Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 17: Người hầu của tổng thống
Editor: Meii Ichi
Beta: Ad Quỳnh
Cô gái có nét đẹp ôn nhu, người mặc một bộ váy dài vàng nhạt, gió thổi qua, lụa mỏng bay bay, đúng là rất đẹp.
Cô ấy sóng vai cùng anh đi tới, ngửa đầu không biết ở cùng anh nói cái gì, thần sắc anh như cũ ôn ôn nhàn nhạt, nhưng ngẫu nhiên lại gật đầu, xem như đáp lại.
Thật là một bức tranh tuyệt mỹ. Tuấn nam mỹ nữ, rất xứng đôi.
Hạ Thiên Tinh ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, khom người đi ra ngoài, chuẩn bị đem cửa sổ đóng lại. Đó không phải thế giới của cô, cô không cần quan tâm đến, chỉ cần sống tốt là được rồi.
“Ây, cô ấy là ai?"
Cửa sổ đóng lại được một nữa, dưới lầu, thanh âm trẻ trung của cô gái đột nhiên vang lên.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh ’ lộp bộp ’ một tiếng, theo bản năng cúi đầu đi xuống xem.
Không nghĩ tới, giờ phút này tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô. Cô gái trẻ vẻ mặt tìm kiếm, ánh mắt anh cũng nặng nề nhìn chằm chằm cô. Lại xem quản gia ở một bên, đang không ngừng lau mồ hôi lạnh.
Hạ Thiên Tinh cũng không nghĩ tới mình ở trên lầu nhìn thôi cũng vị phát hiện, đúng là nằm không trúng đạn, trong lòng có một chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng khôi phục trấn định, hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm đem cửa sổ đóng lại.
Dưới lầu, Tống tiểu thư trong lòng tò mò về cô gái xuất hiện ở phủ tổng thống. Nhưng mà, anh không đề cập tới, cô cũng không dám hỏi nhiều. Đi vào cửa trước, không khỏi nhìn nhiều lần cửa sổ kia.
Chẳng lẽ, tổng thống đại nhân đã có người trong lòng?
Cô ghé mắt, lặng yên nhìn lén tròng trắng anh, nhưng là trên mặt anh trước sau bình tĩnh như nước, nhìn không ra manh mối gì.
…………
Trên lầu.
Không chờ Thiên Tinh ấn chuông, người hầu đã vội vàng chạy đi lên.
“Hạ tiểu thư, cô không nên xuất hiện ở cửa sổ. Vạn nhất Tống tiểu thư có điều gì hiểu lầm, sự tình liền không ổn."
“Sorry, là lỗi của tôi. Bất quá, cô chạy nhanh lấy bộ quần áo người hầu cho tôi thay đi!"
“A?"
“Đừng nhìn nữa!"
Hạ Thiên Tinh thúc giục một tiếng, đối phương cũng không dám lại chậm trễ, vội vàng đi lấy áo quần người hầu lên.
Hạ Thiên Tinh lưu loát cởi quần áo của mình, thay nhanh trang phục người hầu.
“Hạ tiểu thư, cô đây là……?"
Đối phương vừa thấy cô trang điểm, vẫn là kinh ngạc cực điểm. Cô tuy rằng không có khả năng sẽ là tổng thống phu nhân, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu thếu gia, ai dám sai cô là người hầu chứ?
“Trước tiên làm Tống tiểu thư khỏi nghi ngờ đã, miễn tạo thành ảnh hưởng không tốt." Hạ Thiên Tinh giải thích.
Trước mắt cũng cũng chỉ có nói chính mình là người hầu của phủ tổng thống, mới có thể không bị nghi ngờ.
Người hầu cũng không hề nói cái gì.
Bên này, cửa phòng khách đóng chặt. Lãnh Phê cùng vài tên hộ vệ đều ở cửa.
Hạ Thiên Tinh xuống lầu, ánh mắt anh ta từ trên người cô vội vàng xẹt qua, tiện đà, tạm dừng, lại nhìn kỹ lần nữa, mới giác phát hiện là cô.
