Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 321 Nhà họ Đào Niết Bàn trùng sinh
Bà cụ Đào nghe vậy thì trợn mắt há mồm!
Nhà họ Đào bởi vì trước đây phụ thuộc vào tập đoàn Hùng Quang cho nên mới có thTrọng Ảnhu như ngày hôm nay, không ngờ Trần Thiên Trung Sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, cùng nhà họ Đào hòa hợp lại.
Vẻ mặt bà cụ Đào kích động, nói: “Ông Trung, những lời ông nói là thật sao?"
“Tất nhiên! Bà đã từng nhìn thấy Trần Thiên Trung Tôi nói đùa bao giờ chưa?"
Bà cụ đào khẽ gật đầu, nói: “Tôi đã giao nhà họ Đào cho Thanh Tịnh tiếp quản, tất cả mọi chuyện cứ để cho con bé bàn bạc với ông là được rồi."
Hình như Trần Thiên Trung Đã sớm biết chuyện này, không hề cảm thấy có gì ngạc nhiên, cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, chúc mừng cô!"
“Cảm ơn ông Trung đã đưa than đến sưởi ấm cho nhà họ Đào trong ngày tuyết! Còn giúp tôi giải quyết vấn đề trợ cấp người chết."
“Người chết là lớn nhất, số tiền chúng tôi bồi thường không tính là gì cả, Thanh Tịnh! Tốt hơn là cô nên đại diện cho nhà họ Đào đi đến gia đình người chết một lần, tự mình thăm hỏi bọn họ."
“Cảm ơn ông Trung đã căn dặn, tôi nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi."
Ông Trung khẽ gật đầu, kêu Hồ Dân đến, bảo anh ta cùng Lý Thanh Tịnh ký tên hạng mục công trình mới, giá trị của công trình này trị giá ba trăm năm mươi tỷ, đồng thời sẽ sớm thanh toán cho nhà họ Đào.
Người nhà họ Đào nghe xong thì lập tức chết lặng, đây quả thực chính là thần tài đưa tiền tới nhà!
Ngay khi Lý Thanh Tịnh và Hồ Dân ký hợp đồng xong, Lý Diệu lại vội vã từ bên ngoài chạy vào.
“Chị! Bên ngoài có thêm hai chiếc xe hơi sang trọng."
Lý Thanh Tịnh đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm hiểu.
Chỉ nghe thấy có một tràng cười hào phóng truyền đến.
“Ai nha! Ông Trung, Văn Báo tôi đã cố gắng hết sức đuổi theo, cuối cũng vẫn bị ông cụ ngài đoạt trước một bước."
Người tiến vào là Văn Báo và chị Ánh!
Hai người đều mang theo vệ sĩ riêng của mình, nhìn qua vô cùng phái đoàn.
Người tới là khách, Lý Thanh Tịnh vội vàng bảo Đào Tuấn Dương và Đào Ngọc nhường chỗ cho khách.
Cho dù bên trong lòng của Đào Tuấn Dương và Đào Ngọc có trăm cái không tình nguyện thì cũng không dám biểu lộ ra trước mặt nhiều người nhà họ Đào như vậy.
Bà cụ Đào chỉ nhận ra Văn Báo, nhưng lại không biết Hoàng Nguyệt Ánh.
Văn Báo giúp Hoàng Nguyệt Ánh giới thiệu một phen, lúc này bà cụ Đào mới nhận ra cô ấy chính là nữ doanh nhân đang nổi gần đây.
“Tổng giám đốc Văn, không biết hôm nay cậu đến nhà họ Đào là có chuyện gì?" Bà cụ Đào lên tiếng thăm dò.
Văn Báo cười ha hả nói: “Bà cụ Đào, tôi nghe nói nhà họ Đào của bà xảy ra chuyện, cho nên Văn Báo tối không mời mà đến là để bàn chuyện hợp tác với mọi người."
Vẻ mặt bà cụ Đào vô cùng nghi ngờ, ánh mắt nhìn thoáng qua Triệu Hùng ở bên cạnh.
Nhưng thằng nhóc Triệu Hùng này cả tinh thần và ánh mắt đều đặt trên người Lý Thanh Tịnh, chính là đắc ý nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Tịnh.
