Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh
Chương 29
Trận bùng nổ tối hôm qua kia không thua gì sao hỏa va vào địa cầu, có lẽ kịch bản ban đầu vốn không viết như vậy, nhưng cuối cùng lại phát triển thành hai bên không ai nhường ai, ra về không vui vẻ. Lúc Lục Tiểu Phong từ trên giường thức dậy đầu đau như muốn nứt ra, nàng vỗ vỗ cái trán từ từ xuống giường, đi ra khỏi cửa phòng lập tức nhìn về phía đối diện, cửa phòng Tô Trí Nhược đã đóng chặt.
Trong phòng khách vẫn giống tối hôm qua, tạp chí trên bàn trà không nhúc nhích, gối tựa trên ghế sô pha nằm ngang dọc không theo quy tắc, nhưng cái bát ở trong phòng ăn tối hôm qua không thấy, Lục Tiểu Phong đi vào phòng bếp nhìn thấy thìa cùng bát và nồi canh đều được rửa sạch sẽ. Bây giờ mới là bảy giờ sáng, Tô Trí Nhược đã đi ra ngoài.
Lục Tiểu Phong bưng một ly bột ngũ cốc ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, trong lòng mất mát buồn vô cớ, nghĩ đến lời cuối cùng tối hôm qua nói với Tô Trí Nhược, nét mặt lạnh lùng nhưng lại yếu ớt như vậy, Lục Tiểu Phong ngửa mặt lên trời thở dài, thật sự là ma chướng, làm sao nàng lại có cảm giác như mình đang bắt nạt tiểu bạch thỏ vậy? (Tiểu bạch thỏ: chỉ người ngây thơ, dễ dụ ^^)
Tô Trí Nhược dường như là một đêm không ngủ, trằn trọc, trải qua tức giận lúc đầu, càng về sau cảm xúc càng từ từ bình tĩnh, lần thứ hai nhớ lại cảnh tượng khi hai người đối thoại lại sôi gan lên, sau đó ép buộc chính mình tỉnh táo nghiêm túc suy nghĩ.
Tô Trí Nhược cũng không phải là gỗ mục, khi trời hửng sáng, hắn đột nhiên nghĩ thông suốt.
Thất bại, cho tới bây giờ hắn đều có thể nở nụ cười, trước kia là như vậy, vì sao lần này lại không thể, ngẫm lại thế mà hắn lại giống như lính đào ngũ trốn tránh ba ngày, cùng loại người yếu đuối không có chí khí có gì khác nhau, khó trách ngay cả Lục Tiểu Phong cũng phải khinh bỉ hắn, chính hắn cũng muốn đấm cho mình hai cái. Cho nên, nếu bởi vì một sai lầm này muốn phủ định toàn bộ giá trị cuộc đời của hắn, bảo hắn tiếp tục cũng không cách nào cầm súng lên được, làm sao hắn có thể chịu đựng như vậy. Nhưng hắn là Tô Trí Nhược, trời sinh ra làm cảnh sát.
Lúc Tô Trí Nhược đi tới bệnh viện mới biết được Ma Thú đã chuyển vào phòng bệnh bình thường, ba ngày trước hắn trốn khỏi nơi này, bởi vì nhìn thấy Ma Thú trên giường bệnh, chẳng khác nào nhìn thấy chính mình không cẩn thận, chính mình luôn luôn hối hận việc ấy, cảm giác sự nặng nề ấy sẽ đè bẹp hắn trên mặt đất. Chỉ có điều, thời điểm hôm nay khi hắn lại bước vào phòng bệnh, tuy rằng thống khổ, nhưng ở trong sự đau khổ này còn kèm theo dũng khí cùng cương quyết.
Chỉ có kẻ có can đảm đối mặt với thất bại mới có thể trở thành kẻ mạnh.
Ma Thú suy yếu nằm ở trên giường, mẹ cậu ấy đang ăn sáng, nhìn thấy hắn đến cũng không có biểu hiện vẻ mặt thù hằn, chỉ yên lặng đứng lên. Vị trí bị thương lần này của Ma Thú rất nguy hiểm, nhưng thật may mắn, không có tổn thương đến bộ phần quan trọng, chỉ bị thương phần mềm. Cậu ta đã tỉnh táo, mặt nạ dưỡng khí còn chưa tháo xuống, khi nhìn thấy Tô Trí Nhược, ánh mắt lại đang cười.
Tô Trí Nhược ngồi xuống bên giường, vẻ mặt có chút nặng nề, nhìn thấy cậu nhóc này cười yếu ớt, trong lòng lại cay cay một hồi: “Lần này anh rất xin lỗi cậu."
