Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 325 Đào Tuấn Dương bại hoại
Lúc Triệu Hùng đi ra khỏi nhà họ Vân, khắp khuôn mặt đều là vết son môi, lại ngửi quần áo quả mình, tràn đầy mùi nước hoa.
Vân Đức Trung nhìn thấy mặt Triệu Hùng đầy vết son môi, cố ý chào hỏi: “Triệu Hùng, có muốn ngồi xuống làm chén trà không?"
“Không được, chủ tịch Trung, tôi còn phải đi đón con gái, hẹn ngài hôm khác!"
Triệu Hùng vội vàng lái xe ra khỏi nhà họ Vân.
Vân Nhã vén cửa rèm phòng nhủ, nhìn bộ dáng Triệu Hùng chật vật như vậy, không khỏi nở một nụ cười quyến rũ.
“Cái tên oan gia này, ngoài miệng thì nói không muốn, đến thời điểm cứng lên thì quả thực như sói như hổ." Vân Nhã đắc ý cười nói: “Trần Hùng, phụ nữ sẽ khiến anh nghiện, anh có một lần, thì sẽ có lần thứ hai."
Lúc này, Vân Đức Trung gõ cửa đi đến.
“Nhã, con cần gì phải làm như thế? Con càng hãm sâu, đến lúc đó sẽ càng tổn thương mình sâu."
“Vân Nhã phòng miệng, phản bác nói: “Bố, đời người chỉ sống có một lần, phải sống làm sao cho nó vui vẻ. Con thích loại đàn ông như Triệu Hùng, trừ phi bố có thể tìm cho con người giống Triệu Hùng như đúc, nếu không con sẽ không từ bỏ."
Vân Đức Trung nghe xong thì giở khóc dở cười, ông ta biết đi đâu tìm cho con gái người giống Triệu Hùng như đúc? Ông ta khẽ thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng con gái.
Triệu Hùng một hơi lái xe đến trường học, nhìn thấy nửa tiếng nữa mới đến thời gian đón con, rút kinh nghiệm từ ‘mâu thuẫn son môi lần trước’, anh vội vàng rút khăn ướt lau sạch vết son của Vân Nhã trên mặt, vừa ngửi thấy trên người vẫn còn mùi nước hoa, anh lập tức phát hoảng, vội vàng lái xe đến cửa hàng bán quần áo nam ở gần đó, đổi một bộ quần áo khác, lúc này mới yên tâm lái xe đến nhà trẻ lần nữa.
Sau khi đón con gái Dao Châu xong, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh, hỏi công việc trên tay cô ấy thế nào rồi.
Lý Thanh Tịnh nói cho Triệu Hùng, các hạng mục trên tay nhà họ Hùng tương đối lớn, cô ít nhất phải đến mười giờ tối mới về được, nói với anh là dẫn con đi ăn cơm trước, không cần để ý đến cô, cô đã gọi thức ăn bên ngoài rồi.
Cả một ngày từ sáng đến tối, Dao Châu chưa từng gặp mẹ.
Dao Châu nghe xong mẹ Lý Thanh Tịnh phải tối muộn mới về, lập tức khóc “òa" một tiếng.
Con gái khóc, Triệu Hùng lập tức hoàng hồn, hỏi con gái Dao Châu: “Dao Châu, con sao vậy?"
“Con nhớ mẹ!"
“Mới một ngày không gặp mà đã nhớ rồi sao?"
“Dạ! Nhớ."
Triệu Hùng suy nghĩ nói: “Vậy buổi tối chúng ta cùng đến nhà chú Nông Tuyền ăn cơm, không nên làm phiền mẹ làm việc, đợi mẹ làm việc xong, chúng ta cùng nhau đi đón cô ấy, tạo niềm vui bất ngờ cho cô ấy, được không?"
“Được ạ!"
Dao Châu lập tức ngừng khóc nỉ non, nín khóc mỉm cười nói: “Ba ơi, lúc chúng ta đến đây sẽ mang cho mẹ một chút đồ ăn ngon nha? Mẹ xong việc muộn như vậy, đến lúc ấy chắc chắn sẽ đói."
“Ừ, tất cả đều nghe con gái ngoan hết."
