Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
Chương 79: Giàu có đẹp trai không dễ bám lấy
"Sở Chiêu Dương! Anh làm gì đó" Cố Niệm kinh ngạc nói.
Bất luận thế nào thì đó cũng là đồ của Trì Dĩ Hằng mua từ xa đến, vứt như vậy, thật là xem thường thành ý của người khác.
Cố Niệm quay đầu lại, áy náy nhìn Trì Dĩ Hằng.
Nhưng từ chỗ Sở Chiêu Dương nhìn ra, hoàn toàn là quyến luyến không rời.
Trì Dĩ Hằng đã xông đến: "Sở tiên sinh!"
Sở Chiêu Dương đều không nhìn anh ta, chỉ cúi đầu hỏi Cố Niệm: "Tùy ý gọi người tạp vụ đến ra vào chỗ tôi ở, nếu đó là thái độ chuyên nghiệp của em, tôi sẽ kêu Mạc Cảnh Thành đổi người, để tránh vì em lo yêu đương làm tôi mất mạng."
Khó lắm mới thấy Sở Chiêu Dương nói một hơi nhiều như vậy, nhưng Cố Niệm nào có quan tâm.
Cô xoay đầu lại nói với Trì Dĩ Hằng: "Thầy Trì, đợi làm xong nhiệm vụ, em sẽ đến tìm thầy."
Sở Chiêu Dương mín chặt môi mình, cô lại dám hẹn người đàn ông khác trước mặt anh. Mặt tối sầm kéo Cố Niệm vào trong thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Sở Chiêu Dương dồn Cố Niệm vào trong góc, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó khiến Cố Niệm tâm thần bấn loạn, có cảm giác không tốt.
Sau đó, Sở Chiêu Dương cúi đầu xuống gần cô, Cố Niệm vô thức lùi về sau tránh né, khiến đầu đụng vào góc thang máy.
Sở Chiêu Dương một tay chống vào một mặt tường thang máy, Cố Niệm nghiêng đầu né sang bên khác, anh lại tiến đến gần bên đó, dồn Cố Niệm đến không dám ngẩng mặt.
Hơi thở nóng bừng của anh phả vào mặt cô, nóng khiến cô đỏ cả mặt.
Cô nín thở, mắt môi nhìn anh từ từ tiến lại gần, tim Cố Niệm đập nhanh hơn, bất giác chớp chớp mắt.
Nhưng không ngờ, nụ hôn cô nghĩ lại không hề đến.
Lông mi Cố Niệm run lên, ngại ngùng ngước mắt lên liền thấy Sở Chiêu Dương mặt đối mặt, đôi môi kề vào tai cô nói: "Vừa bước xuống giường tôi, chớp mắt đã đi tìm người đàn ông khác, Cố Niệm em được lắm."
Cố Niệm mặt như không còn chút máu, cố gắng đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi.
Cố Niệm giơ chân định đá anh, lập tức hai chân bị anh áp chế.
"Sở Chiêu Dương, thì ra anh luôn xem thường tôi như vậy, buông tôi ra! Anh cảm thấy tôi hèn hạ như vậy thì tránh xa tôi ra một chút, để tránh làm bẩn anh!" Cố Niệm tức giận nói, nước mắt tuôn trào.
Nếu nói bám lấy không buông, cô chỉ như vậy với anh. Đến Ngôn Luật lúc đó cũng chỉ là tình đầu mơ hồ, ngây thơ, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách, chưa từng như vậy với anh.
Bị anhhôn, thậm chí… vì lo cho anh, mặc kệ mọi thứ nửa đêm lén chạy đến phòng anh.
Kết quả, trong mắt anh, cô lại thành không biết tự trọng.
Quả nhiên, anh đối với cô chưa từng nghiêm túc, cảm thấy cô hèn hạ, lại tự dâng đến cửa, nhận lấy cũng không sao.
"Vốn dĩ là em chủ động, em thích tôi trước, cố ý thu hút sự chú ý của tôi, giờ lại đi dây dưa với người đàn ông khác." Sở Chiêu Dương giữ chặt hàm dưới, mở đôi môi mỏng, "Thế này vui không?"