“Hạ tiểu thư, đây là……"
“Hơ! Đừng gọi tôi là Hạ tiểu thư." Hạ Thiên Tinh nhìn phòng tiếp khách.
Lúc này, người hầu vừa lúc bưng cà phê cùng điểm tâm tới. Quản gia tiếp nhận, nói với cô: “Hạ tiểu thư, thực xin lỗi, chỉ có thể phiền cô."
Hạ Thiên Tinh hiểu ý quản gia. Chính là muốn cho Tống tiểu thư biết cô là người hầu của phủ tổng thống. Hạ Thiên Tinh cũng đang có ý này.
Gật đầu, bưng trà bánh đi vào.
Cửa mới đẩy ra một chút, liền nghe được âm thanh Tống tiểu thư cười duyên từ bên trong truyền đến, “Khi còn nhỏ cùng anh chơi cờ anh đều sẽ nhường tôi, hiện tại anh sẽ nhường tôi."
“Không nghĩ tới Tống tiểu thư còn nhớ rõ việc nhỏ này."
“Tổng thống tiên sinh, chắc không phải mình tôi nhớ chứ."
Anh hơi hơi gật đầu, ánh mắt từ trên đầu cô gái xẹt qua, đưa cô kẹp tóc kim cương cô cũng không có đeo.
"Lễ vật của tôi, cô không thích?" Anh hỏi, ngón cái nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve quân cờ thủy tinh trong tay.
“Thích, thích vô cùng. Mẹ tôi đều khen tổng thống tiên sinh ánh mắt thực tốt. Bất quá…… Tôi đều không mang được. Tôi sợ không cẩn thận rớt nơi nào thì không tìm về được."
Anh điền đạm cười, “Cô thích là được rồi, rớt chúng ta lại mua."
Tống tiểu thư tâm tình cực tốt, thanh âm cũng càng thêm ngọt, “ không giống nhau. Đó là tổng thống tiên sinh tặng tôi, ý nghĩa bất đồng."
Hạ Thiên Tinh đứng ở cửa, nghe hai người anh một câu tôi một câu, bỗng nhiên cảm thấy mình xuất hiện hơi dư thừa.
Tống tiểu thư lời nói hay thần thái, nhìn anh với ánh mắt sùng bái cùng hâm mộ. Mà anh đối với cô ta cũng là ôn nhu khó có được, không giống như đối với mình lãnh đạm.
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tinh lại ảo não đấm đầu mình.
Nghĩ cái gì vậy? Tổng thống cùng tổng thống phu nhân tương lai đang trò chuyện, sao tự nhiên lại nghĩ đến mình?
Cô là người bình thường, xứng sao?
Lắc lắc đầu, đem ý tưởng điên khùng đó ném ra. Mới bưng điểm tâm đi qua.
Bọn họ lại hạ cờ, thủy tinh quân cờ ngọc thạch bàn cờ, một người chiếm cứ một phương. Hạ Thiên Tinh cũng không quấy rầy, chỉ là đem điểm tâm yên lặng để ở một bên.
“Ai! Cô từ từ!" Xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thì bị Tống tiểu thư kia gọi lại, “Cô có phải là cô gái vừa rồi ở trên lầu không?"
Anh nâng mắt, nhìn thấy là cô, con ngươi thâm trầm đôi chút.
Cô mặc người hầu phục, cụp mi rũ mắt, nhưng thật sự là khó nhận ra.
“Đúng rồi Tống tiểu thư. Bởi vì quản gia nói trời sắp mưa, cho nên, tôi mới vừa lên lầu đóng cửa sổ." Hạ Thiên Tinh giải thích.
“Cô …… Là người hầu?" Tống tiểu thư kia đánh giá cô một vòng, mắt có chút hoài nghi.
“Vâng "
“Như vậy đi, cô ở lưu lại giúp ta lột cua đi." Tống tiểu thư liếc mắt con cua bự vừa mới bưng lên. Tống tiểu thư thích ăn cua, trong phòng bếp sớm liền chuẩn bị.
Ách?
Hạ Thiên Tinh sửng sốt một chút. Cô thật đúng là đem chính mình thành người hầu để người khác sai?
