Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh
Chương 37
Người đó đứng ở bên kia bờ hồ, lẳng lặng nhìn chăm chú sang bên này, khóe môi mỉm cười thản nhiên, giống như vô số lần đứng ở sau lưng nàng nói với nàng: “Không sao, có anh ở đây."
Lục Tiểu Phong kích động vừa định gọi anh ấy, lại chợt nhìn thấy lồng ngực của anh ấy nhuộm máu đỏ tươi, đêm chiếc áo sơ mi màu trắng nhuộm đẫm một khoảng đỏ như hoa hồng. Vết máu nhanh chóng xâm chiếm những chỗ màu trắng, dưới mép vạt áo thỉnh thoảng nhỏ xuống những giọt máu như đá quý.
Anh ấy vẫn mỉm cười như trước, trong ánh mắt không có một tia dao động.
Lục Tiểu Phong sợ ngây người, khi dưới chân anh ấy máu chảy thành sông là lúc, cuối cùng nàng cũng hét lên tiếng thét chói tai.
“A!"
Mở mắt ra là trần nhà màu trắng, trong không khí không có ngửi thấy mùi máu tanh như đã nghĩ, nhưng cẩn thận hít hít cái mũi mới phát hiện ra bởi vì bị cảm cúm nên mùi gì cũng không ngửi thấy được. Lục Tiểu Phong không dám nhắm mắt lại, cái bóng dáng màu đỏ kia còn đang quanh quẩn trong óc nàng, nàng vội hít thở dồn dập, làm cho mình tỉnh táo lại.
Là nằm mơ, hóa ra là nằm mơ.
“Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong!"
Lục Tiểu Phong sửng sốt, cuối cùng cảm thấy được có người đang gọi nàng, nàng từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt vội vã, là Tô Trí Nhược, chẳng biết tại sao, cảm xúc mới vừa rồi còn hoảng sợ của nàng lập tức trấn tĩnh lại.
“Cô làm sao vậy, gặp ác mộng sao?"
Tô Trí Nhược khẩn trương nhìn Lục Tiểu Phong, đầu cô ấy đầy mồ hôi, tóc dính bết trên trán, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, như là mất hồn nhìn hắn hơn nửa ngày mới thu hồi được tiêu cự.
“Tôi đang ở bệnh viện?" Lục Tiểu Phong giơ tay trái lên sờ sờ hai má hỏi không xác định.
Ánh mắt vừa rồi của cô ấy làm cho hắn kinh hãi, Tô Trí Nhược lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Đang ở bệnh viện, cô đang ở đây truyền nốt chai nước biển cuối cùng."
Lục Tiểu Phong thử dùng tay trái chống đỡ chính mình, lại ngã xuống, đành phải nói: “Đỡ tôi dậy."
“Cô nên nằm đi."
“Không sao, đã khá hơn nhiều rối."
Tô Trí Nhược dùng mu bàn tay sờ lên trán cô ấy đo nhiệt độ, lại tìm cặp nhiệt độ để đo, đã bớt nóng, lúc này hắn mới đỡ Lục Tiểu Phong dậy, lại đem gối đầu kê lên để cho cô ấy dựa vào thoải mái một chút.
Đầu Lục Tiểu Phong đã không còn choáng như vậy, thật giống như có người giúp nàng đem khối chí nặng nề trong thân thể dời đi, cảm giác thoảng mái hơn rất nhiều. Nàng biết công lao này thuộc về Tô Trí Nhược, nếu không phải anh ta cương quyết cứng rắn đem nàng kéo đến bệnh viện, có thể nàng thật sự sẽ xảy ra chuyện. Lục Tiểu Phong nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Trí Nhược đang dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.
Lục Tiểu Phong khó hiểu nói: “Sao anh lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn tôi."
“Tôi đang nghĩ, có phải cô đã khôi phục lại bình thường hay không."
Lục Tiểu Phong ngẩn ra, lập tức hiểu được, có chút xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, tôi vừa ngã bệnh liền sẽ không thể kiểm soát được tính tình."