"Anh nói cái gì? Tôi dây dưa với người đàn ông khác khi nào!" Cố Niệm chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trọng điểm không phải ở đây, "Không đúng, ai thích anh trước, ai cố ý thu hút sự chú ý của anh, anh… anh đừng có nói đùa!"
"Em." Sở Chiêu Dương nói rất kiên định.
"Tôi mới không có! Rõ ràng là anh… anh làm chuyện khiến người khác hiểu lầm, rõ ràng là anh đụng chạm tôi." Cố Niệm đẩy anh ra.
Sở Chiêu Dương nhìn chằm chằm cô, trong mắt có sự sâu thẳm khó nói, nhìn Cố Niệm áp lực rất lớn tránh né ánh mắt của anh.
Sở Chiêu Dương nghĩ, là ai vừa gặp anh lần đầu đã ngã vào lòng anh. Là ai xuất hiện bên cạnh anh, tuy là tình cờ nhưng có thể tìm thấy nguyên nhân. Là ai nửa đêm chủ động vào phòng anh.
Giờ nói không thích anh?
Ngang bướng!
Nhưng Cố Niệm phủ nhận như vậy, anh không vui, khàn giọng chất vấn: "Vậy là, em không thích tôi?"
Cố Niệm giận đến mức thuận theo lời của Sở Chiêu Dương, nói không lựa lời: "Đúng, tôi không thích anh!"
Nhưng vừa nói xong, cô liền hối hận.
Miệng cũng nhanh thật, giờ muốn giải thích, thật sự không biết nói sao.
Mở miệng, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của Sở Chiêu Dương, không nói nên lời.
Sở Chiêu Dương không ngờ từ miệng cô chính tai nghe được câu này.
Vậy là, từ đầu đến giờ là anh tự đa tình?
Vậy là, cô chưa từng thích anh?
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân nực cười, mỉa mai hừ nhẹ một tiếng, cũng không hỏi cô thích ai.
Cô và Trì Dĩ Hằng liếc mắt đưa tình, còn không đủ rõ ràng?
Ngược lại là anh, luôn tự tìm lý do cho cô, nhưng thực tế từ đầu đến cuối cô đều không thích anh, ngược lại bản thân lại làm ra bao nhiêu chuyện nực cười, nghĩ rằng cô đối với anh tình cảm sâu đậm.
Sở Chiêu Dương chậm chạp cúi đầu, trên mặt không chút hứng thú, nhưng Cố Niệm dường như thấy được sự thất vọng và tự cười nhạo mình trong mắt anh.
"Sở Chiêu Dương, tôi…" Cố Niệm mở miệng muốn giải thích thì lúc này thang máy mở cửa.
Sở Chiêu Dương chỉ nói: "Tôi hiểu rồi."
Rồi xoay người bước ra thang máy.
Cố Niệm mở miệng, nhưng lại không nói thành tiếng, ngực khó chịu đến thở không ra hơi, đau nhói.
Đợi cô bước ra, Sở Chiêu Dương đã vào đến cửa.
Sở Điềm đứng đợi ở cửa, thấy Sở Chiêu Dương trầm mặt bước lại, vội hỏi: "Anh, sao rồi?"
Lẽ nào là tình địch quá mạnh?
Sở Chiêu Dương không nói gì, cả người mang theo hơi lạnh thấu xương bỏ vào phòng sách.
Cả người tức giận, đến Sở Điềm cũng không dám tiếp tục đi theo, chỉ có thể lo lắng nhìn bóng dáng của Sở Chiêu Dương.
Theo sau, Cố Niệm bước vào.
"Niệm Niệm." Sở Điềm gọi, phát hiện sắc mặt Cố Niệm hơi trắng bệnh, rõ ràng trước khi đi ra vẫn tốt, sao khi quay về không còn háo hức.
"Cô và anh tôi…" Cô hỏi nhỏ.
Cố Niệm lắc đầu: "Không có gì."