Cô liếc mắt nhìn vị Tống tiểu thư kia một cái, vốn là không muốn làm.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, nơi này tốt xấu gì cũng là phủ tổng thống, cô còn muốn ở lại với con mình thêm ít thời gian nữa. Nếu là chọc Tống tiểu thư liền bị đuổi đi.
Lột thì lột, sợ gì chứ!
Cầm công cụ lột cua, lui qua một bên xử lý xác cua. Có công cụ ở trên tay, thật ra rất nhẹ nhàng.
Không nghĩ tới vị Tống tiểu thư kia lại bỗng nhiên xoay qua mặt qua nói: “Cô lột tay không đi, không cần dùng công cụ. Gõ gõ đánh đánh, ảnh hưởng tôi với tổng thống tiên sinh chơi cờ."
Ách? Tay không?
Làm sao chứ? một con cua lớn như vậy, tay không lột, không phải định làm khó cô sao?
Đáy lòng Hạ Thiên Tinh không vui nói thầm, nhìn tổng thống tiên sinh liếc mắt một cái, khẽ cắn môi, tay không thì tay không. so với bị đuổi đi muốn thế nào thì thế đó.
Lột đến đầy đầu là vỏ cua, thật vất vả lột một đĩa nhỏ.
“A……" Cô đang tay không bẻ càng cua tiếp theo, càng sắc nhọn xác chợt đâm vào ngón tay.
Cô đau đến thở nhẹ một tiếng, ngón tay lập tức chảy máu ra.
Bên này, anh dừng động tác, lông mày lạnh lùng nhăn lại, tầm mắt đã phóng về phía cô. Trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?"
“A, không có việc gì, không có việc gì……" Hạ Thiên Tinh lắc đầu, bỏ tay chảy máu phía sau lưng. Vừa rồi tiếng cô la rất nhỏ, tựa như thở dài giống nhau.
Không nghĩ tới anh vậy mà cũng nghe được.
Bất quá, lông mày nhăn như vậy, là đang trách cô không nên quấy rầy bọn họ sao?
Beta: Ad Quỳnh
Cô gái có nét đẹp ôn nhu, người mặc một bộ váy dài vàng nhạt, gió thổi qua, lụa mỏng bay bay, đúng là rất đẹp.
Cô ấy sóng vai cùng anh đi tới, ngửa đầu không biết ở cùng anh nói cái gì, thần sắc anh như cũ ôn ôn nhàn nhạt, nhưng ngẫu nhiên lại gật đầu, xem như đáp lại.
Thật là một bức tranh tuyệt mỹ. Tuấn nam mỹ nữ, rất xứng đôi.
Hạ Thiên Tinh ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, khom người đi ra ngoài, chuẩn bị đem cửa sổ đóng lại. Đó không phải thế giới của cô, cô không cần quan tâm đến, chỉ cần sống tốt là được rồi.
“Ây, cô ấy là ai?"
Cửa sổ đóng lại được một nữa, dưới lầu, thanh âm trẻ trung của cô gái đột nhiên vang lên.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh ’ lộp bộp ’ một tiếng, theo bản năng cúi đầu đi xuống xem.
Không nghĩ tới, giờ phút này tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô. Cô gái trẻ vẻ mặt tìm kiếm, ánh mắt anh cũng nặng nề nhìn chằm chằm cô. Lại xem quản gia ở một bên, đang không ngừng lau mồ hôi lạnh.
Hạ Thiên Tinh cũng không nghĩ tới mình ở trên lầu nhìn thôi cũng vị phát hiện, đúng là nằm không trúng đạn, trong lòng có một chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng khôi phục trấn định, hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm đem cửa sổ đóng lại.
Dưới lầu, Tống tiểu thư trong lòng tò mò về cô gái xuất hiện ở phủ tổng thống. Nhưng mà, anh không đề cập tới, cô cũng không dám hỏi nhiều. Đi vào cửa trước, không khỏi nhìn nhiều lần cửa sổ kia.
Chẳng lẽ, tổng thống đại nhân đã có người trong lòng?
