Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận
Chương 45: Ly biệt ở sân bay
Từ ngày Tô Ngưng rời đi, Tống Kỳ Đông như biến thành con người khác, trầm lặng ở trong thế giới của chính mình, cho dù có người nói chuyện với hắn, hắn cũng bỏ mặc.
Bao gồm cả Đường Vân Linh. (Ô! Mụ này còn chưa chịu từ bỏ, lì ghê ^^)
Ngày đó Đường Vân Linh ngồi trên xe lăn đến nhìn hắn, Tống Kỳ Đông vừa nhìn thấy cô ta liền tỏ thái độ lạnh lẽo cứng rắn, đến cuối cùng, thậm chí không thể kìm chế được mà nổi nóng gầm nhẹ một tiếng "Cút", Đường Vân Linh thấy thế sợ hãi liền lập tức rời đi. (Hôm bữa còn phi xuống giường được, hôm nay đã ngồi xe lăn rồi _)
Hắn giống như một con dã thú bị thương, chỉ tạm thời kìm nén sự tức giận, lúc nào cũng có thể bạo phát.
Chỉ là ai cũng không rõ, vết thương trên người hắn, rốt cuộc làm sao mà có. (tự ngược đấy ạ ^^)
Mãi đến tận ba ngày sau, Hoắc Kiến Nguyên vội vã gõ cửa phòng hắn, không để ý đến người bên ngoài ngăn cản mà vọt vào.
Tống Kỳ Đông lạnh nhạt nhấc mí mắt lên, thấy là hắn, mới thu lại nổi nóng.
- Cậu tới làm gì? Tôi không muốn gặp bất kỳ người nào, cậu đi ra ngoài đi.
Hoắc Kiến Nguyên thấy hắn như thế, cũng không tức giận, trái lại hưng phấn đến dị thường nói:
- Tôi mang đến cho anh một tin tức kinh người, anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Tô Ngưng rời đi, trong thế giới của hắn, cũng không còn việc gì có thể kích thích được hắn nữa.
Tống Kỳ Đông mắt điếc tai ngơ đối với câu nói của Hoắc Kiến Nguyên, lúc này, hắn chỉ giương mắt nhìn, cũng không có bất cứ động tác nào khác, cúi đầu, mắt nhìn cái nhẫn trong lòng bàn tay mình.
Cái nhẫn này là nhẫn cưới thuộc về Tô Du, hắn vẫn luôn đem theo trên người, vốn là muốn một lần nữa đeo vào ngón tay cô, hiện tại đã không còn cơ hội nào nữa rồi.
- Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Anh có nghe thấy không?
Hoắc Kiến Nguyên ở bên tai Tống Kỳ Đông hét lớn, thấy hắn vẫn dáng vẻ sống không ra sống chết không ra chết.
Đúng là Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội!
- Kỳ Đông, lần trước tôi nghe cậu nói Đường Vân Linh mang thai, tôi cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, liền đi điều tra. Cậu biết tôi tra được gì không?
Hoắc Kiến Nguyên cũng không chờ Tống Kỳ Đông mở miệng, chính mình thẳng thắn nói:
- Cô ta mang thai giả. (chết chưa con ^^)
Tống Kỳ Đông chấn động, hai con mắt như bị khói mù mịt bao phủ, nước mắt rưng rưng.
- Cậu nói cái gì?
- Tôi nói. Đường Vân Linh là mang thai giả.
Hoắc Kiến Nguyên lặp lại một lần nữa.
- Không chỉ mang thai là giả, ngay cả sẩy thai cũng là giả. Cậu xem những thứ này…
Hoắc Kiến Nguyên lấy ra một tờ chứng cứ.
- Theo những chứng cứ xác thực này, những thứ này đều là Đường Vân Linh cùng bác sĩ điều trị chính cấu kết làm bậy, cố ý làm giả giám định cùng phẫu thuật.
Đồ giả… Tất cả những thứ này đều là đồ giả… Nói cách khác, lúc đó trên lầu hai Tống gia, tất cả mọi chuyện phát sinh là Đường Vân Linh cố ý diễn cho hắn xem.
- Cậu nhìn ở đây này.
Hoắc Kiến Nguyên muốn nói tới điều quan trọng hơn nữa, hắn cầm vài bức ảnh cho Tống Kỳ Đông xem.
- Cậu còn nhớ người này không?
