Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 178
"Cưng à, em ghét thằng đó lắm sao?"
01 vòng tay ôm eo chàng trai, dụi mũi vào mái tóc hắn. Đôi mắt xanh nhạt của gã khẽ chuyển động nhìn số 02 cách đó không xa, mỉm cười vui vẻ, để lộ hàng răng trắng tinh sắc nhọn tựa dã thú. Trông gã thật điên cuồng và khát máu: "Tuyệt ghê, tôi cũng ghét nó."
Một bàn tay khác của gã cầm một chiếc rìu nặng trịch, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh do dùng sức mạnh, lưỡi rìu lóe lên ánh sáng sắc lẻm.
Đây vốn là cuộc cạnh tranh.
Một cuộc cạnh tranh không mùi thuốc súng.
Bác sĩ Reiss đã dự đoán được cảnh này từ lâu. Đây là điểm chung phổ biến trong các xu hướng phân liệt khác nhau, là khao khát được sinh ra từ trong sâu thẳm linh hồn.
Trước thời điểm đó, sự hỗn loạn và giết chóc là điều không thể tránh khỏi.
Bọn họ không có nhân cách, không có bản ngã, chỉ có ham muốn và khát vọng bản năng, mỗi một mảnh vỡ đều mang thiên tính cắn nuốt bản thân trong mình...
Chỉ những kẻ nào nhận được thương xót mới đủ điều kiện hưởng thành quả thắng lợi.
Tuy nhiên trước khi số 02 kịp ra tay, chỉ nghe thấy vài tiếng "phập" bén nhọn vang dội. Mũi mâu bằng đá cẩm thạch nhọn hoắt đâm thủng không khí, xuyên thẳng qua cơ thể số 02.
Không khí xuất hiện những gợn sóng như sóng nước, cơ thể 02 tiêu tan.
Năng lực này là...
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn sang hướng khác.
Chẳng biết số 04 đã bước đến từ khi nào.
Hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng lễ phép, thế nhưng ánh mắt chẳng thèm che đậy. Sâu trong đôi mắt xám nhạt bừng lên ngọn lửa hừng hực.
Người đàn ông duyên dáng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Ôn Giản Ngôn.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn áp vào lòng bàn tay Ôn Giản Ngôn, sau đó trượt lên vuốt ve dọc theo cổ tay, vừa mập mờ vừa ẩn nhẫn, song cũng chứa đầy ẩn ý mập mờ.
Hắn ngước cặp mắt màu xám lên, bình tĩnh nhìn chàng trai phía đối diện, như là ấp ủ cơn bão nào đó không ai hay.
"Kẻ không được Thần ưu ái không đáng sống."
Tiếc là 02 không chết mà chỉ tan biến như làn sương mù.
Suy đoán của Ôn Giản Ngôn đã thành sự thật, số 02 đủ khả năng tự bảo vệ mình, rất thích hợp để kéo dài thời gian.
"Tìm hắn."
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh ra lệnh.
Hắn không rút tay về, thay vào đó chỉ xoay cổ tay trong lòng bàn tay đối phương, dùng đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gò má 04, như xa như gần, hệt như chuồn chuồn lướt qua mặt nước: "Ai giết hắn trước..."
Khóe môi cong lên, đôi môi đỏ nhạt khép mở để lộ đầu lưỡi đỏ tươi ướt át ẩn sau hàm răng trắng tinh. Hắn chậm rãi nhấn nhá chữ, giọng nói phảng phất như mang ý cười, giống như quả táo màu vàng tỏa sức hấp dẫn trong truyện cổ tích, dễ dàng châm ngòi ngọn lửa chiến tranh:
"Sẽ có phần thưởng."
Dứt lời, cơ thể Edward phía sau căng cứng. Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận ràng hơi thở gấp gáp của gã, cùng với ngọn lửa bùng bỗng chốc lên trong mắt số 04, suýt chút xé rách lớp vỏ ngụy trang tao nhã trên người hắn ta, lộ ra dáng vẻ tham lam cuồng dại bên dưới.
Kẻ lừa đảo thao túng lòng người thực hiện cú đẩy nhẹ nhàng cuối cùng, lưu lại ngọn lửa bùng cháy hừng hực.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"A a! Phần thưởng, phần thưởng là cái gì vậy! Có phải là phần thưởng tôi nghĩ không?"
"Đờ mờ hay lắm! Ai chịu nổi hả, riêng tôi là tôi không chịu được nữa rồi!"
"Anh em bình tĩnh, ván này định chắc rồi!"
"Mặc dù... nhưng tôi rất muốn xem mấy cảnh không thể phát sóng trong phòng livestream... anh em hiểu ý tôi chứ..."
"Hu hu hu tôi cũng vậy, vừa vui lại vừa buồn!"
Dị biến bỗng nhiên xảy ra!
"Coong... coong... coong..."
Tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Có lẽ bởi vì ở trong đại sảnh lầu một cho nên tiếng chuông lần này đặc biệt vang dội. Tiếng chuông nặng nề rung lên từng hồi, tầng tầng lớp lớp vang vọng trong đêm đen.
"!!!"
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, hai chữ to đùng chậm rãi hiện lên trong đầu:
CHẾT MẸ.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"!!!"
"Đờ mờ!!!"
"Ha ha ha ha ha ha hay lắm, thời gian chuông vang cũng khéo quá, streamer sắp thoát thân rồi thì vang luôn!"
"Đen, quá đen. Rất khó để nói do hắn quá xui hay bị phó bản nhắm vào."
"Buồn cười chết mất, hoá ra đây là thất bại gần trong gang tấc à?"
"Cho nên... Mấy cảnh lúc trước tôi tưởng là không được thấy, có phải có hy vọng được nhìn rồi không? Có biết mấy đứa tà dâm như tôi vui lắm không hả!"
Đây là tiếng chuông thứ hai xuất hiện sau khi phó bản dị biến.
Sau tiếng chuông lần trước, trong khi Viện điều dưỡng Bình An phát sinh thay đổi thì Ôn Giản Ngôn đang tìm manh mối trong phòng Lưu trữ và phòng Viện trưởng, do đó hắn cũng không rõ toàn bộ phó bản đã xảy ra chuyện gì để dẫn tới sự thay đổi lớn như vậy. Hai mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm lại trước những gì có thể xảy ra tiếp theo.
Thế giới bên ngoài còn trở nên dị hợm như thế, vậy thế giới bên trong sẽ đổi đến mức nào?
Khả năng kiểm soát của đám bệnh nhân nguy hiểm cao kia sẽ còn phát triển đáng sợ ra sao?
Tất cả mọi thứ đều không rõ ràng.
Nhưng trước khi hắn kịp nhận được đáp án thì một giọng nói quen thuộc bỗng truyền đến từ sau lưng....
"Ố ồ, không ngờ mọi người đều ở đây hết." Giọng của thiếu niên ôn hoà vui tươi, trong vẻ vô hại ẩn chứa một tia nguy hiểm cùng cảm giác bất an: "Mọi người đang thảo luận chuyện gì mà tôi không nên biết sao?"
