Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 264
Người đóng giả làm nhân viên phục vụ ở KTV đúng là Lê Mai.
Lê Mai đẩy xe đồ ăn vào, sau đó lấy từng đồ ăn và đồ uống trên xe đặt xuống bàn.
Một người bạn họ Chiêm của Hà Cao Trì, cất lời cợt nhả đùa giỡn nói: "Người đẹp, nhìn em khá lạ đấy, người mới à?"
"Đúng vậy, em là người mới!" Lê Mai vừa lấy đồ ra, vừa trả lời anh ta.
Người đàn ông họ Chiêm xích lại gần Lê Mai, đặt một bàn tay lên tay Lê Mai, cợt nhả cười: "Người đẹp, làm việc này chắc vất vả lắm nhỉ! Mấy người bạn này của anh, mỗi người đều có giá trị con người mấy trăm tỷ. Tổng giám đốc Hà kia chính là phú ông tiền tỷ. Chỉ cần em làm cho bạn bè của anh vui vẻ. Tùy tiện lấy được chút tiền trên tay họ cũng đủ em tiêu xài cả đời."
Lê Mai làm bộ như vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, xấu hổ nói: "Chỉ là em sẽ không làm, cũng không biết nên làm như thế nào."
Người đàn ông họ Chiêm lại cười nói: "Cái này đơn giản, em chỉ cần uống vài chén rượu với Hà Cao Trì, làm anh ta vui vẻ là được."
Lê Mai nhìn về phía Hà Cao Trì, trong mắt hiện ra vài phần khiếp sợ, hỏi: "Thật sự có thể chứ?"
Hà Cao Trì đẩy người phụ nữ đang bám trên người mình xuống, lấy ví ra. Vừa mở ví, anh ta lấy ra một xấp tiền đều là mệnh giá mấy trăm, ném lên bàn.
Hà Cao Trì ngập một điếu thuốc trong miệng, híp mắt nói với Lê Mai: "Người đẹp, chỉ cần em tiếp rượu làm anh vui vẻ. Tiền trên bàn này chính là của em!"
Lê Mai mở một chai bia ra, sau đó cầm chai bia đi đến chỗ Hà Cao Trì.
Hà Cao Trì bắt chéo chân, anh ta híp mắt ngồi đó, ánh mắt đảo quanh người Lê Mai.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh thấy Hà Cao Trì không để ý tới mình mà lại có hứng thú với một nhân viên phục vụ như Lê Mai. Cô bĩu môi mất hứng nói: "Tổng giám đốc Hà, anh thật là có mới nới cũ, nhanh như vậy đã có niềm vui mới rồi, có phải anh định ném..."
Ba chữ "tình yêu cũ" chưa kịp nói ra, chỉ nghe "bốp" một tiếng, là Lê Mai cầm chai bia đập lên đầu Hà Cao Trì. Chỉ chớp mắt, đầu Hà Cao Trì đã bị đập vỡ.
Người phụ nữ kia sợ hãi hét lên thất thanh. Những người khác ở trong phòng cũng sợ hãi trợn mắt há hốc mồm.
Trên đầu Hà Cao Trì đã lẫn lộn máu tươi và bia, nước chảy xuống mặt, không phân rõ đâu là bia, đâu là máu.
Lại thấy Lê Mai dùng nửa chai thủy tinh còn lại cứa ngang cổ họng Hà Cao Trì.
Phụt!... Cổ họng Hà Cao Trì lập tức bị rách toạc, ngay sau đó là máu tươi phun ra tung tóe. Mắt trừng ra như mắt cá, sau đó ngã quỵ xuống đất.
Người phụ nữ bên cạnh đã sớm xụi lơ, cơ thể lạnh run, cầu xin Lê Mai tha thứ: "Xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi! Tôi không biết anh ta là ai cả. A a a a."
Lê Mai dùng tay chém một cái vào gáy người phụ nữ, cô ta lập tức ngất xỉu.
Những người còn lại trong phòng muốn mở cửa chạy thoát.
Lê Mai vừa chuyển động, người đã xuất hiện ở trước cửa.