Trong hình, là Đường Vân Linh cùng một người đàn ông, mà người đàn ông kia Tống Kỳ Đông nhìn có chút quen mặt, ký ức nhanh chóng xuất hiện, hắn nghĩ tới ba năm trước.
- Hắn là một trong số mấy tên bắt cóc năm đó!
Tống Kỳ Đông khiếp sợ lên tiếng.
- Đúng thế. Năm đó có hai tên bắt cóc, để ý sẽ thấy chỉ chết có một tên. Tôi phát hiện Đường Vân Linh với hắn mấy tháng gần đây có liên lạc với nhau, hơn nữa tài khoản của hắn nhiều lần có khoản tiền gửi đến. Người đã bị tôi bắt được, cũng đã hỏi cung.
- Lẽ nào…
Vẻ mặt Tống Kỳ Đông lập tức trở nên khủng bố.
- Lẽ nào ba năm trước tất cả mọi chuyện không phải là ngẫu nhiên, là Đường Vân Linh ở sau lưng bày trò.
- Đúng!
Hoắc Kiến Nguyên gật đầu.
- Kỳ Đông, ngày đó dù cậu lựa chọn ai, người cuối cùng bị mấy tên bắt cóc mang đi đều sẽ là Tô Du, bởi vì bọn họ là người của Đường Vân Linh.
Lúc đầu tưởng rằng đây chỉ là do ân oán trên thương trường mà gặp bất trắc, thật không nghĩ tới ở sau lưng, lại vẫn cất giấu một bí mật đang sợ như vậy.
Lúc đó Đường Vân Linh khóc lóc cầu xin… Hết thảy tất cả, đều là giả, chỉ vì muốn ép hắn từ bỏ Tô Du, đưa Tô Du vào chỗ chết.
Tống Kỳ Đông cắn chặt hàm răng, dùng sức mà siết chặc nắm đấm, coi như hắn không muốn đánh phụ nữ, nhưng lúc này hắn hận không thể hung hăng đánh một quyền vào người Đường Vân Linh.
Hắn từ trong phòng bệnh của mình xông ra ngoài. Rầm một tiếng, dùng sức đá văng cửa phòng bệnh của Đường Vân Linh.
Đường Vân Linh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy người đến là Tống Kỳ Đông, nỗ lực giương khóe miệng lên.
- Kỳ Đông, anh cuối cùng cũng đến đây sao? Mất đi đứa bé chúng ta ai cũng không muốn cả, nhưng mà chúng ta còn trẻ, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có lại đứa nhỏ.
- Đứa bé? Ha ha, Đường Vân Linh, trong bụng cô thật sự từng có đứa bé sao?
Con ngươi đen như chim ưng của Tống Kỳ Đông nhìn chằm chằm cô ta, đem tất cả chứng cứ điều tra của Hoắc Kiến Nguyên đưa cho hắn, ném về phía Đường Vân Linh.
- Không cần phải diễn trò nữa, cô ở sau lưng làm những việc gì, toàn bộ tôi đều đã biết hết cả rồi!
Tống Kỳ Đông rống giận.
- Không chỉ mang thai giả, ngay cả sự việc ba năm trước, đều là do cô thiết kế! Trừ lần đó ra, còn có cái gì? Chúng ta bị đám phóng viên chụp lại, ba Tô Du bất ngờ tự sát?
Tưởng chính mình đã che giấu rất tốt, mãi mãi cũng sẽ không có người phát hiện, hôm nay từng cái từng cái đều bị phanh phui, Đường Vân Linh hoàn toàn hoảng loạn.
- Kỳ Đông, anh nghe em giải thích, những thứ này không phải thật, là Tô Ngưng, nhất định là Tô Ngưng cố ý hãm hại em, cho nên mới ngụy tạo những thứ này.
Coi như đến lúc này, Đường Vân Linh vẫn còn muốn biện giải, nỗ lực đem nước bẩn giội trên người Tô Ngưng.
Tống Kỳ Đông căm tức nhìn Đường Vân Linh, cảm giác mình năm đó đúng là mắt bị mù, làm sao sẽ bị một con đàn bà như vậy che mờ đôi mắt, mà bỏ qua tình yêu của Tô Du đối với hắn. (ai bảo anh ngu chi ^^)
Bây giờ… Tất cả vẫn còn kịp sao?
