự tuyệt. Ta tin tưởng là thật. Nàng cũng tin tưởng, được không?"
Nàng ôn nhu cười: “Được. Ta tin tưởng."
Hắn có chút kinh ngạc vì phản ứng của nàng, không có bi thống, cứ như vậy vân đạm phong thanh nghe theo cùng chấp nhận.
Hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu tựa vào trên bả vai nàng. Áo bông thật dày che khuất hơi thở của nàng, không có cảm giác quen thuộc. Hắn có chút sợ hãi, vòng ôm càng chặt.
- “Tiểu Từ, nàng có biết tâm ý của ta…" Hắn không nói được, cũng biết giờ phút này mọi lời nói đều không còn ý nghĩa.
- “Ta cái gì cũng đều biết. Ta có thể sống, có thể thấy chàng, cũng chính là hạnh phúc, không nhất định phải gả cho chàng."
Trong lòng hắn chua xót cơ hồ muốn rơi lệ, nhỏ giọng thì thầm: “Ta sẽ không buông tay nàng, sẽ vẫn chiếu cố nàng."
Tiểu Từ nói nhỏ: “Không. Ta chỉ muốn đi thật xa."
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Chàng xem, tuyết rơi, vận khí của ta thật tốt. Đây chính là hy vọng từ trong chỗ chết sao?"
Hắn không nói được lời nào, tuyết rơi không ngừng, biến thành lông ngỗng bay đầy trời.
- “Chàng đi nói với nàng, nói chàng đồng ý." Tiểu Từ thúc giục hắn, bàn tay đặt ở trước ngực hắn khẽ đẩy. Bàn tay hạ xuống tim, nhịp đập rất chậm, tựa hồ cố giấu bi thương.
Kế Diêu đứng lên, mạnh mẽ mở cửa phòng. Tuyết theo gió bay vào, dừng trên đầu tóc cùng bờ vai hắn. Hắn vội vàng rời đi.
Tiểu Từ nhìn qua khung cửa số mặt sân đầy tuyết, khóe môi cười cười.
Tang Quả hiển nhiên vô cùng kinh ngạc khi thấy Kế Diêu có câu trả lời nhanh như thế: “Ngươi thật sự nguyện ý? Ngươi không hối hận!"
Kế Diêu thần sắc lạnh lùng: “Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi chữa khỏi cho nàng."
Khóe miệng Tang Quả nhếch lên: “Không nhất định, ta chỉ là hết sức, như vậy ngươi cũng nguyện ý?"
- “Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi hết sức."
Đôi mắt Tang Quả sáng ngời: “Tốt lắm, ngươi trước lấy ta. Hôm nay."
Hôm nay! Kế Diêu thống khổ không chịu nổi, vẫn hy vọng vào thời điểm cuối cùng, nàng có thể thay đổi chủ ý.
- “Ngươi vì sao nhất định phải như thế, cho dù ngươi thật sự thích ta muốn gả cho ta, ngươi cũng biết, trừ bỏ nàng, ta không có khả năng thích người khác."
Tang Quả nhíu mày, nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói: “Ta cũng như vậy, thích một người, cũng sẽ không thích người thứ hai."
Cái loại khẩu khí dứt khoát này, thập phần ngang ngược.
Kế Diêu hỏi: “Hôn sự của ngươi Tiết thần y chẳng lẽ không hỏi đến sao?"
- “Hắn chỉ quan tâm đến nhất mộng đầu bạc. Chuyện của ta, tự nhiên do ta làm chủ. Hết thảy giản lược, hỷ phục đã có sẵn. Ngươi mặc vào cùng ta bái thiên địa là được."
Bộ dáng của nàng thực đạm mạc, nhìn không ra có bao nhiêu vui mừng, chính là một loại như trút được gánh nặng.
Kế Diêu ứng thanh hảo, xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Tiểu Chu sững sờ nhìn hắn, giống như một người xa lạ.
- “Các ngươi vừa rồi đang thương lượng cái gì? Ngươi thành thân với nàng?"
- “Ân."
- “Ngươi điên rồi, Tiểu Từ làm sao bây giờ? Nàng đã là người của ngươi, ngươi sao có thể làm thế?" Quen biết hai mươi năm, Tiểu Chu chưa bao giờ tức giận như vậy, quyền cước đánh tới, Kế Diêu không chống đỡ, tùy ý hắn.
- “Dừng tay!" Tang Quả quát lạnh một tiếng: “Hắn là phu quân của ta, nếu ngươi lại động thủ, lập tức cút khỏi nơi này."
Tiểu Chu dừng lại, hắn chết trân tại chỗ, nhìn Tang Quả nói: “Phu quân của ngươi thì sao, có cái gì tốt? Ngươi không cần đuổi ta, ta cũng muốn đi. Ta chính là khinh thường những người như vậy, giải thanh cao, thực ti bỉ!"
Hắn ngoan hận trừng mắt với Kế Diêu, xoay người bước đi.
- “Tiểu Chu!" Kế Diêu thống khổ hô một tiếng, đã thấy bóng Tiểu Chu mất hút.
Tang Quả tựa hồ hết thảy đều chuẩn bị tốt. Nàng lấy ra một bộ hỷ phục, đặt ở trên tay Kế Diêu, sau đó nói: “Ngươi đi trước chuẩn bị, một hồi đến phòng tổ phụ chờ ta. Ta đã nói cho tổ phụ, hắn cũng không phản đối."
Hắn không có gì chuẩn bị, chỉ có một loại cảm giác đi vào chỗ chết rồi sinh quyết tuyệt. Cúi đầu nhìn xuống, hỷ phục màu đỏ tiên diễm như máu, đặt ở trong nay nặng trĩu. Hắn không cần biết đây là hỷ phục, chỉ coi như là một loại linh dược, có thể cứu sống người hắn yêu nhất.
Kế Diêu chậm rãi mở ra, đem hỷ phục qua loa mặc trên người. Hỷ phục nhưng lại không dài không ngắn, giống như vì hắn mà làm. Hắn đi ra khỏi phòng Tang Quả, lập tức hướng về phía chính sảnh.
Nửa đường, Thư Thư nhìn thấy hắn, kinh ngạc dừng bước.
- “Ngươi đây là?" Hắn nhìn hỷ phục trên người Kế Diêu, kinh ngạc không thốt nên lời.
Kế Diêu mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ta muốn cùng Tang Quả thành thân."
Thư Thư khiếp sợ không thôi, lướt qua đầu vai Kế Diêu, chỉ thấy cuối vườn hoa, Tiểu Từ đứng ở cạnh cửa, quá xa, nhìn không thấy biểu tình của nàng, bóng dáng đơn bạc giống như một mảnh tuyết trắng, tựa hồ muốn theo gió cuốn đi.
- “Kế Diêu, ngươi làm gì vậy, Tiểu Từ đang nhìn ngươi." Hắn nhíu mày, nói xong lời cuối trong lòng vô cùng đau xót.
Nàng đang nhìn hắn…Kế Diêu kìm nén ý muốn quay đầu, lại chung quy không thể khắc chế chính mình, hắn chậm rãi xoay người, chậm rãi đi về phía nàng.
Từng bông tuyết rơi xuống, che khuất tầm mắt của hắn và nàng…
Tác giả :
Thị Kim