Cháu Gái Của Siêu Sao
Chương 1: Nhà mình đúng là nghèo thật
Chạng vạng tối, chiếc quạt cũ trong lớp mầm non kêu cót két.
Trước cửa phòng học, các bạn học nhỏ tung tăng đi ra ngoài nắm tay bố mẹ ra về.
Các bạn học nhỏ trong lớp ngày càng ít đi, nhưng Lục Chúc Chúc lại không hề nóng vội, tay cô bé cầm bút chì màu vẽ một bông hoa hồng vàng trên giấy.
Cô bạn Tương Thanh Lâm ngồi cùng bàn lấy hình dán hình ngôi sao nổi tiếng mà mình lén mua ra, dán từng tờ một lên trên mặt sách.
“Chúc Béo, cho cậu cái này nè." Cô gái nhỏ nhích lại gần, dán một tấm vào vở của Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc nhìn hình dán, tò mò hỏi: “Đây là ai á?"
“Thần tượng mình đấy, Lục Hoài Nhu."
“Lục Hoài Nhu là ai vậy?"
“Là một anh vô cùng đẹp trai, hát hò hay nhảy múa gì đều đỉnh cao, còn diễn phim cổ trang trên ti vi nữa cơ." Tương Thanh Lâm giới thiệu như thể cô bé thuộc trong lòng bàn tay, “Mẹ mình nói, từ nhỏ mẹ mình đã xem phim anh ấy đóng đến khi lớn lên, mẹ mình cũng thích anh ấy lắm."
“Mẹ cậu xem phim của anh ấy lớn lên." Lục Chúc Chúc giơ ngón tay ra đếm, “Vậy bây giờ anh ấy còn lớn tuổi hơn mẹ cậu, thế thì không nên gọi là anh, phải gọi là ông cơ."
Tương Thanh Lâm biết Lục Chúc Chúc học toán rất giỏi, cô bé bĩu môi, chỉ lên hình dán nói: “Tuổi tác không quan trọng mà! Cậu nhìn anh ấy đi. Có chỗ nào già đâu mà kêu là ông, chính là anh."
Lục Chúc Chúc chớp mắt, nhìn người đàn ông trên hình, thoạt nhìn đúng là trẻ tuổi thật, đẹp trai, so với người ba đẹp trai của cô bé thì… đẹp trai hơn rất nhiều!
Bạn học nhỏ Tưởng Thanh Lâm hào phóng nói: “Được rồi, mình tặng thần tượng của mình cho cậu rồi thì sau này Lục Hoài Nhu cũng là anh cậu!"
“Ơ, thần tượng của mình là Einstein …"
“Một cái ông già thì có gì để mà thần tượng!"
“Bởi vì ông ấy rất vĩ đại mà, thuyết tương đối của ông ấy…"
Lời còn chưa dứt, một người phụ nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa vẫy tay với Tương Thanh Lâm.
“Ơ, không nói với cậu nữa, mẹ mình tới đón mình rồi."
“Tạm biệt, ngày mai gặp lại nhé."
Sau khi Tương Thanh lâm rời đi, Lục Chúc Chúc thử gỡ hình dán trên giấy ra, nhưng mà quyển vở quá mỏng, vở sẽ bị xé xấu đi.
Lục Chúc Chúc thở dài, không thể làm gì khác hơn là để “Thần tượng" Lục gì đó nằm trên vở của cô bé, gần sát với hình của Einstein.
Ở cửa, cô Trần chủ nhiệm cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã hơn 30 phút kể từ lúc tan học.
Ba mẹ của Lục Chúc Chúc vẫn chưa đến.
Cô đi đến ngồi bên cạnh chỗ cô gái nhỏ, cười hỏi, “Lục Chúc Chúc, hôm nay là ba hay mẹ đến đón con vậy?"
Lục Chúc Chúc bỏ bút chì màu xuống, nhìn cô, thuận miệng đáp, “Ưm, con không biết."
Cô Trần lại hỏi: “Vậy ba mẹ con đang làm gì đấy?"
“Ba con thì đang kêu gọi mọi người mua hàng, mẹ thì nhảy nhót, bắn tim cảm ơn các máy bay, du thuyền lớn."
Cô Trần nghe cô bé nói chuyện không đầu không đuôi, sau một hồi ngẫm nghĩ thì mới bừng tỉnh hiểu ra: “Ba mẹ của Chúc Chúc là nhân viên bán hàng online đúng không?"
“Cô Trần, nhân viên bán hàng online là gì thế ạ?" Cô bé ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
“Con biết rồi, nhân viên bán hàng online là những người không làm việc, chỉ biết ở nhà chơi máy tính! Mẹ con nói, những người như thế chỉ có mà lừa tiền, anh con còn bị bọn họ lừa mấy vạn rồi!"
Lời của một đứa bé khác làm các bạn nhỏ xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Cô Trần liền giải thích: “Bán hàng online cũng là một công việc bình thường, chỉ là phương thức làm việc không giống như hồi kia, tuy phong cách làm việc khác nhưng đó cũng là một nghề tự lực cánh sinh, không nên phân biệt đối xử."
Các bạn nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Cô Trần nhìn Lục Chúc Chúc, phát hiện cô bé đang cảm kích cười với cô.