Lê Mai không muốn lạm sát kẻ vô tội, nhà họ Hà muốn cô ta giết ai thì cô ta sẽ giết người ấy. Cho nên, Lê Mai di chuyển thật nhanh, đi đến bên những người khác. Chém vào cổ từng người. Tất cả đều ngất xỉu ngã xuống đất. Chỉ còn lại người đàn ông họ Chiêm kia.
Người đàn ông họ Chiêm hoảng sợ, bộp bộp một tiếng, anh ta quỳ xuống trước mặt Lê Mai.
"Nữ hiệp à, cô đừng... Đừng giết tôi! Tôi có tiền, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho cô." Vừa nói, anh ta vừa run rẩy lấy túi tiền trên người ra.
Ánh mắt Lê Mai lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông họ Chiêm, nói: "Tôi không có hứng thú với chút tiền lẻ của anh, vừa rồi bàn tay nào của anh đã sờ mông tôi?"
"Nữ hiệp, tôi biết tôi sai rồi!"
"Rốt cuộc là tay nào? Nói!" Lê Mai quát to một tiếng.
Người đàn ông họ Chiêm vươn tay phải ra, run rẩy nói: "Tay tay này!"
Lê Mai lập tức nắm lấy tay phải của người đàn ông họ Chiêm, kéo anh ta đến trước bàn. Để cánh tay phải của anh ta trên bàn. Cô ta cầm lấy nửa chai bia, không chút do dự, cô ta đâm thẳng nửa chai bia lên tay phải của người đàn ông họ Chiêm.
Á á á á! Theo đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên, tay phải của người đàn ông họ Chiêm bị máu tươi thấm đẫm, lập tức ngất đi.
Lê Mai liếc mắt nhìn căn phòng đã hỗn loạn, cô ta đi ra khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi hiện trường án mạng.
Thành phố Hải Phòng, nơi ở của Hồ Dân.
Hai bóng người nhờ bóng đêm che dấu, lẻn nào nơi ở của Hồ Dân.
Nhìn thấy trong biệt thự của Hồ Dân có bóng người qua lại ở phòng khách.
Lại thấy ở tầng hai có một cửa sổ chưa đóng cửa, hai người này nhìn nhau một cái. Hai người nhanh nhẹn đạp lên vách tường, nhảy liên tiếp mấy cái, cánh tay bám lên tường, người đã leo lên đến cửa sổ tầng hai. Xoay người lập tức nhảy vào biệt thự.
Hai người lẻn vào biệt thự của Hồ Dân chính là "tử sĩ" của nhà họ Hà, chính là mấy tội phạm bị truy nã cấp A.
Sau khi vào được biệt thự, cả hai lấy đao nhỏ sắc b ắn ra. Từ tầng hai lần mò tìm kiếm xuống tầng một nhưng cũng đều không thấy có ai trong biệt thự.
Ha! Kỳ quái.
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong biệt thự có người, sao mới đấy đã không còn ai nữa?
Lúc này, cửa biệt thự đột ngột mở ra. Lấy Trần Văn Sơn cầm đầu, dẫn theo một đám vệ sĩ được tập đoàn Hùng Quang đặc biệt thuê tới.
Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm hai khách không mời mà đến trong biệt thự, cười lạnh nói: "Cuối cùng chúng mày cũng đến đây, tao chờ chúng mày đã lâu lắm rồi!"
Hai người thấy chuyện lớn không ổn, vừa mới chuẩn bị chạy lên tầng hai, nhảy ra cửa sổ chạy trốn thì mắt đột nhiên hoa lên, Trần Văn Sơn đã đứng trước mặt hai người.
Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng nâng đao lên tấn công Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn tránh đi mấy lần, xem xét khoảng cách hai bên, một tay đoạt lấy đao, cầm lấy đao đâm vào một người. Thản nhiên nói: "Đao không dùng như các người!"
Chỉ thấy đao trong tay Trần Văn Sơn như có sinh mệnh, người đao hợp nhất, một loạt chiêu thức được tung ra. Đao đánh về phía trước, tên còn lại lấy đao trong tay ra đỡ, lập tức bị Trần Văn Sơn đánh bay đao.
Xoát! Xoát! Xoát!