“Cô là người đa nhân cách sao?" Tô Trí Nhược nắm được cơ hội ngay lập tức phàn nàn: “Cô có biết vì khám bệnh cho cô, tôi chịu bao nhiêu khốn khổ không, chưa có người nào dám giở giọng ra lệnh nói với tôi, còn phải ôm đến ôm đi, không chịu xuống đi từng bước, dọc đường đi có bao nhiêu người nhìn tôi, tôi lớn như vậy lần đầu tiên bị xấu mặt như thế."
Trong lòng Lục Tiểu Phong cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt làm ra vẻ nghi ngờ: “Nhưng mà, hình như tôi nhớ rõ có người nói rằng chỉ cần tôi chịu đi khám bệnh cái gì anh ta cũng đều đồng ý, chẳng lẽ ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không làm được?"
Tô Trí Nhược kinh ngạc há hốc mồm: “Cô… Tôi nói như vậy lúc nào, khẳng định là cô bị ấm đầu."
“Vậy sao?" Lục Tiểu Phong thất vọng lắc đầu.
“Ánh mắt của cô như vậy là có ý gì?" Tô Trí Nhược nhăn nhó tránh ánh mắt của Lục Tiểu Phong, nhưng mà lại nhịn không được chăm chú nhìn lại.
Lục Tiểu Phong nhịn không được nói: “Anh đúng thật là kỳ quặc, có điều là…" Nàng ngẩng đầu nhìn nước thuốc trong suốt trong cái ống, cong khóe miệng: “Cám ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện."
Vốn tưởng rằng sau này khi đứng ở chỗ này nàng sẽ không chịu được, nhưng cảm giác bây giờ lại rất bình tĩnh, thật sự giống như đang đứng đối mặt với một vực thẳm, sợ hãi tối tăm bên trong nó, đứng ở sát vách núi chậm chạp không dám bước một bước đến chỗ đất bằng phẳng đối diện, mãi cho đến khi mặt đất ở đây nứt toác, khi không thể không bước sang, mới phát hiện thật ra cũng không khó như vậy.
Cho dù nhớ tới cảnh tượng đáng sợ kia, cũng không có nghĩ tới bên trong không chịu nổi thống khổ, có lẽ bởi vì nàng không phải lẻ loi một mình, còn có người giúp đỡ ở bên cạnh nàng, cho dù cái gì anh ta cũng không biết, lại trở thành nguồn gốc làm yên lòng nàng.
Tô Trí Nhược không chịu được vẻ cô đơn trên mặt cô ấy, cố ý nói lạc sang chuyện khác: “Hiện tại cô biết cảm ơn rồi, nói qua loa thì không được, cần phải có biểu hiện thực tế."
Lục Tiểu Phong có chút mệt mỏi híp mặt lại, lại cố gắng giữ tinh thần nói: “Phải có quà?"
“Quà." Tô Trí Nhược nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện vẻ khó lường: “Đây cũng là một chủ ý không tệ."
“Uhm, vậy trước hết anh nghĩ xem mình thích quà gì, bây giờ tôi ngủ đã, đừng gọi tôi." Mí mắt Lục Tiểu Phong vừa nặng trĩu xuống, nàng xê dịch xuống dưới, bắt đầu nằm vật trên giường bệnh.
Có đôi mắt đang nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đó nhìn chăm chú đến ác mộng cũng không có chỗ có thể len vào, tự động lui bước, hô hấp của nàng nhanh chóng trở nên mềm mại yên ổn.
Lần bị bệnh này là lần nhanh khỏi nhất trong năm năm trở lại đây.
Tuy rằng đã khỏi bệnh được hơn phân nửa, nhưng thân thể Lục Tiểu Phong vẫn còn rất yếu, tinh thần không tốt, cái này cũng có liên quan đến việc nàng đảo lộn cuộc sống ngày đêm một thời gian dài, một khi sinh bệnh liền sẽ kéo dài rất lâu, cho dù không phát sốt không ho khan, cơ thể cũng cần điều dưỡng mấy ngày mới có thể hồi phục thể lực. Thấy như thế, Tô Trí Nhược kiên quyết đặt ra một tờ quy định thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc, nhất định phải tuân thủ ba nguyên tắc lớn: “Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể cùng với ăn cơm đúng giờ."