Cô gái nhỏ năm nay còn chưa tới 6 tuổi, tóc thắt hai bím, gò má trắng nõn, toát ra vẻ bụ bẫm, lúc cười lên có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, vô cùng đáng yêu,
Cô Trần vừa mới tốt nghiệp đại học, mỗi lần nhìn Lục Chúc Chúc, nguyện vọng muốn có con gái của cô lại tuôn trào mãnh liệt.
Nhất định phải đẻ một đứa đáng yêu như Lục Chúc Chúc!
Ở tuổi này là tuổi đáng yêu nhất của các bé gái, nếu cô có một tiên nữ bảo bối nhỏ như vậy chắc chắn sẽ cưng chiều trong lòng bàn tay… Thế mà bây giờ cô bé lại bị bỏ rơi lại ở trường học như thế này, thật là đau lòng!
Đang nói chuyện, lại có vài bạn học được ba mẹ đón về, cô Trần đi ra ngoài phòng học gọi điện cho ba của Lục Chúc Chúc.
Ba của cô bé là nhân viên bán hàng online, đang live stream chèo kéo bán hàng, bận đến mức không thể nghe điện thoại, nói thư ký đang trên đường đến đón.
Cô Trần tắt đèn trong phòng, nói với Lục Chúc Chúc, “Chúc Chúc, có một chú sẽ tới đón con ngay, chúng ta đi ra cổng trường đợi nhé."
“Vâng ạ, cô Trần."
Lục Chúc Chúc nhặt chiếc cặp hình Doraemon của mình lên, nắm tay cô Trần đi ra ngoài.
“Lục Chúc Chúc thật tội nghiệp, không có ba mẹ đến đón!"
Lục Chúc Chúc quay đầu lại, thấy bạn học Ninh Dung Nhi đang nắm tay mẹ, đứng bên xe Mercedes, lè lưỡi trêu chọc cô bé.
Cô bé vừa nói nhân viên bán hàng online lừa tiền vừa nãy cũng chính là Ninh Dung Nhi.
“Không có ba mẹ đón! Lục Chúc Chúc đáng thương, đáng thương, thật đáng thương!"
Lục Chúc Chúc nói: “Cậu cũng rất đáng thương."
“Tại sao mình lại đáng thương?"
“Con công trên vai cậu bị rụng hết lông rồi, trơ trụi luôn, tội nghiệp quá."
“Cậu nói bậy bạ gì đó!"
“Mình không nói bậy." Lục Chúc Chúc chân thành nói: “Cậu phải cẩn thận một chút nhé, nếu chim công không vui thì cậu cũng sẽ gặp chuyện xấu đấy."
“Nói gì không hiểu!" Ninh Dung Nhi kiêu ngạo quay đầu, không thèm để ý tới Lục Chúc Chúc không có ba mẹ.
Lục Chúc Chúc nhún vai, cũng không thèm để ý nữa.
Từ nhỏ cô bé đã khác biệt so với các bạn khác, thế giới trong mắt cô bé là thế giới muôn màu muôn vẻ của các loài sinh vật, vì vậy cô bé có thể nhìn ra những thuộc tính động vật đằng sau mỗi người.
Ví dụ như Ninh Dung Nhi, trên bả vai của cô bé là một con công kiêu ngạo, vì thế bình thường Ninh Dung Nhi ở trong lớp luôn nói chuyện hống hách.
Con công này chính là động vật thuộc tính của Ninh dung Nhi.
Còn của cô Trần là gà cú tốt bụng, cho nên cô Trần luôn che chở bao dung các bạn nhỏ, vừa kiên nhẫn lại dịu dàng.
Mà những động vật thuộc tính này sẽ quyết định tính cách của mỗi người.
Tương tự, trạng thái của các thuộc tính động vật này có liên quan trực tiếp đến tính cách và nhân phẩm của bọn họ.
Ví dụ như Ninh Dung Nhi ở trong lớp rất kiêu căng, vì gia đình giàu có nên cảm giác vượt trội hơn nhiều, làm nhiều bạn học khó chịu. Dần dần, Lục Chúc Chúc thấy con công trên vai cô bé bắt đầu rụng lông.
Ý là, cô bé sắp gặp chuyện xấu.
Ninh Dung Nhi không thể nào nhận ra được số phận của mình, cho nên lẩm bẩm: “Hừ, mình không có đáng thương, nhà mình có xe lớn! Lục Chúc Chúc mới đáng thương, đồ không có ba mẹ, đồ bỏ đi…"
Nhưng mà, còn chưa nói xong thì “Uỳnh" một tiếng vang lên, chiếc xe phía sau đâm thẳng vào xe Mercedes của nhà Ninh Dung Nhi, đuôi xe bị nát đến mức biến dạng.
Mẹ của Ninh Dung Nhi hét ầm lên: “Không có mắt à! Lái xe kiểu gì thế! Anh đâm hư xe tôi rồi đấy, cái xe này tận 800 vạn! Anh bồi thường nổi không!"
Ninh Dung Nhi nhìn xe nhà mình bị đâm có một cái lỗ lõm sâu, mặc dù cô bé không biết 800 vạn là bao nhiêu nhưng bực mình giậm chân, quay đầu liếc nhìn Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc dang hai tay ra.
“Mẹ! Là Lục Chúc Chúc nguyền rủa chúng tay đấy! Nhất định là như thế!" Ninh Dung Nhi hổn hển nói: “Cậu ấy vừa mới nguyền rủa chúng ta! Lục Chúc Chúc là kẻ xấu!"
