Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 95: Xin anh trả con trai cho tôi (2)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Anh đang dùng cơm, cho dù lúc này đang tức giận, mỗi giơ tay nhấc chân đều ưu nhã tôn quý, thể hiện phong thái vương giả. Nghe được tiếng bước chân của cô tiến vào, thậm chí mí mắt anh cũng không nâng lên một chút. Xem cô như là không khí, liếc mắt một cái cũng đều khinh thường.
Toàn bộ nhà ăn là bầu không khí áp lực, đừng nói là quản gia một bên hầu hạ anh, ngay cả Đại Bạch không tâm không phổi cũng đều cảm giác được.
Nhóc con ai oán trong miệng. Thật vất vả Đại Bảo mới trở lại, ba ba làm sao lại xụ mặt, làm cho người ta thực khẩn trương a! Đại Bảo sẽ bị ba ba dọa chạy đi mất? Thật là ba ba ngu ngốc, cũng không biết ở trước mặt con gái biểu hiện ôn nhu một chút!
Nhóc con âm thầm chửi, ngồi ở trên ghế, hai móng vuốt nhỏ vẫy vẫy Hạ Thiên Tinh, cô chậm rãi đi qua, đã có người hầu thay cô kéo ghế dựa để cô ngồi xuống. Cô chỉ làm hai cái chân gà cho nhóc ăn.
“Đại Bảo, mẹ ăn một cái, con ăn một cái……" Hạ Đại Bạch thanh âm thật cẩn thận, đặc biệt rất là nhẹ, như là người bị tội. Sợ thanh âm lớn hơn một chút sẽ chọc người ngồi ở ghế chủ vị kia. Khi nói chuyện, còn sợ hãi nhìn mắt người ngồi trên kia, thấy anh không có bất luận cảm xúc biến hóa nào, nhóc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ không ăn, con cứ ăn đi." thanh âm Hạ Thiên Tinh cũng rất nhẹ, đem chân gà đưa con trai, còn mình cầm chiếc đũa gắp đồ ăn ở phía trước.
Thật ra cô rất là đói, nhưng mà, hiện tại lại hoàn toàn không có tâm tư để ăn. Trong lòng thực sự loạn, đầu óc đều là câu nói kia của anh lúc nãy—— lấy thân thể của cô đi cầu xin anh —— anh là nghiêm túc sao? Hạ Thiên Tinh cắn chiếc đũa, theo bản năng nhìn vào mắt Bạch Dạ Kình đang xụ mặt. Cô không ngu ngốc, lúc trước từng có vài lần thiếu chút nữa là trải qua lau súng cướp cò, cô cảm giác được, người đàn ông này thật sự là cảm thấy hứng thú đối với thân thể của cô.
Nói thật ra, anh là tổng thống của một quốc gia, là vị tổng thống trẻ tuổi nhất quốc gia này, là người được hoan nghênh nhất, cũng là một vị tổng thống soái nhất. Vô luận là điều kiện về ngoại hình hay là từ phương diện kia, nếu anh muốn ngủ với một phụ nữ, bao nhiêu người nguyện ý tre già măng mọc? Truyền thông cũng không thiếu về phương diện này, người đàn ông mà mọi phụ nữ trẻ tuổi đều muốn ngủ cùng, số phiếu của anh luôn dẫn đầu trên bảng xếp hạng. Hơn nữa, vị trí số hai lại bị số phiếu của anh bỏ xa rất nhiều.
Một người đàn ông như vậy, lần đầu tiên của cô là cho anh, bất quá sau sự việc lần đó cô đã có Đại Bạch, dù cho nghĩ thế nào kỳ thật cô cũng không thấy mệt mỏi.
Hạ Thiên Tinh rũ mắt nhìn con trai. Hạ Đại Bạch đang vô tư gặm chân gà, dường như nhận thấy được ánh mắt của cô, nhóc con quay đầu hướng cô cười đặc biệt mê người, “Đại Bảo, tay nghề của mẹ thật tuyệt. Về sau, mẹ đều sẽ làm chân gà cho con ăn?"