Rèn luyện thân thể lựa sức mà làm, trước mắt nàng được điều chỉnh lại tình trạng sai giờ của mình, lúc gần tối Lục Tiểu Phong ôm gối mơ mơ màng màng, ngáp mấy cái liền, phía biên tập nói ý tưởng mới của nàng có thể làm được, bảo nàng mau chóng viết bản thảo, bọn họ mới xuất bản một tập san tiểu thuyết để cho nàng đăng dài kì, nhưng mà tình trạng trì hoãn của nàng trước mắt thật sự không thể viết nhanh được, đầu giống như chiếc máy bị gỉ sét, đối với máy tính không có bất kỳ cảm xúc nào.
Khóa cửa chính trong nháy mắt truyền ra tiếng chìa khóa chuyển động, Lục Tiểu Phong tắt TV, ngồi xuống thấp một chút, bóng dáng Tô Trí Nhược một lát sau xuất hiện ở cửa chính, mắt Lục Tiểu Phong liếc nhìn đồng hồ báo thức, anh ta về muộn hai giờ so với bình thường.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, dự báo hôm nay từ hai đến mười độ, nhưng mà gió bắc thổi tới, làm cho người ta có cảm giác dưới không độ. Thể chất vốn có của Tô Trí Nhược cùng với thân hình gầy của anh ta trái ngược nhau, thời tiết như vậy anh ta vẫn chỉ mặc áo sơ mi bên trong bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác bằng lông cừu màu vàng nhạt. Hôm nay anh ta vừa vào cửa Lục Tiểu Phong đã cảm thấy nhìn có chút gì đó khác lạ, đến tận khi anh ta đi đến trước mặt cởi áo khoác ngoài lộ ra một cái bát đang ôm vào trong ngực nàng mới giật mình.
“Nếm thử nhanh đi." Tô Trí Nhược lấy cái bát đem đổ đồ ra. “Vì mua cái này mà tôi xếp hàng một giờ đó, cần phải ăn ngay cho nóng, vốn định mang cặp nồng giữ nhiệt đi, nhưng mà không cẩn thận làm vỡ."
Lục Tiểu Phong đi tới nhìn thấy trong bát là đồ tẩm bổ, lập tức hiểu được. Ở phía bắc thành phố có một cửa hàng cháo rất có tên tuổi, có bán đủ loại cháo, hơn nữa thực phẩm tươi sống, dùng nguyên liệu phong phú, nấu nướng kỹ càng chu đáo, thành phần dinh dưỡng cao, tuy rằng giá cao hơn các cửa hàng khác không ít, nhưng mà vẫn có nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến, xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố là chuyện bình thường. Lái xe từ nhà đi đến quán cháo cả đi và về mất ít nhất một giờ, Lục Tiểu Phong biết phải đi qua một nửa thành phố mới tới được. Bởi vì nàng rất thích ăn cháo ở đó, cho nên ngày xưa nàng cũng thường xuyên cùng người đó cứ tan làm sẽ đi thẳng tới đó, chẳng sợ phải xếp hàng, thời gian đợi rất lâu cũng không tiếc. Nếu nàng sinh bệnh, anh ấy sẽ lái xe đi từ sáng sớm tới nơi đó mua cháo về cho nàng ăn trước khi nàng tỉnh lại, đến tận khi bệnh của nàng hoàn toàn khỏi hẳn, vậy nên ông chủ ở đó đều biết anh ấy, từ đó về sau đều được bọn họ giảm giá.
Anh ấy đi rồi nàng không còn tới đó nữa, nàng nghĩ rằng cả đời nàng sẽ không bao giờ tới đó ăn cháo nữa, nhưng mà bát cháo bốc hơi nóng mang theo hương vị của thuốc kia đang kích thích thần kinh của nàng.