Cô Trần tức giận nói: “Ninh Dung Nhi! Trẻ con thì không được mê tín, cũng không được nói xấu bạn như vậy!"
Mẹ của Ninh Dung Nhi dĩ nhiên là vô cùng tôn trọng cô giáo, vội vàng kéo tay Ninh Dung Nhi nói xin lỗi Lục Chúc Chúc.
Ninh Dung Nhi vừa khóc vừa nói xin lỗi.
“Không sao đâu." Lục Chúc Chúc không muốn so đo.
Ngay lúc này, một chiếc xe màu đen đi tới, dừng trước cổng trường.
Chú trợ lý bước xuống mở cửa xe: “Xin lỗi cô giáo, hôm nay ông chủ tôi nhận một đơn hàng lớn nên bận quá, trên đường lại bị kẹt xe nên tới trễ."
Cô Trần bất mãn trong lòng: “Nhờ anh chuyển lời đến ông chủ của anh: Người lớn bận đến mấy cũng phải đặt con em lên hàng đầu, đây là trách nhiệm của ba mẹ không thể đùn đẩy."
Lần đầu tiên Lục Chúc Chúc thấy cô Trần nghiêm túc như vậy, cho dù các bạn học làm sai bài thì cô Trần cũng không tức giận.
Cô bé thấy con gà cú trên vai cô Trần đang ra vẻ chiến đấu: “Bây giờ anh định đưa con bé đi đâu?"
Chúc trợ lý thành thật trả lời: “Đến nơi làm việc của ông chủ."
“Tại sao lại không về nhà?"
“Ông chủ bận live stream, nhà cũng không có ai cả."
“Rốt cuộc mọi người bị làm sao vậy! Đứa bé này còn chưa đến 6 tuổi! Thật là quá đáng!"
Lục Chúc Chúc vội vàng nắm tay cô Trần, nói: “Nhà con rất nghèo, nếu như ba không kiếm tiềm thì Chúc Chúc không được ăn gà KFC đâu ạ, cô Trần đừng trách ba con, ba con rất khổ."
Cô gái nhỏ nắm lấy tay cô Trần làm trái tim cô mềm nhũn, một cô bé hiểu chuyện như vậy không khỏi làm người khác đau lòng.
Nhưng mà cô Trần vừa ngẩng đầu lên thì thấy rõ hãng xe ở trước mắt, là một chiếc Bentley rẻ nhất là 400 vạn.
Cô bé còn đang lo mình không còn đủ tiền ăn gà KFC???
…
Con nít thật ra thì cũng không hiểu giàu nghèo là gì, cái có thể biết duy nhất chính là những bạn nhỏ có gia đình giàu có trong lớp, mỗi ngày đều thay một bộ đồ mới, không mặc lại, cô bé thì không có nhiều đồ như vậy, thậm chí còn không bằng Tương Thanh Lâm.
Không những đem đồ chơi đến trường, mà các bạn còn có máy chơi game, ipad, cho nên cô bé cho rằng nhà mình rất nghèo, thậm chí còn nghèo hơn cả nhà Tương Thanh Lâm.
Lục Chúc Chúc không có tính đua đòi, mặc dù cũng thấy hâm mộ các bạn có nhiều quần áo đẹp nhưng nguyện vọng lớn nhất của cô bé chính là có thể đi ăn gà rán KFC cùng bố mẹ vào mỗi cuối tuần, thế là vui nhất!
Phòng làm việc của ba nằm trong một căn nhà rộng hơn 100m2 ở khu thương mại trung tâm thành phố. Chúc Chúc vừa vào cửa, các chú các cô đều vây quanh —
“Chúc Chúc tới rồi!"
“Cục cưng, lại đây ăn quà vặt nào."
…
Chúc Chúc bị mọi người vậy quanh, ngồi vào ghế sô pha, bọn họ bày ra đủ loại quà vặt trước mặt Chúc Chúc.
Mọi người biết, lời nói của cô bé Chúc Chúc là vàng là bạc, mỗi lần cũng có thể giúp mọi người tránh khỏi những việc xui, cho nên cô bé nổi tiếng nhất ở đây, còn nổi tiếng hơn cả ba của cô bé –
“Chúc Chúc, giúp chú xem xem, hôm nay chú có thể trúng vé số không."
“Chúc Chúc, dạo gần đây cô hay xui xẻo lắm, con xem xem có phải cô bị chơi xấu không."
“Mọi người đừng vây quanh Chúc Chúc nữa." Chú trợ lý đi tới, đuổi mọi người đi ra: “Làm những việc mình cần phải làm đi."
Các chị nhéo gương mặt nhỏ bé của Chúc Chúc, để lại đồ ăn vặt trên bàn cho cô bé.
Chú trợ lý đưa Chúc Chúc đến bàn làm việc bên cạnh, xoa đầu cô bé, nói: “Chúc Chúc, trên bàn chú có bài tập của con đó, đừng để ý bọn họ, ba con live stream xong rồi sẽ đưa con về nhà."
“Vâng ạ, con cảm ơn chú."
“Con đói không, muốn ăn cái gì chú đi mua cho con."
“Ưm, không cần đâu ạ, bây giờ con không đói."
“Đói thì nói chú nhé."
“Vâng ạ!"
Chú trợ lý là một người tốt.