"Thỏ nhỏ của em, hoá ra anh ở đây à!"
Một giọng nói khác cũng phát ra từ thiếu niên. Giọng nói run run bởi vì hưng phấn, âm điệu cao vút mang theo sự phấn khích và điên cuồng: "Em tìm anh lâu lắm đó."
Niall và Lore.
Sau khi nghe thấy hai giọng nói quen thuộc này, trái tim Ôn Giản Ngôn chùng xuống.
Hắn từ từ quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn về phía đó... Hai chàng thiếu niên quen thuộc đang chậm rãi bước ra khỏi hành lang. Hiển nhiên bởi vì chuông vang mà hai nhân cách khác nhau có được thân thể độc lập.
Một kẻ tóc đen mắt đen, một người tóc trắng mắt xanh. Dẫu có khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng bất kể tính cách hay khí chất đều khác nhau một trời một vực, điểm duy nhất giống nhau là ánh mắt nóng bỏng, mang theo dục vọng và cuồng nhiệt của chúng.
"..."
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm lại.
Bây giờ hầu như toàn bộ mọi người đều đến đông đủ!!!
Sắp đặt lúc trước của hắn chủ yếu nhằm vào ba người, tuy rằng cán cân sức mạnh sẽ có chênh lệch chút ít, nhưng sự mất cân bằng ấy là cần thiết để Ôn Giản Ngôn trốn chạy. Mà, năm người sẽ khiến cán cân sức mạnh thay đổi hoàn toàn.
Đấy là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra với hắn.
Nó đại biểu cho những vấn đề khó khăn hắn ném ra sẽ dễ dàng được giải quyết, cũng đại biểu cho tuyến đường bỏ chạy có hắn sẽ có thêm một người phong toả.
Hay nói cách khác, nếu tình trạng này cứ tiếp tục...
Ôn Giản Ngôn nhận ra rằng, những lời nói dối chỉ vì kế hoạch tạm thời của mình sẽ bị năm tên bệnh nhân có độ nguy hiểm cao kia biến thành hiện thực.
Những "lời đường mật" hắn từng nói với người khác từ khi tiến vào phó bản đến nay, cũng sẽ được hoàn trả sạch cho hắn...
Phải chăng đây là cái nghiệp hắn phải gánh.
Có điều gì khủng khiếp hơn thế không?!
Những lời từng hứa với mấy người khác xẹt qua trong đầu...Dda đầu của Ôn Giản Ngôn không kìm được run bần bật, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
A a a a đừng mà!
Cứu với, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, mặt streamer cứ như nhìn thấy quỷ vậy. Đây là lần đầu tôi thấy cảm xúc cảm xúc của hắn cực lớn trước một chuyện cần giải quyết!"
"Thế này ai mà chả hoảng! Mấy người cứ thử nghĩ lại mà xem, từ sau khi vào phó bản hắn đã gây sóng gió bao nhiêu lần, hết hứa hẹn vĩnh viễn ở cùng với một chỗ với Lore lại hứa làm nàng thơ của số 04. Không chỉ đồng ý chia sẻ mà còn hứa hẹn phần thưởng... Nếu lật xe thật thì chắc phải làm mấy ngày mấy đêm mới xong nhỉ?"
"!!! Lầu trên nói thứ ngôn ngữ tà dâm gì thế!...Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, tôi cũng muốn xem."
"Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, tôi cũng vậy!"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đại sảnh vốn trống vắng lại có năm tên nguy hiểm cao tụ tập. Có lẽ bởi vì quân số quá đông, nên dường như nơi này không bị quy vào thế giới tinh thần bên trong của tên nào giống lần trước, chỉ tạm thời duy trì một loại cân bằng mong manh vi diệu nào đó.
Có lẽ một giây tiếp theo sẽ bị phá huỷ, hoặc có lẽ không, không ai có thể nói trước được gì.
Tí tách, tích tách.
Tựa hồ có một chất lỏng sền sệt chảy xuống, âm thanh tiếng nước nhỏ giọt vang lên rất rõ trong đại sảnh.
Bỗng nhiên, sâu trong bóng tối truyền đến âm thanh chuyển động kỳ lạ. Không khí nồng nặc thứ mùi tanh hôi, tiếng động nhớp nháp vặn vẹo lại vang lên trong đại sảnh trống rỗng.
Ôn Giản Ngôn giật mình nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Trong đại sảnh, những ngọn núi đen kịt im lặng hồi lâu bỗng sống lại theo một phương thức dị hợm khác.
Lục cục, lục cục.
Ôn Giản Ngôn nghe thấy có thứ gì đó di chuyển dưới chân mình.
Hắn cúi đầu nhìn.
Cái đầu bị số 01 dùng rìu chém xuống chậm rãi lăn qua, dưới ánh mắt mở to nhìn chăm chú của hắn, khuôn mặt trắng bệch đờ đẫn đang dần tan chảy, biến thành một màu đỏ tươi, phảng phất như khối u thịt do các tế bào thần kinh tạo thành, mềm mại như một bãi nước, xúc tu dài mảnh nhô ra từ trong, từng chút duỗi dài về hướng Ôn Giản Ngôn đứng.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.
Đó là màng thịt trong phòng thí nghiệm!
Hắn đoán thứ này sẽ hoạt động sau khi chuông reo, nhưng chẳng ngờ nó lại xâm lấn nhanh như vậy... Phải biết rằng đây chính là đại sảnh tầng một, Ôn Giản Ngôn vốn tưởng nó cần ít nhất ba hồi chuông nữa mới lan đến nơi này, song không ngờ chỉ mới lần hai đã đến.
Quan trọng hơn là, Ôn Giản Ngôn biết rõ thứ này có thể tạo ảnh hưởng gì đối với người khác. Một khi trúng chiêu thì hắn đừng hòng trốn thoát, không chừng đứng chờ chết còn nhanh hơn.
Sống lưng va vào ai đó.
Một giây sau, cả người hắn chìm trong vòng tay rắn chắc se lạnh, giọng nói trầm thấp tao nhã của người đàn ông vang bên tai: "Yên tâm."
Âm thanh vũ khí sắc nhọn nặng nề xé gió vang lên.
Bướu thịt bị tách làm đôi và ném vào bóng tối.
Người đàn ông cao lớn tóc vàng cúi xuống, thăm hỏi: "Cưng à, nó không chạm vào em chứ?"
Mắt số 01 dừng trên cánh tay số 04 vắt ngang hông chàng trai, đôi mắt xanh nhạt lóe lên ánh sáng u ám, như thể đang cân nhắc chém đứt thứ chướng mắt kia kiểu gì.
Số 04 mỉm cười, siết chặt vòng tay như muốn khoe khoang.
"Buông anh ấy ra."
Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý của thiếu niên: "Mày không muốn tay nữa à?"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mùi thuốc súng nồng nặc tản ra.
Ôn Giản Ngôn bị kẹp ở giữa: "."
Cứu tôi.
Giữa bầu không khí ấy, số 02 biến mất từ đầu lại xuất hiện.
