Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 371 Em muốn mưu sát chồng em sao!
Dường như Bạch Hồng Liên đã sớm đoán ra được Triệu Hùng sẽ hỏi cái này, đi đến bên cạnh của Triệu Hùng, tay đặt trên vai anh, ánh nhìn quyến rũ mê hoặc mà nói:
“Bởi vì tôi thích!"
Bạch Hồng Liên không nói chuyện với Triệu Hùng nữa, lập tức lái xe rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe biến mất, Triệu Hùng đứng ngẩn người một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô gái Bạch Hồng Liên này tại sao lại muốn nói với mình mấy chuyện này?
Thích mình sao?
Hai người cũng chỉ mới gặp nhau hai ba lần mà thôi.
Không thể nào đâu, xác suất của loại chuyện như thế này cực kỳ nhỏ.
Triệu Hùng bỗng nhiên nhớ đến, lúc trước Bạch Hồng Liên từng nói, có người sẽ quấy rối trong bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Đào.
Chẳng lẽ Bạch Hồng Liên đang cố ý nhắc nhở mình sao?
Nếu Bạch Hồng Liên là người bên phe mình, tới đây âm thầm trợ giúp cho mình. Như vậy thì ai là người ra lệnh cho cô ta đến tập đoàn Thiên Vương?
Rốt cuộc Bạch Hồng Liên có phải là người bên phe mình hay không?
Chuyện này, giống như sương mù dày đặc, bao phủ tâm trí của Triệu Hùng.
Nhớ tới Bạch Hồng Liên từng nói tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite đó có vấn đề, Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến nhà họ Đào.
Nhà họ Đào chuẩn bị đi ngủ, Đào Ái Hoa vừa nhìn thấy Triệu Hùng vội vàng muốn đi vào, vẻ mặt cực kỳ tức giận mắng Triệu Hùng:
“Triệu Hùng, thằng nhóc kia hơn nửa đêm rồi cậu tới đây làm gì?"
Triệu Hùng cũng không giải thích với mẹ vợ Đào Ái Hoa, lấy tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mà Phó Lê đưa tới liền rời đi.
“Ê! Ê! Thằng nhóc cậu là tên cướp à!" Đào Ái Hoa hô to về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng làm lơ mẹ vợ Đào Ái Hoa, sau khi ôm tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite lên xe, một chân dẫm chân ga lái xe rời khỏi nhà họ Đào.
Đào Ái Hoa đuổi tới, chỉ vào phương hướng Triệu Hùng rời đi chửi ầm lên: “Thằng nhóc khốn kiếp cậu chờ đó cho tôi, xem tôi có cho Thanh Tịnh dạy dỗ cậu hay không thì biết."
Bà cụ Đào nghe thấy tiếng động, chống cây gậy hơi run run đi ra. Hỏi con gái Đào Ái Hoa của mình:
“Ái Hoa, con ở đằng kia la lối cái gì đó?"
“Mẹ! Thằng nhóc Triệu Hùng kia ôm tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mà tập đoàn Thiên Vương tặng cho mẹ chạy mất rồi."
“Cậu ta muốn làm gì?" Bà cụ Đào hỏi.
"Cậu ta không nói gì cả!" Đào Ái Hoa thở phì phò đi tới bên cạnh bà cụ Đào, đỡ bà cụ Đào rồi nói:
“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Một chút nữa con sẽ gọi điện thoại cho Thanh Tịnh, bảo nó nghiêm khắc dạy dỗ thằng Triệu Hùng một phen."
“Bỏ đi, chỉ là một cái tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mà thôi. Đừng để cho tình cảm vợ chồng của Thanh Tịnh và Triệu Hùng bị ảnh hưởng!"
“Không được! Thằng nhóc Triệu Hùng này ba ngày không bị đánh, thì sẽ leo lên nóc nhà lật mái ngói mất."
