Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh
Chương 49
Có một giây Lục Tiểu Phong không kịp phản ứng với tình huống trước mắt, nhưng nàng nhanh chóng đưa ra phán đoán, mở cửa đem bác gái kia cùng Tô Trí Nhược kéo vào trong nhà, sau khi đóng cửa lại, dùng sức hít một hơi, không thể che dấu hết lo lắng hỏi: “Sao mẹ lại tới đây?"
Bác gái vỗ vỗ áo khoác trên người, nét mặt cứng nhắc như trước: “Còn không phải là con, đột nhiên chạy về nhà, nhốt mình ở trong phòng buồn ba ngày sau đó chẳng hiểu ra làm sao cả lại đi, mẹ thật sự không yên tâm." Khi nói chuyện bà liếc mắt nhìn Tô Trí Nhược một cái, ánh mắt rất không vừa lòng.
Tô Trí Nhược căn bản không biết đây là tình huống gì, đầu tiên là mọc ra một bác gái, sau đó hắn đoán chừng bác gái này là mẹ của Lục Tiểu Phong, nhưng tại sao mẹ của cô ấy là mang thái độ thù địch với hắn lớn như vậy? Tô Trí Nhược nửa nghi hoặc nửa hồi hộp, trộm liếc mắt ra hiệu cho Lục Tiểu Phong, nhưng mà Lục Tiểu Phong chỉ đẩy hắn một cái để hắn nhanh chóng đi cất đồ ăn vào tủ lạnh.
Tô Trí Nhược vừa mới vào phòng bếp, Lục Tiểu Phong lại kéo mẹ vào trong phòng, đóng cửa lại, không yên tâm lại khóa cửa vào, lúc này mới hạ giọng hỏi: “Mẹ, không phải con đã nói rằng không có việc gì không cần tìm con sao?"
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà xế chiều hôm nay nàng còn đụng phải Tiêu Duy ở trên đường giống như đụng phải quỷ, thần kinh của nàng lập tức bị kéo căng, gần đây Tiêu Duy có rất nhiều hành động, nhất định nàng phải càng thêm cẩn thận. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nàng không nên nói thẳng, nếu không nhất định sẽ khiến cho mẹ của nàng lo lắng.
Bà Lục bày ra nét mặt già nua: “Không có việc gì đương nhiên mẹ sẽ không, nhưng mà con giống như không có chuyện gì sao, không có chuyện gì con có thể ôm…" Bà Lục dừng một chút, môi mấp mát một chút cuối cùng nói: “Ôm khư khư di ảnh Trần Băng một mình buồn bã ba ngày? Con không cần ép buộc chính mình, cùng lắm là trở về ở với mẹ, con đã chịu nhiều khổ sở như vậy, tại sao còn không nghĩ thông, không thích hợp cũng đừng có…"
“Không phải, con đã quyết định được rồi."
Bà Lục nôn nóng, giọng nói không khỏi nâng cao lên mấy phấn: “Nhưng mà cậu ta là cảnh sát, con ở cùng một chỗ với cậu ta sẽ có gánh nặng."
Lục Tiểu Phong cởi áo khoác ra, quay đầu lại cười cười: “Con biết, nhưng chỉ lúc ở cùng một chỗ với anh ấy con mới có thể cảm thấy rằng cuộc sống không phải nặng nề như vậy."
Giống như Lương Thiển Thâm nói, dám hay không dám chỉ cách nhau một chút tí tẹo thôi. Trước khi chết Trần Băng cũng nói với nàng, không cần báo thù, không cần tự trách, chỉ cần sống tiếp thật tốt là được rồi. Nàng vẫn luôn đem những lời này ghi nhớ ở trong lòng, cho dù máu hận thù sôi trào như thế nào, nàng thay tên đổi họ biến mất trong đoàn người, mặc kệ Tiêu Duy có trốn thoát khỏi trừng trị của pháp luật hay không, cũng không quan tâm anh có từng thề phải đưa nàng vào chỗ chết hay không, đối với nàng mà nói thời đại của Mông Sa đã qua mất rồi, nàng đem lòng mình trở nên hờ hững nhất, làm một người không đòi hỏi. Nhưng mà cuối cùng mới phát hiện, nàng đột nhiên vẫn cần có một người ở cùng với nàng, lưu lại hương vị hai người ở nhà nàng.
Sống tiếp thật tốt, có thể nói, nàng muốn thử một lần, cho mình cơ hội yêu lần thứ hai, cũng là cho đối phương một cơ hội.
