Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 204: Trong nhà xuất hiện đại nhân vật (10)
Edit: Trang nhỏ
Beta: Quỳnh
Hai người giữ chút khoảng cách, trong lòng cô lại ’ bang bang ’ nhảy loạn, có hai người giờ phút này đang lặng lẽ yêu đương……
Thực ngọt.
Chỉ là, bọn họ thế này gọi là yêu đương sao?
Hạ Thiên Tinh cũng không rõ, nhưng giờ này khắc này tâm trạng vui sướng hoàn toàn là chân thật, cho nên, không nghĩ nhiều thêm, chỉ đi qua bế Hạ Đại Bạch từ trên mặt đất lên, “Đừng chơi nữa, mau đi rửa tay ăn cơm."
……………………
Khoảng hai giờ chiều, Thụy Cương lái xe đến, chạy vào trong viện.
Bạch Dạ Kình tự mình vào phòng ngủ lấy áo gió, Hạ Thiên Tinh đang cùng Thụy Cương nói chuyện, nói được một nửa, Bạch Dạ Kình lại từ phòng ngủ đi ra.
“Quần áo đâu?" Hạ Thiên Tinh nhìn anh không cầm gì trên tay liền hỏi.
Anh lạnh mặt nhìn cô nói: “Không thấy, em vào tìm giúp anh một chút."
“Như thế nào lại tìm không thấy? Lúc ăn cơm rõ ràng tôi gác ở trên ghế trong phòng cho anh, anh đã cẩn thận tìm chưa?" Hạ Thiên Tinh nói. Bạch Dạ Kình như là không nghe thấy, quay mặt đi.
Thụy Cương cười nói: “Hạ tiểu thư, ngài vào xem đi."
“Vậy được rồi, cậu ở đây chờ một lát. Mẹ tôi sẽ pha trà, uống chén trà rồi hãy đi."
Hạ Thiên Tinh cùng Thụy Cương khách khách khí khí nói xong, mới xoay người theo sau Bạch Dạ Kình đi vào.
“Quần áo không phải ở trên ghế kia sao?" Hạ Thiên Tinh vào cửa liền thấy được, Bạch Dạ Kình xoay người lại, một tay giữ cửa, không đợi cô hoàn hồn, anh đã trực tiếp đêm cô ấn trên cửa.
Hô hấp của anh nặng nề phả vào trên đầu cô, thân thể cực nóng cùng ánh mắt nhìn cô không chớp, đều làm tim cô đập loạn xạ.
Cho nên……
Anh vừa mới là cố ý nói quần áo tìm không thấy sao?
Không chờ cô hoàn toàn minh bạch, anh liền hôn thẳng xuống. Tim cô liền đập mạnh, môi người đàn ông mang theo nhiệt độ, còn có mùi hương bạc hà, chui vào trong khoang miệng cô. Làm như lâu lắm mới được hôn môi cô, anh có chút cuồng dã, si mê.
Hô hấp vô cùng khó khăn.
Hạ Thiên Tinh bị anh xô đẩy ở trên cửa, bị hôn mút đến cánh môi có chút trướng đau, nhưng lại không muốn rút lui. Cánh tay anh khôi ngô không an phận liền chui vào trong quần áo cô.
Khí lạnh cũng theo vạt áo tiến vào khiến cô có chút rùng mình. Chính là, ngay sau đó, hơi ấm từ trong tay của Bạch Dạ Kình nhanh chóng truyền tới, làm hô hấp cô hỗn độn, trong đầu chỉ có một mảnh trống rỗng.
Bạch Dạ Kình đã sớm muốn hôn cô, hoặc là nói, không chỉ là đơn giản muốn hôn cô như vậy. Cả ngày, nhìn thấy cô liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, đêm đó ở cùng cô ở bên nhau, ký ức ở trong đầu không ngừng tán loạn, nhưng cố tình lại có trưởng bối và con trai, rất khó có được cơ hộ thích hợp.
