Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 3
Edit: Thiên Nhạc
Beta: Lãnh Vũ Bối
Sáng sớm, Tống Hoài Thừa đến công ty đã bắt đầu bận rộn. Lần này bọn họ cần đến mảnh đất ở phía Nam, thế nhưng cũng có rất nhiều công ty tư nhân nhìn chòng chọc vào khối thịt béo bở này.
Tống Hoài Thừa nhìn trúng mảnh đất ấy. Trong thời gian năm năm tới, nơi đây sẽ biến thành một khu trung tâm mua sắm mới. Với khả năng dự kiến này thì khi có mảnh đất, hàng trăm công ty có thể phát triển vô cùng thuân lợi.
“Tổng giám đốc Tống, lần này bên đối thủ cạnh tranh có nhân tài, bọn họ rõ ràng cố ý đến tranh giành giá cả."
Tống Hoài Thừa cầm lên xem từng cái tên, quét qua một cái tên vô cùng quen thuộc – Cố Chu Đạo. Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, “Lúc cạnh tranh cứ báo tới viện kiểm sát trước."
“Được."
Sau khi định ra kế hoạch, Tống Hoài Thừa để cho mọi người rời đi.
Anh trầm ngâm nhìn về phía cây Tiên Nhân Cầu do Cố Niệm mua, cho tới bây giờ anh cũng không để ý, vậy mà đã sống với nhau được 2 năm.
Hai năm.
Tống Hoài Thừa day nhẹ huyệtthái dương.
Cố Niệm mất mộtngày một đêm tỉ mỉ tô màu. Phương Hủ Hủ khoác tay lên vai cô “Muốn liều mạng hả? Bức tranh này đến ngày 12 mới phải giao hàng mà."
Cố Niệm ngáp một cái, không biết có phải do mấy loại thuốc kích ứng với nhau không mà cô cảm thấy đầu nặng trĩu “Hủ Hủ, cậu nói xem tại sao một người đàn ông lại không muốn có con?"
Phương Hủ Hử đang vẽ tranh, hiển nhiên không thể hiểu được ý của Cố Niệm: “Đàn ông chính là một loại sinh vật, ban đầu thì khó mà chín chắn được, tự bản thân còn không thể chăm sóc chính mình cẩn thận, sao mà chăm sóc được một đứa trẻ?"
“Không phải đã có người vợ sao?" Cố Niệm thì thào tự nhủ.
Phương Hủ Hủ đã vẽ xong một con bướm đang phá kén chui ra ngoài: “Nếu không phải lý do đó thì là người vợ không thích hợp để sinh ra đứa con của anh ta. Bây giờ có rất nhiều kẻ có tiền trăm phương nghìn kế muốnkiếm được một người vợ xinh đẹp để sinh con sao? Dù sao cũng là bộ mặt của họ."
Cố Niệm suy nghĩ lại về bản thân mình, cũng có thể coi là xinh đẹp, sẽ không làm cho bề ngoài của con mình và Tống Hoài Thừa trở nên kém hơn.
Phương Hủ Hủ phải đổi bút, thoáng dừng lại, “Còn có một lý do nữa, chính là vì người đàn ông không yêu người phụ nữ đó, chỉ có ý nghĩ chơi đùa thôi? Nếu có con, người đó sẽ lại phải chăm sóc đứa trẻ, đến lúc chia tay sẽ dây dưa lằng nhằng."
Cây bút trong tay Cố Niệm bỗng chốc rơi tõm vào thùng nước, nước bẩn tràn ra bắn tung toé lên cả hai người.
“Cố Niệm!" Phương Hủ Hủ quát to một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào bức tranh trước mặt. “Cậu nhìn xem…" giọng nói của cô nghe y hệt như tiếng khóc.
Bức tranh coi nhưlà bị hủy rồi.
Cố Niệm không biết nói gì: “Mình rất xin lỗi…"
“Cậu bị cái gì kích động thế?" Phương Hủ Hủ cuối cùng cũng phản ứng.
Cố Niệm nuốt nước miếng, có chút oan ức nói: “Tống Hoài Thừa không muốn sinh con."
“Hả?" Vẻ mặt Phương Hủ Hủ đầy kinh ngạc: “Hai người đã kết hôn hai năm rồi, bây giờ mới nói không muốn sinh con, có phải anh ta có chuyện gì không?"
