Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
Chương 149: Vì cố niệm, anh thật sự dám làm bất cứ điều gì

Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 149: Vì cố niệm, anh thật sự dám làm bất cứ điều gì

Thậm chí, trong lời nói của cô ta còn mang theo sự đắc ý rõ ràng: “Nhưng tôi cũng không ngốc đến mức đi bắt Cố Niệm đến chỗ tôi đâu. Tôi có thể khẳng định với anh, tôi biết Cố Niệm đang ở đâu. Hơn nữa, cô ta còn đang ở chung với mấy tên đàn ông xa lạ. Nếu anh không nhanh chóng tìm được cô ta, vậy thì hậu quả..."

Điện thoại truyền tới tiếng cười đắc ý của Giang Hướng Tuyết, thậm chí có hơi điên dại, từng tràng cười truyền tới tai Sở Chiêu Dương.

Hai tay Sở Chiêu Dương nắm chặt lấy điện thoại, nhìn mũi tên đỏ trên màn hình.

Mũi tên đỏ vẫn đang di chuyển, ít nhất trong quá trình di chuyển, Cố Niệm sẽ tạm thời an toàn.

Nhưng những lời của Giang Hướng Tuyết vẫn khiến Sở Chiêu Dương toát mồ hôi.

“Nếu cô ta đã thích quyến rũ đàn ông như vậy, thì tôi sẽ tặng thêm cho cô ta vài gã." Giang Hướng Tuyết ghê tởm nói, vẻ mặt nứt nẻ để lộ ra vẻ điên cuồng.

“Sở Chiêu Dương, chỉ cần anh chịu cứu ba tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho Cố Niệm, không để đám người đó chạm vào Cố Niệm. Nếu không... ha ha ha..." Giang Hướng Tuyết cười âm hiểm, “Đúng rồi, anh đã chạm vào cô ta chưa? Nếu như chưa mà lại để cho đám đàn ông thô lỗ bẩn thỉu đó xơi trước thì..."

Giang Hướng Tuyết lắc đầu, đứng lên đi đến trước gương, tận hưởng dáng vẻ người chiến thắng của mình, thần sắc trong đôi mắt càng biến thái hơn, giống như kẻ đã mất đi lí trí.

“Cô ta dù sao cũng là cô gái trẻ trung còn tươi non mơn mởn, cũng không biết đã từng trải qua hay chưa nữa. Từng được người khác khai phá còn đỡ, nếu như chưa thì..." Giang Hướng Tuyết hơi dừng lại, “Mọi chuyện xong xuôi cô ta coi như xong đời. Về xác thịt và cả về tinh thần."

“Xác thịt bị giày vò đến không còn hình người. Đám người đó không hề đơn giản đâu. Tôi cũng đã nói với họ rồi, muốn chơi thế nào thì chơi. Mà đám đàn ông thô lỗ như họ thì trong đầu đầy trò muốn thử ấy chứ."

Giang Hướng Tuyết cười rộ lên, không thể kìm được, cười đến ôm bụng cong lưng xuống.

Một lát sau, mới chầm chậm đứng thẳng người dậy, “Ôi chao, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã sợ đến mức không đứng thẳng lưng được nữa này. Đợi đến khi Cố Niệm tỉnh dậy, phát hiện mình bị xâm hại, anh nói xem..."

Giang Hướng Tuyết ngừng một lát, ép giọng thấp xuống, chầm chậm nói vào microphone điện thoại: “Liệu cô ta có phát điên không nhỉ?"

Sở Chiêu Dương đang dùng tai nghe bluetoot nên giọng nói thầm thì của cô ta như thể vang lên ngay sát bên tai anh vậy.

Sở Chiêu Dương nổi da gà, tức giận đến run rẩy.

“Giang Hướng Tuyết, Cố Niệm có điên lên hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn cô sẽ phát điên." Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.

Dùng Cố Niệm để uy hiếp anh sao?

“Giang Hướng Tuyết, Cố Niệm có điên lên hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn cô sẽ phát điên." Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.

Dùng Cố Niệm để uy hiếp anh sao?

Giang Hướng Tuyết đã dám động tới Cố Niệm, thì cô ta đừng mơ có kết cục tốt đẹp.

Bây giờ, Sở Chiêu Dương đã biết được tung tích của Cố Niệm, chỉ cần anh hành động nhanh, Cố Niệm sẽ không bị thương.

Nhưng nếu như, chính anh cũng không biết được, nếu Cố Niệm xảy ra bất trắc gì thì Giang Hướng Tuyết kia sẽ phải chịu lại gấp trăm, gấp ngàn lần.