Hắn nhìn thấy Ma Thú cực kỳ chậm chạp lắc lắc đầu, khó khăn hé miệng nói gì đó, Tô Trí Nhược lại gần để nghe, hắn nghe được cậu ta nói: “Em không sao, Cường Ca không cần buồn phiền."
Tô Trí Nhược giả vờ tức giận, lại hô hấp không đủ không khí, giọng nói có chút bị đè nén: “Đừng nói ngốc thế… tôi là anh của cậu… Tôi là là loại người này sao, cậu yên tâm dưỡng thương, sau khi trở về chúng ta tiếp tục cộng tác."
Khuôn mặt tươi cười tái nhợt của Ma Thú đụng vào trong mắt Tô Trí Nhược, trong khoảnh khắc này tâm Tô Trí Nhược như thủy triều, chấn động không ngừng, bình thường Ma Thú đặc biệt kính trọng hắn, cậu ấy rất thích làm việc cùng hắn, thế nhưng vậy mà hắn lại hại cậu ấy nằm ở trên giường không thể cử động. Hắn đã từng vẫn cho rằng sứ mạng của hắn chính là xông lên phía trước, nhưng bây giờ hắn đột nhiên nhận ra hắn vẫn còn có đồng nghiệp bên cạnh, bảo vệ đồng nghiệp không bị tổn thương cũng là trách nhiệm của hắn. Nếu chỉ chính bản thân hắn bị thương thì không sao cả, nhưng hắn không thể nhìn thấy người khác vì hắn mà bị thương tổn. Nếu không muốn tiếp tục hối hận, cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến khi không tiếp tục làm cho người bên cạnh hắn bị thương, không lần nào chịu sự đau khổ mệt mỏi này nữa, Tô Trí Nhược nắm chặt nắm tay, trong lòng lặng lẽ thề.
Thế giới trước mắt dần dần trở nên trong sáng, đám sương mù giống như vĩnh viễn không tìm thấy lối thoát dần dần tản ra, hắn không hề ở trong trung tâm hỗn độn, hắn trở lại với thế giới của hắn, một lần nữa đã lấy lại can đảm.
Nhưng mà, hắn cũng hiểu được người kéo hắn ra khỏi bóng tối, là Lục Tiểu Phong. Mọi người đều chọn cách an ủi hắn, nhưng mà càng như vậy hắn càng muốn chạy trốn, chỉ có cô ấy ngăn chặn đường rút lui không cho hắn tiếp tục chạy trốn nữa, để cho hắn nhận rõ sự yếu đuối của mình, tìm lại chính mình.
Về đến Cục, người ta nhìn thấy hắn đều rất ngạc nhiên, Tô Trí Nhược sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý nhận tất cả trách phạt, cho nên khi nhìn thấy Nghiêm Đội lại càng lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn, lấy tính tình của Nghiêm lão đại lần này không mắng hắn thừa sống thiếu chết nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng không nghĩ tới Nghiêm lão đại hoàn toàn không phê bình hắn cái gì, bởi vì Ma Thú bị thương nên công việc nhiệm vụ cần bố trí lại một lần nữa, sau khi Nghiêm Đội bàn giao một lúc mới nói đến chuyện này, kết quả chỉ là để hắn nộp một bản tự kiểm điểm, đồng thời chịu kiểm tra của bác sĩ tâm lý.
Tô Trí Nhược mang theo vẻ mặt không thể tin được nhận mệnh lệnh đi ra khỏi cửa, Nghiêm Đội ngồi ở trên ghế nhìn theo bóng lưng của cậu ta, tảng đá lớn treo trong lòng ba ngày kia cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Lòng tự trọng của tiểu tử này quá mạnh, cũng rất kiêu ngạo, nhưng chuyện xảy ra lần này kéo cậu ta từ trên trời thẳng xuống trên mặt đất, đả kích thật sự quá lớn. Ngày đó vốn dĩ ông không có truyền đạt chỉ thị đánh úp, nhưng lúc lén nào hiện trường không ngờ bị tội phạm phát hiện, càng không nghĩ rằng bên trong một mảnh tối đen, trong tay y còn có súng ống, vì bảo đảm chắc chắn an toàn cho con tin, trong lúc hỗn loạn Tô Trí Nhược liên tiếp bắn ra hai phát, ở phát súng thứ hai xuất hiện sơ sẩy.
Thực tế chiến đấu cùng diễn tập có khác biệt rất nhỏ như vậy, ngoài ra trên khách quan càng không thể đoán trước, nội tâm con người biến hóa cũng rất nhỏ, huyết áp khi người thực sự gặp phải khủng hoảng sẽ tăng lên, hô hấp dồn dập, ý nghĩ trống rỗng, tuy rằng anh ta đã làm rất tốt, tiếc rằng vẫn phạm phải sai lầm.
