Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 73: Tình tay ba phức tạp
Edit: Tiên Tiên
Beta: Quỳnh
“Này…… Chính là……" Người phục vụ nhìn Tống Duy Nhất rồi lại nhìn Hạ Thiên Tinh.
Hạ Tinh Không giả vờ tức giận, chỉ nói: “Duy Nhất, cậu tốt nhất đừng có tranh giành với chị mình. Bộ quần áo này… Chắc là mua cho bạn trai của chị ấy."
“Cô ta mua quần áo cho bạn trai thì liên quan gì đến mình. Hôm nay mình muốn bộ quần áo này!"
“Xin lỗi, tôi cũng muốn bộ quần áo này." Hạ Thiên Tinh ít khi nào chấp nhất như vậy. Nếu đổi lại là ngày thường, đổi bộ quần áo này cũng không quan trọng.
“Duy Nhất, cậu không muốn biết quần áo này là mua cho ai sao?" Hạ Tinh Không lại sâu kín mở miệng. Tầm mắt dừng trên người Hạ Thiên Tinh.
Hạ Thiên Tinh đã sớm bất chấp tất cả, để tùy cho cô ta nói, cho nên trong lòng một chút dao động cũng không có.
“Quần áo chính là mua cho……"
“Mua cho tôi."
Hạ Tinh Không vừa định nói thì một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Cô ta đột nhiên chấn động, hô hấp lập tức nặng đi rất nhiều.
Bên này, Hạ Thiên Tinh quay lại nhìn người vừa nói liền thấy Hứa Nham đang bước nhanh lại đây.
Tống Duy Nhất đánh giá hắn, “Chúng ta…… Tối hôm qua đã gặp qua? Anh là người phiên dịch cho Bạch Dạ Kình?"
“Tống tiểu thư, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở nơi này." Hứa Nham hơi hơi gật đầu, ưu nhã chào hỏi. Bắt gặp ánh mắt của Hạ Thiên Tinh, rồi sau đó nhìn trên người cô, ánh mắt khẽ tối lại. Nhìn về chiếc áo sơmi trên tay Tống Duy Nhất: “Cái này chính là áo sơmi mà Thiên Tinh chọn cho tôi."
“Thì ra cái áo này cô ấy mua cho anh. Hai người…??" Ngón tay của Tống Duy Nhất chỉ lên người hắn cùng Hạ Thiên Tinh. “ Anh là bạn trai của cô ta sao?"
“Không phải!" Hạ Tinh Không kích động trả lời: “Hứa Nham không phải là bạn trai của cô ấy! Anh ấy là vị hôn phu của mình!"
Tống Duy Nhất chấn động như đang xem một vở kịch ba người, chỉ cảm thấy thực buồn cười, “Xem ra là chuyện tình tay ba phức tạp. Như vậy đi, nếu quần áo này là cô ta chọn cho anh, hiện tại anh lại ở đây, tôi sẽ không cũng cô ta tranh đoạt nữa."
Tống Duy Nhất biết được Hạ Thiên Tinh có có bạn trai, liền cảm thấy thuận mắt rất nhiều. Thái độ hòa hoãn đi không ít: “Đem quần áo này gói lại cho vị tiểu thư kia đi, tôi không muốn mua nữa."
“Vâng"
Hạ Thiên Tinh từ đầu tới cuối cũng không nói, Hứa Nham nhận quần áo của nhân viên, làm trò trước mặt Hạ Tinh Không, nắm tay Thiên Tinh đi ra cửa hàng.
Ánh mắt Hạ Tinh Không ai oán, nhìn chằm chằm vào bọn họ, hận không thể giết chết Hạ Thiên Tinh.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, nhìn bọn họ biến mất trong chớp mắt, chỉ cảm thấy tâm như bị người khác đào rỗng……
Cô ta yêu người đàn ông này, ngóng trông anh ta đã bao nhiêu năm…… Rõ ràng đã có thể với tới, chính là, vì sao khi trở về nước, gặp lại Hạ Thiên Tinh, hết thảy liền đều hóa thành bọt nước?
“Đừng khóc, có cái gì mà khóc? Mình thấy hai người bọn họ rất xứng." Tống Duy Nhất đem khăn tay đưa cho Hạ Tinh Không, cô ta ước gì Hạ Thiên Tinh và Hứa Nham ở bên nhau.
Không biết vì cái gì, lần đầu tiên gặp được Hạ Thiên Tinh, trong lòng liền tràn ngập cảnh giác.
“Cậu căn bản không hiểu……" Hạ Thiên Tinh si ngốc nhìn theo hướng bọn họ.