Hiện tại lại có một người mua cháo đến cho nàng.
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngẩn của Lục Tiểu Phong, Tô Trí Nhược đắc ý nói: “Cháo ở cửa hàng này rất bổ, trước kia tôi bị ốm mẹ của tôi cùng đều mua cho tôi ăn, cô tới thử xem."
Lục Tiểu Phong nhìn thấy Tô Trí Nhược đưa thìa tới hô hấp ngưng trệ một lát, nàng đón lấy chiếc thìa, hỏi: “Anh tự đi mua?"
“… Đúng lúc làm việc ở gần đấy…" Tô Trí Nhược mất tự nhiên nhún vai, lại có chút chờ mong phản ứng của cô ấy.
Anh ta chỉ cần thẹn thùng liền sẽ đỏ mặt, tuy rằng đã có gắng che dấu nhưng vẫn như cũ không chạy thoát được tầm mắt của nàng, trên người củ anh ta mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, cháo lại nóng, nghĩ đến bộ dạng lúc anh ta đang cầm cháo mới vào cửa, Lục Tiểu Phong mấp máy môi, trong cơ thể có một khối áp lực khiến nàng nói không nên lời, đôi mắt lại thấy chua xót dâng lên theo ý nghĩ.
Tô Trí Nhược thấy vẻ mặt Lục Tiểu Phong chậm chạp không ăn cũng khó coi, tâm tình mới vừa rồi còn rất cao giọng trong nháy mặt bị đè ép, mặt hắn chảy dài hỏi: “Tại sao lại không ăn?"
Lục Tiểu Phong cúi đầu, ăn một miếng nho nhỏ, ngay khi hương vị quen thuộc kia tràn ra, trong mắt nàng nhất thời nổi lên một tầng sương mù: “Bởi vì chỉ có một bát, tôi muốn ăn từ từ."
Mặt Tô Trí Nhược căng cứng lúc này mới thả lỏng, anh ta nhập ngừng một chút, nói: “Nếu cô cảm thấy ngon, ngày mai tôi lại đi mua."
Lục Tiểu Phong đột nhiên buông thìa, nàng bưng bát đừng dậy duy trì tư thế cúi đầu như cũ nói: “Không cần, ngày mai là cuối tuần anh không đi làm, không cần tự đi, đường từ đây đi đên cửa hàng cháo cũng rất xa, xếp hàng cũng rất vất vả…"
Ánh mắt Tô Trí Nhược lóe lên nói: “Không có vấn đề gì, nếu cô cảm thấy ngại, vậy cô đồng ý với tôi một chuyện, xem như quà mà tôi muốn."
“Chuyện gì?"
“Hai ngày nữa có một buổi tiệc, cần phải dẫn theo bạn gái, cô đi theo giúp tôi đi." Tô Trí Nhược đem lời nói hắn đã luyện rất lâu cuối cùng cũng nói ra được.
Lục Tiểu Phong sửng sốt: “Tôi? Tại sao lại là tôi?"
Tô Trí Nhược hùng hồn nói: “Vì sao không phải là cô, không phải cô đã nói phải có biểu hiện thực tế sao, tôi cũng không bắt cô mua quà, chỉ là làm chút chuyện thôi mà."
Lục Tiểu Phong đuối lý đành phải đồng ý: “Thôi được rồi, chỉ có điều là buổi tiệc gì?"
Tô Trí Nhược liếc mắt nói qua loa: “Đến lúc đó sẽ biết, sẽ vào ngày kia, ngày mai cô có rảnh không, phải chuẩn bị một chút."
“Được, không vấn đề gì."
“Như vậy…"
Chuông cửa vang lên, hai người cùng dừng lại, Lục Tiểu Phong nhìn đồng hồ, gần chín giờ, lúc này còn có ai vậy?
“Tôi đi cho."
Tô Trí Nhược bắt máy điện thoại: “Alo, ai đấy?"
Người đầu bên kia không lên tiếng, Tô Trí Nhược lại hỏi lại: “Ai đấy?"