Anh ta dường như đã quên chuyện mình suýt chút bị mấy người kia liên thủ giết chết, trên môi vẫn nở nụ cười hờ hững yếu ớt, dùng ngữ điệu khoái trá tỏ bày:
"Này, này, chúng mày không xem tình hình bây giờ như thế nào à."
"Tên kia sắp tới rồi."
Tí tách, tí tách, tí tách.
Tiếng chất lỏng nhỏ giọt dày đặc vang lên từ mọi hướng, ngày càng trở nên gấp hơn.
Âm thanh cựa quậy rõ ràng và chói tai.
Dường như có thứ kinh khủng đang chui qua vết nứt tường gạch, cố gắng xâm chiếm toàn khu vực này, hết thảy những thứ quái dị đáng sợ được hồi sinh.
Năm bệnh nhân nguy hiểm cao nhìn theo các hướng khác nhau.
Ôn Giản Ngôn nhạy bén nắm bắt thời cơ.
... Không thể chờ lâu hơn được.
Liều ăn nhiều.
[Hài cốt Thánh Anh: Đã thức tỉnh]
Nháy mắt, gần như chẳng có chút chần chờ gì, Ôn Giản Ngôn kích hoạt đạo cụ.
Đây là hậu chiêu hắn chuẩn bị từ đầu để chống ảo cảnh của số 02, tuy nhiên không ngờ đối phương không tạo ảo cảnh mà lại triệu tập vài kẻ có độ nguy hiểm cao tới. Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của Ôn Giản Ngôn, nhưng không có nghĩa phương án của hắn không thể sử dụng.
Đạo cụ này khá độc đáo, không chỉ cho hắn trạng thái vô địch ngắn hạn, hơn nữa còn có hiệu quả áp chế ma quỷ. Ngoài việc thời gian sử dụng cực ngắn và thời gian phát động cực lâu thì hầu như chẳng có khuyết điểm.
Vậy nên bất kể trước đây rơi vào tình huống nguy hiểm cỡ nào, Ôn Giản Ngôn cũng chưa từng nghĩ đến việc sử dụng nó, chỉ vì hắn muốn dành nó phát huy tác dụng vào thời khắc then chốt.
... Giống như bây giờ.
Một đứa trẻ trắng như tuyết xuất hiện giữa không trung, hai mắt mở bừng, dùng cặp đồng tử cùng màu lưu luyến nhìn Ôn Giản Ngôn.
"Mẹ."
Nó mở miệng, phát ra tiếng gọi phá vỡ yên tĩnh.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, mỗi bệnh nhân nguy hiểm cao đều đột nhiên ngây ngẩn. Bọn họ đồng loạt quay đầu, dõi mắt về hướng dị biến phát sinh...
[Đạt được danh hiệu Nữ thần sáng thế, thời gian kéo dài: 30 giây]
"Buông tôi ra."
Ôn Giản Ngôn hạ mệnh lệnh.
Từ mu bàn tay đến bắp tay số 04 nổi đầy gân xanh, dường như anh ta đang dùng sức đấu tranh rất nhiều, song vẫn không thể chống lại quy tắc gần như cưỡng chế trong lời đối phương, từ từ buông lỏng cánh tay một cách không kiểm soát được.
Phảng phất nhận thấy điều gì, một vài giọng nói vang lên từ các hướng khác nhau trong sảnh.
"Cưng à..."
"Thỏ con!"
"Đứng lại."
Một tay Ôn Giản Ngôn ôm đứa trẻ toàn thân tuyết trắng, lạnh lùng ra lệnh.
Xong xuôi, hắn dứt khoát kích hoạt đạo cụ gia tốc, sau đó nhanh chóng xoay người chạy thoát khỏi đại sảnh tối đen.
Cứ phải gọi là, người ra đi đầu không ngoảnh lại, không hề lưu luyến gì luôn.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Đờ mờ! Chạy nhanh vãi!"
"Buồn cười chết mất, y như mấy thằng khốn nạn vô trách nhiệm."
"Ha ha ha ha ha, streamer cứ như con thỏ ấy, nhoắng cái đã không thấy đâu."
"Suýt chút thì quên đạo cụ này của hắn! Hay lắm, mặc dù thời gian 30 giây vô địch không dài, nhưng nếu kích hoạt trong tình huống tất cả mọi người không phòng bị thì đúng là vũ khí chạy trốn ngon lành."
Tiếng gió rít thoảng qua tai, Ôn Giản Ngôn cắn răng, vừa chạy vừa thêm ba buff gia tốc!
Bây giờ không phải là lúc tiết kiệm tích phân!
Về mặt cơ bản, động tác xoay người bỏ chạy của hắn đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ "không sẵn sàng hợp tác", bày tỏ triệt để lập trường, cũng chẳng khác nào biểu lộ tất cả hứa hẹn trước đây của hắn đều là dối trá.
Nếu không nhanh chân chạy, ngộ nhỡ bị bắt, nhất định mấy người kia sẽ dễ nói chuyện như vừa rồi!
Chân hắn phi nhanh đến độ chỉ nhìn thấy bóng.
Chỉ trong chốc lát hắn đã chạy như điên ra khỏi cánh cửa nhỏ khép hờ ở cuối sảnh.
Hắn nhìn thấy hai người Tô Thành và Tóc Vàng từ xa. Bọn họ đứng trên con đường duy nhất giữa nhà thờ nhỏ và viện điều dưỡng, hình như đang chờ đợi hắn.
"Đi thôi! Chạy đi!"
Ôn Giản Ngôn hớt hải gào lên.
"!!!"
Tô Thành và Tóc Vàng giật mình nhìn Ôn Giản Ngôn lao đến như cơn lốc xoáy.
Bọn họ thực sự không ngờ mình lại gặp được đồng đội trong hoàn cảnh này.
"Chạy vào nhà thờ mau lên."
Ôn Giản Ngôn hét to.
Thoạt nhìn hắn vô cùng hốt hoảng, dáng vẻ như cá gặp nước khi đối mặt với nhóm bệnh nhân nguy hiểm cao đã biến mất sạch, chỉ còn lại kẻ lừa đảo đáng thương lật xe sợ bị bắt.
"Nhanh lên!!"
"..."
Trong bóng tối, năm người đều nhìn chằm chằm chàng trai cách đó không xa, trơ mắt nhìn hắn biến mất, ẩn trong con ngươi bất đồng màu sắc là sợi tơ màu vàng sẫm lặng lẽ hiện lên.
Màu vàng dần dần đậm hơn.
Quả thực cứ như... Sự tồn tại thực sự của cái ác và bóng tối đang được đánh thức từng chút, từ từ hồi sinh trong cơ thể của họ.
Buff [Nữ thần sáng thế] kéo dài 30 giây, thời gian rất ngắn, nhưng ở trong tay một người đã sớm chuẩn bị chạy trốn, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ đạo cụ cũng đủ rồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Sự im lặng khuếch tán khắp đại sảnh bị bóng tối bao trùm.
Vào giây thứ 25, khống chế bắt đầu mất hiệu lực.