“Mình tuy không hiểu chuyện tình tay ba phức tạp này cho lắm. Bất quá, mình biết một chút, đó chính là ——đàn ông mà mình yêu chỉ có thể yêu mình!" Tống Duy Nhất tự tin, nghĩ đến Bạch Dạ Kình, trên mặt xuất hiện sự ngọt ngào, trong lòng càng là tràn đầy sùng bái, “ Đàn ông mà mình coi trọng, nhất định là tốt nhất trên thế giới, yêu mình nhất!"
…………………………
Ra khỏi cửa hàng, Hạ Thiên Tinh liền kéo tay Hứa Nham ra khỏi tay mình.
Hứa Nham bất tri bất giác nhìn tay cả hai đã tách ra, nói: “Xin lỗi. Ban nãy là anh nhiều chuyện rồi."
Cô lắc đầu, “Tôi biết anh giúp tôi giải vây. Chẳng qua, có thể làm Tinh Không hiểu lầm."
“Xin lỗi, anh vừa mới…… Thực xin lỗi, lợi dụng em." Hắn thẳng thắn thành khẩn xin lỗi.
Vừa mới nắm tay cô rời đi, xác thật là cố ý. Muốn cho Hạ Tinh Không hoàn toàn hết hy vọng. Bọn họ đã chia tay, tuyệt tình một chút, còn hơn suốt ngày dây dưa.
Hiện giờ, lòng hắn tràn đầy hình ảnh của Thiên Tinh, hận không thể lúc nào cũng có cơ hội lấy cớ cùng cô gặp mặt. Còn đối với Hạ Tinh Không.
Hạ Thiên Tinh không để ý, ngược lại an ủi hắn, “Không cần cảm thấy có lỗi. Dù sao Tinh Không ghét tôi cũng không phải việc nhất thời. Anh cùng cô ta chia tay, nhất định cô ta sẽ tính sổ trên đầu ta. Liền tính không có chuyện vừa rồi, anh cùng cô ta chia tay, tất nhiên là cô ta tính sổ lên đầu tôi rồi. Nhiều một việc hay thiếu một việc không có gì khác nhau."
“Cô ấy chỉ là người không thành thục, tính tình trước kia cũng không giống như bây giờ."
Hạ Thiên Tinh cười, “Anh quá đơn thuần."
Chẳng qua, Hạ Tinh Không không hề ở trước mặt hắn diễn trò, anh ta không biết cũng đúng.
“Không đề cập tới cô ấy nữa." Hứa Nham cười cười, “Xe anh ngừng ở bên ngoài, đi thôi, chúng ta nắm bắt thời gian, đi thăm ba em một chút."
“Ừ."
Hạ Thiên Tinh gật đầu, bước nhanh theo Hứa Nham.
Lên xe, Hứa Nham đem quần áo trên tay đưa cho cô, “ Đồ của em đây"
Kỳ thật không cần hỏi, hắn cũng biết áo sơmi này là mua cho ai. Không nghĩ tới, Hạ Thiên Tinh lại nói: “Hiện tại là của anh."
“Của anh sao!?"
“Đúng vậy, vừa nãy chính là anh mua, không phải của anh thì là của ai?"
“…… Anh biết đây là quà em chọn cho người khác, em cầm đi đưa cho anh ta đi." Hứa Nham cầm quần áo đưa cho cô.
Hạ Thiên Tinh không nói gì, chui vào bên trong xe, quay người cầm quần áo xếp sau chỗ ngồi, thấy Hứa Nham nhìn mình, cô cười cười, “Tôi không tính đưa cho anh ta."
Hắn nhìn cô.
Cô nhún nhún vai, tự giễu, “Tôi cùng anh ta có quan hệ gì chứ? Đưa áo sơmi còn không bằng một câu “sinh nhật vui vẻ", như vậy cũng sẽ không làm người khác hiểu lầm."
Hiểu lầm.
Hứa Nham nhanh chóng nắm bắt hai từ này Muốn hỏi cái gì, nhưng thấy thần sắc cô buồn bã, mặt ủ dột, liền không hỏi.
Chỉ cười, “Anh có thể xem là em tặng quà cho anh không?"
“Có thể xem đây là quà tạ lễ anh dẫn tôi đi gặp ba, thế nào!?"
Hứa Nham cười, “Anh không khách sáo nữa."
………………
Hai người lái xe về phía bệnh viện.
Radio đang phát âm nhạc tình cảm, Hạ Thiên Tinh ngồi ở ghế phụ không biết đang suy nghĩ điều gì, cả chặng đường đều không nói chuyện. chỉ là như suy tư gì đem tầm mắt nhìn ra cửa sổ.
Hứa Nham lại hy vọng đoạn đường này càng xa càng tốt. Cả đời ngồi cạnh cô thế này, thật tốt.