Chốc lát sau, đầu kia truyền tới giọng nói trầm thấp của một người: “Liêu Khả Nham, tôi tìm Lục Tiểu Phong."
Lục Tiểu Phong kích động vừa định gọi anh ấy, lại chợt nhìn thấy lồng ngực của anh ấy nhuộm máu đỏ tươi, đêm chiếc áo sơ mi màu trắng nhuộm đẫm một khoảng đỏ như hoa hồng. Vết máu nhanh chóng xâm chiếm những chỗ màu trắng, dưới mép vạt áo thỉnh thoảng nhỏ xuống những giọt máu như đá quý.
Anh ấy vẫn mỉm cười như trước, trong ánh mắt không có một tia dao động.
Lục Tiểu Phong sợ ngây người, khi dưới chân anh ấy máu chảy thành sông là lúc, cuối cùng nàng cũng hét lên tiếng thét chói tai.
“A!"
Mở mắt ra là trần nhà màu trắng, trong không khí không có ngửi thấy mùi máu tanh như đã nghĩ, nhưng cẩn thận hít hít cái mũi mới phát hiện ra bởi vì bị cảm cúm nên mùi gì cũng không ngửi thấy được. Lục Tiểu Phong không dám nhắm mắt lại, cái bóng dáng màu đỏ kia còn đang quanh quẩn trong óc nàng, nàng vội hít thở dồn dập, làm cho mình tỉnh táo lại.
Là nằm mơ, hóa ra là nằm mơ.
“Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong!"
Lục Tiểu Phong sửng sốt, cuối cùng cảm thấy được có người đang gọi nàng, nàng từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt vội vã, là Tô Trí Nhược, chẳng biết tại sao, cảm xúc mới vừa rồi còn hoảng sợ của nàng lập tức trấn tĩnh lại.
“Cô làm sao vậy, gặp ác mộng sao?"
Tô Trí Nhược khẩn trương nhìn Lục Tiểu Phong, đầu cô ấy đầy mồ hôi, tóc dính bết trên trán, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, như là mất hồn nhìn hắn hơn nửa ngày mới thu hồi được tiêu cự.
“Tôi đang ở bệnh viện?" Lục Tiểu Phong giơ tay trái lên sờ sờ hai má hỏi không xác định.
Ánh mắt vừa rồi của cô ấy làm cho hắn kinh hãi, Tô Trí Nhược lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Đang ở bệnh viện, cô đang ở đây truyền nốt chai nước biển cuối cùng."
Lục Tiểu Phong thử dùng tay trái chống đỡ chính mình, lại ngã xuống, đành phải nói: “Đỡ tôi dậy."
“Cô nên nằm đi."
“Không sao, đã khá hơn nhiều rối."
Tô Trí Nhược dùng mu bàn tay sờ lên trán cô ấy đo nhiệt độ, lại tìm cặp nhiệt độ để đo, đã bớt nóng, lúc này hắn mới đỡ Lục Tiểu Phong dậy, lại đem gối đầu kê lên để cho cô ấy dựa vào thoải mái một chút.
Đầu Lục Tiểu Phong đã không còn choáng như vậy, thật giống như có người giúp nàng đem khối chí nặng nề trong thân thể dời đi, cảm giác thoảng mái hơn rất nhiều. Nàng biết công lao này thuộc về Tô Trí Nhược, nếu không phải anh ta cương quyết cứng rắn đem nàng kéo đến bệnh viện, có thể nàng thật sự sẽ xảy ra chuyện. Lục Tiểu Phong nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Trí Nhược đang dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.
Lục Tiểu Phong khó hiểu nói: “Sao anh lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn tôi."
“Tôi đang nghĩ, có phải cô đã khôi phục lại bình thường hay không."
Lục Tiểu Phong ngẩn ra, lập tức hiểu được, có chút xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, tôi vừa ngã bệnh liền sẽ không thể kiểm soát được tính tình."
