Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
Chương 116
Đúng giây phút đó thì sự việc xảy ra, Julia ạ. Đó là khi tất cả mọi thức bắt đầu đi chệch lối. Khi chiếc đồng hồ to trên đầu chúng tôi bắt đầu điểm giờ, thì một người đàn ông từ trong nhà thờ chạy bổ ra. Tôi nhận ra anh ta ngay lập tức. Đó là người đánh đàn organ trẻ tuổi cho nhà thờ. Trong khi ca đoàn vẫn đang hát, thì anh ta chạy về phía chúng tôi. Anh ta giơ tay lên và la lớn. “Ngừng lại! Các người không được làm thế!"
Khi anh ta xông tới chặn trước mặt tôi, thì lão già liền đấm một đấm vô mặt anh ta. Người nhạc công trẻ đánh trả lại và lão già ngã xuống, đập đầu xuống nền đá. Lão ta thét lên đau đớn. Liền đó, tôi nhận thấy Manfred nhìn trừng trừng người đàn ông kia, đôi mắt nó trông như hai hòn than đen ngòm. Anh nhạc công lập tức đưa tay ôm mặt và quỵ xuống.
Lúc ấy Emma khóc thét lên vì khiếp sợ, nhưng Manfred quay đôi mắt khủng khiếp ấy về phía tôi, và tôi thấy mình đặt đứa con đang gào khóc của mình vô tay nó. Khi đồng hồ nhà thờ gõ mười hai giờ, nó nhìn con bé và con bé nín khóc ngay lập tức. Con bé dường như sợ đến chết trân.
Tôi là một kẻ hèn nhát, Julia ơi. Lúc đó tôi đã làm một việc tồi tệ hết sức. Tôi đã bỏ chạy. Tôi xách cái thùng lên và chạy trốn vô những ngõ hẻm, như thể đang bị ma quỷ của địa ngục đuổi theo sau lưng.
Sau này, tôi mới khám phá ra là chúng đã gửi Emma cho một gia đình khác. Chúng nhất định không nói cho tôi biết là ở đâu. Lão giờ bị tàn tật suốt đời sau cú ngã kia. Còn anh nhạc công trẻ tuổi kia thì tôi không bao giờ nhìn thấy nữa. Tôi hiểu rằng cả anh ta và bé Emma của tôi đều ở trong tình trạng còn tồi tệ hơn bị thôi miên. Họ sẽ bị yểm bùa suốt đời, nếu tôi không tìm được cách giải bùa cho họ. Và vì thế, tôi lại đi tìm cách. Trong cái thùng ghi Mười Hai Tiếng Chuông của Tolly có một âm thanh có thể đánh thức bé Emma tỉnh lại. Gia đình Bloor biết được điều tôi đang làm, và tất nhiên, họ muốn phá hủy sáng chế của tôi. Nếu cô ấn lên các mẫu tự, từng chữ từng chữ một, ấn mạnh và cẩn thận, thì cái thùng sẽ mở ra...
“Vậy ra đó là cách mở cái thùng," Charlie nói.
“Khoan!" Fidelio giơ tay lên. “Nghe cái này đi đã!"
Suýt nữa thì tôi quên, giọng tiến sĩ Tolly lại cất lên. Tại sao chúng lại muốn con của tôi? Bọn tôi, giáo sư Bloor và tôi, cùng là sinh viên với nhau. Việc tôi thổ lộ những bí mật riêng tư của mình với người bạn cũ là lẽ tự nhiên. Tất nhiên, tôi không thể nói cho ai khác. Rằng Emma biết bay. Việc chỉ mới xảy ra một lần khi bé được vài tháng tuổi. Nhưng biết đâu đấy...?
Hãy bảo trọng, Julia. Đoạn ghi âm này đã hết. Người bưu tá đang ở ngoài cửa. Vĩnh biệt chị.
“Mấy bồ nghĩ thế nào?" Fidelio hỏi. “Một câu chuyện hay chứ hả? Tưởng tượng coi! Con bé đó, dù nó là ai đi chăng nữa, thì tuyệt nhất là nó biết bay".
“ Mình nghĩ đó là Emilia Moon," Charlie thì thào. “Và người đánh organ..."