Cố Niệm không muốn nhắc đến chuyện anh cho cô uống thuốc tránh thai, chỉ nói “Tống Hoài Thừa không có vấn đề gì."
“Hay là cậu có vấn đề gì?" Phương Hủ Hủ đùa giỡn nói: “Theo mình, vợ chồng kết hôn mộtnăm rồi mà vẫn chưa có con, hẳn là thân thể cậu có vấn đề."
Cố Niệm khom lưng thu dọn bút, “Không phải là thân thể mình có vấn đề, mà là tâm lý của mình"
Phương Hủ Hủ không để tâm nói: “ Chẳng nhẽ là bảy năm rồi ngán(1)"
(1) người Trung Quốc có quan niệm nếu yêu nhau bảy năm mà chưa cưới tức là đã chán nhau. Tương tự ở đây cưới nhau lâu mà chưa có con.
Cố Niệm liếc mắt nhìn bạn: “Mình với anh ý mới kết hôn nhiều nhất được hai năm, có được hay không?."
“Tính cả thời gian từ khi hai người quen nhau, thì đủ bảy năm mà!"
Cố Niệm và Tống Hoài Thừa không quen nhau rõ lắm, lúc tốt nghiệp, năm mười tám tuổi liền kết hôn, tính đến nay nhiều nhất được 6 năm.
Phương Hủ Hủ thấy vẻ mặt củacô hơi mất tự nhiên, liền vội chuyển chủ đề: “Được rồi, cậu có biết là mình vẫn còn độc thân hay không, cậu có bạn bè, anh trai làm bác sĩ gì gì đó, hay ai có điều kiện tốt thì mau giới thiệu cho mình đi."
Cố Niệm chớp chớp mắt: “Có, nhưng hình như cậu bảo không cần mà."
Phương Hủ Hủ tức giận đến cắn răng: “Cố Niệm!"
Cố Niệm cười hì hì, vội vã lùi về phía sau mấy bước: “Đừng giận, mình sẽ giúp cậu hỏi một chút."
Phương Hủ Hủ lầm bầm nói: “Người đàn ông tên là Lục Diệp Thanh, 28 tuổi, là bác sĩ của bệnh viện A."
“Làm ở khoa nào?" Cố Niệm tùy ý hỏi.
“Hình như là khoa nhi." Phương Hủ Hủ trả lời.
Cố Niệm gật đầu: “Không tệ không tệ." Cô hơi lùi về phía sau một tý: “Thực ra mình nghĩ cậu hoàn toàn có đủ khả năng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, khoa nhi thật là một mục tiêu tốt."
Phương Hủ Hủ ném chiếc cọ đang cầm trên tay, Cố Niệm vội vàng chạy đi.
Mặc dù đã hơi hiểu rõ sự việc, thế nhưng Cố Niệm vẫn giả vờ như không hề biết chút gì, vẫn như trước kia cười nói vui vẻ với Tống Hoài Thừa. Cô cho rằng chẳng qua hiện giờ Tống Hoài Thừa chưa muốn có con, anh bề bộn nhiều việc, vừa tốt nghiệp đã tự thành lập công ty, bây giờ công ty đang ngày càng phát triển và mở rộng, hiện giờ anh mới 26 tuổi, đàn ông tuổi này thường chưa vội muốn làm bố.
Cố Niệm nghĩ như vậy để tự thuyết phục bản thân mình.
Dù sao bây giờ cô và Tống Hoài Thừa vẫnhạnh phúc là được rồi. Đứa con vẫn còn phải chờ thêm một thời gian nữa. Không được, cô phải tự mình nghĩ biện pháp, dù Tống Hoài Thừa có làm gì đi nữa thì vẫn không thể xoá sạch suy nghĩ của cô về việc có con được.
Tối thứ nămlà sinh nhật của Từ Hành.
Cố Niệm đi sớm hơn dự định để lấy bánh gato, khi cô tới phòng ăn chờ thì mọi người đãđến đông đúc. Mắt cô đảo quanh một vòng, nhanh chóng tìm thấy Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa mặc chiếc áo gió màu nâu ngồi ở góc, đang cầm điện thoại chơi trò chơi
Cố Niệm đặt bánh gato xuống, đi đến nơi đó. Tống Hoài Thừa đang chơi trò Angry bird, cô liếc mắt xem, đó là trò trước kia cô đã tải bằng máy anh, không ngờ đến bây giờ anh vẫn chưa xóa.
