Chất Tử Vu Li
Chương 57
CHƯƠNG 57
Vài ngày sau, người đến tỉnh Nam Cổ truyền tin đã trở về, bẩm báo lại lời Vũ Văn Du Dương:
– Từ lâu đã nghe danh Ân tiểu tướng quân, hy vọng cùng tướng quân thương thảo việc xuất binh.
– Vì sao lại chỉ đích danh Vũ Văn Anh, tên Vũ Văn Du Dương này, hắn muốn gì đây? – Vũ Văn Hàm nhíu mày nói.
– Xem ra, Vũ Văn Bỉnh đã đến đó trước và nói cho hắn thân phận của Thập tam điện hạ, nếu không với thân phận của Ân Thiên Tường thì còn lâu mới lọt vào mắt hắn. Tứ điện hạ, chẳng lẽ hắn đã đồng ý cấu kết với Vũ Văn Bỉnh, giúp Vũ Văn Bỉnh lật đổ Tứ điện hạ. – Dù gì nếu Vũ Văn Anh khôi phục lại thân phận vốn có, y mới là người danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị Hoàng đế. (đoạn này ta hem có hiểu à nha)
– Dù vậy, đệ cũng nên đến tỉnh Nam Cổ một chuyến, xem liệu chúng ta có hiểu nhầm ý định của Thất hoàng huynh mà tưởng rằng bọn họ cấu kết với nhau hay không. Còn nếu đệ không đi, thì chính là cơ hội cho Ngũ hoàng huynh châm ngòi khiêu khích, nếu đúng như vậy, mọi người cũng nên đề cao cảnh giới, đề phòng cả Thất hoàng huynh nữa. – Vũ Văn Anh nói.
– Hồ đồ, vì sao lại bảo mọi người cảnh giới? Đệ có biết nếu rơi vào tay hắn thì sẽ lĩnh hậu quả gì không? – Vũ Văn Hàm nghiêm mặt mắng y, nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ lo lắng khó giấu. Hắn dịu dàng nâng đầu Vũ Văn Anh lên:
– Đồ ngốc này, giang sơn này ta vì đệ mà bảo vệ, nếu đệ bị…… thì mọi việc đều đổ sông đổ bể.
– Tứ ca…… – Y luôn nghĩ rằng Vũ Văn Hàm mới xứng đáng làm Tây Đoan vương, thế nhưng nói ra thể nào cũng bị hắn mắng, Vũ Văn Anh liền cứng giọng. – Đệ nhất định phải đi tỉnh Nam Cổ, chỉ cần chuẩn bị trước thì chắc chắn không dễ dàng rơi vào tay hắn đâu.
Vũ Văn Hàm trầm ngâm một hồi rồi nói:
– Hay là tìm một người có diện mạo giống Anh nhi, Du Dương chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp Ân Thiên Tường, dù Vũ Văn Bỉnh có nói nhưng không thể khẳng định Ân Thiên Tường chính là Anh nhi được, cộng thêm với việc chúng ta bất chấp không thừa nhận thì ai biết.
– Tứ ca, – Vũ Văn Anh mỉm cười. – Người như Thất hoàng huynh, dù muốn lừa cũng không dễ, chẳng may bại lộ thì hóa ra lợn lành chữa thành lợn què hay sao. – Vũ Văn Du Dương từ nhỏ là người thông minh nhất trong số đám huynh đệ, nhưng vì mẫu phi của hắn không có thế lực chống lưng, thế nên từ khi bảy tuổi hắn đã che giấu tài năng trí tuệ bẩm sinh của mình, giả vờ như bao người khác. Vì vậy, Tiên hoàng cũng không xem trọng đứa con này, mà thời điểm Hoàng hậu thanh trừ hoàng tộc để giúp Thái tử lên ngôi cũng không đối phó với hắn.
Vũ Văn Hàm trầm mặc, hắn tuy biết điều đó nhưng quả thực để Vũ Văn Anh đi Nam Cổ là quá mạo hiểm.