Hạ Thiên Tinh bị hôn đến hốc mắt trồi lên một tầng hơi mỏng ướt át, cô túm lại được một tia lý trí, đẩy cánh tay anh, “Không được…… Sắp muộn rồi…"
Bạch Dạ Kình lại ở môi cô mút một chút mới lưu luyến tách ra.
Hạ Đại Bạch ở bên ngoài dùng sức đập cửa, “Tiểu Bạch, Đại Bảo, các người sao lại đi vào lâu như vậy?"
Bọn họ xác thật là tiến vào một hồi lâu! Lấy quần áo đâu thời gian dài như thế? Chỉ sợ bên ngoài mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra.
Hạ Thiên Tinh thoáng giật mình, liền rút tay anh ra. Ngẩng mặt liếc anh một cái, lại dời tầm mắt, xoay người sang chỗ khác nhanh chóng sửa sang lại quần áo cùng tóc tai.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình không tốt, một ngày nào đó thật muốn đem vật nhỏ bên ngoài kia ném ra đại dương đi!
Anh đi cầm áo khoác. Mặt Hạ Thiên Tinh còn đỏ rực, chờ anh kéo cửa đi ra ngoài, cô mới đi theo phía sau anh chậm rì rì. Hạ Đại Bạch giương đầu nhỏ, nhìn bọn họ chằm chằm hai cái, cuối cùng, tầm mắt rơi xuống trên mặt anh, “Tiểu Bạch, hai người ở bên trong làm cái gì?"
“Đại sự, nói con cũng không hiểu, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Hạ Đại Bạch chu miệng, không hỏi.
Bạch Dạ Kình mặc áo gió, cùng Thẩm Mẫn từ biệt, hai người nói chuyện chút, anh liền sải bước đi đến bên cạnh xe. Thụy Cương đã đem cửa xe mở ra, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt ấy khiến trong lòng Hạ Thiên Tinh thoáng sững sờ, cơ hồ là không nghĩ nhiều, theo bản năng liền nói: “Tôi... đưa anh đến nhà ga."
Anh cong cong khóe môi, gật đầu đứng chờ.
“Mẹ…… Con đi đưa anh ấy một chút." Hạ Thiên Tinh cùng Thẩm Mẫn nói.
Thẩm Mẫn gật đầu, “Đi thôi, nhớ về sớm." Ánh mắt của Thẩm Mẫn nhìn cô từ đầu tới cuối đều không có ý tốt.
“ Con cũng phải đi! Con cũng muốn đưa Tiểu Bạch!" Hạ Đại Bạch lập tức đuổi kịp. Hạ Thiên Tinh liếc mắt nhìn nhóc một cái, Bạch Dạ Kình rõ ràng là không vui khi cô mang theo nhóc. Hạ Thiên Tinh thật là rất đồng tình với con mình, đây là bị ghét bỏ đi?
Thẩm Mẫn đem Hạ Đại Bạch ôm ở trong khuỷu tay, “Con cũng đừng đi, một mình mẹ con đi thôi. Lại nói, ba con hai ngày nữa lại tới."
Hạ Đại Bạch chu miệng nhỏ không vui. Nhóc cũng là sợ Tiểu Bạch lúc này trở về lại trộm cưới vợ, cho nên trong lòng không có cảm giác an toàn. Thẩm Mẫn hạ giọng nói, “Con không nghĩ làm Tiểu Bạch thích Đại Bảo của con sao? Hiện tại hai người bọn họ yêu đương đó, con liền không cần đi quấy rầy."
Hạ Đại Bạch vừa nghe lời này mới xem như nhẹ nhõm, không đói theo sau.
Tài xế lái xe, Thụy Cương ngồi ghế điều khiển phụ. Bạch Dạ Kình cùng Hạ Thiên Tinh sóng vai ngồi ở phía sau. Ngoài cửa sổ cảnh sắc vào đông, đã chỉ còn lại có một mảnh tiêu điều, chính là, chiếu vào trong mắt Hạ Thiên Tinh, thoạt nhìn lại là một hương vị khác.