Người quá mức tự tin thật ra lại càng dễ bị hiện thực quật ngã, bởi vì lúc tự tin của họ không có ở đây, đó là lúc sự tàn phá đến. Khi ông biết tình hình ở hiện trường, thời gian trước ông cũng chìm trong mộng, loại cảm giác này giống như đã từng quen biết làm cho ông không thể hệ thống lại ngôn ngữ an ủi thật tốt theo Tô Trí Nhược như đã đánh mất nửa linh hồn đi ra từ trong lầu. Cũng may Tô Trí Nhược kiên cường hơn so với tưởng tượng của ông, cậu ta đã ngã xuống, nhưng cậu ấy lấy tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh lại, cậu ta không có vì vậy mà thất bại hoàn toàn, ngày hôm nay nhìn thấy cậu ta giống như một cây thương đứng ở trước mặt mình Nghiêm Chính biết ông không cần phải nói thêm gì nữa.
Đương nhiên, nói như vậy còn cần cảm ơn một người.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Trí Nhược gây ra sự bùng nổ một vũ trụ nhỏ đáng chú ý, rất nhiều người cho rằng anh ta sẽ vì chuyện trượt tay mà chán nản nột thời gian, rất có thể không có cách nào lập tức cầm súng, giống như người lái xe khi đâm phải người sẽ có “dớp" tâm lý, có thể Tô Trí Nhược cũng sẽ để lại một “dớp" không phai nhạt. Trạng thái của Tô Trí Nhược quả thật không phải tốt nhất, nhưng ít ra thời điểm hắn cầm súng đứng trước bia không để lộ ra chút khiếp đảm nào. Ở phía sau phần bình tĩnh này, những người đó không nhìn thấy trong lúc cầm súng trong đầu Tô Trí Nhược không ngừng lóe lên nhũng hình ảnh chạy qua, nhưng tay cầm súng của hắn không run rẩy, bắn ra viên đạn bay theo quỹ đạo hoàn mỹ nhất nằm trúng giữa tấm bia. Chẳng qua, thời điểm buông súng, sau lưng hắn đã bao phủ một tầng mồ hôi.
Bất luận như thế nào, hắn còn có thể cầm súng, linh hồn trong thân thể hắn không có lùi bước.
Thời gian nghỉ trưa, Tô Trí Nhược lái xe đi tìm một người, Lương Thiển Thâm.
Lương đại mỹ nữ là luật sư rất bận rộn, hắn đặc biệt hẹn trước một chút, Lương Thiển Thâm nhấc từng bước chân tao nhã, đúng giờ đi vào cửa lớn của KFC, sau đó nhìn thấy Tô Trí Nhược ngồi ở một bàn gần cửa sổ.
Lúc này Lương Thiển Thâm đã có bầu bốn tháng, nhưng bởi vì vốn dĩ dáng người cô ấy rất gầy, hơn nữa bây giờ trời lạnh quần áo mặc nhiều nên thoáng cái thật nhìn không ra thân hình. Đều nói phụ nữ mang thai có một tình cảm rất khác, lời này không sai, khuôn mặt Lương Thiển Thâm so với trước kia hồng nhuận hơn không ít, càng tỏa ra xinh đẹp động lòng người.
Nàng nhìn trên bàn một cái khay đựng Hamburg, cánh gà, cười nói: “Hẹn ở chỗ này, xem ra tâm tình không tốt." Tiểu Quai từ nhỏ có một đặc tính kỳ quặc, hễ tâm tình khó chịu liền điên cuồng ăn những thực phẩm bỏ đi này, cho nên chỉ cần anh ta xuất hiện ở KFC hoặc là Mc’Donanld, tám chín phần mười là trong lòng có gút mắc mở không ra, khi anh ta đọc sách là làm bài thi không tốt, buồn bực không gỡ được liền một mình đi vào KFC ăn điên cuồng, suýt nữa gây thành đại họa.
“Không nói trước cho anh, bộ dạng của em như vậy, biết là con trai hay con gái chưa? Thai vị có ổn định không?" Tô Trí Nhược cắn một lần hết nửa cái Hamburg, ngước cằm nhìn Lương Thiển Thâm
Nhắc tới cục cưng trong bụng, ánh mắt Lương Thiển Thâm càng lộ vẻ dịu dàng, cười càng thêm tươi rói: “Vẫn chưa rõ là nam hay nữ, chẳng qua em không quan trọng, Tân Tử cũng nói đều thích hết, hiện tại thai vị đã ổn định, cho nên, bà ngoại nói mấy ngày nữa muốn mở cuộc họp gia đình, mời vài bạn bè đến chúc mừng, em thấy việc này thật phiền phức, nhưng bà lại cứ khăng khăng, sau đó nghĩ lại có rất nhiều chuyện em đều không nghe lời bà, lần này đồng ý, anh nhớ rõ đó."