Triệu Hùng gọi điện thoại cho Nông Tuyền, hẹn cậu ấy buổi tối cùng nhau ăn cơm, bảo cậu ấy lái xe đến một cửa hàng dê bò mới mở trên đường Phú Dương.
Đợi đến khi Triệu Hùng mang con gái đến thì Nông Tuyền đã đến trước một bước.
Triệu Hùng trực tiếp gọi hai chiếc đùi nướng cho Nông Tuyền, sau đó gọi canh dê con gái thích uống, lại gọi thịt bò kho, thịt bò xào rau và mấy món khác.
Trong khi ăn, Nông Tuyền nói với Triệu Hùng là dì giúp việc giúp cậu ấy quét dọn nhà ở đã đến.
“Cậu chủ, gần đây cậu không chịu đánh nhau với tôi, thật chán quá á!" Nông Tuyền vừa gặm đùi nướng vừa mở miệng oán trách.
“Không phải tôi đã thuê cho cậu một chỗ để mở võ quán rồi sao?" Triệu Hùng vỗ trán mình, Nông Tuyền chỉ biết đánh nhau, thật sự không hợp để điều hành võ quán: “Như vầy đi, sắp tới tôi sẽ cho người mở võ quán cho cậu, đến lúc đó cậu đi qua chỉ điểm cho bọn họ một chút."
“Cậu chủ, có cậu chủ hiểu tôi."
“Đúng rồi, nếu cậu ngứa tay ngứa chân, tối nay tôi sẽ dẫn người đi chăm sóc cậu, đảm bảo sẽ để cậu đánh qua cơn nghiện."
“Thật sao?" Hai con mắt Nông Tuyền sáng lên, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, đối phương rất lợi hại, đúng không?"
“Cũng không yếu hơn cậu."
Triệu Hùng không biết thực lực của ‘Trọng Ảnh’ ở mức nào, nhưng cũng phải nằm trong top năm mươi trên bảng danh sách.
Nếu như đánh nhau thật, Trọng Ảnh chưa chắc đã là đối thủ của Nông Tuyền, tuy nhiên thân pháp của Trọng Ảnh lại tương đối quỷ dị, Nông Tuyền chưa chắc đã đánh được anh ta, hai người bọn họ đúng thật là cây kim so với cọng râu, Triệu Hùng muốn thử nhìn xem, bếu hai người bọn họ đánh nhau thì ai mạnh ai yếu.
“Bố ơi, con có thể tới xem không?" Dao Châu vừa văn vừa hỏi Triệu Hùng bằng giọng trẻ con non nớt.
Trong ánh mắt Triệu Hùng tràn đầy từ ái, nhẹ nhàng vuốt v3 đầu con gái, nói: “Dao Châu, con còn nhỏ, hơn nữa ngày mai còn phải đi học nữa."
“Nhưng con muốn xem đánh nhau, lớn lên con còn muốn làm một nữ cảnh sát nữa!"
“Không vội, chờ con lớn rồi lại nói."
Đương nhiên là Triệu Hùng sẽ không để con gái đi xem Nông Tuyền và Trọng Ảnh đảnh nhau, con gái còn nhỏ, sẻ ảnh hưởng đến tinh thần và thể xác của con gái.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Hùng thấy thời gian còn sớm, mang theo con gái và Nông Tuyền đi đến rạp chiếu phim xem phim một trận, thấy thời gian sắp đến, anh lại dẫn con gái và Nông Tuyền đến tòa nhà công trình kiến trúc Đào Thị của nhà họ Đào.
Triệu Hùng muốn cho vợ Lý Thanh Tịnh một bất ngờ, cho nên lúc tới không hề gửi tin nhắn báo trước cho cô, lập tức đỗ xe ở bên cạnh con Audi A8 của Lý Thanh Tịnh.
Ước chừng khoảng mười giờ, anh thấy hai người Lý Thanh Tịnh vad Đặng Gia Hân đang đi tới.
Đặng Gia Hân nói với Lý Thanh Tịnh: “Tổng giám đốc Tịnh, tôi đi lấy xe, cô đứng chờ ở đây đi ạ."
“Được!" Lý Thanh Tịnh đáp.