Cố Niệm tính toán chờ Tống Hoài Thừa chơi nốt mộtván nữa cô sẽ lấy điện thoại của anh.
“Ván này em chơi bao nhiêu lần cũng không qua được, anh chơi như nào thế?" Cố Niệm nói một cách ngưỡng mộ.
“Chơi trò này cần phải có đầu óc." Tống Hoài Thừa giơ tay xoa nhẹ bên khóe mắt.
Cố Niệm ngẩn người, phản ứng dữ dội, “Anh nói gì cơ, ý anh là em không thông minh à?" Cố Niệm vịn lấy vách tường bên cạnh anh đứng dậy, “Nói em không thông minh, chính anh mới càng không thông minh hơn. Em là vợ của anh đấy, Tống Hoài Thừa!"
“Khụ khụ,… này hai người, ngày hôm nay tôi là nhân vật chính mà, hai người không thể tranh giành đất diễn với tôi được." Từ Hành bước đến trước mặt bọn họ.
Cố Niệm xấu hổ lè lưỡi, hít một hơi, cười nói: “Từ Hành, sinh nhật vui vẻ!"
Đúng lúc này lại có người đi tới. Cố Niệm vội vàng đứng dậy, vẻ mặt đầy hốt hoảng, “Hảo Hảo, cậu đã về rồi!"
Chu Hỏa Hảo từng bước một đi tới, dáng người cô cao gầy, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc dài hơi bù xù, nhưng không hề lộn xộn: “Đã lâu không gặp, Niệm Niệm." Cặp mắt kia di chuyển lên ngườiTống Hoài Thừa.
Cố Niệm vô cùng vui sướng, “Không ngờ cậu vẫn còn cho Từ Hành chút mặt mũi"
Cô nháy mắt với Tư Hành,“Lúc mình và Hoài Thừa kết hôn, cậu cũng không thèm trở về." Côkhẽ thở dài.
Chu Hảo Hảo nhếch mép, “Yên tâm, mình có mang theo quà cưới, tuy đã muộn hai năm nhưng cũng là tấm lòng của mình."
Cố Niệm vui vẻ: “Cảm ơn cậu!"
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều ngồi xuống.
Chu Hảo Hảo ngồi bên cạnh Từ Hành, đối diện với Tống Hoài Thừa. Cố Niệm quan sát Chu Hảo Hảo, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Em cảm giác hình như so với trước đây, Hảo Hảo ngày càng xinh đẹp hơn, anh có thấy thế không?"
Tống Hoài Thừa nhấp một ngụm rượu, không trả lời.
Cố Niệm tặc lưỡi“Nhất định là môi trường sống ở nước ngoài tốt hơn ở trong nước, hằng ngày chúng ta đều sống dưới tầng khói bụi, thể xác và tinh thần đều bị ô nhiễm. Haizz…" Cô sâu sắc thở dài một hơi. Đột nhiên nghĩ đến một việc.
“Tống Hoài Thừa, có phải Hảo Hảo đã có một đứa con trai rồi không?" Cô kích động vỗ vỗ bắp đùi Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa liếc mắt nhìn cô, “Anh không rõ lắm, hình như đứa trẻ không có bố."
Cố Niệm cười khanh khách: “Hủ Hủ có quen một người đàn ông vô cùng tuyệt vời, lát nữa em hỏi Hảo Hảo một chút. Anh ta là bác sĩ"
Tống Hoài Thừa lắc lắc ly rượu đế cao trong tay, “Cố Niệm, chuyện của Hảo Hảo em không cần thiết phải quan tâm."
Cố Niệm cũng uống một ngụm rượu, “Nếu có thể thúc đẩy một mối nhân duyên tốt đẹp, nhất định sẽ được hạnh phúc, hy vọng con chúng ta sau này sẽ nhận được ơn huệ mà người khác trả cho chúng ta. Tống Hoài Thừa, anh yên tâm đi."
Sau khi ăn xong, mọi người di chuyển đến phòng bên cạnh, đánh bài, hát hò, thật vô cùng dễ sợ!