Bà cụ Đào mỉm cười, cũng mặc kệ Đào Ái Hoa.
Triệu Hùng trực tiếp chạy xe đến cầu Giang Hà, sau đó vứt tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite xuống sông.
Vật này nếu mà đem bán đi ít nhất cũng có giá ba tỷ rưỡi. Chỉ có điều, Triệu Hùng không thèm để ý chút tiền này, cũng không muốn món đồ vật này tiếp tục làm hại người khác nữa.
Sau khi vứt tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite xong, Lý Thanh Tịnh liền gọi điện thoại tới.
Triệu Hùng thuận tay nhận cuộc gọi, đã nghe thấy giọng nói của Lý Thanh Tịnh lạnh lùng hỏi Triệu Hùng:
“Triệu Hùng, tại sao anh lại lấy cái tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mà tập đoàn Thiên Vương tặng cho bà ngoại rồi chạy mất. Không phải anh nói nó trị giá ba tỷ rưỡi sao?"
Triệu Hùng không thể nói với Lý Thanh Tịnh việc mình từng gặp qua Bạch Hồng Liên của tập đoàn Thiên Vương. Nếu không, sẽ làm cho vợ mình hiểu lầm.
“Thanh Tịnh, anh có quen một người bạn biết coi bói, cậu ta nói cái tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite kia để ở nhà bà ngoại, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của bà ngoại. Hơn nữa, tập đoàn Thiên Vương tặng cho chúng ta món quà quý giá như vậy, chắc chắn là đang mưu tính cái gì đó. Trong cơn tức giận, anh đã vứt đi rồi."
“Vứt? Vứt chỗ nào vậy."
“Vứt xuống sông!"
Lý Thanh Tịnh có cảm giác Triệu Hùng không nói thật với mình, nhưng có một câu Triệu Hùng nói không sai, đó chính là tập đoàn Thiên Vương tặng món quà quý giá như vậy, chắc chắn không có ý tốt.
Vứt rồi thì thôi vậy! Cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Sự việc bối rối này đã kết thúc một cách trọn vẹn, Triệu Hùng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi lái xe đến Công viên Bắc Hải, thì nhìn thấy Trọng Ảnh đã đợi sẵn ở đó.
Triệu Hùng giành lấy trái táo từ trong tay Trọng Ảnh, vừa gặm, vừa nói với Trọng Ảnh:
"Trọng Ảnh, tiệc mừng thọ ngày mai của bà cụ, người của tập đoàn Hắc Mộc và tập đoàn Thiên Vương rất có thể sẽ đến gây rối, ngày mai anh âm thầm phối hợp chặt chẽ với tôi một chút!"
"Không thành vấn đề!"
"Hôm nay cậu luyện công sớm chút, luyện đến hai giờ thì về đi! Ngày mai có rất nhiều việc, không nghỉ ngơi đầy đủ thì không được."
Lời nói này của Trọng Ảnh khiến Triệu Hùng vui vẻ hẳn ra, đồng nghĩa với việc cho anh nghỉ ngơi sớm rồi.
Triệu Hùng đánh với Trọng Ảnh một trận trước, Trọng Ảnh không thể nào làm ra bộ dáng nhàn nhã như trước kia được nữa. Có vài lần, suýt chút nữa đã bị Triệu Hùng đánh trúng.
Sau khi đánh xong, Trọng Ảnh nói với Triệu Hùng: "Cậu tiến bộ rất nhanh!"
“Việc này cũng có công sức của anh mà." Triệu Hùng cười.
"Được rồi! Có khen tôi cũng vô ích, mau đi luyện khinh công đi."
Sau khi Triệu Hùng nhảy xuống cái hố, anh hỏi Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, chắc không phải lúc anh luyện khinh công cũng sẽ luyện như thế này chứ?"
"Đây chỉ là kỹ năng cơ bản mà thôi! Những cái khó hơn còn ở phía sau."