“Cảm ơn mọi người đã mang than ấm đến cho nhà họ Đào trong ngày tuyết giá lạnh, hiện tại, tôi đã giao quyền quản lý kinh doanh của nhà họ Đào cho Thanh Tịnh, mọi chuyện bàn bạc với con bé đi!"
Trong lòng Lý Thanh Tịnh rất rõ ràng, những người này đến nhà họ Đào nói chuyện hợp tác, chắc chắm là có dấu vết của Triệu Hùng ở trong bóng tối giở trò."
“Tổng giám đốc Văn, Tổng giám đốc Hoa, cảm ơn hai người đã ra tay tương trợ lúc nhà họ Đào gặp rủi ro."
Hoàng Nguyệt Ánh cười nói: “Tổng giám đốc Tịnh, chúng ta cũng coi như là quen biết đã lâu, trước đó cũng từng quen biết, tôi đang chuẩn bị mở một quán bar, ba KTV, tất cả những hạng mục này đều giao hết cho cô, tôi chỉ có thể tin tưởng giao mấy hạng mục này cho cô thôi!"
“Trần Giang Hà Hoa, làm sao cô cũng bắt đầu giành việc làm ăn với tôi vậy." Mặc dù ngoài miệng thì Văn Báo đang trách cứ Hoàng Nguyệt Ánh, nhưng trên mặt lại nở nụ cười thật thà: “Tổng giám đốc Tịnh, những lời chị Ánh vừa nói cũng là điều Văn Báo tôi muốn nó. Việc làm ăn của nhà hàng Thanh Hùng rất tốt, tôi chuẩn bị mở thêm một của hàng khác nữa, mặt khác còn muốn xây hai tòa khách sạn năm sao ở Hải Phòng, những công trình này đều giao cho nhà họ Đào mọi người phụ trách, tất nhiên chỉ có thể giao co Lý Thanh Tịnh, nếu đổi thành người khác thì đừng trách tôi trở mặt không quen."
Câu nói này của Văn Báo vừa đấm vừa xoa, tuy là nói với Lý Thanh Tịnh, nhưng trên thực tế là nói cho bà cụ Đào và nhà họ Đào nghe thấy.
Trên mặt bà cụ Đào nở một nụ cười xấu hổ, nói: “Tổng giám đốc Văn, cậu cứ yên tâm, cậu cứ yên tâm! Về sau, tất cả chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đào đều do Thanh Tịnh quyết định."
Văn Báo đã nói như vậy rồi, nếu bà cụ Đào mà còn không hiểu nữa thì đúng là không có não.
Lúc này, bà cụ Đào đã trăm phần trăm khẳng định, những người này do Triệu Hùng âm thầm gọi đến.
Triệu Hùng vừa ra tay liền có thể khiến nhà họ Đào khởi tử hoàn sinh! Phần thủ đoạn này không phải chỉ dựa vào Trần Thiên Trung Là có thể làm được.
Người nhà họ Đào kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, vốn dĩ bọn họ tưởng rằng, Lý Thanh Tịnh tiếp nhận cục diện rối rắm của nhà họ Đào, đối mặt với khoản tiền bắt đền và khoản tiền nợ khổng lồ, không ngờ rằng mấy ông lớn của Hải Phòng đều đến tìm Lý Thanh Tịnh nói chuyện hợp tác.
Ngoại trừ bà cụ Đào và Lý Thanh Tịnh trong lòng biết rõ là Triệu Hùng ở trong bóng tối giở trò, những người nhà họ Đào khác không biết là Triệu Hùng âm thầm làm chuyện này.
Đang lúc Lý Thanh Tịnh cùng Văn Báo và Hoàng Nguyệt Ánh ký hợp đồng, lại nghe thấy Lý Diệu Linh thở hổn hển chạy vào lần nữa.
“Chị, bên ngoài lại có xe sang trọng tới nữa."
Bà cụ Đào và Lý Thanh Tịnh đồng thời nhìn về phía Triệu Hùng, nghĩ thầm: ‘Triệu Hùng lại mời người nào tới nữa? Nặng lượng này cũng quá lớn rồi?"
Triệu Hùng đứng dậy đi ra ngoài, khi anh trở lại lần nữa thì bên cạnh có thêm ba người, một người là gia chủ nhà họ Vân, Vân Đức Trung, hai người khác là gia chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Tường Thiên và gia chủ nhà họ Diêm, Diêm Nhân."
