Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ
Chương 3
... Cậu bất động thanh sắc, đưa ngón út ra điệu ngoáy ngoáy tai.
" Sói cưa cưa... anh nói cái mông gì vậy?"
" Nói ngươi mau cút xuống, lượn đi!"
Thầm thở hắt một hơi, vuốt vuốt ngực ... A... Thật may là mình nghe nhầm aaaa!!!... Đang tính trượt khỏi lưng sói vĩ đại thì khựng lại.
" Anh tính đi đâu vậy?"
" Ngươi cút cút! Ta đi đâu kệ ta!"
" Trả lời đi, em liền cút a!"
Sói ca nói như thể đã vạch sẵn kế hoạch... Chứ thực ra cũng không biết đi đâu sất! Không lẽ trở về cái tòa lâu đài chết tiệt kia!!??? Để rồi cắn răng cưới cái con mèo gay kia??? .... Không có! Mình vốn không có hứng thú với giống đực!... Cơ mà →_→ Đó rõ rành rành là lâu đài của mình mà.... Trời, đi không được mà về cũng không xong!
" Ta sẽ sống lang bạt"
" Phiêu bạt giang hồ?" - Cậu đưa tay vuốt vuốt cằm, từ lớn đến giờ sống cố định 1 chỗ, hồi bé xem mấy phim kiếm hiệp, ân, sống phiêu hồn bạt kiếp thực quá tuyệt! Đơn thân tự tại quá ngầu!!! Hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa!! - " Này Sói ca ca ch---"
" Ngươi cút!"
Thượng Đẳng Tước thừa biết cái con người đời sống kí sinh, ăn bám lì lợm này sẽ không từ mọi thủ đoạn để sống lầy lầy. Phải dứt khoát, vì hạnh phúc của bản thân, và của chính bản thân!
" Ngươi xem, phía Đông mặt trời lặn, phía Đông kia vườn địa đàng!"
Nương theo phía Đông, Hữu Bân đưa cái nhìn xao xuyến đợi chờ một điều gì đó thực vi d----
" Ahuhu!!!! Anh đi đâu rồi Sói ơi!!! Sói ca ca!!! Huhuhuh!!!!! Què á du náo quen ài nịt díu!!???? Huhu!!!"
Bỏ ngoài tai tiếng gọi rít gào đến sôi gan, chín ruột kia, Sói ca vẫn cất bước mà đi... Ấy, mưa kia rơi rồi.
Ngồi giữa màn mưa, Hữu Bân bất lực nhìn theo bóng lưng to lớn kia đi xa dần... Đưa đôi tay mỏng manh ôm thân gầy mảnh, cả thân thể run lên từng hồi, như thể, theo 1 cơn gió nhỏ, ắt sẽ biến tan... Sói ca.. anh... thực ... ác...
Đi trong màn mưa, bước chân bỗng trở nên nặng nề, mưa ấy, mưa kia nỡ lòng nào đè nặng vai hắn a? Mưa ấy, mưa thực lạnh! Bước chân nặng đi, chậm đi.
" Ai cho mi lại leo lên lưng ta?"
Vi Hữu Bân cười không thấy mặt trời.
" Là Sói ca đứng lại chờ, thì em mới leo được chứ!"
" Hahaha..." - " Hihihi...."
" Ta đổi ý rồi"
" Không có khả năng đâu, ngay từ đầu anh chỉ cần lăn lăn 1 vòng em đã nát người rồi"
" Hahaha..." - " Hehehe..."
_______ _______ _______ _________ _______
Vơ tạm chiếc lá to chà bá của 1 loài cây vô danh nào đó thay cho ô, Hữu Bân vô cùng thoải mái ngồi trên đỉnh đầu sói dũng mãnh.
Thượng Sói ca từng bước chân trở nên thận trọng hơn, ấy là hắn sợ cái con kí sinh ăn hại kia ngã a! Xem xem, người gì mà gầy nhom, ngã cái chưa ngỏm thì bị đần, mất trí nhớ mà cộng thêm cái tính ăn hại, biếng chó thì...
Chậc, vẫn không thể an tâm với cái con người này được!!
" A! Tước ca! Kia là hang động! Vô đó a!"
Gầm gừ vài tiếng.
" Bám cho chắc vào!"
" Vâng!"
Đi đến cửa hang... một khoảng lặng dành cho 2 sinh vật..
"Ừm.... Sói ca... hay tìm nơi khác?"
