Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 213
Một cảnh mờ ám giữa Lý Diệu Linh và Triệu Hùng lại không ngờ sẽ bị Lý Thanh Tịnh bắt gặp.
Lý Diệu Linh lè lưỡi tinh nghịch, đắc ý lắc lắc tấm thẻ VIP của Quán bar Hoa Đế ở trên tay nói: "Chị! Anh rể cho em tấm thẻ VIP của Quán bar Hoa Đế, tấm thẻ này hoàn toàn được miễn phí tiêu dùng. Vì vậy em đã rất vui mừng mà thơm anh rể, chị sẽ không vui đấy chứ?"
Lý Thanh Tịnh cố ý ngẩng mặt lên, vẻ mặt lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Chị tất nhiên là sẽ không vui rồi."
"Ôi trời! Chị à, em là em gái chị đó, đến em gái của chị không phải chị cũng ghen đấy chứ?"
"Ai nói chị ghen?"
"Vậy chị…" Lý Diệu Linh nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Tịnh đợi câu trả lời
Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chị tức giận anh rể thay lòng, không cho chị tấm thẻ VIP của Quán bar Hoa Đế, mà lại cho đứa ranh con như em."
Lý Thanh Tịnh rất biết kiềm chế cảm xúc, một câu nói đã hóa giải được sự ngượng ngùng giữa ba người.
"Anh rể thương bà dì bé như em cũng rất bình thường mà, nếu chị muốn, chỉ cần nói với anh rể em một câu, bảo anh ấy lại làm cho chị một tấm là được mà."
Lý Thanh Tịnh trừng mắt lên nói với Lý Diệu Linh: "Em cho rằng quán bar Hoa Đế là anh rể em mở ra à mà em nói làm là làm được, không thèm thông qua sự đồng ý của Trần Thiên Trung sao?"
"Dù sao anh rể em có cách là được rồi."Lý Diệu Linh lấy được thẻ VIP của Quán bar Hoa Đế, trong lòng rất sung sướng. Khoác cánh tay Lý Thanh Tịnh cười hì hì nói: "Chị! Để khi nào có thời gian, em dẫn chị đến quán bar Hoa Đế, chúng ta cũng đi xõa một trận."
"Phải xem em thế nào đã."
Khóe miệng Lý Thanh Tịnh hiện lên một nụ cười, đảo mắt về phía Triệu Hùng đứng cách đó không xa, nhàn nhàn nói: "Triệu Hùng, anh không trở về phòng ngủ, còn muốn ở lại phòng của Diệu Linh phải không?"
Triệu Hùng lúc này mới đứng lên, nói một câu: "Bây giờ về đây." Trong lòng lo sợ bất an bước ra cửa.
Đừng nhìn Lý Thanh Tịnh giống như đã nguôi giận, anh sống với Lý Thanh Tịnh lâu như vậy đều biết sau khi trở về lần này, Lý Thanh Tịnh nhất định sẽ hỏi tội bản thân. Chẳng qua là không muốn trước mặt em gái Lý Diệu Linh đánh mình mà thôi.
Đúng lúc Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng vừa mới rời khỏi phòng, điện thoại Lý Diệu Linh nhận được dòng tin nhắn của Đỗ Mỹ Ngân gửi tới.
Lý Diệu Linh mở ra xem một cái ngay lập tức bị dọa mặt tái mét đi.
Cô lên tiếng gọi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh quay lại: "Chị ơi, anh rể ơi, không ổn, có chuyện lớn rồi."
Triệu Hùng và vợ Lý Thanh Tịnh bốn mắt nhìn nhau, rồi xoay người quay lại phòng Lý Diệu Linh.
"Em gái, sao thế?" Lý Thanh Tịnh lên tiếng dò hỏi Lý Diệu Linh
"Chị tự mình xem đi!"
Lý Diệu Linh đưa điện thoại trong tay cho chị gái Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh cầm lấy điện thoại lên xem, nội dung tin nhắn mà Đỗ Mỹ Ngân gửi đến là trong nhóm nội bộ lãnh đạo trường gửi ra một tin nhắn nói là ngày mai giám đốc trường Hà Thịnh Kha sẽ đến trường triệu tập ban giám hiệu để thảo luận về quyết định đuổi học Lý Diệu Linh.
Sau khi Lý Thanh Tịnh xem qua, liền đưa điện thoại cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng sau khi xem xong, tức giận nói: "Hà Thịnh Kha, con cáo già cuối cùng không kìm lòng được, muốn dùng thân phận giám đốc trường để trả thù Lý Diệu Linh."