Cô ghé mắt, lặng yên nhìn lén tròng trắng anh, nhưng là trên mặt anh trước sau bình tĩnh như nước, nhìn không ra manh mối gì.
…………
Trên lầu.
Không chờ Thiên Tinh ấn chuông, người hầu đã vội vàng chạy đi lên.
“Hạ tiểu thư, cô không nên xuất hiện ở cửa sổ. Vạn nhất Tống tiểu thư có điều gì hiểu lầm, sự tình liền không ổn."
“Sorry, là lỗi của tôi. Bất quá, cô chạy nhanh lấy bộ quần áo người hầu cho tôi thay đi!"
“A?"
“Đừng nhìn nữa!"
Hạ Thiên Tinh thúc giục một tiếng, đối phương cũng không dám lại chậm trễ, vội vàng đi lấy áo quần người hầu lên.
Hạ Thiên Tinh lưu loát cởi quần áo của mình, thay nhanh trang phục người hầu.
“Hạ tiểu thư, cô đây là……?"
Đối phương vừa thấy cô trang điểm, vẫn là kinh ngạc cực điểm. Cô tuy rằng không có khả năng sẽ là tổng thống phu nhân, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu thếu gia, ai dám sai cô là người hầu chứ?
“Trước tiên làm Tống tiểu thư khỏi nghi ngờ đã, miễn tạo thành ảnh hưởng không tốt." Hạ Thiên Tinh giải thích.
Trước mắt cũng cũng chỉ có nói chính mình là người hầu của phủ tổng thống, mới có thể không bị nghi ngờ.
Người hầu cũng không hề nói cái gì.
Bên này, cửa phòng khách đóng chặt. Lãnh Phê cùng vài tên hộ vệ đều ở cửa.
Hạ Thiên Tinh xuống lầu, ánh mắt anh ta từ trên người cô vội vàng xẹt qua, tiện đà, tạm dừng, lại nhìn kỹ lần nữa, mới giác phát hiện là cô.
“Hạ tiểu thư, đây là……"
“Hơ! Đừng gọi tôi là Hạ tiểu thư." Hạ Thiên Tinh nhìn phòng tiếp khách.
Lúc này, người hầu vừa lúc bưng cà phê cùng điểm tâm tới. Quản gia tiếp nhận, nói với cô: “Hạ tiểu thư, thực xin lỗi, chỉ có thể phiền cô."
Hạ Thiên Tinh hiểu ý quản gia. Chính là muốn cho Tống tiểu thư biết cô là người hầu của phủ tổng thống. Hạ Thiên Tinh cũng đang có ý này.
Gật đầu, bưng trà bánh đi vào.
Cửa mới đẩy ra một chút, liền nghe được âm thanh Tống tiểu thư cười duyên từ bên trong truyền đến, “Khi còn nhỏ cùng anh chơi cờ anh đều sẽ nhường tôi, hiện tại anh sẽ nhường tôi."
“Không nghĩ tới Tống tiểu thư còn nhớ rõ việc nhỏ này."
“Tổng thống tiên sinh, chắc không phải mình tôi nhớ chứ."
Anh hơi hơi gật đầu, ánh mắt từ trên đầu cô gái xẹt qua, đưa cô kẹp tóc kim cương cô cũng không có đeo.
"Lễ vật của tôi, cô không thích?" Anh hỏi, ngón cái nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve quân cờ thủy tinh trong tay.
“Thích, thích vô cùng. Mẹ tôi đều khen tổng thống tiên sinh ánh mắt thực tốt. Bất quá…… Tôi đều không mang được. Tôi sợ không cẩn thận rớt nơi nào thì không tìm về được."
Anh điền đạm cười, “Cô thích là được rồi, rớt chúng ta lại mua."
Tống tiểu thư tâm tình cực tốt, thanh âm cũng càng thêm ngọt, “ không giống nhau. Đó là tổng thống tiên sinh tặng tôi, ý nghĩa bất đồng."
Hạ Thiên Tinh đứng ở cửa, nghe hai người anh một câu tôi một câu, bỗng nhiên cảm thấy mình xuất hiện hơi dư thừa.