Tống Kỳ Đông để Hoắc Kiến Nguyên đem chứng cứ điều tra được đều giao cho lực lượng cảnh sát, cũng tạo áp lực để cảnh sát lập tức bắt Đường Vân Linh, cô ta gào khóc xin tha, cũng không có quan hệ gì tới hắn. (Hay thiệt! Làm nhân vật con ghẻ từ đầu mà kết cục chỉ có 3 dòng, bà tác giả lười thiệt @_@).
Một bên khác, Tống Kỳ Đông lập tức xuất viện, đi đến Tống gia, muốn giải thích rõ ràng với Tô Ngưng chuyện năm đó, càng giống như muốn nói cho cô biết. Hắn yêu cô!
Thế nhưng Tống gia đã không còn bóng dáng của Tô Ngưng, người hầu nói cô cùng Tống Trí Viễn hai giờ trước, đã ra sân bay rồi.
......
Sân bay Bắc Thành.
Tô Ngưng nhìn Tống Trí Viễn đẩy hành lý, bất an hỏi:
- Trí Viễn, bác trai không lâu trước đây đem công ty giao cho anh, anh thật sự có thể rời đi sao?
- Không có chuyện gì. Sáu năm qua, anh không có ở đây, tất cả không phải còn tốt sao. Nói tới công ty, Kỳ Đông so với anh trả giá nhiều lắm, nhưng em ấy bằng lòng, đó là một phần của thỏa thuận, anh cũng không có ký tên.
Tống Trí Viễn giải thích.
Kỳ Đông…
Tuy rằng đã gặp nhau lần cuối, nhưng lại một lần nữa nghe thấy cái tên ấy, trái tim Tô Ngưng vẫn không ngừng đau đớn.
- Được rồi, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta nên đi qua kiểm an rồi.
Tống Trí Viễn nhắc nhở.
Tô Ngưng theo đó đứng lên, hướng về cửa kiểm an đi vào.
Ở phía sau bọn họ, một bóng người cao to chạy tới gấp rút vội vàng vọt vào sân bay, tầm mắt của hắn vội vã quét mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng mà hắn yêu thương.
- Tô Ngưng! Tô Ngưng! Em vẫn còn ở đây chứ?
Tống Kỳ Đông không để ý tầm mắt người chung quanh, lớn tiếng gọi Tô Ngưng.
- Tô Ngưng!.. Tiểu Du! Tiểu Du… Em vẫn còn ở đây chứ? Không cần đi! Tiểu Du, không cần đi! Đừng rời khỏi anh!
Bao gồm cả Đường Vân Linh. (Ô! Mụ này còn chưa chịu từ bỏ, lì ghê ^^)
Ngày đó Đường Vân Linh ngồi trên xe lăn đến nhìn hắn, Tống Kỳ Đông vừa nhìn thấy cô ta liền tỏ thái độ lạnh lẽo cứng rắn, đến cuối cùng, thậm chí không thể kìm chế được mà nổi nóng gầm nhẹ một tiếng "Cút", Đường Vân Linh thấy thế sợ hãi liền lập tức rời đi. (Hôm bữa còn phi xuống giường được, hôm nay đã ngồi xe lăn rồi _)
Hắn giống như một con dã thú bị thương, chỉ tạm thời kìm nén sự tức giận, lúc nào cũng có thể bạo phát.
Chỉ là ai cũng không rõ, vết thương trên người hắn, rốt cuộc làm sao mà có. (tự ngược đấy ạ ^^)
Mãi đến tận ba ngày sau, Hoắc Kiến Nguyên vội vã gõ cửa phòng hắn, không để ý đến người bên ngoài ngăn cản mà vọt vào.
Tống Kỳ Đông lạnh nhạt nhấc mí mắt lên, thấy là hắn, mới thu lại nổi nóng.
- Cậu tới làm gì? Tôi không muốn gặp bất kỳ người nào, cậu đi ra ngoài đi.
Hoắc Kiến Nguyên thấy hắn như thế, cũng không tức giận, trái lại hưng phấn đến dị thường nói:
- Tôi mang đến cho anh một tin tức kinh người, anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Tô Ngưng rời đi, trong thế giới của hắn, cũng không còn việc gì có thể kích thích được hắn nữa.
Tống Kỳ Đông mắt điếc tai ngơ đối với câu nói của Hoắc Kiến Nguyên, lúc này, hắn chỉ giương mắt nhìn, cũng không có bất cứ động tác nào khác, cúi đầu, mắt nhìn cái nhẫn trong lòng bàn tay mình.
