Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 140: Gặp lại Lan Đình phu nhân (1)
Edit: NT
Beta: Quỳnh
Trong lòng Hạ Thiên Tinh chua xót khôn tả, sờ đầu con trai, không trả lời, chỉ nói "Hiện tại còn sớm như vậy, con có muốn ngủ một lát nữa không?"
Tối hôm qua cô ngủ rất sâu nên hôm nay không cảm thấy buồn ngủ. Chỉ là, cô đang suy nghĩ cẩn thận về tối qua, rõ ràng là kêu taxi nhưng thế nào lại hồ đồ điện thoại kêu anh đến. Cũng không nghĩ tới cô lại bị mang về phủ Tổng thống, còn cùng anh…..mơ màng ngủ chung một đêm, cũng may là anh vô cùng có quy tắc, không có làm gì cô.
“Con muốn ngủ thêm ~~" Hạ Đại Bạch lười nhác ngáp một cái to, xoay người nằm thẳng xuống, rồi sau đó nói: “Đại Bảo, con cảm thấy ba có chút thích mẹ."
Hạ Thiên Tinh khó hiểu nhìn nhóc.
“Tối hôm kia con mượn máy tính của ba rồi nói là phải tìm bạn trai cho mẹ, kết quả Tiểu Bạch liền nổi giận, còn đánh con." Nhớ tới cái này, tiểu gia hỏa còn thở phì phì, không quên cáo trạng, “Con cảm thấy ba thật là một tên đại trứng thối! Ba có thể tìm vợ khác nhưng lại không cho phép mẹ yêu đương."
Hạ Thiên Tinh không lên tiếng, có vẻ đang suy tư điều gì đó. Hạ Đại Bạch không nghe được âm thanh phụ họa, xoay qua nhìn cô, “Đại Bảo, mẹ thấy con nói đúng không?"
Cô hoàn hồn, “Đúng vậy, có hơi quá đáng."
Hai người lại trò chuyện một lát, Hạ Đại Bạch liền ngủ thiếp đi. Hạ Thiên Tinh nhẹ ngàng rời khỏi giường, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng. Bạch Dạ Kình đã sớm đi, ngoài việc chính trị còn phải lo tiệc đính hôn, phỏng chừng rất bận.
Hạ Thiên Tinh mới xuống lầu, liền thấy đám người hầu đang làm tổng vệ sinh, có vài người đang cầm chữ “Hỉ", chuẩn bị treo lên tường, đó là một vật truyền thống, nhìn qua thực là việc vui mừng.
“Đừng treo, mau thu hồi! Mau mau!" Quản gia thấy cô bước xuống, chạy nhanh ra kêu người hầu gỡ xuống. Hạ Thiên Tinh biết quản gia sợ trong lòng cô khó chịu, nhưng cô lắc đầu, “Không sao, treo đi, chỉ còn mấy ngày thôi, hiện tại mà không bố trí chỉ sợ sẽ không còn kịp mất."
Cô đứng ở nơi này, thật đúng là cảm thấy không khỏe. Nhưng chỉ có thể trách mình, tối hôm qua lại gọi cho anh, mà sáng nay lại không đủ kiên định để anh hôn, mới làm cho chính bản thân cô rơi vào hoàn cảnh khó chịu như vậy.
Đám người cầm chữ “hỉ" không biết nên nghe theo ai, đều nhìn quản gia. Quản gia lại nhìn cô. Cô chỉ nhẹ nhàng nói “Không sao".
Quản gia lúc này mới hướng về đám người hầu gật đầu, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục treo lên. Hạ Thiên Tinh không đứng đó xem nữa, chỉ yên lặng đi đến nhà ăn.
Quản gia đi theo phía sau, nói: “Kỳ thật đây không phải là ý của Tổng thống tiên sinh, là lão phu nhân cho người đưa đến, nói là vui mừng. Tôi chỉ là theo như truyền thống bố trí như vậy. Lão phu nhân lại nói mấy ngày tới sẽ đến đây kiểm tra, nên nếu không treo lên, có lẽ bà ấy sẽ không vui."
Hạ Thiên Tinh chỉ gật đầu, không nói chuyện. Kỳ thật treo hay không, hay là ý tứ của ai thì cô cũng không có tư cách để ý. Ở phủ này, cô chỉ có thân phận là mẹ đẻ của Hạ Đại Bạch, ngoài ra không còn thân phận nào khác.