Muốn cứu Giang Vạn Lý sao?

Anh có thể chấp nhận cứu Giang Vạn Lý ra.

Nhưng anh có thể đưa Giang Vạn Lý vào tù một lần, thì cũng có thể tống lão ta vào tù thêm lần nữa.

Giang Hướng Tuyết tưởng uy hiếp được anh sao?

Quá ngây thơ rồi!

“Tôi mặc kệ, miễn sao trước khi tôi phát điên có thể kéo được Cố Niệm đi cùng cũng đáng rồi." Giang Hướng Tuyết điên cuồng nói.

“Điều kiện của cô." Sở Chiêu Dương lạnh giọng hỏi.

Giang Hướng Tuyết đắc ý cười, “Anh ngoan ngoãn nghe lời sớm có phải xong rồi không? Cứ nói tám gia tộc lớn các người lợi hại thế nào, tôi thấy cũng chỉ thế mà thôi. Sở Chiêu Dương, anh còn bị tôi khống chế chỉ vì một người phụ nữ đấy thôi?"

Điền Hinh Nguyệt nghe vậy, hai mắt sáng lên, Sở Chiêu Dương đã đồng ý với điều kiện của họ rồi sao?

Bà ta đứng dậy đi đến trước mặt Giang Hướng Tuyết, tràn đầy hy vọng nhìn cô ta.

Sở Chiêu Dương chán ghét nói: “Nói điều kiện đi."

“Tôi cho anh một giờ đồng hồ để liên lạc các mối quan hệ của anh." Giang Hướng Tuyết quay đầu nhìn giờ, “Bây giờ là 8 giờ 20, đúng 9 giờ 20 tôi phải nghe được tin tức ba tôi vô tội và được phóng thích tại chỗ."

Sở Chiêu Dương không đồng ý ngay, nhìn mũi tên trên màn hình điện thoại.

Một lát sau mới khó khăn nói: “Một giờ đồng hồ, thời gian quá ngắn. Cho dù tôi có quan hệ nhưng nhờ hết người này đến người khác cũng không đủ thời gian. Dù có quan hệ nhưng Sở gia cũng không phải là vạn năng."

Giang Hướng Tuyết chần chừ chưa trả lời.

Sở Chiêu Dương thúc giục: “Người đâu rồi?"

Trong tai nghe truyền đến một tràng cười của Giang Hướng Tuyết, “Sở Chiêu Dương, anh có biết đây là câu dài nhất anh từng nói với tôi không."

Sở Chiêu Dương mím môi không nói.

“Vì Cố Niệm đúng là anh có thể làm bất cứ điều gì, thay đổi bất cứ điều gì. Anh vốn không nói nhiều, không phải vì không nói được mà là vì anh không thích nói, không có tính nhẫn nại đúng không? Nhưng vì Cố Niệm anh lại có thể nói nhiều với tôi như vậy." Giang Hướng Tuyết cười lớn.

Cho nên, cô ta mới thấy Cố Niệm chướng mắt.

Dựa vào cái gì mà Sở Chiêu Dương vì Cố Niệm hết lần này đến lần khác phá bỏ nguyên tắc và thói quen?

Con nhỏ Cố Niệm đó có gì đặc biệt chứ?

“Nhưng vô ích thôi, tôi sẽ chỉ cho anh thời gian một giờ đồng hồ. Nếu anh không muốn Cố Niệm bị tổn thương thì hãy giải quyết xong trong vòng một giờ này. Nếu không, anh hãy chờ mà nhìn thấy Cố Niệm ngọc nát hương tàn, người không ra người quỷ không ra quỷ đi!"

“Nếu anh đã lo lắng cho Cố Niệm như vậy thì chắc chắn sẽ có cách. Vậy nên đừng có nói với tôi mấy lời vô dụng đó, có thể giải quyết được hay không thì phải xem tấm lòng của anh với Cố Niệm thế nào rồi."

Sở Chiêu Dương lại cố ý ngừng lại một lát rồi mới nói: “Được."

“Nhưng trong vòng một giờ này cô nhất định phải đảm bảo Cố Niệm bình an vô sự, nếu cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi có thể cứu ông ta ra cũng có thể tống ông ta vào tù lại." Sở Chiêu Dương cảnh cáo, tranh thủ thêm một chút thời gian cho anh và Cố Niệm.

“Nhưng trong vòng một giờ này cô nhất định phải đảm bảo Cố Niệm bình an vô sự, nếu cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi có thể cứu ông ta ra cũng có thể tống ông ta vào tù lại." Sở Chiêu Dương cảnh cáo, tranh thủ thêm một chút thời gian cho anh và Cố Niệm.