Cố Niệm nói với Tống Hoài Thừa một câu: “Em đi chơi với Hảo Hảo đây, anh muốn làm gì thì làm đi."
Tống Hoài Thừa hơi chau mày, chưa kịp nói gì thì Cố Niệm đã đi ra bên ngoài.
Chu Hảo Hảo và haicô gái khác đang đứng chọn bài hát, Cố Niệm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, “Hảo Hảo…"
Chu Hảo Hảo liếc nhìn Cố Niệm, hỏi: “Cậu muốn hát bài gì?"
Cố Niệm khẽ cười: “Hảo Hảo, cậu đã có bạn trai chưa?"
Chu Hảo Hảo nhẹ nhàng chớp mắt: “Sao thế? Cậu định giới thiệu ai cho mình à?"
Cố Niệm vội vàng gật đầu: “Người đó là bác sĩ, tướng mạo cũng rất được." Cô suy nghĩ một chút, muốn tìm người so sánh: “Người đó còn xuất sắc hơn cả Tống Hoài Thừa." Cô bình tĩnh nói.
Chu Hảo Hảo gắt gao nhìn cô,đôi mắt đẹp chứa ý cười: “Được. Vậy mình phải nhờ cậu sắp xếp rồi."
Tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng cô ấy đã đồng ý rồi.
Cố Niệm có cảm giác vô cùng thành công.
Chu Hảo Hảo nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Mìnhkhông biết cậu khi nào thì……." Cô ấy cũng không nói hết câu, chỉ lập tức cười: “Nhưng mà cậu luôn luôn như vậy"
Lúc này đến lượt đổi bài hát, Chu Hảo Hảo cầm lấy microphone: “Hát đi."
Cố Niệm hát với họ vài bài, lời cô phải hát ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa giọng hát luôn cứng ngắc, khiến mọi người cười đau cả bụng, Cố Niệm vội vàng tìm một lý do chuồn đi.
Cô đi dạo một vòng không hề thấy bóng dáng của Tống Hoài Thừa. Chu Hảo Hảo đem rượu đến hỏi: “Cậu tìm Hoài Thừa sao?"
“Ừ." Cố Niệm gật đầu.
“Anh ấy vàTừ Hành đang ở ngoài hành lang hút thuốc." Chu Hảo Hảo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Hảo Hảo, cậu uống ít thôi, say rượu sẽ bị đau đầu đấy. Mìnhra ngoài tìm bọn họ." Cố Niệm vội vàng đi ra ngoài.
Cuối hành lang lộ ra một khoảng sân nhỏ, Cố Niệm nhìn thấy phía trước có ánh sáng lập lòe của tàn thuốc. Cô bước qua đó. Mười giờ đêm, có chút lạnh, gió theo từng ngóc ngách thổi đến, mang theo sự lạnh lẽo.
Trên nền đất có trải thảmdày, giẫm lên trên cũng không phát ra bất kì tiếng động nào. Cố Niệm đi qua đó, cân nhắc xem nên hù dọa hai người bên trong kia như thế nào, tay vừa chạm đến cửa, bên trong liền truyền ra tiếng nói.
“Cậu không sợ Cố Niệm phát hiện ra chuyện đó à?" Là tiếngcủa Từ Hành “Chỉ có điều cô ấy vẫn luôn luôn đơn giản."
“À, đúng rồi, thuốc cậu cần lần trước không còn hàng nữa."
Cố Niệm thu tay về, lòng thoáng chút trở nên gấp gáp, thân thể sít sao dán trên tường, dường như máu trên toàn bộ cơ thể ngừng chảy.
“Còn có một loại khác, có một chút tác dụng phụ nhưng không ảnh hưởng lắm." Lời nói của Từ Hành không có một chút độ ấm.
Cố Niệm bám vào vách tường, cô nghe thấy giọng nói của Tống Hoài Thừa, quen thuộc như vậy, thế nhưng lúc này lại lạnh nhạt không mang một chút tình cảm nào. “Vậy cậu cho mình loại đó đi."
Cố Niệm cắn môi, thậm chí không thể nào thở được. Vẻ mặt cô mờ mịt, sắc mặt đã sớm trắng bệch như tờ giấy, hồn bay phách lạc.