Triệu Hùng vừa nghe nói còn có cái độ khó cao hơn, không khỏi bị mê hoặc!
Luyện đến hai giờ khuya, Triệu Hùng liền trở về.
Kể từ khi bắt đầu luyện công, đây là lần đầu tiên Triệu Hùng về nhà sớm như vậy.
Từ khi anh đi theo Trọng Ảnh luyện công đến nay, mặc dù động tác chân của anh không được uyển chuyển và nhanh nhẹn như Trọng Ảnh. Nhưng mức độ tiếp đất nhẹ nhàng hơn nhiều so với người bình thường, giống như lúc con mèo tiếp đất vậy.
Triệu Hùng nhẹ mở cửa nhà ra, sợ đánh thức Lý Thanh Tịnh. Anh cởi áo khoác để trên ghế sô pha trong phòng khách, rồi sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa một phen.
Lý Thanh Tịnh ngủ đến nửa đêm, thì đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Cô ngủ không sâu, nhất là sau khi trong nhà đã trải qua hai lần bị trộm cắp, cô càng duy trì sự cảnh giác cao độ hơn.
Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng bước xuống đất, lấy cây kéo từ trong hộp tủ cạnh đầu giường ra.
Cây kéo này, đã được để trong hộp tủ cạnh đầu giường quanh năm, là vì để đề phòng tình huống bất trắc.
Mỗi ngày Triệu Hùng đều phải luyện công đến trời tờ mờ sáng mới trở về, Lý Thanh Tịnh hoàn toàn không nghĩ rằng người đó sẽ là Triệu Hùng chồng cô.
Nhìn thấy trong phòng tắm đen kịt không mở đèn, có một người đàn ông không biết đang làm gì trong đó.
Lý Thanh Tịnh cầm chặt cây kéo dồn hết sức đâm thẳng về phía Triệu Hùng:
"Đi chết đi, tên ăn trộm kia!"
Từ lúc Lý Thanh Tịnh trong phòng ngủ đi ra, Triệu Hùng đã cảm nhận được. Anh chỉ muốn đùa giỡn với vợ mình, muốn tạo bất ngờ cho cô. Đang chuẩn bị ôm lấy Lý Thanh Tịnh, thì không ngờ đến Lý Thanh Tịnh lại cầm cây kéo xông thẳng về phía mình.
Triệu Hùng nắm lấy cổ tay trắng nõn của vợ mình, nhưng sợ sẽ làm ồn đến con gái, nên gọi một tiếng:
"Thanh Tịnh à là anh đây! Em muốn mưu sát chồng em sao?"
Lý Thanh Tịnh không thấy rõ Triệu Hùng, nhưng Triệu Hùng mỗi ngày đều luyện công trong đêm, thị lực vô cùng tốt.
Lý Thanh Tịnh nhìn kỹ lại lần nữa, mới phát hiện ra đó là Triệu Hùng chồng cô.
Triệu Hùng nhanh chóng bật đèn trong phòng tắm lên, lấy cây kéo từ trong tay vợ mình ra.
Lúc này Lý Thanh Tịnh mới hoàn hồn lại, hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, không phải anh thường luyện công tới sáng sao? Sao mới nửa đêm đã trở về rồi?"
"Ngày mai không phải là tiệc mừng thọ của bà ngoại sao, Trọng Ảnh sợ anh ngủ không đủ, nên kêu anh luyện đến hai giờ rồi về."
Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn Triệu Hùng một cái, tức giận quở trách nói:
"Anh về sớm hơn dự tính, mà cũng không nhắn tin cho em, làm hại em tưởng rằng có ăn trộm vào nhà."
Triệu Hùng duỗi hai tay ra ôm Lý Thanh Tịnh vào lòng, hôn lên gò má trơn bóng của cô một cái rồi cười nói:
"Còn không phải sợ làm ồn đến em sao? Vợ à, đêm nay dài đằng đẵng, không bằng chúng ta..."