Chúc Chúc nhìn con kangaroo đang ngáp trên vai chú trợ lý, vì vậy cô bé đưa ngón tay ra, chạm vào chop mũi của nó.
Kangaroo cảm nhận được Chúc Chúc, nó lập tức vui vẻ lên, tinh thần phấn chấn, cọ qua lại trên đầu ngón tay của Chúc Chúc.
Chúc Chúc nói nhỏ với nó: “Đừng ngủ gật nha!"
Kangaroo nghe lời gật đầu.
Nếu như sinh linh ngủ gật thì chủ nhân cũng sẽ gặp chuyện xấu.
Lúc này, điện thoại của chú trợ lý vang lên, chú lên sân thượng nghe điện thoại —
“Cái gì! Qua cơn nguy kịch! Mẹ con bình an rồi hả! A! Thật là tốt quá! Tôi tới liền!"
Chú trợ lý để điện thoại xuống, hớn hở ra mặt: “Vợ tôi sinh con rồi! Là con gái!"
Mọi người xung quanh chúc mừng, Lục Chúc Chúc cũng nói: “Chúc mừng chú!"
Chú cảm động muốn khóc: “Cảm ơn Chúc Chúc nhé!"
Chúc Chúc nhìn con kangaroo đang vui vẻ trên vai chú, trong túi của nó còn lộ ra cái đầu nhỏ của kangaroo con.
Thật tốt quá.
…
“Chính là cực phẩm, một món ăn trân quý mỹ vị! Ăn vô cùng ngon!"
Lục Chúc Chúc nghe giọng nói vô cùng khoa trương của ba mình đang live stream, cô bé tặc lưỡi, nhảy xuống ghế làm việc, đi tới trước cửa phòng live stream, nhìn vào bên trong —
Ba đang lột một tép tỏi, màu đen.
“Hôm nay tôi xin giới thiệu loại thực phẩm chống oxy hóa này cho mọi người. Nó có tác dụng tốt đối với bệnh tiểu đường và cao huyết áp! Vị chua chua ngọt ngọt rất ngon! Mua đi!"
Ba sắp bỏ tép tỏi đen vào trong miệng, nhắm mắt lại nhai, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc khi ăn món ăn mỹ vị này.
Lục Chúc Chúc thấy trên bàn trà cũng có mấy củ tỏi, cô bé tò mò cầm lên, lột vỏ ra, bên trong là tép tỏi đen thùi lùi.
Ăn ngon thật không?
Lục Chúc Chúc ngập ngừng đưa tép tỏi vào miệng, chưa kịp ăn đã ngã quỵ xuống ghế sô pha vì mùi hăng nồng.
“Ọe ~~~"
Cô bé nôn mửa một trận mới tỉnh hồn lại.
Thấy cô bé khó chịu, một chị gái đi tới hỏi: “Tiểu tổ tông, thứ này em không nên ăn đâu… Chị đây ăn lần nào thì ói lần đấy."
“Chị, cái này là cái gì vậy ạ?"
“Tỏi đen, đây là đơn hàng lớn của chúng ta, phải bán đi."
“Cái này bao nhiêu tiền ạ?"
Chị gái nhún vai: “Chắc giá gốc cũng chỉ mấy xu."
Lục Chúc Chúc nhìn vẻ mặt hạnh phúc của ba mình, ba thật tội nghiệp quá, vì kiếm mấy xu thôi mà phải ăn thứ như vậy.
Hic, nhà mình đúng là nghèo thật.
…
Mười giờ tối, live stream của ba kết thúc, sau khi đi tới ghế sô pha thì thấy Lục Chúc Chúc đang ngủ, vì vậy ba cởi âu phục ra, đắp lên người cô bé.
Ba thấp giọng hỏi nhân viên làm việc bên cạnh: “Mẹ con bé còn chưa tới đón à?"
“Đã gọi điện rồi ạ, bên kia nói tối nay phải chơi game cùng fan, không rảnh."
Ba liếc mắt, đi tới bên cửa sổ, cầm điện thoại lên gọi điện —
“Hôm nay em nên đi đón Chúc Chúc!"
Mẹ Chúc Chúc: “Con gái cũng không phải là của riêng em!"
“Em bộn bề nhiều việc lắm, đang chơi game đây này."
“Cái gì! Chơi game là lý do sao! Em là mẹ đó!"
“Em cũng bận đến mười giờ! Cơm tối cũng chưa ăn! Anh đừng có mà quá đáng!"
…
Chúc Chúc bị tiếng ồn đánh thức, nhìn ba đang đứng bên cửa lớn, lại còn đang thở hổn hển —
“Vậy bây giờ làm sao?"
Mẹ Chúc Chúc: “Làm sao nữa, chúng ta bận thì đưa đến nhà ba mẹ anh thôi!"
Lời nói của ba chậm lại: “Em điên rồi à!"
Mẹ Chúc Chúc: “Ông bà nội trông cháu không phải là chuyện nên làm sao."
“Anh… Mẹ anh mất sớm rồi."
“Mẹ Chúc Chúc: “Vậy ba anh đâu! Chắc là vẫn còn khỏe!"
Vừa nhắc tới vị kia nhà mình… sắc mặt của ba lập tức ảm đạm.
Đã nhiều năm không liên lạc với cái người tính khí thất thường kia, thậm chí người kia còn không biết là mình đã có một đứa con gái.
Nếu đột nhiên đưa con bé qua…
Run sợ.