Sở Điềm vẫn còn muốn nói, nhưng phát hiện Hứa Thành Nghị bên cạnh dáng vẻ đang đợi nghe, ngậm miệng lại, trừng mắt với Hứa Thành Nghị một cái, rồi kéo Cố Niệm ra ngoài.
Thím Dư làm xong cơm trưa, Sở Điềm giúp thím bưng thức ăn, rồi nói với Cố Niệm: "Niệm Niệm, phiền cô đi gọi anh tôi, tôi đang bận một chút."
Cố Niệm biết Sở Điềm cố ý tạo cơ hội cho cô và Sở Chiêu Dương ở cạnh nhau. Cô nhớ tới phản ứng của Sở Chiêu Dương trong thang máy, vẫn gật đầu, mặt dày đi vào phòng sách của Sở Chiêu Dương.
Cửa phòng đóng chặt, Cố Niệm giơ tay lên, nắm lấy tay cầm, ngón cái vuốt đốt ngón trỏ thứ hai vài cái rồi mới cắn môi gõ cửa.
"Sở… Sở tiên sinh, ăn trưa thôi." Cố Niệm nói.
Bên trong cửa không thấy phản ứng, không biết có nghe thấy không, Cố Niệm giơ tay gõ cửa lần thứ hai, cửa đột nhiên mở ra.
Tay Cố Niệm xém chút đặt lên ngực Sở Chiêu Dương. Cô đỏ mặt dừng lại, đưa tay ra sau lưng, tay trái nắm tay phải, mặt đỏ bừng.
Cúi đầu, ngửi thấy mùi bạc hà nhẹ, lại bay xa.
Cô ngẩng đầu, phát hiện Sở Chiêu Dương đã đi xa, không nói gì với cô, cũng không thèm nhìn cô.
Cố Niệm lúc này mới phát hiện, thái độ của anh giống như đối đãi với người khác, với người khác, anh không nói lời nào, nhiều lắm là gật đầu, thỉnh thoảng nói, cũng không nói nhiều câu hoàn chỉnh.
Dường như, anh đối với cô thật sự không giống.
Nghĩ thông được điểm này, Cố Niệm trong ngực khó chịu đi theo sau, thấy Sở Chiêu Dương đã ngồi yên vị trên ghế chủ nhà, cô ngồi vào chỗ sang nay đã ngồi.
Ai ngờ, Cà Ri lại chạy đến, lập tức đưa hai chân trước kéo kéo chân cô.
Cố Niệm bối rối, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Chiêu Dương: "Cố tiểu thư."
Cố Niệm tim đập mạnh, dường như, Sở Chiêu Dương đã lâu không gọi cô xa lạ như vậy.
Vì thế, đây là muốn vạch rõ ranh giới với cô?
Người đàn ông này, sao lại bụng dạ hẹp hòi như vậy!
Cố Niệm trong lòng càng khó chịu, mắt cũng đau xót, ngẩng đầu nhìn anh lại thấy gương mặt lạnh lùng kia: "Đây là chỗ của Cà Ri."
Cố Niệm: "…"
Sáng sớm khi cô ngồi đây, sao không nói đây là chỗ của Cà Ri?
Bụng dạ hẹp hòi.
Cố Niệm cúi đầu buồn bã trả chỗ cho Cà Ri, kếu quả ngồi đối diện Hứa Thành Nghị.
Thấy dáng vẻ đắc chí của Hứa Thành Nghị, Cố Niệm liền không chút khẩu vị.
Người này sao còn chưa đi.
"Sao thế? Không phải buổi sáng vẫn còn tốt sao? Nhanh như vậy đã rạn nứt với người ta rồi?" Hứa Thành Nghị mặt khinh thường nhìn Cố Niệm, nghiêng người về phía Cố Niệm, nhỏ tiếng nói, "Hay là bị người ta chơi xong thì không còn thích của lạ nữa. Vậy mới nói, giàu có đẹp trai không dễ bám lây."
Hứa Thành Nghị nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, khinh thường nói: "Chỉ dựa vào cô?"
"Được rồi!" Sở Điềm không nhịn được đập đũa lên bàn, "Mạc Cảnh Thành làm việc sao thế? Không phải nói tìm người đến thay sao? Sao còn chưa đến?"