Trần Văn Sơn lại chém thêm mấy đao nhỏ nữa, đều là đánh lên vị trí huyệt đạo trên người họ.
Vẻ mặt hai người tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn mất hết sức chiến đấu, té ngã trên mặt đất.
Lúc này, Hồ Dân từ bên ngoài đi vào biệt thự, thấy Trần Văn Sơn đã hạ gục kẻ xấu. Lên tiếng nói với Trần Văn Sơn: "Cảm ơn cậu Trần. Nếu không có cậu thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"
Trần Văn Sơn thấy Hồ Dân là người không có võ công, nhưng dưới tình huống này còn có thể gặp nguy không loạn, quả nhiên là không tầm thường.
"Phó tổng giám đốc Hồ, vệ sĩ bên cạnh ông hẳn là đủ để đối phó với những cao thủ bình thường. Đừng xem nhẹ!"
"Tôi biết!" Hồ Dân gật đầu.
Trần Tiểu Đao cẩn thận nhìn hai tên sát thủ nằm trên mặt đất. Lúc kéo hai kẻ này ra, anh ta không khỏi kinh ngạc hô lên: "Sao lại là bọn họ?"
Hồ Dân khó hiểu hỏi: "Ai?"
Trần Văn Sơn làm thám tử, thường xuyên tiếp xúc qua lại với cảnh sát. Anh ta biết được một số tội phạm được treo tiền thưởng cao, thỉnh thoảng Trần Văn Sơn cũng tiếp một vài khách hàng là thợ săn tiền thưởng, kiếm thêm một khoản thu nhập. Anh ta nhớ rõ hai người này đều là tội phạm cấp A bị cảnh sát truy nã mấy năm.
"Tội phạm truy nã cấp A? Ý cậu là bọn họ là tội phạm nguy hiểm bị cảnh sát truy nã?" Hồ Dân giật mình hỏi.
Trần Văn Sơn gật đầu, nói: "Đúng vậy! Xem ra chuyện này còn có điểm đáng ngờ. Nếu tôi đoán không sai thì những tội phạm truy nã cấp A biến mất mấy năm gần đây đều có liên quan đến nhà họ Hà."
Lê Mai đẩy xe đồ ăn vào, sau đó lấy từng đồ ăn và đồ uống trên xe đặt xuống bàn.
Một người bạn họ Chiêm của Hà Cao Trì, cất lời cợt nhả đùa giỡn nói: "Người đẹp, nhìn em khá lạ đấy, người mới à?"
"Đúng vậy, em là người mới!" Lê Mai vừa lấy đồ ra, vừa trả lời anh ta.
Người đàn ông họ Chiêm xích lại gần Lê Mai, đặt một bàn tay lên tay Lê Mai, cợt nhả cười: "Người đẹp, làm việc này chắc vất vả lắm nhỉ! Mấy người bạn này của anh, mỗi người đều có giá trị con người mấy trăm tỷ. Tổng giám đốc Hà kia chính là phú ông tiền tỷ. Chỉ cần em làm cho bạn bè của anh vui vẻ. Tùy tiện lấy được chút tiền trên tay họ cũng đủ em tiêu xài cả đời."
Lê Mai làm bộ như vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, xấu hổ nói: "Chỉ là em sẽ không làm, cũng không biết nên làm như thế nào."
Người đàn ông họ Chiêm lại cười nói: "Cái này đơn giản, em chỉ cần uống vài chén rượu với Hà Cao Trì, làm anh ta vui vẻ là được."
Lê Mai nhìn về phía Hà Cao Trì, trong mắt hiện ra vài phần khiếp sợ, hỏi: "Thật sự có thể chứ?"
Hà Cao Trì đẩy người phụ nữ đang bám trên người mình xuống, lấy ví ra. Vừa mở ví, anh ta lấy ra một xấp tiền đều là mệnh giá mấy trăm, ném lên bàn.
Hà Cao Trì ngập một điếu thuốc trong miệng, híp mắt nói với Lê Mai: "Người đẹp, chỉ cần em tiếp rượu làm anh vui vẻ. Tiền trên bàn này chính là của em!"
Lê Mai mở một chai bia ra, sau đó cầm chai bia đi đến chỗ Hà Cao Trì.