Bạch Dạ Kình đang xem tư liệu Thụy Cương mang tới, một tay kia với qua, làm như vô tình, lại như tự nhiên nắm lấy tay cô.
Hạ Thiên Tinh quay đầu nhìn anh, anh đầu cũng không nâng, chỉ chuyên chú ở văn kiện của mình. Nhưng nắm tay cô, lại vô ý thưởng thức các ngón tay của cô được tu bổ sạch sẽ. Mỗi một ngón tay cô đều rất mềm, tinh tế, nắm ở trong tay anh liền hình thành sự đối lập.
Hạ Thiên Tinh rốt cuộc không nhịn xuống, hỏi: "Anh cùng Tống Duy Nhất…… Lúc này, là thật sự hoàn toàn kết thúc sao?"
“Trên thực tế chưa từng bắt đầu." anh đem tay cô kéo tới, đè ở đầu gối mình. Hạ Thiên Tinh cảm thấy ấm áp, ngón tay ngoan ngoãn liền đặt ở trong lòng bàn tay anh. Nhìn bờ vai dày rộng kia, theo bản năng liền tựa đầu tới.
Hương thơm thanh mát của cô liền quẩn quanh ở chóp mũi, Bạch Dạ Kình ngẩn ra, lúc này mới sườn mục, cô dựng thẳng đầu, cằm để ở trên vai anh, cùng anh đối diện. “Vậy anh hiện tại cùng Tống Quốc Nghiêu là hoàn toàn quyết liệt?"
Tư thế như vậy, hai người cách nhau rất gần, hô hấp của anh liền ngưng trọng, làm cho cả xe có vẻ đặc biệt ái muội.
Bạch Dạ Kình cúi đầu, sát cô thêm một chút, gần đến lông mi của anh như muốn cọ vào chóp mũi cô. Hạ Thiên Tinh run đến lợi hại, hô hấp cũng bị anh làm rối loạn rất nhiều, bị anh nắm lấy bàn tay, đầu ngón tay đều căng thẳng.
Beta: Quỳnh
Hai người giữ chút khoảng cách, trong lòng cô lại ’ bang bang ’ nhảy loạn, có hai người giờ phút này đang lặng lẽ yêu đương……
Thực ngọt.
Chỉ là, bọn họ thế này gọi là yêu đương sao?
Hạ Thiên Tinh cũng không rõ, nhưng giờ này khắc này tâm trạng vui sướng hoàn toàn là chân thật, cho nên, không nghĩ nhiều thêm, chỉ đi qua bế Hạ Đại Bạch từ trên mặt đất lên, “Đừng chơi nữa, mau đi rửa tay ăn cơm."
……………………
Khoảng hai giờ chiều, Thụy Cương lái xe đến, chạy vào trong viện.
Bạch Dạ Kình tự mình vào phòng ngủ lấy áo gió, Hạ Thiên Tinh đang cùng Thụy Cương nói chuyện, nói được một nửa, Bạch Dạ Kình lại từ phòng ngủ đi ra.
“Quần áo đâu?" Hạ Thiên Tinh nhìn anh không cầm gì trên tay liền hỏi.
Anh lạnh mặt nhìn cô nói: “Không thấy, em vào tìm giúp anh một chút."
“Như thế nào lại tìm không thấy? Lúc ăn cơm rõ ràng tôi gác ở trên ghế trong phòng cho anh, anh đã cẩn thận tìm chưa?" Hạ Thiên Tinh nói. Bạch Dạ Kình như là không nghe thấy, quay mặt đi.
Thụy Cương cười nói: “Hạ tiểu thư, ngài vào xem đi."
“Vậy được rồi, cậu ở đây chờ một lát. Mẹ tôi sẽ pha trà, uống chén trà rồi hãy đi."
Hạ Thiên Tinh cùng Thụy Cương khách khách khí khí nói xong, mới xoay người theo sau Bạch Dạ Kình đi vào.