Tô Trí Nhược ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, hôm nay chẳng biết tại sao hắn lại tỉnh dậy sớm hơn bình thường một giờ, vừa mở cửa phòng lại nhìn thấy bà Lục đang ngồi trên ghế sô pha xem 《 Nam Phương cuối tuần 》.
Tim gan Tô Trí Nhược khó hiểu run lên. Dựa vào cảm giác nhạy bén vượt quá người thường của cảnh sát như hắn, trực giác nói cho hắn biết, vị bác gái này khó đối phó.
Tô Trí Nhược vừa đánh răng rửa mặt vừa lên kế hoạch tác chiến ở trong đầu, nhưng mà còn chưa chờ hắn lau khô mặt, bà Lục đã mở miệng: “Cậu, lại đây."
Tô Trí Nhược sửng sốt, giọng nói này mặc dù không cay nghiệt nhưng lạnh nhạt đến mức làm cho người khác ớn lạnh, bà ấy cũng không giống vị Vương mẫu nương nương ở nhà hắn ăn trên ngồi trước kia, lại có một phần uy nghiêm làm cho không người nào có thể trốn tránh.
Tô Trí Nhược thu hồi tác phong du côn, địch không động ta không động, im lặng ngồi xuống bên cạnh bà Lục.
“Cậu tên gì?" Bà lục nhìn không chớp mắt, nhấn chữ rõ ràng mạnh mẽ.
“Tô Trí Nhược." Tô đại gia chợt có loại cảm giác giống như đang bị thẩm tra.
“Bao nhiêu tuổi rồi?"
“27."
“Nhỏ hơn ba tuổi." Bà Lục nói thầm một câu, lại hỏi: “Nghe Tiểu Phong nói, cậu là cảnh sát?"
“Dạ."
Bà Lục đột nhiên cười cười ý tứ khó hiểu, hình như không hài lòng lắm, nhưng mà bà không nói nhiều, lại hỏi: “Cha mẹ trong nhà có khỏe không? Họ làm nghề gì?"
“Cha mẹ là thương nhân." Tô Trí Nhược khẽ nhíu mày, ngồi thẳng lưng lên.
Bà Lục không bình luận, im lặng một lát, quay đầu lại nhìn thẳng Tô Trí Nhược, tia sáng trong đôi mắt tinh chuẩn lại nghiêm nghị: “Quan hệ của cậu và Tiểu Phong là như thế nào?"
Nếu đem bà Lục đối thành bất cứ người nào khác, Tô Trí Nhược nhất định chỉ vào mũi người kia không chút do dự mắng to: “Tên khốn kiếp này mày muốn đùa giỡn với ông mày sao?"
Nhưng mà, địa vị của vị trước mắt này đặc biệt, rất đặc biệt.
Xem ra bà Lục vẫn không biết tình hình, vậy hắn nên tranh thủ có biểu hiện tốt một chút tăng thêm phần cho mình, Tô Trí Nhược bắt chước tươi cười nho nhã khí chất bất phàm như anh trai của hắn, chân thành nói: “Cháu và cô ấy đang hẹn hò. Tiểu Phong không nói gì với bác sao?"
Lập tức Tô trí Nhược liên tưởng đến tình cảnh trước đây Lục Tiểu Phong đối mặt với mẹ của hắn, tốt xấu gì vị bác gái họ Lục này cũng là một người hiểu biết, cũng không giống với mẹ của hắn, có lý hay không cũng vẫn là bà ấy là nhất, Lục Tiểu Phong không có nổi đóa với tính tình của bà đã là giữ gìn mặt mũi cho hắn lắm rồi.
Tầm mắt bà Lục nhìn về phía cửa phòng Lục Tiểu Phong: “Nó không nói gì với tôi cả, đứa nhỏ này thích giấu chuyện ở trong lòng." Bà lục bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tôi rất tò mò tại sao nó lại ở cùng chung một nhà với đàn ông, từ nhỏ tôi đã dạy nó là một cô gái cần phải tự trọng, không thể tùy thích ở cùng một chỗ với đàn ông."
Sáng sớm mùa đông, đầu Tô Trí Nhược còn chưa có tập thể dục buổi sáng đã đầy mồ hôi, nhớ tới lúc hắn lấy súng chỉ vào đầu tội phạm cũng chưa từng căng thẳng như vậy: “Bác yên tâm, cháu hiểu được ý của bác."