Bị chặt chân chắc là nhẹ nhất rồi.
Trước cửa phòng học, các bạn học nhỏ tung tăng đi ra ngoài nắm tay bố mẹ ra về.
Các bạn học nhỏ trong lớp ngày càng ít đi, nhưng Lục Chúc Chúc lại không hề nóng vội, tay cô bé cầm bút chì màu vẽ một bông hoa hồng vàng trên giấy.
Cô bạn Tương Thanh Lâm ngồi cùng bàn lấy hình dán hình ngôi sao nổi tiếng mà mình lén mua ra, dán từng tờ một lên trên mặt sách.
“Chúc Béo, cho cậu cái này nè." Cô gái nhỏ nhích lại gần, dán một tấm vào vở của Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc nhìn hình dán, tò mò hỏi: “Đây là ai á?"
“Thần tượng mình đấy, Lục Hoài Nhu."
“Lục Hoài Nhu là ai vậy?"
“Là một anh vô cùng đẹp trai, hát hò hay nhảy múa gì đều đỉnh cao, còn diễn phim cổ trang trên ti vi nữa cơ." Tương Thanh Lâm giới thiệu như thể cô bé thuộc trong lòng bàn tay, “Mẹ mình nói, từ nhỏ mẹ mình đã xem phim anh ấy đóng đến khi lớn lên, mẹ mình cũng thích anh ấy lắm."
“Mẹ cậu xem phim của anh ấy lớn lên." Lục Chúc Chúc giơ ngón tay ra đếm, “Vậy bây giờ anh ấy còn lớn tuổi hơn mẹ cậu, thế thì không nên gọi là anh, phải gọi là ông cơ."
Tương Thanh Lâm biết Lục Chúc Chúc học toán rất giỏi, cô bé bĩu môi, chỉ lên hình dán nói: “Tuổi tác không quan trọng mà! Cậu nhìn anh ấy đi. Có chỗ nào già đâu mà kêu là ông, chính là anh."
Lục Chúc Chúc chớp mắt, nhìn người đàn ông trên hình, thoạt nhìn đúng là trẻ tuổi thật, đẹp trai, so với người ba đẹp trai của cô bé thì… đẹp trai hơn rất nhiều!
Bạn học nhỏ Tưởng Thanh Lâm hào phóng nói: “Được rồi, mình tặng thần tượng của mình cho cậu rồi thì sau này Lục Hoài Nhu cũng là anh cậu!"
“Ơ, thần tượng của mình là Einstein …"
“Một cái ông già thì có gì để mà thần tượng!"
“Bởi vì ông ấy rất vĩ đại mà, thuyết tương đối của ông ấy…"
Lời còn chưa dứt, một người phụ nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa vẫy tay với Tương Thanh Lâm.
“Ơ, không nói với cậu nữa, mẹ mình tới đón mình rồi."
“Tạm biệt, ngày mai gặp lại nhé."
Sau khi Tương Thanh lâm rời đi, Lục Chúc Chúc thử gỡ hình dán trên giấy ra, nhưng mà quyển vở quá mỏng, vở sẽ bị xé xấu đi.
Lục Chúc Chúc thở dài, không thể làm gì khác hơn là để “Thần tượng" Lục gì đó nằm trên vở của cô bé, gần sát với hình của Einstein.
Ở cửa, cô Trần chủ nhiệm cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã hơn 30 phút kể từ lúc tan học.
Ba mẹ của Lục Chúc Chúc vẫn chưa đến.
Cô đi đến ngồi bên cạnh chỗ cô gái nhỏ, cười hỏi, “Lục Chúc Chúc, hôm nay là ba hay mẹ đến đón con vậy?"
Lục Chúc Chúc bỏ bút chì màu xuống, nhìn cô, thuận miệng đáp, “Ưm, con không biết."
Cô Trần lại hỏi: “Vậy ba mẹ con đang làm gì đấy?"
“Ba con thì đang kêu gọi mọi người mua hàng, mẹ thì nhảy nhót, bắn tim cảm ơn các máy bay, du thuyền lớn."
Cô Trần nghe cô bé nói chuyện không đầu không đuôi, sau một hồi ngẫm nghĩ thì mới bừng tỉnh hiểu ra: “Ba mẹ của Chúc Chúc là nhân viên bán hàng online đúng không?"
“Cô Trần, nhân viên bán hàng online là gì thế ạ?" Cô bé ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
“Con biết rồi, nhân viên bán hàng online là những người không làm việc, chỉ biết ở nhà chơi máy tính! Mẹ con nói, những người như thế chỉ có mà lừa tiền, anh con còn bị bọn họ lừa mấy vạn rồi!"
Lời của một đứa bé khác làm các bạn nhỏ xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Cô Trần liền giải thích: “Bán hàng online cũng là một công việc bình thường, chỉ là phương thức làm việc không giống như hồi kia, tuy phong cách làm việc khác nhưng đó cũng là một nghề tự lực cánh sinh, không nên phân biệt đối xử."
Các bạn nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Cô Trần nhìn Lục Chúc Chúc, phát hiện cô bé đang cảm kích cười với cô.
Cô gái nhỏ năm nay còn chưa tới 6 tuổi, tóc thắt hai bím, gò má trắng nõn, toát ra vẻ bụ bẫm, lúc cười lên có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, vô cùng đáng yêu,
Cô Trần vừa mới tốt nghiệp đại học, mỗi lần nhìn Lục Chúc Chúc, nguyện vọng muốn có con gái của cô lại tuôn trào mãnh liệt.