Bất luận thế nào thì đó cũng là đồ của Trì Dĩ Hằng mua từ xa đến, vứt như vậy, thật là xem thường thành ý của người khác.
Cố Niệm quay đầu lại, áy náy nhìn Trì Dĩ Hằng.
Nhưng từ chỗ Sở Chiêu Dương nhìn ra, hoàn toàn là quyến luyến không rời.
Trì Dĩ Hằng đã xông đến: "Sở tiên sinh!"
Sở Chiêu Dương đều không nhìn anh ta, chỉ cúi đầu hỏi Cố Niệm: "Tùy ý gọi người tạp vụ đến ra vào chỗ tôi ở, nếu đó là thái độ chuyên nghiệp của em, tôi sẽ kêu Mạc Cảnh Thành đổi người, để tránh vì em lo yêu đương làm tôi mất mạng."
Khó lắm mới thấy Sở Chiêu Dương nói một hơi nhiều như vậy, nhưng Cố Niệm nào có quan tâm.
Cô xoay đầu lại nói với Trì Dĩ Hằng: "Thầy Trì, đợi làm xong nhiệm vụ, em sẽ đến tìm thầy."
Sở Chiêu Dương mín chặt môi mình, cô lại dám hẹn người đàn ông khác trước mặt anh. Mặt tối sầm kéo Cố Niệm vào trong thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Sở Chiêu Dương dồn Cố Niệm vào trong góc, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó khiến Cố Niệm tâm thần bấn loạn, có cảm giác không tốt.
Sau đó, Sở Chiêu Dương cúi đầu xuống gần cô, Cố Niệm vô thức lùi về sau tránh né, khiến đầu đụng vào góc thang máy.
Sở Chiêu Dương một tay chống vào một mặt tường thang máy, Cố Niệm nghiêng đầu né sang bên khác, anh lại tiến đến gần bên đó, dồn Cố Niệm đến không dám ngẩng mặt.
Hơi thở nóng bừng của anh phả vào mặt cô, nóng khiến cô đỏ cả mặt.
Cô nín thở, mắt môi nhìn anh từ từ tiến lại gần, tim Cố Niệm đập nhanh hơn, bất giác chớp chớp mắt.
Nhưng không ngờ, nụ hôn cô nghĩ lại không hề đến.
Lông mi Cố Niệm run lên, ngại ngùng ngước mắt lên liền thấy Sở Chiêu Dương mặt đối mặt, đôi môi kề vào tai cô nói: "Vừa bước xuống giường tôi, chớp mắt đã đi tìm người đàn ông khác, Cố Niệm em được lắm."
Cố Niệm mặt như không còn chút máu, cố gắng đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi.
Cố Niệm giơ chân định đá anh, lập tức hai chân bị anh áp chế.
"Sở Chiêu Dương, thì ra anh luôn xem thường tôi như vậy, buông tôi ra! Anh cảm thấy tôi hèn hạ như vậy thì tránh xa tôi ra một chút, để tránh làm bẩn anh!" Cố Niệm tức giận nói, nước mắt tuôn trào.
Nếu nói bám lấy không buông, cô chỉ như vậy với anh. Đến Ngôn Luật lúc đó cũng chỉ là tình đầu mơ hồ, ngây thơ, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách, chưa từng như vậy với anh.
Bị anhhôn, thậm chí… vì lo cho anh, mặc kệ mọi thứ nửa đêm lén chạy đến phòng anh.
Kết quả, trong mắt anh, cô lại thành không biết tự trọng.
Quả nhiên, anh đối với cô chưa từng nghiêm túc, cảm thấy cô hèn hạ, lại tự dâng đến cửa, nhận lấy cũng không sao.
"Vốn dĩ là em chủ động, em thích tôi trước, cố ý thu hút sự chú ý của tôi, giờ lại đi dây dưa với người đàn ông khác." Sở Chiêu Dương giữ chặt hàm dưới, mở đôi môi mỏng, "Thế này vui không?"