Bà Lục cũng không có bởi vậy mà lộ ra vẻ mặt yên tâm, ngược lại khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Thật ra tôi không quá coi trọng chuyện của cậu và Tiểu Phong. Cậu hiểu nó được bao nhiêu, nói cho tôi nghe một chút."
Lông tơ toàn thân Tô trí Nhược trong phút chốc dựng ngược, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Cháu biết cô ấy từng kết hôn, chồng không may qua đời, cô ấy rất đau khổ…"
“Chỉ như vậy?"
“Cháu đã đồng ý với cô ấy mặc kệ quá khứ cô ấy đã trải qua những gì, cháu đều không thèm để ý, cho nên, cháu cũng sẽ không hỏi. Cháu chỉ cần dựa vào con mắt của bản thân mình để hiểu được cô ấy bây giờ."
Vẻ mặt bà Lục không dễ dàng cười nói cuối cũng cùng có thay đổi: “Cậu thật sự không thèm để ý? Chàng trai trẻ, tôi nhìn ra được cậu là con trai của gia đình giàu có." Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Trí Nhược, bà nói: “Không cần ngạc nhiên, tôi là giáo viên, đời này đã dạy bao nhiêu học trò đếm còn không hết, từ lời nói đến cử chỉ, cách ăn mặc của cậu tôi đã có thể đoán được bảy tám phần. Càng là đứa trẻ có xuất thân như vậy càng tính cách kiêu ngạo, cân nhắc vấn đề cũng sẽ không kĩ càng hơn một chút."
Tô Trí Nhược muốn phản bác lại ngay, lại bị bà Lục ngăn lại: “Cậu không cần vội vã như vậy, nghe tôi nói cho hết lời. Ngày đó Tiểu Phong về nhà ôm di ảnh chồng trước của nó ngây ngốc ba ngày, sau đó lại không nói lời nào rời đi, tôi chỉ biết có chuyện xảy ra. Tôi nên cảm ơn cậu để cho nó cuối cùng cũng chịu bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tôi cũng khuyên cậu rằng trước đây con gái của tôi chịu rất nhiều đau khổ, không nói dối cậu, cha của nó mất sớm, một mình tôi muôi dạy nó, nghĩ rằng khi nó kết hôn, mới có thể có cuộc sống tốt đẹp. Không nghĩ rằng người chồng thanh mai trúc mã của nó lại đi trước một bước, đây không phải chuyện người bình thường có khả năng chịu đựng được. Tôi nhận ra lần này nó hạ quyết tâm rất lớn, nhưng mà cái nó cần không phải thứ gì chỉ gọi là yêu đương, nếu cậu chỉ có thể cho nó điều này, tôi khuyên cậu nên sớm chuyển đi, bởi vì ở cùng một chỗ với con gái tôi, không phải người bình thường có thể đảm nhận gánh vác được."
“Xin bác không nên xem thường cháu." Tô Trí Nhược đè nén sóng dậy trong lòng, hơi nâng nâng hàm dưới lên, vẻ mặt kiên quyết trước nay chưa từng có, nhưng mà trong mắt vẫn có thói quen kiêu ngạo như cũ: “Cháu nhất định đảm trách gánh vác được tốt hạnh phúc của Lục Tiểu Phong."
Vẻ mặt bà Lục vẫn giống một quyển sách giáo khoa như trước, bình tĩnh nói: “Chỉ hi vọng như vậy." Nói xong, bà đứng dậy xách hành lý muốn đi.
Tô Trí Nhược thấy thế, ngạc nhiên nói: “Bác phải đi?"
“Xuỵt. Đừng đánh thức nó, tôi chỉ qua nhìn nó có tốt không, không có chuyện gì tôi liền trở về."
“Cháu tiễn bác." Tô trí Nhược vội vàng cầm lấy chìa khóa xe.
Bà Lục ngăn hắn lại vẻ mặt kiên quyết nói: “Không cần."
Tô Trí Nhược vẫn khăng khăng, bà Lục dứt khoát nói: “Tôi không thích nhất chính là học trò không nghe lời."
Tô Trí Nhược ngừng lại, do dự một chút, buông tay ra: “Vậy bác đi thong thả."
Trước khi đi, bà Lục đột nhiên quay đầu lại nói: “Nghề cảnh sát này khá nguy hiểm, cậu có nghĩ rằng muốn thay đổi công việc không?"
Tô Trí Nhược lắc đầu: “Làm cảnh sát là chí hướng từ nhỏ của cháu, cháu sẽ không thay đổi công việc này."