Nhất định phải đẻ một đứa đáng yêu như Lục Chúc Chúc!
Ở tuổi này là tuổi đáng yêu nhất của các bé gái, nếu cô có một tiên nữ bảo bối nhỏ như vậy chắc chắn sẽ cưng chiều trong lòng bàn tay… Thế mà bây giờ cô bé lại bị bỏ rơi lại ở trường học như thế này, thật là đau lòng!
Đang nói chuyện, lại có vài bạn học được ba mẹ đón về, cô Trần đi ra ngoài phòng học gọi điện cho ba của Lục Chúc Chúc.
Ba của cô bé là nhân viên bán hàng online, đang live stream chèo kéo bán hàng, bận đến mức không thể nghe điện thoại, nói thư ký đang trên đường đến đón.
Cô Trần tắt đèn trong phòng, nói với Lục Chúc Chúc, “Chúc Chúc, có một chú sẽ tới đón con ngay, chúng ta đi ra cổng trường đợi nhé."
“Vâng ạ, cô Trần."
Lục Chúc Chúc nhặt chiếc cặp hình Doraemon của mình lên, nắm tay cô Trần đi ra ngoài.
“Lục Chúc Chúc thật tội nghiệp, không có ba mẹ đến đón!"
Lục Chúc Chúc quay đầu lại, thấy bạn học Ninh Dung Nhi đang nắm tay mẹ, đứng bên xe Mercedes, lè lưỡi trêu chọc cô bé.
Cô bé vừa nói nhân viên bán hàng online lừa tiền vừa nãy cũng chính là Ninh Dung Nhi.
“Không có ba mẹ đón! Lục Chúc Chúc đáng thương, đáng thương, thật đáng thương!"
Lục Chúc Chúc nói: “Cậu cũng rất đáng thương."
“Tại sao mình lại đáng thương?"
“Con công trên vai cậu bị rụng hết lông rồi, trơ trụi luôn, tội nghiệp quá."
“Cậu nói bậy bạ gì đó!"
“Mình không nói bậy." Lục Chúc Chúc chân thành nói: “Cậu phải cẩn thận một chút nhé, nếu chim công không vui thì cậu cũng sẽ gặp chuyện xấu đấy."
“Nói gì không hiểu!" Ninh Dung Nhi kiêu ngạo quay đầu, không thèm để ý tới Lục Chúc Chúc không có ba mẹ.
Lục Chúc Chúc nhún vai, cũng không thèm để ý nữa.
Từ nhỏ cô bé đã khác biệt so với các bạn khác, thế giới trong mắt cô bé là thế giới muôn màu muôn vẻ của các loài sinh vật, vì vậy cô bé có thể nhìn ra những thuộc tính động vật đằng sau mỗi người.
Ví dụ như Ninh Dung Nhi, trên bả vai của cô bé là một con công kiêu ngạo, vì thế bình thường Ninh Dung Nhi ở trong lớp luôn nói chuyện hống hách.
Con công này chính là động vật thuộc tính của Ninh dung Nhi.
Còn của cô Trần là gà cú tốt bụng, cho nên cô Trần luôn che chở bao dung các bạn nhỏ, vừa kiên nhẫn lại dịu dàng.
Mà những động vật thuộc tính này sẽ quyết định tính cách của mỗi người.
Tương tự, trạng thái của các thuộc tính động vật này có liên quan trực tiếp đến tính cách và nhân phẩm của bọn họ.
Ví dụ như Ninh Dung Nhi ở trong lớp rất kiêu căng, vì gia đình giàu có nên cảm giác vượt trội hơn nhiều, làm nhiều bạn học khó chịu. Dần dần, Lục Chúc Chúc thấy con công trên vai cô bé bắt đầu rụng lông.
Ý là, cô bé sắp gặp chuyện xấu.
Ninh Dung Nhi không thể nào nhận ra được số phận của mình, cho nên lẩm bẩm: “Hừ, mình không có đáng thương, nhà mình có xe lớn! Lục Chúc Chúc mới đáng thương, đồ không có ba mẹ, đồ bỏ đi…"
Nhưng mà, còn chưa nói xong thì “Uỳnh" một tiếng vang lên, chiếc xe phía sau đâm thẳng vào xe Mercedes của nhà Ninh Dung Nhi, đuôi xe bị nát đến mức biến dạng.
Mẹ của Ninh Dung Nhi hét ầm lên: “Không có mắt à! Lái xe kiểu gì thế! Anh đâm hư xe tôi rồi đấy, cái xe này tận 800 vạn! Anh bồi thường nổi không!"
Ninh Dung Nhi nhìn xe nhà mình bị đâm có một cái lỗ lõm sâu, mặc dù cô bé không biết 800 vạn là bao nhiêu nhưng bực mình giậm chân, quay đầu liếc nhìn Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc dang hai tay ra.
“Mẹ! Là Lục Chúc Chúc nguyền rủa chúng tay đấy! Nhất định là như thế!" Ninh Dung Nhi hổn hển nói: “Cậu ấy vừa mới nguyền rủa chúng ta! Lục Chúc Chúc là kẻ xấu!"