Nếu bây giờ máy quay trong phòng livestream nhắm thẳng vào đây, nhất định khán giả sẽ kinh ngạc không nói nên lời... Phải biết rằng, đạo cụ phá cách như [Hài cốt Thánh Anh] sẽ có thời gian tuyệt đối ổn định, về mặt lý thuyết nói 30 giây chính là 30 giây, đây là hào quang mạnh mẽ hệ thống ban tặng.
Nhưng...
Rõ ràng đám NPC trước mặt chỉ thuộc về một phó bản bình thường nào đó, không hiểu vì sao lại sở hữu một sức mạnh đáng sợ gần như có thể chống lại sự cưỡng chế của hệ thống.
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân vang lên giữa bóng tối.
Dường như có người đang chậm rãi tiến đến từ sâu trong đại sảnh.
Chẳng mấy chốc, một bóng hình cao gầy xuất hiện trước mặt đám người.
Y mặc chiếc áo blouse trắng tinh chỉnh tề, găng tay chưa cởi, ngoài phần cổ ra thì hầu như không lộ chút da thịt nào. Đường nét khuôn mặt của y khắc sâu, ôn tồn lễ độ, không hề có tính uy hiếp, khoé môi như luôn mang nụ cười nhẹ.
Dưới tròng kính mỏng đặt trên sống mũi là đôi mắt màu vàng xanh lạnh lùng.
Y từ từ đứng lại.
Ánh mắt y đảo quanh mất tên "đồng bạn".
"..."
Sự im lặng bao trùm.
Không khí xung quanh ngập tràn sự đe dọa và kinh khủng.
"Các người để cho em ấy chạy thoát." Bác sĩ Reiss cười nói, âm điệu giống như tiếng thở dài: "Y hệt dự đoán của tôi."
Con ngươi dưới tròng kính chìm trong bóng tối, đem tới cảm giác tàn nhẫn phi nhân loại.
"Nhưng đây là chuyện tốt, không phải sao?"
Bất kể là số 01, 02, 03 hay 04, ngay giờ phút này, trông họ đều giống hệt nhau.
Ánh sáng màu vàng ấp ủ, bào mòn, lớn dần trong con ngươi sâu thẳm của những kẻ khác.
"Các người cũng cảm nhận được, đúng không?"
"Hơi thở quen thuộc của Thần."
Bác sĩ Reiss giơ tay, giữa những ngón tay thon dài xuất hiện một con dao mổ sáng loáng. Lưỡi dao hướng xuống, nhẹ nhàng tàn nhẫn rạch ngang cổ tay.
Có thể nhìn thấy phần xương nằm sâu bên dưới.
Thế nhưng thứ trào ra không phải máu tươi mà là vật chất bán lỏng đen xì nào đó.
Đồng tử của những người còn lại co rụt, đồng thời cúi đầu nhìn cùng một chỗ, tựa hồ cũng cảm nhận được đau đớn tương tự.
Bóng tối như có thực thể quấn lấy, tự động chữa trị tổn thương cho cơ thể. Bóng tối tản đi, cổ tay bác sĩ Reiss lại nhẵn nhụi như ban đầu.
Giọng y rất trầm, giống như một loại thần chú cổ xưa nào đó:
"Phát hiện ra chưa?"
"Linh hồn của chúng ta vốn là một thể."
Bác sĩ Reiss mỉm cười, ánh sáng màu vàng sắc bén ẩn sâu trong mắt:
"Đừng lo, chẳng mấy chốc nữa [Ta] sẽ đến thôi."
"Em ấy của chúng ta."
"Em ấy chạy không thoát được."
*
Nhà thờ nhỏ nhanh chóng phóng to trong tầm mắt.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
Trên người Tóc Vàng và Tô Thành đều được Ôn Giản Ngôn thêm buff tăng tốc, hai người nối đuôi nhau thở hổn hển, suýt chút ngã quỵ vì chạy.
Tóc Vàng hét lên:
"Rốt cuộc chúng ta phải chạy bao lâu nữa?"
Ba mươi giây ngắn ngủi đã trôi qua, khi đứa bé toàn thân tuyết trắng hóa thành điểm sáng và tan biến trong không khí, hiệu quả đạo cụ [Hài cốt Thánh Anh] cũng biến mất.
"Cứ chạy tiếp đi."
Ôn Giản Ngôn không ngoảnh đầu đáp.
Tác dụng đạo cụ biến mất, đồng nghĩa hiện tại hắn không có thủ đoạn phòng ngự nào, cho nên nhất định phải nắm chặt mọi cơ hội, tuyệt đối không thể bị bắt vào phút chót, cứ phải một tiếng trống làm tăng tinh thần!
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa nhà thờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là kiểu kiến trúc vô cùng cổ điển, tường gạch màu xám nhạt, trên đỉnh nhọn là hình chữ thập, cửa chính bên dưới không đóng mà mở toang hoang, để lộ đại sảnh bên trong nhà thờ.
Trước khi sắp xông vào, Ôn Giản Ngôn đột nhiên dừng bước.
Hắn thở hồng hộc quay đầu và nhìn phía sau.
Trên đầu là bầu trời đỏ tươi, hiện ra màu sắc giống như máu tươi vón cục.
Dưới trời là kiến trúc chủ thể cao lớn của Viện điều dưỡng Bình An, bên ngoài của nó gần như đã bị bao phủ hoàn toàn bởi lớp màng thịt. Chúng giống như đám sinh vật đang ngoe nguẩy, dường như đang lan rộng khắp khu vực mình chiếm lĩnh, dò xét về hướng nhà thờ, cánh cửa lúc trước hắn chạy ra ngoài đã chẳng thấy đâu.
Tin tốt duy nhất là, đám bệnh nhân nguy hiểm cao kia không đuổi theo.
Chẳng lẽ... bọn họ không thể rời khỏi phạm vi Viện điều dưỡng Bình An? Hay đã có một biến cố bất ngờ?
Vô số phỏng đoán nhanh quá xẹt qua, nhưng hắn không thể đưa ra đáp án vào giờ phút này.
Tô Thành và Tóc Vàng mệt lả người. Bọn họ khom lưng chống gối, thở hổn hển:
"An, an toàn chưa hả?"
"Chưa biết."
Ôn Giản Ngôn chậm rãi đáp: "Nhưng chắc không sao đâu."
"Vừa rồi tôi có điều muốn hỏi." Tô Thành thở hồng hộc, khóc nhọc đứng thẳng người: "Ờm, tóc cậu bị làm sao vậy?"
"?"
Ôn Giản Ngôn sửng sốt: "Cái gì cơ?"
"Hả?" Tô Thành hoang mang chớp mắt: "Chẳng lẽ cậu không nhận ra gì à?"
Dường như nhận ra gì đó, Ôn Giản Ngôn sửng sốt hai giây, sau đó đưa tay nắm một sợi tóc, đánh mắt nhìn qua... Giờ phút này, sợi tóc vốn đen nhánh mềm mại bỗng biến thành màu trắng bạc rực rỡ chói mắt. Dưới nền trời huyết sắc, sợi tóc loé sáng như mang hào quang của Thần.