Cái nhẫn này là nhẫn cưới thuộc về Tô Du, hắn vẫn luôn đem theo trên người, vốn là muốn một lần nữa đeo vào ngón tay cô, hiện tại đã không còn cơ hội nào nữa rồi.
- Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Anh có nghe thấy không?
Hoắc Kiến Nguyên ở bên tai Tống Kỳ Đông hét lớn, thấy hắn vẫn dáng vẻ sống không ra sống chết không ra chết.
Đúng là Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội!
- Kỳ Đông, lần trước tôi nghe cậu nói Đường Vân Linh mang thai, tôi cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, liền đi điều tra. Cậu biết tôi tra được gì không?
Hoắc Kiến Nguyên cũng không chờ Tống Kỳ Đông mở miệng, chính mình thẳng thắn nói:
- Cô ta mang thai giả. (chết chưa con ^^)
Tống Kỳ Đông chấn động, hai con mắt như bị khói mù mịt bao phủ, nước mắt rưng rưng.
- Cậu nói cái gì?
- Tôi nói. Đường Vân Linh là mang thai giả.
Hoắc Kiến Nguyên lặp lại một lần nữa.
- Không chỉ mang thai là giả, ngay cả sẩy thai cũng là giả. Cậu xem những thứ này…
Hoắc Kiến Nguyên lấy ra một tờ chứng cứ.
- Theo những chứng cứ xác thực này, những thứ này đều là Đường Vân Linh cùng bác sĩ điều trị chính cấu kết làm bậy, cố ý làm giả giám định cùng phẫu thuật.
Đồ giả… Tất cả những thứ này đều là đồ giả… Nói cách khác, lúc đó trên lầu hai Tống gia, tất cả mọi chuyện phát sinh là Đường Vân Linh cố ý diễn cho hắn xem.
- Cậu nhìn ở đây này.
Hoắc Kiến Nguyên muốn nói tới điều quan trọng hơn nữa, hắn cầm vài bức ảnh cho Tống Kỳ Đông xem.
- Cậu còn nhớ người này không?
Trong hình, là Đường Vân Linh cùng một người đàn ông, mà người đàn ông kia Tống Kỳ Đông nhìn có chút quen mặt, ký ức nhanh chóng xuất hiện, hắn nghĩ tới ba năm trước.
- Hắn là một trong số mấy tên bắt cóc năm đó!
Tống Kỳ Đông khiếp sợ lên tiếng.
- Đúng thế. Năm đó có hai tên bắt cóc, để ý sẽ thấy chỉ chết có một tên. Tôi phát hiện Đường Vân Linh với hắn mấy tháng gần đây có liên lạc với nhau, hơn nữa tài khoản của hắn nhiều lần có khoản tiền gửi đến. Người đã bị tôi bắt được, cũng đã hỏi cung.
- Lẽ nào…
Vẻ mặt Tống Kỳ Đông lập tức trở nên khủng bố.
- Lẽ nào ba năm trước tất cả mọi chuyện không phải là ngẫu nhiên, là Đường Vân Linh ở sau lưng bày trò.
- Đúng!
Hoắc Kiến Nguyên gật đầu.
- Kỳ Đông, ngày đó dù cậu lựa chọn ai, người cuối cùng bị mấy tên bắt cóc mang đi đều sẽ là Tô Du, bởi vì bọn họ là người của Đường Vân Linh.
Lúc đầu tưởng rằng đây chỉ là do ân oán trên thương trường mà gặp bất trắc, thật không nghĩ tới ở sau lưng, lại vẫn cất giấu một bí mật đang sợ như vậy.
Lúc đó Đường Vân Linh khóc lóc cầu xin… Hết thảy tất cả, đều là giả, chỉ vì muốn ép hắn từ bỏ Tô Du, đưa Tô Du vào chỗ chết.
Tống Kỳ Đông cắn chặt hàm răng, dùng sức mà siết chặc nắm đấm, coi như hắn không muốn đánh phụ nữ, nhưng lúc này hắn hận không thể hung hăng đánh một quyền vào người Đường Vân Linh.
Hắn từ trong phòng bệnh của mình xông ra ngoài. Rầm một tiếng, dùng sức đá văng cửa phòng bệnh của Đường Vân Linh.
Đường Vân Linh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy người đến là Tống Kỳ Đông, nỗ lực giương khóe miệng lên.
- Kỳ Đông, anh cuối cùng cũng đến đây sao? Mất đi đứa bé chúng ta ai cũng không muốn cả, nhưng mà chúng ta còn trẻ, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có lại đứa nhỏ.