Ngay khi Đặng Gia Hân vừa đi xong, Đào Tuấn Dương mở cửa xe đi xuống.
“Em họ!" TRên mặt Đào Tuấn Dương nở một nụ cười, tiến lên chào hỏi với Lý Thanh Tịnh.
Đào Tuấn Dương cao chùng một mét tám, bộ dáng coi như tuấn tú lịch sự.
Lý Thanh Tịnh không ngờ Đào Tuấn Dương lại xuất hiện trước mặt mình, nhíu mày hỏi: “Đào Tuấn Dương, tại sao anh lại ở chỗ này?"
“Thanh Tịnh! Mặc dù bà nội đã giao nhà họ Đào vào tay em, nhưng anh mới là nam đinh chân chính của nhà họ Đào."
Lý Thanh Tịnh nhíu mày hỏi Đào Tuấn Dương: “Làm sao? Anh có dị nghị về việc bà ngoại giao nhà họ Đào cho tôi?"
“Không không không! Anh biết anh không có năng lực như em, không có khả năng dẫn đầu trọng chấn cho nhà họ Đào huy hoàng, chỉ là anh thấy em quá một mỏi, muốn giúp em chia sẻ một chút." Đào Tuấn Dương ngừng một chút, nói tiếp: “Em cũng biết, anh cũng từng làm việc qua trong công ty thuộc top năm trăm, rất có kinh nghiệm buôn bán, nếu như hai anh em cúng ta cùng liên thủ, nhất định co stheer nhanh chóng trọng trấn lại nhà họ Đào."
Lý Thanh Tịnh lạnh lùng nói với Đào Tuấn Dương: “Đào Tuấn Dương, tôi sẽ có sắp xếp khác cho anh, anh không cần phải nóng lòng."
“Nhưng anh là một người đàn ông, mới từ nơi khác trở về, cũng không thể ở không như vậy." Đào Tuấn Dương nhào lên ngườ Lý Thanh Tịnh, gấp gáp nói: “Thanh Tịnh, em cũng biết, anh họ yêu thương nhất! Anh biết em cũng rất không vui khi phải gả cho tên vô dụng Triệu Hùng kia."
Lý Thanh Tịnh hét lên mọt tiếng, đẩy Đào Tuấn Dương xuống đất.
Vân Đức Trung nhìn thấy mặt Triệu Hùng đầy vết son môi, cố ý chào hỏi: “Triệu Hùng, có muốn ngồi xuống làm chén trà không?"
“Không được, chủ tịch Trung, tôi còn phải đi đón con gái, hẹn ngài hôm khác!"
Triệu Hùng vội vàng lái xe ra khỏi nhà họ Vân.
Vân Nhã vén cửa rèm phòng nhủ, nhìn bộ dáng Triệu Hùng chật vật như vậy, không khỏi nở một nụ cười quyến rũ.
“Cái tên oan gia này, ngoài miệng thì nói không muốn, đến thời điểm cứng lên thì quả thực như sói như hổ." Vân Nhã đắc ý cười nói: “Trần Hùng, phụ nữ sẽ khiến anh nghiện, anh có một lần, thì sẽ có lần thứ hai."
Lúc này, Vân Đức Trung gõ cửa đi đến.
“Nhã, con cần gì phải làm như thế? Con càng hãm sâu, đến lúc đó sẽ càng tổn thương mình sâu."
“Vân Nhã phòng miệng, phản bác nói: “Bố, đời người chỉ sống có một lần, phải sống làm sao cho nó vui vẻ. Con thích loại đàn ông như Triệu Hùng, trừ phi bố có thể tìm cho con người giống Triệu Hùng như đúc, nếu không con sẽ không từ bỏ."
Vân Đức Trung nghe xong thì giở khóc dở cười, ông ta biết đi đâu tìm cho con gái người giống Triệu Hùng như đúc? Ông ta khẽ thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng con gái.
Triệu Hùng một hơi lái xe đến trường học, nhìn thấy nửa tiếng nữa mới đến thời gian đón con, rút kinh nghiệm từ ‘mâu thuẫn son môi lần trước’, anh vội vàng rút khăn ướt lau sạch vết son của Vân Nhã trên mặt, vừa ngửi thấy trên người vẫn còn mùi nước hoa, anh lập tức phát hoảng, vội vàng lái xe đến cửa hàng bán quần áo nam ở gần đó, đổi một bộ quần áo khác, lúc này mới yên tâm lái xe đến nhà trẻ lần nữa.