01 vòng tay ôm eo chàng trai, dụi mũi vào mái tóc hắn. Đôi mắt xanh nhạt của gã khẽ chuyển động nhìn số 02 cách đó không xa, mỉm cười vui vẻ, để lộ hàng răng trắng tinh sắc nhọn tựa dã thú. Trông gã thật điên cuồng và khát máu: "Tuyệt ghê, tôi cũng ghét nó."
Một bàn tay khác của gã cầm một chiếc rìu nặng trịch, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh do dùng sức mạnh, lưỡi rìu lóe lên ánh sáng sắc lẻm.
Đây vốn là cuộc cạnh tranh.
Một cuộc cạnh tranh không mùi thuốc súng.
Bác sĩ Reiss đã dự đoán được cảnh này từ lâu. Đây là điểm chung phổ biến trong các xu hướng phân liệt khác nhau, là khao khát được sinh ra từ trong sâu thẳm linh hồn.
Trước thời điểm đó, sự hỗn loạn và giết chóc là điều không thể tránh khỏi.
Bọn họ không có nhân cách, không có bản ngã, chỉ có ham muốn và khát vọng bản năng, mỗi một mảnh vỡ đều mang thiên tính cắn nuốt bản thân trong mình...
Chỉ những kẻ nào nhận được thương xót mới đủ điều kiện hưởng thành quả thắng lợi.
Tuy nhiên trước khi số 02 kịp ra tay, chỉ nghe thấy vài tiếng "phập" bén nhọn vang dội. Mũi mâu bằng đá cẩm thạch nhọn hoắt đâm thủng không khí, xuyên thẳng qua cơ thể số 02.
Không khí xuất hiện những gợn sóng như sóng nước, cơ thể 02 tiêu tan.
Năng lực này là...
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn sang hướng khác.
Chẳng biết số 04 đã bước đến từ khi nào.
Hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng lễ phép, thế nhưng ánh mắt chẳng thèm che đậy. Sâu trong đôi mắt xám nhạt bừng lên ngọn lửa hừng hực.
Người đàn ông duyên dáng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Ôn Giản Ngôn.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn áp vào lòng bàn tay Ôn Giản Ngôn, sau đó trượt lên vuốt ve dọc theo cổ tay, vừa mập mờ vừa ẩn nhẫn, song cũng chứa đầy ẩn ý mập mờ.
Hắn ngước cặp mắt màu xám lên, bình tĩnh nhìn chàng trai phía đối diện, như là ấp ủ cơn bão nào đó không ai hay.
"Kẻ không được Thần ưu ái không đáng sống."
Tiếc là 02 không chết mà chỉ tan biến như làn sương mù.
Suy đoán của Ôn Giản Ngôn đã thành sự thật, số 02 đủ khả năng tự bảo vệ mình, rất thích hợp để kéo dài thời gian.
"Tìm hắn."
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh ra lệnh.
Hắn không rút tay về, thay vào đó chỉ xoay cổ tay trong lòng bàn tay đối phương, dùng đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gò má 04, như xa như gần, hệt như chuồn chuồn lướt qua mặt nước: "Ai giết hắn trước..."
Khóe môi cong lên, đôi môi đỏ nhạt khép mở để lộ đầu lưỡi đỏ tươi ướt át ẩn sau hàm răng trắng tinh. Hắn chậm rãi nhấn nhá chữ, giọng nói phảng phất như mang ý cười, giống như quả táo màu vàng tỏa sức hấp dẫn trong truyện cổ tích, dễ dàng châm ngòi ngọn lửa chiến tranh:
"Sẽ có phần thưởng."
Dứt lời, cơ thể Edward phía sau căng cứng. Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận ràng hơi thở gấp gáp của gã, cùng với ngọn lửa bùng bỗng chốc lên trong mắt số 04, suýt chút xé rách lớp vỏ ngụy trang tao nhã trên người hắn ta, lộ ra dáng vẻ tham lam cuồng dại bên dưới.
Kẻ lừa đảo thao túng lòng người thực hiện cú đẩy nhẹ nhàng cuối cùng, lưu lại ngọn lửa bùng cháy hừng hực.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"A a! Phần thưởng, phần thưởng là cái gì vậy! Có phải là phần thưởng tôi nghĩ không?"
"Đờ mờ hay lắm! Ai chịu nổi hả, riêng tôi là tôi không chịu được nữa rồi!"
"Anh em bình tĩnh, ván này định chắc rồi!"
"Mặc dù... nhưng tôi rất muốn xem mấy cảnh không thể phát sóng trong phòng livestream... anh em hiểu ý tôi chứ..."
"Hu hu hu tôi cũng vậy, vừa vui lại vừa buồn!"
Dị biến bỗng nhiên xảy ra!
"Coong... coong... coong..."
Tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Có lẽ bởi vì ở trong đại sảnh lầu một cho nên tiếng chuông lần này đặc biệt vang dội. Tiếng chuông nặng nề rung lên từng hồi, tầng tầng lớp lớp vang vọng trong đêm đen.
"!!!"
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, hai chữ to đùng chậm rãi hiện lên trong đầu:
CHẾT MẸ.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"!!!"
"Đờ mờ!!!"
"Ha ha ha ha ha ha hay lắm, thời gian chuông vang cũng khéo quá, streamer sắp thoát thân rồi thì vang luôn!"
"Đen, quá đen. Rất khó để nói do hắn quá xui hay bị phó bản nhắm vào."
"Buồn cười chết mất, hoá ra đây là thất bại gần trong gang tấc à?"
"Cho nên... Mấy cảnh lúc trước tôi tưởng là không được thấy, có phải có hy vọng được nhìn rồi không? Có biết mấy đứa tà dâm như tôi vui lắm không hả!"
Đây là tiếng chuông thứ hai xuất hiện sau khi phó bản dị biến.
Sau tiếng chuông lần trước, trong khi Viện điều dưỡng Bình An phát sinh thay đổi thì Ôn Giản Ngôn đang tìm manh mối trong phòng Lưu trữ và phòng Viện trưởng, do đó hắn cũng không rõ toàn bộ phó bản đã xảy ra chuyện gì để dẫn tới sự thay đổi lớn như vậy. Hai mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm lại trước những gì có thể xảy ra tiếp theo.
Thế giới bên ngoài còn trở nên dị hợm như thế, vậy thế giới bên trong sẽ đổi đến mức nào?
Khả năng kiểm soát của đám bệnh nhân nguy hiểm cao kia sẽ còn phát triển đáng sợ ra sao?
Tất cả mọi thứ đều không rõ ràng.
Nhưng trước khi hắn kịp nhận được đáp án thì một giọng nói quen thuộc bỗng truyền đến từ sau lưng....
"Ố ồ, không ngờ mọi người đều ở đây hết." Giọng của thiếu niên ôn hoà vui tươi, trong vẻ vô hại ẩn chứa một tia nguy hiểm cùng cảm giác bất an: "Mọi người đang thảo luận chuyện gì mà tôi không nên biết sao?"
"Thỏ nhỏ của em, hoá ra anh ở đây à!"