Bà Lục thất vọng lắc lắc đầu: “Nếu cậu muốn tiếp tục với Tiểu Phong, tôi đề nghị cậu nên đổi công việc đi."
Tô Trí Nhược khó hiểu, nhưng mà không kịp hỏi rõ nguyên nhân, bà Lục đã bước vào trong thang máy rời đi.
Coi như hắn lĩnh giáo được cái gì là con hổ thật, Vương mẫu nương nương nhà hắn so sánh với vị giáo viên nhân dân này,quả thật là thấp hơn mấy bậc. Người ta không cãi nhau với mình, giảng đạo lý với mình, bày ra sự thật, thái độ phải gọi là một người quyền uy nhất, hắn giống như một tờ bài thi không đạt yêu cầu, chỉ có chịu tiếp thu, cuối cùng có cơ hội thể hiện, cô giáo đại nhân cũng không dễ chịu, phân tích rõ ràng lợi và hại đâu ra đấy với mình, hiểu được khó chịu trong lòng mình.
Khi Lục Tiểu Phong tỉnh lại trong nhà không có bóng người, Tô Trí Nhược dán giấy nhớ ở trên tủ lạnh viết mấy câu, ý là mẹ của nàng sáng sớm đã bắt xe lửa đi rồi, để nàng không phải lo lắng, lại dặn bữa sáng ở trong nồi cơm điện v.v…
Lục Tiểu Phong không nói gì, vội vàng gọi điện thoại, mẹ vừa nghe đã nói: “Chàng trai kia cũng tạm, chỉ là có chút đẹp trai quá làm cho người ta không thoải mái. Mẹ cũng không dám nhìn vào mặt cậu ta, sợ chói mắt." (hô hô, đẹp quá khổ thế đó)
Lục Tiểu Phong dở khóc dở cười, tại sao còn có người mẹ chê bạn trai của con gái quá đẹp: “Anh ấy rất đứng đắn, không cần lo lắng."
“Uhm, mẹ tìm cậu ta trò chuyện mấy câu, nhân phẩm cũng tạm."
“Mẹ tìm anh ta trò chuyện cái gì?" Cánh tay đang cầm sữa của Lục Tiểu Phong run lên.
“Con yên tâm, mẹ của con biết chừng mực, chỉ thử cậu ta một chút, chỉ có điều Tiểu Phong a, mẹ cho rằng nếu sau này các con thật sự muốn ở chung một chỗ, con vẫn nên đem Trần Băng…" Bà Lục dừng một chút, nghiến răng nói: “Còn có chuyện của thằng khốn nạn kia, đều phải nói rõ ràng với cậu ta. Mặc dù nói người ta có thể không thèm để ý đến chuyện trước kia của con, con cũng không muốn nói lại chuyện cũ, nhưng mà hẹn hò quan trọng nhất chính là tin tưởng cùng thẳng thắn chân thành, nếu thật sự muốn làm vợ chồng, có gì là không thể nói?"
Lục Tiểu Phong gục đầu xuống, sắc mặt hơi tái, một lúc lâu sau nói: “Chuyện này có chút phức tạp… Con cần phải suy nghĩ. Mẹ, trong khoảng thời gian này chúng ta cần phải cảnh giác, đều tự phải cẩn thận."
Lục Tiểu Phong lo lắng không sai, quả nhiên, Hoàng phó cục trưởng cục công an đột nhiên liên lạc với nàng, ông ta là người liên lạc của nàng, sau khi chuyện năm năm trước phát sinh nàng rời khỏi đội cảnh sát thay đổi thân phận mới đều chuyển từ phía Nghiêm Đội qua sự sắp xếp trực tiếp của Hoàng phó cục, biện pháp bảo vệ mẹ của nàng cũng do một tay ông ấy xử lý. Bọn họ từng giao hẹn, nếu không có việc gì không tùy tiện liên lạc, cho nên khi Lục Tiểu Phong nhận được điện thoại của Hoàng phó cục thì cũng cảm thấy được tình hình có thay đổi.
Nàng đi tới địa điểm hẹn gặp, xung quanh rất vắng vẻ, là một quán trà của nhà nông, lúc Hoàng phó cục đến vẫn còn chưa ngồi ấm chỗ, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình đòi hỏi, chúng tôi sắp xếp cho cô một nhân viên bảo vệ, để cho cậu ta tới ngay, hai người có quen biết, tôi cho rằng sắp xếp như vậy là phù hợp với thực tế nhất, có lợi với các bố trí ở chỗ khác."
