Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
Chương 55
Triệu Tỉnh Nhiên khàn khàn gọi một câu, lại không có động tĩnh.
“Có chuyện gì chờ tôi về nước nói. Trước tiên anh gọi cho ba mẹ đi." Thanh âm cô bình tĩnh.
Thật lâu qua đi, đầu kia mới nhẹ nhàng truyền đến thanh âm của Triệu Tỉnh Nhiên.
Anh chỉ nói một câu, “Được."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tư Dịch, “Ngươi có biết hay không, ngươi đem ta viết tra."
Ta, (mặt áy náy) “Biết"
Phó, “Còn có biện pháp cứu chữa sao?"
Ta, “Không có, ngươi sẽ là nhân vật tra nhất dưới ngòi bút ta."
Phó, (mặt âm trầm), “Ngươi có thể đi chết rồi."
Ta, “…………"
Khi cô đến sân bay, đã hơn 8 giờ tối.
Không biết tin tức cô về nước truyền ra từ đâu, truyền thông chen đầy lối ra, camera tầng tầng lớp lớp, mỗi người đều tranh nhau về phía trước, nghĩ muốn lấy một phần tin tức mới nhất hấp dẫn đại chúng.
Loại trường hợp này, cô trải qua ít nhiều khi bồi dưỡng nghệ sĩ lớn có bé có, mà khi vai chính đổi thành cô, Hồ Tĩnh chỉ cảm thấy thật sâu vô lực.
Sau khi ném truyền thông ở phía sau, cô đánh xe đại học ngày trước đã từng học.
Từ sau khi tốt nghiệp, cô hiếm khi trở về. Vẫn là khi kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, cô cùng Triệu Tỉnh Nhiên đồng ý làm khách quý trở về, sau đó hai người đều bận rộn công việc, tham gia xong xã giao, liền ra sân bay, cũng không có thời gian nhớ lại những ký ức đó.
Ngày mùa hè, lắng đọng lại một ngày khô nóng, gió đêm cũng thổi bớt một phần nào.
Trên sân thể dục, tản bộ, chạy bộ, trên đường băng plastic, tốp năm tốp ba sinh viên gặp nhau rồi lại tách ra. Ánh đèn cao cao rủ xuống, như là cô hồn dã quỷ.
Cửa vào sân thể dục, quẹo phải, có một đoạn cầu thanh, đi lên, chính là khán đài.
Mỗi năm sinh viên năm nhất ở chỗ này tiếp thu kiểm duyệt.
Cô lướt qua những cặp đôi ôm nhau, thẳng tới cửa phía Đông. Nơi đó có một cây hạnh rất lớn, cô cùng Triệu Tỉnh Nhiên ở nơi đó đã từng hôn môi, ôm nhau nhìn ngắm trời đầy ánh sao.
Hiện giờ, dưới tàng cây một người ngồi, cô thấy được đầu ngón tay anh ánh lửa lập lòe.
Triệu Tỉnh Nhiên như là hòa làm một cùng đêm tối, mơ hồ lại giống như núi đá.
Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, cô đứng yên bên cạnh anh, ở trên cao nhìn xuống.
Anh biết cô tới, lại không cách nào ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
“Có chuyện gì chờ tôi về nước nói. Trước tiên anh gọi cho ba mẹ đi." Thanh âm cô bình tĩnh.
Thật lâu qua đi, đầu kia mới nhẹ nhàng truyền đến thanh âm của Triệu Tỉnh Nhiên.
Anh chỉ nói một câu, “Được."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tư Dịch, “Ngươi có biết hay không, ngươi đem ta viết tra."
Ta, (mặt áy náy) “Biết"
Phó, “Còn có biện pháp cứu chữa sao?"
Ta, “Không có, ngươi sẽ là nhân vật tra nhất dưới ngòi bút ta."
Phó, (mặt âm trầm), “Ngươi có thể đi chết rồi."
Ta, “…………"
Khi cô đến sân bay, đã hơn 8 giờ tối.
Không biết tin tức cô về nước truyền ra từ đâu, truyền thông chen đầy lối ra, camera tầng tầng lớp lớp, mỗi người đều tranh nhau về phía trước, nghĩ muốn lấy một phần tin tức mới nhất hấp dẫn đại chúng.
Loại trường hợp này, cô trải qua ít nhiều khi bồi dưỡng nghệ sĩ lớn có bé có, mà khi vai chính đổi thành cô, Hồ Tĩnh chỉ cảm thấy thật sâu vô lực.
Sau khi ném truyền thông ở phía sau, cô đánh xe đại học ngày trước đã từng học.
Từ sau khi tốt nghiệp, cô hiếm khi trở về. Vẫn là khi kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, cô cùng Triệu Tỉnh Nhiên đồng ý làm khách quý trở về, sau đó hai người đều bận rộn công việc, tham gia xong xã giao, liền ra sân bay, cũng không có thời gian nhớ lại những ký ức đó.
Ngày mùa hè, lắng đọng lại một ngày khô nóng, gió đêm cũng thổi bớt một phần nào.
Trên sân thể dục, tản bộ, chạy bộ, trên đường băng plastic, tốp năm tốp ba sinh viên gặp nhau rồi lại tách ra. Ánh đèn cao cao rủ xuống, như là cô hồn dã quỷ.
Cửa vào sân thể dục, quẹo phải, có một đoạn cầu thanh, đi lên, chính là khán đài.
Mỗi năm sinh viên năm nhất ở chỗ này tiếp thu kiểm duyệt.
Cô lướt qua những cặp đôi ôm nhau, thẳng tới cửa phía Đông. Nơi đó có một cây hạnh rất lớn, cô cùng Triệu Tỉnh Nhiên ở nơi đó đã từng hôn môi, ôm nhau nhìn ngắm trời đầy ánh sao.
Hiện giờ, dưới tàng cây một người ngồi, cô thấy được đầu ngón tay anh ánh lửa lập lòe.
Triệu Tỉnh Nhiên như là hòa làm một cùng đêm tối, mơ hồ lại giống như núi đá.
Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, cô đứng yên bên cạnh anh, ở trên cao nhìn xuống.
Anh biết cô tới, lại không cách nào ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
Tác giả :
Tứ Nguyệt Đậu