“Triệu Hùng, chúng ta phải làm sao?" Lý Thanh Tịnh hoảng sợ, nhất thời không biết phải làm sao, đưa ánh mắt về phía Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Anh sẽ gọi điện cho ông Thiên Trung để hỏi xem ông ấy có quen ai ở trường không. Nếu chuyện này có thể giải quyết một cách hòa bình, thì chúng ta không thể trở mặt với nhà họ Hà. Nếu không, nếu nhà họ Hà muốn trả thù chúng ta thì sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của công ty em."
Lý Thanh Tịnh gật đầu, không ngờ Triệu Hùng lại nghĩ sâu xa như vậy
Khi Triệu Hùng nhìn thấy vẻ mặt thất thần của bà dì bé Lý Diệu Linh, anh biết rằng cô gái này đang thực sự hoảng loạn.
Ở trường học, Hà Thanh Vân và Lý Diệu Linh đã xảy ra mâu thuẫn, nếu mâu thuẫn này không được giải quyết thì chỉ khiến mâu thuẫn ngày càng sâu sắc. Hiện giờ, Hà Thịnh Kha đều đã ra mặt càng làm cho sự tình càng trở nên phức tạp hơn.
Triệu Hùng an ủi dì bé Lý Diệu Linh nói: "Diệu Linh, em không cần phải nghĩ ngợi nhiều, tắm rửa chút rồi nghỉ ngơi sớm đi. Cho dù trời có sập xuống đi nữa cũng có anh rể chống đỡ cho em."
Không biết tại sao, lúc này Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh lại nhìn thấy một sự mạnh mẽ với khí thế vô cùng tự tin từ người Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh có chút không dám tin vào mắt mình, đây vẫn là người chồng vô dụng của bản thân mình sao? Là ông bố bỉm sữa cả ngày ở nhà trông con chỉ biết ngửa tay xin tiền mình sao?
"Anh rể, em tin anh. Cố lên!" Lý Diệu Linh làm một động tác giơ tay cổ vũ.
Triệu Hùng gật đầu, sau đó cùng với vợ Lý Thanh Tịnh quay trở về phòng mình.
Vừa vào phòng một nhát, lại không thấy con gái Dao Châu đâu.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh bị dọa tới hồn bay phách lạc, hai người bắt đầu tìm trong phòng ngủ lẫn ngoài phòng, nhưng tìm cả nửa ngày, cũng không thấy đâu.
Triệu Hùng lo lắng nói với vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh tới phòng giám sát khách sạn xem xem sao, em với Lý Diệu Linh tìm lại trong phòng ngủ lần nữa xem thế nào."
"Được!" Lý Thanh Tịnh thúc dục Triệu Hùng nói: "Anh mau đi nhanh lên đi."
Triệu Hùng nhanh như chớp chạy đến thang máy.
Lý Diệu Linh nghĩ đến đầu tiên là đến phòng Lê Mai tìm một vòng, cũng không tìm thấy Dao Châu đâu
Lê Mai thấy ranh con Lý Diệu Linh cứ luôn hoài nghi cô, trong lòng nổi lên sát ý với Lý Diệu Linh. Trên mặt giả vờ lo lắng nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, Dao Châu không phải vẫn đang trong phòng chơi sao? Có khi nào vẫn còn ở trong phòng trốn không?"
"Không thể nào, ở trong phòng ngủ của tôi với Triệu Hùng chỗ nào cũng xem qua, cũng đã gọi mấy câu rồi."
"Tìm lại lần nữa xem thế nào!" Lê Mai đưa ý kiến
Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh cùng với Lê Mai ba người phụ nữ lại một lần nữa đến phòng của Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng.
Lý Diệu Linh lên tiếng hét lên: "Dao Châu, có phải cháu đang trốn tìm không? Nếu lại không ra đây thì mẹ sẽ đánh vào mông cháu."
Chỉ thấy Dao Châu thò đầu từ sau mảnh rèm cửa sổ ra, cười nói: "Dì bé, sao sao dì biết cháu chơi trốn tìm thế?"
Thấy Dao Châu bình an vô sự, mọi người đều nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Lý Thanh Tịnh tiến lên phát một cái vào mông con gái Dao Châu
Đột nhiên, Dao Châu khóc lên.