"Anh đang mơ à! Anh vẫn còn trong giai đoạn theo đuổi em, ngoan ngoãn đi ngủ cho em."
“Bởi vì tôi thích!"
Bạch Hồng Liên không nói chuyện với Triệu Hùng nữa, lập tức lái xe rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe biến mất, Triệu Hùng đứng ngẩn người một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô gái Bạch Hồng Liên này tại sao lại muốn nói với mình mấy chuyện này?
Thích mình sao?
Hai người cũng chỉ mới gặp nhau hai ba lần mà thôi.
Không thể nào đâu, xác suất của loại chuyện như thế này cực kỳ nhỏ.
Triệu Hùng bỗng nhiên nhớ đến, lúc trước Bạch Hồng Liên từng nói, có người sẽ quấy rối trong bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Đào.
Chẳng lẽ Bạch Hồng Liên đang cố ý nhắc nhở mình sao?
Nếu Bạch Hồng Liên là người bên phe mình, tới đây âm thầm trợ giúp cho mình. Như vậy thì ai là người ra lệnh cho cô ta đến tập đoàn Thiên Vương?
Rốt cuộc Bạch Hồng Liên có phải là người bên phe mình hay không?
Chuyện này, giống như sương mù dày đặc, bao phủ tâm trí của Triệu Hùng.
Nhớ tới Bạch Hồng Liên từng nói tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite đó có vấn đề, Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến nhà họ Đào.
Nhà họ Đào chuẩn bị đi ngủ, Đào Ái Hoa vừa nhìn thấy Triệu Hùng vội vàng muốn đi vào, vẻ mặt cực kỳ tức giận mắng Triệu Hùng:
“Triệu Hùng, thằng nhóc kia hơn nửa đêm rồi cậu tới đây làm gì?"
Triệu Hùng cũng không giải thích với mẹ vợ Đào Ái Hoa, lấy tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mà Phó Lê đưa tới liền rời đi.
“Ê! Ê! Thằng nhóc cậu là tên cướp à!" Đào Ái Hoa hô to về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng làm lơ mẹ vợ Đào Ái Hoa, sau khi ôm tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite lên xe, một chân dẫm chân ga lái xe rời khỏi nhà họ Đào.
Đào Ái Hoa đuổi tới, chỉ vào phương hướng Triệu Hùng rời đi chửi ầm lên: “Thằng nhóc khốn kiếp cậu chờ đó cho tôi, xem tôi có cho Thanh Tịnh dạy dỗ cậu hay không thì biết."
Bà cụ Đào nghe thấy tiếng động, chống cây gậy hơi run run đi ra. Hỏi con gái Đào Ái Hoa của mình:
“Ái Hoa, con ở đằng kia la lối cái gì đó?"
“Mẹ! Thằng nhóc Triệu Hùng kia ôm tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mà tập đoàn Thiên Vương tặng cho mẹ chạy mất rồi."
“Cậu ta muốn làm gì?" Bà cụ Đào hỏi.
"Cậu ta không nói gì cả!" Đào Ái Hoa thở phì phò đi tới bên cạnh bà cụ Đào, đỡ bà cụ Đào rồi nói:
“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Một chút nữa con sẽ gọi điện thoại cho Thanh Tịnh, bảo nó nghiêm khắc dạy dỗ thằng Triệu Hùng một phen."
“Bỏ đi, chỉ là một cái tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mà thôi. Đừng để cho tình cảm vợ chồng của Thanh Tịnh và Triệu Hùng bị ảnh hưởng!"
“Không được! Thằng nhóc Triệu Hùng này ba ngày không bị đánh, thì sẽ leo lên nóc nhà lật mái ngói mất."
Bà cụ Đào mỉm cười, cũng mặc kệ Đào Ái Hoa.
Triệu Hùng trực tiếp chạy xe đến cầu Giang Hà, sau đó vứt tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite xuống sông.