Trước nay đều là như thế, sau này cũng như vậy.
Hạ Thiên Tinh ăn bữa sáng được một nửa thì điện thoại reo vang. Vừa nhìn cô liền ngẩn ra, trên màn hình hai chữ “Hứa Nham" nhấp nháy liên hồi, không tiếp. Tuy rằng tối hôm qua uống không ít rượu nhưng chuyện Hứa Nham trước mặt trưởng bối Hạ gia nói từ hôn cô vẫn còn nhớ rất rõ. Lý Linh Nhất đột nhiên đem mũi dùi hướng về phía cô, nếu cô không cùng anh ta bảo trì khoảng cách thì sẽ gây họa cho bản thân mình.
Hứa Nham điện một lần, cô không tiếp, anh ta liền không điện nữa. Hạ Thiên Tinh thở phào nhẹ nhõm, quay lại ăn, di động chợt vang lên, là âm thanh tin nhắn. Cô nhìn, thì ra là anh ta nhắn.
Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ rồi cũng bấm mở.
“Thiên Tinh, em im lặng như vậy là đối với tin nhắn hôm qua anh gửi đến vẫn không hiểu sao? Anh…. Anh tưởng mình đã nhắn rõ như vậy, em cũng đã hiểu rồi."
Tối hôm qua có cái gì?
Tin nhắn gì?
Hạ Thiên Tinh lục lọi trong hộp thư, vẫn là không thấy cái mà Hứa Nham đang nói đến. Phỏng chừng khi anh ta nhắn thì cô đã ngủ. Nếu vậy thì, tin nhắn ấy cũng không thể vô duyên vô cớ biến mất đi?
Là Bạch Dạ Kình chạm vào sao?
Hạ Thiên Tinh nghĩ, xóa rồi thì tốt, nhưng chính mình không thấy, làm sao hồi âm Hứa Nham đây? Cô thật buồn rầu. Cuối cùng vẫn là không có hồi âm cho anh ta, cái loại tình cảm này, khi được đáp lại mới có thể tiếp tục, bền lâu. Hiện tại Hứa Nham đã chạm đến vách tường mà cô đặt ra, sẽ không kiên trì lâu lắm, tự nhiên sẽ từ bỏ thôi.
Toàn bộ buổi sáng, Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Đại Bạch làm bài tập. Dưới lầu thì vô cùng náo nhiệt, còn có các loại đồ vật mừng cưới, nên cậu nhóc đặc biệt không vui, sau khi xuống lầu ăn cơm trưa liền trốn ở trên phòng không muốn xuống.
Hạ Thiên Tinh không biết làm cách nào để trấn an, dỗ dành tên nhóc này, chỉ có thể trầm mặc cùng nó chơi đùa. Cũng không biết khi nào thì Bạch Dạ Kình sẽ trở về.
Cô đang dựa vào cửa sổ nghĩ lung tung thì điện thoại reo. Người gọi tới chính là Trì Vị Ương.
“Thiên Tinh, buổi tối cùng mình ăn cơm đi." Trì Vị Ương ở đầu dây bên kia mở miệng, ngữ khí có phần uể oải, ỉu xìu.
Hạ Thiên Tinh hỏi: “Cậu làm sao vậy? Giống như là cả đêm không ngủ vậy?"
“………..chính là cả đêm không ngủ mà." Trì Vị Ương hỏi: “Cậu ở đâu nha? Mình mới vừa đến nhà cậu, không gặp được."
Hạ Thiên Tinh không trả lời, chỉ nhìn đồng hồ, đã 4 giờ chiều, từ nới này đi ra ngoài phải hơn 1 tiếng, “Không phải cậu muốn cùng mình ăn cơm sao, cậu tìm chỗ đi, mình lái xe qua." Dù sao Bạch Dạ Kình khẳng định sẽ không trở về ăn cơm chiều.
“Hông nay mình lãnh lương, đi ăn cay đi, đã lâu không ăn."
“Không thành vấn đề. 5 giờ rưỡi gặp mặt tại nhà hàng trong ngõ gần thành Hải Dương nhé?"
“Được".