“Người đánh organ thì sao?" Fidelio hấp tấp hỏi.
“Không sao cả," Charlie đáp.
Người đánh organ đó có thể chính là ba nó, nhưng bây giờ làm sao chúng có thể tìm được ông? Ông đang lưu lạc ở đâu, ai mà biết được. Trước tiên, bọn nó phải làm Emma Tolly tỉnh lại đã, và rồi, có lẽ một ngày nào đó sẽ đánh thức tới ba nó.
Fidelio hăng hái vạch kế hoạch hành động càng sớm càng tốt. “Tụi mình phải đem cái thùng ra khỏi đây vào tối nay," nó nói. “Bây giờ thì đã biết công dụng của nó rồi."
“Asa lại theo đuôi mình," Charlie thông báo. “Thế nào nó cũng theo dõi từng bước đi của tụi mình."
“Lo gì," Fidelio trấn an. Nó chỉ cho Charlie xem cái thùng khổng lồ đựng cây mộc cầm mà nó đã xách theo.
“Ba anh nói sẽ tới đây đón anh bằng xe hơi. Nếu bây giờ em và Benjamin ra đi bộ loanh quanh khu này thì Asa có thể sẽ theo đuôi hai em. Khoảng 10 phút nữa ba anh sẽ tới, lúc đó thì Asa sẽ không còn lẩn quẩn ở đây mà thấy được anh đem thùng đựng đàn mộc ra xe. Nếu có, thì nó cũng chỉ nghĩ là một loại nhạc cụ."
Cả bọn nhất trí đây là một kế hoạch tuyệt vời. Bọn chúng nhấc cái thùng của tiến sĩ Tolly, bỏ vô thùng đựng đàn mộc trống không, rồi Charlie và Benjamin lên đường ra công viên. Đến lúc này trời đã xẩm tối, nhưng với con Hạt Đậu bị cột dây đi bên cạnh, chúng cảm thấy rất an toàn. Chẳng bao lâu, chúng đã nhận ra cái bóng hóa trang cực kỳ kệch cỡm của Asa, ở bên kia đường, đang lén lút nhảy lóc cóc từ gốc cây này qua gốc cây kia, nhưng chúng cố không lộ ra là đã nhìn thấy thằng này.
Sau hai mươi phút đi loanh quanh, Charlie và Benjamin trở lại nhà số 12 đường Filbert. Fidelio và cái thùng to tướng đã biến mất.
Khi anh ta xông tới chặn trước mặt tôi, thì lão già liền đấm một đấm vô mặt anh ta. Người nhạc công trẻ đánh trả lại và lão già ngã xuống, đập đầu xuống nền đá. Lão ta thét lên đau đớn. Liền đó, tôi nhận thấy Manfred nhìn trừng trừng người đàn ông kia, đôi mắt nó trông như hai hòn than đen ngòm. Anh nhạc công lập tức đưa tay ôm mặt và quỵ xuống.
Lúc ấy Emma khóc thét lên vì khiếp sợ, nhưng Manfred quay đôi mắt khủng khiếp ấy về phía tôi, và tôi thấy mình đặt đứa con đang gào khóc của mình vô tay nó. Khi đồng hồ nhà thờ gõ mười hai giờ, nó nhìn con bé và con bé nín khóc ngay lập tức. Con bé dường như sợ đến chết trân.
Tôi là một kẻ hèn nhát, Julia ơi. Lúc đó tôi đã làm một việc tồi tệ hết sức. Tôi đã bỏ chạy. Tôi xách cái thùng lên và chạy trốn vô những ngõ hẻm, như thể đang bị ma quỷ của địa ngục đuổi theo sau lưng.
Sau này, tôi mới khám phá ra là chúng đã gửi Emma cho một gia đình khác. Chúng nhất định không nói cho tôi biết là ở đâu. Lão giờ bị tàn tật suốt đời sau cú ngã kia. Còn anh nhạc công trẻ tuổi kia thì tôi không bao giờ nhìn thấy nữa. Tôi hiểu rằng cả anh ta và bé Emma của tôi đều ở trong tình trạng còn tồi tệ hơn bị thôi miên. Họ sẽ bị yểm bùa suốt đời, nếu tôi không tìm được cách giải bùa cho họ. Và vì thế, tôi lại đi tìm cách. Trong cái thùng ghi Mười Hai Tiếng Chuông của Tolly có một âm thanh có thể đánh thức bé Emma tỉnh lại. Gia đình Bloor biết được điều tôi đang làm, và tất nhiên, họ muốn phá hủy sáng chế của tôi. Nếu cô ấn lên các mẫu tự, từng chữ từng chữ một, ấn mạnh và cẩn thận, thì cái thùng sẽ mở ra...