Một giọng nói khác cũng phát ra từ thiếu niên. Giọng nói run run bởi vì hưng phấn, âm điệu cao vút mang theo sự phấn khích và điên cuồng: "Em tìm anh lâu lắm đó."
Niall và Lore.
Sau khi nghe thấy hai giọng nói quen thuộc này, trái tim Ôn Giản Ngôn chùng xuống.
Hắn từ từ quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn về phía đó... Hai chàng thiếu niên quen thuộc đang chậm rãi bước ra khỏi hành lang. Hiển nhiên bởi vì chuông vang mà hai nhân cách khác nhau có được thân thể độc lập.
Một kẻ tóc đen mắt đen, một người tóc trắng mắt xanh. Dẫu có khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng bất kể tính cách hay khí chất đều khác nhau một trời một vực, điểm duy nhất giống nhau là ánh mắt nóng bỏng, mang theo dục vọng và cuồng nhiệt của chúng.
"..."
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm lại.
Bây giờ hầu như toàn bộ mọi người đều đến đông đủ!!!
Sắp đặt lúc trước của hắn chủ yếu nhằm vào ba người, tuy rằng cán cân sức mạnh sẽ có chênh lệch chút ít, nhưng sự mất cân bằng ấy là cần thiết để Ôn Giản Ngôn trốn chạy. Mà, năm người sẽ khiến cán cân sức mạnh thay đổi hoàn toàn.
Đấy là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra với hắn.
Nó đại biểu cho những vấn đề khó khăn hắn ném ra sẽ dễ dàng được giải quyết, cũng đại biểu cho tuyến đường bỏ chạy có hắn sẽ có thêm một người phong toả.
Hay nói cách khác, nếu tình trạng này cứ tiếp tục...
Ôn Giản Ngôn nhận ra rằng, những lời nói dối chỉ vì kế hoạch tạm thời của mình sẽ bị năm tên bệnh nhân có độ nguy hiểm cao kia biến thành hiện thực.
Những "lời đường mật" hắn từng nói với người khác từ khi tiến vào phó bản đến nay, cũng sẽ được hoàn trả sạch cho hắn...
Phải chăng đây là cái nghiệp hắn phải gánh.
Có điều gì khủng khiếp hơn thế không?!
Những lời từng hứa với mấy người khác xẹt qua trong đầu...Dda đầu của Ôn Giản Ngôn không kìm được run bần bật, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
A a a a đừng mà!
Cứu với, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, mặt streamer cứ như nhìn thấy quỷ vậy. Đây là lần đầu tôi thấy cảm xúc cảm xúc của hắn cực lớn trước một chuyện cần giải quyết!"
"Thế này ai mà chả hoảng! Mấy người cứ thử nghĩ lại mà xem, từ sau khi vào phó bản hắn đã gây sóng gió bao nhiêu lần, hết hứa hẹn vĩnh viễn ở cùng với một chỗ với Lore lại hứa làm nàng thơ của số 04. Không chỉ đồng ý chia sẻ mà còn hứa hẹn phần thưởng... Nếu lật xe thật thì chắc phải làm mấy ngày mấy đêm mới xong nhỉ?"
"!!! Lầu trên nói thứ ngôn ngữ tà dâm gì thế!...Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, tôi cũng muốn xem."
"Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, tôi cũng vậy!"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đại sảnh vốn trống vắng lại có năm tên nguy hiểm cao tụ tập. Có lẽ bởi vì quân số quá đông, nên dường như nơi này không bị quy vào thế giới tinh thần bên trong của tên nào giống lần trước, chỉ tạm thời duy trì một loại cân bằng mong manh vi diệu nào đó.
Có lẽ một giây tiếp theo sẽ bị phá huỷ, hoặc có lẽ không, không ai có thể nói trước được gì.
Tí tách, tích tách.
Tựa hồ có một chất lỏng sền sệt chảy xuống, âm thanh tiếng nước nhỏ giọt vang lên rất rõ trong đại sảnh.
Bỗng nhiên, sâu trong bóng tối truyền đến âm thanh chuyển động kỳ lạ. Không khí nồng nặc thứ mùi tanh hôi, tiếng động nhớp nháp vặn vẹo lại vang lên trong đại sảnh trống rỗng.
Ôn Giản Ngôn giật mình nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Trong đại sảnh, những ngọn núi đen kịt im lặng hồi lâu bỗng sống lại theo một phương thức dị hợm khác.
Lục cục, lục cục.
Ôn Giản Ngôn nghe thấy có thứ gì đó di chuyển dưới chân mình.
Hắn cúi đầu nhìn.
Cái đầu bị số 01 dùng rìu chém xuống chậm rãi lăn qua, dưới ánh mắt mở to nhìn chăm chú của hắn, khuôn mặt trắng bệch đờ đẫn đang dần tan chảy, biến thành một màu đỏ tươi, phảng phất như khối u thịt do các tế bào thần kinh tạo thành, mềm mại như một bãi nước, xúc tu dài mảnh nhô ra từ trong, từng chút duỗi dài về hướng Ôn Giản Ngôn đứng.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.
Đó là màng thịt trong phòng thí nghiệm!
Hắn đoán thứ này sẽ hoạt động sau khi chuông reo, nhưng chẳng ngờ nó lại xâm lấn nhanh như vậy... Phải biết rằng đây chính là đại sảnh tầng một, Ôn Giản Ngôn vốn tưởng nó cần ít nhất ba hồi chuông nữa mới lan đến nơi này, song không ngờ chỉ mới lần hai đã đến.
Quan trọng hơn là, Ôn Giản Ngôn biết rõ thứ này có thể tạo ảnh hưởng gì đối với người khác. Một khi trúng chiêu thì hắn đừng hòng trốn thoát, không chừng đứng chờ chết còn nhanh hơn.
Sống lưng va vào ai đó.
Một giây sau, cả người hắn chìm trong vòng tay rắn chắc se lạnh, giọng nói trầm thấp tao nhã của người đàn ông vang bên tai: "Yên tâm."
Âm thanh vũ khí sắc nhọn nặng nề xé gió vang lên.
Bướu thịt bị tách làm đôi và ném vào bóng tối.
Người đàn ông cao lớn tóc vàng cúi xuống, thăm hỏi: "Cưng à, nó không chạm vào em chứ?"
Mắt số 01 dừng trên cánh tay số 04 vắt ngang hông chàng trai, đôi mắt xanh nhạt lóe lên ánh sáng u ám, như thể đang cân nhắc chém đứt thứ chướng mắt kia kiểu gì.
Số 04 mỉm cười, siết chặt vòng tay như muốn khoe khoang.
"Buông anh ấy ra."
Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý của thiếu niên: "Mày không muốn tay nữa à?"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mùi thuốc súng nồng nặc tản ra.
Ôn Giản Ngôn bị kẹp ở giữa: "."
Cứu tôi.
Giữa bầu không khí ấy, số 02 biến mất từ đầu lại xuất hiện.