Sau khi đón con gái Dao Châu xong, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh, hỏi công việc trên tay cô ấy thế nào rồi.
Lý Thanh Tịnh nói cho Triệu Hùng, các hạng mục trên tay nhà họ Hùng tương đối lớn, cô ít nhất phải đến mười giờ tối mới về được, nói với anh là dẫn con đi ăn cơm trước, không cần để ý đến cô, cô đã gọi thức ăn bên ngoài rồi.
Cả một ngày từ sáng đến tối, Dao Châu chưa từng gặp mẹ.
Dao Châu nghe xong mẹ Lý Thanh Tịnh phải tối muộn mới về, lập tức khóc “òa" một tiếng.
Con gái khóc, Triệu Hùng lập tức hoàng hồn, hỏi con gái Dao Châu: “Dao Châu, con sao vậy?"
“Con nhớ mẹ!"
“Mới một ngày không gặp mà đã nhớ rồi sao?"
“Dạ! Nhớ."
Triệu Hùng suy nghĩ nói: “Vậy buổi tối chúng ta cùng đến nhà chú Nông Tuyền ăn cơm, không nên làm phiền mẹ làm việc, đợi mẹ làm việc xong, chúng ta cùng nhau đi đón cô ấy, tạo niềm vui bất ngờ cho cô ấy, được không?"
“Được ạ!"
Dao Châu lập tức ngừng khóc nỉ non, nín khóc mỉm cười nói: “Ba ơi, lúc chúng ta đến đây sẽ mang cho mẹ một chút đồ ăn ngon nha? Mẹ xong việc muộn như vậy, đến lúc ấy chắc chắn sẽ đói."
“Ừ, tất cả đều nghe con gái ngoan hết."
Triệu Hùng gọi điện thoại cho Nông Tuyền, hẹn cậu ấy buổi tối cùng nhau ăn cơm, bảo cậu ấy lái xe đến một cửa hàng dê bò mới mở trên đường Phú Dương.
Đợi đến khi Triệu Hùng mang con gái đến thì Nông Tuyền đã đến trước một bước.
Triệu Hùng trực tiếp gọi hai chiếc đùi nướng cho Nông Tuyền, sau đó gọi canh dê con gái thích uống, lại gọi thịt bò kho, thịt bò xào rau và mấy món khác.
Trong khi ăn, Nông Tuyền nói với Triệu Hùng là dì giúp việc giúp cậu ấy quét dọn nhà ở đã đến.
“Cậu chủ, gần đây cậu không chịu đánh nhau với tôi, thật chán quá á!" Nông Tuyền vừa gặm đùi nướng vừa mở miệng oán trách.
“Không phải tôi đã thuê cho cậu một chỗ để mở võ quán rồi sao?" Triệu Hùng vỗ trán mình, Nông Tuyền chỉ biết đánh nhau, thật sự không hợp để điều hành võ quán: “Như vầy đi, sắp tới tôi sẽ cho người mở võ quán cho cậu, đến lúc đó cậu đi qua chỉ điểm cho bọn họ một chút."
“Cậu chủ, có cậu chủ hiểu tôi."
“Đúng rồi, nếu cậu ngứa tay ngứa chân, tối nay tôi sẽ dẫn người đi chăm sóc cậu, đảm bảo sẽ để cậu đánh qua cơn nghiện."
“Thật sao?" Hai con mắt Nông Tuyền sáng lên, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, đối phương rất lợi hại, đúng không?"
“Cũng không yếu hơn cậu."
Triệu Hùng không biết thực lực của ‘Trọng Ảnh’ ở mức nào, nhưng cũng phải nằm trong top năm mươi trên bảng danh sách.
Nếu như đánh nhau thật, Trọng Ảnh chưa chắc đã là đối thủ của Nông Tuyền, tuy nhiên thân pháp của Trọng Ảnh lại tương đối quỷ dị, Nông Tuyền chưa chắc đã đánh được anh ta, hai người bọn họ đúng thật là cây kim so với cọng râu, Triệu Hùng muốn thử nhìn xem, bếu hai người bọn họ đánh nhau thì ai mạnh ai yếu.