Beta: Lãnh Vũ Bối
Sáng sớm, Tống Hoài Thừa đến công ty đã bắt đầu bận rộn. Lần này bọn họ cần đến mảnh đất ở phía Nam, thế nhưng cũng có rất nhiều công ty tư nhân nhìn chòng chọc vào khối thịt béo bở này.
Tống Hoài Thừa nhìn trúng mảnh đất ấy. Trong thời gian năm năm tới, nơi đây sẽ biến thành một khu trung tâm mua sắm mới. Với khả năng dự kiến này thì khi có mảnh đất, hàng trăm công ty có thể phát triển vô cùng thuân lợi.
“Tổng giám đốc Tống, lần này bên đối thủ cạnh tranh có nhân tài, bọn họ rõ ràng cố ý đến tranh giành giá cả."
Tống Hoài Thừa cầm lên xem từng cái tên, quét qua một cái tên vô cùng quen thuộc – Cố Chu Đạo. Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, “Lúc cạnh tranh cứ báo tới viện kiểm sát trước."
“Được."
Sau khi định ra kế hoạch, Tống Hoài Thừa để cho mọi người rời đi.
Anh trầm ngâm nhìn về phía cây Tiên Nhân Cầu do Cố Niệm mua, cho tới bây giờ anh cũng không để ý, vậy mà đã sống với nhau được 2 năm.
Hai năm.
Tống Hoài Thừa day nhẹ huyệtthái dương.
Cố Niệm mất mộtngày một đêm tỉ mỉ tô màu. Phương Hủ Hủ khoác tay lên vai cô “Muốn liều mạng hả? Bức tranh này đến ngày 12 mới phải giao hàng mà."
Cố Niệm ngáp một cái, không biết có phải do mấy loại thuốc kích ứng với nhau không mà cô cảm thấy đầu nặng trĩu “Hủ Hủ, cậu nói xem tại sao một người đàn ông lại không muốn có con?"
Phương Hủ Hử đang vẽ tranh, hiển nhiên không thể hiểu được ý của Cố Niệm: “Đàn ông chính là một loại sinh vật, ban đầu thì khó mà chín chắn được, tự bản thân còn không thể chăm sóc chính mình cẩn thận, sao mà chăm sóc được một đứa trẻ?"
“Không phải đã có người vợ sao?" Cố Niệm thì thào tự nhủ.
Phương Hủ Hủ đã vẽ xong một con bướm đang phá kén chui ra ngoài: “Nếu không phải lý do đó thì là người vợ không thích hợp để sinh ra đứa con của anh ta. Bây giờ có rất nhiều kẻ có tiền trăm phương nghìn kế muốnkiếm được một người vợ xinh đẹp để sinh con sao? Dù sao cũng là bộ mặt của họ."
Cố Niệm suy nghĩ lại về bản thân mình, cũng có thể coi là xinh đẹp, sẽ không làm cho bề ngoài của con mình và Tống Hoài Thừa trở nên kém hơn.
Phương Hủ Hủ phải đổi bút, thoáng dừng lại, “Còn có một lý do nữa, chính là vì người đàn ông không yêu người phụ nữ đó, chỉ có ý nghĩ chơi đùa thôi? Nếu có con, người đó sẽ lại phải chăm sóc đứa trẻ, đến lúc chia tay sẽ dây dưa lằng nhằng."
Cây bút trong tay Cố Niệm bỗng chốc rơi tõm vào thùng nước, nước bẩn tràn ra bắn tung toé lên cả hai người.
“Cố Niệm!" Phương Hủ Hủ quát to một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào bức tranh trước mặt. “Cậu nhìn xem…" giọng nói của cô nghe y hệt như tiếng khóc.
Bức tranh coi nhưlà bị hủy rồi.
Cố Niệm không biết nói gì: “Mình rất xin lỗi…"
“Cậu bị cái gì kích động thế?" Phương Hủ Hủ cuối cùng cũng phản ứng.
Cố Niệm nuốt nước miếng, có chút oan ức nói: “Tống Hoài Thừa không muốn sinh con."
“Hả?" Vẻ mặt Phương Hủ Hủ đầy kinh ngạc: “Hai người đã kết hôn hai năm rồi, bây giờ mới nói không muốn sinh con, có phải anh ta có chuyện gì không?"