"Anh nói cái gì? Tôi dây dưa với người đàn ông khác khi nào!" Cố Niệm chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trọng điểm không phải ở đây, "Không đúng, ai thích anh trước, ai cố ý thu hút sự chú ý của anh, anh… anh đừng có nói đùa!"
"Em." Sở Chiêu Dương nói rất kiên định.
"Tôi mới không có! Rõ ràng là anh… anh làm chuyện khiến người khác hiểu lầm, rõ ràng là anh đụng chạm tôi." Cố Niệm đẩy anh ra.
Sở Chiêu Dương nhìn chằm chằm cô, trong mắt có sự sâu thẳm khó nói, nhìn Cố Niệm áp lực rất lớn tránh né ánh mắt của anh.
Sở Chiêu Dương nghĩ, là ai vừa gặp anh lần đầu đã ngã vào lòng anh. Là ai xuất hiện bên cạnh anh, tuy là tình cờ nhưng có thể tìm thấy nguyên nhân. Là ai nửa đêm chủ động vào phòng anh.
Giờ nói không thích anh?
Ngang bướng!
Nhưng Cố Niệm phủ nhận như vậy, anh không vui, khàn giọng chất vấn: "Vậy là, em không thích tôi?"
Cố Niệm giận đến mức thuận theo lời của Sở Chiêu Dương, nói không lựa lời: "Đúng, tôi không thích anh!"
Nhưng vừa nói xong, cô liền hối hận.
Miệng cũng nhanh thật, giờ muốn giải thích, thật sự không biết nói sao.
Mở miệng, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của Sở Chiêu Dương, không nói nên lời.
Sở Chiêu Dương không ngờ từ miệng cô chính tai nghe được câu này.
Vậy là, từ đầu đến giờ là anh tự đa tình?
Vậy là, cô chưa từng thích anh?
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân nực cười, mỉa mai hừ nhẹ một tiếng, cũng không hỏi cô thích ai.
Cô và Trì Dĩ Hằng liếc mắt đưa tình, còn không đủ rõ ràng?
Ngược lại là anh, luôn tự tìm lý do cho cô, nhưng thực tế từ đầu đến cuối cô đều không thích anh, ngược lại bản thân lại làm ra bao nhiêu chuyện nực cười, nghĩ rằng cô đối với anh tình cảm sâu đậm.
Sở Chiêu Dương chậm chạp cúi đầu, trên mặt không chút hứng thú, nhưng Cố Niệm dường như thấy được sự thất vọng và tự cười nhạo mình trong mắt anh.
"Sở Chiêu Dương, tôi…" Cố Niệm mở miệng muốn giải thích thì lúc này thang máy mở cửa.
Sở Chiêu Dương chỉ nói: "Tôi hiểu rồi."
Rồi xoay người bước ra thang máy.
Cố Niệm mở miệng, nhưng lại không nói thành tiếng, ngực khó chịu đến thở không ra hơi, đau nhói.
Đợi cô bước ra, Sở Chiêu Dương đã vào đến cửa.
Sở Điềm đứng đợi ở cửa, thấy Sở Chiêu Dương trầm mặt bước lại, vội hỏi: "Anh, sao rồi?"
Lẽ nào là tình địch quá mạnh?
Sở Chiêu Dương không nói gì, cả người mang theo hơi lạnh thấu xương bỏ vào phòng sách.
Cả người tức giận, đến Sở Điềm cũng không dám tiếp tục đi theo, chỉ có thể lo lắng nhìn bóng dáng của Sở Chiêu Dương.
Theo sau, Cố Niệm bước vào.
"Niệm Niệm." Sở Điềm gọi, phát hiện sắc mặt Cố Niệm hơi trắng bệnh, rõ ràng trước khi đi ra vẫn tốt, sao khi quay về không còn háo hức.
"Cô và anh tôi…" Cô hỏi nhỏ.
Cố Niệm lắc đầu: "Không có gì."
Sở Điềm vẫn còn muốn nói, nhưng phát hiện Hứa Thành Nghị bên cạnh dáng vẻ đang đợi nghe, ngậm miệng lại, trừng mắt với Hứa Thành Nghị một cái, rồi kéo Cố Niệm ra ngoài.
Thím Dư làm xong cơm trưa, Sở Điềm giúp thím bưng thức ăn, rồi nói với Cố Niệm: "Niệm Niệm, phiền cô đi gọi anh tôi, tôi đang bận một chút."
Cố Niệm biết Sở Điềm cố ý tạo cơ hội cho cô và Sở Chiêu Dương ở cạnh nhau. Cô nhớ tới phản ứng của Sở Chiêu Dương trong thang máy, vẫn gật đầu, mặt dày đi vào phòng sách của Sở Chiêu Dương.
Cửa phòng đóng chặt, Cố Niệm giơ tay lên, nắm lấy tay cầm, ngón cái vuốt đốt ngón trỏ thứ hai vài cái rồi mới cắn môi gõ cửa.
"Sở… Sở tiên sinh, ăn trưa thôi." Cố Niệm nói.
Bên trong cửa không thấy phản ứng, không biết có nghe thấy không, Cố Niệm giơ tay gõ cửa lần thứ hai, cửa đột nhiên mở ra.
Tay Cố Niệm xém chút đặt lên ngực Sở Chiêu Dương. Cô đỏ mặt dừng lại, đưa tay ra sau lưng, tay trái nắm tay phải, mặt đỏ bừng.
Cúi đầu, ngửi thấy mùi bạc hà nhẹ, lại bay xa.
Cô ngẩng đầu, phát hiện Sở Chiêu Dương đã đi xa, không nói gì với cô, cũng không thèm nhìn cô.
Cố Niệm lúc này mới phát hiện, thái độ của anh giống như đối đãi với người khác, với người khác, anh không nói lời nào, nhiều lắm là gật đầu, thỉnh thoảng nói, cũng không nói nhiều câu hoàn chỉnh.
Dường như, anh đối với cô thật sự không giống.
Nghĩ thông được điểm này, Cố Niệm trong ngực khó chịu đi theo sau, thấy Sở Chiêu Dương đã ngồi yên vị trên ghế chủ nhà, cô ngồi vào chỗ sang nay đã ngồi.
Ai ngờ, Cà Ri lại chạy đến, lập tức đưa hai chân trước kéo kéo chân cô.
Cố Niệm bối rối, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Chiêu Dương: "Cố tiểu thư."
Cố Niệm tim đập mạnh, dường như, Sở Chiêu Dương đã lâu không gọi cô xa lạ như vậy.
Vì thế, đây là muốn vạch rõ ranh giới với cô?
Người đàn ông này, sao lại bụng dạ hẹp hòi như vậy!
Cố Niệm trong lòng càng khó chịu, mắt cũng đau xót, ngẩng đầu nhìn anh lại thấy gương mặt lạnh lùng kia: "Đây là chỗ của Cà Ri."
Cố Niệm: "…"
Sáng sớm khi cô ngồi đây, sao không nói đây là chỗ của Cà Ri?
Bụng dạ hẹp hòi.
Cố Niệm cúi đầu buồn bã trả chỗ cho Cà Ri, kếu quả ngồi đối diện Hứa Thành Nghị.
Thấy dáng vẻ đắc chí của Hứa Thành Nghị, Cố Niệm liền không chút khẩu vị.
Người này sao còn chưa đi.
"Sao thế? Không phải buổi sáng vẫn còn tốt sao? Nhanh như vậy đã rạn nứt với người ta rồi?" Hứa Thành Nghị mặt khinh thường nhìn Cố Niệm, nghiêng người về phía Cố Niệm, nhỏ tiếng nói, "Hay là bị người ta chơi xong thì không còn thích của lạ nữa. Vậy mới nói, giàu có đẹp trai không dễ bám lây."
Hứa Thành Nghị nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, khinh thường nói: "Chỉ dựa vào cô?"
"Được rồi!" Sở Điềm không nhịn được đập đũa lên bàn, "Mạc Cảnh Thành làm việc sao thế? Không phải nói tìm người đến thay sao? Sao còn chưa đến?"
Tác giả :
Hoàng Nhã Thần Hi