Dao Châu uất ức chạy đến bên cạnh Lý Diệu Linh, khóc nức nở nói: "Dì bé, cháu cũng đã ra rồi, nhưng mẹ vẫn đánh vào mông cháu."
Lý Diệu Linh nói với chị gái Lý Thanh Tịnh: "Chị ơi, trẻ con chỉ muốn chơi trò trốn tìm với chúng ta, nó mới có bao nhiêu tuổi chứ? Sao chị vẫn còn muốn đánh Dao Châu nữa?"
Lý Thanh Tịnh tức giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, chỉ vào con gái Dao Châu nói: "Con nhóc con này nghịch ngợm, đương nhiên phải dạy dỗ cẩn thận. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thật thì phải làm sao?"
Lê Mai không tiện chen lời vào việc gia đình của nhà người ta, nói với Lý Thanh Tịnh: "Chị Tịnh, tôi đi gọi anh Hùng quay lại."
"Được, cảm ơn cô Lê Mai"
Sau khi Lê Mai rời đi, Lý Thanh TỊnh vẫn chưa hết giận, răn dạy con gái Dao Châu: "Dao Châu, sau này không cho phép con trốn linh tinh nữa, nghe thấy không?"
"Nghe...rõ…rồi...ạ!" Dao Châu khóc thút tha thút thít nói.
Lý Diệu Linh lên tiếng nói: "Thôi được rồi chị! Dao Châu cũng bị chị dọa cho hãi rồi. Dao Châu, ngoan, không khóc nữa. Dì bé nói cho cháu biết nhé! Sau này muốn chơi trốn tìm, có thế đến tìm dì bé, hoặc là nói cho bố mẹ cháu biết, cháu như vậy không nói tiếng nào mà bản thân tự đi trốn, sẽ khiến người lớn lo lắng."
Dao Châu chậm rãi ngừng nức nở, nhỏ giọng nói: "Con hiểu rồi! Dì bé, lần sau con sẽ chú ý hơn."
Sau khi Triệu Hùng bị Lê Mai gọi quay lại, vừa bước vào phòng anh ôm lấy con gái và thơm một cái lên mặt, sắc mặt lo lắng đến tái mét đi.
"Dao Châu, con dọa chết bố rồi."
Dao Châu khẽ nói: "Bố, lần sau con sẽ không dám nữa ạ."
Lý Diệu Linh lè lưỡi tinh nghịch, đắc ý lắc lắc tấm thẻ VIP của Quán bar Hoa Đế ở trên tay nói: "Chị! Anh rể cho em tấm thẻ VIP của Quán bar Hoa Đế, tấm thẻ này hoàn toàn được miễn phí tiêu dùng. Vì vậy em đã rất vui mừng mà thơm anh rể, chị sẽ không vui đấy chứ?"
Lý Thanh Tịnh cố ý ngẩng mặt lên, vẻ mặt lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Chị tất nhiên là sẽ không vui rồi."
"Ôi trời! Chị à, em là em gái chị đó, đến em gái của chị không phải chị cũng ghen đấy chứ?"
"Ai nói chị ghen?"
"Vậy chị…" Lý Diệu Linh nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Tịnh đợi câu trả lời
Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chị tức giận anh rể thay lòng, không cho chị tấm thẻ VIP của Quán bar Hoa Đế, mà lại cho đứa ranh con như em."
Lý Thanh Tịnh rất biết kiềm chế cảm xúc, một câu nói đã hóa giải được sự ngượng ngùng giữa ba người.
"Anh rể thương bà dì bé như em cũng rất bình thường mà, nếu chị muốn, chỉ cần nói với anh rể em một câu, bảo anh ấy lại làm cho chị một tấm là được mà."
Lý Thanh Tịnh trừng mắt lên nói với Lý Diệu Linh: "Em cho rằng quán bar Hoa Đế là anh rể em mở ra à mà em nói làm là làm được, không thèm thông qua sự đồng ý của Trần Thiên Trung sao?"
"Dù sao anh rể em có cách là được rồi."Lý Diệu Linh lấy được thẻ VIP của Quán bar Hoa Đế, trong lòng rất sung sướng. Khoác cánh tay Lý Thanh Tịnh cười hì hì nói: "Chị! Để khi nào có thời gian, em dẫn chị đến quán bar Hoa Đế, chúng ta cũng đi xõa một trận."
"Phải xem em thế nào đã."