Cố Niệm không muốn nhắc đến chuyện anh cho cô uống thuốc tránh thai, chỉ nói “Tống Hoài Thừa không có vấn đề gì."
“Hay là cậu có vấn đề gì?" Phương Hủ Hủ đùa giỡn nói: “Theo mình, vợ chồng kết hôn mộtnăm rồi mà vẫn chưa có con, hẳn là thân thể cậu có vấn đề."
Cố Niệm khom lưng thu dọn bút, “Không phải là thân thể mình có vấn đề, mà là tâm lý của mình"
Phương Hủ Hủ không để tâm nói: “ Chẳng nhẽ là bảy năm rồi ngán(1)"
(1) người Trung Quốc có quan niệm nếu yêu nhau bảy năm mà chưa cưới tức là đã chán nhau. Tương tự ở đây cưới nhau lâu mà chưa có con.
Cố Niệm liếc mắt nhìn bạn: “Mình với anh ý mới kết hôn nhiều nhất được hai năm, có được hay không?."
“Tính cả thời gian từ khi hai người quen nhau, thì đủ bảy năm mà!"
Cố Niệm và Tống Hoài Thừa không quen nhau rõ lắm, lúc tốt nghiệp, năm mười tám tuổi liền kết hôn, tính đến nay nhiều nhất được 6 năm.
Phương Hủ Hủ thấy vẻ mặt củacô hơi mất tự nhiên, liền vội chuyển chủ đề: “Được rồi, cậu có biết là mình vẫn còn độc thân hay không, cậu có bạn bè, anh trai làm bác sĩ gì gì đó, hay ai có điều kiện tốt thì mau giới thiệu cho mình đi."
Cố Niệm chớp chớp mắt: “Có, nhưng hình như cậu bảo không cần mà."
Phương Hủ Hủ tức giận đến cắn răng: “Cố Niệm!"
Cố Niệm cười hì hì, vội vã lùi về phía sau mấy bước: “Đừng giận, mình sẽ giúp cậu hỏi một chút."
Phương Hủ Hủ lầm bầm nói: “Người đàn ông tên là Lục Diệp Thanh, 28 tuổi, là bác sĩ của bệnh viện A."
“Làm ở khoa nào?" Cố Niệm tùy ý hỏi.
“Hình như là khoa nhi." Phương Hủ Hủ trả lời.
Cố Niệm gật đầu: “Không tệ không tệ." Cô hơi lùi về phía sau một tý: “Thực ra mình nghĩ cậu hoàn toàn có đủ khả năng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, khoa nhi thật là một mục tiêu tốt."
Phương Hủ Hủ ném chiếc cọ đang cầm trên tay, Cố Niệm vội vàng chạy đi.
Mặc dù đã hơi hiểu rõ sự việc, thế nhưng Cố Niệm vẫn giả vờ như không hề biết chút gì, vẫn như trước kia cười nói vui vẻ với Tống Hoài Thừa. Cô cho rằng chẳng qua hiện giờ Tống Hoài Thừa chưa muốn có con, anh bề bộn nhiều việc, vừa tốt nghiệp đã tự thành lập công ty, bây giờ công ty đang ngày càng phát triển và mở rộng, hiện giờ anh mới 26 tuổi, đàn ông tuổi này thường chưa vội muốn làm bố.
Cố Niệm nghĩ như vậy để tự thuyết phục bản thân mình.
Dù sao bây giờ cô và Tống Hoài Thừa vẫnhạnh phúc là được rồi. Đứa con vẫn còn phải chờ thêm một thời gian nữa. Không được, cô phải tự mình nghĩ biện pháp, dù Tống Hoài Thừa có làm gì đi nữa thì vẫn không thể xoá sạch suy nghĩ của cô về việc có con được.
Tối thứ nămlà sinh nhật của Từ Hành.
Cố Niệm đi sớm hơn dự định để lấy bánh gato, khi cô tới phòng ăn chờ thì mọi người đãđến đông đúc. Mắt cô đảo quanh một vòng, nhanh chóng tìm thấy Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa mặc chiếc áo gió màu nâu ngồi ở góc, đang cầm điện thoại chơi trò chơi
Cố Niệm đặt bánh gato xuống, đi đến nơi đó. Tống Hoài Thừa đang chơi trò Angry bird, cô liếc mắt xem, đó là trò trước kia cô đã tải bằng máy anh, không ngờ đến bây giờ anh vẫn chưa xóa.
