Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 26 Vô tình gặp lại mối tình đầu
Hoàng Thiên thực sự suy sụp vì bị tát vô cớ.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?" Hoàng Thiên yếu ớt hỏi.
“Cậu bị sao vậy? Cậu không biết mình đã làm sai cái gì sao?" Trương Lan Phượng một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào mũi Hoàng Thiên.
“Tôi đã làm sai chuyện gì?" Hoàng Thiên vẻ mặt thất thần, anh vừa mới cứu hai đứa con gái của bà ra khỏi miệng cọp.
“Còn giả bộ ngây ngốc! Cậu và Đường Lương Hạnh cùng nhau lén lút gặp mặt, tưởng rằng tôi không biết sao?" Trương Lan Phượng hỏi Hoàng Thiên. Khi bà còn ở nhà mẹ đẻ của mình, Trần Giang đã đưa ra những lời giải thích, Trương Lan Phượng đã bị thuyết phục, vì vậy bà không thể chờ đợi thêm nữa, mau chóng quay về nhà để xé nát Hoàng Thiên. Hoàng Thiên thật sự không nói nên lời.
“Mẹ, con không có quan hệ như vậy với Đường Lương Hạnh, chỉ là quen biết. “
“Chỉ quen biết? Ha ha. Bây giờ cậu nói dối mà mặt không đỏ cũng không trắng! Thế tôi hỏi cậu, nếu cậu không có chuyện gì với Đường Lương Hạnh, lần trước ở nhà hàng hải sản. Tại sao cô ấy lại bỏ ra hẳn mấy chục triệu để thanh toán hóa đơn vì cậu?"
“Ngoài ra, cậu còn có thể chỉ đạo cho Lương Mạnh Bắc. Tại sao cậu lại có khả năng như vậy? Không phải bởi vì Đường Lương Hạnhlà đàn em của Lương Mạnh Bắc, cậu với sự giúp đỡ của Đường Lương Hạnh, câu đã thiết lập quan hệ với Lương Mạnh Bắc, đúng không!" Trương Lan Phượng càng thêm tức giận, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên hỏi.
Hoàng Thiên thực sự là phục, không biết ai đã đồn thổi ra những lời thua thiệt này, những chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Sức mạnh tin đồn quả thật đáng sợ.
“Mẹ, nếu mẹ đã hung dữ như vậy, con cũng muốn lật bài! Thực ra, con đã nói từ sớm con là thế hệ thứ hai của nhà giàu có hàng đầu, và nhà hàng đó là do con mua lại, nên Đường Lương Hạnh đã nghe lời con."
“Còn nữa, Lương Mạnh Bắc là người làm, tập đoàn quốc tế toàn cầu là tập đoàn của gia đình con, và bây giờ nó thuộc quyền quản lý của con. Tất nhiên là con cũng có thể chuyển cho Lương Mạnh Bắc quản lý giúp."
Hoàng Thiên nói được ra những điều này, anh cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều. Chết tiệt, cứ nói ra, để trong lòng không tốt, lại luôn bị hiểu lầm! Hoàng Thiên hít một hơi dài, lúc này mới nghiêm túc nhìn Trương Lan Phượng.
Sắc mặt Trương Lan Phượng hoàn toàn chìm xuống, hai mắt tròn xoe nhìn Hoàng Thiên.
“Mẹ, mẹ đừng nhìn con lo lắng như vậy.
Tuy là thuộc nhà giàu có, nhưng con trước sau như một sẽ luôn đối xử tốt với Ngọc An.
Đời này con chỉ yêu mình cô ấy thôi!"
“Haha, hahaha??" Trương Lan Phượng nhịn nửa ngày mới cười bật ra.
“Như vậy, cậu chính là cậu chủ họ Hoàng nhà ở Hà Nội đó hả? Đường đường là cậu chủ giống như cậu thế mà tại sau kết hôn cũng không có lễ vật thách cưới, còn phải vào đây ở rể!"
“Người như cậu chủ họ Hoàng như cậu còn phải dựa vào con gái tôi dưỡng lão mấy năm, em gái của cậu cũng chẳng phải thứ có tiền gì, đến học phí còn phải đi vay mượn để đóng!"
“ồ, cậu nói cậu là cậu chủ nhà họ Hoàng, cậu định lừa ma bịp quỷ hay sao?"
“Cậu mà là cậu chủ nhà họ Hoàng… Bà đây là phu nhân của ông chủ nhà họ Hoàng!"