Trong lòng cô ê ẩm. Hình như đã có quyết định, gật đầu, “Được, nhất định! Về sau không riêng gì chân gà, con muốn ăn cái gì, mẹ đều sẽ làm cho con. Làm cho con ăn cả đời……"
Hạ Đại Bạch nhanh chóng buông đũa xuống, vươn ngón út tới, chính thức nói: “Chúng ta ngoéo tay. Mẹ phải làm cho con ăn cả đời, không thể trên đường đem con bỏ xuống nha~"
“……" Hạ Thiên Tinh thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Cô lập tức cùng nhóc ngoéo tay một cái, “Mẹ cam đoan, mặc kệ thế nào, mặc kệ trả giá cái gì, mẹ đều sẽ không bỏ con."
Những lời này, không nhẹ. Trên ghế chủ vị, ánh mắt Bạch Dạ Kình thâm trầm nhìn đỉnh đầu của cô. Hạ Thiên Tinh cảm giác được, không có ngẩng đầu, không dám cùng anh đối diện.
………………………………
Toàn bộ quá trình ăn cơm chiều, Bạch Dạ Kình chưa từng nói qua một câu, tâm tư luôn luôn thâm trầm, Hạ Thiên Tinh tự nhiên cũng đoán không ra anh suy nghĩ cái gì. Anh kết thúc buổi cơm rất mau, buông đôi đũa, trầm ngâm đi ra khỏi nhà ăn.
Anh vừa đi, toàn bộ không gian áp bách lập tức được giải trừ. Hạ Đại Bạch trường hu khẩu khí, vỗ vỗ bộ ngực, quay đầu lại nhìn anh xuyên qua cửa sổ, lên lầu, nhóc mới nói: “Đại Bảo, mẹ chọc Tiểu Bạch tức giận?"
“Mẹ cũng không biết." Hạ Thiên Tinh thở dài.
Cả một đêm, Bạch Dạ Kình đều ở thư phòng trên lầu, không có đi xuống dưới. Lúc Hạ Thiên Tinh đến đại sảnh, phát hiện trên bàn con cà vạt đã không thấy đâu, hỏi người hầu mới biết được, đã bị anh lấy đi.
Hạ Đại Bạch vẫn luôn quấn lấy cô, được cô giúp tắm rửa, tắm rửa xong lại quấn lấy cô ngủ ở trong phòng của nhóc, kể chuyện xưa cho nhóc nghe, không cho phép cô đi. Hạ Thiên Tinh cũng không có đi, nhóc muốn cái gì, cô đều làm. Chờ kể xong chuyện xưa, nhóc con cũng đã hôn hôn trầm trầm muốn ngủ.
Cô thật cẩn thận đắp chăn cho nhóc, rồi rời khỏi phòng. Cô đứng thật lâu trên hành lang dài, theo bản năng nhìn vào hướng phòng ngủ của anh, chỉ cảm thấy sự khẩn trương không nói được trong lòng đang ‘ thùng thùng ‘ nhảy loạn.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là về phòng mình đi tắm trước. Căn phòng này cô vẫn chưa động tới, mở tủ quần áo, bên trong quần áo vẫn còn nguyên vẹn. Kiểu dáng áo ngủ của cô rất bảo thủ, cô chọn tới chọn lui mới chọn được nội y thích hợp với đồ ngủ. Tưởng tượng đến sự việc sẽ phát sinh tiếp theo, trong lòng cô vẫn không thể thản nhiên được.
Cô không nghĩ tới, có một ngày quan hệ giữa cô và Bạch Dạ Kình cư nhiên sẽ biến thành như vậy.
Có lẽ là do khẩn trương, cũng có lẽ là khó có thể đối mặt, một lần tắm này của cô cơ hồ hơn nửa tiếng đồng hồ. Cho đến khi da thịt tuyết trắng đều bị xoa đỏ, Hạ Thiên Tinh mới đi ra ngoài. Đem tóc sấy khô, vừa nhìn thời gian, thế nhưng đã gần 0 giờ.
Nói không chừng, Bạch Dạ Kình đã đi ngủ.
Cô cũng không dám cọ xát da nữa, buông máy sấy tóc đi ra ngoài.
“Hạ tiểu thư."
Vừa ra khỏi phòng cô đã gặp người hầu. Hạ Thiên Tinh hơi hơi gật đầu, nhớ tới cái gì, đem đối phương gọi lại, hỏi: “Tổng Thống tiên sinh đã ngủ sao?"