Cô Trần tức giận nói: “Ninh Dung Nhi! Trẻ con thì không được mê tín, cũng không được nói xấu bạn như vậy!"
Mẹ của Ninh Dung Nhi dĩ nhiên là vô cùng tôn trọng cô giáo, vội vàng kéo tay Ninh Dung Nhi nói xin lỗi Lục Chúc Chúc.
Ninh Dung Nhi vừa khóc vừa nói xin lỗi.
“Không sao đâu." Lục Chúc Chúc không muốn so đo.
Ngay lúc này, một chiếc xe màu đen đi tới, dừng trước cổng trường.
Chú trợ lý bước xuống mở cửa xe: “Xin lỗi cô giáo, hôm nay ông chủ tôi nhận một đơn hàng lớn nên bận quá, trên đường lại bị kẹt xe nên tới trễ."
Cô Trần bất mãn trong lòng: “Nhờ anh chuyển lời đến ông chủ của anh: Người lớn bận đến mấy cũng phải đặt con em lên hàng đầu, đây là trách nhiệm của ba mẹ không thể đùn đẩy."
Lần đầu tiên Lục Chúc Chúc thấy cô Trần nghiêm túc như vậy, cho dù các bạn học làm sai bài thì cô Trần cũng không tức giận.
Cô bé thấy con gà cú trên vai cô Trần đang ra vẻ chiến đấu: “Bây giờ anh định đưa con bé đi đâu?"
Chúc trợ lý thành thật trả lời: “Đến nơi làm việc của ông chủ."
“Tại sao lại không về nhà?"
“Ông chủ bận live stream, nhà cũng không có ai cả."
“Rốt cuộc mọi người bị làm sao vậy! Đứa bé này còn chưa đến 6 tuổi! Thật là quá đáng!"
Lục Chúc Chúc vội vàng nắm tay cô Trần, nói: “Nhà con rất nghèo, nếu như ba không kiếm tiềm thì Chúc Chúc không được ăn gà KFC đâu ạ, cô Trần đừng trách ba con, ba con rất khổ."
Cô gái nhỏ nắm lấy tay cô Trần làm trái tim cô mềm nhũn, một cô bé hiểu chuyện như vậy không khỏi làm người khác đau lòng.
Nhưng mà cô Trần vừa ngẩng đầu lên thì thấy rõ hãng xe ở trước mắt, là một chiếc Bentley rẻ nhất là 400 vạn.
Cô bé còn đang lo mình không còn đủ tiền ăn gà KFC???
…
Con nít thật ra thì cũng không hiểu giàu nghèo là gì, cái có thể biết duy nhất chính là những bạn nhỏ có gia đình giàu có trong lớp, mỗi ngày đều thay một bộ đồ mới, không mặc lại, cô bé thì không có nhiều đồ như vậy, thậm chí còn không bằng Tương Thanh Lâm.
Không những đem đồ chơi đến trường, mà các bạn còn có máy chơi game, ipad, cho nên cô bé cho rằng nhà mình rất nghèo, thậm chí còn nghèo hơn cả nhà Tương Thanh Lâm.
Lục Chúc Chúc không có tính đua đòi, mặc dù cũng thấy hâm mộ các bạn có nhiều quần áo đẹp nhưng nguyện vọng lớn nhất của cô bé chính là có thể đi ăn gà rán KFC cùng bố mẹ vào mỗi cuối tuần, thế là vui nhất!
Phòng làm việc của ba nằm trong một căn nhà rộng hơn 100m2 ở khu thương mại trung tâm thành phố. Chúc Chúc vừa vào cửa, các chú các cô đều vây quanh —
“Chúc Chúc tới rồi!"
“Cục cưng, lại đây ăn quà vặt nào."
…
Chúc Chúc bị mọi người vậy quanh, ngồi vào ghế sô pha, bọn họ bày ra đủ loại quà vặt trước mặt Chúc Chúc.
Mọi người biết, lời nói của cô bé Chúc Chúc là vàng là bạc, mỗi lần cũng có thể giúp mọi người tránh khỏi những việc xui, cho nên cô bé nổi tiếng nhất ở đây, còn nổi tiếng hơn cả ba của cô bé –
“Chúc Chúc, giúp chú xem xem, hôm nay chú có thể trúng vé số không."
“Chúc Chúc, dạo gần đây cô hay xui xẻo lắm, con xem xem có phải cô bị chơi xấu không."
“Mọi người đừng vây quanh Chúc Chúc nữa." Chú trợ lý đi tới, đuổi mọi người đi ra: “Làm những việc mình cần phải làm đi."
Các chị nhéo gương mặt nhỏ bé của Chúc Chúc, để lại đồ ăn vặt trên bàn cho cô bé.
Chú trợ lý đưa Chúc Chúc đến bàn làm việc bên cạnh, xoa đầu cô bé, nói: “Chúc Chúc, trên bàn chú có bài tập của con đó, đừng để ý bọn họ, ba con live stream xong rồi sẽ đưa con về nhà."
“Vâng ạ, con cảm ơn chú."
“Con đói không, muốn ăn cái gì chú đi mua cho con."
“Ưm, không cần đâu ạ, bây giờ con không đói."
“Đói thì nói chú nhé."
“Vâng ạ!"
Chú trợ lý là một người tốt.
Chúc Chúc nhìn con kangaroo đang ngáp trên vai chú trợ lý, vì vậy cô bé đưa ngón tay ra, chạm vào chop mũi của nó.