Tống tiểu thư lời nói hay thần thái, nhìn anh với ánh mắt sùng bái cùng hâm mộ. Mà anh đối với cô ta cũng là ôn nhu khó có được, không giống như đối với mình lãnh đạm.
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tinh lại ảo não đấm đầu mình.
Nghĩ cái gì vậy? Tổng thống cùng tổng thống phu nhân tương lai đang trò chuyện, sao tự nhiên lại nghĩ đến mình?
Cô là người bình thường, xứng sao?
Lắc lắc đầu, đem ý tưởng điên khùng đó ném ra. Mới bưng điểm tâm đi qua.
Bọn họ lại hạ cờ, thủy tinh quân cờ ngọc thạch bàn cờ, một người chiếm cứ một phương. Hạ Thiên Tinh cũng không quấy rầy, chỉ là đem điểm tâm yên lặng để ở một bên.
“Ai! Cô từ từ!" Xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thì bị Tống tiểu thư kia gọi lại, “Cô có phải là cô gái vừa rồi ở trên lầu không?"
Anh nâng mắt, nhìn thấy là cô, con ngươi thâm trầm đôi chút.
Cô mặc người hầu phục, cụp mi rũ mắt, nhưng thật sự là khó nhận ra.
“Đúng rồi Tống tiểu thư. Bởi vì quản gia nói trời sắp mưa, cho nên, tôi mới vừa lên lầu đóng cửa sổ." Hạ Thiên Tinh giải thích.
“Cô …… Là người hầu?" Tống tiểu thư kia đánh giá cô một vòng, mắt có chút hoài nghi.
“Vâng "
“Như vậy đi, cô ở lưu lại giúp ta lột cua đi." Tống tiểu thư liếc mắt con cua bự vừa mới bưng lên. Tống tiểu thư thích ăn cua, trong phòng bếp sớm liền chuẩn bị.
Ách?
Hạ Thiên Tinh sửng sốt một chút. Cô thật đúng là đem chính mình thành người hầu để người khác sai?
Cô liếc mắt nhìn vị Tống tiểu thư kia một cái, vốn là không muốn làm.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, nơi này tốt xấu gì cũng là phủ tổng thống, cô còn muốn ở lại với con mình thêm ít thời gian nữa. Nếu là chọc Tống tiểu thư liền bị đuổi đi.
Lột thì lột, sợ gì chứ!
Cầm công cụ lột cua, lui qua một bên xử lý xác cua. Có công cụ ở trên tay, thật ra rất nhẹ nhàng.
Không nghĩ tới vị Tống tiểu thư kia lại bỗng nhiên xoay qua mặt qua nói: “Cô lột tay không đi, không cần dùng công cụ. Gõ gõ đánh đánh, ảnh hưởng tôi với tổng thống tiên sinh chơi cờ."
Ách? Tay không?
Làm sao chứ? một con cua lớn như vậy, tay không lột, không phải định làm khó cô sao?
Đáy lòng Hạ Thiên Tinh không vui nói thầm, nhìn tổng thống tiên sinh liếc mắt một cái, khẽ cắn môi, tay không thì tay không. so với bị đuổi đi muốn thế nào thì thế đó.
Lột đến đầy đầu là vỏ cua, thật vất vả lột một đĩa nhỏ.
“A……" Cô đang tay không bẻ càng cua tiếp theo, càng sắc nhọn xác chợt đâm vào ngón tay.
Cô đau đến thở nhẹ một tiếng, ngón tay lập tức chảy máu ra.
Bên này, anh dừng động tác, lông mày lạnh lùng nhăn lại, tầm mắt đã phóng về phía cô. Trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?"
“A, không có việc gì, không có việc gì……" Hạ Thiên Tinh lắc đầu, bỏ tay chảy máu phía sau lưng. Vừa rồi tiếng cô la rất nhỏ, tựa như thở dài giống nhau.
Không nghĩ tới anh vậy mà cũng nghe được.
Bất quá, lông mày nhăn như vậy, là đang trách cô không nên quấy rầy bọn họ sao?
Tác giả :
Nam Âm Âm