Hạ Thiên Tinh kì thật nghe ra, trong lòng Trì Vị Ương đang có tâm sự. Đại khái đoán được, chuyện này cùng bác sĩ Phó có quan hệ.
Cô tiến vào phòng mình để thay quần áo. Hiện tại bên ngoài đã lạnh hơn trước rất nhiều nên cô khoác áo gió nâu nhạt bên ngoài rồi mới bước ra khỏi cửa. Mới vừa ra khỏi phòng ngủ, Hạ Đại Bạch liền chạy đến ôm chân cô, “Đại Bảo, mẹ không đợi Tiểu Bạch trở lại ư? Tiểu Bạch nói muốn mẹ chờ a."
“Mẹ muốn hẹn hò cùng mẹ nuôi, ăn xong cơm chiều liền trở về." Hạ Thiên Tinh đem con trai từ dưới đất bế lên, nhìn vào mắt nhóc, “Con phải ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, buổi tối gặp lại."
Đề tài riêng tư của phụ nữ, không tiện mang theo một tên nhóc con. Hạ Thiên Tinh cũng không tính mang Hạc Đại Bạch theo. Hạ Đại Bạch không yên tâm cọ cọ vào cổ cô, “Mẹ nói đấy nhé, buổi tối nhất định quay lại, con sẽ chờ. Mẹ nếu không trở về, con liền không ngủ được."
“Được rồi, đã biết."
Hạ Thiên Tinh hôn trên mặt nhỏ của nhóc một cái mới buông ra, đi theo tài xế ra cửa.
………..
Thời điểm cô đến nơi, bên ngoài đã có rất nhiều người xếp hàng đợi, thấy cô, Trì Vị Ương ở phía bên kia phất tay, “Nơi này".
Hạ Thiên Tinh ngồi xuống bên cạnh cô, liếc mắt một cái liền nhìn ra. Quầng thâm mắt to mà đen đến vậy!
“Làm sao vậy?"
“Thiên Tinh, mình giống như….làm sai rồi." Trì Vị Ương ngồi cạnh, cằm gác lên vai cô. Cả người ủ rũ giống như bong bóng bị xì hơi.
Beta: Quỳnh
Trong lòng Hạ Thiên Tinh chua xót khôn tả, sờ đầu con trai, không trả lời, chỉ nói "Hiện tại còn sớm như vậy, con có muốn ngủ một lát nữa không?"
Tối hôm qua cô ngủ rất sâu nên hôm nay không cảm thấy buồn ngủ. Chỉ là, cô đang suy nghĩ cẩn thận về tối qua, rõ ràng là kêu taxi nhưng thế nào lại hồ đồ điện thoại kêu anh đến. Cũng không nghĩ tới cô lại bị mang về phủ Tổng thống, còn cùng anh…..mơ màng ngủ chung một đêm, cũng may là anh vô cùng có quy tắc, không có làm gì cô.
“Con muốn ngủ thêm ~~" Hạ Đại Bạch lười nhác ngáp một cái to, xoay người nằm thẳng xuống, rồi sau đó nói: “Đại Bảo, con cảm thấy ba có chút thích mẹ."
Hạ Thiên Tinh khó hiểu nhìn nhóc.
“Tối hôm kia con mượn máy tính của ba rồi nói là phải tìm bạn trai cho mẹ, kết quả Tiểu Bạch liền nổi giận, còn đánh con." Nhớ tới cái này, tiểu gia hỏa còn thở phì phì, không quên cáo trạng, “Con cảm thấy ba thật là một tên đại trứng thối! Ba có thể tìm vợ khác nhưng lại không cho phép mẹ yêu đương."
Hạ Thiên Tinh không lên tiếng, có vẻ đang suy tư điều gì đó. Hạ Đại Bạch không nghe được âm thanh phụ họa, xoay qua nhìn cô, “Đại Bảo, mẹ thấy con nói đúng không?"
Cô hoàn hồn, “Đúng vậy, có hơi quá đáng."
Hai người lại trò chuyện một lát, Hạ Đại Bạch liền ngủ thiếp đi. Hạ Thiên Tinh nhẹ ngàng rời khỏi giường, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng. Bạch Dạ Kình đã sớm đi, ngoài việc chính trị còn phải lo tiệc đính hôn, phỏng chừng rất bận.
Hạ Thiên Tinh mới xuống lầu, liền thấy đám người hầu đang làm tổng vệ sinh, có vài người đang cầm chữ “Hỉ", chuẩn bị treo lên tường, đó là một vật truyền thống, nhìn qua thực là việc vui mừng.
“Đừng treo, mau thu hồi! Mau mau!" Quản gia thấy cô bước xuống, chạy nhanh ra kêu người hầu gỡ xuống. Hạ Thiên Tinh biết quản gia sợ trong lòng cô khó chịu, nhưng cô lắc đầu, “Không sao, treo đi, chỉ còn mấy ngày thôi, hiện tại mà không bố trí chỉ sợ sẽ không còn kịp mất."
Cô đứng ở nơi này, thật đúng là cảm thấy không khỏe. Nhưng chỉ có thể trách mình, tối hôm qua lại gọi cho anh, mà sáng nay lại không đủ kiên định để anh hôn, mới làm cho chính bản thân cô rơi vào hoàn cảnh khó chịu như vậy.
Đám người cầm chữ “hỉ" không biết nên nghe theo ai, đều nhìn quản gia. Quản gia lại nhìn cô. Cô chỉ nhẹ nhàng nói “Không sao".
Quản gia lúc này mới hướng về đám người hầu gật đầu, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục treo lên. Hạ Thiên Tinh không đứng đó xem nữa, chỉ yên lặng đi đến nhà ăn.
Quản gia đi theo phía sau, nói: “Kỳ thật đây không phải là ý của Tổng thống tiên sinh, là lão phu nhân cho người đưa đến, nói là vui mừng. Tôi chỉ là theo như truyền thống bố trí như vậy. Lão phu nhân lại nói mấy ngày tới sẽ đến đây kiểm tra, nên nếu không treo lên, có lẽ bà ấy sẽ không vui."
Hạ Thiên Tinh chỉ gật đầu, không nói chuyện. Kỳ thật treo hay không, hay là ý tứ của ai thì cô cũng không có tư cách để ý. Ở phủ này, cô chỉ có thân phận là mẹ đẻ của Hạ Đại Bạch, ngoài ra không còn thân phận nào khác.
Trước nay đều là như thế, sau này cũng như vậy.
Hạ Thiên Tinh ăn bữa sáng được một nửa thì điện thoại reo vang. Vừa nhìn cô liền ngẩn ra, trên màn hình hai chữ “Hứa Nham" nhấp nháy liên hồi, không tiếp. Tuy rằng tối hôm qua uống không ít rượu nhưng chuyện Hứa Nham trước mặt trưởng bối Hạ gia nói từ hôn cô vẫn còn nhớ rất rõ. Lý Linh Nhất đột nhiên đem mũi dùi hướng về phía cô, nếu cô không cùng anh ta bảo trì khoảng cách thì sẽ gây họa cho bản thân mình.
Hứa Nham điện một lần, cô không tiếp, anh ta liền không điện nữa. Hạ Thiên Tinh thở phào nhẹ nhõm, quay lại ăn, di động chợt vang lên, là âm thanh tin nhắn. Cô nhìn, thì ra là anh ta nhắn.
Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ rồi cũng bấm mở.
“Thiên Tinh, em im lặng như vậy là đối với tin nhắn hôm qua anh gửi đến vẫn không hiểu sao? Anh…. Anh tưởng mình đã nhắn rõ như vậy, em cũng đã hiểu rồi."
Tối hôm qua có cái gì?
Tin nhắn gì?
Hạ Thiên Tinh lục lọi trong hộp thư, vẫn là không thấy cái mà Hứa Nham đang nói đến. Phỏng chừng khi anh ta nhắn thì cô đã ngủ. Nếu vậy thì, tin nhắn ấy cũng không thể vô duyên vô cớ biến mất đi?
Là Bạch Dạ Kình chạm vào sao?
Hạ Thiên Tinh nghĩ, xóa rồi thì tốt, nhưng chính mình không thấy, làm sao hồi âm Hứa Nham đây? Cô thật buồn rầu. Cuối cùng vẫn là không có hồi âm cho anh ta, cái loại tình cảm này, khi được đáp lại mới có thể tiếp tục, bền lâu. Hiện tại Hứa Nham đã chạm đến vách tường mà cô đặt ra, sẽ không kiên trì lâu lắm, tự nhiên sẽ từ bỏ thôi.
Toàn bộ buổi sáng, Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Đại Bạch làm bài tập. Dưới lầu thì vô cùng náo nhiệt, còn có các loại đồ vật mừng cưới, nên cậu nhóc đặc biệt không vui, sau khi xuống lầu ăn cơm trưa liền trốn ở trên phòng không muốn xuống.
Hạ Thiên Tinh không biết làm cách nào để trấn an, dỗ dành tên nhóc này, chỉ có thể trầm mặc cùng nó chơi đùa. Cũng không biết khi nào thì Bạch Dạ Kình sẽ trở về.
Cô đang dựa vào cửa sổ nghĩ lung tung thì điện thoại reo. Người gọi tới chính là Trì Vị Ương.
“Thiên Tinh, buổi tối cùng mình ăn cơm đi." Trì Vị Ương ở đầu dây bên kia mở miệng, ngữ khí có phần uể oải, ỉu xìu.
Hạ Thiên Tinh hỏi: “Cậu làm sao vậy? Giống như là cả đêm không ngủ vậy?"
“………..chính là cả đêm không ngủ mà." Trì Vị Ương hỏi: “Cậu ở đâu nha? Mình mới vừa đến nhà cậu, không gặp được."
Hạ Thiên Tinh không trả lời, chỉ nhìn đồng hồ, đã 4 giờ chiều, từ nới này đi ra ngoài phải hơn 1 tiếng, “Không phải cậu muốn cùng mình ăn cơm sao, cậu tìm chỗ đi, mình lái xe qua." Dù sao Bạch Dạ Kình khẳng định sẽ không trở về ăn cơm chiều.
“Hông nay mình lãnh lương, đi ăn cay đi, đã lâu không ăn."
“Không thành vấn đề. 5 giờ rưỡi gặp mặt tại nhà hàng trong ngõ gần thành Hải Dương nhé?"
“Được".
Hạ Thiên Tinh kì thật nghe ra, trong lòng Trì Vị Ương đang có tâm sự. Đại khái đoán được, chuyện này cùng bác sĩ Phó có quan hệ.
Cô tiến vào phòng mình để thay quần áo. Hiện tại bên ngoài đã lạnh hơn trước rất nhiều nên cô khoác áo gió nâu nhạt bên ngoài rồi mới bước ra khỏi cửa. Mới vừa ra khỏi phòng ngủ, Hạ Đại Bạch liền chạy đến ôm chân cô, “Đại Bảo, mẹ không đợi Tiểu Bạch trở lại ư? Tiểu Bạch nói muốn mẹ chờ a."
“Mẹ muốn hẹn hò cùng mẹ nuôi, ăn xong cơm chiều liền trở về." Hạ Thiên Tinh đem con trai từ dưới đất bế lên, nhìn vào mắt nhóc, “Con phải ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, buổi tối gặp lại."
Đề tài riêng tư của phụ nữ, không tiện mang theo một tên nhóc con. Hạ Thiên Tinh cũng không tính mang Hạc Đại Bạch theo. Hạ Đại Bạch không yên tâm cọ cọ vào cổ cô, “Mẹ nói đấy nhé, buổi tối nhất định quay lại, con sẽ chờ. Mẹ nếu không trở về, con liền không ngủ được."
“Được rồi, đã biết."
Hạ Thiên Tinh hôn trên mặt nhỏ của nhóc một cái mới buông ra, đi theo tài xế ra cửa.
………..
Thời điểm cô đến nơi, bên ngoài đã có rất nhiều người xếp hàng đợi, thấy cô, Trì Vị Ương ở phía bên kia phất tay, “Nơi này".
Hạ Thiên Tinh ngồi xuống bên cạnh cô, liếc mắt một cái liền nhìn ra. Quầng thâm mắt to mà đen đến vậy!
“Làm sao vậy?"
“Thiên Tinh, mình giống như….làm sai rồi." Trì Vị Ương ngồi cạnh, cằm gác lên vai cô. Cả người ủ rũ giống như bong bóng bị xì hơi.
Tác giả :
Nam Âm Âm