Beta: Quỳnh
“Này…… Chính là……" Người phục vụ nhìn Tống Duy Nhất rồi lại nhìn Hạ Thiên Tinh.
Hạ Tinh Không giả vờ tức giận, chỉ nói: “Duy Nhất, cậu tốt nhất đừng có tranh giành với chị mình. Bộ quần áo này… Chắc là mua cho bạn trai của chị ấy."
“Cô ta mua quần áo cho bạn trai thì liên quan gì đến mình. Hôm nay mình muốn bộ quần áo này!"
“Xin lỗi, tôi cũng muốn bộ quần áo này." Hạ Thiên Tinh ít khi nào chấp nhất như vậy. Nếu đổi lại là ngày thường, đổi bộ quần áo này cũng không quan trọng.
“Duy Nhất, cậu không muốn biết quần áo này là mua cho ai sao?" Hạ Tinh Không lại sâu kín mở miệng. Tầm mắt dừng trên người Hạ Thiên Tinh.
Hạ Thiên Tinh đã sớm bất chấp tất cả, để tùy cho cô ta nói, cho nên trong lòng một chút dao động cũng không có.
“Quần áo chính là mua cho……"
“Mua cho tôi."
Hạ Tinh Không vừa định nói thì một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Cô ta đột nhiên chấn động, hô hấp lập tức nặng đi rất nhiều.
Bên này, Hạ Thiên Tinh quay lại nhìn người vừa nói liền thấy Hứa Nham đang bước nhanh lại đây.
Tống Duy Nhất đánh giá hắn, “Chúng ta…… Tối hôm qua đã gặp qua? Anh là người phiên dịch cho Bạch Dạ Kình?"
“Tống tiểu thư, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở nơi này." Hứa Nham hơi hơi gật đầu, ưu nhã chào hỏi. Bắt gặp ánh mắt của Hạ Thiên Tinh, rồi sau đó nhìn trên người cô, ánh mắt khẽ tối lại. Nhìn về chiếc áo sơmi trên tay Tống Duy Nhất: “Cái này chính là áo sơmi mà Thiên Tinh chọn cho tôi."
“Thì ra cái áo này cô ấy mua cho anh. Hai người…??" Ngón tay của Tống Duy Nhất chỉ lên người hắn cùng Hạ Thiên Tinh. “ Anh là bạn trai của cô ta sao?"
“Không phải!" Hạ Tinh Không kích động trả lời: “Hứa Nham không phải là bạn trai của cô ấy! Anh ấy là vị hôn phu của mình!"
Tống Duy Nhất chấn động như đang xem một vở kịch ba người, chỉ cảm thấy thực buồn cười, “Xem ra là chuyện tình tay ba phức tạp. Như vậy đi, nếu quần áo này là cô ta chọn cho anh, hiện tại anh lại ở đây, tôi sẽ không cũng cô ta tranh đoạt nữa."
Tống Duy Nhất biết được Hạ Thiên Tinh có có bạn trai, liền cảm thấy thuận mắt rất nhiều. Thái độ hòa hoãn đi không ít: “Đem quần áo này gói lại cho vị tiểu thư kia đi, tôi không muốn mua nữa."
“Vâng"
Hạ Thiên Tinh từ đầu tới cuối cũng không nói, Hứa Nham nhận quần áo của nhân viên, làm trò trước mặt Hạ Tinh Không, nắm tay Thiên Tinh đi ra cửa hàng.
Ánh mắt Hạ Tinh Không ai oán, nhìn chằm chằm vào bọn họ, hận không thể giết chết Hạ Thiên Tinh.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, nhìn bọn họ biến mất trong chớp mắt, chỉ cảm thấy tâm như bị người khác đào rỗng……
Cô ta yêu người đàn ông này, ngóng trông anh ta đã bao nhiêu năm…… Rõ ràng đã có thể với tới, chính là, vì sao khi trở về nước, gặp lại Hạ Thiên Tinh, hết thảy liền đều hóa thành bọt nước?
“Đừng khóc, có cái gì mà khóc? Mình thấy hai người bọn họ rất xứng." Tống Duy Nhất đem khăn tay đưa cho Hạ Tinh Không, cô ta ước gì Hạ Thiên Tinh và Hứa Nham ở bên nhau.
Không biết vì cái gì, lần đầu tiên gặp được Hạ Thiên Tinh, trong lòng liền tràn ngập cảnh giác.
“Cậu căn bản không hiểu……" Hạ Thiên Tinh si ngốc nhìn theo hướng bọn họ.