Hà Cao Trì bắt chéo chân, anh ta híp mắt ngồi đó, ánh mắt đảo quanh người Lê Mai.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh thấy Hà Cao Trì không để ý tới mình mà lại có hứng thú với một nhân viên phục vụ như Lê Mai. Cô bĩu môi mất hứng nói: "Tổng giám đốc Hà, anh thật là có mới nới cũ, nhanh như vậy đã có niềm vui mới rồi, có phải anh định ném..."
Ba chữ "tình yêu cũ" chưa kịp nói ra, chỉ nghe "bốp" một tiếng, là Lê Mai cầm chai bia đập lên đầu Hà Cao Trì. Chỉ chớp mắt, đầu Hà Cao Trì đã bị đập vỡ.
Người phụ nữ kia sợ hãi hét lên thất thanh. Những người khác ở trong phòng cũng sợ hãi trợn mắt há hốc mồm.
Trên đầu Hà Cao Trì đã lẫn lộn máu tươi và bia, nước chảy xuống mặt, không phân rõ đâu là bia, đâu là máu.
Lại thấy Lê Mai dùng nửa chai thủy tinh còn lại cứa ngang cổ họng Hà Cao Trì.
Phụt!... Cổ họng Hà Cao Trì lập tức bị rách toạc, ngay sau đó là máu tươi phun ra tung tóe. Mắt trừng ra như mắt cá, sau đó ngã quỵ xuống đất.
Người phụ nữ bên cạnh đã sớm xụi lơ, cơ thể lạnh run, cầu xin Lê Mai tha thứ: "Xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi! Tôi không biết anh ta là ai cả. A a a a."
Lê Mai dùng tay chém một cái vào gáy người phụ nữ, cô ta lập tức ngất xỉu.
Những người còn lại trong phòng muốn mở cửa chạy thoát.
Lê Mai vừa chuyển động, người đã xuất hiện ở trước cửa.
Lê Mai không muốn lạm sát kẻ vô tội, nhà họ Hà muốn cô ta giết ai thì cô ta sẽ giết người ấy. Cho nên, Lê Mai di chuyển thật nhanh, đi đến bên những người khác. Chém vào cổ từng người. Tất cả đều ngất xỉu ngã xuống đất. Chỉ còn lại người đàn ông họ Chiêm kia.
Người đàn ông họ Chiêm hoảng sợ, bộp bộp một tiếng, anh ta quỳ xuống trước mặt Lê Mai.
"Nữ hiệp à, cô đừng... Đừng giết tôi! Tôi có tiền, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho cô." Vừa nói, anh ta vừa run rẩy lấy túi tiền trên người ra.
Ánh mắt Lê Mai lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông họ Chiêm, nói: "Tôi không có hứng thú với chút tiền lẻ của anh, vừa rồi bàn tay nào của anh đã sờ mông tôi?"
"Nữ hiệp, tôi biết tôi sai rồi!"
"Rốt cuộc là tay nào? Nói!" Lê Mai quát to một tiếng.
Người đàn ông họ Chiêm vươn tay phải ra, run rẩy nói: "Tay tay này!"
Lê Mai lập tức nắm lấy tay phải của người đàn ông họ Chiêm, kéo anh ta đến trước bàn. Để cánh tay phải của anh ta trên bàn. Cô ta cầm lấy nửa chai bia, không chút do dự, cô ta đâm thẳng nửa chai bia lên tay phải của người đàn ông họ Chiêm.
Á á á á! Theo đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên, tay phải của người đàn ông họ Chiêm bị máu tươi thấm đẫm, lập tức ngất đi.
Lê Mai liếc mắt nhìn căn phòng đã hỗn loạn, cô ta đi ra khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi hiện trường án mạng.
Thành phố Hải Phòng, nơi ở của Hồ Dân.
Hai bóng người nhờ bóng đêm che dấu, lẻn nào nơi ở của Hồ Dân.
Nhìn thấy trong biệt thự của Hồ Dân có bóng người qua lại ở phòng khách.
