Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
Chương 46: Trễ quá rồi, em ngủ lại đây đi
Đã nói đến nước này, Cố Niệm chỉ đành lên xe.
Lúc Hà Hạo Nhiên khởi động xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn Cố Niệm ngồi sau xe đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nét mặt u sầu hiu quạnh.
Cũng không biết cô và Sở Chiêu Dương nói chuyện thế nào rồi, nhưng nhìn phản ứng của hai người, hiển nhiên là chưa nói rõ.
Hà Hạo Nhiên chần chừ một lúc, vẫn không nhịn nổi nói: “Cố tiểu thư, thật ra tổng giám đốc ngài ấy..."
Cố Niệm xoay đầu nhìn sang Hà Hạo Nhiên.
Kết quả Hà Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, lại thở dài một tiếng: “Bỏ đi."
Cố Niệm: “... "
Kiểu người nói chuyện chỉ nói một nửa này thật đáng ghét!
***
Sở Chiêu Dương đứng trên ban công, ánh trăng và ánh sao trong đêm tối vắng lặng bao phủ gương mặt anh, tạo thành một tầng sương mờ.
Đôi mắt nặng nề lộ ra sự thất vọng, nhìn thấy chiếc xe dưới nhà rời khỏi, anh mới xoay người trở vào nhà.
Lúc này Sở Điềm đã vào phòng khách, nhìn thấy anh trai đi xuống liền nói: “Anh, Cố Niệm sao lại đi như thế? Hai người vẫn chưa làm lành à?"
Sở Chiêu Dương không trả lời cô, ngược lại nói: “Trễ quá rồi, em ngủ lại đây đi."
Vừa nói, vừa muốn trở về phòng mình.
“Anh, anh làm sao thế? Hôm nay còn đi hẹn hò vui vẻ, sao lại cãi nhau thế? Em không liên lạc được với anh, Cố Niệm đã rất lo lắng, sao anh lại làm người ta tức giận bỏ đi thế chứ." Sở Điềm chạy theo, bám sát sau lưng Sở Chiêu Dương nói.
Ông anh trai này đúng là ngốc, không dễ dàng gì mới để ý một cô gái, chịu yêu đương, thế mà lại làm cho người ta khóc.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì thế hả!" Sở Điềm cũng nóng ruột thay cho Sở Chiêu Dương.
Khuôn mặt Sở Chiêu Dương không chút biểu cảm bước thẳng vào phòng, Cố Niệm rõ ràng thích anh, nhưng cũng có thể dễ dàng từ bỏ anh, sự yêu thích này cũng quá yếu ớt rồi.
Trong lòng anh như có kim châm, không vượt qua được rào cản này.
“Anh trai của em ơi! Dù gì anh cũng nói với em một câu đi được không!" Sở Điềm nắm chặt tay trái của Sở Chiêu Dương.
Lúc nãy bị Cố Niệm kéo một lần, lần này lại bị Sở Điềm kéo, hơn nữa sức lực còn mạnh hơn, Sở Chiêu Dương không kìm được, đau đến mức cúi gập người xuống.
“Anh, anh sao thế?" Sắc mặt Sở Điềm liền thay đổi, vội vã buông tay ra.
“Không sao." Sở Chiêu Dương ném lại hai chữ, muốn bước vội vào phòng ngủ.
“Anh đợi đã." Sở Điềm vội chạy đến chắn trước mặt anh, “Anh bị thương ở đâu vậy, để em xem thử."
“Không có."
“Đừng lừa em à, em là y tá đó!" Ánh mắt Sở Điềm quét qua, chỉ thấy vai trái Sở Chiêu Dương hình như không được tự nhiên, “Bả vai bị thương à? Để em xem."
Sở Chiêu Dương nhìn cô, không phản ứng gì.
“Anh không cho em xem, em sẽ về nói với ba mẹ!" Sở Điềm uy hiếp nói, “Nói chuyện anh bị thương, còn nói chuyện anh để mắt đến một cô gái tên Cố Niệm."
“... " Sở Chiêu Dương lúc này nhìn em gái mình quả là rất chướng mắt, “Mau lăn về nhà cho anh!"
Sở Điềm mặt vẫn thế, không hề sợ hãi, hai tay khoanh trước ngực, đắc ý nháy mắt với Sở Chiêu Dương; “Anh tự chọn đi."
Cuối cùng, Sở Chiêu Dương chỉ đành để Sở Điềm xem qua vết thương trên vai mình.
Sở Điềm kiểm tra lại một lượt, vết thương không rách ra nữa mới yên tâm.
“Anh, lần này là ai làm thế?" Sở Điềm lo lắng hỏi, “Lần trước không thành công, có phải họ sẽ... "
“Không biết." Sở Chiêu Dương khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để xem đã. Em không cần lo lắng."
“Sao có thể không lo chứ." Sở Điềm hất hàm, đôi mắt chợt thay đổi, “Cố Niệm không biết chuyện anh bị thương phải không? Phải báo cho cậu ấy biết, như thế cậu ấy mới đau lòng, chắc chắn sẽ lập tức quay lại đó."
Nói xong, Sở Điềm liền vơ lấy điện thoại, muốn gọi cho Cố Niệm.
“Không được gọi." Tay phải Sở Chiêu Dương cướp lấy điện thoại của Sở Điềm.