“Tôi quen biết, là ai?"
“Tô Trí Nhược."
Bác gái vỗ vỗ áo khoác trên người, nét mặt cứng nhắc như trước: “Còn không phải là con, đột nhiên chạy về nhà, nhốt mình ở trong phòng buồn ba ngày sau đó chẳng hiểu ra làm sao cả lại đi, mẹ thật sự không yên tâm." Khi nói chuyện bà liếc mắt nhìn Tô Trí Nhược một cái, ánh mắt rất không vừa lòng.
Tô Trí Nhược căn bản không biết đây là tình huống gì, đầu tiên là mọc ra một bác gái, sau đó hắn đoán chừng bác gái này là mẹ của Lục Tiểu Phong, nhưng tại sao mẹ của cô ấy là mang thái độ thù địch với hắn lớn như vậy? Tô Trí Nhược nửa nghi hoặc nửa hồi hộp, trộm liếc mắt ra hiệu cho Lục Tiểu Phong, nhưng mà Lục Tiểu Phong chỉ đẩy hắn một cái để hắn nhanh chóng đi cất đồ ăn vào tủ lạnh.
Tô Trí Nhược vừa mới vào phòng bếp, Lục Tiểu Phong lại kéo mẹ vào trong phòng, đóng cửa lại, không yên tâm lại khóa cửa vào, lúc này mới hạ giọng hỏi: “Mẹ, không phải con đã nói rằng không có việc gì không cần tìm con sao?"
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà xế chiều hôm nay nàng còn đụng phải Tiêu Duy ở trên đường giống như đụng phải quỷ, thần kinh của nàng lập tức bị kéo căng, gần đây Tiêu Duy có rất nhiều hành động, nhất định nàng phải càng thêm cẩn thận. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nàng không nên nói thẳng, nếu không nhất định sẽ khiến cho mẹ của nàng lo lắng.
Bà Lục bày ra nét mặt già nua: “Không có việc gì đương nhiên mẹ sẽ không, nhưng mà con giống như không có chuyện gì sao, không có chuyện gì con có thể ôm…" Bà Lục dừng một chút, môi mấp mát một chút cuối cùng nói: “Ôm khư khư di ảnh Trần Băng một mình buồn bã ba ngày? Con không cần ép buộc chính mình, cùng lắm là trở về ở với mẹ, con đã chịu nhiều khổ sở như vậy, tại sao còn không nghĩ thông, không thích hợp cũng đừng có…"
“Không phải, con đã quyết định được rồi."
Bà Lục nôn nóng, giọng nói không khỏi nâng cao lên mấy phấn: “Nhưng mà cậu ta là cảnh sát, con ở cùng một chỗ với cậu ta sẽ có gánh nặng."
Lục Tiểu Phong cởi áo khoác ra, quay đầu lại cười cười: “Con biết, nhưng chỉ lúc ở cùng một chỗ với anh ấy con mới có thể cảm thấy rằng cuộc sống không phải nặng nề như vậy."
Giống như Lương Thiển Thâm nói, dám hay không dám chỉ cách nhau một chút tí tẹo thôi. Trước khi chết Trần Băng cũng nói với nàng, không cần báo thù, không cần tự trách, chỉ cần sống tiếp thật tốt là được rồi. Nàng vẫn luôn đem những lời này ghi nhớ ở trong lòng, cho dù máu hận thù sôi trào như thế nào, nàng thay tên đổi họ biến mất trong đoàn người, mặc kệ Tiêu Duy có trốn thoát khỏi trừng trị của pháp luật hay không, cũng không quan tâm anh có từng thề phải đưa nàng vào chỗ chết hay không, đối với nàng mà nói thời đại của Mông Sa đã qua mất rồi, nàng đem lòng mình trở nên hờ hững nhất, làm một người không đòi hỏi. Nhưng mà cuối cùng mới phát hiện, nàng đột nhiên vẫn cần có một người ở cùng với nàng, lưu lại hương vị hai người ở nhà nàng.
Sống tiếp thật tốt, có thể nói, nàng muốn thử một lần, cho mình cơ hội yêu lần thứ hai, cũng là cho đối phương một cơ hội.
Tô Trí Nhược ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, hôm nay chẳng biết tại sao hắn lại tỉnh dậy sớm hơn bình thường một giờ, vừa mở cửa phòng lại nhìn thấy bà Lục đang ngồi trên ghế sô pha xem 《 Nam Phương cuối tuần 》.
Tim gan Tô Trí Nhược khó hiểu run lên. Dựa vào cảm giác nhạy bén vượt quá người thường của cảnh sát như hắn, trực giác nói cho hắn biết, vị bác gái này khó đối phó.
Tô Trí Nhược vừa đánh răng rửa mặt vừa lên kế hoạch tác chiến ở trong đầu, nhưng mà còn chưa chờ hắn lau khô mặt, bà Lục đã mở miệng: “Cậu, lại đây."
Tô Trí Nhược sửng sốt, giọng nói này mặc dù không cay nghiệt nhưng lạnh nhạt đến mức làm cho người khác ớn lạnh, bà ấy cũng không giống vị Vương mẫu nương nương ở nhà hắn ăn trên ngồi trước kia, lại có một phần uy nghiêm làm cho không người nào có thể trốn tránh.
Tô Trí Nhược thu hồi tác phong du côn, địch không động ta không động, im lặng ngồi xuống bên cạnh bà Lục.
“Cậu tên gì?" Bà lục nhìn không chớp mắt, nhấn chữ rõ ràng mạnh mẽ.
“Tô Trí Nhược." Tô đại gia chợt có loại cảm giác giống như đang bị thẩm tra.
“Bao nhiêu tuổi rồi?"
“27."
“Nhỏ hơn ba tuổi." Bà Lục nói thầm một câu, lại hỏi: “Nghe Tiểu Phong nói, cậu là cảnh sát?"
“Dạ."
Bà Lục đột nhiên cười cười ý tứ khó hiểu, hình như không hài lòng lắm, nhưng mà bà không nói nhiều, lại hỏi: “Cha mẹ trong nhà có khỏe không? Họ làm nghề gì?"
“Cha mẹ là thương nhân." Tô Trí Nhược khẽ nhíu mày, ngồi thẳng lưng lên.
Bà Lục không bình luận, im lặng một lát, quay đầu lại nhìn thẳng Tô Trí Nhược, tia sáng trong đôi mắt tinh chuẩn lại nghiêm nghị: “Quan hệ của cậu và Tiểu Phong là như thế nào?"
Nếu đem bà Lục đối thành bất cứ người nào khác, Tô Trí Nhược nhất định chỉ vào mũi người kia không chút do dự mắng to: “Tên khốn kiếp này mày muốn đùa giỡn với ông mày sao?"
Nhưng mà, địa vị của vị trước mắt này đặc biệt, rất đặc biệt.
Xem ra bà Lục vẫn không biết tình hình, vậy hắn nên tranh thủ có biểu hiện tốt một chút tăng thêm phần cho mình, Tô Trí Nhược bắt chước tươi cười nho nhã khí chất bất phàm như anh trai của hắn, chân thành nói: “Cháu và cô ấy đang hẹn hò. Tiểu Phong không nói gì với bác sao?"
Lập tức Tô trí Nhược liên tưởng đến tình cảnh trước đây Lục Tiểu Phong đối mặt với mẹ của hắn, tốt xấu gì vị bác gái họ Lục này cũng là một người hiểu biết, cũng không giống với mẹ của hắn, có lý hay không cũng vẫn là bà ấy là nhất, Lục Tiểu Phong không có nổi đóa với tính tình của bà đã là giữ gìn mặt mũi cho hắn lắm rồi.
Tầm mắt bà Lục nhìn về phía cửa phòng Lục Tiểu Phong: “Nó không nói gì với tôi cả, đứa nhỏ này thích giấu chuyện ở trong lòng." Bà lục bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tôi rất tò mò tại sao nó lại ở cùng chung một nhà với đàn ông, từ nhỏ tôi đã dạy nó là một cô gái cần phải tự trọng, không thể tùy thích ở cùng một chỗ với đàn ông."
Sáng sớm mùa đông, đầu Tô Trí Nhược còn chưa có tập thể dục buổi sáng đã đầy mồ hôi, nhớ tới lúc hắn lấy súng chỉ vào đầu tội phạm cũng chưa từng căng thẳng như vậy: “Bác yên tâm, cháu hiểu được ý của bác."
Bà Lục cũng không có bởi vậy mà lộ ra vẻ mặt yên tâm, ngược lại khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Thật ra tôi không quá coi trọng chuyện của cậu và Tiểu Phong. Cậu hiểu nó được bao nhiêu, nói cho tôi nghe một chút."