– Mà cũng có thể chúng ta lo nghĩ nhiều quá, Tứ ca không cần lo lắng, cứ để đệ gặp hắn xem thế nào. – Vũ Văn Anh bình tĩnh nói.
– Tứ điện hạ, nếu vậy nô tài sẽ đi theo Thập tam điện hạ, thân phận của nô tài cũng dễ nói chuyện hơn. – Ân Thiên Hòa sau một hồi trầm mặc mới lên tiếng, thân phận ‘ca ca của Ân Thiên Tường’ thực sự là một lá chắn tốt.
Vũ Văn Hàm lại trầm ngâm một hồi, nhìn chăm chăm về phía Hách Liên Quyết đang nhàn nhã uống trà.
– Cửu vương gia, ngài có bằng lòng đi một chuyến với Thập tam đệ đệ không? – Hách Liên Quyết ít nhiều gì cũng coi trọng Anh nhi, nếu có hắn đồng hành, Du Dương cũng không dễ dàng động vào Anh nhi.
Hách Liên Quyết nhíu mày, khóe miệng nhếch lên:
– Hả? Tứ điện hạ cho rằng vì cái gì mà bổn vương phải đồng ý?
– Tứ ca, không cần đâu. – Vũ Văn Anh vội vàng nói.
Nghe vậy, Hách Liên Quyết chợt lóe lên một tia khó đoán, dù nhãn lực có tinh tường như Ân Thiên Hòa cũng không dò nổi.
– Ta chỉ hy vọng vậy thôi. – Vũ Văn Hàm cười nói. – Vương gia dù gì đã nán lại đây, với Vương gia đi lại chút xíu có nề hà gì, giờ có chút nguy hiểm này thì bõ bèn gì!
– Nói phải. – Hách Liên Quyết miễn cưỡng nói. – Bất quá bổn vương không biết Thập tam điện hạ có chịu đi cùng bổn vương hay không thôi. Nếu Thập tam điện hạ không muốn, bổn vương cũng không dây dưa. – Hách Liên Quyết giả bộ thở dài buồn bã.
– Tứ ca, chuyện đó không cần đâu, có Thiên Hòa đi với đệ là được rồi! Cũng không nên làm phiền Cửu vương gia. – Vũ Văn Anh nói.
Một tia sắc bén lóe trong mắt Hách Liên Quyết, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã khôi phục vẻ bất cần:
– Bổn vương cũng không thấy phiền lắm. – Nói xong đứng lên, cười nói. – Bất quá nếu Thập tam điện hạ không muốn nhắc đến thì thôi. Trời cũng không còn sớm, Thập tam điện hạ chẳng phải đã hứa đưa ta đi xem đêm đăng ở Lạc Linh thành hay sao? Chúng ta mau đi thôi. – Nói xong liền mỉm cười nhìn Vũ Văn Anh.
Y chưa từng hứa với hắn bao giờ, nhưng lại thấy vẻ uy hiếp trong mắt hắn, Vũ Văn Anh biết rằng không nên vạch trần hắn bây giờ, nói:
– Vậy thì Tứ ca, đệ ra ngoài với Cửu vương gia một lúc.
Vũ Văn Anh cúi đầu theo sau Hách Liên Quyết, Hách Liên Quyết không bước nhanh, nhưng cũng chẳng nói câu gì, khiến Vũ Văn Anh có chút e dè. Vừa nãy làm trái ý hắn, chắc chắn hắn đang rất tức giận, không biết lần này sẽ trừng phạt y kiểu gì.
Bỗng nhiên Hách Liên Quyết dừng lại, Vũ Văn Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy hắn quay đầu trừng mắt giận dữ nhìn y. Vũ Văn Anh vừa định mở miệng hỏi, liền bị hắn ấn lưng vào thân cây, cằm bị hắn thô bạo nắm chặt, hai mắt bị bắt phải nhìn thẳng vào đôi mắt ngùn ngụt lửa giận của hắn:
– Thiên Hòa? Xưng hô thân thiết nhỉ.