“Bố ơi, con có thể tới xem không?" Dao Châu vừa văn vừa hỏi Triệu Hùng bằng giọng trẻ con non nớt.
Trong ánh mắt Triệu Hùng tràn đầy từ ái, nhẹ nhàng vuốt v3 đầu con gái, nói: “Dao Châu, con còn nhỏ, hơn nữa ngày mai còn phải đi học nữa."
“Nhưng con muốn xem đánh nhau, lớn lên con còn muốn làm một nữ cảnh sát nữa!"
“Không vội, chờ con lớn rồi lại nói."
Đương nhiên là Triệu Hùng sẽ không để con gái đi xem Nông Tuyền và Trọng Ảnh đảnh nhau, con gái còn nhỏ, sẻ ảnh hưởng đến tinh thần và thể xác của con gái.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Hùng thấy thời gian còn sớm, mang theo con gái và Nông Tuyền đi đến rạp chiếu phim xem phim một trận, thấy thời gian sắp đến, anh lại dẫn con gái và Nông Tuyền đến tòa nhà công trình kiến trúc Đào Thị của nhà họ Đào.
Triệu Hùng muốn cho vợ Lý Thanh Tịnh một bất ngờ, cho nên lúc tới không hề gửi tin nhắn báo trước cho cô, lập tức đỗ xe ở bên cạnh con Audi A8 của Lý Thanh Tịnh.
Ước chừng khoảng mười giờ, anh thấy hai người Lý Thanh Tịnh vad Đặng Gia Hân đang đi tới.
Đặng Gia Hân nói với Lý Thanh Tịnh: “Tổng giám đốc Tịnh, tôi đi lấy xe, cô đứng chờ ở đây đi ạ."
“Được!" Lý Thanh Tịnh đáp.
Ngay khi Đặng Gia Hân vừa đi xong, Đào Tuấn Dương mở cửa xe đi xuống.
“Em họ!" TRên mặt Đào Tuấn Dương nở một nụ cười, tiến lên chào hỏi với Lý Thanh Tịnh.
Đào Tuấn Dương cao chùng một mét tám, bộ dáng coi như tuấn tú lịch sự.
Lý Thanh Tịnh không ngờ Đào Tuấn Dương lại xuất hiện trước mặt mình, nhíu mày hỏi: “Đào Tuấn Dương, tại sao anh lại ở chỗ này?"
“Thanh Tịnh! Mặc dù bà nội đã giao nhà họ Đào vào tay em, nhưng anh mới là nam đinh chân chính của nhà họ Đào."
Lý Thanh Tịnh nhíu mày hỏi Đào Tuấn Dương: “Làm sao? Anh có dị nghị về việc bà ngoại giao nhà họ Đào cho tôi?"
“Không không không! Anh biết anh không có năng lực như em, không có khả năng dẫn đầu trọng chấn cho nhà họ Đào huy hoàng, chỉ là anh thấy em quá một mỏi, muốn giúp em chia sẻ một chút." Đào Tuấn Dương ngừng một chút, nói tiếp: “Em cũng biết, anh cũng từng làm việc qua trong công ty thuộc top năm trăm, rất có kinh nghiệm buôn bán, nếu như hai anh em cúng ta cùng liên thủ, nhất định co stheer nhanh chóng trọng trấn lại nhà họ Đào."
Lý Thanh Tịnh lạnh lùng nói với Đào Tuấn Dương: “Đào Tuấn Dương, tôi sẽ có sắp xếp khác cho anh, anh không cần phải nóng lòng."
“Nhưng anh là một người đàn ông, mới từ nơi khác trở về, cũng không thể ở không như vậy." Đào Tuấn Dương nhào lên ngườ Lý Thanh Tịnh, gấp gáp nói: “Thanh Tịnh, em cũng biết, anh họ yêu thương nhất! Anh biết em cũng rất không vui khi phải gả cho tên vô dụng Triệu Hùng kia."
Lý Thanh Tịnh hét lên mọt tiếng, đẩy Đào Tuấn Dương xuống đất.
Tác giả :
PGUP