Lông tơ toàn thân Tô trí Nhược trong phút chốc dựng ngược, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Cháu biết cô ấy từng kết hôn, chồng không may qua đời, cô ấy rất đau khổ…"
“Chỉ như vậy?"
“Cháu đã đồng ý với cô ấy mặc kệ quá khứ cô ấy đã trải qua những gì, cháu đều không thèm để ý, cho nên, cháu cũng sẽ không hỏi. Cháu chỉ cần dựa vào con mắt của bản thân mình để hiểu được cô ấy bây giờ."
Vẻ mặt bà Lục không dễ dàng cười nói cuối cũng cùng có thay đổi: “Cậu thật sự không thèm để ý? Chàng trai trẻ, tôi nhìn ra được cậu là con trai của gia đình giàu có." Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Trí Nhược, bà nói: “Không cần ngạc nhiên, tôi là giáo viên, đời này đã dạy bao nhiêu học trò đếm còn không hết, từ lời nói đến cử chỉ, cách ăn mặc của cậu tôi đã có thể đoán được bảy tám phần. Càng là đứa trẻ có xuất thân như vậy càng tính cách kiêu ngạo, cân nhắc vấn đề cũng sẽ không kĩ càng hơn một chút."
Tô Trí Nhược muốn phản bác lại ngay, lại bị bà Lục ngăn lại: “Cậu không cần vội vã như vậy, nghe tôi nói cho hết lời. Ngày đó Tiểu Phong về nhà ôm di ảnh chồng trước của nó ngây ngốc ba ngày, sau đó lại không nói lời nào rời đi, tôi chỉ biết có chuyện xảy ra. Tôi nên cảm ơn cậu để cho nó cuối cùng cũng chịu bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tôi cũng khuyên cậu rằng trước đây con gái của tôi chịu rất nhiều đau khổ, không nói dối cậu, cha của nó mất sớm, một mình tôi muôi dạy nó, nghĩ rằng khi nó kết hôn, mới có thể có cuộc sống tốt đẹp. Không nghĩ rằng người chồng thanh mai trúc mã của nó lại đi trước một bước, đây không phải chuyện người bình thường có khả năng chịu đựng được. Tôi nhận ra lần này nó hạ quyết tâm rất lớn, nhưng mà cái nó cần không phải thứ gì chỉ gọi là yêu đương, nếu cậu chỉ có thể cho nó điều này, tôi khuyên cậu nên sớm chuyển đi, bởi vì ở cùng một chỗ với con gái tôi, không phải người bình thường có thể đảm nhận gánh vác được."
“Xin bác không nên xem thường cháu." Tô Trí Nhược đè nén sóng dậy trong lòng, hơi nâng nâng hàm dưới lên, vẻ mặt kiên quyết trước nay chưa từng có, nhưng mà trong mắt vẫn có thói quen kiêu ngạo như cũ: “Cháu nhất định đảm trách gánh vác được tốt hạnh phúc của Lục Tiểu Phong."
Vẻ mặt bà Lục vẫn giống một quyển sách giáo khoa như trước, bình tĩnh nói: “Chỉ hi vọng như vậy." Nói xong, bà đứng dậy xách hành lý muốn đi.
Tô Trí Nhược thấy thế, ngạc nhiên nói: “Bác phải đi?"
“Xuỵt. Đừng đánh thức nó, tôi chỉ qua nhìn nó có tốt không, không có chuyện gì tôi liền trở về."
“Cháu tiễn bác." Tô trí Nhược vội vàng cầm lấy chìa khóa xe.
Bà Lục ngăn hắn lại vẻ mặt kiên quyết nói: “Không cần."
Tô Trí Nhược vẫn khăng khăng, bà Lục dứt khoát nói: “Tôi không thích nhất chính là học trò không nghe lời."
Tô Trí Nhược ngừng lại, do dự một chút, buông tay ra: “Vậy bác đi thong thả."
Trước khi đi, bà Lục đột nhiên quay đầu lại nói: “Nghề cảnh sát này khá nguy hiểm, cậu có nghĩ rằng muốn thay đổi công việc không?"
Tô Trí Nhược lắc đầu: “Làm cảnh sát là chí hướng từ nhỏ của cháu, cháu sẽ không thay đổi công việc này."
Bà Lục thất vọng lắc lắc đầu: “Nếu cậu muốn tiếp tục với Tiểu Phong, tôi đề nghị cậu nên đổi công việc đi."