“Vẫn chưa có ngủ." Đối phương hồi: “Sau khi tắm rửa xong vẫn luôn ở thư phòng. Hình như là rất bận."
Hạ Thiên Tinh gật gật đầu, lại phân phó nói: “Có thể phiền anh lấy giúp tôi một bình rượu lại đây được không? Không cần quá mạnh, vừa vặn là được." Cô đã đưa tới cửa, dù sao cũng phải lớn gan một chút.
Người hầu gật đầu, vội vàng đi xuống lầu giúp cô lấy rượu. Hạ Thiên Tinh chỉ uống một hớp lớn, lại không dám tiếp tục uống. Cô sợ chính mình hoàn toàn uống say, ngược lại lại làm hỏng việc.
Sau khi chuẩn bị tâm lý thật cẩn thận, cô căng da đầu hướng thư phòng đi đến.
……………………
Lúc cửa thư phòng bị gõ đến tiếng thứ ba, bên trong mới truyền đến âm thanh nhàn nhạt. Cô đẩy cửa đi vào.
Thư phòng rất lớn, ánh sánf nho nhỏ của bóng đèn không đủ để chiếu sáng lên toàn bộ không gian, Hạ Tinh Thần có thể thả lỏng một ít.
Bạch Dạ Kình mặc áo ngủ, dựa vào một bên kệ sách, nương theo ánh đèn phía trên tường. Nương phía trên đèn tường là kệ sách. Toàn bộ là ngoại văn thư tịch. Nhưng đó là sách gì thì Hạ Thiên Tinh không dám nhìn kỹ.
Anh tựa như đem cô xem như không khí, cô đi vào đã lâu, lực chú ý của anh vẫn còn ở trên quyển sách, không có ngẩng đầu.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy như vậy thật không dễ chịu. Cô đứng ở kia, thật giống như là đang chờ đợi thẩm phán, mỗi một phút mỗi một giây đều là tra tấn. Vậy thì còn không bằng chính mình dứt khoát một chút!
P/s: Sắp có thịt ăn rồi nhỉ? Mau cmt nào. Biết đâu mai sung, ad up nhiều hơn một tí.
Beta: Quỳnh
Anh đang dùng cơm, cho dù lúc này đang tức giận, mỗi giơ tay nhấc chân đều ưu nhã tôn quý, thể hiện phong thái vương giả. Nghe được tiếng bước chân của cô tiến vào, thậm chí mí mắt anh cũng không nâng lên một chút. Xem cô như là không khí, liếc mắt một cái cũng đều khinh thường.
Toàn bộ nhà ăn là bầu không khí áp lực, đừng nói là quản gia một bên hầu hạ anh, ngay cả Đại Bạch không tâm không phổi cũng đều cảm giác được.
Nhóc con ai oán trong miệng. Thật vất vả Đại Bảo mới trở lại, ba ba làm sao lại xụ mặt, làm cho người ta thực khẩn trương a! Đại Bảo sẽ bị ba ba dọa chạy đi mất? Thật là ba ba ngu ngốc, cũng không biết ở trước mặt con gái biểu hiện ôn nhu một chút!
Nhóc con âm thầm chửi, ngồi ở trên ghế, hai móng vuốt nhỏ vẫy vẫy Hạ Thiên Tinh, cô chậm rãi đi qua, đã có người hầu thay cô kéo ghế dựa để cô ngồi xuống. Cô chỉ làm hai cái chân gà cho nhóc ăn.
“Đại Bảo, mẹ ăn một cái, con ăn một cái……" Hạ Đại Bạch thanh âm thật cẩn thận, đặc biệt rất là nhẹ, như là người bị tội. Sợ thanh âm lớn hơn một chút sẽ chọc người ngồi ở ghế chủ vị kia. Khi nói chuyện, còn sợ hãi nhìn mắt người ngồi trên kia, thấy anh không có bất luận cảm xúc biến hóa nào, nhóc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ không ăn, con cứ ăn đi." thanh âm Hạ Thiên Tinh cũng rất nhẹ, đem chân gà đưa con trai, còn mình cầm chiếc đũa gắp đồ ăn ở phía trước.