Kangaroo cảm nhận được Chúc Chúc, nó lập tức vui vẻ lên, tinh thần phấn chấn, cọ qua lại trên đầu ngón tay của Chúc Chúc.
Chúc Chúc nói nhỏ với nó: “Đừng ngủ gật nha!"
Kangaroo nghe lời gật đầu.
Nếu như sinh linh ngủ gật thì chủ nhân cũng sẽ gặp chuyện xấu.
Lúc này, điện thoại của chú trợ lý vang lên, chú lên sân thượng nghe điện thoại —
“Cái gì! Qua cơn nguy kịch! Mẹ con bình an rồi hả! A! Thật là tốt quá! Tôi tới liền!"
Chú trợ lý để điện thoại xuống, hớn hở ra mặt: “Vợ tôi sinh con rồi! Là con gái!"
Mọi người xung quanh chúc mừng, Lục Chúc Chúc cũng nói: “Chúc mừng chú!"
Chú cảm động muốn khóc: “Cảm ơn Chúc Chúc nhé!"
Chúc Chúc nhìn con kangaroo đang vui vẻ trên vai chú, trong túi của nó còn lộ ra cái đầu nhỏ của kangaroo con.
Thật tốt quá.
…
“Chính là cực phẩm, một món ăn trân quý mỹ vị! Ăn vô cùng ngon!"
Lục Chúc Chúc nghe giọng nói vô cùng khoa trương của ba mình đang live stream, cô bé tặc lưỡi, nhảy xuống ghế làm việc, đi tới trước cửa phòng live stream, nhìn vào bên trong —
Ba đang lột một tép tỏi, màu đen.
“Hôm nay tôi xin giới thiệu loại thực phẩm chống oxy hóa này cho mọi người. Nó có tác dụng tốt đối với bệnh tiểu đường và cao huyết áp! Vị chua chua ngọt ngọt rất ngon! Mua đi!"
Ba sắp bỏ tép tỏi đen vào trong miệng, nhắm mắt lại nhai, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc khi ăn món ăn mỹ vị này.
Lục Chúc Chúc thấy trên bàn trà cũng có mấy củ tỏi, cô bé tò mò cầm lên, lột vỏ ra, bên trong là tép tỏi đen thùi lùi.
Ăn ngon thật không?
Lục Chúc Chúc ngập ngừng đưa tép tỏi vào miệng, chưa kịp ăn đã ngã quỵ xuống ghế sô pha vì mùi hăng nồng.
“Ọe ~~~"
Cô bé nôn mửa một trận mới tỉnh hồn lại.
Thấy cô bé khó chịu, một chị gái đi tới hỏi: “Tiểu tổ tông, thứ này em không nên ăn đâu… Chị đây ăn lần nào thì ói lần đấy."
“Chị, cái này là cái gì vậy ạ?"
“Tỏi đen, đây là đơn hàng lớn của chúng ta, phải bán đi."
“Cái này bao nhiêu tiền ạ?"
Chị gái nhún vai: “Chắc giá gốc cũng chỉ mấy xu."
Lục Chúc Chúc nhìn vẻ mặt hạnh phúc của ba mình, ba thật tội nghiệp quá, vì kiếm mấy xu thôi mà phải ăn thứ như vậy.
Hic, nhà mình đúng là nghèo thật.
…
Mười giờ tối, live stream của ba kết thúc, sau khi đi tới ghế sô pha thì thấy Lục Chúc Chúc đang ngủ, vì vậy ba cởi âu phục ra, đắp lên người cô bé.
Ba thấp giọng hỏi nhân viên làm việc bên cạnh: “Mẹ con bé còn chưa tới đón à?"
“Đã gọi điện rồi ạ, bên kia nói tối nay phải chơi game cùng fan, không rảnh."
Ba liếc mắt, đi tới bên cửa sổ, cầm điện thoại lên gọi điện —
“Hôm nay em nên đi đón Chúc Chúc!"
Mẹ Chúc Chúc: “Con gái cũng không phải là của riêng em!"
“Em bộn bề nhiều việc lắm, đang chơi game đây này."
“Cái gì! Chơi game là lý do sao! Em là mẹ đó!"
“Em cũng bận đến mười giờ! Cơm tối cũng chưa ăn! Anh đừng có mà quá đáng!"
…
Chúc Chúc bị tiếng ồn đánh thức, nhìn ba đang đứng bên cửa lớn, lại còn đang thở hổn hển —
“Vậy bây giờ làm sao?"
Mẹ Chúc Chúc: “Làm sao nữa, chúng ta bận thì đưa đến nhà ba mẹ anh thôi!"
Lời nói của ba chậm lại: “Em điên rồi à!"
Mẹ Chúc Chúc: “Ông bà nội trông cháu không phải là chuyện nên làm sao."
“Anh… Mẹ anh mất sớm rồi."
“Mẹ Chúc Chúc: “Vậy ba anh đâu! Chắc là vẫn còn khỏe!"
Vừa nhắc tới vị kia nhà mình… sắc mặt của ba lập tức ảm đạm.
Đã nhiều năm không liên lạc với cái người tính khí thất thường kia, thậm chí người kia còn không biết là mình đã có một đứa con gái.
Nếu đột nhiên đưa con bé qua…
Run sợ.
Bị chặt chân chắc là nhẹ nhất rồi.
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa