Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
Chương 36
Trầm Hoan nhận chiếc cốc, không uống, tay vuốt dọc theo thành cốc.
Một lát sau, đột nhiên nói, “Phòng tôi có chút lạnh."
“Là em không mở điều hòa sao? Để anh đi xem thử xem." Phó Tư Dịch định bước về phòng cô mở điều hòa.
Thân mình vừa động, ngón tay mảnh khảnh của Trầm Hoan kéo lấy dây lưng áo ngủ bên hông hắn.
Phó Tư Dịch quay đầu nhìn cô, có chút không rõ nguyên do.
“Cái kia… giường rất lớn, đủ…đủ cho hai người chúng ta ngủ." Trầm Hoan quay đầu đi, vành tai có chút hồng.
Kinh ngạc trong mắt Phó Tư Dịch chợt lóe rồi biến mất, cười trấn an, “Không cần, anh là đàn ông, ngủ ở đâu cũng giống nhau."
Trong tay Trầm Hoan vẫn còn kéo dây lưng bên hông, hắn giật mình, không kéo ra.
Cô không nói lời nào, ngón tay vẫn bướng bỉnh dùng sức. Ý tứ quật cường không cần nói cũng biết.
Phó Tư Dịch bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, xoay người cầm lấy tay cô, trêu đùa, “Đừng kéo, kéo nữa quần áo đều bị kéo ra."
Trầm Hoan 囧 囧, tay còn không có động.
Hắn đi đến gần cô, đầu ngón tay dùng sức, Trầm Hoan bị hắn kéo vào trong ngực. Cô hơi hơi tránh, cánh tay Phó Tư Dịch vòng đến thắt lưng cô, lần thứ hai dùng sức.
“Anh nghĩ muốn hôn em."
Hô hấp hắn ấm áp dừng ở bên cổ cô, tê dại. Kích thích hơn so với cái này càng là tầm mắt hắn dừng trên khuôn mặt cô.
Tay trái Trầm Hoan mềm mại dừng trên ngực hắn, tay phải còn cầm cốc nước, bởi vì động tác của hắn, cả người đều cứng đờ.
“Trầm Hoan." Hắn gọi.
Lông mi Trầm Hoan nhẹ nhàng run lên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu khẽ ừm một tiếng.
Phó Tư Dịch thở dài, tay nâng cằm cô lên, dưới ánh mắt xấu hổ của cô dặn dò, “Nhắm mắt lại."
Ở thời điểm Trầm Hoan vẫn còn đang mê man suy nghĩ, liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, môi Phó Tư Dịch đã bao phủ lên.
Ấm áp, mềm mại, hắn còn chưa nóng lòng công thành đoạt đất, ngược lại, cẩn thận tỉ mỉ miêu tả hình dáng môi cô, một lần lại một lần, như dụ dỗ.
Khi Trầm Hoan xấu hổ đến囧, cảm giác Phó Tư Dịch nắm tay cô vòng lên sau cổ hắn.
“Đông" một tiếng, cốc rơi xuống đất, nước bắn tới trên cổ chân cô, có chút lạnh.
Hắn quá cao, Trầm Hoan không nhịn được nhón mũi chân, cánh môi cũng dần mở ra, tiếp nhận thân mật của hắn. Hô hấp của Phó Tư Dịch càng nặng, bước chân xoay chuyển, ép Trầm Hoan trên vách tường, hắn nâng gáy cô, nụ hôn cũng trở lên mãnh liệt, quả là muốn làm tư thế khiến cô khó thoát.
Mười ngón tay nắm chặt, hô hấp giao triền, tiếng vang ái muội trong đêm tối càng trở nên mẫn cảm, ở nơi nào đó có chút sung sướng.
Cuối cùng cô bị Phó Tư Dịch ôm vào trong phòng ngủ, bởi vì cô bị hôn đến nhũn cả chân, hoàn toàn không tìm được thần trí trở về.
Phó Tư Dịch ở bên tai cô cười trầm thấp, “Trầm Hoan, em thật tốt."
Khóe môi cô tê dại, đem mặt chính mình chôn sâu trong ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập như trống nổi, cảm thấy cả người đều như nhũn ra.
Cánh tay Phó Tư Dịch mở ra, “lạch cạch" một tiếng, đèn liền tắt.
Ngay sau đó, cô liền bị Phó Tư Dịch bọc kín trong chăn ôm vào trong ngực.
“Yên tâm, tư thế ngủ của anh rất tốt, sẽ không đè vào em." Cằm hắn để trên đầu Trầm Hoan, thanh âm mang theo ý cười.
“Vâng." Trầm Hoan nho nhỏ đáp một tiếng.
Náo loạn lâu như vậy, cô đã mệt mỏi. Tìm một tư thế thoải mái, ngủ.
Đợi hồi lâu, Phó Tư Dịch nghe được tiếng hít thở đều đều, đoán được người trong ngực đã ngủ.
Lúc này mới an tâm nhắm mắt.
Ở trong đêm tối, con người sẽ phá lệ mẫn cảm, sự chột dạ cũng trở nên dễ dàng mà đến.
Giờ phút này, hắn chột dạ, cũng thỏa mãn.
Hắn là người trọng sinh, đương nhiên biết sự việc tập kích ở rạp hát. Trong lúc từ Paris trở về Phó Tư Dịch nhận được không ít điện thoại, đều là những người biết hắn đi Paris, bạn bè hắn có an toàn không.
Cũng có ba mẹ hắn.
Sau khi an ủi ba mẹ xong, một ý tưởng nảy ra trong đầu hắn.
Phó Tư Dịch chạy về nước, vừa xuống máy bay, liền nhận được điện thoại của Trầm Hoan. Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, lựa chọn không nghe. Đồng thời lại gọi điện thoại cho trợ lý của hắn Tiểu Dư, cẩn thận dặn dò một phen, mới chạy về chung cư đang ở thành phố M.
Sau đó giống như kế hoạch hắn đã sở liệu, Trầm Hoan tìm đến nơi này, một thân chật vật, hai mắt đỏ bừng.
Khoảng khắc nhìn thấy hắn từ cửa, biểu tình của cô trong nháy mắt liền thả lỏng, hai mắt đẫm lệ ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
Ngôn ngữ đều không thể hình dung chấn động của Phó Tư Dịch ở lúc ấy.
Hắn hướng cô thổ lộ, cô không đáp ứng cũng không cự tuyệt. Từ phòng tắm đổi quần áo đi ra, cô nói phải đi.
Cuối cùng kế hoạch đầu voi đuôi chuột kết thúc, Phó Tư Dịch rất mất mát.
Giày cô ướt, hắn cũng không nghĩ nhiều, thuần túy chỉ cảm thấy cô đi giày ướt không thoải mái, liền mua giày cho cô, tự mình đi giúp cô.
Chỉ là bản năng thôi.
Cuối cùng cô ở lại.
Nguyện ý vì hắn mà ở lại.
Phó Tư Dịch thỏa mãn. Kể cả việc hắn sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại, nhưng vẫn thỏa mãn.
Hiện tại cô ở trong ngực hắn, hô hấp vững vàng, khuôn mặt an tĩnh, phảng phất cô cả đều thuộc về hắn.
Còn có cái gì so với cái này quan trọng hơn?
Trong bóng đêm Phó Tư Dịch nhắm mắt lại.
Một lát sau, đột nhiên nói, “Phòng tôi có chút lạnh."
“Là em không mở điều hòa sao? Để anh đi xem thử xem." Phó Tư Dịch định bước về phòng cô mở điều hòa.
Thân mình vừa động, ngón tay mảnh khảnh của Trầm Hoan kéo lấy dây lưng áo ngủ bên hông hắn.
Phó Tư Dịch quay đầu nhìn cô, có chút không rõ nguyên do.
“Cái kia… giường rất lớn, đủ…đủ cho hai người chúng ta ngủ." Trầm Hoan quay đầu đi, vành tai có chút hồng.
Kinh ngạc trong mắt Phó Tư Dịch chợt lóe rồi biến mất, cười trấn an, “Không cần, anh là đàn ông, ngủ ở đâu cũng giống nhau."
Trong tay Trầm Hoan vẫn còn kéo dây lưng bên hông, hắn giật mình, không kéo ra.
Cô không nói lời nào, ngón tay vẫn bướng bỉnh dùng sức. Ý tứ quật cường không cần nói cũng biết.
Phó Tư Dịch bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, xoay người cầm lấy tay cô, trêu đùa, “Đừng kéo, kéo nữa quần áo đều bị kéo ra."
Trầm Hoan 囧 囧, tay còn không có động.
Hắn đi đến gần cô, đầu ngón tay dùng sức, Trầm Hoan bị hắn kéo vào trong ngực. Cô hơi hơi tránh, cánh tay Phó Tư Dịch vòng đến thắt lưng cô, lần thứ hai dùng sức.
“Anh nghĩ muốn hôn em."
Hô hấp hắn ấm áp dừng ở bên cổ cô, tê dại. Kích thích hơn so với cái này càng là tầm mắt hắn dừng trên khuôn mặt cô.
Tay trái Trầm Hoan mềm mại dừng trên ngực hắn, tay phải còn cầm cốc nước, bởi vì động tác của hắn, cả người đều cứng đờ.
“Trầm Hoan." Hắn gọi.
Lông mi Trầm Hoan nhẹ nhàng run lên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu khẽ ừm một tiếng.
Phó Tư Dịch thở dài, tay nâng cằm cô lên, dưới ánh mắt xấu hổ của cô dặn dò, “Nhắm mắt lại."
Ở thời điểm Trầm Hoan vẫn còn đang mê man suy nghĩ, liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, môi Phó Tư Dịch đã bao phủ lên.
Ấm áp, mềm mại, hắn còn chưa nóng lòng công thành đoạt đất, ngược lại, cẩn thận tỉ mỉ miêu tả hình dáng môi cô, một lần lại một lần, như dụ dỗ.
Khi Trầm Hoan xấu hổ đến囧, cảm giác Phó Tư Dịch nắm tay cô vòng lên sau cổ hắn.
“Đông" một tiếng, cốc rơi xuống đất, nước bắn tới trên cổ chân cô, có chút lạnh.
Hắn quá cao, Trầm Hoan không nhịn được nhón mũi chân, cánh môi cũng dần mở ra, tiếp nhận thân mật của hắn. Hô hấp của Phó Tư Dịch càng nặng, bước chân xoay chuyển, ép Trầm Hoan trên vách tường, hắn nâng gáy cô, nụ hôn cũng trở lên mãnh liệt, quả là muốn làm tư thế khiến cô khó thoát.
Mười ngón tay nắm chặt, hô hấp giao triền, tiếng vang ái muội trong đêm tối càng trở nên mẫn cảm, ở nơi nào đó có chút sung sướng.
Cuối cùng cô bị Phó Tư Dịch ôm vào trong phòng ngủ, bởi vì cô bị hôn đến nhũn cả chân, hoàn toàn không tìm được thần trí trở về.
Phó Tư Dịch ở bên tai cô cười trầm thấp, “Trầm Hoan, em thật tốt."
Khóe môi cô tê dại, đem mặt chính mình chôn sâu trong ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập như trống nổi, cảm thấy cả người đều như nhũn ra.
Cánh tay Phó Tư Dịch mở ra, “lạch cạch" một tiếng, đèn liền tắt.
Ngay sau đó, cô liền bị Phó Tư Dịch bọc kín trong chăn ôm vào trong ngực.
“Yên tâm, tư thế ngủ của anh rất tốt, sẽ không đè vào em." Cằm hắn để trên đầu Trầm Hoan, thanh âm mang theo ý cười.
“Vâng." Trầm Hoan nho nhỏ đáp một tiếng.
Náo loạn lâu như vậy, cô đã mệt mỏi. Tìm một tư thế thoải mái, ngủ.
Đợi hồi lâu, Phó Tư Dịch nghe được tiếng hít thở đều đều, đoán được người trong ngực đã ngủ.
Lúc này mới an tâm nhắm mắt.
Ở trong đêm tối, con người sẽ phá lệ mẫn cảm, sự chột dạ cũng trở nên dễ dàng mà đến.
Giờ phút này, hắn chột dạ, cũng thỏa mãn.
Hắn là người trọng sinh, đương nhiên biết sự việc tập kích ở rạp hát. Trong lúc từ Paris trở về Phó Tư Dịch nhận được không ít điện thoại, đều là những người biết hắn đi Paris, bạn bè hắn có an toàn không.
Cũng có ba mẹ hắn.
Sau khi an ủi ba mẹ xong, một ý tưởng nảy ra trong đầu hắn.
Phó Tư Dịch chạy về nước, vừa xuống máy bay, liền nhận được điện thoại của Trầm Hoan. Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, lựa chọn không nghe. Đồng thời lại gọi điện thoại cho trợ lý của hắn Tiểu Dư, cẩn thận dặn dò một phen, mới chạy về chung cư đang ở thành phố M.
Sau đó giống như kế hoạch hắn đã sở liệu, Trầm Hoan tìm đến nơi này, một thân chật vật, hai mắt đỏ bừng.
Khoảng khắc nhìn thấy hắn từ cửa, biểu tình của cô trong nháy mắt liền thả lỏng, hai mắt đẫm lệ ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
Ngôn ngữ đều không thể hình dung chấn động của Phó Tư Dịch ở lúc ấy.
Hắn hướng cô thổ lộ, cô không đáp ứng cũng không cự tuyệt. Từ phòng tắm đổi quần áo đi ra, cô nói phải đi.
Cuối cùng kế hoạch đầu voi đuôi chuột kết thúc, Phó Tư Dịch rất mất mát.
Giày cô ướt, hắn cũng không nghĩ nhiều, thuần túy chỉ cảm thấy cô đi giày ướt không thoải mái, liền mua giày cho cô, tự mình đi giúp cô.
Chỉ là bản năng thôi.
Cuối cùng cô ở lại.
Nguyện ý vì hắn mà ở lại.
Phó Tư Dịch thỏa mãn. Kể cả việc hắn sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại, nhưng vẫn thỏa mãn.
Hiện tại cô ở trong ngực hắn, hô hấp vững vàng, khuôn mặt an tĩnh, phảng phất cô cả đều thuộc về hắn.
Còn có cái gì so với cái này quan trọng hơn?
Trong bóng đêm Phó Tư Dịch nhắm mắt lại.
Tác giả :
Tứ Nguyệt Đậu