Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 89: Trả lại
Nhìn thấy hành động thất lễ như vậy của ông cụ, những vị khách xung quanh đều sợ hãi không dám lên tiếng.
Lông mày của Trương Tùng Hồng cũng cau lại.
“Chẳng lẽ gia đình của Tô Quảng thật sự tìm được hàng thật sao?" Trái tim Thành Bình đập thình thịch.
“Sao có thể như vậy? Nếu cái của bọn họ là thật, không lẽ bức của Húc đệ là hàng giả sao? Nhưng Húc đệ đã đích thân đến Giang Thành hỏi thăm hàng thật mà, không thể nào là hàng giả!"
“Hàng thật ở Giang Thành sao?"
“Đúng vậy, nhưng mà số người biết đến tin tức này không nhiều. Anh cho rằng Húc đệ tới Giang Thành chỉ là để bàn bạc chuyện hợp tác chiến lược với tập đoàn Dương Hoa sao? Trêи thực tế cũng là để tìm bức tranh gốc Thượng Nguyệt đồ, để tặng cho ông cụ!" Trương Mậu Niên mỉm cười nói.
“Thì ra là như vậy, vậy thì bức tranh này của Tô Quảng…"
“Có lẽ chỉ là một bức tranh nguyên bản tương đối đẹp mắt thôi, yên tâm đi, ông cụ là một chuyên gia trong lĩnh vực này, ông có lẽ đã nhìn ra rồi."
“Vậy thì tốt rồi."
Thành Bình thở phào nhẹ nhõm.
Một hồi lâu, ông cụ mới ngẳắng đầu lên.
“Tùng Hồng."
“Cha."
„ “Con đem bức Thượng Nguyệt đồ kia của nhà con mở ra đi.
Ông cụ vẻ mặt trịnh trọng.
“Vâng."
Trương Tùng Hồng không dám sơ suất, vội vàng trải bức tranh ra.
So sánh hai bức tranh thoạt nhìn thì cực kỳ giống nhau, không có khác biệt gì lớn, nhưng khi nhìn kỹ hơn một chút, có thể thấy bức tranh của Trương Tùng Hồng rõ ràng là chỉ tiết hơn, trêи bề mặt có vẻ trội hơn một bậc.
Nhưng xét về cái duyên và quan niệm nghệ thuật … thì có vẻ như tranh của Tô Quảng còn hay hơn.
Các vị khách đều đắn đo không thôi.
“Ông nội, bức nào là bản gốc đây?" Trương Kiềm cười hỏi.
Ông cụ Trương do dự một chút rồi cuộn hai bức tranh lại, đưa cho một người nhà họ Trương ở bên cạnh, nghiêm nghị nói: “Đem chúng đặt vào phòng làm việc của tôi, cất đi thật cẩn thận, nhớ kỹ, nhẹ tay thôi, không thể có bất cứ sơ suất nào, biết chưa!"
“Vâng, thưa ông."
Người đàn ông kia cầm bức tranh và đi xuống.
Những người khách có mặt tại hiện trường đều ngơ ngác.
“Cái này…"
“Sao lại đem đi rồi?"
“Ông cụ cũng không phân biệt rõ được sao?"
Mọi người đều thảo luận về nó.
“Ông ơi, ông chưa nói ai là hàng thật và ai là hàng giả." Trương Kiềm hồi phục lại thần trí, vội vàng hỏi một câu.
“Không quan trọng đâu. Cho dù là thật hay giả, đều là lòng hiếu thảo của các cháu, ông đều rất vui." Ông cụ Trương cười nói.
Trương Kiềm sửng sốt.
Mọi người mới nhận ra rằng ông cụ Trương có ý định lắp ɭϊếʍ quá khứ.
*Ò, xem ra ông cụ không nhẫn tâm đánh vào mặt Tô Quảng ở nơi đông người, mới chọn cách không nói." Có người hét lên nói.
“Không biết cái gì gọi là không nên nói toạc ra sao? Cho người khác một chút thể diện." Một người đàn ông trung niên đầu trọc cười nói.
“Ông cụ vẫn còn mềm lòng, néu đổi lại là tôi, cầm cái thứ đồ giả này ra lừa dối ông đây, ông đây nhất định sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà." Một người đàn ông khoảng 50 tuổi hừ lạnh nói.
“Đúng vậy, cái gia đình Tô Quảng này cũng quá kém cỏi rồi."
“Quả thực không ra làm sao!"
Các vị khách chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán liên tục, hoặc là thở dài, hoặc là trách móc, còn có người la lối mắng chửi.