“Cô là người đa nhân cách sao?" Tô Trí Nhược nắm được cơ hội ngay lập tức phàn nàn: “Cô có biết vì khám bệnh cho cô, tôi chịu bao nhiêu khốn khổ không, chưa có người nào dám giở giọng ra lệnh nói với tôi, còn phải ôm đến ôm đi, không chịu xuống đi từng bước, dọc đường đi có bao nhiêu người nhìn tôi, tôi lớn như vậy lần đầu tiên bị xấu mặt như thế."
Trong lòng Lục Tiểu Phong cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt làm ra vẻ nghi ngờ: “Nhưng mà, hình như tôi nhớ rõ có người nói rằng chỉ cần tôi chịu đi khám bệnh cái gì anh ta cũng đều đồng ý, chẳng lẽ ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không làm được?"
Tô Trí Nhược kinh ngạc há hốc mồm: “Cô… Tôi nói như vậy lúc nào, khẳng định là cô bị ấm đầu."
“Vậy sao?" Lục Tiểu Phong thất vọng lắc đầu.
“Ánh mắt của cô như vậy là có ý gì?" Tô Trí Nhược nhăn nhó tránh ánh mắt của Lục Tiểu Phong, nhưng mà lại nhịn không được chăm chú nhìn lại.
Lục Tiểu Phong nhịn không được nói: “Anh đúng thật là kỳ quặc, có điều là…" Nàng ngẩng đầu nhìn nước thuốc trong suốt trong cái ống, cong khóe miệng: “Cám ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện."
Vốn tưởng rằng sau này khi đứng ở chỗ này nàng sẽ không chịu được, nhưng cảm giác bây giờ lại rất bình tĩnh, thật sự giống như đang đứng đối mặt với một vực thẳm, sợ hãi tối tăm bên trong nó, đứng ở sát vách núi chậm chạp không dám bước một bước đến chỗ đất bằng phẳng đối diện, mãi cho đến khi mặt đất ở đây nứt toác, khi không thể không bước sang, mới phát hiện thật ra cũng không khó như vậy.
Cho dù nhớ tới cảnh tượng đáng sợ kia, cũng không có nghĩ tới bên trong không chịu nổi thống khổ, có lẽ bởi vì nàng không phải lẻ loi một mình, còn có người giúp đỡ ở bên cạnh nàng, cho dù cái gì anh ta cũng không biết, lại trở thành nguồn gốc làm yên lòng nàng.
Tô Trí Nhược không chịu được vẻ cô đơn trên mặt cô ấy, cố ý nói lạc sang chuyện khác: “Hiện tại cô biết cảm ơn rồi, nói qua loa thì không được, cần phải có biểu hiện thực tế."
Lục Tiểu Phong có chút mệt mỏi híp mặt lại, lại cố gắng giữ tinh thần nói: “Phải có quà?"
“Quà." Tô Trí Nhược nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện vẻ khó lường: “Đây cũng là một chủ ý không tệ."
“Uhm, vậy trước hết anh nghĩ xem mình thích quà gì, bây giờ tôi ngủ đã, đừng gọi tôi." Mí mắt Lục Tiểu Phong vừa nặng trĩu xuống, nàng xê dịch xuống dưới, bắt đầu nằm vật trên giường bệnh.
Có đôi mắt đang nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đó nhìn chăm chú đến ác mộng cũng không có chỗ có thể len vào, tự động lui bước, hô hấp của nàng nhanh chóng trở nên mềm mại yên ổn.
Lần bị bệnh này là lần nhanh khỏi nhất trong năm năm trở lại đây.
Tuy rằng đã khỏi bệnh được hơn phân nửa, nhưng thân thể Lục Tiểu Phong vẫn còn rất yếu, tinh thần không tốt, cái này cũng có liên quan đến việc nàng đảo lộn cuộc sống ngày đêm một thời gian dài, một khi sinh bệnh liền sẽ kéo dài rất lâu, cho dù không phát sốt không ho khan, cơ thể cũng cần điều dưỡng mấy ngày mới có thể hồi phục thể lực. Thấy như thế, Tô Trí Nhược kiên quyết đặt ra một tờ quy định thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc, nhất định phải tuân thủ ba nguyên tắc lớn: “Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể cùng với ăn cơm đúng giờ."