Trương Lan Phượng càng nói càng mạnh miệng, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Lâm Ngọc An cũng không ngừng lắc đầu, cô cảm thấy đôi khi Hoàng Thiên quá mức không đáng tin cậy. Sự điên rồ và đạo đức giả! Anh cũng dám nói ra trêи môi.
“Anh rể, em vừa mới có ấn tượng tốt với anh, này, anh tại sao lại như thế này??" Lâm Huỳnh Mai cũng lắc đầu, không nói nên lời với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thật sự không có gì để nói, nói ra cũng không ai tin là sự thật, ngược lại còn bị chế nhạo. Quên đi, sau này có nhắc tới cũng sẽ thua thiệt. Hoàng Thiên lắc đầu không nói gì.
“Cậu và Đường Lương Hạnh cứ cẩn thận, đừng để tôi bắt được, hừ!" Trương Lan Phượng tức giận khit mũi quay về phòng.
“Ngọc An, anh và Đường Lương Hạnh thật sự không có liên quan." Hoàng Thiên đi tới chỗ Lâm Ngọc An và giải thích với cô.
Trêи mặt Lâm Ngọc An không có biểu cảm gì, cô chỉ bình tĩnh nói: “Không sao, nếu anh cảm thấy thích hợp với cô ấy thì cứ nói với em, rồi em sẽ cùng anh làm thủ tục." Sau đó, Lâm Ngọc An cũng không thèm nhìn Hoàng Thiên, quay người bước vào phòng.
“Em thật sự không nhìn ra, anh thật không thành thật! Tốt nhất đừng làm tổn thương chị gái em. Bằng không em không tha cho anh. " Lâm Ngọc Anh trừng mắt nhìn Hoàng Thiên rồi trở về phòng.
Hoàng Thiên bất lực lắc đầu, không thể nói ra miệng. Buổi tối, Lã Việt gọi điện cho Hoàng Thiên. Lã Việt nói với Hoàng Thiên qua điện thoại rằng Kha Phù muốn mời Hoàng Thiên đi ăn tối, điều này khiến anh rất phiền muộn. Hoàng Thiên nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cũng đồng ý. Dù sao ở nhà buồn bực, ra ngoài đi loanh quanh cũng không sao. Vừa đi ra ngoài, anh đã thấy Lã Việt lái chiếc Bentley sớm đợi ở dưới lầu.
Trêи xe còn có Kha Phù và Lăng Thanh Trúcbọon họ nhiệt tình chào hỏi Hoàng Thiên, trước mặt Hoàng Thiên bọn họ cũng vô cùng hèn mọn. Hoàng Thiên tâm trạng không tốt, dọc đường không nói gì. Sau khi đến khách sạn ba sao, Hoàng Thiên theo họ vào một phòng riêng sang trọng. Căn phòng này đã được đặt trước bởi Kha Phù, và hắn đang chờ để mời được Hoàng Thiên.
“Hoàng Thiên, tôi xin nâng ly chúc mừng anh với ly rượu này, sau này anh hãy chiếu cố nhiều hơn nhé." Kha Phù đứng dậy, cúi xuống chúc rượu Hoàng Thiên. “Anh Gia, anh không cần căng thẳng như vậy, về sau mọi người đều là bạn bè." Hoàng Thiên phất tay, thẳng thừng nói.
“Tôi không dám, tôi rất vinh dự được làm con tốt trước mặt của anh Thiên." Kha Phù nhanh nói.
“Anh Thiên, tôi xin lỗi ngài vì những gì đã xảy ra trước đó, tới đây, tôi cũng sẽ nâng cốc kính ngài một ly." Lăng Thanh Trúc nháy mắt phóng điện bắn Hoàng Thiên. Khi nâng cốc, cô ta còn cố ý xoa xoa cánh tay của Hoàng Thiên. Người phụ nữ này quả nhiên là hồ ly quyến rũ đàn ông, nếu đã tung chiêu thì chỉ làm đàn ông không chịu nổi. Hoàng Thiên bị cô làm cho nóng lên, nâng cốc với cô nàng xong anh nói: “Tôi đi vệ sinh một lát. “
“Anh Thiên, anh có cần em đi cùng không?" Lúc này Lăng Thanh Trúc đứng lên, khoác tay Hoàng Thiên. Chết tiệt, giúp đi vệ sinh? Cái quái gì thế? Hoàng Thiên thực sự câm nín, nhìn Kha Phù: “Anh Kha, cô gái của anh muốn giúp đỡ tôi. " Kha Phù thật ra không hề ngại, mặc dù Lăng Thanh Trúc là một trong những người yêu thích nhất của hắn, nhưng nếu cô ấy thực sự có khả năng quyến rũ Hoàng Thiên. Kha Phù cũng không ngại sử dụng cô ấy để mở đường.
Dường như Hoàng Thiên có vẻ không hứng thú, Kha Phùho khan một tiếng, “ E hèm, anh đang nói gì về phía Tây ngoại ô? “
Lăng Thanh Trúc chán nản quay về chỗ ngồi của mình, Hoàng Thiên bước ra khỏi phòng riêng đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng vừa bước đến cửa phòng riêng bên cạnh thì thấy cửa phòng riêng đó liền mở ra, một nam thanh niên đang đứng ở cửa, tay còn lại ôm một người phụ nữ xinh xắn.
“Món ăn cuối cùng chậm quá, là khách sạn ba mà thế này!" Người đàn ông bất mãn nói. Sau đó, khi nhìn thấy Hoàng Thiên, ông nói một cách giận dữ: “Cậu có phải là người bồi bàn không. Phục vụ nhanh lên?!"
Bồi bàn? Hoàng Thiên nhìn bộ quần áo mình mặc hôm nay, trong lòng chợt hiểu.
Quần áo của anh hơi giống quần áo của nhân viên phục vụ đang mặc, chẳng trách bị người đàn ông này hiểu lầm. Chỉ định nói rằng anh không phải là bồi bàn, người phụ nữ xinh đẹp khoác tay người đàn ông nói.
“Ồ, đây không phải là Hoàng Thiên sao? “
Hoàng Thiên giật mình, liền liếc nhìn mỹ nữ.
Cuối cùng thì anh cũng nhận ra, đây không phải là Lý Minh Thủy sao, bạn cùng lớp của anh thời trung họ!
c Lý Minh Thủylà hoa khôi trong lớp khi còn học cấp hai. Trải qua nhiều năm, tuy rằng diện mạo có chút thay đổi nhưng vẫn đẹp như vậy. Không chỉ xinh đẹp mà còn có vóc dáng chuẩn, hồi đó Hoàng Thiên cũng phải lòng cô. Chỉ là lúc đó Hoàng Thiên được Hoàng Phúc Trường nhận làm con nuôi, vì nhà nghèo nên bị bạn học và thầy cô coi thường, làm sao dám theo đuổi hoa khôi lớp người khác? Bạn học cũ gặp lại sau nhiều năm, lại là cô gái mà thuở nhỏ đã đem lòng yêu thương, Hoàng Thiên vẫn rất hứng thú.
“Minh Thủy, thật là trùng hợp." Hoàng Thiên nhìn Lý Minh Thủy xúc động nói.
“Đúng vậy, cậu vừa đến kịp buổi họp lớp.
Thật là trùng hợp." Khuôn mặt của Lý Minh Thủy tràn đầy nụ cười, nhưng khi cô ấy nói điều này, cô đã nhìn Hoàng Thiên từ trêи xuống dưới. Nhìn thấy quần áo của Hoàng Thiên, cô không nhịn được trong lòng thầm buồn cười. Sau bao nhiêu năm, bạn học cũ này vẫn nhạt nhẽo như mọi khi, dù cậu ta nghèo đến như vậy cũng không thể mặc quần áo đẹp hơn sao?
“Cục cưng, đây là bạn học cũ của em sao? Haha. Ăn mặc thế này, anh tưởng là bồi bàn. “ Người đàn ông vòng tay ôm Lý Minh Thủy chế nhạo, với giọng điệu mỉa mai.
Hoàng Thiên nhìn thấy sự khinh thường của người đàn ông đối với mình, nhưng không thành vấn đề, Hoàng Thiên đã miễn nhiễm.
“Vâng ạ, Tử Tuyên, gia đình bạn học cũ của em rất nghèo và vượt qua điều đó không dễ dàng gì."
“Hehe, hồi đó anh ấy viết thư tình nặc danh gửi cho em, nhưng nét chữ đã bị em nhận ra??" Lý Minh Thủy cười. Vòng tay qua Vương Tử Tuyên, cùng hắn ta chế nhạo.
“Thật sao? Hì hì, không lại tưởng là người lập dị. Bây giờ đã đến đây rồi, đi vào ăn uống gì đi?"Vương Tử Tuyên cười tinh quái, thầm nghĩ anh là đồ hèn mọn, dám gọi là bạn gái của hắn là Minh Thủy? Dám viết cho cô ấy một bức thư tình? Nếu hắn ta không làm nhục anh một hồi, hắn sẽ không được gọi là Vương Tử Tuyên!