Lại thấy ở tầng hai có một cửa sổ chưa đóng cửa, hai người này nhìn nhau một cái. Hai người nhanh nhẹn đạp lên vách tường, nhảy liên tiếp mấy cái, cánh tay bám lên tường, người đã leo lên đến cửa sổ tầng hai. Xoay người lập tức nhảy vào biệt thự.
Hai người lẻn vào biệt thự của Hồ Dân chính là "tử sĩ" của nhà họ Hà, chính là mấy tội phạm bị truy nã cấp A.
Sau khi vào được biệt thự, cả hai lấy đao nhỏ sắc b ắn ra. Từ tầng hai lần mò tìm kiếm xuống tầng một nhưng cũng đều không thấy có ai trong biệt thự.
Ha! Kỳ quái.
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong biệt thự có người, sao mới đấy đã không còn ai nữa?
Lúc này, cửa biệt thự đột ngột mở ra. Lấy Trần Văn Sơn cầm đầu, dẫn theo một đám vệ sĩ được tập đoàn Hùng Quang đặc biệt thuê tới.
Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm hai khách không mời mà đến trong biệt thự, cười lạnh nói: "Cuối cùng chúng mày cũng đến đây, tao chờ chúng mày đã lâu lắm rồi!"
Hai người thấy chuyện lớn không ổn, vừa mới chuẩn bị chạy lên tầng hai, nhảy ra cửa sổ chạy trốn thì mắt đột nhiên hoa lên, Trần Văn Sơn đã đứng trước mặt hai người.
Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng nâng đao lên tấn công Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn tránh đi mấy lần, xem xét khoảng cách hai bên, một tay đoạt lấy đao, cầm lấy đao đâm vào một người. Thản nhiên nói: "Đao không dùng như các người!"
Chỉ thấy đao trong tay Trần Văn Sơn như có sinh mệnh, người đao hợp nhất, một loạt chiêu thức được tung ra. Đao đánh về phía trước, tên còn lại lấy đao trong tay ra đỡ, lập tức bị Trần Văn Sơn đánh bay đao.
Xoát! Xoát! Xoát!
Trần Văn Sơn lại chém thêm mấy đao nhỏ nữa, đều là đánh lên vị trí huyệt đạo trên người họ.
Vẻ mặt hai người tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn mất hết sức chiến đấu, té ngã trên mặt đất.
Lúc này, Hồ Dân từ bên ngoài đi vào biệt thự, thấy Trần Văn Sơn đã hạ gục kẻ xấu. Lên tiếng nói với Trần Văn Sơn: "Cảm ơn cậu Trần. Nếu không có cậu thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"
Trần Văn Sơn thấy Hồ Dân là người không có võ công, nhưng dưới tình huống này còn có thể gặp nguy không loạn, quả nhiên là không tầm thường.
"Phó tổng giám đốc Hồ, vệ sĩ bên cạnh ông hẳn là đủ để đối phó với những cao thủ bình thường. Đừng xem nhẹ!"
"Tôi biết!" Hồ Dân gật đầu.
Trần Tiểu Đao cẩn thận nhìn hai tên sát thủ nằm trên mặt đất. Lúc kéo hai kẻ này ra, anh ta không khỏi kinh ngạc hô lên: "Sao lại là bọn họ?"
Hồ Dân khó hiểu hỏi: "Ai?"
Trần Văn Sơn làm thám tử, thường xuyên tiếp xúc qua lại với cảnh sát. Anh ta biết được một số tội phạm được treo tiền thưởng cao, thỉnh thoảng Trần Văn Sơn cũng tiếp một vài khách hàng là thợ săn tiền thưởng, kiếm thêm một khoản thu nhập. Anh ta nhớ rõ hai người này đều là tội phạm cấp A bị cảnh sát truy nã mấy năm.
"Tội phạm truy nã cấp A? Ý cậu là bọn họ là tội phạm nguy hiểm bị cảnh sát truy nã?" Hồ Dân giật mình hỏi.
Trần Văn Sơn gật đầu, nói: "Đúng vậy! Xem ra chuyện này còn có điểm đáng ngờ. Nếu tôi đoán không sai thì những tội phạm truy nã cấp A biến mất mấy năm gần đây đều có liên quan đến nhà họ Hà."
Tác giả :
PGUP