Khóe miệng Lý Thanh Tịnh hiện lên một nụ cười, đảo mắt về phía Triệu Hùng đứng cách đó không xa, nhàn nhàn nói: "Triệu Hùng, anh không trở về phòng ngủ, còn muốn ở lại phòng của Diệu Linh phải không?"
Triệu Hùng lúc này mới đứng lên, nói một câu: "Bây giờ về đây." Trong lòng lo sợ bất an bước ra cửa.
Đừng nhìn Lý Thanh Tịnh giống như đã nguôi giận, anh sống với Lý Thanh Tịnh lâu như vậy đều biết sau khi trở về lần này, Lý Thanh Tịnh nhất định sẽ hỏi tội bản thân. Chẳng qua là không muốn trước mặt em gái Lý Diệu Linh đánh mình mà thôi.
Đúng lúc Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng vừa mới rời khỏi phòng, điện thoại Lý Diệu Linh nhận được dòng tin nhắn của Đỗ Mỹ Ngân gửi tới.
Lý Diệu Linh mở ra xem một cái ngay lập tức bị dọa mặt tái mét đi.
Cô lên tiếng gọi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh quay lại: "Chị ơi, anh rể ơi, không ổn, có chuyện lớn rồi."
Triệu Hùng và vợ Lý Thanh Tịnh bốn mắt nhìn nhau, rồi xoay người quay lại phòng Lý Diệu Linh.
"Em gái, sao thế?" Lý Thanh Tịnh lên tiếng dò hỏi Lý Diệu Linh
"Chị tự mình xem đi!"
Lý Diệu Linh đưa điện thoại trong tay cho chị gái Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh cầm lấy điện thoại lên xem, nội dung tin nhắn mà Đỗ Mỹ Ngân gửi đến là trong nhóm nội bộ lãnh đạo trường gửi ra một tin nhắn nói là ngày mai giám đốc trường Hà Thịnh Kha sẽ đến trường triệu tập ban giám hiệu để thảo luận về quyết định đuổi học Lý Diệu Linh.
Sau khi Lý Thanh Tịnh xem qua, liền đưa điện thoại cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng sau khi xem xong, tức giận nói: "Hà Thịnh Kha, con cáo già cuối cùng không kìm lòng được, muốn dùng thân phận giám đốc trường để trả thù Lý Diệu Linh."
“Triệu Hùng, chúng ta phải làm sao?" Lý Thanh Tịnh hoảng sợ, nhất thời không biết phải làm sao, đưa ánh mắt về phía Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Anh sẽ gọi điện cho ông Thiên Trung để hỏi xem ông ấy có quen ai ở trường không. Nếu chuyện này có thể giải quyết một cách hòa bình, thì chúng ta không thể trở mặt với nhà họ Hà. Nếu không, nếu nhà họ Hà muốn trả thù chúng ta thì sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của công ty em."
Lý Thanh Tịnh gật đầu, không ngờ Triệu Hùng lại nghĩ sâu xa như vậy
Khi Triệu Hùng nhìn thấy vẻ mặt thất thần của bà dì bé Lý Diệu Linh, anh biết rằng cô gái này đang thực sự hoảng loạn.
Ở trường học, Hà Thanh Vân và Lý Diệu Linh đã xảy ra mâu thuẫn, nếu mâu thuẫn này không được giải quyết thì chỉ khiến mâu thuẫn ngày càng sâu sắc. Hiện giờ, Hà Thịnh Kha đều đã ra mặt càng làm cho sự tình càng trở nên phức tạp hơn.
Triệu Hùng an ủi dì bé Lý Diệu Linh nói: "Diệu Linh, em không cần phải nghĩ ngợi nhiều, tắm rửa chút rồi nghỉ ngơi sớm đi. Cho dù trời có sập xuống đi nữa cũng có anh rể chống đỡ cho em."
Không biết tại sao, lúc này Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh lại nhìn thấy một sự mạnh mẽ với khí thế vô cùng tự tin từ người Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh có chút không dám tin vào mắt mình, đây vẫn là người chồng vô dụng của bản thân mình sao? Là ông bố bỉm sữa cả ngày ở nhà trông con chỉ biết ngửa tay xin tiền mình sao?
"Anh rể, em tin anh. Cố lên!" Lý Diệu Linh làm một động tác giơ tay cổ vũ.
Triệu Hùng gật đầu, sau đó cùng với vợ Lý Thanh Tịnh quay trở về phòng mình.
