Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 1: Bệnh viện
Editor: Thiên Nhạc
Beta: Lãnh Vũ Bối
Mùi thuốc khử trùng ở đây tràn đầy sự kích thích. Khi ngửi thấy mùi này, Cố Niệm sẽ liên tục hắt xì, không có cách nào khống chế được.
Xếp hànglấy máu xét nghiệm, một mình chờ kết quả.
Cô có đem theo khẩu trang màu xanh, nhưng mũi vẫn rất khó chịu.
Đợi khoảng 2 tiếng, cô mới nhận được kết quả
Trong phòng khám bệnh yên tĩnh, nam bác sĩ trẻ tuổi, lông mày thanh tú, mặc áo blouse trắng nhã nhặn.
Cố Niệm có chút khó nói, nhưng hồi lâu sau, cô cũng thông suốt mà mở miệng, đã là phụ nữ có chồng rồi còn sợ gì nữa: “Bác sĩ, tôi có thể mang thai chứ?" cô cảm giác rằng hai lỗ tai mình đang đỏ lên.
Nambác sĩ nhìn cô, đồng thời lại chuyển hướng qua kết quả xét nghiệm, nghiêm túc hỏi: “Kết hôn chưa?"
Cố Niệm liên tục gật đầu: “Đã kết hôn được hai năm." Thanh âm đầy mạnh mẽ
Nambác sĩ cầm bản xét nghiệm đưa cho cô: “Cơ thể cô không có bất cứ vấn đề gì."
Cố Niệm cực kì vui mừng.
Bác sĩ lại nói tiếp: “Không nên uống thuốc tránh thai quá nhiều, đề nghị một khoảng thời gian nữa mới nên mang thai"
Hai mắt Cố Niệm mở lớn, con ngươi trừng lên: “Bác sĩ, tôi không hề uống thuốc tránh thai." Giọng cô hơi lớn, vừa nhịn lại vừa nhỏ làm tất cả các y tá đều quay sang nhìn.
Nambác sĩ nhíu mày: “Cô tự mình nhìn xem, kết quả thử máu của cô cho thấy điều đó."
Cố Niệm xem không hiểu: “Hay cầm nhầm của ai rồi?" Côdo dự hỏi.
“Cô uống thuốc gì chính cô còn không biết sao?" Bác sĩ dường như trả lời câu hỏi của cô một cách rất kiêu căng.
Lúc này, Cố Niệm không còn để ý đến sự kiêu ngạo của bác sĩ, sắc mặt côtrắng bệch.
Người đến khoa phụ sản tất cả đều là phụ nữ có thai, phải cố gắng ưỡn cái bụng cồng kềnh, đi lại khó khăn, dáng người thô kệch, nhưng trên mặt các cô gái ấy đều không thể dấu được niềm hạnh phúc.
Cố Niệm thất thần ra khỏi bệnh viện.
Cô nghĩ đến thứ mình đã uống. Nghe nói hiện tại trên chợ có bán loại cua vàng và lươn được nuôi bằng thuốc tránh thai, phụ nữ không thể ăn. Thế nhưng cô hầu như không hề đụng vào những thứ kia.
Cố Niệm không phải là một người thông minh, nhưng cũng không ngu dốt đến nỗi không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người lừa gạt cô có lẽ là người cô yêu sâu sắc.
Cố Niệm lang thang một tiếng đồng hồ, cho đến khi hai chân đau nhức không có cảm giác mới dừng lại. Hốc mắt chua xót, nhưng nước mắt lại không thể nào chảy ra.
Cô cùng anh kết hôn đã hai năm. Sau giai đoạn tân hôn, cô từng nhắc tới dự định sinh một đứa trẻ. Mọi người đều biết cô muốn sinh con cho một người, Cố Niệm muốn sinh ra con của Tống Hoài Thừa.
Beta: Lãnh Vũ Bối
Mùi thuốc khử trùng ở đây tràn đầy sự kích thích. Khi ngửi thấy mùi này, Cố Niệm sẽ liên tục hắt xì, không có cách nào khống chế được.
Xếp hànglấy máu xét nghiệm, một mình chờ kết quả.
Cô có đem theo khẩu trang màu xanh, nhưng mũi vẫn rất khó chịu.
Đợi khoảng 2 tiếng, cô mới nhận được kết quả
Trong phòng khám bệnh yên tĩnh, nam bác sĩ trẻ tuổi, lông mày thanh tú, mặc áo blouse trắng nhã nhặn.
Cố Niệm có chút khó nói, nhưng hồi lâu sau, cô cũng thông suốt mà mở miệng, đã là phụ nữ có chồng rồi còn sợ gì nữa: “Bác sĩ, tôi có thể mang thai chứ?" cô cảm giác rằng hai lỗ tai mình đang đỏ lên.
Nambác sĩ nhìn cô, đồng thời lại chuyển hướng qua kết quả xét nghiệm, nghiêm túc hỏi: “Kết hôn chưa?"
Cố Niệm liên tục gật đầu: “Đã kết hôn được hai năm." Thanh âm đầy mạnh mẽ
Nambác sĩ cầm bản xét nghiệm đưa cho cô: “Cơ thể cô không có bất cứ vấn đề gì."
Cố Niệm cực kì vui mừng.
Bác sĩ lại nói tiếp: “Không nên uống thuốc tránh thai quá nhiều, đề nghị một khoảng thời gian nữa mới nên mang thai"
Hai mắt Cố Niệm mở lớn, con ngươi trừng lên: “Bác sĩ, tôi không hề uống thuốc tránh thai." Giọng cô hơi lớn, vừa nhịn lại vừa nhỏ làm tất cả các y tá đều quay sang nhìn.
Nambác sĩ nhíu mày: “Cô tự mình nhìn xem, kết quả thử máu của cô cho thấy điều đó."
Cố Niệm xem không hiểu: “Hay cầm nhầm của ai rồi?" Côdo dự hỏi.
“Cô uống thuốc gì chính cô còn không biết sao?" Bác sĩ dường như trả lời câu hỏi của cô một cách rất kiêu căng.
Lúc này, Cố Niệm không còn để ý đến sự kiêu ngạo của bác sĩ, sắc mặt côtrắng bệch.
Người đến khoa phụ sản tất cả đều là phụ nữ có thai, phải cố gắng ưỡn cái bụng cồng kềnh, đi lại khó khăn, dáng người thô kệch, nhưng trên mặt các cô gái ấy đều không thể dấu được niềm hạnh phúc.
Cố Niệm thất thần ra khỏi bệnh viện.
Cô nghĩ đến thứ mình đã uống. Nghe nói hiện tại trên chợ có bán loại cua vàng và lươn được nuôi bằng thuốc tránh thai, phụ nữ không thể ăn. Thế nhưng cô hầu như không hề đụng vào những thứ kia.
Cố Niệm không phải là một người thông minh, nhưng cũng không ngu dốt đến nỗi không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người lừa gạt cô có lẽ là người cô yêu sâu sắc.
Cố Niệm lang thang một tiếng đồng hồ, cho đến khi hai chân đau nhức không có cảm giác mới dừng lại. Hốc mắt chua xót, nhưng nước mắt lại không thể nào chảy ra.
Cô cùng anh kết hôn đã hai năm. Sau giai đoạn tân hôn, cô từng nhắc tới dự định sinh một đứa trẻ. Mọi người đều biết cô muốn sinh con cho một người, Cố Niệm muốn sinh ra con của Tống Hoài Thừa.
Tác giả :
Dạ Mạn