“Mình tuy không hiểu chuyện tình tay ba phức tạp này cho lắm. Bất quá, mình biết một chút, đó chính là ——đàn ông mà mình yêu chỉ có thể yêu mình!" Tống Duy Nhất tự tin, nghĩ đến Bạch Dạ Kình, trên mặt xuất hiện sự ngọt ngào, trong lòng càng là tràn đầy sùng bái, “ Đàn ông mà mình coi trọng, nhất định là tốt nhất trên thế giới, yêu mình nhất!"
…………………………
Ra khỏi cửa hàng, Hạ Thiên Tinh liền kéo tay Hứa Nham ra khỏi tay mình.
Hứa Nham bất tri bất giác nhìn tay cả hai đã tách ra, nói: “Xin lỗi. Ban nãy là anh nhiều chuyện rồi."
Cô lắc đầu, “Tôi biết anh giúp tôi giải vây. Chẳng qua, có thể làm Tinh Không hiểu lầm."
“Xin lỗi, anh vừa mới…… Thực xin lỗi, lợi dụng em." Hắn thẳng thắn thành khẩn xin lỗi.
Vừa mới nắm tay cô rời đi, xác thật là cố ý. Muốn cho Hạ Tinh Không hoàn toàn hết hy vọng. Bọn họ đã chia tay, tuyệt tình một chút, còn hơn suốt ngày dây dưa.
Hiện giờ, lòng hắn tràn đầy hình ảnh của Thiên Tinh, hận không thể lúc nào cũng có cơ hội lấy cớ cùng cô gặp mặt. Còn đối với Hạ Tinh Không.
Hạ Thiên Tinh không để ý, ngược lại an ủi hắn, “Không cần cảm thấy có lỗi. Dù sao Tinh Không ghét tôi cũng không phải việc nhất thời. Anh cùng cô ta chia tay, nhất định cô ta sẽ tính sổ trên đầu ta. Liền tính không có chuyện vừa rồi, anh cùng cô ta chia tay, tất nhiên là cô ta tính sổ lên đầu tôi rồi. Nhiều một việc hay thiếu một việc không có gì khác nhau."
“Cô ấy chỉ là người không thành thục, tính tình trước kia cũng không giống như bây giờ."
Hạ Thiên Tinh cười, “Anh quá đơn thuần."
Chẳng qua, Hạ Tinh Không không hề ở trước mặt hắn diễn trò, anh ta không biết cũng đúng.
“Không đề cập tới cô ấy nữa." Hứa Nham cười cười, “Xe anh ngừng ở bên ngoài, đi thôi, chúng ta nắm bắt thời gian, đi thăm ba em một chút."
“Ừ."
Hạ Thiên Tinh gật đầu, bước nhanh theo Hứa Nham.
Lên xe, Hứa Nham đem quần áo trên tay đưa cho cô, “ Đồ của em đây"
Kỳ thật không cần hỏi, hắn cũng biết áo sơmi này là mua cho ai. Không nghĩ tới, Hạ Thiên Tinh lại nói: “Hiện tại là của anh."
“Của anh sao!?"
“Đúng vậy, vừa nãy chính là anh mua, không phải của anh thì là của ai?"
“…… Anh biết đây là quà em chọn cho người khác, em cầm đi đưa cho anh ta đi." Hứa Nham cầm quần áo đưa cho cô.
Hạ Thiên Tinh không nói gì, chui vào bên trong xe, quay người cầm quần áo xếp sau chỗ ngồi, thấy Hứa Nham nhìn mình, cô cười cười, “Tôi không tính đưa cho anh ta."
Hắn nhìn cô.
Cô nhún nhún vai, tự giễu, “Tôi cùng anh ta có quan hệ gì chứ? Đưa áo sơmi còn không bằng một câu “sinh nhật vui vẻ", như vậy cũng sẽ không làm người khác hiểu lầm."
Hiểu lầm.
Hứa Nham nhanh chóng nắm bắt hai từ này Muốn hỏi cái gì, nhưng thấy thần sắc cô buồn bã, mặt ủ dột, liền không hỏi.
Chỉ cười, “Anh có thể xem là em tặng quà cho anh không?"
“Có thể xem đây là quà tạ lễ anh dẫn tôi đi gặp ba, thế nào!?"
Hứa Nham cười, “Anh không khách sáo nữa."
………………
Hai người lái xe về phía bệnh viện.
Radio đang phát âm nhạc tình cảm, Hạ Thiên Tinh ngồi ở ghế phụ không biết đang suy nghĩ điều gì, cả chặng đường đều không nói chuyện. chỉ là như suy tư gì đem tầm mắt nhìn ra cửa sổ.
Hứa Nham lại hy vọng đoạn đường này càng xa càng tốt. Cả đời ngồi cạnh cô thế này, thật tốt.
Tác giả :
Nam Âm Âm