Cố Niệm tính toán chờ Tống Hoài Thừa chơi nốt mộtván nữa cô sẽ lấy điện thoại của anh.
“Ván này em chơi bao nhiêu lần cũng không qua được, anh chơi như nào thế?" Cố Niệm nói một cách ngưỡng mộ.
“Chơi trò này cần phải có đầu óc." Tống Hoài Thừa giơ tay xoa nhẹ bên khóe mắt.
Cố Niệm ngẩn người, phản ứng dữ dội, “Anh nói gì cơ, ý anh là em không thông minh à?" Cố Niệm vịn lấy vách tường bên cạnh anh đứng dậy, “Nói em không thông minh, chính anh mới càng không thông minh hơn. Em là vợ của anh đấy, Tống Hoài Thừa!"
“Khụ khụ,… này hai người, ngày hôm nay tôi là nhân vật chính mà, hai người không thể tranh giành đất diễn với tôi được." Từ Hành bước đến trước mặt bọn họ.
Cố Niệm xấu hổ lè lưỡi, hít một hơi, cười nói: “Từ Hành, sinh nhật vui vẻ!"
Đúng lúc này lại có người đi tới. Cố Niệm vội vàng đứng dậy, vẻ mặt đầy hốt hoảng, “Hảo Hảo, cậu đã về rồi!"
Chu Hỏa Hảo từng bước một đi tới, dáng người cô cao gầy, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc dài hơi bù xù, nhưng không hề lộn xộn: “Đã lâu không gặp, Niệm Niệm." Cặp mắt kia di chuyển lên ngườiTống Hoài Thừa.
Cố Niệm vô cùng vui sướng, “Không ngờ cậu vẫn còn cho Từ Hành chút mặt mũi"
Cô nháy mắt với Tư Hành,“Lúc mình và Hoài Thừa kết hôn, cậu cũng không thèm trở về." Côkhẽ thở dài.
Chu Hảo Hảo nhếch mép, “Yên tâm, mình có mang theo quà cưới, tuy đã muộn hai năm nhưng cũng là tấm lòng của mình."
Cố Niệm vui vẻ: “Cảm ơn cậu!"
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều ngồi xuống.
Chu Hảo Hảo ngồi bên cạnh Từ Hành, đối diện với Tống Hoài Thừa. Cố Niệm quan sát Chu Hảo Hảo, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Em cảm giác hình như so với trước đây, Hảo Hảo ngày càng xinh đẹp hơn, anh có thấy thế không?"
Tống Hoài Thừa nhấp một ngụm rượu, không trả lời.
Cố Niệm tặc lưỡi“Nhất định là môi trường sống ở nước ngoài tốt hơn ở trong nước, hằng ngày chúng ta đều sống dưới tầng khói bụi, thể xác và tinh thần đều bị ô nhiễm. Haizz…" Cô sâu sắc thở dài một hơi. Đột nhiên nghĩ đến một việc.
“Tống Hoài Thừa, có phải Hảo Hảo đã có một đứa con trai rồi không?" Cô kích động vỗ vỗ bắp đùi Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa liếc mắt nhìn cô, “Anh không rõ lắm, hình như đứa trẻ không có bố."
Cố Niệm cười khanh khách: “Hủ Hủ có quen một người đàn ông vô cùng tuyệt vời, lát nữa em hỏi Hảo Hảo một chút. Anh ta là bác sĩ"
Tống Hoài Thừa lắc lắc ly rượu đế cao trong tay, “Cố Niệm, chuyện của Hảo Hảo em không cần thiết phải quan tâm."
Cố Niệm cũng uống một ngụm rượu, “Nếu có thể thúc đẩy một mối nhân duyên tốt đẹp, nhất định sẽ được hạnh phúc, hy vọng con chúng ta sau này sẽ nhận được ơn huệ mà người khác trả cho chúng ta. Tống Hoài Thừa, anh yên tâm đi."
Sau khi ăn xong, mọi người di chuyển đến phòng bên cạnh, đánh bài, hát hò, thật vô cùng dễ sợ!