“Quần áo không phải ở trên ghế kia sao?" Hạ Thiên Tinh vào cửa liền thấy được, Bạch Dạ Kình xoay người lại, một tay giữ cửa, không đợi cô hoàn hồn, anh đã trực tiếp đêm cô ấn trên cửa.
Hô hấp của anh nặng nề phả vào trên đầu cô, thân thể cực nóng cùng ánh mắt nhìn cô không chớp, đều làm tim cô đập loạn xạ.
Cho nên……
Anh vừa mới là cố ý nói quần áo tìm không thấy sao?
Không chờ cô hoàn toàn minh bạch, anh liền hôn thẳng xuống. Tim cô liền đập mạnh, môi người đàn ông mang theo nhiệt độ, còn có mùi hương bạc hà, chui vào trong khoang miệng cô. Làm như lâu lắm mới được hôn môi cô, anh có chút cuồng dã, si mê.
Hô hấp vô cùng khó khăn.
Hạ Thiên Tinh bị anh xô đẩy ở trên cửa, bị hôn mút đến cánh môi có chút trướng đau, nhưng lại không muốn rút lui. Cánh tay anh khôi ngô không an phận liền chui vào trong quần áo cô.
Khí lạnh cũng theo vạt áo tiến vào khiến cô có chút rùng mình. Chính là, ngay sau đó, hơi ấm từ trong tay của Bạch Dạ Kình nhanh chóng truyền tới, làm hô hấp cô hỗn độn, trong đầu chỉ có một mảnh trống rỗng.
Bạch Dạ Kình đã sớm muốn hôn cô, hoặc là nói, không chỉ là đơn giản muốn hôn cô như vậy. Cả ngày, nhìn thấy cô liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, đêm đó ở cùng cô ở bên nhau, ký ức ở trong đầu không ngừng tán loạn, nhưng cố tình lại có trưởng bối và con trai, rất khó có được cơ hộ thích hợp.
Hạ Thiên Tinh bị hôn đến hốc mắt trồi lên một tầng hơi mỏng ướt át, cô túm lại được một tia lý trí, đẩy cánh tay anh, “Không được…… Sắp muộn rồi…"
Bạch Dạ Kình lại ở môi cô mút một chút mới lưu luyến tách ra.
Hạ Đại Bạch ở bên ngoài dùng sức đập cửa, “Tiểu Bạch, Đại Bảo, các người sao lại đi vào lâu như vậy?"
Bọn họ xác thật là tiến vào một hồi lâu! Lấy quần áo đâu thời gian dài như thế? Chỉ sợ bên ngoài mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra.
Hạ Thiên Tinh thoáng giật mình, liền rút tay anh ra. Ngẩng mặt liếc anh một cái, lại dời tầm mắt, xoay người sang chỗ khác nhanh chóng sửa sang lại quần áo cùng tóc tai.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình không tốt, một ngày nào đó thật muốn đem vật nhỏ bên ngoài kia ném ra đại dương đi!
Anh đi cầm áo khoác. Mặt Hạ Thiên Tinh còn đỏ rực, chờ anh kéo cửa đi ra ngoài, cô mới đi theo phía sau anh chậm rì rì. Hạ Đại Bạch giương đầu nhỏ, nhìn bọn họ chằm chằm hai cái, cuối cùng, tầm mắt rơi xuống trên mặt anh, “Tiểu Bạch, hai người ở bên trong làm cái gì?"
“Đại sự, nói con cũng không hiểu, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Hạ Đại Bạch chu miệng, không hỏi.
Bạch Dạ Kình mặc áo gió, cùng Thẩm Mẫn từ biệt, hai người nói chuyện chút, anh liền sải bước đi đến bên cạnh xe. Thụy Cương đã đem cửa xe mở ra, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt ấy khiến trong lòng Hạ Thiên Tinh thoáng sững sờ, cơ hồ là không nghĩ nhiều, theo bản năng liền nói: “Tôi... đưa anh đến nhà ga."
Anh cong cong khóe môi, gật đầu đứng chờ.