Những ngôn ngữ, lời lẽ không lọt tai này, thật sự khiến cho Tô Quảng không biết phải làm sao.
Trương Tỉnh Vũ cũng mắt bình tĩnh, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Nếu không phải Lâm Dương nhất quyết bảo Tô Quảng đem tặng bức tranh, gia đình của bọn họ sao có thể rơi xuống kết cục này.
Tô Nhan không nói gì, cúi đầu đứng ở nơi đó.
Cô đã quen với tất cả những điều này.
Suy cho cùng, ngay từ khi cô cùng với mẹ quay về nhà họ Trương, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Một gia đình trở thành trò cười.
Trương Tùng Hồng và những người khác chế nhạo hết lần này đến lần khác.
Ẩ Trương Bảo Húc đang ngồi trêи xe lăn, liếc mắt nhìn mấy người bên này, đặc biệt là Lâm Dương, trong ánh mắt của anh ta tràn đầy sự thâm độc và nham hiểm.
Anh ta biết thân phận của Lâm Dương, nhưng cho dù như vậy anh ta cũng không sợ hãi, bởi vì đây là nhà họ Trương, đây là địa bàn của anh tal Anh ta muốn ở đây, đem tất cả những sỉ nhục mà anh ta đã phải chịu đựng, trả lại hết toàn bộ!
Nhưng mà vào lúc này, một tiếng cười sảng kɧօáϊ từ ngoài phòng vang lên, sau đó một đám người bước vào.
“Hahahaha, anh Trương, hôm nay là sinh nhật của anh, em trai mặt dày tới đây uống một ly rượu, không biết có được hoan nghênh không!"
Ai vậy, vô lễ như vậy? Dám gọi ông cụ Trương là anh Trương?
Vai về thật là lớn!
Nhiều người cau mày nhìn xung quanh, chỉ thấy một ông già mặc bộ đồ thời Đường khuôn mặt tràn đầy nụ cười mà bước vào.
“Thầy Lưu!"
Có người ngay lập tức nhận ra người vừa đến.
“Trời ạ, thầy Lưu lại đến đây sao!"
“Ông cụ Trương thật là có thể diện lớn."
Các vị khách đều kinh ngạc.
Hiện trường trực tiếp bùng nổ.
Đây không phải là nhân vật bình thường!
“Ông Lưul"
Trương Kiềm, Thành Bình và Trương Mậu Niên cùng máy tiểu bối ở bên này cũng nhận ra người vừa tới, đột nhiên đôi mắt phát sáng bước về phía trước.
Vị khách này chính là Lưu Tân Thoại, một chuyên gia thẩm định có thảm quyền về bảo vật của Trung Quốc, là Thái Sơn Bắc Đầu trong giới thẳm định, đã có quen biết nhiều năm với ông cụ Trương.
“Liễu lão đệ, ông đến rồi à? Nhanh vào đi, ngồi xuống đây!"
Ông cụ Trương vội vàng đứng dậy tiếp đón.
Đây không phải là một vị khách bình thường, người khác đều cho rằng ông ta chỉ biết đến bảo vật, lại không biết rằng sức mạnh đẳng sau ông ta khiến người ta ngạc nhiên đến thế nào.
“Chú Lưu !†"
“Chú Lưu, chú gần đây vẫn khỏe chứ?"
“Chú Lưu, mời qua bên này."
Các con trai của ông cụ Trương vội vàng chào hỏi và lấy lòng thầy Lưu.
“Ông cũng nhanh lên!" Trương Tinh Vũ dùng cùi chỏ đánh vào người Tô Quảng nói.
Nếu có thể có được chút giao tình với thầy Lưu, ở trước mặt ông cụ, mọi người cũng sẽ có cơ hội được thể hiện, không phải sao?
Tô Quảng do dự một chút rồi gật đầu tiến lên phía trước.
Nhưng vừa mới bước tới, ông đã bị Nhậm Ái chặn lại.
“Cút sang một bên, còn muốn khiến người ta xấu hỗ sao?"
Nhậm Ái chửi rủa.
Tô Quảng mở miệng, lại thở dài, lựa chọn lùi lại phía sau.
Trương Tinh Vũ giận dữ nhìn Nhậm Ái, nhưng lại không thể nói được gì.
Nhưng mà chính vào lúc này, thầy Lưu ở bên này dường như đã nhìn thấy một cái gì đó.
“Là anh sao?" Ông ta giơ tay lên chỉ vào Tô Quảng.
Cả người Tô Quảng ngay lập tức run lên.
“Anh…anh biết thầy Lưu sao?" Sắc mặt Nhậm Ái tái nhọt đi.