Thượng Đẳng Tước bất động, suy nghĩ một hồi... Ừm... Trong vòng bán kính 10km khẳng định không còn hang động nào nữa.... Mà cái kẻ nhu nhược này, trông đến sắp chết lả vì đói kia đi được 10 bước chắc tẻo luôn... Mà nếu dùng năng lực kia thì...
" Hay... Đi tìm nơi khác a?" - Từ trên trông xuống, cậu thấy rõ mi sói nhíu lại, cẩn thận gợi ý -" Nơi này anh chui không vừa a... mà trời mưa to quá, chưa biết bao giờ mớ-"
" Xuống đi"
Giật thót.
" Anh tính bỏ rơi em saooo???"
Đó, cái kiểu ngu ngốc này sống đến ngày hôm nay đã quá vi diệu rồi!
" Ngươi vào hang, ta đi lát quay lại."
Cũng không đợi cậu nghe theo, hắn trực tiếp ghé đầu lên bãi rơm có sẵn trong hang, hơi nghiêng đầu liền làm cậu trượt xuống. Lập tức bỏ đi thật nhanh!!
Vi Hữu Bân vừa mới lồm cồm ngồi dậy thì đã mất bóng sói bự! Huhuhu mới đó đây thề non hẹn biển bảo vệ chăm sóc người ta cơ mà!!! Huhu đồ bạc tình bạc nghĩa!! Huhuhu... À mà, quên, sói ca đâu có hứa! Là mình mặt dầy bám theo mà....
Ngó ra ngoài, mưa vẫn chưa buồn ngưng, nhẹ mở lòng bàn tay đón lấy hạt mưa... Ây, hạt nào cũng nặng ra phết a...
" Đẳng Tước a, em đợi anh a!."
Chẳng hiểu điều gì đã khiến Hữu Bân tin rằng sói ca sẽ không bỏ rơi cậu.
Chẳng có điều chi chứng minh hắn không bỏ rơi cậu, nhưng cậu tin.
_________ ______________ ____________ _______________
Thấy bên trán mình truyền đến hơi ấm của da thịt, đánh liều mở mắt ti hí để thăm dò.
A... Là ai đó đang vén đi sợi tóc bướng bỉnh trên trán cậu... Bàn tay thô to này ắt hẳn của đàn ông!
Chờ... chờ đã..!!! Giữa chốn khỉ ho cò gáy này!!! Đào đâu ra bóng người nữa aaa!!!
" Đừng nháo." - Đôi bàn tay khi nãy chạm trán đã di chuyển xuống, che miệng cậu lại -" Là ta."
Hữu Bân gật gật đầu ra ý hiểu, nãy đã tính la hét một trận đó.
Tay người kia vừa dời miệng thì lại cong ngón trỏ, nhẹ gõ cái trán của tên ngố kia.
" Ngươi hiểu cái gì! Bộ ai nói vậy ngươi cũng ngoan ngoãn im re à?"
" Ai ui..." - Hữu Bân xoa xoa cái trán, thực ra chỉ là gõ nhẹ, không có thương tích a.. -" Thì... linh cảm mách bảo người cực soái trước mặt chỉ có thể là sói ca a..."
" Lại đây." - Hắn nói vậy chứ tay đã vươn tới lôi cậu tới ngồi cạnh mình, gần sát đống lừa mới nhóm.
Hữu Bân cũng không ngại mặt dầy dính sát hắn hơn nữa, oa, thật ấm a...
"Ngươi không cảm thấy kì lạ sao? Có phải ngốc quá rồi không?"
Cậu lắc đầu nguây nguẩy.
" Theo lẽ thường, người thấy sói chạy không kịp, mà ngươi còn bám theo, thấy ta hóa người cũng không lạ, còn tỉnh bơ?"
Khẽ nghiêng đầu tránh đi ánh mắt dò xét của Đẳng Tước, hừ, cậu lúc đó nghĩ mình đang mơ mà a... Mơ thì không gì không thể, đặc biệt với kẻ mê tiểu thuyết như cậu a!!
" Ngươi không sợ ta sao!?"
" Không a, vì..."
... Có nên nói :" Vì mẹ dạy em nên yêu quý động vật." không nhỉ? Không thể, lỡ hắn giận bỏ rơi cậu thì sao??? Cái " Đùi to" này không được để mất!! Phải bám thật chắc a!
" A! Vì anh là người tốt! Người tốt đã cứu sống em!"
" Này thì tốt!"
" A ui!!! Lõm đầu em thì saoo????"