Thật ra cô rất là đói, nhưng mà, hiện tại lại hoàn toàn không có tâm tư để ăn. Trong lòng thực sự loạn, đầu óc đều là câu nói kia của anh lúc nãy—— lấy thân thể của cô đi cầu xin anh —— anh là nghiêm túc sao? Hạ Thiên Tinh cắn chiếc đũa, theo bản năng nhìn vào mắt Bạch Dạ Kình đang xụ mặt. Cô không ngu ngốc, lúc trước từng có vài lần thiếu chút nữa là trải qua lau súng cướp cò, cô cảm giác được, người đàn ông này thật sự là cảm thấy hứng thú đối với thân thể của cô.
Nói thật ra, anh là tổng thống của một quốc gia, là vị tổng thống trẻ tuổi nhất quốc gia này, là người được hoan nghênh nhất, cũng là một vị tổng thống soái nhất. Vô luận là điều kiện về ngoại hình hay là từ phương diện kia, nếu anh muốn ngủ với một phụ nữ, bao nhiêu người nguyện ý tre già măng mọc? Truyền thông cũng không thiếu về phương diện này, người đàn ông mà mọi phụ nữ trẻ tuổi đều muốn ngủ cùng, số phiếu của anh luôn dẫn đầu trên bảng xếp hạng. Hơn nữa, vị trí số hai lại bị số phiếu của anh bỏ xa rất nhiều.
Một người đàn ông như vậy, lần đầu tiên của cô là cho anh, bất quá sau sự việc lần đó cô đã có Đại Bạch, dù cho nghĩ thế nào kỳ thật cô cũng không thấy mệt mỏi.
Hạ Thiên Tinh rũ mắt nhìn con trai. Hạ Đại Bạch đang vô tư gặm chân gà, dường như nhận thấy được ánh mắt của cô, nhóc con quay đầu hướng cô cười đặc biệt mê người, “Đại Bảo, tay nghề của mẹ thật tuyệt. Về sau, mẹ đều sẽ làm chân gà cho con ăn?"
Trong lòng cô ê ẩm. Hình như đã có quyết định, gật đầu, “Được, nhất định! Về sau không riêng gì chân gà, con muốn ăn cái gì, mẹ đều sẽ làm cho con. Làm cho con ăn cả đời……"
Hạ Đại Bạch nhanh chóng buông đũa xuống, vươn ngón út tới, chính thức nói: “Chúng ta ngoéo tay. Mẹ phải làm cho con ăn cả đời, không thể trên đường đem con bỏ xuống nha~"
“……" Hạ Thiên Tinh thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Cô lập tức cùng nhóc ngoéo tay một cái, “Mẹ cam đoan, mặc kệ thế nào, mặc kệ trả giá cái gì, mẹ đều sẽ không bỏ con."
Những lời này, không nhẹ. Trên ghế chủ vị, ánh mắt Bạch Dạ Kình thâm trầm nhìn đỉnh đầu của cô. Hạ Thiên Tinh cảm giác được, không có ngẩng đầu, không dám cùng anh đối diện.
………………………………
Toàn bộ quá trình ăn cơm chiều, Bạch Dạ Kình chưa từng nói qua một câu, tâm tư luôn luôn thâm trầm, Hạ Thiên Tinh tự nhiên cũng đoán không ra anh suy nghĩ cái gì. Anh kết thúc buổi cơm rất mau, buông đôi đũa, trầm ngâm đi ra khỏi nhà ăn.
Anh vừa đi, toàn bộ không gian áp bách lập tức được giải trừ. Hạ Đại Bạch trường hu khẩu khí, vỗ vỗ bộ ngực, quay đầu lại nhìn anh xuyên qua cửa sổ, lên lầu, nhóc mới nói: “Đại Bảo, mẹ chọc Tiểu Bạch tức giận?"
“Mẹ cũng không biết." Hạ Thiên Tinh thở dài.
Cả một đêm, Bạch Dạ Kình đều ở thư phòng trên lầu, không có đi xuống dưới. Lúc Hạ Thiên Tinh đến đại sảnh, phát hiện trên bàn con cà vạt đã không thấy đâu, hỏi người hầu mới biết được, đã bị anh lấy đi.
Hạ Đại Bạch vẫn luôn quấn lấy cô, được cô giúp tắm rửa, tắm rửa xong lại quấn lấy cô ngủ ở trong phòng của nhóc, kể chuyện xưa cho nhóc nghe, không cho phép cô đi. Hạ Thiên Tinh cũng không có đi, nhóc muốn cái gì, cô đều làm. Chờ kể xong chuyện xưa, nhóc con cũng đã hôn hôn trầm trầm muốn ngủ.
Cô thật cẩn thận đắp chăn cho nhóc, rồi rời khỏi phòng. Cô đứng thật lâu trên hành lang dài, theo bản năng nhìn vào hướng phòng ngủ của anh, chỉ cảm thấy sự khẩn trương không nói được trong lòng đang ‘ thùng thùng ‘ nhảy loạn.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là về phòng mình đi tắm trước. Căn phòng này cô vẫn chưa động tới, mở tủ quần áo, bên trong quần áo vẫn còn nguyên vẹn. Kiểu dáng áo ngủ của cô rất bảo thủ, cô chọn tới chọn lui mới chọn được nội y thích hợp với đồ ngủ. Tưởng tượng đến sự việc sẽ phát sinh tiếp theo, trong lòng cô vẫn không thể thản nhiên được.
Cô không nghĩ tới, có một ngày quan hệ giữa cô và Bạch Dạ Kình cư nhiên sẽ biến thành như vậy.
Có lẽ là do khẩn trương, cũng có lẽ là khó có thể đối mặt, một lần tắm này của cô cơ hồ hơn nửa tiếng đồng hồ. Cho đến khi da thịt tuyết trắng đều bị xoa đỏ, Hạ Thiên Tinh mới đi ra ngoài. Đem tóc sấy khô, vừa nhìn thời gian, thế nhưng đã gần 0 giờ.
Nói không chừng, Bạch Dạ Kình đã đi ngủ.
Cô cũng không dám cọ xát da nữa, buông máy sấy tóc đi ra ngoài.
“Hạ tiểu thư."
Vừa ra khỏi phòng cô đã gặp người hầu. Hạ Thiên Tinh hơi hơi gật đầu, nhớ tới cái gì, đem đối phương gọi lại, hỏi: “Tổng Thống tiên sinh đã ngủ sao?"
“Vẫn chưa có ngủ." Đối phương hồi: “Sau khi tắm rửa xong vẫn luôn ở thư phòng. Hình như là rất bận."
Hạ Thiên Tinh gật gật đầu, lại phân phó nói: “Có thể phiền anh lấy giúp tôi một bình rượu lại đây được không? Không cần quá mạnh, vừa vặn là được." Cô đã đưa tới cửa, dù sao cũng phải lớn gan một chút.
Người hầu gật đầu, vội vàng đi xuống lầu giúp cô lấy rượu. Hạ Thiên Tinh chỉ uống một hớp lớn, lại không dám tiếp tục uống. Cô sợ chính mình hoàn toàn uống say, ngược lại lại làm hỏng việc.
Sau khi chuẩn bị tâm lý thật cẩn thận, cô căng da đầu hướng thư phòng đi đến.
……………………
Lúc cửa thư phòng bị gõ đến tiếng thứ ba, bên trong mới truyền đến âm thanh nhàn nhạt. Cô đẩy cửa đi vào.
Thư phòng rất lớn, ánh sánf nho nhỏ của bóng đèn không đủ để chiếu sáng lên toàn bộ không gian, Hạ Tinh Thần có thể thả lỏng một ít.
Bạch Dạ Kình mặc áo ngủ, dựa vào một bên kệ sách, nương theo ánh đèn phía trên tường. Nương phía trên đèn tường là kệ sách. Toàn bộ là ngoại văn thư tịch. Nhưng đó là sách gì thì Hạ Thiên Tinh không dám nhìn kỹ.
Anh tựa như đem cô xem như không khí, cô đi vào đã lâu, lực chú ý của anh vẫn còn ở trên quyển sách, không có ngẩng đầu.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy như vậy thật không dễ chịu. Cô đứng ở kia, thật giống như là đang chờ đợi thẩm phán, mỗi một phút mỗi một giây đều là tra tấn. Vậy thì còn không bằng chính mình dứt khoát một chút!
P/s: Sắp có thịt ăn rồi nhỉ? Mau cmt nào. Biết đâu mai sung, ad up nhiều hơn một tí.
Tác giả :
Nam Âm Âm