Vũ Văn Anh giờ mới nhận ra mình vô tình gọi thẳng tên ‘Thiên Hòa’ khiến hắn tức giận, vì vậy mới nói:
– Hắn là thần tử Tây Đoan, ta gọi hắn như vậy có gì không đúng?
– Đúng! Rất đúng! – Hách Liên Quyết cắn răng nói, vừa nãy chợt nhận ra trong lòng Anh nhi của hắn có thể có thêm người khác khiến hắn phừng phừng lửa giận. – Nói mau, ngươi không thích tên đó chứ? Trả lời thành thật! – Hách Liên Quyết nheo mắt lại. Hắn thề, nếu Vũ Văn Anh dám nói ‘có’, hắn lập tức làm thịt tên kia, tuyệt đối không bị mềm lòng bởi mấy lời nói của Vũ Văn Anh.
Màn sương dần buông kín dày đặc, nhưng dù sương mù đến cỡ nào, Vũ Văn Anh vẫn nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Hách Liên Quyết, trong tiết trời đầu xuân se lạnh, Vũ Văn Anh bất giác rùng mình. Không, y nhất định không để liên lụy đến người khác.
– Không, với ta, hắn chỉ là anh trai mà thôi, không hơn. – Vũ Văn Anh nhanh chóng phủ nhận.
– Thật không? – Hách Liên Quyết tiến sát hơn, lực tay cùng sát ý trong ánh mắt cũng dịu xuống. – Vậy đối với Tứ ca của ngươi thì sao? – Hắn luôn thấy ánh mắt Vũ Văn Anh nhìn Vũ Văn Hàm thập phần trìu mến, còn với hắn thì thập phần cảnh giác.
– Cũng giống như anh trai sao?
– Tất nhiên rồi! – Vũ Văn Anh tức giận hất tay hắn ra. Hắn nghĩ mình là gì chứ!
Vài ngày sau, người đến tỉnh Nam Cổ truyền tin đã trở về, bẩm báo lại lời Vũ Văn Du Dương:
– Từ lâu đã nghe danh Ân tiểu tướng quân, hy vọng cùng tướng quân thương thảo việc xuất binh.
– Vì sao lại chỉ đích danh Vũ Văn Anh, tên Vũ Văn Du Dương này, hắn muốn gì đây? – Vũ Văn Hàm nhíu mày nói.
– Xem ra, Vũ Văn Bỉnh đã đến đó trước và nói cho hắn thân phận của Thập tam điện hạ, nếu không với thân phận của Ân Thiên Tường thì còn lâu mới lọt vào mắt hắn. Tứ điện hạ, chẳng lẽ hắn đã đồng ý cấu kết với Vũ Văn Bỉnh, giúp Vũ Văn Bỉnh lật đổ Tứ điện hạ. – Dù gì nếu Vũ Văn Anh khôi phục lại thân phận vốn có, y mới là người danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị Hoàng đế. (đoạn này ta hem có hiểu à nha)
– Dù vậy, đệ cũng nên đến tỉnh Nam Cổ một chuyến, xem liệu chúng ta có hiểu nhầm ý định của Thất hoàng huynh mà tưởng rằng bọn họ cấu kết với nhau hay không. Còn nếu đệ không đi, thì chính là cơ hội cho Ngũ hoàng huynh châm ngòi khiêu khích, nếu đúng như vậy, mọi người cũng nên đề cao cảnh giới, đề phòng cả Thất hoàng huynh nữa. – Vũ Văn Anh nói.
– Hồ đồ, vì sao lại bảo mọi người cảnh giới? Đệ có biết nếu rơi vào tay hắn thì sẽ lĩnh hậu quả gì không? – Vũ Văn Hàm nghiêm mặt mắng y, nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ lo lắng khó giấu. Hắn dịu dàng nâng đầu Vũ Văn Anh lên:
– Đồ ngốc này, giang sơn này ta vì đệ mà bảo vệ, nếu đệ bị…… thì mọi việc đều đổ sông đổ bể.