Anh ta dường như đã quên chuyện mình suýt chút bị mấy người kia liên thủ giết chết, trên môi vẫn nở nụ cười hờ hững yếu ớt, dùng ngữ điệu khoái trá tỏ bày:
"Này, này, chúng mày không xem tình hình bây giờ như thế nào à."
"Tên kia sắp tới rồi."
Tí tách, tí tách, tí tách.
Tiếng chất lỏng nhỏ giọt dày đặc vang lên từ mọi hướng, ngày càng trở nên gấp hơn.
Âm thanh cựa quậy rõ ràng và chói tai.
Dường như có thứ kinh khủng đang chui qua vết nứt tường gạch, cố gắng xâm chiếm toàn khu vực này, hết thảy những thứ quái dị đáng sợ được hồi sinh.
Năm bệnh nhân nguy hiểm cao nhìn theo các hướng khác nhau.
Ôn Giản Ngôn nhạy bén nắm bắt thời cơ.
... Không thể chờ lâu hơn được.
Liều ăn nhiều.
[Hài cốt Thánh Anh: Đã thức tỉnh]
Nháy mắt, gần như chẳng có chút chần chờ gì, Ôn Giản Ngôn kích hoạt đạo cụ.
Đây là hậu chiêu hắn chuẩn bị từ đầu để chống ảo cảnh của số 02, tuy nhiên không ngờ đối phương không tạo ảo cảnh mà lại triệu tập vài kẻ có độ nguy hiểm cao tới. Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của Ôn Giản Ngôn, nhưng không có nghĩa phương án của hắn không thể sử dụng.
Đạo cụ này khá độc đáo, không chỉ cho hắn trạng thái vô địch ngắn hạn, hơn nữa còn có hiệu quả áp chế ma quỷ. Ngoài việc thời gian sử dụng cực ngắn và thời gian phát động cực lâu thì hầu như chẳng có khuyết điểm.
Vậy nên bất kể trước đây rơi vào tình huống nguy hiểm cỡ nào, Ôn Giản Ngôn cũng chưa từng nghĩ đến việc sử dụng nó, chỉ vì hắn muốn dành nó phát huy tác dụng vào thời khắc then chốt.
... Giống như bây giờ.
Một đứa trẻ trắng như tuyết xuất hiện giữa không trung, hai mắt mở bừng, dùng cặp đồng tử cùng màu lưu luyến nhìn Ôn Giản Ngôn.
"Mẹ."
Nó mở miệng, phát ra tiếng gọi phá vỡ yên tĩnh.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, mỗi bệnh nhân nguy hiểm cao đều đột nhiên ngây ngẩn. Bọn họ đồng loạt quay đầu, dõi mắt về hướng dị biến phát sinh...
[Đạt được danh hiệu Nữ thần sáng thế, thời gian kéo dài: 30 giây]
"Buông tôi ra."
Ôn Giản Ngôn hạ mệnh lệnh.
Từ mu bàn tay đến bắp tay số 04 nổi đầy gân xanh, dường như anh ta đang dùng sức đấu tranh rất nhiều, song vẫn không thể chống lại quy tắc gần như cưỡng chế trong lời đối phương, từ từ buông lỏng cánh tay một cách không kiểm soát được.
Phảng phất nhận thấy điều gì, một vài giọng nói vang lên từ các hướng khác nhau trong sảnh.
"Cưng à..."
"Thỏ con!"
"Đứng lại."
Một tay Ôn Giản Ngôn ôm đứa trẻ toàn thân tuyết trắng, lạnh lùng ra lệnh.
Xong xuôi, hắn dứt khoát kích hoạt đạo cụ gia tốc, sau đó nhanh chóng xoay người chạy thoát khỏi đại sảnh tối đen.
Cứ phải gọi là, người ra đi đầu không ngoảnh lại, không hề lưu luyến gì luôn.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Đờ mờ! Chạy nhanh vãi!"
"Buồn cười chết mất, y như mấy thằng khốn nạn vô trách nhiệm."
"Ha ha ha ha ha, streamer cứ như con thỏ ấy, nhoắng cái đã không thấy đâu."
"Suýt chút thì quên đạo cụ này của hắn! Hay lắm, mặc dù thời gian 30 giây vô địch không dài, nhưng nếu kích hoạt trong tình huống tất cả mọi người không phòng bị thì đúng là vũ khí chạy trốn ngon lành."
Tiếng gió rít thoảng qua tai, Ôn Giản Ngôn cắn răng, vừa chạy vừa thêm ba buff gia tốc!
Bây giờ không phải là lúc tiết kiệm tích phân!
Về mặt cơ bản, động tác xoay người bỏ chạy của hắn đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ "không sẵn sàng hợp tác", bày tỏ triệt để lập trường, cũng chẳng khác nào biểu lộ tất cả hứa hẹn trước đây của hắn đều là dối trá.
Nếu không nhanh chân chạy, ngộ nhỡ bị bắt, nhất định mấy người kia sẽ dễ nói chuyện như vừa rồi!
Chân hắn phi nhanh đến độ chỉ nhìn thấy bóng.
Chỉ trong chốc lát hắn đã chạy như điên ra khỏi cánh cửa nhỏ khép hờ ở cuối sảnh.
Hắn nhìn thấy hai người Tô Thành và Tóc Vàng từ xa. Bọn họ đứng trên con đường duy nhất giữa nhà thờ nhỏ và viện điều dưỡng, hình như đang chờ đợi hắn.
"Đi thôi! Chạy đi!"
Ôn Giản Ngôn hớt hải gào lên.
"!!!"
Tô Thành và Tóc Vàng giật mình nhìn Ôn Giản Ngôn lao đến như cơn lốc xoáy.
Bọn họ thực sự không ngờ mình lại gặp được đồng đội trong hoàn cảnh này.
"Chạy vào nhà thờ mau lên."
Ôn Giản Ngôn hét to.
Thoạt nhìn hắn vô cùng hốt hoảng, dáng vẻ như cá gặp nước khi đối mặt với nhóm bệnh nhân nguy hiểm cao đã biến mất sạch, chỉ còn lại kẻ lừa đảo đáng thương lật xe sợ bị bắt.
"Nhanh lên!!"
"..."
Trong bóng tối, năm người đều nhìn chằm chằm chàng trai cách đó không xa, trơ mắt nhìn hắn biến mất, ẩn trong con ngươi bất đồng màu sắc là sợi tơ màu vàng sẫm lặng lẽ hiện lên.
Màu vàng dần dần đậm hơn.
Quả thực cứ như... Sự tồn tại thực sự của cái ác và bóng tối đang được đánh thức từng chút, từ từ hồi sinh trong cơ thể của họ.
Buff [Nữ thần sáng thế] kéo dài 30 giây, thời gian rất ngắn, nhưng ở trong tay một người đã sớm chuẩn bị chạy trốn, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ đạo cụ cũng đủ rồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Sự im lặng khuếch tán khắp đại sảnh bị bóng tối bao trùm.
Vào giây thứ 25, khống chế bắt đầu mất hiệu lực.