Vừa vào phòng một nhát, lại không thấy con gái Dao Châu đâu.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh bị dọa tới hồn bay phách lạc, hai người bắt đầu tìm trong phòng ngủ lẫn ngoài phòng, nhưng tìm cả nửa ngày, cũng không thấy đâu.
Triệu Hùng lo lắng nói với vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh tới phòng giám sát khách sạn xem xem sao, em với Lý Diệu Linh tìm lại trong phòng ngủ lần nữa xem thế nào."
"Được!" Lý Thanh Tịnh thúc dục Triệu Hùng nói: "Anh mau đi nhanh lên đi."
Triệu Hùng nhanh như chớp chạy đến thang máy.
Lý Diệu Linh nghĩ đến đầu tiên là đến phòng Lê Mai tìm một vòng, cũng không tìm thấy Dao Châu đâu
Lê Mai thấy ranh con Lý Diệu Linh cứ luôn hoài nghi cô, trong lòng nổi lên sát ý với Lý Diệu Linh. Trên mặt giả vờ lo lắng nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, Dao Châu không phải vẫn đang trong phòng chơi sao? Có khi nào vẫn còn ở trong phòng trốn không?"
"Không thể nào, ở trong phòng ngủ của tôi với Triệu Hùng chỗ nào cũng xem qua, cũng đã gọi mấy câu rồi."
"Tìm lại lần nữa xem thế nào!" Lê Mai đưa ý kiến
Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh cùng với Lê Mai ba người phụ nữ lại một lần nữa đến phòng của Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng.
Lý Diệu Linh lên tiếng hét lên: "Dao Châu, có phải cháu đang trốn tìm không? Nếu lại không ra đây thì mẹ sẽ đánh vào mông cháu."
Chỉ thấy Dao Châu thò đầu từ sau mảnh rèm cửa sổ ra, cười nói: "Dì bé, sao sao dì biết cháu chơi trốn tìm thế?"
Thấy Dao Châu bình an vô sự, mọi người đều nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Lý Thanh Tịnh tiến lên phát một cái vào mông con gái Dao Châu
Đột nhiên, Dao Châu khóc lên.
Dao Châu uất ức chạy đến bên cạnh Lý Diệu Linh, khóc nức nở nói: "Dì bé, cháu cũng đã ra rồi, nhưng mẹ vẫn đánh vào mông cháu."
Lý Diệu Linh nói với chị gái Lý Thanh Tịnh: "Chị ơi, trẻ con chỉ muốn chơi trò trốn tìm với chúng ta, nó mới có bao nhiêu tuổi chứ? Sao chị vẫn còn muốn đánh Dao Châu nữa?"
Lý Thanh Tịnh tức giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, chỉ vào con gái Dao Châu nói: "Con nhóc con này nghịch ngợm, đương nhiên phải dạy dỗ cẩn thận. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thật thì phải làm sao?"
Lê Mai không tiện chen lời vào việc gia đình của nhà người ta, nói với Lý Thanh Tịnh: "Chị Tịnh, tôi đi gọi anh Hùng quay lại."
"Được, cảm ơn cô Lê Mai"
Sau khi Lê Mai rời đi, Lý Thanh TỊnh vẫn chưa hết giận, răn dạy con gái Dao Châu: "Dao Châu, sau này không cho phép con trốn linh tinh nữa, nghe thấy không?"
"Nghe...rõ…rồi...ạ!" Dao Châu khóc thút tha thút thít nói.
Lý Diệu Linh lên tiếng nói: "Thôi được rồi chị! Dao Châu cũng bị chị dọa cho hãi rồi. Dao Châu, ngoan, không khóc nữa. Dì bé nói cho cháu biết nhé! Sau này muốn chơi trốn tìm, có thế đến tìm dì bé, hoặc là nói cho bố mẹ cháu biết, cháu như vậy không nói tiếng nào mà bản thân tự đi trốn, sẽ khiến người lớn lo lắng."
Dao Châu chậm rãi ngừng nức nở, nhỏ giọng nói: "Con hiểu rồi! Dì bé, lần sau con sẽ chú ý hơn."
Sau khi Triệu Hùng bị Lê Mai gọi quay lại, vừa bước vào phòng anh ôm lấy con gái và thơm một cái lên mặt, sắc mặt lo lắng đến tái mét đi.
"Dao Châu, con dọa chết bố rồi."
Dao Châu khẽ nói: "Bố, lần sau con sẽ không dám nữa ạ."
Tác giả :
PGUP