- Đứa bé? Ha ha, Đường Vân Linh, trong bụng cô thật sự từng có đứa bé sao?
Con ngươi đen như chim ưng của Tống Kỳ Đông nhìn chằm chằm cô ta, đem tất cả chứng cứ điều tra của Hoắc Kiến Nguyên đưa cho hắn, ném về phía Đường Vân Linh.
- Không cần phải diễn trò nữa, cô ở sau lưng làm những việc gì, toàn bộ tôi đều đã biết hết cả rồi!
Tống Kỳ Đông rống giận.
- Không chỉ mang thai giả, ngay cả sự việc ba năm trước, đều là do cô thiết kế! Trừ lần đó ra, còn có cái gì? Chúng ta bị đám phóng viên chụp lại, ba Tô Du bất ngờ tự sát?
Tưởng chính mình đã che giấu rất tốt, mãi mãi cũng sẽ không có người phát hiện, hôm nay từng cái từng cái đều bị phanh phui, Đường Vân Linh hoàn toàn hoảng loạn.
- Kỳ Đông, anh nghe em giải thích, những thứ này không phải thật, là Tô Ngưng, nhất định là Tô Ngưng cố ý hãm hại em, cho nên mới ngụy tạo những thứ này.
Coi như đến lúc này, Đường Vân Linh vẫn còn muốn biện giải, nỗ lực đem nước bẩn giội trên người Tô Ngưng.
Tống Kỳ Đông căm tức nhìn Đường Vân Linh, cảm giác mình năm đó đúng là mắt bị mù, làm sao sẽ bị một con đàn bà như vậy che mờ đôi mắt, mà bỏ qua tình yêu của Tô Du đối với hắn. (ai bảo anh ngu chi ^^)
Bây giờ… Tất cả vẫn còn kịp sao?
Tống Kỳ Đông để Hoắc Kiến Nguyên đem chứng cứ điều tra được đều giao cho lực lượng cảnh sát, cũng tạo áp lực để cảnh sát lập tức bắt Đường Vân Linh, cô ta gào khóc xin tha, cũng không có quan hệ gì tới hắn. (Hay thiệt! Làm nhân vật con ghẻ từ đầu mà kết cục chỉ có 3 dòng, bà tác giả lười thiệt @_@).
Một bên khác, Tống Kỳ Đông lập tức xuất viện, đi đến Tống gia, muốn giải thích rõ ràng với Tô Ngưng chuyện năm đó, càng giống như muốn nói cho cô biết. Hắn yêu cô!
Thế nhưng Tống gia đã không còn bóng dáng của Tô Ngưng, người hầu nói cô cùng Tống Trí Viễn hai giờ trước, đã ra sân bay rồi.
......
Sân bay Bắc Thành.
Tô Ngưng nhìn Tống Trí Viễn đẩy hành lý, bất an hỏi:
- Trí Viễn, bác trai không lâu trước đây đem công ty giao cho anh, anh thật sự có thể rời đi sao?
- Không có chuyện gì. Sáu năm qua, anh không có ở đây, tất cả không phải còn tốt sao. Nói tới công ty, Kỳ Đông so với anh trả giá nhiều lắm, nhưng em ấy bằng lòng, đó là một phần của thỏa thuận, anh cũng không có ký tên.
Tống Trí Viễn giải thích.
Kỳ Đông…
Tuy rằng đã gặp nhau lần cuối, nhưng lại một lần nữa nghe thấy cái tên ấy, trái tim Tô Ngưng vẫn không ngừng đau đớn.
- Được rồi, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta nên đi qua kiểm an rồi.
Tống Trí Viễn nhắc nhở.
Tô Ngưng theo đó đứng lên, hướng về cửa kiểm an đi vào.
Ở phía sau bọn họ, một bóng người cao to chạy tới gấp rút vội vàng vọt vào sân bay, tầm mắt của hắn vội vã quét mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng mà hắn yêu thương.
- Tô Ngưng! Tô Ngưng! Em vẫn còn ở đây chứ?
Tống Kỳ Đông không để ý tầm mắt người chung quanh, lớn tiếng gọi Tô Ngưng.
- Tô Ngưng!.. Tiểu Du! Tiểu Du… Em vẫn còn ở đây chứ? Không cần đi! Tiểu Du, không cần đi! Đừng rời khỏi anh!
Tác giả :
Tây Ninh