Triệu Hùng một đường cười nói với ba người, sau khi đi vào phòng thì nó với vợ mình là Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, chủ tịch Vương, chủ tịch Thẩm và chủ tịch Diêm muốn ký hợp đồng với em."
Ở Hải Phòng, ngoại trừ Trần Thiên Hà, không ai không biết nhà họ Vân, nhà họ Thẩm và nhà họ Diêm.
Người sau vượt người trước, nhà họ Diêm đăng strong top năm người giàu nhất, tài sản của những người này bẳng một nửa bầu trời Hải Dương!
Đào Tuấn Dương ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn, những người này đều là thần tượng khi bé của anh ta, không ngờ khi gặp mặt, toàn bộ những người này lại muốn hợp tác với nhà họ Đào.
Đào Tuấn Dương nghi ngờ nhìn Triệu Hùng, nghĩ thầm: ‘Chẳng nhẽ những người này đều đến vì Triệu Hùng? Nhưng mà Triệu Hùng chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung làm sao có năng lực lớn như vậy được? ngay cả Trần Thiên Trung cũng chưa chắc đã có năng lực mời tất cả người này đến một lần.
Lý Thanh Tịnh không ngờ Triệu Hùng lại chơi lơn snhuw thế.
Nhà họ đào không phải khởi tử hoàn sinh nữa rồi! Mà là Niết Bàn trùng sinh! Nếu như tất cả đều được ký kết, nhà họ Đào sẽ ngay lập tức trở lại trong danh sách nhà giàu.
Lý Thanh Tịnh đi tới bắt tay với ba người Vân Đức Trung, Thẩm Tường Thiên, Diêm Nhân, nói: “Cảm ơn chủ tịch Trung, chủ tịch Thiên, chủ tịch Nhân đã quan tâm đến việc làm ăn của nhà họ Đào chúng tôi."
Vân Đức Trung cười nói: “Tổng giám đốc Tịnh quá khiêm tốn rồi! Lần này cúng tôi tới, một là muốn nói chuyện hợp tác với cô, hai là muốn chúc thọ bà cụ Đào. Bà cụ Đào, bữa tiệc mừng thọ cuối tuần, chúng tôi cần phải không mời mà tới nha!"
Nhà họ Đào bởi vì trước đây phụ thuộc vào tập đoàn Hùng Quang cho nên mới có thTrọng Ảnhu như ngày hôm nay, không ngờ Trần Thiên Trung Sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, cùng nhà họ Đào hòa hợp lại.
Vẻ mặt bà cụ Đào kích động, nói: “Ông Trung, những lời ông nói là thật sao?"
“Tất nhiên! Bà đã từng nhìn thấy Trần Thiên Trung Tôi nói đùa bao giờ chưa?"
Bà cụ đào khẽ gật đầu, nói: “Tôi đã giao nhà họ Đào cho Thanh Tịnh tiếp quản, tất cả mọi chuyện cứ để cho con bé bàn bạc với ông là được rồi."
Hình như Trần Thiên Trung Đã sớm biết chuyện này, không hề cảm thấy có gì ngạc nhiên, cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, chúc mừng cô!"
“Cảm ơn ông Trung đã đưa than đến sưởi ấm cho nhà họ Đào trong ngày tuyết! Còn giúp tôi giải quyết vấn đề trợ cấp người chết."
“Người chết là lớn nhất, số tiền chúng tôi bồi thường không tính là gì cả, Thanh Tịnh! Tốt hơn là cô nên đại diện cho nhà họ Đào đi đến gia đình người chết một lần, tự mình thăm hỏi bọn họ."
“Cảm ơn ông Trung đã căn dặn, tôi nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi."
Ông Trung khẽ gật đầu, kêu Hồ Dân đến, bảo anh ta cùng Lý Thanh Tịnh ký tên hạng mục công trình mới, giá trị của công trình này trị giá ba trăm năm mươi tỷ, đồng thời sẽ sớm thanh toán cho nhà họ Đào.
Người nhà họ Đào nghe xong thì lập tức chết lặng, đây quả thực chính là thần tài đưa tiền tới nhà!
Ngay khi Lý Thanh Tịnh và Hồ Dân ký hợp đồng xong, Lý Diệu lại vội vã từ bên ngoài chạy vào.
“Chị! Bên ngoài có thêm hai chiếc xe hơi sang trọng."