Rèn luyện thân thể lựa sức mà làm, trước mắt nàng được điều chỉnh lại tình trạng sai giờ của mình, lúc gần tối Lục Tiểu Phong ôm gối mơ mơ màng màng, ngáp mấy cái liền, phía biên tập nói ý tưởng mới của nàng có thể làm được, bảo nàng mau chóng viết bản thảo, bọn họ mới xuất bản một tập san tiểu thuyết để cho nàng đăng dài kì, nhưng mà tình trạng trì hoãn của nàng trước mắt thật sự không thể viết nhanh được, đầu giống như chiếc máy bị gỉ sét, đối với máy tính không có bất kỳ cảm xúc nào.
Khóa cửa chính trong nháy mắt truyền ra tiếng chìa khóa chuyển động, Lục Tiểu Phong tắt TV, ngồi xuống thấp một chút, bóng dáng Tô Trí Nhược một lát sau xuất hiện ở cửa chính, mắt Lục Tiểu Phong liếc nhìn đồng hồ báo thức, anh ta về muộn hai giờ so với bình thường.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, dự báo hôm nay từ hai đến mười độ, nhưng mà gió bắc thổi tới, làm cho người ta có cảm giác dưới không độ. Thể chất vốn có của Tô Trí Nhược cùng với thân hình gầy của anh ta trái ngược nhau, thời tiết như vậy anh ta vẫn chỉ mặc áo sơ mi bên trong bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác bằng lông cừu màu vàng nhạt. Hôm nay anh ta vừa vào cửa Lục Tiểu Phong đã cảm thấy nhìn có chút gì đó khác lạ, đến tận khi anh ta đi đến trước mặt cởi áo khoác ngoài lộ ra một cái bát đang ôm vào trong ngực nàng mới giật mình.
“Nếm thử nhanh đi." Tô Trí Nhược lấy cái bát đem đổ đồ ra. “Vì mua cái này mà tôi xếp hàng một giờ đó, cần phải ăn ngay cho nóng, vốn định mang cặp nồng giữ nhiệt đi, nhưng mà không cẩn thận làm vỡ."
Lục Tiểu Phong đi tới nhìn thấy trong bát là đồ tẩm bổ, lập tức hiểu được. Ở phía bắc thành phố có một cửa hàng cháo rất có tên tuổi, có bán đủ loại cháo, hơn nữa thực phẩm tươi sống, dùng nguyên liệu phong phú, nấu nướng kỹ càng chu đáo, thành phần dinh dưỡng cao, tuy rằng giá cao hơn các cửa hàng khác không ít, nhưng mà vẫn có nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến, xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố là chuyện bình thường. Lái xe từ nhà đi đến quán cháo cả đi và về mất ít nhất một giờ, Lục Tiểu Phong biết phải đi qua một nửa thành phố mới tới được. Bởi vì nàng rất thích ăn cháo ở đó, cho nên ngày xưa nàng cũng thường xuyên cùng người đó cứ tan làm sẽ đi thẳng tới đó, chẳng sợ phải xếp hàng, thời gian đợi rất lâu cũng không tiếc. Nếu nàng sinh bệnh, anh ấy sẽ lái xe đi từ sáng sớm tới nơi đó mua cháo về cho nàng ăn trước khi nàng tỉnh lại, đến tận khi bệnh của nàng hoàn toàn khỏi hẳn, vậy nên ông chủ ở đó đều biết anh ấy, từ đó về sau đều được bọn họ giảm giá.
Anh ấy đi rồi nàng không còn tới đó nữa, nàng nghĩ rằng cả đời nàng sẽ không bao giờ tới đó ăn cháo nữa, nhưng mà bát cháo bốc hơi nóng mang theo hương vị của thuốc kia đang kích thích thần kinh của nàng.
Hiện tại lại có một người mua cháo đến cho nàng.