Trương Côn và những người khác cũng ʍôиɠ lung, đồng loạt nhìn về phía Tô Quảng, đều là dáng vẻ không thể nào tin được.
Lại nhìn thấy thầy Lưu đột nhiên quay người bước vội về phía Tô Quảng, không quan tâm đến những người của nhà họ Trương ở xung quanh.
“Cái gì?"
Lần này ngay cả các vị khách cũng chết lặng.
Tô Quảng cũng vô cùng căng thẳng, nuốt mấy ngụm nước bọt, thấy thầy Lưu đi tới, liền vội vàng chỉnh lại quần áo, sau đó nở ra một nụ cười chào đón.
Vừa mới chào hỏi ông ấy xong, thầy Lưu lại lướt qua ông mà đi về phía Lâm Dương ở phía sau, nắm lấy đôi tay của Lâm Dương, kϊƈɦ động nói: “Tiêu huynh đệ, đúng là duyên phận, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhau ở đây? “
Cảnh tượng này xuất hiện, hiện trường ngay lập tức im lặng như tờ.
Trương Tùng Hồng, Trương Côn và những người khác như hóa đá tại chỗ, như bị sét đánh ngang tai.
Tất cả mọi người đều không dám tin, thầy Lưu lại quen biết với Lâm Dương sao?
Điều này còn đả kϊƈɦ hơn so với việc quen biết Tô Quảng …
*Ò, lão tiên sinh, là ông sao." Lâm Dương nhận ra người đến, ï trêи mặt lại không mang nhiều vẻ vui mừng lắm.
“Tiểu huynh đệ, xin cậu, có thể nào để tôi thưởng thức lại một chút bức tranh Thượng Nguyệt Đồ được không? Tôi chỉ nhìn một chút thôi, tôi tuyệt đối sẽ không ra giá!" Thầy Lưu vẻ mặt nôn nóng cùng với khát vọng nói.
Mọi người xung quanh nghe tháy, lại kinh ngạc vô cùng.
Thưởng thức Thượng Nguyệt đồ sao?
Sao lại tìm anh chàng này?
Khi những lời này rơi xuống, Trương Mậu Niên ở bên cạnh, không nhịn được mà thốt ra.
“Lưu tiên sinh, ông muốn xem bức tranh Thượng Nguyệt Đồ sao? Ông nên tìm đến cha tôi. Cha tôi có bản bút tích thật. Thứ trong tay anh chàng này chỉ là đồ giả. Đồ giả thì có cái gì đáng xem?"
“Đồ giả sao?"
Thầy Lưu quay đầu vẻ mặt kỳ lạ nhìn Trương Mậu Niên, cau mày nói: “Cái gì mà đồ giả? Bức tranh ở trong tay của vị tiểu huynh đệ này rõ ràng là thật, cái đó là đích thân tôi thầm định.
Biến thành đồ giả từ khi nào vậy?"
Ngay khi lời nói rơi xuống, hiện trường ngay tức khắc không có chút âm thanh.
Tắt cả mọi người trợn tròn mắt, nhìn về phía Lâm Dương.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng đột ngột quay đầu lại và nhìn anh với ánh mắt đầy hoài nghỉ.
Nếu lời này từ miệng người khác nói ra thì sẽ không có mấy người tin, nhưng mà…chính thầy Lưu đã nói điều này!
Ai dám chất vần về những gì mà ông ta nói? Ai đủ tư cách để chất vần lời nói của ông ta?
Ngay lúc đó, Lâm Dương tiến lên phía trước: “Lão tiên sinh, thực xin lỗi, bức tranh kia của tôi đã được cha vợ đem tặng cho ông nội rồi. E rằng ông không thể xem được!"
“Cái gì? Cho ông ấy sao?" Thầy Lưu sửng sốt.
“Đúng vậy, nhưng mọi người đều cho rằng bức tranh đó là đồ giả. Mọi người nói đúng. Lâm Dương là một hậu bối, không nên tặng đồ giả cho trưởng bối của mình. Như vậy thật sự là quá thiếu chân thành. Vì vậy ông ngoại ơi, ông có thể trả lại bức tranh giả được không? Gia đình chúng cháu sẽ đem món quà khác tặng cho ông. Đừng lo lắng, dù món quà lần này không đắt nhưng chắc chắn sẽ không phải là hàng giả! Nhất định sẽ thể hiện tấm lòng chân thành của chúng cháu! “Lâm Dương thuận thế xông lên nói trước mặt ông cụ.
Ngay khi những lời này rơi xuống, sắc mặt của ông Trương ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi.