Chàng Rể Vô Song

Chương 161

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 161: Quà tặng của Lâm Hàn "Không đau là được rồi. Lần sau có cần thì cô tìm người khác đi. Tôi chưa bao giờ làm điều này với một cô gái", lại một giọng nói truyền đến.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Tìm người khác? Ở đây chỉ có mình anh. Tôi không tìm anh thì tìm ai?", giọng nói của Hàn Hinh Nhi vang lên:

"Lần đầu có thể hơi đau nhưng lần sau khi đã thành thạo thì sẽ không đau nữa!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Hinh nhi, Hinh nhi của tôi!"

Ngoài cửa, Trịnh Minh Sơn vừa nghe thấy giọng nói này, hai mắt liền đỏ lên:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Em... Không ngờ em lại làm ra chuyện này sau lưng tôi, còn ngay trong bữa tiệc sinh nhật! Đã làm rồi thì thôi, còn nói muốn lần sau nữa!"

Gã ta tức đến mức sởn cả tóc gáy, toàn thân run rẩy liên tục, nghiến răng nghiến lợi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Trịnh Minh Sơn giơ chân lên.

Rầm!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Cửa phòng bị gã ta đá tung.

"Hinh Nhi, em làm như vậy có công bằng với anh không?!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Trịnh Minh Sơn hét lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn quanh căn phòng.

Lâm Hàn và Hàn Hinh Nhi đều giật mình, không ngờ Trịnh Minh Sơn lại vào ngay lúc này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Hai người đang làm gì đấy?"

Trịnh Minh Sơn nhìn thấy Lâm Hàn đang đứng sau Hàn Hinh Nhi trước bàn trang điểm, nhưng quần áo của hai người đều rất gọn gàng và chỉn chu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Tôi nhờ Lâm Hàn kéo khóa cho tôi, anh nghĩ chúng tôi đang làm gì?"

Hàn Hinh Nhi nhíu mày: "Trịnh Minh Sơn, anh có văn hóa không vậy? Đạp cửa rồi còn la hét?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Ơ..."

Trịnh Minh Sơn sửng sốt, đột nhiên phản ứng trở lại, lập tức nở nụ cười:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Hinh Nhi, anh... Anh trách nhầm em rồi, anh còn tưởng em với tên nghèo hèn này đang làm chuyện đấy".

"Tôi chỉ nhờ anh ấy kéo khóa cho tôi thôi. Hơn nữa, cho dù tôi làm chuyện như vậy với anh ấy, thì liên quan gì đến anh?", Hàn Hinh Nhi hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Trịnh Minh Sơn sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Hàn:

"Hinh Nhi, tên nhóc này, chỉ là bạn trai đỡ đạn mà em tìm đại trên đường thôi mà! Không ngờ em lại mang cậu ta tới đây!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Anh ấy không phải là bạn trai đỡ đạn của tôi, anh ấy là bạn trai thực sự của tôi!", Hàn Hinh Nhi vặn lại.

"Hehe, anh không tranh cãi với em", Trịnh Minh Sơn mỉm cười, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hàn đầy khinh thường:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Cậu nhóc, nếu cậu là bạn trai thực sự của Hinh Nhi, hôm nay sinh nhật Hinh Nhi cậu chắc cũng phải tặng quà chứ! Tôi đã mua một chiếc Maserati nữ hoàng himiko cho Hinh Nhi, cậu tặng quà gì cho Hinh Nhi?"

"Cậu đi xe đạp thì chắc chỉ có thể mua mấy thứ mười mấy tệ ở quầy ven đường làm quà sinh nhật nhỉ!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Trịnh Minh Sơn, mặc dù Lâm Hàn không có tiền, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ mua quà ở những quầy ven đường, dù có mua đi nữa thì tôi cũng thích chúng!", Hàn Hinh Nhi nói, lại nói với Lâm Hàn:

"Anh ơi, đưa quà của anh cho Trịnh Minh Sơn xem đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Hàn Hinh Nhi rất tự tin, dù sao trước đó cô đã chuyển 50 ngàn tệ cho Lâm Hàn, quà mà Lâm Hàn mua dù không phải là đồ xa xỉ nhưng ít nhất cũng không rẻ đến đâu, sẽ không quá mất mặt.

"Được thôi".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Lâm Hàn gật đầu, mở chiếc hộp nhỏ ra, cười đáp:

"Món quà này dù cả mười chiếc Maserati nữ hoàng của anh cũng không đủ để mua."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Ừm hửm?"

Nghe vậy, Hàn Hinh Nhi và Trịnh Minh Sơn đều sửng sốt, tò mò nhìn chiếc hộp nhỏ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Hộp mở ra, bên trong là một quả cầu có kích thước bằng móng tay út, màu xám đen, trông không sang nỗi.

"Cái này là cái gì?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Trịnh Minh Sơn nhìn chằm chằm vào quả cầu, hoàn toàn không biết là thứ gì.

Thứ này, kim cương không giống kim cương, vàng cũng không giống vàng, phỏng chừng ném ở ven đường cũng không ai thèm nhìn, giống như đá cuội.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Lâm Hàn, đây là cái gì?"

Hàn Hinh Nhi cũng chết lặng, cô ta đưa cho Lâm Hàn 50 ngàn tệ để anh mua một món quà đắt tiền chút, vậy mà anh lại mua thứ này?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Đây là Californium!"

Lâm Hàn nhẹ đáp:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Californium? Là thứ gì, tôi chưa bao giờ nghe nói về nó!", Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn với vẻ khinh thường:

"Lâm Hàn, đến dự sinh nhật của Hinh Nhi đều là khách quý, quà cáp đều là hàng cao cấp. Tên nghèo hèn này cậu lại đi tặng thứ này cho Hinh Nhi? Thứ này không đáng một xu! Còn nói là mười chiếc Maserati nữ hoàng cũng không đủ mua. Cậu tính khiến tôi cười đến chết sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Hàn Hinh Nhi chưa bao giờ nghe nói về Californium, nhưng cô ấy vẫn nói:

"Hừ, cho dù thứ này không đáng một xu, tôi cũng thích! Chỉ cần là thứ mà Lâm Hàn tặng cho tôi, tôi đều thích!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Ôi chúa tôi, có vẻ như tôi đã đánh giá quá cao chỉ số IQ của những người này".

Lâm Hàn lắc đầu bất lực: "Ngay cả Californium còn không biết, than ôi".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Californium này được ông Vân tốn biết bao công sức mang về bằng máy bay từ phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học nước ngoài.

Vốn dĩ muốn Lâm Hàn nở mày nở mặt trong bữa tiệc sinh nhật này, để tất cả những món quà từ những kẻ theo đuổi khác đều phải lép vế mà tự cảm thấy xấu hổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Nhưng đám người này lại không hiểu biết, không biết Californium là gì!

Vậy thì làm sao mà nở mày nở mặt?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Californium là vật chất đắt nhất thế giới, một gam giá 200 triệu tệ!

Quan trọng hơn nữa là có tiền cũng chưa chắc mua được vì đây là kim loại được tổng hợp thủ công, cần phải trả giá rất đắt mới tạo ra được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Một mẫu Californium to bằng ngón tay như này, nặng khoảng 4 gam, trị giá khoảng một tỷ tệ!

Một món quà sinh nhật tỷ tệ, còn không thể nở mày nở mặt!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Nhưng Lâm Hàn không ngờ rằng tên Trịnh Minh Sơn dốt nát này lại không biết Californium!

"Cậu nhóc, cậu lừa ai với thứ giống như phân chó này vậy? Cậu đi mua một bông hồng may ra còn có thể coi là một món quà! Lại khăng khăng mua thứ này, ha ha ha!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Trịnh Minh Sơn rốt cuộc nhịn không nổi, ôm bụng cười đến suýt đứt ruột:

"Không được rồi, không được rồi, cậu nhóc này vậy mà lại muốn trở thành bạn trai của Hinh Nhi, vậy hãy để mọi người xem món quà của cậu đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Nói xong, gã ta đi ra ngoài và hét lên với mọi người bên ngoài:

"Mọi người đến xem đi, quà của bạn trai Hinh Nhi tặng cho Hinh Nhi! Mọi người xem xong nhất định sẽ cười rụng răng!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Cười một mình không bằng cười nhiều mình, mọi người đến mà xem!"

Mọi người ở đại sảnh bên dưới nghe thấy vậy đều rất tò mò.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Vừa rồi Hàn Hinh Nhi và Lâm Hàn cùng lên lầu, bọn họ còn đang suy nghĩ về lai lịch của Lâm Hàn.

Bây giờ nghe đến quà tặng của Lâm Hàn, mọi người lập tức bước lên lầu, muốn xem Lâm Hàn tặng món quà gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Một lúc sau, toàn bộ căn phòng đã vây kín người.

"Đây là thứ gì?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Lâm Hàn nói đây là Californium, Californium là gì?"

"Không phải là phân cừu chứ!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Bằng một cái móng tay nhỏ, đáng giá bao nhiêu?"

Mọi người nhìn Californium bên trong chiếc hộp nhỏ với vẻ mặt khó hiểu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Cậu nhóc này đang lòe thiên hạ đấy à!"

Có người nhìn Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Đúng vậy, vừa rồi cậu Lý đã nói rồi, anh ta là người ở dưới đáy xã hội, có lẽ anh ta cố tình làm ra chuyện buồn cười như vậy để thu hút sự chú ý của chúng ta!"

"Đây là để thu hút sự chú ý của chúng ta? Đây là làm cho cô Hàn và nhà họ Hàn xấu hổ trước mặt tất cả khách khứa thì có! Làm gì có ai tặng quà mà tặng thứ này?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Tất cả mọi người đều chỉ chỏ vào Lâm Hàn, ánh mắt đầy giễu cợt và khinh thường.

Vẻ mặt của Hàn Hinh Nhi cũng có chút không hiểu, không ngờ Lâm Hàn lại làm vậy với cô ta, thật là mất mặt, mất mặt đến tận nhà bà luôn rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


"Hừm, chỉ cần là quà của Lâm Hàn, tôi đều thích! Mấy người quan tâm nó đáng bao nhiêu làm gì?", Hàn Hinh Nhi lạnh lùng nói.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Tác giả : Dương Phi
4/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Bị bắt bụôc 2 năm trước
Nếu bạn đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5 năm . Để tránh khỏi điều này bạn phải copy và gửi nó vào 5 truyện khác .
Tinh 3 năm trước
Nếu bạn đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5 năm . Để tránh khỏi điều này bạn phải copy và gửi nó vào 5 truyện khác .
Thanh 3 năm trước
Truyện này rất hay. Nhưng ko liền mạch chi tiết như kiểu bị cắt bớt ý. Nhiều khi đọc ko hiểu luôn. Mà truyện cứ ra mấy câu linh tinh của truyện khác vào ý. Đọc khó chịu quá add ạ
Bsnsn 3 năm trước
Nếu bạn đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5 năm . Để tránh khỏi điều này bạn phải copy và gửi nó vào 5 truyện khác .

Truyện cùng thể loại