– Tứ ca…… – Y luôn nghĩ rằng Vũ Văn Hàm mới xứng đáng làm Tây Đoan vương, thế nhưng nói ra thể nào cũng bị hắn mắng, Vũ Văn Anh liền cứng giọng. – Đệ nhất định phải đi tỉnh Nam Cổ, chỉ cần chuẩn bị trước thì chắc chắn không dễ dàng rơi vào tay hắn đâu.
Vũ Văn Hàm trầm ngâm một hồi rồi nói:
– Hay là tìm một người có diện mạo giống Anh nhi, Du Dương chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp Ân Thiên Tường, dù Vũ Văn Bỉnh có nói nhưng không thể khẳng định Ân Thiên Tường chính là Anh nhi được, cộng thêm với việc chúng ta bất chấp không thừa nhận thì ai biết.
– Tứ ca, – Vũ Văn Anh mỉm cười. – Người như Thất hoàng huynh, dù muốn lừa cũng không dễ, chẳng may bại lộ thì hóa ra lợn lành chữa thành lợn què hay sao. – Vũ Văn Du Dương từ nhỏ là người thông minh nhất trong số đám huynh đệ, nhưng vì mẫu phi của hắn không có thế lực chống lưng, thế nên từ khi bảy tuổi hắn đã che giấu tài năng trí tuệ bẩm sinh của mình, giả vờ như bao người khác. Vì vậy, Tiên hoàng cũng không xem trọng đứa con này, mà thời điểm Hoàng hậu thanh trừ hoàng tộc để giúp Thái tử lên ngôi cũng không đối phó với hắn.
Vũ Văn Hàm trầm mặc, hắn tuy biết điều đó nhưng quả thực để Vũ Văn Anh đi Nam Cổ là quá mạo hiểm.
– Mà cũng có thể chúng ta lo nghĩ nhiều quá, Tứ ca không cần lo lắng, cứ để đệ gặp hắn xem thế nào. – Vũ Văn Anh bình tĩnh nói.
– Tứ điện hạ, nếu vậy nô tài sẽ đi theo Thập tam điện hạ, thân phận của nô tài cũng dễ nói chuyện hơn. – Ân Thiên Hòa sau một hồi trầm mặc mới lên tiếng, thân phận ‘ca ca của Ân Thiên Tường’ thực sự là một lá chắn tốt.
Vũ Văn Hàm lại trầm ngâm một hồi, nhìn chăm chăm về phía Hách Liên Quyết đang nhàn nhã uống trà.
– Cửu vương gia, ngài có bằng lòng đi một chuyến với Thập tam đệ đệ không? – Hách Liên Quyết ít nhiều gì cũng coi trọng Anh nhi, nếu có hắn đồng hành, Du Dương cũng không dễ dàng động vào Anh nhi.
Hách Liên Quyết nhíu mày, khóe miệng nhếch lên:
– Hả? Tứ điện hạ cho rằng vì cái gì mà bổn vương phải đồng ý?
– Tứ ca, không cần đâu. – Vũ Văn Anh vội vàng nói.
Nghe vậy, Hách Liên Quyết chợt lóe lên một tia khó đoán, dù nhãn lực có tinh tường như Ân Thiên Hòa cũng không dò nổi.
– Ta chỉ hy vọng vậy thôi. – Vũ Văn Hàm cười nói. – Vương gia dù gì đã nán lại đây, với Vương gia đi lại chút xíu có nề hà gì, giờ có chút nguy hiểm này thì bõ bèn gì!
– Nói phải. – Hách Liên Quyết miễn cưỡng nói. – Bất quá bổn vương không biết Thập tam điện hạ có chịu đi cùng bổn vương hay không thôi. Nếu Thập tam điện hạ không muốn, bổn vương cũng không dây dưa. – Hách Liên Quyết giả bộ thở dài buồn bã.