Vật này nếu mà đem bán đi ít nhất cũng có giá ba tỷ rưỡi. Chỉ có điều, Triệu Hùng không thèm để ý chút tiền này, cũng không muốn món đồ vật này tiếp tục làm hại người khác nữa.
Sau khi vứt tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite xong, Lý Thanh Tịnh liền gọi điện thoại tới.
Triệu Hùng thuận tay nhận cuộc gọi, đã nghe thấy giọng nói của Lý Thanh Tịnh lạnh lùng hỏi Triệu Hùng:
“Triệu Hùng, tại sao anh lại lấy cái tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mà tập đoàn Thiên Vương tặng cho bà ngoại rồi chạy mất. Không phải anh nói nó trị giá ba tỷ rưỡi sao?"
Triệu Hùng không thể nói với Lý Thanh Tịnh việc mình từng gặp qua Bạch Hồng Liên của tập đoàn Thiên Vương. Nếu không, sẽ làm cho vợ mình hiểu lầm.
“Thanh Tịnh, anh có quen một người bạn biết coi bói, cậu ta nói cái tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite kia để ở nhà bà ngoại, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của bà ngoại. Hơn nữa, tập đoàn Thiên Vương tặng cho chúng ta món quà quý giá như vậy, chắc chắn là đang mưu tính cái gì đó. Trong cơn tức giận, anh đã vứt đi rồi."
“Vứt? Vứt chỗ nào vậy."
“Vứt xuống sông!"
Lý Thanh Tịnh có cảm giác Triệu Hùng không nói thật với mình, nhưng có một câu Triệu Hùng nói không sai, đó chính là tập đoàn Thiên Vương tặng món quà quý giá như vậy, chắc chắn không có ý tốt.
Vứt rồi thì thôi vậy! Cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Sự việc bối rối này đã kết thúc một cách trọn vẹn, Triệu Hùng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi lái xe đến Công viên Bắc Hải, thì nhìn thấy Trọng Ảnh đã đợi sẵn ở đó.
Triệu Hùng giành lấy trái táo từ trong tay Trọng Ảnh, vừa gặm, vừa nói với Trọng Ảnh:
"Trọng Ảnh, tiệc mừng thọ ngày mai của bà cụ, người của tập đoàn Hắc Mộc và tập đoàn Thiên Vương rất có thể sẽ đến gây rối, ngày mai anh âm thầm phối hợp chặt chẽ với tôi một chút!"
"Không thành vấn đề!"
"Hôm nay cậu luyện công sớm chút, luyện đến hai giờ thì về đi! Ngày mai có rất nhiều việc, không nghỉ ngơi đầy đủ thì không được."
Lời nói này của Trọng Ảnh khiến Triệu Hùng vui vẻ hẳn ra, đồng nghĩa với việc cho anh nghỉ ngơi sớm rồi.
Triệu Hùng đánh với Trọng Ảnh một trận trước, Trọng Ảnh không thể nào làm ra bộ dáng nhàn nhã như trước kia được nữa. Có vài lần, suýt chút nữa đã bị Triệu Hùng đánh trúng.
Sau khi đánh xong, Trọng Ảnh nói với Triệu Hùng: "Cậu tiến bộ rất nhanh!"
“Việc này cũng có công sức của anh mà." Triệu Hùng cười.
"Được rồi! Có khen tôi cũng vô ích, mau đi luyện khinh công đi."
Sau khi Triệu Hùng nhảy xuống cái hố, anh hỏi Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, chắc không phải lúc anh luyện khinh công cũng sẽ luyện như thế này chứ?"
"Đây chỉ là kỹ năng cơ bản mà thôi! Những cái khó hơn còn ở phía sau."
Triệu Hùng vừa nghe nói còn có cái độ khó cao hơn, không khỏi bị mê hoặc!
Luyện đến hai giờ khuya, Triệu Hùng liền trở về.