“Mẹ…… Con đi đưa anh ấy một chút." Hạ Thiên Tinh cùng Thẩm Mẫn nói.
Thẩm Mẫn gật đầu, “Đi thôi, nhớ về sớm." Ánh mắt của Thẩm Mẫn nhìn cô từ đầu tới cuối đều không có ý tốt.
“ Con cũng phải đi! Con cũng muốn đưa Tiểu Bạch!" Hạ Đại Bạch lập tức đuổi kịp. Hạ Thiên Tinh liếc mắt nhìn nhóc một cái, Bạch Dạ Kình rõ ràng là không vui khi cô mang theo nhóc. Hạ Thiên Tinh thật là rất đồng tình với con mình, đây là bị ghét bỏ đi?
Thẩm Mẫn đem Hạ Đại Bạch ôm ở trong khuỷu tay, “Con cũng đừng đi, một mình mẹ con đi thôi. Lại nói, ba con hai ngày nữa lại tới."
Hạ Đại Bạch chu miệng nhỏ không vui. Nhóc cũng là sợ Tiểu Bạch lúc này trở về lại trộm cưới vợ, cho nên trong lòng không có cảm giác an toàn. Thẩm Mẫn hạ giọng nói, “Con không nghĩ làm Tiểu Bạch thích Đại Bảo của con sao? Hiện tại hai người bọn họ yêu đương đó, con liền không cần đi quấy rầy."
Hạ Đại Bạch vừa nghe lời này mới xem như nhẹ nhõm, không đói theo sau.
Tài xế lái xe, Thụy Cương ngồi ghế điều khiển phụ. Bạch Dạ Kình cùng Hạ Thiên Tinh sóng vai ngồi ở phía sau. Ngoài cửa sổ cảnh sắc vào đông, đã chỉ còn lại có một mảnh tiêu điều, chính là, chiếu vào trong mắt Hạ Thiên Tinh, thoạt nhìn lại là một hương vị khác.
Bạch Dạ Kình đang xem tư liệu Thụy Cương mang tới, một tay kia với qua, làm như vô tình, lại như tự nhiên nắm lấy tay cô.
Hạ Thiên Tinh quay đầu nhìn anh, anh đầu cũng không nâng, chỉ chuyên chú ở văn kiện của mình. Nhưng nắm tay cô, lại vô ý thưởng thức các ngón tay của cô được tu bổ sạch sẽ. Mỗi một ngón tay cô đều rất mềm, tinh tế, nắm ở trong tay anh liền hình thành sự đối lập.
Hạ Thiên Tinh rốt cuộc không nhịn xuống, hỏi: "Anh cùng Tống Duy Nhất…… Lúc này, là thật sự hoàn toàn kết thúc sao?"
“Trên thực tế chưa từng bắt đầu." anh đem tay cô kéo tới, đè ở đầu gối mình. Hạ Thiên Tinh cảm thấy ấm áp, ngón tay ngoan ngoãn liền đặt ở trong lòng bàn tay anh. Nhìn bờ vai dày rộng kia, theo bản năng liền tựa đầu tới.
Hương thơm thanh mát của cô liền quẩn quanh ở chóp mũi, Bạch Dạ Kình ngẩn ra, lúc này mới sườn mục, cô dựng thẳng đầu, cằm để ở trên vai anh, cùng anh đối diện. “Vậy anh hiện tại cùng Tống Quốc Nghiêu là hoàn toàn quyết liệt?"
Tư thế như vậy, hai người cách nhau rất gần, hô hấp của anh liền ngưng trọng, làm cho cả xe có vẻ đặc biệt ái muội.
Bạch Dạ Kình cúi đầu, sát cô thêm một chút, gần đến lông mi của anh như muốn cọ vào chóp mũi cô. Hạ Thiên Tinh run đến lợi hại, hô hấp cũng bị anh làm rối loạn rất nhiều, bị anh nắm lấy bàn tay, đầu ngón tay đều căng thẳng.
Tác giả :
Nam Âm Âm