“Vậy ra đó là cách mở cái thùng," Charlie nói.
“Khoan!" Fidelio giơ tay lên. “Nghe cái này đi đã!"
Suýt nữa thì tôi quên, giọng tiến sĩ Tolly lại cất lên. Tại sao chúng lại muốn con của tôi? Bọn tôi, giáo sư Bloor và tôi, cùng là sinh viên với nhau. Việc tôi thổ lộ những bí mật riêng tư của mình với người bạn cũ là lẽ tự nhiên. Tất nhiên, tôi không thể nói cho ai khác. Rằng Emma biết bay. Việc chỉ mới xảy ra một lần khi bé được vài tháng tuổi. Nhưng biết đâu đấy...?
Hãy bảo trọng, Julia. Đoạn ghi âm này đã hết. Người bưu tá đang ở ngoài cửa. Vĩnh biệt chị.
“Mấy bồ nghĩ thế nào?" Fidelio hỏi. “Một câu chuyện hay chứ hả? Tưởng tượng coi! Con bé đó, dù nó là ai đi chăng nữa, thì tuyệt nhất là nó biết bay".
“ Mình nghĩ đó là Emilia Moon," Charlie thì thào. “Và người đánh organ..."
“Người đánh organ thì sao?" Fidelio hấp tấp hỏi.
“Không sao cả," Charlie đáp.
Người đánh organ đó có thể chính là ba nó, nhưng bây giờ làm sao chúng có thể tìm được ông? Ông đang lưu lạc ở đâu, ai mà biết được. Trước tiên, bọn nó phải làm Emma Tolly tỉnh lại đã, và rồi, có lẽ một ngày nào đó sẽ đánh thức tới ba nó.
Fidelio hăng hái vạch kế hoạch hành động càng sớm càng tốt. “Tụi mình phải đem cái thùng ra khỏi đây vào tối nay," nó nói. “Bây giờ thì đã biết công dụng của nó rồi."
“Asa lại theo đuôi mình," Charlie thông báo. “Thế nào nó cũng theo dõi từng bước đi của tụi mình."
“Lo gì," Fidelio trấn an. Nó chỉ cho Charlie xem cái thùng khổng lồ đựng cây mộc cầm mà nó đã xách theo.
“Ba anh nói sẽ tới đây đón anh bằng xe hơi. Nếu bây giờ em và Benjamin ra đi bộ loanh quanh khu này thì Asa có thể sẽ theo đuôi hai em. Khoảng 10 phút nữa ba anh sẽ tới, lúc đó thì Asa sẽ không còn lẩn quẩn ở đây mà thấy được anh đem thùng đựng đàn mộc ra xe. Nếu có, thì nó cũng chỉ nghĩ là một loại nhạc cụ."
Cả bọn nhất trí đây là một kế hoạch tuyệt vời. Bọn chúng nhấc cái thùng của tiến sĩ Tolly, bỏ vô thùng đựng đàn mộc trống không, rồi Charlie và Benjamin lên đường ra công viên. Đến lúc này trời đã xẩm tối, nhưng với con Hạt Đậu bị cột dây đi bên cạnh, chúng cảm thấy rất an toàn. Chẳng bao lâu, chúng đã nhận ra cái bóng hóa trang cực kỳ kệch cỡm của Asa, ở bên kia đường, đang lén lút nhảy lóc cóc từ gốc cây này qua gốc cây kia, nhưng chúng cố không lộ ra là đã nhìn thấy thằng này.
Sau hai mươi phút đi loanh quanh, Charlie và Benjamin trở lại nhà số 12 đường Filbert. Fidelio và cái thùng to tướng đã biến mất.
Tác giả :
Jenny Nimmo