Lý Thanh Tịnh đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm hiểu.
Chỉ nghe thấy có một tràng cười hào phóng truyền đến.
“Ai nha! Ông Trung, Văn Báo tôi đã cố gắng hết sức đuổi theo, cuối cũng vẫn bị ông cụ ngài đoạt trước một bước."
Người tiến vào là Văn Báo và chị Ánh!
Hai người đều mang theo vệ sĩ riêng của mình, nhìn qua vô cùng phái đoàn.
Người tới là khách, Lý Thanh Tịnh vội vàng bảo Đào Tuấn Dương và Đào Ngọc nhường chỗ cho khách.
Cho dù bên trong lòng của Đào Tuấn Dương và Đào Ngọc có trăm cái không tình nguyện thì cũng không dám biểu lộ ra trước mặt nhiều người nhà họ Đào như vậy.
Bà cụ Đào chỉ nhận ra Văn Báo, nhưng lại không biết Hoàng Nguyệt Ánh.
Văn Báo giúp Hoàng Nguyệt Ánh giới thiệu một phen, lúc này bà cụ Đào mới nhận ra cô ấy chính là nữ doanh nhân đang nổi gần đây.
“Tổng giám đốc Văn, không biết hôm nay cậu đến nhà họ Đào là có chuyện gì?" Bà cụ Đào lên tiếng thăm dò.
Văn Báo cười ha hả nói: “Bà cụ Đào, tôi nghe nói nhà họ Đào của bà xảy ra chuyện, cho nên Văn Báo tối không mời mà đến là để bàn chuyện hợp tác với mọi người."
Vẻ mặt bà cụ Đào vô cùng nghi ngờ, ánh mắt nhìn thoáng qua Triệu Hùng ở bên cạnh.
Nhưng thằng nhóc Triệu Hùng này cả tinh thần và ánh mắt đều đặt trên người Lý Thanh Tịnh, chính là đắc ý nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Tịnh.
“Cảm ơn mọi người đã mang than ấm đến cho nhà họ Đào trong ngày tuyết giá lạnh, hiện tại, tôi đã giao quyền quản lý kinh doanh của nhà họ Đào cho Thanh Tịnh, mọi chuyện bàn bạc với con bé đi!"
Trong lòng Lý Thanh Tịnh rất rõ ràng, những người này đến nhà họ Đào nói chuyện hợp tác, chắc chắm là có dấu vết của Triệu Hùng ở trong bóng tối giở trò."
“Tổng giám đốc Văn, Tổng giám đốc Hoa, cảm ơn hai người đã ra tay tương trợ lúc nhà họ Đào gặp rủi ro."
Hoàng Nguyệt Ánh cười nói: “Tổng giám đốc Tịnh, chúng ta cũng coi như là quen biết đã lâu, trước đó cũng từng quen biết, tôi đang chuẩn bị mở một quán bar, ba KTV, tất cả những hạng mục này đều giao hết cho cô, tôi chỉ có thể tin tưởng giao mấy hạng mục này cho cô thôi!"
“Trần Giang Hà Hoa, làm sao cô cũng bắt đầu giành việc làm ăn với tôi vậy." Mặc dù ngoài miệng thì Văn Báo đang trách cứ Hoàng Nguyệt Ánh, nhưng trên mặt lại nở nụ cười thật thà: “Tổng giám đốc Tịnh, những lời chị Ánh vừa nói cũng là điều Văn Báo tôi muốn nó. Việc làm ăn của nhà hàng Thanh Hùng rất tốt, tôi chuẩn bị mở thêm một của hàng khác nữa, mặt khác còn muốn xây hai tòa khách sạn năm sao ở Hải Phòng, những công trình này đều giao cho nhà họ Đào mọi người phụ trách, tất nhiên chỉ có thể giao co Lý Thanh Tịnh, nếu đổi thành người khác thì đừng trách tôi trở mặt không quen."
Câu nói này của Văn Báo vừa đấm vừa xoa, tuy là nói với Lý Thanh Tịnh, nhưng trên thực tế là nói cho bà cụ Đào và nhà họ Đào nghe thấy.
Trên mặt bà cụ Đào nở một nụ cười xấu hổ, nói: “Tổng giám đốc Văn, cậu cứ yên tâm, cậu cứ yên tâm! Về sau, tất cả chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đào đều do Thanh Tịnh quyết định."