Lúc Hà Hạo Nhiên khởi động xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn Cố Niệm ngồi sau xe đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nét mặt u sầu hiu quạnh.
Cũng không biết cô và Sở Chiêu Dương nói chuyện thế nào rồi, nhưng nhìn phản ứng của hai người, hiển nhiên là chưa nói rõ.
Hà Hạo Nhiên chần chừ một lúc, vẫn không nhịn nổi nói: “Cố tiểu thư, thật ra tổng giám đốc ngài ấy..."
Cố Niệm xoay đầu nhìn sang Hà Hạo Nhiên.
Kết quả Hà Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, lại thở dài một tiếng: “Bỏ đi."
Cố Niệm: “... "
Kiểu người nói chuyện chỉ nói một nửa này thật đáng ghét!
***
Sở Chiêu Dương đứng trên ban công, ánh trăng và ánh sao trong đêm tối vắng lặng bao phủ gương mặt anh, tạo thành một tầng sương mờ.
Đôi mắt nặng nề lộ ra sự thất vọng, nhìn thấy chiếc xe dưới nhà rời khỏi, anh mới xoay người trở vào nhà.
Lúc này Sở Điềm đã vào phòng khách, nhìn thấy anh trai đi xuống liền nói: “Anh, Cố Niệm sao lại đi như thế? Hai người vẫn chưa làm lành à?"
Sở Chiêu Dương không trả lời cô, ngược lại nói: “Trễ quá rồi, em ngủ lại đây đi."
Vừa nói, vừa muốn trở về phòng mình.
“Anh, anh làm sao thế? Hôm nay còn đi hẹn hò vui vẻ, sao lại cãi nhau thế? Em không liên lạc được với anh, Cố Niệm đã rất lo lắng, sao anh lại làm người ta tức giận bỏ đi thế chứ." Sở Điềm chạy theo, bám sát sau lưng Sở Chiêu Dương nói.
Ông anh trai này đúng là ngốc, không dễ dàng gì mới để ý một cô gái, chịu yêu đương, thế mà lại làm cho người ta khóc.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì thế hả!" Sở Điềm cũng nóng ruột thay cho Sở Chiêu Dương.
Khuôn mặt Sở Chiêu Dương không chút biểu cảm bước thẳng vào phòng, Cố Niệm rõ ràng thích anh, nhưng cũng có thể dễ dàng từ bỏ anh, sự yêu thích này cũng quá yếu ớt rồi.
Trong lòng anh như có kim châm, không vượt qua được rào cản này.
“Anh trai của em ơi! Dù gì anh cũng nói với em một câu đi được không!" Sở Điềm nắm chặt tay trái của Sở Chiêu Dương.
Lúc nãy bị Cố Niệm kéo một lần, lần này lại bị Sở Điềm kéo, hơn nữa sức lực còn mạnh hơn, Sở Chiêu Dương không kìm được, đau đến mức cúi gập người xuống.
“Anh, anh sao thế?" Sắc mặt Sở Điềm liền thay đổi, vội vã buông tay ra.
“Không sao." Sở Chiêu Dương ném lại hai chữ, muốn bước vội vào phòng ngủ.
“Anh đợi đã." Sở Điềm vội chạy đến chắn trước mặt anh, “Anh bị thương ở đâu vậy, để em xem thử."
“Không có."
“Đừng lừa em à, em là y tá đó!" Ánh mắt Sở Điềm quét qua, chỉ thấy vai trái Sở Chiêu Dương hình như không được tự nhiên, “Bả vai bị thương à? Để em xem."
Sở Chiêu Dương nhìn cô, không phản ứng gì.
“Anh không cho em xem, em sẽ về nói với ba mẹ!" Sở Điềm uy hiếp nói, “Nói chuyện anh bị thương, còn nói chuyện anh để mắt đến một cô gái tên Cố Niệm."
“... " Sở Chiêu Dương lúc này nhìn em gái mình quả là rất chướng mắt, “Mau lăn về nhà cho anh!"
Sở Điềm mặt vẫn thế, không hề sợ hãi, hai tay khoanh trước ngực, đắc ý nháy mắt với Sở Chiêu Dương; “Anh tự chọn đi."
Cuối cùng, Sở Chiêu Dương chỉ đành để Sở Điềm xem qua vết thương trên vai mình.
Sở Điềm kiểm tra lại một lượt, vết thương không rách ra nữa mới yên tâm.
“Anh, lần này là ai làm thế?" Sở Điềm lo lắng hỏi, “Lần trước không thành công, có phải họ sẽ... "
“Không biết." Sở Chiêu Dương khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để xem đã. Em không cần lo lắng."
“Sao có thể không lo chứ." Sở Điềm hất hàm, đôi mắt chợt thay đổi, “Cố Niệm không biết chuyện anh bị thương phải không? Phải báo cho cậu ấy biết, như thế cậu ấy mới đau lòng, chắc chắn sẽ lập tức quay lại đó."
Nói xong, Sở Điềm liền vơ lấy điện thoại, muốn gọi cho Cố Niệm.
“Không được gọi." Tay phải Sở Chiêu Dương cướp lấy điện thoại của Sở Điềm.
Tác giả :
Hoàng Nhã Thần Hi