Tô Trí Nhược khó hiểu, nhưng mà không kịp hỏi rõ nguyên nhân, bà Lục đã bước vào trong thang máy rời đi.
Coi như hắn lĩnh giáo được cái gì là con hổ thật, Vương mẫu nương nương nhà hắn so sánh với vị giáo viên nhân dân này,quả thật là thấp hơn mấy bậc. Người ta không cãi nhau với mình, giảng đạo lý với mình, bày ra sự thật, thái độ phải gọi là một người quyền uy nhất, hắn giống như một tờ bài thi không đạt yêu cầu, chỉ có chịu tiếp thu, cuối cùng có cơ hội thể hiện, cô giáo đại nhân cũng không dễ chịu, phân tích rõ ràng lợi và hại đâu ra đấy với mình, hiểu được khó chịu trong lòng mình.
Khi Lục Tiểu Phong tỉnh lại trong nhà không có bóng người, Tô Trí Nhược dán giấy nhớ ở trên tủ lạnh viết mấy câu, ý là mẹ của nàng sáng sớm đã bắt xe lửa đi rồi, để nàng không phải lo lắng, lại dặn bữa sáng ở trong nồi cơm điện v.v…
Lục Tiểu Phong không nói gì, vội vàng gọi điện thoại, mẹ vừa nghe đã nói: “Chàng trai kia cũng tạm, chỉ là có chút đẹp trai quá làm cho người ta không thoải mái. Mẹ cũng không dám nhìn vào mặt cậu ta, sợ chói mắt." (hô hô, đẹp quá khổ thế đó)
Lục Tiểu Phong dở khóc dở cười, tại sao còn có người mẹ chê bạn trai của con gái quá đẹp: “Anh ấy rất đứng đắn, không cần lo lắng."
“Uhm, mẹ tìm cậu ta trò chuyện mấy câu, nhân phẩm cũng tạm."
“Mẹ tìm anh ta trò chuyện cái gì?" Cánh tay đang cầm sữa của Lục Tiểu Phong run lên.
“Con yên tâm, mẹ của con biết chừng mực, chỉ thử cậu ta một chút, chỉ có điều Tiểu Phong a, mẹ cho rằng nếu sau này các con thật sự muốn ở chung một chỗ, con vẫn nên đem Trần Băng…" Bà Lục dừng một chút, nghiến răng nói: “Còn có chuyện của thằng khốn nạn kia, đều phải nói rõ ràng với cậu ta. Mặc dù nói người ta có thể không thèm để ý đến chuyện trước kia của con, con cũng không muốn nói lại chuyện cũ, nhưng mà hẹn hò quan trọng nhất chính là tin tưởng cùng thẳng thắn chân thành, nếu thật sự muốn làm vợ chồng, có gì là không thể nói?"
Lục Tiểu Phong gục đầu xuống, sắc mặt hơi tái, một lúc lâu sau nói: “Chuyện này có chút phức tạp… Con cần phải suy nghĩ. Mẹ, trong khoảng thời gian này chúng ta cần phải cảnh giác, đều tự phải cẩn thận."
Lục Tiểu Phong lo lắng không sai, quả nhiên, Hoàng phó cục trưởng cục công an đột nhiên liên lạc với nàng, ông ta là người liên lạc của nàng, sau khi chuyện năm năm trước phát sinh nàng rời khỏi đội cảnh sát thay đổi thân phận mới đều chuyển từ phía Nghiêm Đội qua sự sắp xếp trực tiếp của Hoàng phó cục, biện pháp bảo vệ mẹ của nàng cũng do một tay ông ấy xử lý. Bọn họ từng giao hẹn, nếu không có việc gì không tùy tiện liên lạc, cho nên khi Lục Tiểu Phong nhận được điện thoại của Hoàng phó cục thì cũng cảm thấy được tình hình có thay đổi.
Nàng đi tới địa điểm hẹn gặp, xung quanh rất vắng vẻ, là một quán trà của nhà nông, lúc Hoàng phó cục đến vẫn còn chưa ngồi ấm chỗ, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình đòi hỏi, chúng tôi sắp xếp cho cô một nhân viên bảo vệ, để cho cậu ta tới ngay, hai người có quen biết, tôi cho rằng sắp xếp như vậy là phù hợp với thực tế nhất, có lợi với các bố trí ở chỗ khác."
“Tôi quen biết, là ai?"
“Tô Trí Nhược."
Tác giả :
Tội Gia Tội