______ _______ _______ __________ __________
" Sói cưa cưa... anh nói cái mông gì vậy?"
" Nói ngươi mau cút xuống, lượn đi!"
Thầm thở hắt một hơi, vuốt vuốt ngực ... A... Thật may là mình nghe nhầm aaaa!!!... Đang tính trượt khỏi lưng sói vĩ đại thì khựng lại.
" Anh tính đi đâu vậy?"
" Ngươi cút cút! Ta đi đâu kệ ta!"
" Trả lời đi, em liền cút a!"
Sói ca nói như thể đã vạch sẵn kế hoạch... Chứ thực ra cũng không biết đi đâu sất! Không lẽ trở về cái tòa lâu đài chết tiệt kia!!??? Để rồi cắn răng cưới cái con mèo gay kia??? .... Không có! Mình vốn không có hứng thú với giống đực!... Cơ mà →_→ Đó rõ rành rành là lâu đài của mình mà.... Trời, đi không được mà về cũng không xong!
" Ta sẽ sống lang bạt"
" Phiêu bạt giang hồ?" - Cậu đưa tay vuốt vuốt cằm, từ lớn đến giờ sống cố định 1 chỗ, hồi bé xem mấy phim kiếm hiệp, ân, sống phiêu hồn bạt kiếp thực quá tuyệt! Đơn thân tự tại quá ngầu!!! Hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa!! - " Này Sói ca ca ch---"
" Ngươi cút!"
Thượng Đẳng Tước thừa biết cái con người đời sống kí sinh, ăn bám lì lợm này sẽ không từ mọi thủ đoạn để sống lầy lầy. Phải dứt khoát, vì hạnh phúc của bản thân, và của chính bản thân!
" Ngươi xem, phía Đông mặt trời lặn, phía Đông kia vườn địa đàng!"
Nương theo phía Đông, Hữu Bân đưa cái nhìn xao xuyến đợi chờ một điều gì đó thực vi d----
" Ahuhu!!!! Anh đi đâu rồi Sói ơi!!! Sói ca ca!!! Huhuhuh!!!!! Què á du náo quen ài nịt díu!!???? Huhu!!!"
Bỏ ngoài tai tiếng gọi rít gào đến sôi gan, chín ruột kia, Sói ca vẫn cất bước mà đi... Ấy, mưa kia rơi rồi.
Ngồi giữa màn mưa, Hữu Bân bất lực nhìn theo bóng lưng to lớn kia đi xa dần... Đưa đôi tay mỏng manh ôm thân gầy mảnh, cả thân thể run lên từng hồi, như thể, theo 1 cơn gió nhỏ, ắt sẽ biến tan... Sói ca.. anh... thực ... ác...
Đi trong màn mưa, bước chân bỗng trở nên nặng nề, mưa ấy, mưa kia nỡ lòng nào đè nặng vai hắn a? Mưa ấy, mưa thực lạnh! Bước chân nặng đi, chậm đi.
" Ai cho mi lại leo lên lưng ta?"
Vi Hữu Bân cười không thấy mặt trời.
" Là Sói ca đứng lại chờ, thì em mới leo được chứ!"
" Hahaha..." - " Hihihi...."
" Ta đổi ý rồi"
" Không có khả năng đâu, ngay từ đầu anh chỉ cần lăn lăn 1 vòng em đã nát người rồi"
" Hahaha..." - " Hehehe..."
_______ _______ _______ _________ _______
Vơ tạm chiếc lá to chà bá của 1 loài cây vô danh nào đó thay cho ô, Hữu Bân vô cùng thoải mái ngồi trên đỉnh đầu sói dũng mãnh.
Thượng Sói ca từng bước chân trở nên thận trọng hơn, ấy là hắn sợ cái con kí sinh ăn hại kia ngã a! Xem xem, người gì mà gầy nhom, ngã cái chưa ngỏm thì bị đần, mất trí nhớ mà cộng thêm cái tính ăn hại, biếng chó thì...
Chậc, vẫn không thể an tâm với cái con người này được!!
" A! Tước ca! Kia là hang động! Vô đó a!"
Gầm gừ vài tiếng.
" Bám cho chắc vào!"
" Vâng!"
Đi đến cửa hang... một khoảng lặng dành cho 2 sinh vật..
"Ừm.... Sói ca... hay tìm nơi khác?"
Thượng Đẳng Tước bất động, suy nghĩ một hồi... Ừm... Trong vòng bán kính 10km khẳng định không còn hang động nào nữa.... Mà cái kẻ nhu nhược này, trông đến sắp chết lả vì đói kia đi được 10 bước chắc tẻo luôn... Mà nếu dùng năng lực kia thì...
" Hay... Đi tìm nơi khác a?" - Từ trên trông xuống, cậu thấy rõ mi sói nhíu lại, cẩn thận gợi ý -" Nơi này anh chui không vừa a... mà trời mưa to quá, chưa biết bao giờ mớ-"
" Xuống đi"
Giật thót.
" Anh tính bỏ rơi em saooo???"
Đó, cái kiểu ngu ngốc này sống đến ngày hôm nay đã quá vi diệu rồi!
" Ngươi vào hang, ta đi lát quay lại."
Cũng không đợi cậu nghe theo, hắn trực tiếp ghé đầu lên bãi rơm có sẵn trong hang, hơi nghiêng đầu liền làm cậu trượt xuống. Lập tức bỏ đi thật nhanh!!
Vi Hữu Bân vừa mới lồm cồm ngồi dậy thì đã mất bóng sói bự! Huhuhu mới đó đây thề non hẹn biển bảo vệ chăm sóc người ta cơ mà!!! Huhu đồ bạc tình bạc nghĩa!! Huhuhu... À mà, quên, sói ca đâu có hứa! Là mình mặt dầy bám theo mà....
Ngó ra ngoài, mưa vẫn chưa buồn ngưng, nhẹ mở lòng bàn tay đón lấy hạt mưa... Ây, hạt nào cũng nặng ra phết a...
" Đẳng Tước a, em đợi anh a!."
Chẳng hiểu điều gì đã khiến Hữu Bân tin rằng sói ca sẽ không bỏ rơi cậu.
Chẳng có điều chi chứng minh hắn không bỏ rơi cậu, nhưng cậu tin.
_________ ______________ ____________ _______________
Thấy bên trán mình truyền đến hơi ấm của da thịt, đánh liều mở mắt ti hí để thăm dò.
A... Là ai đó đang vén đi sợi tóc bướng bỉnh trên trán cậu... Bàn tay thô to này ắt hẳn của đàn ông!
Chờ... chờ đã..!!! Giữa chốn khỉ ho cò gáy này!!! Đào đâu ra bóng người nữa aaa!!!
" Đừng nháo." - Đôi bàn tay khi nãy chạm trán đã di chuyển xuống, che miệng cậu lại -" Là ta."
Hữu Bân gật gật đầu ra ý hiểu, nãy đã tính la hét một trận đó.
Tay người kia vừa dời miệng thì lại cong ngón trỏ, nhẹ gõ cái trán của tên ngố kia.
" Ngươi hiểu cái gì! Bộ ai nói vậy ngươi cũng ngoan ngoãn im re à?"
" Ai ui..." - Hữu Bân xoa xoa cái trán, thực ra chỉ là gõ nhẹ, không có thương tích a.. -" Thì... linh cảm mách bảo người cực soái trước mặt chỉ có thể là sói ca a..."
" Lại đây." - Hắn nói vậy chứ tay đã vươn tới lôi cậu tới ngồi cạnh mình, gần sát đống lừa mới nhóm.
Hữu Bân cũng không ngại mặt dầy dính sát hắn hơn nữa, oa, thật ấm a...
"Ngươi không cảm thấy kì lạ sao? Có phải ngốc quá rồi không?"
Cậu lắc đầu nguây nguẩy.
" Theo lẽ thường, người thấy sói chạy không kịp, mà ngươi còn bám theo, thấy ta hóa người cũng không lạ, còn tỉnh bơ?"
Khẽ nghiêng đầu tránh đi ánh mắt dò xét của Đẳng Tước, hừ, cậu lúc đó nghĩ mình đang mơ mà a... Mơ thì không gì không thể, đặc biệt với kẻ mê tiểu thuyết như cậu a!!
" Ngươi không sợ ta sao!?"
" Không a, vì..."
... Có nên nói :" Vì mẹ dạy em nên yêu quý động vật." không nhỉ? Không thể, lỡ hắn giận bỏ rơi cậu thì sao??? Cái " Đùi to" này không được để mất!! Phải bám thật chắc a!
" A! Vì anh là người tốt! Người tốt đã cứu sống em!"
" Này thì tốt!"
" A ui!!! Lõm đầu em thì saoo????"
______ _______ _______ __________ __________
Tác giả :
Trang Sơ