Nếu bây giờ máy quay trong phòng livestream nhắm thẳng vào đây, nhất định khán giả sẽ kinh ngạc không nói nên lời... Phải biết rằng, đạo cụ phá cách như [Hài cốt Thánh Anh] sẽ có thời gian tuyệt đối ổn định, về mặt lý thuyết nói 30 giây chính là 30 giây, đây là hào quang mạnh mẽ hệ thống ban tặng.
Nhưng...
Rõ ràng đám NPC trước mặt chỉ thuộc về một phó bản bình thường nào đó, không hiểu vì sao lại sở hữu một sức mạnh đáng sợ gần như có thể chống lại sự cưỡng chế của hệ thống.
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân vang lên giữa bóng tối.
Dường như có người đang chậm rãi tiến đến từ sâu trong đại sảnh.
Chẳng mấy chốc, một bóng hình cao gầy xuất hiện trước mặt đám người.
Y mặc chiếc áo blouse trắng tinh chỉnh tề, găng tay chưa cởi, ngoài phần cổ ra thì hầu như không lộ chút da thịt nào. Đường nét khuôn mặt của y khắc sâu, ôn tồn lễ độ, không hề có tính uy hiếp, khoé môi như luôn mang nụ cười nhẹ.
Dưới tròng kính mỏng đặt trên sống mũi là đôi mắt màu vàng xanh lạnh lùng.
Y từ từ đứng lại.
Ánh mắt y đảo quanh mất tên "đồng bạn".
"..."
Sự im lặng bao trùm.
Không khí xung quanh ngập tràn sự đe dọa và kinh khủng.
"Các người để cho em ấy chạy thoát." Bác sĩ Reiss cười nói, âm điệu giống như tiếng thở dài: "Y hệt dự đoán của tôi."
Con ngươi dưới tròng kính chìm trong bóng tối, đem tới cảm giác tàn nhẫn phi nhân loại.
"Nhưng đây là chuyện tốt, không phải sao?"
Bất kể là số 01, 02, 03 hay 04, ngay giờ phút này, trông họ đều giống hệt nhau.
Ánh sáng màu vàng ấp ủ, bào mòn, lớn dần trong con ngươi sâu thẳm của những kẻ khác.
"Các người cũng cảm nhận được, đúng không?"
"Hơi thở quen thuộc của Thần."
Bác sĩ Reiss giơ tay, giữa những ngón tay thon dài xuất hiện một con dao mổ sáng loáng. Lưỡi dao hướng xuống, nhẹ nhàng tàn nhẫn rạch ngang cổ tay.
Có thể nhìn thấy phần xương nằm sâu bên dưới.
Thế nhưng thứ trào ra không phải máu tươi mà là vật chất bán lỏng đen xì nào đó.
Đồng tử của những người còn lại co rụt, đồng thời cúi đầu nhìn cùng một chỗ, tựa hồ cũng cảm nhận được đau đớn tương tự.
Bóng tối như có thực thể quấn lấy, tự động chữa trị tổn thương cho cơ thể. Bóng tối tản đi, cổ tay bác sĩ Reiss lại nhẵn nhụi như ban đầu.
Giọng y rất trầm, giống như một loại thần chú cổ xưa nào đó:
"Phát hiện ra chưa?"
"Linh hồn của chúng ta vốn là một thể."
Bác sĩ Reiss mỉm cười, ánh sáng màu vàng sắc bén ẩn sâu trong mắt:
"Đừng lo, chẳng mấy chốc nữa [Ta] sẽ đến thôi."
"Em ấy của chúng ta."
"Em ấy chạy không thoát được."
*
Nhà thờ nhỏ nhanh chóng phóng to trong tầm mắt.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
Trên người Tóc Vàng và Tô Thành đều được Ôn Giản Ngôn thêm buff tăng tốc, hai người nối đuôi nhau thở hổn hển, suýt chút ngã quỵ vì chạy.
Tóc Vàng hét lên:
"Rốt cuộc chúng ta phải chạy bao lâu nữa?"
Ba mươi giây ngắn ngủi đã trôi qua, khi đứa bé toàn thân tuyết trắng hóa thành điểm sáng và tan biến trong không khí, hiệu quả đạo cụ [Hài cốt Thánh Anh] cũng biến mất.
"Cứ chạy tiếp đi."
Ôn Giản Ngôn không ngoảnh đầu đáp.
Tác dụng đạo cụ biến mất, đồng nghĩa hiện tại hắn không có thủ đoạn phòng ngự nào, cho nên nhất định phải nắm chặt mọi cơ hội, tuyệt đối không thể bị bắt vào phút chót, cứ phải một tiếng trống làm tăng tinh thần!
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa nhà thờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là kiểu kiến trúc vô cùng cổ điển, tường gạch màu xám nhạt, trên đỉnh nhọn là hình chữ thập, cửa chính bên dưới không đóng mà mở toang hoang, để lộ đại sảnh bên trong nhà thờ.
Trước khi sắp xông vào, Ôn Giản Ngôn đột nhiên dừng bước.
Hắn thở hồng hộc quay đầu và nhìn phía sau.
Trên đầu là bầu trời đỏ tươi, hiện ra màu sắc giống như máu tươi vón cục.
Dưới trời là kiến trúc chủ thể cao lớn của Viện điều dưỡng Bình An, bên ngoài của nó gần như đã bị bao phủ hoàn toàn bởi lớp màng thịt. Chúng giống như đám sinh vật đang ngoe nguẩy, dường như đang lan rộng khắp khu vực mình chiếm lĩnh, dò xét về hướng nhà thờ, cánh cửa lúc trước hắn chạy ra ngoài đã chẳng thấy đâu.
Tin tốt duy nhất là, đám bệnh nhân nguy hiểm cao kia không đuổi theo.
Chẳng lẽ... bọn họ không thể rời khỏi phạm vi Viện điều dưỡng Bình An? Hay đã có một biến cố bất ngờ?
Vô số phỏng đoán nhanh quá xẹt qua, nhưng hắn không thể đưa ra đáp án vào giờ phút này.
Tô Thành và Tóc Vàng mệt lả người. Bọn họ khom lưng chống gối, thở hổn hển:
"An, an toàn chưa hả?"
"Chưa biết."
Ôn Giản Ngôn chậm rãi đáp: "Nhưng chắc không sao đâu."
"Vừa rồi tôi có điều muốn hỏi." Tô Thành thở hồng hộc, khóc nhọc đứng thẳng người: "Ờm, tóc cậu bị làm sao vậy?"
"?"
Ôn Giản Ngôn sửng sốt: "Cái gì cơ?"
"Hả?" Tô Thành hoang mang chớp mắt: "Chẳng lẽ cậu không nhận ra gì à?"
Dường như nhận ra gì đó, Ôn Giản Ngôn sửng sốt hai giây, sau đó đưa tay nắm một sợi tóc, đánh mắt nhìn qua... Giờ phút này, sợi tóc vốn đen nhánh mềm mại bỗng biến thành màu trắng bạc rực rỡ chói mắt. Dưới nền trời huyết sắc, sợi tóc loé sáng như mang hào quang của Thần.
Tác giả :
Tang Ốc