– Tứ ca, chuyện đó không cần đâu, có Thiên Hòa đi với đệ là được rồi! Cũng không nên làm phiền Cửu vương gia. – Vũ Văn Anh nói.
Một tia sắc bén lóe trong mắt Hách Liên Quyết, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã khôi phục vẻ bất cần:
– Bổn vương cũng không thấy phiền lắm. – Nói xong đứng lên, cười nói. – Bất quá nếu Thập tam điện hạ không muốn nhắc đến thì thôi. Trời cũng không còn sớm, Thập tam điện hạ chẳng phải đã hứa đưa ta đi xem đêm đăng ở Lạc Linh thành hay sao? Chúng ta mau đi thôi. – Nói xong liền mỉm cười nhìn Vũ Văn Anh.
Y chưa từng hứa với hắn bao giờ, nhưng lại thấy vẻ uy hiếp trong mắt hắn, Vũ Văn Anh biết rằng không nên vạch trần hắn bây giờ, nói:
– Vậy thì Tứ ca, đệ ra ngoài với Cửu vương gia một lúc.
Vũ Văn Anh cúi đầu theo sau Hách Liên Quyết, Hách Liên Quyết không bước nhanh, nhưng cũng chẳng nói câu gì, khiến Vũ Văn Anh có chút e dè. Vừa nãy làm trái ý hắn, chắc chắn hắn đang rất tức giận, không biết lần này sẽ trừng phạt y kiểu gì.
Bỗng nhiên Hách Liên Quyết dừng lại, Vũ Văn Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy hắn quay đầu trừng mắt giận dữ nhìn y. Vũ Văn Anh vừa định mở miệng hỏi, liền bị hắn ấn lưng vào thân cây, cằm bị hắn thô bạo nắm chặt, hai mắt bị bắt phải nhìn thẳng vào đôi mắt ngùn ngụt lửa giận của hắn:
– Thiên Hòa? Xưng hô thân thiết nhỉ.
Vũ Văn Anh giờ mới nhận ra mình vô tình gọi thẳng tên ‘Thiên Hòa’ khiến hắn tức giận, vì vậy mới nói:
– Hắn là thần tử Tây Đoan, ta gọi hắn như vậy có gì không đúng?
– Đúng! Rất đúng! – Hách Liên Quyết cắn răng nói, vừa nãy chợt nhận ra trong lòng Anh nhi của hắn có thể có thêm người khác khiến hắn phừng phừng lửa giận. – Nói mau, ngươi không thích tên đó chứ? Trả lời thành thật! – Hách Liên Quyết nheo mắt lại. Hắn thề, nếu Vũ Văn Anh dám nói ‘có’, hắn lập tức làm thịt tên kia, tuyệt đối không bị mềm lòng bởi mấy lời nói của Vũ Văn Anh.
Màn sương dần buông kín dày đặc, nhưng dù sương mù đến cỡ nào, Vũ Văn Anh vẫn nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Hách Liên Quyết, trong tiết trời đầu xuân se lạnh, Vũ Văn Anh bất giác rùng mình. Không, y nhất định không để liên lụy đến người khác.
– Không, với ta, hắn chỉ là anh trai mà thôi, không hơn. – Vũ Văn Anh nhanh chóng phủ nhận.
– Thật không? – Hách Liên Quyết tiến sát hơn, lực tay cùng sát ý trong ánh mắt cũng dịu xuống. – Vậy đối với Tứ ca của ngươi thì sao? – Hắn luôn thấy ánh mắt Vũ Văn Anh nhìn Vũ Văn Hàm thập phần trìu mến, còn với hắn thì thập phần cảnh giác.
– Cũng giống như anh trai sao?
– Tất nhiên rồi! – Vũ Văn Anh tức giận hất tay hắn ra. Hắn nghĩ mình là gì chứ!
Tác giả :
Doan Mộc Dư