Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
Chương 100
Những Manh Mối Sau Cùng
“Cánh cửa cũ đó đổ rồi," giáo sư Bloor nói.
“Hả? Chắc có đứa nào quậy phá?"
“Ta không nghĩ vậy. Chỉ tại ẩm mục và cũ nát qúa thôi."
“Hừmm. Con nghi lắm," cái giọng quen quen nói.
“Tất cả cái đống mà Tolly gửi cho chúng ta..." Giáo sư Bloor đá một cánh tay kim loại khiến nó lăn lông lốc về phía tủ tường. “Toàn đồ dởm! Còn cái thật đang ở đâu?"
“Con đã nói rồi mà ba! Mụ Ingledew đưa nó cho thằng Charlie Bone rồi."
“Sao con chắc vậy được!"
Nắm tay Olivia đã nới lỏng ra, và Charlie có thể rút bàn tay khỏi những móng tay làm nó đau đớn nãy giờ. Billy, tạm thời quên béng bộ xương treo sau lưng, giờ đang hé mắt nhìn qua khe lớn nhất trên cửa. “Manfred đấy," nó thì thầm.
Charlie cũng đã nhận ra tiếng nói. “Suỵt!" nó khe khẽ. “Nghe nào."
“Con chắc mà, ba," Manfred nhấn mạnh. “Asa vẫn đang theo dõi. Nó thấy Charlie ra khỏi nhà mụ Ingledew với một cái bao lớn màu đen. Mụ không đưa cho nó thì còn đưa ai nữa?"
Giáo sư Bloor ậm ừ rồi thả mình xuống một chiếc ghế trông có vẻ rất cổ. Bụi bốc lên mịt mù chung quanh khi ông ta ngả người xuống miếng đệm da rách toạc. “Ta không hiểu tại sao thằng nhóc lại biết chỗ mà đến. Làm sao nó lại biết cái đó đang ở nhà mụ Ingledew."
“Đó là do mấy con mèo, chắc chắn," Manfred nói. “Ba biết bọn chúng vẫn làm gì mà - hất đổ đồ trên bàn, đánh lạc hướng người ta. Dĩ nhiên là nếu thằng nhóc có được tấm hình, thì sau đó thể nào nó cũng mò đến nhà mụ Ingledew để trả lại. Cho nên con dám cá chắc với ba là một trong mấy con ôn mèo đó đã lẻn vô tiệm hình Kwik khi người ta đang cho hình vô bao. Chỉ cần một giây lơ đãng là... úp... lộn hình, lộn phong bì."
“Ta sẽ lột da sống mấy con thú đó nếu tóm được chúng!" Giáo sư Bloor nói. “Chín trăm năm lén lút và chõ mũi vào công việc của người khác."
“Cả ăn cắp và đốt nhà," Manfred tiếp lời.
“Cánh cửa cũ đó đổ rồi," giáo sư Bloor nói.
“Hả? Chắc có đứa nào quậy phá?"
“Ta không nghĩ vậy. Chỉ tại ẩm mục và cũ nát qúa thôi."
“Hừmm. Con nghi lắm," cái giọng quen quen nói.
“Tất cả cái đống mà Tolly gửi cho chúng ta..." Giáo sư Bloor đá một cánh tay kim loại khiến nó lăn lông lốc về phía tủ tường. “Toàn đồ dởm! Còn cái thật đang ở đâu?"
“Con đã nói rồi mà ba! Mụ Ingledew đưa nó cho thằng Charlie Bone rồi."
“Sao con chắc vậy được!"
Nắm tay Olivia đã nới lỏng ra, và Charlie có thể rút bàn tay khỏi những móng tay làm nó đau đớn nãy giờ. Billy, tạm thời quên béng bộ xương treo sau lưng, giờ đang hé mắt nhìn qua khe lớn nhất trên cửa. “Manfred đấy," nó thì thầm.
Charlie cũng đã nhận ra tiếng nói. “Suỵt!" nó khe khẽ. “Nghe nào."
“Con chắc mà, ba," Manfred nhấn mạnh. “Asa vẫn đang theo dõi. Nó thấy Charlie ra khỏi nhà mụ Ingledew với một cái bao lớn màu đen. Mụ không đưa cho nó thì còn đưa ai nữa?"
Giáo sư Bloor ậm ừ rồi thả mình xuống một chiếc ghế trông có vẻ rất cổ. Bụi bốc lên mịt mù chung quanh khi ông ta ngả người xuống miếng đệm da rách toạc. “Ta không hiểu tại sao thằng nhóc lại biết chỗ mà đến. Làm sao nó lại biết cái đó đang ở nhà mụ Ingledew."
“Đó là do mấy con mèo, chắc chắn," Manfred nói. “Ba biết bọn chúng vẫn làm gì mà - hất đổ đồ trên bàn, đánh lạc hướng người ta. Dĩ nhiên là nếu thằng nhóc có được tấm hình, thì sau đó thể nào nó cũng mò đến nhà mụ Ingledew để trả lại. Cho nên con dám cá chắc với ba là một trong mấy con ôn mèo đó đã lẻn vô tiệm hình Kwik khi người ta đang cho hình vô bao. Chỉ cần một giây lơ đãng là... úp... lộn hình, lộn phong bì."
“Ta sẽ lột da sống mấy con thú đó nếu tóm được chúng!" Giáo sư Bloor nói. “Chín trăm năm lén lút và chõ mũi vào công việc của người khác."
“Cả ăn cắp và đốt nhà," Manfred tiếp lời.
Tác giả :
Jenny Nimmo