Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
Chương 162
“Giỏi lắm," Ông cậu Paton gầm lên.
Giờ, ông quay lưng lại phía bọn trẻ và đối mặt với các phòng riêng của gia đình Bloor ở chái phía tây.
Một tiếng rầm. Những tấm kính của cửa sổ đang sáng đèn bay vèo vèo trong không trung. Tấm này nối tiếp tấm khác. Tiếng nổ lần sau lớn hơn tiếng nổ lần trước, những mảnh kính bay rớt xuống đất càng lúc càng hăng.
Charlie sững sờ. Nó không ngờ là khi cần thì phép thuật của Ông cậu nó cũng có thể mạnh mẽ đến vậy.
“Yewbeam!" có giọng nói rít róng. “Dừng lại, nếu không ta sẽ gọi cảnh sát."
“Ồ, ta không nghĩ vậy đâu," Ông cậu Paton quát lại. “Có những việc đang xảy ra ở đây mà ông sẽ không muốn cho cảnh sát biết đâu. Nào, bây giờ thì đưa giấy tờ của Emma Tolly cho ta, trước khi ta làm bể tất cả bóng đèn trong toà nhà này."
Charlie thấy một cửa sổ ở chái phía tây đóng sập lại, nhanh như chớp.
Căn phòng có cánh cửa sổ đó tối thui, nhưng một giây sau, một cửa sổ khác vỡ tan tành. Và bây giờ, Ông cậu Paton hướng sự chú ý sang chái phía đông, nơi một số giáo viên không nhận ra bóng đèn là nguồn gốc của những tiếng nổ, vẫn đang bận bịu dọn dẹp các lớp học.
BỐP! BỐP! BỐP! Ba cửa sổ của phòng thí nghiệm khoa học nổ tung. Nhưng lần này tình hình nghiêm trọng hơn nhiều. Có thứ gì đó trong phòng thí nghiệm bốc cháy. Khói đen và mùi hoá chất cháy bị gió cuốn lên, sộc tới lũ trẻ đang đứng nhìn.
“Ngừng lại!" giáo sư Bloor rống lên. “Paton, ta xin ông!"
“Đưa giấy tờ cho ta," Ông cậu Paton yêu sách.
Im lặng.
Thế rồi bất thình lình một cơn mưa như châu báu đủ màu trút xuống. Ai đó đã quên tắt đèn trong nhà nguyện, và những cửa sổ ráp kính màu giờ đây chỉ còn trong dĩ vãng.
“Thôi thôi!" một giọng thét lên.
Trong bầu không khí yên lặng tiếp sau đó, một đám giấy tờ bay lơ lửng từ một cửa sổ trên lầu. Giấy chao liệng và lượn lờ mấy vòng trước khi rơi xuống đất, hệt như những bông tuyết khổng lồ ham vui đùa.
Đêm Dài Nhất Trong Năm
Báo chí đưa tin về vụ bể cửa sổ. Họ giật tít NHỮNG VỤ NỔ BÍ HIỂM Ở NGÔI TRƯỜNG CỔ. những người chỉ nghe kể lại nhất quyết không chịu tin đó là sự thật.
Ông cậu Paton mang giấy tờ chứng nhận của Emma Tolly giao cho cô Ingledew. Và khi những giấy tờ ấy đã xác minh, không một chút nghi ngờ, rằng Emilia Moon đúng thật là Emma Tolly, thì gia đình Moon mới chịu buông hy vọng giành lại con bé. Thật ra họ chẳng màng gì đến Emma, mà chẳng qua họ chỉ tiếc cho món tiền trợ cấp từ nay sẽ thôi được hưởng. Giáo sư Bloor đã trả công họ hậu hĩnh cho việc trông nom con bé.
Rõ ràng chữ ký của tiến sĩ Tolly trên những giấy tờ giao nhận con nuôi đều là giả mạo, nhưng cô Ingledew để cho qua tất cả. Cô chỉ muốn có Emma, và Emma không muốn gì hơn là được sống với dì mình mãi mãi, trong ngôi nhà tuyệt vời, toàn sách là sách.
Vào buổi sáng sau vụ cửa sổ nổ ấy, trong mảnh sân gạch của Học viện Bloor là một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục. Mảnh thủy tinh rải khắp sân. Những mảnh lớn sáng loáng, những mảnh nhọn óng ánh như kim cương, những mảnh vụn lấp lánh đủ mọi màu sắc, tất cả trộn lẫn trong lớp bột thủy tinh nhuyễn màu bạc, sáng lóa và rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Những công nhân tới dọn dẹp “bãi chiến trường" gần như không thể tin vào mắt mình. Họ dán tịt mặt vô những bức tường đã xưa cũ, những cửa số tối, trống hoác, và gãi gãi đầu. Chuyện quái gì đã diễn ra trong cái Học viện Bloor này vậy?
“Tôi không thích cho con trai tôi học ở đây đâu," một người nói.
“Tôi cũng thế," một người khác đồng tình.
Một nơi kỳ quái," người thứ ba nhận địh.
Trong căn nhà số 9 dường Filbert, ngoại Maisie đang bận rộn làm các loại bánh Giáng sinh. Cuộc chiến tranh giữa Ông cậu Paton và những bà chị của mình đã kết thúc. Chí ít là vào lúc này. Ông cậu Paton là người chiến thắng, nhưng Charlie biết, sẽ còn những trận chiến khác nữa. Cuối cùng thì Ông cậu Paton đã ngẩng đầu lên, và những bà cô nhà Yewbeam đang lo lắng. Chẳng chóng thì chầy, họ sẽ tìm cách san bằng tỉ số cho bằng được.