Kể từ khi bắt đầu luyện công, đây là lần đầu tiên Triệu Hùng về nhà sớm như vậy.
Từ khi anh đi theo Trọng Ảnh luyện công đến nay, mặc dù động tác chân của anh không được uyển chuyển và nhanh nhẹn như Trọng Ảnh. Nhưng mức độ tiếp đất nhẹ nhàng hơn nhiều so với người bình thường, giống như lúc con mèo tiếp đất vậy.
Triệu Hùng nhẹ mở cửa nhà ra, sợ đánh thức Lý Thanh Tịnh. Anh cởi áo khoác để trên ghế sô pha trong phòng khách, rồi sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa một phen.
Lý Thanh Tịnh ngủ đến nửa đêm, thì đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Cô ngủ không sâu, nhất là sau khi trong nhà đã trải qua hai lần bị trộm cắp, cô càng duy trì sự cảnh giác cao độ hơn.
Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng bước xuống đất, lấy cây kéo từ trong hộp tủ cạnh đầu giường ra.
Cây kéo này, đã được để trong hộp tủ cạnh đầu giường quanh năm, là vì để đề phòng tình huống bất trắc.
Mỗi ngày Triệu Hùng đều phải luyện công đến trời tờ mờ sáng mới trở về, Lý Thanh Tịnh hoàn toàn không nghĩ rằng người đó sẽ là Triệu Hùng chồng cô.
Nhìn thấy trong phòng tắm đen kịt không mở đèn, có một người đàn ông không biết đang làm gì trong đó.
Lý Thanh Tịnh cầm chặt cây kéo dồn hết sức đâm thẳng về phía Triệu Hùng:
"Đi chết đi, tên ăn trộm kia!"
Từ lúc Lý Thanh Tịnh trong phòng ngủ đi ra, Triệu Hùng đã cảm nhận được. Anh chỉ muốn đùa giỡn với vợ mình, muốn tạo bất ngờ cho cô. Đang chuẩn bị ôm lấy Lý Thanh Tịnh, thì không ngờ đến Lý Thanh Tịnh lại cầm cây kéo xông thẳng về phía mình.
Triệu Hùng nắm lấy cổ tay trắng nõn của vợ mình, nhưng sợ sẽ làm ồn đến con gái, nên gọi một tiếng:
"Thanh Tịnh à là anh đây! Em muốn mưu sát chồng em sao?"
Lý Thanh Tịnh không thấy rõ Triệu Hùng, nhưng Triệu Hùng mỗi ngày đều luyện công trong đêm, thị lực vô cùng tốt.
Lý Thanh Tịnh nhìn kỹ lại lần nữa, mới phát hiện ra đó là Triệu Hùng chồng cô.
Triệu Hùng nhanh chóng bật đèn trong phòng tắm lên, lấy cây kéo từ trong tay vợ mình ra.
Lúc này Lý Thanh Tịnh mới hoàn hồn lại, hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, không phải anh thường luyện công tới sáng sao? Sao mới nửa đêm đã trở về rồi?"
"Ngày mai không phải là tiệc mừng thọ của bà ngoại sao, Trọng Ảnh sợ anh ngủ không đủ, nên kêu anh luyện đến hai giờ rồi về."
Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn Triệu Hùng một cái, tức giận quở trách nói:
"Anh về sớm hơn dự tính, mà cũng không nhắn tin cho em, làm hại em tưởng rằng có ăn trộm vào nhà."
Triệu Hùng duỗi hai tay ra ôm Lý Thanh Tịnh vào lòng, hôn lên gò má trơn bóng của cô một cái rồi cười nói:
"Còn không phải sợ làm ồn đến em sao? Vợ à, đêm nay dài đằng đẵng, không bằng chúng ta..."
"Anh đang mơ à! Anh vẫn còn trong giai đoạn theo đuổi em, ngoan ngoãn đi ngủ cho em."
Tác giả :
PGUP