Tô Trí Nhược khẽ nhíu mày, trong óc đang bật đèn đỏ, về nhà có nghĩa là mẹ sẽ lải nhải không ngừng, nhưng nhìn cô em gái ngồi đối diện khuôn mặt tươi cười, còn có một chuyện lát nữa cần nhờ cô ấy chỉ bảo, Tô Trí Nhược đành bất đắc dĩ gật đầu.
Một tay Lương Thiển Thâm gãi gãi cằm, nháy tròng mắt to hơi cảm thấy hứng thú hỏi: “Tốt lắm, tìm em có chuyện gì, nếu không có việc anh không có khả năng tìm em gặp mặt nói chuyện."
Tô Trí Nhược cầm miếng khoai tây chiên, chấm sốt cà chua, giống như không chút để ý nói: “Hôm nay anh tìm em là muốn hỏi em… Nếu, ý anh là… Chỉ là nếu em cùng Tân Tử cãi nhau, cậu ấy… sẽ xin lỗi em như thế nào?"
Lần này kẻ lắm mồm như Lương Thiển Thâm cũng nhíu mày, chung quy hiểu ngắn gọn nói: “Anh muốn xin lỗi phụ nữ, không biết phải xin lỗi thế nào, đúng hay không?"
Tô Trí Nhược há hốc mồm, đang muốn giải thích, bên kia đã cứ tiếp tục nói: “Là anh làm cho tiểu thư chủ nhà của anh tức giận sao?"
“Cô ấy cũng không có tức giận, chính là anh cảm thấy cần phải làm điều gì đó chẳng hạn…" Tô Trí Nhược nhún vai, ánh mắt mơ màng, mất tự nhiên nói.
“Ah~" Lương Thiển Thâm phát ra một thứ giọng quái dị: “Ngạc nhiên nha, Tiểu Quai của chúng ta thế mà cũng để ý đến một cô gái? Rốt cuộc anh đã làm ra chuyện trời giận người oán gì với cô ấy, hay là… Anh có cái gì hả?"
“Cái gì cái gì?" Tô Trí Nhược hung dữ trừng mắt, nhưng không biết hắn tức giận đến đỏ mặt hay là gấp gáp đến đỏ mặt, tóm lại thật sự không có chút khí thế nào.
“Hóa ra là như vậy… đại khái em đã hiểu rõ rồi." Lương Thiển Thâm khẽ kinh ngạc, rất nhanh bày ra một nụ cười hiểu rõ, dựa vào mặt trước vấn đề nói: “Không cần rắc rối như vậy, xin lỗi thẳng là được, nếu là em sẽ thích nói trực tiếp."
Tô Trí Nhược đang uống CoCa, nghe thấy một câu nói thừa như vậy thiếu chút nữa bị sặc, hắn vỗ vỗ ngực, sắc mặt rối rắm: “Không có cách nào khéo léo một chút?"
Ngón trỏ mảnh dài của Lương Thiển Thâm lắc lắc: “Em đã sớm nói qua bảo anh thu liễm một chút, anh không nghe, bây giờ chịu khổ rồi."
“Tình huống cụ thể rất khó nói rõ, dù sao em cũng nói em có cách nào hay không đi." Tô Trí Nhược cũng không tiếp tục không thừa nhận, thẳng thắn nhận mình vô vọng và hành động không cẩn thận nói: “Nếu em vẫn là em gái của anh, hãy mau nghĩ cho anh một cách để giúp anh thu phục… cô gái kia."
Lương Thiển Thâm khẽ suy nghĩ một lát, ngoắc ngón tay hướng về phía Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược có chút khẩn trương đến gần, Lương Thiển Thâm ghé vào lỗ tai anh ta nói vài câu.
Tô Trí Nhược sau khi nghe xong không quá tin tưởng hỏi: “Chỉ có vậy? Có thể làm được sao?"
“Đúng vậy, được hay không thử thì biết." Lương Thiển Thâm rất chắc chắn.
Tô Trí Nhược cắn răng, cảm thấy đây là một cách có thể chấp nhận được: “Được, anh thử xem."
Tô Trí Nhược đưa Lương Thiển Thâm về trước văn phòng luật sư, trước khi xuống xe Thiển Thâm quyết định nhắc nhở anh trai của mình một chút: “Tiểu Quai, nếu quả thật anh thích người ta liền tìm một cơ hội nói cho rõ ràng, điều này đối với anh mà nói có thể rất khó khăn, nhưng tự để mình buồn bực, không bằng thẳng thắn một chút."
Tô Trí Nhược xấu hổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói qua loa: “Anh… biết rồi."