Giờ, ông quay lưng lại phía bọn trẻ và đối mặt với các phòng riêng của gia đình Bloor ở chái phía tây.
Một tiếng rầm. Những tấm kính của cửa sổ đang sáng đèn bay vèo vèo trong không trung. Tấm này nối tiếp tấm khác. Tiếng nổ lần sau lớn hơn tiếng nổ lần trước, những mảnh kính bay rớt xuống đất càng lúc càng hăng.
Charlie sững sờ. Nó không ngờ là khi cần thì phép thuật của Ông cậu nó cũng có thể mạnh mẽ đến vậy.
“Yewbeam!" có giọng nói rít róng. “Dừng lại, nếu không ta sẽ gọi cảnh sát."
“Ồ, ta không nghĩ vậy đâu," Ông cậu Paton quát lại. “Có những việc đang xảy ra ở đây mà ông sẽ không muốn cho cảnh sát biết đâu. Nào, bây giờ thì đưa giấy tờ của Emma Tolly cho ta, trước khi ta làm bể tất cả bóng đèn trong toà nhà này."
Charlie thấy một cửa sổ ở chái phía tây đóng sập lại, nhanh như chớp.
Căn phòng có cánh cửa sổ đó tối thui, nhưng một giây sau, một cửa sổ khác vỡ tan tành. Và bây giờ, Ông cậu Paton hướng sự chú ý sang chái phía đông, nơi một số giáo viên không nhận ra bóng đèn là nguồn gốc của những tiếng nổ, vẫn đang bận bịu dọn dẹp các lớp học.
BỐP! BỐP! BỐP! Ba cửa sổ của phòng thí nghiệm khoa học nổ tung. Nhưng lần này tình hình nghiêm trọng hơn nhiều. Có thứ gì đó trong phòng thí nghiệm bốc cháy. Khói đen và mùi hoá chất cháy bị gió cuốn lên, sộc tới lũ trẻ đang đứng nhìn.
“Ngừng lại!" giáo sư Bloor rống lên. “Paton, ta xin ông!"
“Đưa giấy tờ cho ta," Ông cậu Paton yêu sách.
Im lặng.
Thế rồi bất thình lình một cơn mưa như châu báu đủ màu trút xuống. Ai đó đã quên tắt đèn trong nhà nguyện, và những cửa sổ ráp kính màu giờ đây chỉ còn trong dĩ vãng.
“Thôi thôi!" một giọng thét lên.
Trong bầu không khí yên lặng tiếp sau đó, một đám giấy tờ bay lơ lửng từ một cửa sổ trên lầu. Giấy chao liệng và lượn lờ mấy vòng trước khi rơi xuống đất, hệt như những bông tuyết khổng lồ ham vui đùa.
Đêm Dài Nhất Trong Năm
Báo chí đưa tin về vụ bể cửa sổ. Họ giật tít NHỮNG VỤ NỔ BÍ HIỂM Ở NGÔI TRƯỜNG CỔ. những người chỉ nghe kể lại nhất quyết không chịu tin đó là sự thật.
Ông cậu Paton mang giấy tờ chứng nhận của Emma Tolly giao cho cô Ingledew. Và khi những giấy tờ ấy đã xác minh, không một chút nghi ngờ, rằng Emilia Moon đúng thật là Emma Tolly, thì gia đình Moon mới chịu buông hy vọng giành lại con bé. Thật ra họ chẳng màng gì đến Emma, mà chẳng qua họ chỉ tiếc cho món tiền trợ cấp từ nay sẽ thôi được hưởng. Giáo sư Bloor đã trả công họ hậu hĩnh cho việc trông nom con bé.
Rõ ràng chữ ký của tiến sĩ Tolly trên những giấy tờ giao nhận con nuôi đều là giả mạo, nhưng cô Ingledew để cho qua tất cả. Cô chỉ muốn có Emma, và Emma không muốn gì hơn là được sống với dì mình mãi mãi, trong ngôi nhà tuyệt vời, toàn sách là sách.
Vào buổi sáng sau vụ cửa sổ nổ ấy, trong mảnh sân gạch của Học viện Bloor là một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục. Mảnh thủy tinh rải khắp sân. Những mảnh lớn sáng loáng, những mảnh nhọn óng ánh như kim cương, những mảnh vụn lấp lánh đủ mọi màu sắc, tất cả trộn lẫn trong lớp bột thủy tinh nhuyễn màu bạc, sáng lóa và rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Những công nhân tới dọn dẹp “bãi chiến trường" gần như không thể tin vào mắt mình. Họ dán tịt mặt vô những bức tường đã xưa cũ, những cửa số tối, trống hoác, và gãi gãi đầu. Chuyện quái gì đã diễn ra trong cái Học viện Bloor này vậy?
“Tôi không thích cho con trai tôi học ở đây đâu," một người nói.
“Tôi cũng thế," một người khác đồng tình.
Một nơi kỳ quái," người thứ ba nhận địh.
Trong căn nhà số 9 dường Filbert, ngoại Maisie đang bận rộn làm các loại bánh Giáng sinh. Cuộc chiến tranh giữa Ông cậu Paton và những bà chị của mình đã kết thúc. Chí ít là vào lúc này. Ông cậu Paton là người chiến thắng, nhưng Charlie biết, sẽ còn những trận chiến khác nữa. Cuối cùng thì Ông cậu Paton đã ngẩng đầu lên, và những bà cô nhà Yewbeam đang lo lắng. Chẳng chóng thì chầy, họ sẽ tìm cách san bằng tỉ số cho bằng được.
Tác giả :
Jenny Nimmo