Văn Báo đã nói như vậy rồi, nếu bà cụ Đào mà còn không hiểu nữa thì đúng là không có não.
Lúc này, bà cụ Đào đã trăm phần trăm khẳng định, những người này do Triệu Hùng âm thầm gọi đến.
Triệu Hùng vừa ra tay liền có thể khiến nhà họ Đào khởi tử hoàn sinh! Phần thủ đoạn này không phải chỉ dựa vào Trần Thiên Trung Là có thể làm được.
Người nhà họ Đào kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, vốn dĩ bọn họ tưởng rằng, Lý Thanh Tịnh tiếp nhận cục diện rối rắm của nhà họ Đào, đối mặt với khoản tiền bắt đền và khoản tiền nợ khổng lồ, không ngờ rằng mấy ông lớn của Hải Phòng đều đến tìm Lý Thanh Tịnh nói chuyện hợp tác.
Ngoại trừ bà cụ Đào và Lý Thanh Tịnh trong lòng biết rõ là Triệu Hùng ở trong bóng tối giở trò, những người nhà họ Đào khác không biết là Triệu Hùng âm thầm làm chuyện này.
Đang lúc Lý Thanh Tịnh cùng Văn Báo và Hoàng Nguyệt Ánh ký hợp đồng, lại nghe thấy Lý Diệu Linh thở hổn hển chạy vào lần nữa.
“Chị, bên ngoài lại có xe sang trọng tới nữa."
Bà cụ Đào và Lý Thanh Tịnh đồng thời nhìn về phía Triệu Hùng, nghĩ thầm: ‘Triệu Hùng lại mời người nào tới nữa? Nặng lượng này cũng quá lớn rồi?"
Triệu Hùng đứng dậy đi ra ngoài, khi anh trở lại lần nữa thì bên cạnh có thêm ba người, một người là gia chủ nhà họ Vân, Vân Đức Trung, hai người khác là gia chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Tường Thiên và gia chủ nhà họ Diêm, Diêm Nhân."
Triệu Hùng một đường cười nói với ba người, sau khi đi vào phòng thì nó với vợ mình là Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, chủ tịch Vương, chủ tịch Thẩm và chủ tịch Diêm muốn ký hợp đồng với em."
Ở Hải Phòng, ngoại trừ Trần Thiên Hà, không ai không biết nhà họ Vân, nhà họ Thẩm và nhà họ Diêm.
Người sau vượt người trước, nhà họ Diêm đăng strong top năm người giàu nhất, tài sản của những người này bẳng một nửa bầu trời Hải Dương!
Đào Tuấn Dương ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn, những người này đều là thần tượng khi bé của anh ta, không ngờ khi gặp mặt, toàn bộ những người này lại muốn hợp tác với nhà họ Đào.
Đào Tuấn Dương nghi ngờ nhìn Triệu Hùng, nghĩ thầm: ‘Chẳng nhẽ những người này đều đến vì Triệu Hùng? Nhưng mà Triệu Hùng chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung làm sao có năng lực lớn như vậy được? ngay cả Trần Thiên Trung cũng chưa chắc đã có năng lực mời tất cả người này đến một lần.
Lý Thanh Tịnh không ngờ Triệu Hùng lại chơi lơn snhuw thế.
Nhà họ đào không phải khởi tử hoàn sinh nữa rồi! Mà là Niết Bàn trùng sinh! Nếu như tất cả đều được ký kết, nhà họ Đào sẽ ngay lập tức trở lại trong danh sách nhà giàu.
Lý Thanh Tịnh đi tới bắt tay với ba người Vân Đức Trung, Thẩm Tường Thiên, Diêm Nhân, nói: “Cảm ơn chủ tịch Trung, chủ tịch Thiên, chủ tịch Nhân đã quan tâm đến việc làm ăn của nhà họ Đào chúng tôi."
Vân Đức Trung cười nói: “Tổng giám đốc Tịnh quá khiêm tốn rồi! Lần này cúng tôi tới, một là muốn nói chuyện hợp tác với cô, hai là muốn chúc thọ bà cụ Đào. Bà cụ Đào, bữa tiệc mừng thọ cuối tuần, chúng tôi cần phải không mời mà tới nha!"
Tác giả :
PGUP