Thiển Thâm mở cửa xe, Tô Trí Nhược gọi cô ấy lại: “Lần trước em nói trong lòng cô ấy có một vết thương, phải không?"
“Đúng, làm sao vậy?" Lương Thiển Thâm quay đầu lại.
Tô Trí Nhược từ từ nắm chặt lấy vô lăng: “Không có gì."
Trong phòng khách vẫn giống tối hôm qua, tạp chí trên bàn trà không nhúc nhích, gối tựa trên ghế sô pha nằm ngang dọc không theo quy tắc, nhưng cái bát ở trong phòng ăn tối hôm qua không thấy, Lục Tiểu Phong đi vào phòng bếp nhìn thấy thìa cùng bát và nồi canh đều được rửa sạch sẽ. Bây giờ mới là bảy giờ sáng, Tô Trí Nhược đã đi ra ngoài.
Lục Tiểu Phong bưng một ly bột ngũ cốc ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, trong lòng mất mát buồn vô cớ, nghĩ đến lời cuối cùng tối hôm qua nói với Tô Trí Nhược, nét mặt lạnh lùng nhưng lại yếu ớt như vậy, Lục Tiểu Phong ngửa mặt lên trời thở dài, thật sự là ma chướng, làm sao nàng lại có cảm giác như mình đang bắt nạt tiểu bạch thỏ vậy? (Tiểu bạch thỏ: chỉ người ngây thơ, dễ dụ ^^)
Tô Trí Nhược dường như là một đêm không ngủ, trằn trọc, trải qua tức giận lúc đầu, càng về sau cảm xúc càng từ từ bình tĩnh, lần thứ hai nhớ lại cảnh tượng khi hai người đối thoại lại sôi gan lên, sau đó ép buộc chính mình tỉnh táo nghiêm túc suy nghĩ.
Tô Trí Nhược cũng không phải là gỗ mục, khi trời hửng sáng, hắn đột nhiên nghĩ thông suốt.
Thất bại, cho tới bây giờ hắn đều có thể nở nụ cười, trước kia là như vậy, vì sao lần này lại không thể, ngẫm lại thế mà hắn lại giống như lính đào ngũ trốn tránh ba ngày, cùng loại người yếu đuối không có chí khí có gì khác nhau, khó trách ngay cả Lục Tiểu Phong cũng phải khinh bỉ hắn, chính hắn cũng muốn đấm cho mình hai cái. Cho nên, nếu bởi vì một sai lầm này muốn phủ định toàn bộ giá trị cuộc đời của hắn, bảo hắn tiếp tục cũng không cách nào cầm súng lên được, làm sao hắn có thể chịu đựng như vậy. Nhưng hắn là Tô Trí Nhược, trời sinh ra làm cảnh sát.
Lúc Tô Trí Nhược đi tới bệnh viện mới biết được Ma Thú đã chuyển vào phòng bệnh bình thường, ba ngày trước hắn trốn khỏi nơi này, bởi vì nhìn thấy Ma Thú trên giường bệnh, chẳng khác nào nhìn thấy chính mình không cẩn thận, chính mình luôn luôn hối hận việc ấy, cảm giác sự nặng nề ấy sẽ đè bẹp hắn trên mặt đất. Chỉ có điều, thời điểm hôm nay khi hắn lại bước vào phòng bệnh, tuy rằng thống khổ, nhưng ở trong sự đau khổ này còn kèm theo dũng khí cùng cương quyết.
Chỉ có kẻ có can đảm đối mặt với thất bại mới có thể trở thành kẻ mạnh.
Ma Thú suy yếu nằm ở trên giường, mẹ cậu ấy đang ăn sáng, nhìn thấy hắn đến cũng không có biểu hiện vẻ mặt thù hằn, chỉ yên lặng đứng lên. Vị trí bị thương lần này của Ma Thú rất nguy hiểm, nhưng thật may mắn, không có tổn thương đến bộ phần quan trọng, chỉ bị thương phần mềm. Cậu ta đã tỉnh táo, mặt nạ dưỡng khí còn chưa tháo xuống, khi nhìn thấy Tô Trí Nhược, ánh mắt lại đang cười.
Tô Trí Nhược ngồi xuống bên giường, vẻ mặt có chút nặng nề, nhìn thấy cậu nhóc này cười yếu ớt, trong lòng lại cay cay một hồi: “Lần này anh rất xin lỗi cậu."
Hắn nhìn thấy Ma Thú cực kỳ chậm chạp lắc lắc đầu, khó khăn hé miệng nói gì đó, Tô Trí Nhược lại gần để nghe, hắn nghe được cậu ta nói: “Em không sao, Cường Ca không cần buồn phiền."
Tô Trí Nhược giả vờ tức giận, lại hô hấp không đủ không khí, giọng nói có chút bị đè nén: “Đừng nói ngốc thế… tôi là anh của cậu… Tôi là là loại người này sao, cậu yên tâm dưỡng thương, sau khi trở về chúng ta tiếp tục cộng tác."
Khuôn mặt tươi cười tái nhợt của Ma Thú đụng vào trong mắt Tô Trí Nhược, trong khoảnh khắc này tâm Tô Trí Nhược như thủy triều, chấn động không ngừng, bình thường Ma Thú đặc biệt kính trọng hắn, cậu ấy rất thích làm việc cùng hắn, thế nhưng vậy mà hắn lại hại cậu ấy nằm ở trên giường không thể cử động. Hắn đã từng vẫn cho rằng sứ mạng của hắn chính là xông lên phía trước, nhưng bây giờ hắn đột nhiên nhận ra hắn vẫn còn có đồng nghiệp bên cạnh, bảo vệ đồng nghiệp không bị tổn thương cũng là trách nhiệm của hắn. Nếu chỉ chính bản thân hắn bị thương thì không sao cả, nhưng hắn không thể nhìn thấy người khác vì hắn mà bị thương tổn. Nếu không muốn tiếp tục hối hận, cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến khi không tiếp tục làm cho người bên cạnh hắn bị thương, không lần nào chịu sự đau khổ mệt mỏi này nữa, Tô Trí Nhược nắm chặt nắm tay, trong lòng lặng lẽ thề.
Thế giới trước mắt dần dần trở nên trong sáng, đám sương mù giống như vĩnh viễn không tìm thấy lối thoát dần dần tản ra, hắn không hề ở trong trung tâm hỗn độn, hắn trở lại với thế giới của hắn, một lần nữa đã lấy lại can đảm.
Nhưng mà, hắn cũng hiểu được người kéo hắn ra khỏi bóng tối, là Lục Tiểu Phong. Mọi người đều chọn cách an ủi hắn, nhưng mà càng như vậy hắn càng muốn chạy trốn, chỉ có cô ấy ngăn chặn đường rút lui không cho hắn tiếp tục chạy trốn nữa, để cho hắn nhận rõ sự yếu đuối của mình, tìm lại chính mình.
Về đến Cục, người ta nhìn thấy hắn đều rất ngạc nhiên, Tô Trí Nhược sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý nhận tất cả trách phạt, cho nên khi nhìn thấy Nghiêm Đội lại càng lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn, lấy tính tình của Nghiêm lão đại lần này không mắng hắn thừa sống thiếu chết nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng không nghĩ tới Nghiêm lão đại hoàn toàn không phê bình hắn cái gì, bởi vì Ma Thú bị thương nên công việc nhiệm vụ cần bố trí lại một lần nữa, sau khi Nghiêm Đội bàn giao một lúc mới nói đến chuyện này, kết quả chỉ là để hắn nộp một bản tự kiểm điểm, đồng thời chịu kiểm tra của bác sĩ tâm lý.
Tô Trí Nhược mang theo vẻ mặt không thể tin được nhận mệnh lệnh đi ra khỏi cửa, Nghiêm Đội ngồi ở trên ghế nhìn theo bóng lưng của cậu ta, tảng đá lớn treo trong lòng ba ngày kia cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Lòng tự trọng của tiểu tử này quá mạnh, cũng rất kiêu ngạo, nhưng chuyện xảy ra lần này kéo cậu ta từ trên trời thẳng xuống trên mặt đất, đả kích thật sự quá lớn. Ngày đó vốn dĩ ông không có truyền đạt chỉ thị đánh úp, nhưng lúc lén nào hiện trường không ngờ bị tội phạm phát hiện, càng không nghĩ rằng bên trong một mảnh tối đen, trong tay y còn có súng ống, vì bảo đảm chắc chắn an toàn cho con tin, trong lúc hỗn loạn Tô Trí Nhược liên tiếp bắn ra hai phát, ở phát súng thứ hai xuất hiện sơ sẩy.
Thực tế chiến đấu cùng diễn tập có khác biệt rất nhỏ như vậy, ngoài ra trên khách quan càng không thể đoán trước, nội tâm con người biến hóa cũng rất nhỏ, huyết áp khi người thực sự gặp phải khủng hoảng sẽ tăng lên, hô hấp dồn dập, ý nghĩ trống rỗng, tuy rằng anh ta đã làm rất tốt, tiếc rằng vẫn phạm phải sai lầm.
Người quá mức tự tin thật ra lại càng dễ bị hiện thực quật ngã, bởi vì lúc tự tin của họ không có ở đây, đó là lúc sự tàn phá đến. Khi ông biết tình hình ở hiện trường, thời gian trước ông cũng chìm trong mộng, loại cảm giác này giống như đã từng quen biết làm cho ông không thể hệ thống lại ngôn ngữ an ủi thật tốt theo Tô Trí Nhược như đã đánh mất nửa linh hồn đi ra từ trong lầu. Cũng may Tô Trí Nhược kiên cường hơn so với tưởng tượng của ông, cậu ta đã ngã xuống, nhưng cậu ấy lấy tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh lại, cậu ta không có vì vậy mà thất bại hoàn toàn, ngày hôm nay nhìn thấy cậu ta giống như một cây thương đứng ở trước mặt mình Nghiêm Chính biết ông không cần phải nói thêm gì nữa.
Đương nhiên, nói như vậy còn cần cảm ơn một người.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Trí Nhược gây ra sự bùng nổ một vũ trụ nhỏ đáng chú ý, rất nhiều người cho rằng anh ta sẽ vì chuyện trượt tay mà chán nản nột thời gian, rất có thể không có cách nào lập tức cầm súng, giống như người lái xe khi đâm phải người sẽ có “dớp" tâm lý, có thể Tô Trí Nhược cũng sẽ để lại một “dớp" không phai nhạt. Trạng thái của Tô Trí Nhược quả thật không phải tốt nhất, nhưng ít ra thời điểm hắn cầm súng đứng trước bia không để lộ ra chút khiếp đảm nào. Ở phía sau phần bình tĩnh này, những người đó không nhìn thấy trong lúc cầm súng trong đầu Tô Trí Nhược không ngừng lóe lên nhũng hình ảnh chạy qua, nhưng tay cầm súng của hắn không run rẩy, bắn ra viên đạn bay theo quỹ đạo hoàn mỹ nhất nằm trúng giữa tấm bia. Chẳng qua, thời điểm buông súng, sau lưng hắn đã bao phủ một tầng mồ hôi.
Bất luận như thế nào, hắn còn có thể cầm súng, linh hồn trong thân thể hắn không có lùi bước.
Thời gian nghỉ trưa, Tô Trí Nhược lái xe đi tìm một người, Lương Thiển Thâm.
Lương đại mỹ nữ là luật sư rất bận rộn, hắn đặc biệt hẹn trước một chút, Lương Thiển Thâm nhấc từng bước chân tao nhã, đúng giờ đi vào cửa lớn của KFC, sau đó nhìn thấy Tô Trí Nhược ngồi ở một bàn gần cửa sổ.
Lúc này Lương Thiển Thâm đã có bầu bốn tháng, nhưng bởi vì vốn dĩ dáng người cô ấy rất gầy, hơn nữa bây giờ trời lạnh quần áo mặc nhiều nên thoáng cái thật nhìn không ra thân hình. Đều nói phụ nữ mang thai có một tình cảm rất khác, lời này không sai, khuôn mặt Lương Thiển Thâm so với trước kia hồng nhuận hơn không ít, càng tỏa ra xinh đẹp động lòng người.
Nàng nhìn trên bàn một cái khay đựng Hamburg, cánh gà, cười nói: “Hẹn ở chỗ này, xem ra tâm tình không tốt." Tiểu Quai từ nhỏ có một đặc tính kỳ quặc, hễ tâm tình khó chịu liền điên cuồng ăn những thực phẩm bỏ đi này, cho nên chỉ cần anh ta xuất hiện ở KFC hoặc là Mc’Donanld, tám chín phần mười là trong lòng có gút mắc mở không ra, khi anh ta đọc sách là làm bài thi không tốt, buồn bực không gỡ được liền một mình đi vào KFC ăn điên cuồng, suýt nữa gây thành đại họa.
“Không nói trước cho anh, bộ dạng của em như vậy, biết là con trai hay con gái chưa? Thai vị có ổn định không?" Tô Trí Nhược cắn một lần hết nửa cái Hamburg, ngước cằm nhìn Lương Thiển Thâm
Nhắc tới cục cưng trong bụng, ánh mắt Lương Thiển Thâm càng lộ vẻ dịu dàng, cười càng thêm tươi rói: “Vẫn chưa rõ là nam hay nữ, chẳng qua em không quan trọng, Tân Tử cũng nói đều thích hết, hiện tại thai vị đã ổn định, cho nên, bà ngoại nói mấy ngày nữa muốn mở cuộc họp gia đình, mời vài bạn bè đến chúc mừng, em thấy việc này thật phiền phức, nhưng bà lại cứ khăng khăng, sau đó nghĩ lại có rất nhiều chuyện em đều không nghe lời bà, lần này đồng ý, anh nhớ rõ đó."
Tô Trí Nhược khẽ nhíu mày, trong óc đang bật đèn đỏ, về nhà có nghĩa là mẹ sẽ lải nhải không ngừng, nhưng nhìn cô em gái ngồi đối diện khuôn mặt tươi cười, còn có một chuyện lát nữa cần nhờ cô ấy chỉ bảo, Tô Trí Nhược đành bất đắc dĩ gật đầu.
Một tay Lương Thiển Thâm gãi gãi cằm, nháy tròng mắt to hơi cảm thấy hứng thú hỏi: “Tốt lắm, tìm em có chuyện gì, nếu không có việc anh không có khả năng tìm em gặp mặt nói chuyện."
Tô Trí Nhược cầm miếng khoai tây chiên, chấm sốt cà chua, giống như không chút để ý nói: “Hôm nay anh tìm em là muốn hỏi em… Nếu, ý anh là… Chỉ là nếu em cùng Tân Tử cãi nhau, cậu ấy… sẽ xin lỗi em như thế nào?"
Lần này kẻ lắm mồm như Lương Thiển Thâm cũng nhíu mày, chung quy hiểu ngắn gọn nói: “Anh muốn xin lỗi phụ nữ, không biết phải xin lỗi thế nào, đúng hay không?"
Tô Trí Nhược há hốc mồm, đang muốn giải thích, bên kia đã cứ tiếp tục nói: “Là anh làm cho tiểu thư chủ nhà của anh tức giận sao?"
“Cô ấy cũng không có tức giận, chính là anh cảm thấy cần phải làm điều gì đó chẳng hạn…" Tô Trí Nhược nhún vai, ánh mắt mơ màng, mất tự nhiên nói.
“Ah~" Lương Thiển Thâm phát ra một thứ giọng quái dị: “Ngạc nhiên nha, Tiểu Quai của chúng ta thế mà cũng để ý đến một cô gái? Rốt cuộc anh đã làm ra chuyện trời giận người oán gì với cô ấy, hay là… Anh có cái gì hả?"
“Cái gì cái gì?" Tô Trí Nhược hung dữ trừng mắt, nhưng không biết hắn tức giận đến đỏ mặt hay là gấp gáp đến đỏ mặt, tóm lại thật sự không có chút khí thế nào.
“Hóa ra là như vậy… đại khái em đã hiểu rõ rồi." Lương Thiển Thâm khẽ kinh ngạc, rất nhanh bày ra một nụ cười hiểu rõ, dựa vào mặt trước vấn đề nói: “Không cần rắc rối như vậy, xin lỗi thẳng là được, nếu là em sẽ thích nói trực tiếp."
Tô Trí Nhược đang uống CoCa, nghe thấy một câu nói thừa như vậy thiếu chút nữa bị sặc, hắn vỗ vỗ ngực, sắc mặt rối rắm: “Không có cách nào khéo léo một chút?"
Ngón trỏ mảnh dài của Lương Thiển Thâm lắc lắc: “Em đã sớm nói qua bảo anh thu liễm một chút, anh không nghe, bây giờ chịu khổ rồi."
“Tình huống cụ thể rất khó nói rõ, dù sao em cũng nói em có cách nào hay không đi." Tô Trí Nhược cũng không tiếp tục không thừa nhận, thẳng thắn nhận mình vô vọng và hành động không cẩn thận nói: “Nếu em vẫn là em gái của anh, hãy mau nghĩ cho anh một cách để giúp anh thu phục… cô gái kia."
Lương Thiển Thâm khẽ suy nghĩ một lát, ngoắc ngón tay hướng về phía Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược có chút khẩn trương đến gần, Lương Thiển Thâm ghé vào lỗ tai anh ta nói vài câu.
Tô Trí Nhược sau khi nghe xong không quá tin tưởng hỏi: “Chỉ có vậy? Có thể làm được sao?"
“Đúng vậy, được hay không thử thì biết." Lương Thiển Thâm rất chắc chắn.
Tô Trí Nhược cắn răng, cảm thấy đây là một cách có thể chấp nhận được: “Được, anh thử xem."
Tô Trí Nhược đưa Lương Thiển Thâm về trước văn phòng luật sư, trước khi xuống xe Thiển Thâm quyết định nhắc nhở anh trai của mình một chút: “Tiểu Quai, nếu quả thật anh thích người ta liền tìm một cơ hội nói cho rõ ràng, điều này đối với anh mà nói có thể rất khó khăn, nhưng tự để mình buồn bực, không bằng thẳng thắn một chút."
Tô Trí Nhược xấu hổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói qua loa: “Anh… biết rồi."
Thiển Thâm mở cửa xe, Tô Trí Nhược gọi cô ấy lại: “Lần trước em nói trong lòng cô ấy có một vết thương, phải không?"
“Đúng, làm sao vậy?" Lương Thiển Thâm quay đầu lại.
Tô Trí Nhược từ từ nắm chặt lấy vô lăng: “Không có gì."
Tác giả :
Tội Gia Tội