Cố Niệm nói với Tống Hoài Thừa một câu: “Em đi chơi với Hảo Hảo đây, anh muốn làm gì thì làm đi."
Tống Hoài Thừa hơi chau mày, chưa kịp nói gì thì Cố Niệm đã đi ra bên ngoài.
Chu Hảo Hảo và haicô gái khác đang đứng chọn bài hát, Cố Niệm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, “Hảo Hảo…"
Chu Hảo Hảo liếc nhìn Cố Niệm, hỏi: “Cậu muốn hát bài gì?"
Cố Niệm khẽ cười: “Hảo Hảo, cậu đã có bạn trai chưa?"
Chu Hảo Hảo nhẹ nhàng chớp mắt: “Sao thế? Cậu định giới thiệu ai cho mình à?"
Cố Niệm vội vàng gật đầu: “Người đó là bác sĩ, tướng mạo cũng rất được." Cô suy nghĩ một chút, muốn tìm người so sánh: “Người đó còn xuất sắc hơn cả Tống Hoài Thừa." Cô bình tĩnh nói.
Chu Hảo Hảo gắt gao nhìn cô,đôi mắt đẹp chứa ý cười: “Được. Vậy mình phải nhờ cậu sắp xếp rồi."
Tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng cô ấy đã đồng ý rồi.
Cố Niệm có cảm giác vô cùng thành công.
Chu Hảo Hảo nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Mìnhkhông biết cậu khi nào thì……." Cô ấy cũng không nói hết câu, chỉ lập tức cười: “Nhưng mà cậu luôn luôn như vậy"
Lúc này đến lượt đổi bài hát, Chu Hảo Hảo cầm lấy microphone: “Hát đi."
Cố Niệm hát với họ vài bài, lời cô phải hát ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa giọng hát luôn cứng ngắc, khiến mọi người cười đau cả bụng, Cố Niệm vội vàng tìm một lý do chuồn đi.
Cô đi dạo một vòng không hề thấy bóng dáng của Tống Hoài Thừa. Chu Hảo Hảo đem rượu đến hỏi: “Cậu tìm Hoài Thừa sao?"
“Ừ." Cố Niệm gật đầu.
“Anh ấy vàTừ Hành đang ở ngoài hành lang hút thuốc." Chu Hảo Hảo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Hảo Hảo, cậu uống ít thôi, say rượu sẽ bị đau đầu đấy. Mìnhra ngoài tìm bọn họ." Cố Niệm vội vàng đi ra ngoài.
Cuối hành lang lộ ra một khoảng sân nhỏ, Cố Niệm nhìn thấy phía trước có ánh sáng lập lòe của tàn thuốc. Cô bước qua đó. Mười giờ đêm, có chút lạnh, gió theo từng ngóc ngách thổi đến, mang theo sự lạnh lẽo.
Trên nền đất có trải thảmdày, giẫm lên trên cũng không phát ra bất kì tiếng động nào. Cố Niệm đi qua đó, cân nhắc xem nên hù dọa hai người bên trong kia như thế nào, tay vừa chạm đến cửa, bên trong liền truyền ra tiếng nói.
“Cậu không sợ Cố Niệm phát hiện ra chuyện đó à?" Là tiếngcủa Từ Hành “Chỉ có điều cô ấy vẫn luôn luôn đơn giản."
“À, đúng rồi, thuốc cậu cần lần trước không còn hàng nữa."
Cố Niệm thu tay về, lòng thoáng chút trở nên gấp gáp, thân thể sít sao dán trên tường, dường như máu trên toàn bộ cơ thể ngừng chảy.
“Còn có một loại khác, có một chút tác dụng phụ nhưng không ảnh hưởng lắm." Lời nói của Từ Hành không có một chút độ ấm.
Cố Niệm bám vào vách tường, cô nghe thấy giọng nói của Tống Hoài Thừa, quen thuộc như vậy, thế nhưng lúc này lại lạnh nhạt không mang một chút tình cảm nào. “Vậy cậu cho mình loại đó đi."
Cố Niệm cắn môi, thậm chí không thể nào thở được. Vẻ mặt cô mờ mịt, sắc mặt đã sớm trắng bệch như tờ giấy, hồn bay phách lạc.
Tác giả :
Dạ Mạn