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngẩn của Lục Tiểu Phong, Tô Trí Nhược đắc ý nói: “Cháo ở cửa hàng này rất bổ, trước kia tôi bị ốm mẹ của tôi cùng đều mua cho tôi ăn, cô tới thử xem."
Lục Tiểu Phong nhìn thấy Tô Trí Nhược đưa thìa tới hô hấp ngưng trệ một lát, nàng đón lấy chiếc thìa, hỏi: “Anh tự đi mua?"
“… Đúng lúc làm việc ở gần đấy…" Tô Trí Nhược mất tự nhiên nhún vai, lại có chút chờ mong phản ứng của cô ấy.
Anh ta chỉ cần thẹn thùng liền sẽ đỏ mặt, tuy rằng đã có gắng che dấu nhưng vẫn như cũ không chạy thoát được tầm mắt của nàng, trên người củ anh ta mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, cháo lại nóng, nghĩ đến bộ dạng lúc anh ta đang cầm cháo mới vào cửa, Lục Tiểu Phong mấp máy môi, trong cơ thể có một khối áp lực khiến nàng nói không nên lời, đôi mắt lại thấy chua xót dâng lên theo ý nghĩ.
Tô Trí Nhược thấy vẻ mặt Lục Tiểu Phong chậm chạp không ăn cũng khó coi, tâm tình mới vừa rồi còn rất cao giọng trong nháy mặt bị đè ép, mặt hắn chảy dài hỏi: “Tại sao lại không ăn?"
Lục Tiểu Phong cúi đầu, ăn một miếng nho nhỏ, ngay khi hương vị quen thuộc kia tràn ra, trong mắt nàng nhất thời nổi lên một tầng sương mù: “Bởi vì chỉ có một bát, tôi muốn ăn từ từ."
Mặt Tô Trí Nhược căng cứng lúc này mới thả lỏng, anh ta nhập ngừng một chút, nói: “Nếu cô cảm thấy ngon, ngày mai tôi lại đi mua."
Lục Tiểu Phong đột nhiên buông thìa, nàng bưng bát đừng dậy duy trì tư thế cúi đầu như cũ nói: “Không cần, ngày mai là cuối tuần anh không đi làm, không cần tự đi, đường từ đây đi đên cửa hàng cháo cũng rất xa, xếp hàng cũng rất vất vả…"
Ánh mắt Tô Trí Nhược lóe lên nói: “Không có vấn đề gì, nếu cô cảm thấy ngại, vậy cô đồng ý với tôi một chuyện, xem như quà mà tôi muốn."
“Chuyện gì?"
“Hai ngày nữa có một buổi tiệc, cần phải dẫn theo bạn gái, cô đi theo giúp tôi đi." Tô Trí Nhược đem lời nói hắn đã luyện rất lâu cuối cùng cũng nói ra được.
Lục Tiểu Phong sửng sốt: “Tôi? Tại sao lại là tôi?"
Tô Trí Nhược hùng hồn nói: “Vì sao không phải là cô, không phải cô đã nói phải có biểu hiện thực tế sao, tôi cũng không bắt cô mua quà, chỉ là làm chút chuyện thôi mà."
Lục Tiểu Phong đuối lý đành phải đồng ý: “Thôi được rồi, chỉ có điều là buổi tiệc gì?"
Tô Trí Nhược liếc mắt nói qua loa: “Đến lúc đó sẽ biết, sẽ vào ngày kia, ngày mai cô có rảnh không, phải chuẩn bị một chút."
“Được, không vấn đề gì."
“Như vậy…"
Chuông cửa vang lên, hai người cùng dừng lại, Lục Tiểu Phong nhìn đồng hồ, gần chín giờ, lúc này còn có ai vậy?
“Tôi đi cho."
Tô Trí Nhược bắt máy điện thoại: “Alo, ai đấy?"
Người đầu bên kia không lên tiếng, Tô Trí Nhược lại hỏi lại: “Ai đấy?"
Chốc lát sau, đầu kia truyền tới giọng nói trầm thấp của một người: “Liêu Khả Nham, tôi tìm Lục Tiểu Phong."
Tác giả :
Tội Gia Tội