“Được thôi." Giang Hướng Tuyết cũng không sợ, Sở Chiêu Dương không biết Cố Niệm ở đâu, cho dù có kéo một đám người đi tìm, thì biển người mênh mông, tìm thế nào được?

Cô ta biết Sở Chiêu Dương quen biết nhiều chuyên gia trong nhiều lĩnh vực, còn là bạn thân với Mạc Cảnh Thành.

Nhưng họ không có bất cứ đầu mối nào sẽ không thể tìm người được.

Nghĩ đến Mạc Cảnh Thành, Giang Hướng Tuyết nói thêm, “Tôi cảnh cáo anh không được báo cảnh sát, nếu không sẽ không còn giao kèo một giờ đồng hồ này nữa. Cho dù ba tôi không ra được tôi cũng phải khiến cho cô ta không được yên ổn."

“Được." Sở Chiêu Dương đồng ý.

Giang Hướng Tuyết nhanh chóng cúp điện thoại, nói với Điền Hinh Nguyệt đang sốt sắng đứng bên cạnh, “Mẹ yên tâm đi, trong vòng một tiếng nữa, Sở Chiêu Dương sẽ tìm người thả ba ra, ba con sắp trở về rồi."

“Vậy thì tốt... vậy thì tốt quá rồi." Điền Hinh Nguyệt vỗ ngực, sau đó chắp hai tay lại niệm phật.

“Nhưng mà... sau đó nếu Sở Chiêu Dương đến tìm con tính sổ thì sao?" Điền Hinh Nguyệt lo lắng hỏi.

“Tự con sẽ có cách." Giang Hướng Tuyết hừ lạnh nói, “Tuy con đã đồng ý với anh ta trong vòng một giờ này sẽ không để cho ai động vào Cố Niệm, nhưng con sẽ chụp cho cô ta vài tấm ảnh khỏa thân. Đến lúc đó Sở Chiêu Dương nếu dám tìm con tính sổ cũng phải e ngại mấy tấm ảnh đó."

Giang Hướng Tuyết để lộ nụ cười hiểm độc: “Sao con có thể bỏ qua dễ dàng cho con ả ti tiện Cố Niệm đó được chứ? Con sẽ trở thành ác mộng của cả đời cô ta."

***

Sở Chiêu Dương vừa cúp máy không lâu đã nhận được điện thoại của vệ sĩ.

Họ đã đuổi kịp xe của anh, hiện đang đi ngay đằng sau.

Lo lắng Cố Niệm có vấn đề gì hoặc bị cho uống thuốc gì đó nên Sở Chiêu Dương còn lệnh cho họ dẫn theo Thi Hoằng Trạch đi cùng.

Mũi tên trên màn hình đã dừng lại không di chuyển nữa, có lẽ đến nơi tập kết rồi.

Sở Chiêu Dương thấy vô cùng may mắn vì trước đây đã đeo cho Cố Niệm chiếc lắc chân ấy.

Ra khỏi đô thị, xe dần thưa thớt hơn, Sở Chiêu Dương càng ra sức đạp chân ga, bất chấp tăng tốc.

Vệ sĩ đi phía sau cũng bình tĩnh tăng tốc theo Sở Chiêu Dương.

Theo hiển thị trên bản đồ, bọn họ đến một làng quê.

***

Cố Niệm bị nhốt trong nhà một gia đình nông dân, nền đất lạnh ngắt.

Trong phòng có ba tên đàn ông, người lừa Cố Niệm đến đây đã không còn ở đây nữa.

Gã chỉ phụ trách dẫn dụ Cố Niệm, còn những chuyện về sau gã ta không can dự đến nữa. Gã chỉ là tên lông bông, phạm tội lặt vặt như ăn cắp ăn trộm chứ chưa từng đánh đập làm ai bị thương. Cho nên tuy Giang Hướng Tuyết có yêu cầu nhưng gã thà kiếm được ít tiền hơn cũng không có gan.

Ba người hiện đang ở trong phòng lúc này không thể nói là kẻ gian tặc nhưng cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Lưu manh đầu đường xó chợ, trêu chọc con gái nhà lành, thậm chí là đánh người trọng thương đến tàn phế đều đã từng làm.

Chúng còn từng đến công trường đánh đám công nhân bưng bê gạch vừa lĩnh được chút tiền mồ hôi nước mắt chuẩn bị về nhà đón Tết đến trọng thương để cướp tiền của họ rồi chạy trốn đến nơi khác, gần đây mới quay về.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại